Chương 9: Cung điện Kaloon
Kinh hoàng và
trong lòng phát ốm, chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình. Không ngạc nhiên khi
Khania căm ghét một tên bạo chúa điên cuồng như vậy. Và người phụ nữ này đang
yêu Leo, còn vị Khan điên rồ kia, chồng cô, là nạn nhân của ghen tuông, hắn trả
thù theo cách rất khó chịu mà chúng tôi đã chứng kiến. Thật sự là một cảnh
thích hợp cho tất cả chúng tôi! Nhưng tôi không thể không suy nghĩ, nếu là một
bài học quan trọng, khung cảnh kinh hoàng đó có lợi ích gì.
Giờ chúng tôi đã
tới nơi con sông chia ra ở cuối hòn đảo, và được đưa lên bờ trên một cầu cảng. Ở
đó một đoàn người bảo vệ do chỉ huy của Ngự Lâm Quân ra lệnh đang đợi đón chúng
tôi. Họ dẫn chúng tôi đi qua cánh cổng của bức tường lớn, vì thành phố đã được
tôn tạo, trên một con phố hẹp lát đá chạy giữa những ngôi nhà mang phong cách
Trung Á thông thường, tôi quan sát được dưới ánh trăng, chúng không mang vẻ đẹp
kiến trúc, kích thước cũng không lớn.
Rõ ràng việc
chúng tôi tới đã được lên kế hoạch và được quan tâm cùng nhiều phấn kích, vì
người dân đã tập trung trong các điểm nút trung tâm trên đường phố để nhìn
chúng tôi đi qua; cũng như từ các cửa sổ của những ngôi nhà và thậm chí cả trên
mái nhà bằng phẳng của họ. Ở đầu con phố dài, có một chỗ giống như chợ, khi đi
qua, đám đông tò mò đang nhận xét về chúng tôi nhưng chúng tôi không hiểu được,
chúng tôi tới cổng của thành đại nội. Chúng tôi bị chặn lại ở đây, nhưng chỉ với
một lời từ Simbri, nó đã mở ra, rồi chúng tôi đi qua và thấy những khu vườn. Cứ
đi theo một con đường, chúng tôi đến một ngôi nhà, hay đúng hơn là một cung điện
lớn, lộn xộn, nhô lên những tháp cao và được xây rất kiên cố bằng đá theo phong
cách Ai Cập nặng nề, lai tạp.
Ngoài cửa cung
điện, chúng tôi thấy mình đang ở trong một sân nhỏ có hành lang bao quanh và những
lối đi hẹp dẫn tới những phòng khác nhau. Một sĩ quan dẫn chúng tôi đi xuống một
trong những lối đi này tới một căn phòng, đúng hơn là một tổ hợp phòng ở, gồm một
phòng khách và hai phòng ngủ, được ốp và trang bị nội thất phong phú theo phong
cách man rợ, đủ ánh sáng từ những cây đèn dầu nguyên thủy.
Simbri để chúng
tôi lại chỗ này, nói rằng viên sĩ quan sẽ đợi chúng tôi ở phòng ngoài để dẫn
chúng tôi tới phòng ăn ngay sau khi chúng tôi đã sẵn sàng. Sau đó chúng tôi bước
vào phòng ngủ, thấy đám người hầu hay nô lệ đang ở đó, họ im lặng và khúm núm.
Những người phục vụ này thay đồ ở chân cho chúng tôi, cởi những chiếc áo choàng
đi đường nặng nề xuống, thay chúng bằng quần áo có kiểu dáng áo khoác văn minh,
làm từ chất liệu màu trắng viền lông chồn ermine tuyệt đẹp.
Mặc xong quần áo
cho chúng tôi, họ cúi người thể hiện việc thu xếp quần áo đã kết thúc, rồi dẫn
chúng tôi ra phòng lớn bên ngoài nơi vị sĩ quan đang đợi. Anh ta dẫn chúng tôi
đi qua vài căn phòng khác, tất cả chúng đều rộng rãi và trống trải, tới một khán
phòng rất lớn chiếu sáng từ rất nhiều cây đèn và những đống lửa lớn từ than bùn
để sưởi ấm – vì đêm vẫn lạnh. Mái khán phòng này phẳng và đỡ bởi các cột đá
dày, đầu cột chạm khắc, tường treo nhiều thảm trang trí, mang lại không khí
tương đối thoải mái.
Tại đầu khán
phòng, một chiếc bàn dài và hẹp đặt trên bệ, phủ vải và đặt nhiều chén đĩa bằng
bạc. Chúng tôi đợi ở đó tới khi các phục vụ mang đũa vén rèm xuất hiện. Rồi tới
một người gõ chiêng bạc, nhiều phụ nữ theo sau, vài người trong đó rất trẻ
trung và ưa nhìn, hầu hết đều cùng một kiểu xinh đẹp, với những đường nét nổi bật,
đều là người da vàng. Họ cúi chào chúng tôi và chúng tôi chào họ.
Sau đó dừng một
lúc, tới khi một tiếng kèn thổi lên để truyền lệnh từ người hầu mang sắc phục
màu vàng, hai thân ảnh được trông thấy đang đi xuống lối đi bên ngoài rèm, đi đầu
là Pháp Sư Simbri, theo sau là các thủ lĩnh khác. Họ là Khan và Khania của
Kaloon.
Không ai nhìn
vào Khan khi anh ta đang bước vào phòng ăn tối phủ trang phục trắng của lễ hội
lại có thể tưởng tượng ra đó chính là kẻ vũ phu điên cuồng chúng tôi vừa thấy
thúc giục bầy chó săn như quỉ dữ xé xác một sinh vật đồng loại và một con ngựa
vô dụng thành từng mảnh và ăn sống nuốt tươi họ. Bây giờ anh ta dường như là một
người đàn ông nặng nề, thô tục, rất khỏe mạnh và trông không hề bệnh hoạn,
nhưng đối mắt gian xảo, rõ ràng là một người có trí tuệ ngu đần, kẻ khiến ai
cũng có thể nghĩ không có khả năng nảy sinh cảm xúc mãnh liệt dưới bất cứ dạng
nào. Còn Khania thì không cần phải miêu tả. Cô vẫn giống như lúc trong căn
phòng ở Cánh Cổng, chỉ trông mệt mỏi hơn; quả thật mắt cô ấy có vẻ như ma ám và
dễ thấy những sự kiện đêm trước đã để lại dấu ấn trong tâm trí cô. Trước cái
nhìn của chúng tôi, cô ấy hơi đỏ mặt, rồi vẫy tay ra hiệu chúng tôi tiến tới,
và nói với chồng cô – “Hoàng Thượng, đây là các vị khách lạ ta đã kể với
chàng.”
Đôi mắt buồn tẻ
của anh ta rơi trên người tôi đầu tiên, vẻ bề ngoài của tôi dường như làm anh
ta mơ hồ vui sướng, dù sao anh ta cũng đã cười thật thô lỗ, nói bằng giọng Hy Lạp
lai tạp pha lẫn các thổ ngữ địa phương – “Thật là một động vật già nua kì lạ!
Ta chưa bao giờ từng thấy ngươi trước đây, đúng không?”
“Không, thưa
Khan vĩ đại,” tôi trả lời, “nhưng tôi đã trông thấy ngài đi săn tối qua. Ngài
chơi thể thao rất giỏi đúng không?”
Anh ta ngay lập
tức trở nên hoàn toàn tỉnh táo, xoa tay trả lời – “Tuyệt vời. Hắn đã mang đến
cho chúng ta một cuộc rượt đuổi đẹp mắt, nhưng đám chó nhỏ của ta cuối cùng
cũng bắt được hắn, rồi sau đó – “ anh ta nghiến quai hàm trèo trẹo.
“Ngừng những lời
tàn bạo của chàng lại,” vợ anh ta quyết liệt ngắt lời, anh ta lẩn xa khỏi cô ấy
và lúc đó vấp phải Leo đang đợi bên cạnh.
Hình ảnh người
đàn ông tuyệt đẹp râu vàng này có vẻ làm anh ta kinh ngạc, vì anh ta nhìn chằm
chằm cậu ấy, rồi hỏi – “Ngươi là người bạn khác của Khania mà nàng tới gặp ở
dãy núi ngoài Cánh Cổng đúng không? Ta đã không thể hiểu tại sao nàng lại lo lắng
nhiều đến vậy, nhưng giờ ta đã hiểu. Được rồi, hãy cẩn thận đấy, nếu không ta
cũng sẽ săn đuổi ngươi.”
Bây giờ đến lượt
Leo tức giận và muốn đáp lại, nhưng tôi đã giữ tay cậu và nói bằng tiếng Anh –
“Đừng trả lời; người đàn ông này rất điên cuồng.”
“Bác muốn nói đó
là kẻ tồi tệ đúng không,” Leo càu nhàu; “và nếu hắn cố đẩy đám chó đáng nguyền
rủa kia vào cháu, cháu sẽ vặn gãy cổ hắn.”
Sau đó Khania đi
tới chỗ Leo để cậu ngồi cạnh cô ấy, để tôi ngồi bên kia cô, giữa cô và bác cô,
Người Bảo Vệ, trong khi đó Khan lê bước tới một chiếc ghế nhỏ hơn dưới bàn, ở
đó anh ta gọi hai người phụ nữ xinh đẹp nhất phục vụ anh ta.
Chúng tôi đã được
giới thiệu tới cung điện Kaloon như vậy. Đối với bữa ăn sau đó, rất nhiều món
nhưng thô sơ, gồm cá gần nguyên con, thịt cừu, đồ ngọt, tất cả đều đặt trong những
chiếc đĩa bạc lớn. Đồ uống rất mạnh cũng được phục vụ, một loại rượu mạnh chưng
cất từ ngũ cốc, tất cả mọi người hiện giờ gần như đã uống nhiều hơn mức có thể
chịu được. Sau vài lời với tôi về cuộc hành trình, Khania quay sang Leo và nói
với cậu suốt thời gian còn lại trong buổi tối, còn tôi cống hiến bản thân cho vị
Pháp Sư già Simbri.
Sau một thời
gian ngắn, thực chất những gì tôi học được từ ông ấy lúc đó và sau này là như
sau – thương mại là thứ vô nghĩa đối với người dân Kaloon, vì mọi trao đổi với
miền nam đều bị cắt đứt từ nhiều thế hệ rồi, những cây cầu từng tồn tại giữa vực
thẳm ngăn cách đã bị mục nát. Mảnh đất của họ rất rộng lớn và đông dân cư, bao
quanh bởi núi non không thể trèo qua được, trừ phương bắc, nơi có ngọn núi Lửa
hùng vĩ. Các sườn của đỉnh núi đó cùng dải đồng quê chưa ai đến thăm chạy tới tận
biên giới với sa mạc, là nhà của các bộ lạc miền núi hung dữ, những Người Cao
Nguyên khó thuần hóa, họ giết mọi người lạ mà họ bắt được. Kết quả là, dù kim
loại quí và các kim loại khác được khai thác ở mức độ nhất định, được chế tạo
thành vật dụng và đồ trang trí, nhưng tiền vẫn không tồn tại giữa các dân tộc
trên Đồng Bằng cũng như trên Ngọn Núi, mọi việc kinh doanh đều được giao dịch
trên nguyên tắc trao đổi, thậm chí doanh thu cũng được tính bằng hiện vật.
Trong số hàng chục
nghìn thổ dân của Kaloon cư ngụ, chỉ một số ít là giai cấp thống trị, được cho
là hậu duệ của những kẻ chinh phạt từng xuất hiện vào thời Alexander – có lẽ thế
thật. Nhưng huyết thống của họ giờ đã bị pha trộn rất nhiều với người bản địa,
những người có con cháu đều da vàng và mang vẻ ngoài thuộc về phân nhánh nào đó
của chủng tộc người Tartar vĩ đại. Chính phủ, nếu có thể gọi như vậy, nói chung
là một ý tưởng đơn giản có tính chất chuyên chế, được trao cho vị Khan hoặc
Khania kế thừa, tức là một người đàn ông hoặc một phụ nữ trong lớp phả hệ trực
tiếp gần nhất.
Có hai tôn giáo,
người dân ở đây thờ phụng Linh Hồn Ngọn Núi Lửa, còn những người thống trị, họ
tin vào phép thuật, ma quỉ và những lời tiên tri. Ngay cả bóng dáng của một tôn
giáo khác, nếu có thể gọi thế, đều cũng sẽ chết yểu như các tín đồ của nó, vì từ
thế hệ này qua thế hệ khác, các lãnh chúa da trắng tăng trưởng ít hơn về số lượng
hoặc số lớn người dân bị họ lôi cuốn.
Luật pháp của họ
vẫn được chấp nhận. Tôi hỏi Simbri tại sao, dù họ có số lượng ít ỏi đến vậy.
Ông ấy nhún vai đáp rằng, vì nó phù hợp với đất nước nơi người bản địa không hề
có tham vọng. Hơn nữa, Khania hiện tại, nữ chủ nhân của chúng tôi, là người cuối
cùng trong dòng chính thống của tầng lớp thống trị, chồng cô và đám anh chị em
họ mang ít huyết thống hoàng tộc thuần chủng trong tĩnh mạch hơn, vì thế dân tộc
này bị gắn liền với cô ấy.
Cũng giống như
trường hợp của các phụ nữ mạnh mẽ và xinh đẹp nói chung, cô ấy rất nổi tiếng, đặc
biệt cô hào phóng vô cùng và duy nhất với người nghèo. Lượng người này rất
đông, vì đất nước đang quá tải dân số, do điều kiện nuôi trồng quá tuyệt vời.
Cuối cùng, họ tin vào trình độ và lòng dũng cảm của cô ấy có thể bảo vệ họ khỏi
những cuộc tấn công liên tục của các bộ tộc trên Ngọn Núi, những kẻ thường đột
kích cướp phá mùa màng và gia súc của họ. Chỉ một lời than phiền về cô ấy là,
cô không có con cái để nối dõi cho ngôi vị Khan, điều đó có nghĩa là sau khi cô
chết, cũng như đã từng xảy ra sau khi cha cô chết, sẽ có nhiều cuộc tranh đoạt
ngai vàng.
“Thật vậy,”
Simbri nói thêm đầy hàm ý, và liếc nhìn Leo nơi khóe mắt, “trong dân gian người
ta kháo nhau rằng, thật tốt nếu vị Khan đang áp bức người dân và bị người dân
căm ghét này chết đi, như vậy Khania sẽ lấy chồng khác vì nàng vẫn còn trẻ. Dù
ngài rất điên cuồng, ngài biết điều đó, đó là tại sao ngài ghen tuông như thế với
bất kì lãnh chúa nào ngắm nhìn nàng giống như, anh bạn Holly ạ, như ngươi đã
nhìn nàng đêm nay. Vì nếu ai giành được ưu ái của nàng, Rassen nghĩ lúc đó ngài
sẽ phải chết.”
“Ngài ấy cũng bị
trói buộc vào vợ mình,” tôi đặt giả thiết như thế nên thì thào nói.
“Có lẽ vậy,”
Simbri trả lời; “nhưng nếu vậy, nàng sẽ vẫn không yêu ngài, không yêu bất kỳ
người đàn ông nào,” và ông ta nhìn quanh phòng.
Chắc chắn mọi
người không còn vẻ đáng mến nữa, vì lúc này hầu hết đã nửa say nửa tỉnh, trong
khi những cô gái dường như vẫn cứ rót cho họ càng nhiều càng tốt. Bản thân Khan
đang trưng ra một cảnh thật đáng hổ thẹn, anh ta dựa lưng vào ghế, la hét gì đó
về cuộc săn đuổi của mình bằng giọng nặng nề. Cánh tay của một trong những người
hầu xinh đẹp vòng quanh cổ anh ta, còn tay kia rót rượu cho anh ta từ chiếc cốc
vàng; một ít rượu bị rơi trên áo choàng trắng của anh ta.
Ngay lúc đó
Atene nhìn quanh và thấy cảnh đó, vẻ căm hận và khinh bỉ tụ lại trên gương mặt
xinh đẹp của cô ấy.
“Nhìn kìa,” tôi
nghe thấy cô nói với Leo, “hãy nhìn người bạn đời của ta đi, để hiểu Khania của
Kaloon được những gì.”
“Thế tại sao
nàng không dọn sạch cung điện đi?” cậu ấy hỏi.
“Chàng ơi, vì nếu
ta làm vậy, sẽ chẳng còn cung điện nữa. Heo sa trong bùn, đám đàn ông và phụ nữ
này sống biếng nhác trên gian khổ của người dân thấp cổ bé họng, chúng đã sa lầy
trong rượu và sự xa xỉ thấp hèn. Phải, ngày tàn đã gần kề rồi, vì nó đang giết
dần bọn họ, con cháu của bọn họ rất ít ỏi và yếu ớt, huyết thống cổ xưa đã mỏng
dần và mất dần hiệu lực. Nhưng chàng đã mệt mỏi rồi và nên nghỉ ngơi thôi. Ngày
mai chúng ta sẽ đi cùng nhau,” rồi cô gọi một sĩ quan, ra lệnh anh ta dẫn chúng
tôi về phòng.
Chúng tôi đứng dậy,
Simbri theo sau, cúi chào cô ấy và đi, cô đứng đó nhìn theo chúng tôi, một thân
ảnh hoàng tộc đau thương giữa chốn vui chơi phóng đãng đó. Khan cũng đứng dậy,
mang vẻ xảo quyệt dường như đã hiểu ra ý nghĩa gì đó từ chuyện này.
“Nàng có nghĩ
chúng ta đồng tính không,” hắn thét lên; “tại sao chúng ta không phải là những
người không biết mình phải sống bao lâu? Nhưng tên tóc vàng kia, ngươi không được
để Atene nhìn ngươi như thế. Ta nói cho ngươi biết, nàng là vợ ta, nếu ngươi
làm vậy ta chắc chắn sẽ săn đuổi ngươi.”
Trong lúc say
sưa đó, đám cận thần cười ầm lên, nhưng Simbri lấy tay kéo Leo vội vã đưa cậu
ra khỏi căn phòng.
“Ông bạn à,” Leo
nói khi chúng tôi đã ở bên ngoài, “theo tôi, có lẽ vị Khan này của các người
đang đe dọa tính mạng tôi.”
“Đừng sợ, chàng
trai,” Người Bảo Vệ trả lời; “chừng nào Khania không đe dọa thì ngươi vẫn an
toàn. Nàng là người cai trị thực sự của mảnh đất này, và ta đứng cạnh nàng.”
“Thế thì tôi cầu
xin ngài,” Leo nói, “hãy giữ tôi tránh xa người đàn ông xay xỉn đó, vì ngài thấy
đó, nếu tôi bị tấn công, tôi phải tự vệ.”
“Ai có thể đổ lỗi
cho ngươi được chứ?” Simbri đáp cùng nụ cười chậm rãi, bí ấn.
Rồi chúng tôi
chia tay, về giường ngủ khá ngon lành, vì chúng tôi đều rất mệt mỏi, tận tới
lúc bị đánh thức vào buổi sáng bởi tiếng sủa của đàn chó săn tử thần kinh
hoàng, tôi nghĩ chắc chúng đang được cho ăn ở một nơi gần đây.
Bây giờ trong
thành phố Kaloon này, định mệnh khốn khổ buộc chúng tôi phải sống ở đó ba tháng
dài, có lẽ là một trong những khoảng thời gian đáng ghét nhất mà chúng tôi từng
trải qua trong đời. Quả thực vậy khi so sánh với những lần lang thang vô định
giữa tuyết và sa mạc ở Trung Á vẫn còn vui vẻ hơn, và cả khi dừng chân ở tu viện
bên dãy núi trú nơi Thiên Đường nữa. Hồi tưởng lại chi tiết mọi chuyện sẽ làm
chúng ta thấy tẻ nhạt và vô ích, nên tôi sẽ chỉ kể ngắn gọn về những cuộc phiêu
lưu chính của chúng tôi.
Vào sáng ngày
chúng tôi tới, Khania Atene đưa cho chúng tôi hai con ngựa trắng rất đẹp thuộc
giống thuần chủng từ cổ xưa, buổi trưa chúng tôi cưỡi chúng và đi dạo cùng cô ấy,
theo sau là một đội lính bảo vệ. Đầu tiên cô dẫn chúng tôi tới khu trại nơi
trông giữ đám chó săn tử thần, khu sân được treo cờ lớn với nhiều thanh sắt bao
quanh; cổng hẹp đã được khóa lại. Tôi chưa bao giờ thấy đám thú vật nào to lớn
và hung hăng đến thế; đám chó ngao Tây Tạng cũng chỉ như chó con so với chúng.
Chúng có màu đỏ và đen, phủ lông mượt mà, và cái đầu của kẻ đi săn khát máu,
lúc nhìn thấy chúng tôi, chúng trở nên đói khát, nhô lên trên những thanh sắt như
con sóng giận dữ đập vào tảng đá.
Những con chó
săn này đặt dưới trách nhiệm của đàn ông một vài gia tộc, những người đã chăm
sóc chúng qua nhiều thế hệ. Chúng vâng lời người trông giữ và Khan, nhưng không
người lạ nào có thể mạo hiểm tới gần chúng. Những con thú tàn bạo này cũng là
những tên đao phủ của nơi này, vì với chúng, tất cả những kẻ giết người hay phạm
tội khác đều bị ném ra, và giống như chúng tôi đã nhìn thấy, Khan sẽ săn đuổi bất
kỳ ai làm anh ta không hài lòng. Hơn nữa, chúng còn bị sử dụng với mục đích
đáng thương hơn, để săn đuổi đám hươu nai khổng lồ được khu rừng và đầm lầy đầy
lau sậy bảo vệ. Vì thế chúng là nỗi kinh hoàng ở đất nước này, vì không ai biết
liệu mình có thể bị chúng ăn tươi nuốt sống không. “Lũ chó tới” là câu đầy ý
nghĩa ở bất kỳ vùng đất nào, nhưng ở Kaloon, rõ ràng nó rất kinh khủng.
Sau khi nhìn đám
chó săn không phải không rùng mình như tiên đoán, chúng tôi cưỡi ngựa đi vòng
quanh tường thành, giống như đại lộ để người dân đi lại và giải trí buổi tối.
Nhưng trên đó không nhìn thấy nhiều thứ lắm, ngoại trừ con sông và đồng bằng
bên dưới, hơn nữa dù tường dày và cao, vẫn có vài chỗ trên đó phải đi thật cẩn
thận, vì giống những thứ khiến giai cấp thống trị bất lực khác, chúng đều bị để
cho rơi vào hư mục.
Bản thân thành phố
không phải là nơi thú vị, do hầu hết đều cư ngụ bởi những người của Cung Điện.
Vì thế chúng tôi không tiếc phải đi qua con sông trên cây cầu nhô lên cao, nơi
vài ngày trước theo định mệnh, tôi nhìn thấy một trong những cảnh kỳ lạ nhất mà
người trần tục từng thấy, và tiến vào đất nước này. Mọi thứ ở đó giờ đã khác,
chúng tôi thấy nhiều người làm nông, con cháu của những chủ nhân xa xưa của
vùng đất, đang sinh sống và sản xuất trên đó. Mỗi inch đất đều được nuôi trồng
cùng hệ thống thủy lợi trợ lực hoàn hảo. Nước được nâng lên ở nhiều cấp độ,
không cho chảy tự nhiên, bằng bánh xe quay với con la, vài chỗ được quay bởi phụ
nữ, họ mang đầu kéo trên vai để cân bằng các xô nước.
Leo hỏi Khania
chuyện gì xảy ra nếu mùa vụ thất bát. Cô trả lời không hề nao núng rằng, nạn
đói sẽ xảy ra, hàng nghìn người sẽ chết đói, theo sau nạn đói là bệnh dịch. Những
nạn đói này đều có chu kỳ, cô nói thêm, nếu không có chúng, người dân từ xưa đã
không bị thôi thúc giết hại lẫn nhau như bầy chuột đói, do không có lối ra và
dân số tăng trưởng quá nhanh, mảnh đất này dù lớn tới đâu cũng không thể giữ được
tất cả bọn họ.
“Năm nay là một
năm được mùa chứ?” tôi hỏi.
“E là không,” cô
trả lời, “vì con sông không dâng lên đủ nước và mưa rất ít. Ánh sáng chiếu đêm
qua trên ngọn núi Lửa cũng được cho là một điềm xấu, người ta nói rằng nó có
nghĩa là, Linh Hồn Ngọn Núi đang tức giận và hạn hán sẽ kéo đến. Chúng ta hy vọng
họ không bảo đó là do những người lạ đã tới thăm vùng đất, mang theo bất hạnh.”
“Nếu vậy,” Leo
cười nói, “chúng tôi sẽ phải bay tới Ngọn Núi để nương nhờ ở đó mất.”
“Chàng mong muốn
được nương nhờ bằng cái chết ư?” cô ấy mơ hồ hỏi. “Tất nhiên là thế rồi, những
vị khách của ta, trong khi ta còn sống, không bao giờ các ngươi được phép đi
qua con sông tiếp giáp với đỉnh núi cao đằng kia.”
“Tại sao không,
hỡi Khania?”
“Leo của ta, -
tên của chàng là thế phải không? – vì ý nguyện của ta là như vậy, khi ta còn
cai trị nơi này, ý nguyện của ta là luật pháp. Đi nào, chúng ta phải quay về
nhà thôi.”
Đêm đó chúng tôi
không ăn trong căn phòng lớn, mà trong phòng cạnh phòng ngủ của chúng tôi.
Nhưng chúng tôi không bị bỏ lại một mình, vì Khania và bác cô ấy, vị Pháp Sư
luôn tham dự cùng cô, cũng cùng ăn với chúng tôi. Khi chúng tôi băn khoăn chào
đón họ, cô ấy giải thích ngắn gọn rằng đã sắp xếp thế vì chúng tôi sẽ không phải
nghe những lời công kích. Cô cũng nói thêm có một lễ hội sắp bắt đầu, có lẽ kéo
dài một tuần, cô ấy không muốn chúng tôi thấy dân tộc mình tồi tệ đến mức nào.
Đêm đó và nhiều
đêm khác sau đó – chúng tôi không bao giờ ăn tối ở căn phòng trung tâm nữa –
trôi qua khá vui vẻ, vì Khania khiến Leo kể cho cô nghe về nước Anh nơi cậu được
sinh ra, về những vùng đất cậu đã tới, người dân và phong tục ở đó. Tôi cũng kể
câu chuyện về Alexander, có vị tướng quân Rassen, ông tổ xa xôi của cô ấy, kẻ
đã chinh phạt đất nước Kaloon, kể về lịch sử vùng đất Ai Cập từ xưa đến gần
đây, và cứ thế tới tận nửa đêm, Atene khao khát lắng nghe chúng tôi, đôi mắt cô
luôn dán lên gương mặt Leo.
Chúng tôi dành
nhiều đêm như thế trong cung điện của thành phố Kaloon, nơi thực chất chúng tôi
gần như là tù nhân. Nhưng than ôi! Ngày tháng nặng nề lơ lửng trên bàn tay. Nếu
chúng tôi đi vào sân hay các phòng chiêu đãi ở cung điện này, các lãnh chúa và
những người đi theo họ sẽ tụ tập quanh chúng tôi, quấy rầy chúng tôi bằng rất
nhiều câu hỏi, vì họ rất nhàn rỗi và rất tò mò.
Đám phụ nữ cũng
vậy, một số họ khá xinh đẹp, bắt đầu viện mọi cớ này nọ liếc mắt đưa tình với
Leo; vì trái ngược với đám đàn ông tinh tế, xảo quyệt, họ thấy vị khách lạ tóc
vàng, ngực nở này hợp với khẩu vị của họ. Thật vậy, họ làm cậu ấy bối rối với đống
quà tặng bằng hoa và thư được người hầu hay lính bảo vệ gửi tới, tất nhiên cậu
không giữ lại.
Nếu chúng tôi đi
dạo trên phố, tình hình cũng tệ như vậy, vì người dân dừng cả việc làm ăn và đi
theo chúng tôi, nhìn chằm chằm chúng tôi tới tận khi chúng tôi trốn vào khu vườn
ngoài cung điện.
Do đó, chúng tôi
chỉ còn cách cưỡi ngựa ra đồng quê với Khania, nhưng vẫn có ba hay bốn người
theo sau, rồi tất cả những chuyện này đều kết thúc vì sự ghen tuông của Khan, kẻ
đã thề, nếu chúng tôi cùng nhau đi chơi lần nữa, hắn sẽ đi theo cùng bầy chó
săn tử thần. Vì vậy chúng tôi phải cưỡi ngựa một mình, giữa đội quân bảo vệ để
trông chừng không cho chúng tôi cố gắng trốn chạy, và thường xuyên kèm theo một
đám nông dân không ngừng đe dọa hay cầu xin chúng tôi mang trả lại mưa mà chúng
tôi đã lấy mất của họ. Vì giờ đây hạn hán khủng khiếp đã thực sự bất đầu.
Cuối cùng, việc
duy nhất chúng tôi có thể làm là câu cá bên bờ sông, nơi nước trong và nông tới
mức chúng tôi chẳng thể bắt được gì, đồng thời quan sát ngọn núi Lửa lờ mờ hiện
ra xa xa đầy thần bí và không thể chạm tới được, đổ đầy bộ não chúng tôi với những
kế hoạch chạy trốn vô dụng, hoặc ít ra cũng phải truyền tin cho vị nữ tu sĩ
kia, người chúng tôi không thể biết gì thêm nữa.
Hai gánh nặng lớn
đè lên tâm trí chúng tôi. Gánh nặng khao khát tiếp tục cuộc tìm kiếm và thu được
phần thưởng mà chúng tôi chắc chắn đang nằm giữa đống tuyết trắng trên đỉnh núi
đằng kia, nếu chúng tôi có thể tới được đó; và gánh nặng vì đang sắp gặp thảm họa
dưới bàn tay Khania Atene. Cô ấy không còn làm tình với Leo nữa kể từ đêm ở
Cánh Cổng, quả thực nếu cô ấy muốn làm thế, cũng rất khó, vì tôi chú ý thấy rằng
cậu ấy chưa bao giờ bị bỏ lại một mình dù chỉ một giờ. Không có người hầu nào
bám theo công chúa Tây Ban Nha chặt hơn tôi bám theo Leo. Nhưng tôi vẫn có thể
thấy rõ niềm khao khát của cô ấy không hề dịu đi; mà lớn dần ngày ngày, thật sự
như ngọn lửa đang lớn dần lên ở tâm ngọn núi lửa, nó sẽ sớm phá vỡ mọi ràng buộc
và tàn phá tràn lan xung quanh. Điềm báo đó đã đọc được trong từng lời nói, cử
chỉ và đôi mắt bi thảm của cô ấy.
Tác phẩm gốc: Ayesha - Return of SHE (H.R. Haggard)
Dịch bởi: Cheryl Pham
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét