9 – Đứng về phía người ấy
Doanh trại của quân Pháp tại Hải
Phòng lại bị tấn công liên tiếp mấy lần. Lần này có chút thiệt hại: tám lính bị
thương, ba bốt canh gác bị phá hủy, hai kho xăng dầu bị đốt cháy. Phía Việt Cộng
có lẽ ít nhất hai mươi người tham gia và ít nhất sáu người bị thương. Đài phát
thanh và phóng viên báo chí phỏng vấn liên tục các sĩ quan Pháp. Họ ùn ùn vây ở
cổng quân doanh hay những chỗ ăn chơi của đám sĩ quan như Vạn Hoa viên, Giang
Ái Lan…, và đặt câu hỏi hoài nghi về sức mạnh của đội quân viễn chinh, còn so
sánh với năng lực của đội quân Cộng Sản thần bí. Làm sao Cộng Sản đánh càng lúc
càng lớn, càng lúc càng chính xác, và càng ít tổn thất hơn thế? Hay đoàn quân
xa xứ đã mệt mỏi, bị dân An Nam ngu muội đồng hóa ngược lại mất rồi?
Lan nước mắt ngắn dài mỗi lần gặp
Phillips, bày tỏ sự lo lắng hoảng sợ cho tính mạng ngài Thiếu tá. Đau đầu với
áp lực từ cấp trên, từ đám nhà báo, ít ra Phillips cũng cảm thấy chút an ủi bên
cô nhân tình bé bỏng. Dù sao trong con mắt của Phillips, lũ mọi rợ kia chỉ biết
cầm cào, cầm cuốc, nhìn thấy súng đã vãi ra quần chạy mất dạng, làm sao địch nổi
đội quân thiện chiến, trang bị hiện đại, với nguồn tài lực dồi dào từ Đế quốc Đại
Pháp. Thi thoảng để bọn mọi rợ ẩn nấp đánh lén ăn may đắc chí một chút cũng
không sao. Thế mà đám nhà báo đã như phát rồ. Bọn họ muốn kiếm tiền đến phát
điên rồi. Đối với anh ta, đối thủ thực sự phải là những binh đoàn thiện chiến,
mưu ma chước quỉ, tiến lùi bài bản, với vũ khí tối tân và tham vọng ngút trời của
Hitler. Khỏi phải nói, anh ta ước ao được chiến đấu chống lũ Phát xít đến thế
nào. Không biết nói nỗi lòng cho ai, anh ta chỉ có thể thao thao bất tuyệt với
cô Lọ Lem ngây ngô của mình, dù ánh mắt nàng rõ ràng hoàn toàn mờ mịt.
Đêm đó, một đêm mùa hạ oi ả, ve kêu
sà sã khiến tâm trí con người cũng mê man. Phillips cũng có nhà. Lan và anh ta ung
dung đi ngủ trong tiếng đạn pháo ì oạp bốn phương. Bỗng có một loạt tiếng nổ lớn
vang trời. Sau đó còi báo động rú khắp thành phố. Cộng Sản lại đánh vào công sự
hay nhà máy nào đó của người Pháp đây. May mà ở thành phố này, chỉ có Cộng Sản
và Pháp, không có cảnh quan quân triều đình đánh Cộng Sản, hay quân triều đình
quay lưng đánh Pháp như nơi khác. Nếu không còi báo động hẳn phải hú ngày đêm
không ngừng. Phillips đã tỉnh giấc, bắt đầu thấp thỏm.
Chừng gần một giờ sau, tiếng chân và
tiếng xe công vụ lăn bánh rầm rập xen lẫn tiếng lựu đạn và tiếng súng giòn giã.
Bảo vệ lên gọi Phillips đi ra ngoài, có người quân doanh tới. Anh ta chạy xuống
nhà. Lan cũng nhổm người dậy.
Bỗng bên rèm cửa có tiếng gọi khẽ:
“Tìm cách ngăn hắn lại. Mau lên!”
Lan trừng mắt nhìn qua rèm cửa. Kiên,
có lẽ cũng đang bị thương, vừa nhảy vào trong phòng, đồng thời ra dấu cho cô im
lặng.
Có tiếng chân chạy lên cầu thang, sợ
Phillips sẽ vào phòng, Kiên vội chui xuống gầm giường. Cô nhìn quanh, cầm gối
di vội vết chân trên sàn nhà. Thấy không còn dấu vết nào, trừ ban công. Cô vội
chạy ra ban công, giả vờ mở rèm nhìn ra ngoài. Phillips mở cửa ào vào, nhanh
chóng mặc quân phục.
“Ma biche, excuse-moi, je vais
partir. Bonne nuit!” [Xin lỗi em yêu, anh
phải đi rồi. Ngủ ngon đi nhé!]
Vội hôn tạm biệt cô, rồi anh ta nhanh
chóng quay đi, khép cửa lại. Lan bối rối nhìn quanh khi nghe tiếng chân bắt đầu
nện trên cầu thang. Bỗng thấy khẩu súng của Kiên đặt trên sàn, dưới gầm giường,
Lan khẽ nói:
“Anh Kiên, bắn em đi!”
Kiên xoay mặt ra phía cửa sổ, sửng sốt,
nhưng hiểu ra ngay lập tức. Tiếng súng vang lên rất rõ cùng với tiếng kêu thất
thanh của Lan. Phillips và mấy bảo vệ vội chạy ngược lại căn phòng. Lan đang ngồi
cuộn mình trong rèm cửa, ánh mắt thất kinh, không nói lên lời, cánh tay phải đầy
máu, một tay kia còn cố run rẩy bám vào rèm cửa. Dưới sàn, máu vương vãi, nhưng
đã bị nhòe nhoẹt, vì Lan đang ngồi lên. Áo ngủ dài làm vết máu bắn ra bị lộn xộn,
khó mà ngay lập tức quan sát kỹ được hướng bắn ra. Thấy Phillips và đám bảo vệ
cùng mấy người lính Pháp đều rút súng ra, Lan chỉ tay không bị thương ra ngoài
cửa sổ, rên rỉ:
“Có người…Bên ngoài… extérieur…
fenêtre!” [Bên ngoài… cửa sổ!]
Phillips hô lên:
“Où les gardes? Attention à
l'extérieur la fenêtre!” [Người đâu? Chú
ý bên ngoài cửa sổ!”]
Lính Pháp và đám bảo vệ chạy hết ra
ngoài sục sạo khu vườn. Phillips lôi tay Lan ra xem vết thương, thấy đạn xé
rách cánh tay và nằm lại đó, vị trí không nguy hiểm. Anh ta bế Lan lên giường,
thét người giúp việc ầm ầm:
“Tante Ha, tante Ha! Où êtes-vous?” [Thím Hà, thím Hà! Thím ở đâu?]
Thím Hà chạy vội vào phòng, tóc đã buộc
lại, chắc đã tỉnh ngủ được một lúc. Phillips ra hiệu bảo thím mang đồ sơ cứu tới.
Trong lúc đợi kết quả lùng sục bên ngoài, anh ta nhanh chóng dùng kẹp lấy viên
đạn ra, khử trùng qua rồi băng bó cho Lan trong khi cô đau đến sắp ngất xỉu, đồng
thời luôn miệng an ủi cô:
“Ma biche, ne t'inquiète pas, c'est
pas si grave. Ça va bien aller!” [Em yêu,
đừng lo, không sao đâu. Ổn rồi mà!]
Hơn nửa tiếng sau, bảo vệ Lâm chạy
vào thông báo cho Phillips:
“Afficher la trace, Major. Mais pas
personne. Peut être échappé” [Thưa Thiếu
tá, thấy dấu vết. Nhưng không thấy người. Có lẽ đã trốn thoát.]
Một người lính Pháp, có lẽ là sĩ quan
cấp dưới của Phillips, bước vào thúc giục:
“Délai, Major! Dépêchez-vous! Nos
gens ne peuvent pas attendre plus longtemps!” [Tạm gác lại đã, thưa Thiếu tá! Nhanh lên! Người của ta không thể đợi
lâu thêm được nữa!]
Phillips gật đầu hiểu ý, nói một
tràng với Lâm, rồi quay sang áy náy nhìn Lan:
“Ma biche, je suis désolé. Mais je dois partir.
Lam invitera Dr Kien maintenant. Au revoir, chérie!” [Xin lỗi em yêu. Nhưng anh phải đi rồi. Lâm
sẽ đi mời bác sĩ Kiên ngay bây giờ. Tạm biệt em yêu!]
Cô nghẹn ngào khóc, mặt tái xanh, run
rẩy bám chặt tay Phillips, rồi gục vào ngực anh ta, khiến anh ta bối rối, vỗ về
an ủi cô. Cho đến khi viên sĩ quan sốt ruột nhắc lại lần nữa, anh ta mới đành
hôn cô, để lại ba người tăng cường bảo vệ căn biệt thự, rồi dẫn theo đám lính
Pháp đi mất. Bảo vệ Lâm nhanh chóng điều người bao vây các mặt biệt thự chặt chẽ,
sau đó đi tìm bác sĩ Kiên. Trong phòng chỉ còn thím Hà và Lan.
“Cô chủ, cô sang phòng khác nhé. Để
tôi dọn lại phòng này. Bừa bộn thế này chắc không ngủ ở đây được.”
“Được rồi, thím nhớ dọn thật sạch
nhé, không được lưu lại mùi máu. À, giờ tôi hơi mệt và đói. Thím đi làm cho tôi
ít đồ ăn nhẹ đã.”
“Chắc cô bị dọa sợ và mất nhiều máu
quá đấy mà. Cô sang phòng bên thay đồ và nghỉ tạm đi, tôi đi nấu cho cô ngay
đây.”
“Thím cứ đi đi. Tôi tự sang được. Tôi
không sao nữa rồi, chỉ bị thương ở cánh tay thôi mà. Cũng không nguy hiểm.”
Thím Hà dù có hơi băn khoăn, nhưng vẫn
đứng dậy đi xuống bếp. Cô định cúi xuống giường thì Kiên đã chui lên.
“Em không ngăn được. Có sao không
anh?”
“Trễ một tiếng rồi. Hy vọng mọi người
đã rút kịp.”
“Vết thương của anh…?” Cô lo lắng
nhìn tay anh, đã được băng tạm bằng ít giẻ rách, máu thấm ra ngoài băng vải đã
đông lại. Chân anh cũng hơi khập khiễng.
“Không sao, vết thương nhẹ thôi. Anh
tự xử lý được. Chốc nữa bảo vệ Lâm về, em hãy tìm cách gây huyên náo để anh trốn
ra.”
Thấy Lan gật đầu, Kiên cẩn thận mở cửa
đi ra. Lan quay đầu lại nhìn dưới gầm giường kiểm tra. Không có dấu vết gì. Lúc
này cô mới yên tâm đi sang căn phòng bên cạnh.
Một lúc sau Lâm về. Có tiếng vài bước
chân đi lên cầu thang, mở cửa phòng. Rồi Lâm quay xuống hỏi to:
“Thím Hà, cô chủ đâu rồi?”
Đúng lúc đó, có tiếng thét thất thanh
“Á… cứu với… cứu với… ai cứu tôi với…” Lâm và đám bảo vệ bên dưới chạy về phía
có tiếng kêu. Phát ra từ phòng bên cạnh đang để tối đèn. Lâm xô cửa vào, bật
đèn lên. Thấy Lan đang kinh hoàng cầm gối đập loạn xạ, miệng không ngừng thét:
“Cứu tôi… có người bắn tôi. Có người
bắn tôi…”
Lâm và mấy người bảo vệ rút súng nhìn
quanh, hỏi một bảo vệ ngoài cửa sổ vườn hoa:
“Có thấy gì không?”
“Không, à… không rõ. Chúng tôi vừa chạy
tới, nhìn quanh cũng chưa thấy gì.”
Thấy thím Hà hốt hoảng giữ người cô
chủ lại, Lâm nhẹ giọng:
“Cô chủ có lẽ bị ám ảnh bởi sự việc vừa
rồi. Không sao đâu. Không có ai cả. Chúng tôi đã thắt chặt canh phòng tất cả các
hướng vào tòa nhà. Tôi sẽ cho một người canh ngay ngoài cửa sổ phòng này, còn
tôi canh ngay ngoài cửa. Có tên nào xuất hiện, chúng tôi sẽ tóm được ngay.”
Lan run rẩy gật đầu. Đợi đám bảo vệ
đi hết, Lâm quay sang giới thiệu một người đàn ông:
“Cô chủ, bác sĩ Kiên đi khám bệnh cho
nhà khác, tôi chờ mãi không thấy, nên đi mời bác sĩ Văn Thành tới xem cho cô.”
Cô ra bộ miễn cưỡng gật đầu. Vị bác
sĩ thuần thục tháo băng xem xét, khử trùng vết thương lần nữa, rồi băng bó, quấn
nẹp ngay ngắn lại. Anh ta viết một đơn thuốc, đưa thêm mấy lọ chất lỏng, cẩn thận
dặn dò cách sử dụng và điều trị. Sau đó Lâm tiễn bác sĩ về. Cô ăn xong bát cháo
thím Hà đưa, mệt mỏi tắt đèn đi nằm. Đến tận sáng, cũng không thấy động tĩnh gì
thêm. Chắc Kiên thoát được rồi. Cô thở phào. Lòng khấp khởi vui mừng. Chuyện
đêm qua khá mạo hiểm. Cô phát hiện ra mình đang sung sướng vì có cảm giác thành
tựu khi vừa liều lĩnh thực hiện thành công một việc nguy hiểm. Cuộc đời mình từ
trước tới giờ phải chăng đã quá nhàm chán?
Ngay trưa hôm đó Phillips ghé qua
nhà, thấy vết thương của Lan không còn gì đáng ngại nữa, hỏi chuyện bảo vệ Lâm
một lúc rồi anh ta lên phòng xem lại hiện trường. Dù thím Hà đã dọn phòng sạch
sẽ, một bảo vệ đang sơn lại tường bên cửa sổ, nơi dính máu đêm qua; nhưng trực
giác mách bảo khiến Phillips khẽ đăm chiêu nhìn ra ngoài vườn qua khung cửa sổ,
rồi lại nhìn quanh phòng. Mắt anh ta dán vào gầm giường. Anh ta đi tới, cúi xuống
nhìn gầm giường. Không có gì cả, thím Hà đã dọn sạch sẽ. Anh ta nên cảm thấy
may mắn vì có người giúp việc quá tận tụy chăng?
Phillips xuống phòng ăn, khẽ nhíu mày
nhìn Lan đang chật vật ăn bằng tay trái. Đúng lúc đó Lan ngẩng đầu lên, bắt gặp
ánh mắt đăm chiêu của anh ta, nước mắt cô lại chảy ra ào ạt, giương đôi mắt đẫm
lệ tội nghiệp nhìn anh ta:
“Anh… toi…”
Dù trong lòng cô hơi chột dạ, không
biết anh ta đã phát hiện ra điều gì vậy? Nhưng khi thấy Phillips dịu dàng sà đến,
âu yếm bên cô, nghi ngờ trong lòng cô lại tan biến hết.
“Ma biche, laisses-moi t'aider.” [Em yêu, để anh giúp em.]
Anh ta lấy thìa, dĩa xúc đồ ăn cho
cô, còn bản thân sau đó mới ăn. Xong bữa trưa, họ còn quyến luyến âu yếm nhau một
lúc lâu, Phillips mới lên xe về doanh trại. Hôm sau tỉnh dậy, Lan bảo lái xe chở
đến chỗ bác sĩ Kiên xem lại vết thương.
Thấy Kiên ung dung trong chiếc áo blu
trắng dài tay, cô cũng vui vẻ hơn.
“Anh Kiên, thế nào rồi?” Cô thì thào
khi anh đã vào trong phòng điều trị và đóng cửa lại. Thấy mắt cô dán lên cánh
tay cầm bút của mình, Kiên mỉm cười:
“Không phải tay đó. Là tay này cơ.” Vừa
nói anh vừa giơ cánh tay đang cầm quyển sổ lên, khiến Lan đỏ mặt xấu hổ. Nếu
nhìn kỹ sẽ thấy lớp băng gạc cộm nhẹ lên ở chỗ gần khuỷu tay.
“Nào, xem vết thương của em nào!”
Anh nhanh chóng tháo nẹp, xem vết
thương, bôi qua một ít chất lỏng, rồi bó lại như cũ.
“Không sao, chỉ một hai tháng nữa là
bình thường thôi.”
Im lặng một lúc, anh khẽ nói như thì
thào:
“Tôi nghĩ, em có lẽ muốn đi gặp một
người.”
Không để cô nói gì, anh ra hiệu cô đi
theo tới căn phòng cuối cùng trong dãy. Mở cửa đi vào, không có ai. Kiên lại lấy
chìa mở khóa, qua hai gian nữa, mới tới một căn phòng nhỏ rất sạch sẽ. Trên giường,
một người đang nằm, từ đầu đến chân quấn đầy băng trắng. Nhìn kỹ gương mặt dính
đầy băng keo, đôi mắt nhắm nghiền, nếu không chú ý tới ngực còn phập phồng rất
nhẹ, sẽ tưởng người đó đã chết. Là Cát. Trông giờ này anh ấy như một xác ướp an
tĩnh chờ lên thiên đường. Lan run rẩy, nước mắt rơi như mưa.
“Anh ấy bị thế này từ bao giờ thế?
Sao lại ra nông nỗi này?”
“Rạng sáng hôm qua. Khi anh về tới
đây thì cậu ấy chỉ còn thoi thóp. Người đưa về bảo trúng mìn và súng máy. Quân
ta rút kịp, thương vong không nhiều.”
“Thì ra hôm qua là… anh ấy… anh ấy…
là…” Cô kinh ngạc lắp bắp.
“Phải, cậu ấy là một trong những người
lãnh đạo phong trào công nhân ở Bắc Kỳ, từ Hà Nội, Hải Phòng, Nam Định, Hồng
Gai… Lần này người Pháp điều rất nhiều lính từ quân doanh tới càn quét, nên
phía đầu não của ta cũng có chút tổn thất.”
“Vậy anh ấy sẽ… không sao chứ…?”
“Giờ phải chờ cậu ấy tỉnh lại đã.”
Cô khẽ gật đầu, đau lòng khôn tả nhìn
người trên giường. Đó từng là một thanh niên vô cùng ôn nhu, tuấn tú, có ánh mắt
sáng và cái nhìn lơ đãng. Đó từng là người tỉ mỉ dạy cô gõ phách, tập đàn, tập
trống, chỉnh từng lời ca, kiên nhẫn dạy cô từng chữ cái, đọc cho cô nghe từng
bài thơ, từng câu chuyện cổ. Đó là người mua cho cô cây bút, cuốn vở, quyển
sách vỡ lòng đầu tiên, đôi giày đầu tiên, cái khăn quàng đầu tiên, cái kẹp tóc
đầu tiên… và nhiều thứ đầu tiên khác trong đời cô. Còn cô đã làm gì cho anh ấy,
ngoài việc càng lúc càng rời xa?
Họ đi ra khỏi căn phòng đó. Nhìn cô
gái ôm mặt nghẹn ngào khóc không ra tiếng, Kiên vỗ về:
“Cậu ấy là thanh niên dẻo dai, sẽ sớm
tỉnh lại thôi. Biết em đứng về phía mình thế này, hẳn cậu ấy rất vui.”
Mãi một lúc lâu sau, khi mặt mũi đã đủ
tỉnh táo và bình thường trở lại, Lan mới bịn rịn chia tay bác sĩ Kiên.
“Đừng đến đây thường xuyên, sẽ gây
nghi ngờ. Cứ một tuần em tới đây thay băng một lần là được. Còn lại cứ bình thường.”
Lan gật đầu buồn bã lên xe về nhà. Cô
miên man nghĩ lại khoảng thời gian vui vẻ êm đềm bên Cát. Đó là những tháng
ngày đẹp đẽ, yên ả nhất trong đời không thể quay lại nữa. Nếu đã không thể ở
bên anh ấy, chăm sóc cho anh ấy, vậy thì cứ để em gái ở bên tiếp sức gián tiếp
cho anh ấy vậy. Còn cô, đưa tấm lòng, ý chí của mình đi theo anh ấy thôi, cô
cũng mãn nguyện rồi.
Những ngày sau đó, Phillips về thao
thao nói chuyện Cộng Sản bị tiêu diệt khắp nơi như thế nào, người Pháp có kế hoạch
tổ chức đàn áp, vây bắt họ ra sao với Lan. Thấy cô không mấy bận tâm, còn có vẻ
hơi cáu kỉnh, vẫn chỉ sáng mắt lên khi thấy quần áo đẹp, trang sức tinh xảo hay
món ăn ngon, ngài Thiếu Tá mặt cũng dãn ra thoải mái hơn. Nhưng lái xe cho cô
đã bị Phillips đổi, thay bằng bảo vệ Lâm. Lan cũng không tỏ thái độ gì, thản
nhiên kêu anh ta ngày ngày chở đi tiệm bánh, tiệm quần áo, rồi Vạn Hoa viên, mỗi
tuần lại đi thay băng ở phòng khám của bác sĩ Kiên, một tháng đôi ba lần ghé
quân doanh giao lưu tình cảm với Phillips và đám sĩ quan Pháp.
Tin không vui hơn hết với cô là, Cát
vẫn chưa tỉnh, dù tay cô đã khỏi hẳn. Cô đành kìm nén, chỉ có thể nghe tin từ
bác sĩ Kiên mỗi lần họ ‘tình cờ’ gặp gỡ.
Hơn bốn tháng sau,
Cát cuối cùng cũng tỉnh. Sức khỏe sau đó hồi phục rất nhanh. Sau chưa đầy ba
tháng, anh đã đi lại bình thường. Lan không dấu nổi niềm vui, lén lút gửi cho
anh thuốc bổ, đồ ăn, bưu thiếp hình ngôi nhà bên bờ biển, thậm chí cả tiền, qua
bác sĩ Kiên. Cát không trả lại đồ, chỉ riêng điều đó thôi đã khiến cô vui vẻ đến
cả tháng trời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét