14 – Bị Bắt
Trong một phòng tối ở ty mật thám.
“Ông chủ Quýnh đừng ngại. Tôi chỉ phụng
mệnh quốc gia, mong ông chủ hợp tác truy bắt phản loạn.”
“Rất vui lòng. Chẳng mấy khi giúp được
các ngài.”
“Đây là Vũ Dũng. Hắn là một trong các
thủ lĩnh Việt Minh, tổ chức nhiều cuộc bạo động của công nhân trong các nhà máy
khắp Bắc Kỳ, từ Hà Nội tới Hải Phòng, Nam Định… Hắn vừa tham gia tập kích phi
trường quân sự Cát Bi. Chúng tôi đã bắt được một tên Việt Minh cùng tham gia với
hắn. Tên đó khai ra Vũ Dũng, và có nhắc đến Vạn Hoa viên của ngài. Tôi rất mong
được ngài giúp đỡ làm sáng tỏ.”
Người đàn ông trong bộ vest thẳng tắp
nhíu mày nhìn bức ảnh trên bàn, trầm ngâm một lúc rồi ngẩng đầu lên.
“Tôi biết anh ta. Đó từng là một nhân
viên của tôi cách đây khoảng chục năm. Anh ta tên là Cát, kép đàn trong nhóm
hát ả đào.”
*
* *
Một chiều đầu đông. Gió heo may chớm
lạnh thổi vi vu. Ba chiếc xe jeep dừng lại trước cửa Vạn Hoa viên. Trưởng ty
Pierre bước xuống, nheo mắt nhìn lên tòa nhà Vạn Hoa rực rỡ trong cảnh chiều ảm
đạm. Chầu hát ả đào được bao trong phòng sang nhất như thường lệ. Lan liếc mắt đong
đưa với Pierre.
“Giang sơn bất thiểu…”
“Dừng lại.” Pierre đột ngột ngắt lời
ca nương đang cất giọng với khí thế hào hùng ca khúc yêu thích của ngài trưởng
ty. Ông ta trầm ngâm nhìn cô. “Ca một bài khác mà em thích đi.”
Lan ngẩn người ra một lúc. Lần đầu
tiên ông ta đưa ra yêu cầu thế này. Chú Ba khẽ thì thào bên cạnh:
“Ca khúc Vịnh Kiều đi. Cháu ca khúc
đó hay nhất mà.”
Cô khẽ gật đầu. Thực ra đó không hẳn
là bài mà cô thích. Nhưng thời gian gần đây tâm trạng u sầu, đau lòng nhiều,
khiến cô hay nghĩ ngợi lung tung, nên cứ ngâm nga bài đó một cách vô thức. Cô
còn thường xuyên hát cho cả khách xem chầu.
“Đã biết má hồng thời phận bạc
Trách Kiều nhi chưa vẹn tấm lòng vàng
Chiếc quạt thoa đành phụ nghĩa Kim lang…”
Tiếng ca nương xót xa như cắt từng
khúc ruột. Nốt nhấn nhá cao vút da diết rồi lại bỏ lửng như buông xuôi, như tuyệt
vọng. Mày Pierre khẽ nhíu nhíu. Câu keo vừa dứt, tiếng vỗ tay đã vang lên.
“Em yêu, không ngờ em hát hay đến vậy.
Xem ra trước kia tôi chỉ nhìn người trước mắt mà không thấy núi Thái Sơn.”
Buổi chầu kết thúc, ngài trưởng ty bo
thật hậu rồi ý nhị mời Lan đi chơi. Cô vào thay đồ, sau đó thong dong lên xe
công vụ cùng ông ta.
“Em yêu, dạo này em có chuyện không
vui sao?”
Nhìn đôi mắt xám sâu thẳm đầy thâm trầm
của Pierre, tự nhiên Lan thấy run run, cô lắp bắp trả lời:
“Không, không. Em vẫn bình thường mà.
Chúng ta đi đâu thế, thưa ngài?”
“Cùng em tới gặp một người thú vị. Chắc
hẳn em sẽ rất ngạc nhiên.”
Lan cảm thấy hơi bồn chồn trước nụ cười
mỉm kín đáo của ông ta.
Chiếc xe đi vào ty mật thám. Pierre
đưa cô xuống. Thấy cô ngơ ngác nhìn quanh, rồi lại nhìn ông ta như dò hỏi, Pierre
chỉ mỉm cười, im lặng không nói gì. Họ đi ra phía sau khuôn viên khu làm việc.
Đi vào trong một tòa nhà, qua nhiều hành lang lắt léo xuống dưới, có lẽ đi xuống
hầm. Pierre thản nhiên đi trước. Cô run rẩy đi theo sau. Phía sau cô là bốn
lính Pháp vừa nhảy xuống từ chiếc xe hộ tống. Tòa nhà âm u, toàn cửa sắt, thi
thoảng vẳng lại tiếng la hét khiến cô càng lúc càng sợ hãi, nổi hết da gà, đi
không còn thẳng người nổi nữa. Đến trước một cánh cửa sắt đang đóng kín, có hai
người gác bên ngoài, Pierre quay người lại, nháy mắt với cô:
“Nào, vào gặp người quen của em nào.”
Người lính gác mở cửa. Căn phòng tối
lờ mờ, âm u, tanh nồng mùi máu. Cô loạng choạng đi vào cùng Pierre. Đèn đột ngột
được bật sáng trưng. Một sĩ quan từ cửa khác bước vào, giơ tay chào ngài trưởng
ty, rồi tiến ra phía giữa phòng. Pierre nhẹ nhàng kéo một chiếc ghế quay ra ngồi,
ung dung gác chân chữ ngũ. Ánh đèn chiếu giữa phòng được bật lên. Vừa nhìn thấy
cảnh tượng một người đàn ông cởi trần bị buộc vào một cây cột giữa phòng, người
bết máu khô và tươi lẫn lộn, da thịt đã lòi cả ra ngoài, đầu gục xuống, tóc bết
máu đen, Lan thét lên kinh hãi, sợ tới mức quay phắt đi, định chạy ra ngoài.
Nhưng hai người lính đi sau đã tóm lấy tay cô, buộc cô quay lại.
“Em yêu, em không định chào hỏi người
quen sao?”
Giọng âm u của Pierre như vang lên từ
địa ngục, kéo cô tỉnh táo lại. Cô mở mắt run rẩy nhìn kỹ người bị tra tấn trước
mặt. Một người dong dỏng cao gầy. Đầu anh ta gục xuống, tóc bết lại vì máu. Ở
vành tai và thái dương, máu tươi vẫn nhỏ tong tong xuống. Trên người để trần đầy
vết bầm dập ngang dọc, còn tụ máu đen. Có chừng hơn chục vết cứa lớn đều tăm tắp,
thịt lòi ra ngoài, sậm đen lại, máu tươi vẫn còn rỉ ra. Quần tây dài cũng rách
tan dưới các đòn tra tấn. Máu dính bệt vải quần vào da chân. Trên hai đùi, vải
nát lẫn lộn với máu thịt. Bàn chân bị bẻ mất mấy ngón, máu đen đã đông đặc lại.
Cô sợ hãi đến khuỵu người xuống đất, không đứng nổi dậy nữa.
“Vẫn chưa nhận ra ai sao, em yêu?”
Ngước nhìn ánh mắt như diều hâu của
Pierre, Lan run lẩy bẩy lắc đầu. Ông ta nhìn về viên sĩ quan giữa phòng, gật đầu
ra hiệu. Hắn ta tiến lại người bị tra tấn, lấy tay túm tóc, kéo mặt anh ta ngẩng
lên. Khuôn mặt đầy vết ngang dọc, bết máu đen, mắt nhắm chặt. Nhưng đường nét
gương mặt ấy quen thuộc đến không thể quen hơn. Lan gượng người dậy, lẩy bẩy đứng
lên, giọng đã khàn đặc, nước mắt vô thức tuôn như mưa:
“Anh Kiên!”
Pierre quay lại nhìn cô, mỉm cười hài
lòng. Người đàn ông bị trói dường như tỉnh lại. Anh khẽ mấp máy môi. Máu rỉ ra
từ khóe miệng khiến anh đau đớn nhíu mày. Đôi mắt bị thương sụp xuống giờ đang
khó nhọc cố nâng mí lên. Khi ánh mắt đục ngầu đờ đẫn hướng về phía cô, có chút
ánh sáng lóe lên rồi vụt tắt.
“Anh… Kiên… Anh Kiên!”
Hàm răng cô lập cập va vào nhau, giọng
đã không còn rõ ràng. Nước mắt cô như mưa, mờ cả hai mắt. Pierre lại hất hàm ra
hiệu. Viên sĩ quan lấy cuộn dây gai phía sau, vụt tới tấp vào người Kiên. Tiếng
rên thắt lại vang lên ngắt quãng, có lẽ không thể thốt lên nổi nữa. Anh oằn
mình, co quắp theo từng nhịp roi. Có lẽ chịu đau quá lâu khiến cơ thể tê liệt,
phản ứng không còn quá mãnh liệt. Lan rùng mình, co rúm người lại. Nhìn được ba
roi, cô ngã vật ra đất, không muốn nhìn lên nữa, người bắt đầu lên cơn co giật
vì kinh hoàng. Pierre ra hiệu cho hai người lính phía sau nâng cô dậy, kéo tóc
để cô ngẩng đầu nhìn cảnh tra tấn kinh hoàng trước mặt. Mỗi roi như thể đánh
vào ruột gan, cô cảm thấy mình không thở nổi, nói không ra lời nữa, răng cắn cả
vào lưỡi. Máu bắt đầu rỉ ra bên khóe miệng cô. Tên sĩ quan bản xứ dừng lại, quẳng
roi đi, rồi kéo một đầu que cắm trong lò nung phía sau. Hắn giơ thanh sắt đỏ
lòm ra trước mặt Kiên, gầm lên:
“Vũ Dũng đang ở đâu? Mày đã liên lạc
với những ai?”
Kiên nhắm mắt lại. Hắn gí thanh sắt
nóng đỏ vào phần bụng đã hóp lại, chằng chịt vết roi đòn của anh. Tiếng rít lên
ghê người, xen lẫn tiếng da thịt cháy xèo xèo, và tiếng hét thảm thiết của Lan.
Trên mặt cô, máu và nước mắt bắt đầu lẫn lộn, người cô giật đùng đùng vì kinh sợ.
Khi tên sĩ quan đâm thanh sắt nóng đỏ qua cánh tay Kiên, cô không chịu nổi nữa,
ngất xỉu. Một tên lính lấy xô nước lạnh dội thẳng vào người để cô tỉnh lại. Khi
cô cựa mình, thoi thóp ngẩng đầu lên nhìn ra giữa phòng, Kiên đã ngất. Hai tay
anh đều có vết da thịt cháy xém, máu tươi chảy ròng ròng. Cô cố sức vùng dậy chạy
về phía cửa lần nữa, tri hô to hết mức có thể:
“Cứu với, cứu… có kẻ giết người… cứu
với…”
Tên lính gần cửa tóm lấy gáy và tay
cô, hất cô ngã đập đầu vào góc tường. Hai tên lính xăm xăm đi ra lôi cô, túm
tóc bắt cô ngẩng đầu nhìn về phía Pierre.
“Mới thế mà em đã sợ rồi sao? Lá gan
này sao có thể là Việt Minh được nhỉ?” Ông ta đứng dậy đi về phía cô, xoa xoa
gương mặt bợt bạt dính dấp máu tươi và nước, rồi ôn tồn hỏi tiếp. “Hóa ra cô
chính là người đã lấy trộm kế hoạch phòng thủ sân bay ở chỗ tôi? Nhưng cô bé ạ,
để tôi nói cho em biết nhé. Toàn bộ lũ Việt Minh tấn công đêm đó đã bị giết hết.
Vô cùng gọn nhẹ. Đó chỉ là một cái bẫy. Để tóm một kẻ ẩn nấp trong hàng ngũ
chúng tôi. Nhưng không ngờ lại tóm được em. Và cả con khổng tước kia nữa. Cũng
khá hời.” Ông ta mỉm cười hất hàm về phía giữa phòng.
Mắt Lan như mờ đi. Đầu óc cô bắt đầu
rối loạn. Bỗng ông ta siết chặt tay bóp cằm cô, khiến cô đau đớn giẫy dụa.
“Em yêu, nói Vũ Dũng ở đâu, anh sẽ bỏ
qua cho em.”
Nhưng cô không nghe thấy gì nữa, cũng
không hiểu gì hết. Cô chỉ thấy môi Pierre đang mấp máy. Toàn bộ con người ông
ta như Diêm Vương đứng giữa Địa Ngục, xung quanh là bầy quỉ dữ. Cô bắt đầu nói
năng loạn xạ:
“Đừng… đừng giết tôi! Đừng giết anh ấy!
Bác sĩ Kiên là người tốt. Là người rất tốt. Đừng giết anh ấy. Hãy cứu anh ấy! Cứu
với… ai cứu chúng tôi…”
Nghe cô lảm nhảm, mặt đã trắng bệch,
đờ đẫn vì kinh hãi, Pierre lại ra hiệu. Tên lính dội cho cô một xô nước lạnh nữa.
Nhưng không có gì biến chuyển. Ông ta đành phất tay ra lệnh:
“Giam cô ta lại, chờ thẩm vấn tiếp.”
Nói xong, ông ta phủi tay, nhấc chân
đi ra ngoài.
*
* *
Một ngôi nhà bên bờ biển lộng gió. Bóng
hai người vui vẻ dắt tay nhau đi trên bãi cát, ngắm nhìn mây bay cuồn cuộn đi về
phía mặt trời. Cô âu yếm hỏi người đàn ông của mình:
“Anh có thích ngắm hoàng hôn không?”
Anh ấy nhìn vầng dương đang lửng lơ
trên mặt biển, khẽ mỉm cười:
“Không.”
“Vì sao?”
“Rất ấu trĩ.”
Cô xụ mặt xuống. Nhưng anh ấy đã kịp
đặt lên trán cô một nụ hôn.
“Nhưng nếu cả đời được bên em thì làm
gì đều không hề ấu trĩ.”
Cô mỉm cười, mắt long lanh ngước nhìn
anh ấy. Anh ấy cũng mỉm cười, hàm răng trắng đều tăm tắp còn rực rỡ hơn cả
hoàng hôn. Ánh mắt anh ấy thật dịu dàng, bừng lên trên gương mặt nghiêm nghị.
Đó là gương mặt của bác sĩ Kiên.
Lan giật mình tỉnh giấc. Mơ sao? Đau
đớn nhức mỏi khắp người. Cô thấy mình đang nằm trên mặt đất lạnh cóng và tối
om. Cô quờ quạng ngồi dậy, thấy tay nặng trịch, vang lên tiếng xích sắt chạm
vào nhau. Hóa ra tay cô đã bị còng vào xích sắt. Cửa phòng bật mở. Bóng một tên
lính đứng trước ánh sáng mờ nhạt, hất hàm hỏi cô:
“Tỉnh chưa?”
Cô ngước mắt nhìn hắn, cố nhìn rõ
gương mặt, nhưng ngược sáng, nên chỉ thấy một khối đen mờ ảo đang di động. Hắn
tóm lấy cô, kéo cô, đẩy ra cửa và quát lên:
“Đi ra ngoài!”
Hắn lôi cô vào căn phòng quen thuộc.
Đúng là căn phòng lần trước. Kiên đâu? Bác sĩ Kiên đâu rồi? Cô nhìn quanh trong
bóng tối lờ mờ. Ở giữa phòng sao? Nhưng cô chỉ thấy bóng đen dày đặc.
“Anh Kiên? Anh Kiên? Anh đâu rồi? Anh
ở đâu? Anh có sao không? Anh Kiên?”
“Thật tình cảm.” Tiếng Pierre vang
lên lạnh lẽo từ ngoài cửa. Đèn căn phòng được bật sáng lên. Ông ta lại đi vào,
ngồi lên chiếc ghế lần trước. Phía sau có bốn người lính, không rõ có phải mấy
tên lần trước không. Viên sĩ quan bản xứ thực hiện tra tấn quen thuộc lại đi
vào, chào Pierre, rồi bật đèn giữa phòng lên. Kiên vẫn bị trói ở cây cột, cả
người máu thịt lẫn lộn đã xám đen. Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt hướng về phía
Lan. Lan cũng ngước nhìn anh ấy. Đôi mắt trong trẻo của người đàn ông có vẻ
nghiêm nghị và nụ cười nhẹ nhàng giờ đã đỏ ngầu. Anh ấy thậm chí còn không thể
nói được. Cô nhìn anh, nước mắt lại tuôn như mưa. Cô cũng không thể nói được lời
nào, nhưng vẫn cố gạt nước mắt để nhìn rõ anh ấy. Như thể chỉ cần nhìn anh ấy
thôi, cô cũng thấy mình sống đã trọn vẹn. Ánh mắt Kiên lóe lên một lúc, trước
khi cây roi dài của tên sĩ quan lại đập mạnh vào ngực. Pierre trầm tư nhìn cảnh
đó, rồi quay lại ôn tồn bảo cô:
“Em yêu, em thấy đấy, cứ thế này bác
sĩ Kiên và cả em đều sẽ chết. Nói cho anh, Vũ Dũng đang ở đâu? Tôi sẽ thả em và
dừng tra tấn anh ta.”
Lan ngước nhìn gương mặt Pierre. Sao
chưa bao giờ cô cho rằng ông ta là một con quỉ trong đám ma quỉ này nhỉ? Bao
nhiêu kẻ than cảnh bị người Pháp tra tấn tàn bạo, nhưng cô đều ngó lơ. Cô gặp
người Pháp hằng ngày, những con người ăn mặc bảnh bao, lịch sự, mở mồm đều nói
những lời trang nhã, tự bảo họ đến từ một dân tộc văn minh, bác ái, tới khai
hóa cho đám dân bản xứ mọi rợ sống như thú hoang nơi đây. Cô ăn cùng họ, nhảy
cùng họ, hát cho họ nghe, lên giường cùng họ. Nhưng giờ họ lại biến thành ác quỉ,
biến cuộc sống xung quanh cô thành Địa ngục. Đột nhiên cô không còn cảm thấy sợ
Pierre nữa. Cô lẳng lặng nhìn ông ta chăm chú. Đến khi ông ta không còn kiên nhẫn,
giơ tấm ảnh lên trước mặt cô và nhắc lại lần nữa:
“Hắn là Cát, là Vũ Dũng. Hắn đang ở
đâu? Nói!”
Hai tên lính từ phía sau nhảy xổ ra
tóm lấy tay cô, bẻ quặt về phía sau.
“Tôi không hiểu ông nói gì. Tôi không
biết anh ta ở đâu.”
Một tên lính tát thẳng vào mặt cô một
cái đau rát.
“Tiếp tục đi, chừng nào cô ta khai ra
thì dừng lại.”
Thế là hai tên lính giữ chặt hai tay
cô, còn một tên xông lên tát, đánh, đấm, đá liên tục vào người cô. Tới khi cô
ngất đi. Một tên khác lại dội nước cho cô tỉnh lại. Cô lại tiếp tục bị đấm đá
liên tục, máu đã đầy mặt và tay chân. Rồi ngất đi tiếp. Lần nữa tỉnh lại, cô
nghe thấy tiếng Kiên đang rú lên kinh người. Cô trợn mắt nhìn cảnh tượng ghê rợn
giữa phòng. Tên sĩ quan cầm kìm bẻ từng ngón tay Kiên. Người cô co giật đùng
đùng, miệng đầy máu không thốt nổi ra lời. Chút ý thức còn sót lại giúp cô vùng
vẫy như điên dại cố lao mình về phía anh ấy, miệng ú ớ kêu tên bác sĩ Kiên. Ba
tên lính giữ cũng không nổi. Một tên còn lại cầm dùi cui đập thẳng vào đầu cô.
Cô chìm vào bóng tối. Tên lính đổ ba xô nước lạnh mà cô vẫn không tỉnh lại.
Pierre hất tay ra hiệu đưa cô đi, còn ông ta quay ra giữa phòng, thản nhiên tiếp
tục nhìn cảnh tra tấn Kiên.
*
* *
“Thưa ngài… thưa ngài, tay bác sĩ đó
đã chết rồi.”
“Cái gì?”
“Tên này hẳn chưa được bọn Việt Minh
đào tạo kỹ. Mới mười ba ngày mà hắn đã không chịu nổi. Lũ phản loạn ấy vốn đứa
nào chả sống dai như gián. Không ngờ hắn chưa gì đã…”
“Đủ rồi. Mẹ kiếp! Đồ ngu! Mày không
biết thằng đó quan trọng thế nào sao? Có lẽ nó nắm mọi đầu mối của lũ mọi rợ
kia.” Hắn điên cuồng đấm đá tên sĩ quan chán chê cho hả giận. Rồi ngồi phịch xuống
ghế. Trầm ngâm một lúc, giọng nói lạnh lẽo lại vang lên. “Cô ta thế nào rồi?”
“Thưa ngài, cô ta rất tệ. Hoàn toàn mất
trí. Tỉnh dậy chỉ luôn mồm lẩm bẩm ‘Anh Kiên, Anh Kiên’ hay la hét kêu cứu, dùng
tay cào cấu tường và nền nhà đến chảy máu, rồi tự cào cấu bản thân.”
Pierre đứng dậy đi tới phòng giam của
Lan. Ánh đèn bật sáng, hắn kinh ngạc nhìn con người đang co ro ở góc phòng, đầu
tóc rũ rượi, váy áo rách rưới, bẩn thỉu, tay chân bết máu đen và đầy vết bầm dập.
Cô gái có đôi mắt phượng long lanh ngập nước, gương mặt kiều diễm như hoa xuân,
thân hình lung linh thanh mát như suối nguồn tinh khiết, hành động đôi khi ngây
ngô đến tội nghiệp thuở nào đâu rồi? Giờ chỉ còn một kẻ xấu xí, mặt mũi đầy vết
thương và máu, miệng ê a những từ vô nghĩa, đôi mắt vô hồn ngước nhìn ông ta, rồi
mỉm cười ngốc nghếch.
Ông ta lặng người một lúc, rồi đi ra.
“Để bác sĩ vào xem cô
ta có bị điên thật không.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét