Thứ Năm, 13 tháng 8, 2015

Những Thành Phố Bên Bờ Biển Cả - Cheryl Pham: Chương 8


8 – Mâu thuẫn chị em


Buổi chiều hôm ấy, vừa từ quân doanh về, thấy trời tối lại lất phất mưa phùn, cô bảo lái xe không ghé qua Hoa Viên thăm Lân nữa. Chiếc xe lướt qua những ánh đèn đường mờ ảo, nhạt nhòa trong mưa rét, đi thẳng vào khu biệt thự dành cho người Pháp. Qua góc rẽ, cô thấy một cặp đôi đang ôm ấp, che chở cho nhau dưới chiếc áo mưa nhỏ. Bóng dáng rất giống Cát và em gái cô. Mưa phùn nặng hạt, lại rét đậm. Qua cửa kính xe, cô không chắc lắm. Cô thầm nghĩ, giá mình và Cát cũng có một lần như thế, hẳn sẽ rất ngọt ngào, chết cũng mãn nguyện.
Bước vào nhà, thím Hà đã đon đả cởi áo khoác cho cô, vui vẻ bảo:
“Cô Lân vừa về qua nhà. Ngồi một lúc, có bạn gọi, lại đi mất rồi. Đến túi xách cũng quên không mang lên nhà. Ai da, con gái lớn rồi có khác. Mải chơi đến quên đường về.”
“Không có gì đâu thím. Nó ở lại Hoa viên tập đàn đấy mà. Nó chỉ thích học đàn, đàn nguyệt, đàn đáy, đàn tỳ bà. Không hiểu sao nó lại thích mấy thứ đấy chứ, chẳng giống bọn con gái nhà người ta thời nay. Thôi, tôi lên nhà đây, không ăn cơm tối đâu, thím dọn đi.”
Nhìn thấy chiếc túi to phồng lên trên sô pha, thầm nghĩ chắc là em gái mình mải chơi để quên, cô xách lên nhà, cũng muốn chuẩn bị đi tắm. Túi gì mà nặng thế, chắc toàn sách vở. Vì không thuộc quá nhiều mặt chữ, đọc rất khó khăn, nên cô không thích sách vở và báo chí. Qua phòng Lân, cô đi vào, tới gần bàn học của cô bé. Thường ngày cô cũng không vào đây, chỉ thím Hà thi thoảng vào dọn phòng. Căn phòng thật sạch sẽ. Nhìn quanh, chợt thấy một bức tranh dựng trên bàn. Bức tranh vẽ cảnh biển và một ngôi nhà, có hai bóng người, một nam một nữ nắm tay nhau. Cô giật nảy mình, đánh rơi cái túi xuống sàn. Bối rối cúi xuống, cảnh tượng dưới đất khiến cô còn giật mình hơn nữa. Đồ trong túi bung ra. Lẫn trong mấy tập vở và sách là rất nhiều bưu thiếp, tranh vẽ. Tất cả đều cùng một kiểu: ngôi nhà bên bờ biển. Mấy bức vẽ cũng giống bức trên bàn, còn có hai bóng nam nữ dắt tay nhau. Không phải của mình, bưu thiếp của mình đều khá giống phom nhau, đều có dấu bưu điện và phù hiệu thành phố hình con cá gắn trên đó. Đơn giản vì cô luôn ra bưu điện thành phố mua. Chúng là của ai? Trong đầu cô hiện lên hai bóng người ôm ấp trong mưa lúc nãy. Cô run rẩy lục ngăn kéo của em gái. Lục tất cả các ngăn, lôi ra từng thứ. Dưới tập giấy dày ở ngăn kéo cuối, một chồng bưu thiếp mua từ bưu điện bị đầy vết mực, vết gạch xóa. Phía sau chúng là những dòng chữ cô từng ngồi nắn nót cả tiếng đồng hồ, với bao yêu thương và mong đợi. Có tấm còn bị xé, vo nát. Trong vài ngăn kéo, thi thoảng cũng có những bức họa nghuệch ngoạc ngôi nhà bên bờ biển với một đôi nam nữ, trong vài tập vở còn thấy cả hình trái tim bao quanh dòng chữ “Cát + Lân”. Cô ngồi sụp xuống đất, ôm mặt khóc không thành tiếng, run rẩy mãnh liệt như hấp hối.

Trưa hôm sau, Lân học xong đã nhảy về nhà. Tiếng con bé oang oang dưới bếp:
“Thím Hà, cái túi của cháu để phòng khách tối qua đâu rồi? Cháu không thấy.”
“Chắc cô chủ mang lên phòng cô rồi. Cô thử tìm trong phòng mình xem.”
Tiếng con bé chạy lộp cộp trên cầu thang.
Lan nhủ lòng mình, phải bình tĩnh, phải thẳng thắn, phải mạnh mẽ. Cô đứng dậy tới phòng em gái. Con bé đang lúi húi cất đồ vào ngăn kéo.
“Em thích anh Cát?”
Con bé kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô. Một thoáng xấu hổ lướt qua gương mặt, rồi nó lại bình tĩnh ngay, gương mặt đanh lại, cất giọng đầy mỉa mai:
“Chị lục trộm đồ của tôi?”
“Tình cờ thôi. Em ăn nói kiểu gì đấy? Trả lời câu hỏi của chị đi.”
“Kiểu gì? Phải, tôi thích Cát. Thế thì sao? Trai chưa vợ, gái chưa chồng, yêu thích nhau là chuyện thường tình. Chị nghĩ mình là ai mà định xen vào phá đám?”
“Em nói ai xen vào? Ai phá đám? Rõ ràng em biết… Rõ ràng em hiểu tình cảm của chị. Tại sao em lại làm thế với chị? Tại sao em lại thế?” Lan nước mắt vòng quanh, nhưng không giấu nổi sự tức giận.
Em gái cô lục ngăn cuối, lấy mấy tấm bưu thiếp bị gạch xóa nham nhở của cô vất lên mặt sàn, hất hàm:
“Chị muốn nói mấy thứ này? Hẳn chị đã xem trộm trước rồi. Phải đấy, tôi đã làm đấy. Vì tôi thích Cát. Vì tôi nghĩ chị không thể. Chị nghĩ xem, chị xứng đáng sao? Chị có chỗ nào xứng đáng với anh ấy?”
“Em nói gì?”
“Chị lên giường với bao nhiêu thằng đàn ông rồi? Chị sống phóng túng, suốt ngày quần quần áo áo, rượu chè, tiệc tùng với đám lính Pháp? Chị bám vào ông Thiếu tá, bán thân để được cung phụng, an nhàn, bám vào lũ đàn ông để được tiếng hoa khôi. Chị tưởng mình giỏi lắm à? Ngoài việc lên giường với lũ gà trống tây kia, chị chả có tài cán gì hết.”
Bốp. Một cái tát khiến cô bé Lân ngã dúi về phía bàn. Nước mắt lăn trên gương mặt trắng trẻo đã hồng lên dấu tay. Cô bé vẫn không mất đi vẻ kiên cường.
“Đánh tôi thì giải quyết được gì? Người ta vẫn chửi chị là đĩ, là đồ bán nước. Tôi cũng đau lòng lắm. Ai bảo tôi là em ruột chị chứ? Tôi biết làm sao đây? Chị thích đàn ông giàu, thích hư danh, thích sung sướng. Còn tôi ngày ngày ra đường, đến cả đám trẻ con cũng chửi tôi là đứa bán nước, vì tôi có chị là kẻ hại nước hại dân. Tôi không ngẩng nổi mặt lên được. Tôi chẳng có ai là bạn, ngoài anh Cát. Anh ấy cũng bị bọn Pháp đánh đập tra tấn bao lần thừa sống thiếu chết. Khi đó chị ở đâu? Chị đang lên giường với thằng Pháp nào? Đang tưng bừng nhảy nhót, mua mua sắm sắm với ai? Thế mà chị đòi yêu anh ấy ư? Chị không xứng đáng. Một người nhơ bẩn như chị không xứng đáng. Tôi cũng là một người dân của đất nước này. Tôi nói cho chị biết, chị là kẻ bán nước. Tôi không thể ở với chị được nữa. Tôi chịu đựng đủ rồi. Cứ sống cuộc đời nhơ nhuốc của chị đi. Tôi sẽ sống cuộc đời của tôi bên anh ấy. Tôi không có người chị như chị. Vĩnh biệt!”
Rồi con bé vơ vội ít sách vở, quần áo, nhét vào cái túi, lao ra khỏi phòng, để mặc Lan đứng chết lặng trong phòng, nước mắt như mưa.
Lúc chạy ra đến cửa, con bé va vào Phillips vừa trở về. Phillips kinh ngạc nhìn con bé nước mắt tèm lem đùng đùng tức giận. Anh ta níu tay con bé lại, vội vã hỏi:
“Poulette, qu'est-ce qui s'est passé? Où vas - tu?” [Em gái ngoan, có chuyện gì thế? Em đi đâu vậy?]
Con bé giận dữ hất tay anh ta ra và thét lên:
“Baisse la main! À partir de maintenant, je ne reviendrai jamais dans cette maison! Jamais!” [Buông tay ra! Từ nay trở đi tôi sẽ không bao giờ về cái nhà này nữa! Không bao giờ!]
Lân nhanh chóng biến mất ngoài cổng. Phillips há hốc mồm. Anh ta mờ mịt, vội lên lầu tìm quanh, thấy Lan đờ đẫn, nước mắt ngắn dài ở cửa phòng em gái, anh ta rối rít ôm lấy cô vỗ về:
“Ma biche, qu'est-ce qui s'est passé? Pourquoi elle avait dit qu'elle ne reviendrait jamais dans cette maison à nouveau?” [Em yêu, chuyện gì thế? Tại sao con bé bảo sẽ không bao giờ về đây nữa?]
Rồi như sợ Lan không hiểu được ý mình, anh ta khó nhọc bập bẹ nhắc lại bằng tiếng quốc ngữ:
“Cưng… chuyện gì…Tại sao em gái… bỏ đi?”
Lan òa khóc nức nở, ngồi sụp xuống đất, miệng lẩm bẩm không ngừng:
“Tại em… tại em… tại em”
Phillips không hiểu nổi chuyện gì xảy ra, chỉ đành yên lặng vỗ về cô một lúc, rồi đưa cô đi nghỉ sớm. Cô khóc suốt đêm, đầu óc mê man, thế là phát sốt không dậy nổi. Phillips có lẽ nghe được gì đó từ bảo vệ và người giúp việc, hôm sau trông anh ta không thoái mái lắm. Dù vậy, bác sĩ Kiên cũng được mời đến. Kiên rất ngạc nhiên khi thấy cô nước mắt lưng tròng, sốt cao giật đùng đùng mà miệng vẫn lẩm bẩm “Xin lỗi… xin lỗi”. Nhìn sang Phillips đang hoang mang xen lẫn vẻ cáu kỉnh, nhưng ngài thiếu tá cũng không thể cho biết gì hơn. Kiên cho truyền dịch, kê đơn thuốc, rồi an ủi ngài thiếu tá.
Hai ngày sau, Lan mới tỉnh táo và xuống giường được. Phillips đăm chiêu nhìn cô không nói gì. Ăn cùng cô bữa sáng, nhẹ nhàng vỗ lưng hôn tạm biệt cô rồi về doanh trại.
Cuối tuần, Phillips lại trở về. Anh ta lần này tỏ vẻ rất quan tâm đến cô và em gái.
“Ma biche, em … em gái … về chưa? Hai người … làm … làm lành chưa?”
Lan lặng lẽ lắc đầu.
“Non, moi la faire fuir.” [Tiếng bồi: Không có, em đuổi nó đi rồi.]
Phillips mờ mịt nhìn cô, rồi hỏi.
“Pourquoi? Ma biche, qu'est-ce qui s'est passé? Ce n'est pas...votre attaque? [Sao thế? Em yêu, đã có chuyện gì vậy? Không phải là … giận nhau thôi sao?]
Rồi lại kiên nhẫn lặp lại câu hỏi một lần nữa khi thấy Lan lặng lẽ ngồi trước vô tuyến, không nói gì.
“Hai người… vẫn giận… nhau…? Anh… đi nói chuyện… với em gái?”
Lan quay lại nghiêm nghị, thét lên dõng dạc với anh ta từng từ:
“Non, moi la faire fuir. Đuổi đi. Đuổi đi ấy. Anh hiểu không? Từ nay con bé sẽ không bao giờ ở đây nữa. Không bao giờ.” [Tiếng bồi: Không, em đuổi nó đi rồi.]
Phillips cũng nổi cáu, quát lên:
“Pourquoi? Tu as perdu l'esprit? Où est-ce qu'elle va? Elle est ta soeur?” [Tại sao lại thế? Em điên rồi à? Con bé sẽ đi đâu được? Nó là em gái em cơ mà?]
Cô bật dậy, hét vào anh ta:
“Parce que toi l'aimait. Toi l’aimait. Pourquoi?” [Tiếng bồi: Vì anh yêu nó. Anh yêu nó. Tại sao lại thế chứ?]
Bốp. Lần này là Phillips tát cô. Sau đó anh ta cũng kinh ngạc, nửa muốn ôm lấy xin lỗi, nhưng cuối cùng vẫn do dự thu tay về. Lan ngã trên sô pha, khóc nức nở một hồi. Rồi như bừng tỉnh, cô lao vào ôm lấy Phillips.
“Pourquoi? Moi aimer toi beaucoup. Pas connaître toi? Pourpuoi? Moi aimer toi beaucoup.” [Tiếng bồi: Tại sao lại thế? Em đã yêu anh nhiều thế cơ mà. Anh không hiểu sao? Tại sao? Em yêu anh vô cùng.]
Có lẽ do hối hận vì hành động bột phát vừa rồi, lại thêm cảm động khi cô nói những lời yêu thương trong nước mắt, Phillips ôm lấy cô vỗ về.
“Ma biche, je suis désolé. Mais ta soeur, tu devrais la dire de rentrer à la maison.” [Em yêu, anh xin lỗi. Nhưng còn em gái em, em nên bảo con bé về nhà.]
“Elle était òu avec Na. Pas la dire? Moi desoler. Moi.. moi.. trop jaloux. Moi vivre avec toi cinq ans. Pourquoi toi pas connaître ma coeur?” [Tiếng bồi: Con bé đang ở với Na. Đừng nói về nó được không? Em xin lỗi. Em… em… quá ghen tuông. Em đã sống bên anh năm năm trời. Tại sao anh không hiểu lòng em chứ?]
Phillips mủi lòng, hôn cô. Chuyện đó thế là được anh ta cho qua. Nhưng Lan biết, anh ta đã tới Vạn Hoa viên hỏi Na về con bé. May mà anh ta chưa cố tìm gặp nó.

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chuẩn bị cho một khóa thiền Vipassana 10 ngày như thế nào?

Vì liên tục có nhiều bạn hỏi về các khóa thiền Vipassana mà mình thi thoảng tham gia, để không phải giải thích lại nhiều lần, mình viết các ...