Chương 17: Lễ hứa hôn
Chúng tôi cùng
nhau đi xuống vô số bậc thang và bước qua những lối đi vô tận đào sâu trong đá
cho tới khi đến cánh cửa nơi cư trú của nữ tu sĩ cấp cao, rồi được dẫn tới một
hội trường xa hơn nữa. Ở đó Ayesha chia tay chúng tôi, nàng bảo đã kiệt sức, quả
thật nàng dường như vô cùng mệt mỏi, không chỉ thể xác mà cả tinh thần. Thân
hình duyên dáng của nàng rũ rượi như đóa loa kèn sũng nước mưa, đôi mắt nàng
lim dim như người đang hôn mê, giọng nàng như lời thì thầm ngọt ngào mềm mại,
giọng nói của người đang mê sảng.
“Tạm biệt,” nàng
nói với chúng tôi. “Oros sẽ bảo vệ cả hai người, và dẫn các người tới chỗ ta
vào giờ đã định. Hãy nghỉ ngơi cho tốt.”
Thế rồi nàng đi
mất, còn vị linh mục dẫn chúng tôi vào một căn phòng tuyệt đẹp trông ra vườn có
mái che. Vượt qua tất cả những gì đã chịu đựng và nhìn thấy, chúng tôi khó có
thể nói được gì, và cũng ít tranh luận về những sự kiện diệu kỳ đó.
“Não tôi đang
choáng váng,” Leo nói với Oros, “Tôi muốn đi ngủ.”
Ông ấy cúi chào
và đưa chúng tôi tới một phòng có giường ngủ, chúng tôi quăng mình xuống và ngủ
luôn, không mộng mị, như trẻ nhỏ.
Khi chúng tôi tỉnh
dậy đã là chiều hôm sau. Chúng tôi đứng lên đi tắm, rồi nói muốn ở một mình,
cùng dạo trong vườn, nơi đây ngay cả ở độ cao này, giờ đã cuối tháng tám, không
khí vẫn nhẹ nhàng và dễ chịu. Đằng sau tảng đá cạnh một dải hoa chuông, dương xỉ
và các loại hoa vùng núi khác, là chiếc ghế dài gần bờ con suối nhỏ, chúng tôi
ngồi lên đó.
“Bác muốn nói
gì, bác Horace?” Leo hỏi và đặt bàn tay cậu lên cánh tay tôi.
“Nói ư?” tôi trả
lời. “Mọi chuyện xảy ra thật kỳ diệu; chúng ta cứ như mơ và khổ công không hề
vô ích; cháu là người đàn ông may mắn nhất và sẽ là người hạnh phúc nhất.”
Cậu nhìn tôi hơi
kỳ lạ và trả lời – “Đúng, tất nhiên rồi; nàng thật xinh đẹp, liệu có phải nàng
không – nhưng,” giọng cậu giảm xuống mức thấp nhất thành tiếng thì thào, “Cháu
mong rằng, bác Horace, mong rằng Ayesha có chút con người hơn, thậm chí là con
người như nàng hồi còn ở Khu Hang Động Kôr. Cháu không cho rằng nàng hoàn toàn bằng
xương bằng thịt, cháu cảm nhận được điều đó khi nàng hôn cháu – nếu bác có thể
gọi đó là một nụ hôn – vì nàng hầu như không chạm vào tóc cháu. Quả thực làm
sao nàng có thể biến đổi thành người như vậy chỉ trong một giờ chứ? Da thịt và
máu không sinh ra từ lửa, bác Horace ạ.”
“Cháu có chắc
nàng đã được sinh ra như vậy không?” tôi hỏi. “Giống như những ảo cảnh trên ngọn
lửa, không lẽ hình dáng xấu xí đó chỉ là ảo giác trong đầu chúng ta sao? Nàng vẫn
không phải là Ayesha mà chúng ta biết ở Kôr, không được tái sinh, mà chỉ được gửi
vọng lại đây nhờ cơ quan thần bí nào đó chăng?”
“Có lẽ vậy, bác
Horace, chúng ta không biết được – cháu nghĩ chúng ta sẽ không bao giờ biết.
Nhưng cháu thừa nhận chuyện này thật đáng sợ. Cháu bị hút vào nàng bằng nỗi đam
mê vô hạn, đôi mắt nàng như làm máu cháu sôi trong biển lửa, cái chạm nhẹ của
tay nàng như thể cây đũa phép thuật điên rồ đang chạm vào não cháu. Nhưng giữa
chúng cháu có bức tường vô hình vẫn hiện diện. Hoặc có lẽ chỉ là tưởng tượng.
Nhưng bác Horace, cháu nghĩ nàng sợ Atene. Tại sao chứ, ngày xưa Khania lẽ ra
phải chết và bị quên lãng – bác có nhớ Ustane không?”
“Có lẽ nàng đã
trở nên tốt bụng hơn, Leo ạ, giống như chúng ta, nàng đã học được nhiều bài học
đắt giá.”
“Phải,” cậu trả
lời, “Cháu hy vọng như vậy. Dù sao nàng đã trở nên thần thánh hơn – chỉ có điều,
bác Horace, cháu sẽ là người chồng kiểu gì trước con người chói lóa đó, nếu
cháu có được nàng?”
“Tại sao cháu lại
không có được nàng cơ chứ?” Tôi hỏi đầy tức giận, vì lời của cậu chạm vào dây
thần kinh đang căng lên của tôi.
“Cháu không biết,”
cậu trả lời, “nhưng nói chung, bác có nghĩ một người đàn ông có thể được phép
may mắn đến vậy không? Còn nữa, Atene có ý gì khi cô ấy bảo rằng con người và
linh hồn không thể giao phối – và – cả những chuyện khác nữa?”
“Cô ấy có ý nói
rằng, cô ấy hy vọng sẽ không thể giao phối được, Leo, bác tưởng tượng ra rồi,
thật vô ích khi tự làm mình rối loạn trước những lời cảm tính, cảnh này phù hợp
với bác hơn là với cháu, có lẽ không có gì đâu. Hãy là một triết gia, Leo. Cháu
đã nỗ lực tuyệt vời dù vô danh trong lịch sử nhân loại, cháu đã thành công. Hãy
lấy những điều tốt đẹp mà thần linh đã trao cho cháu – vinh quang, tình yêu và
quyền năng – và để tương lai tự đánh giá nó.”
Trước khi cậu kịp
trả lời, Oros đã xuất hiện từ góc khuất tảng đá, cúi chào khiêm tốn hơn bình
thường với Leo, nói rằng Hesea muốn chúng tôi có mặt trong Điện Thờ. Vui mừng
trước viễn cảnh được gặp lại nàng như cậu từng khao khát, Leo bật dậy và chúng
tôi đi theo ông ấy trở lại căn phòng.
Ở đó các tu sĩ
đang chờ, theo nguyện vọng của cậu, họ cắt tóc và râu cho cậu, rồi có thể đã
làm tương tự cho tôi nếu tôi không từ chối sự phục vụ này. Sau đó họ đặt các
đôi dép thêu vàng vào chân chúng tôi, mặc cho Leo chiếc áo choàng trắng tuyệt đẹp,
phong phú trong sắc vàng và tía; một chiếc tương tự nhưng ít hoa văn hơn được
đưa cho tôi. Cuối cùng, một cây vương trượng bằng bạc được đặt vào bàn tay cậu
và trong tay tôi là một chiếc đũa đơn giản. Cây vương trượng có hình cái móc
câu, cảnh đó gửi tới cho tôi vài manh mối về tính chất buổi lễ sắp tới.
“Cái móc câu của
Osiris!” Tôi thì thào với Leo.
“Nhìn này,” cậu
trả lời, “Cháu không muốn mạo danh bất kỳ vị thần Ai Cập nào, hay bị trộn vào
trong đám sùng bái ngoại đạo của họ, thật đấy, cháu sẽ không làm thế.”
“Tốt hơn hãy đi
tới đó đã,” tôi đề nghị, “có lẽ nó chỉ là thứ gì đó tượng trưng thôi.”
Nhưng Leo, dù
hoàn cảnh kỳ lạ gắn với vận mệnh của cậu, vẫn duy trì các nguyên tắc tôn giáo
tôi đã giáo dục cho cậu, cậu rất mạnh mẽ từ chối nhúc nhích dù chỉ một inch cho
tới khi tính chất của nghi lễ được làm rõ cho cậu. Thực sự cậu đã thể hiện bản
thân chống đối rất mạnh mẽ trước Oros. Thoạt tiên vị linh mục dường như bối rối
chưa biết phải làm gì, sau đó mới giải thích buổi lễ sắp tới là nghi thức hứa
hôn.
Biết được điều
này, Leo không phản đối nữa, chỉ lo lắng hỏi liệu Khania có mặt ở đó không.
Oros trả lời “Không”, vì cô ấy đã lên đường về Kaloon, thề sẽ gây chiến và trả
thù.
Rồi chúng tôi được
dẫn theo các lối đi dài, cuối cùng tới hành lang ngay trước cánh cửa gỗ to lớn
của khu tụng niệm. Khi chúng tôi đến, chúng bật mở và chúng tôi bước vào, Oros
đi đầu, rồi tới Leo, rồi tới tôi, theo sau chúng tôi, một đoàn các linh mục
theo hầu.
Ngay khi mắt
chúng tôi quen với cảnh chói lòa rực rỡ của những cây cột lửa, chúng tôi đã
nhìn thấy một nghi lễ lớn đang tiến hành trong đền thờ, vì trước tượng Tình Mẹ
thiêng liêng, khoác áo trắng và xếp hàng sát nhau, là một đoàn tu sĩ nam khoảng
trên hai trăm người, phía sau họ là đoàn tu sĩ nữ. Đối diện với đoàn người này
và trước hai cây cột lửa đang thổi bùng hai bên điện thờ một chút, Ayesha ngồi
trên chiếc ghế được nâng lên để nàng có thể nhìn thấy tất cả, bên phải nàng
cũng có một cái ghế tương tự, tôi có thể đoán ra mục đích.
Nàng đã tháo che
mặt và trông thật lộng lẫy, dù vẫn màu trắng, áo choàng của nàng là của nữ
hoàng chứ không phải của một nữ tu sĩ. Trên vầng trán rạng rỡ quấn dải băng mỏng
bằng vàng, đỉnh nhô lên viên ngọc đỏ sẫm, bên dưới là mái tóc lượn sóng yêu kiều
tuôn chảy quanh người, che đi cả những nếp áo màu tía.
Chiếc áo choàng
này mở ra ở phía trước, lộ ra áo bên trong bằng lụa trắng cắt thấp ngang ngực,
giữ cố định bằng dây lưng vàng, hình con rắn hai đầu, giống như Bà ấy từng đeo ở Kôr trước đây. Cánh tay
để trần không có đồ trang trí, trong tay phải nàng cầm chiếc trống nạm châu báu
kèm những chiếc chuông.
Không nữ đế nào
uy quyền hơn thế và không phụ nữ nào đẹp bằng một nửa nàng, vì vẻ đẹp con người
của Ayesha đã được thêm vào cả vẻ chói lọi của linh hồn, di sản của một mình
nàng. Nhìn nàng, chúng tôi cảm thấy không còn nhìn được bất kỳ thứ gì khác nữa.
Cơ thể các tu sĩ di chuyển nhịp nhàng, bài tụng kinh chào mừng hùng tráng vang
vọng từ trên trần điện hùng vĩ, những bó đuốc sống động ghê người; mọi thứ làm
chúng tôi lạc lối. Vì được tái sinh và đăng quang ở đây, cánh tay nàng giang rộng
trong niềm hân hoan chào đón, một phụ nữ hoàn hảo và bất tử, một cô dâu được
ban cho một trong chúng tôi, người bạn và người phụ nữ của người đó, hiện thân
thần thánh mang hơi thở quyền năng, thần bí và tình yêu.
Chúng tôi đi giữa
các hàng đại tư giáo, cho tới lúc Oros và các nam tu sĩ rời đi, chúng tôi đứng
đó một mình mặt đối mặt với Ayesha. Giờ nàng nâng cây vương trượng lên và lời cầu
kinh ngừng lại. Giữa bầu không khí im lặng, nàng đứng dậy khỏi ghế và lướt xuống
từng bậc, tới chỗ Leo đứng, lấy cây vương trượng chạm vào trán cậu, rồi thét to
lên bằng giọng ngọt ngào – “Đây là Sự Lựa Chọn của Hesea!” toàn bộ khán giả
thét lên âm thanh vọng lại như sấm sét – “Chào đón Sự Lựa Chọn của Hesea!”
Sau đó tiếng dội
lại của âm thanh gào thét vui mừng chạy quanh các bức tường đá, Ayesha ra hiệu
cho tôi đứng bên cạnh nàng, và cầm tay Leo dắt cậu ra phía trước mặt nàng, giờ
cậu đối mặt với một đoàn người áo trắng. Giữ lấy cậu, nàng bắt đầu nói bằng
thanh âm rõ ràng như chuông bạc.
“Hỡi các nam nữ
linh mục của Hes, những người đầy tớ của Đức Mẹ trên thế gian, hãy lắng nghe
ta. Bây giờ là lần đầu tiên ta xuất hiện trước mặt các ngươi với đúng con người
của ta, các ngươi trước đây chỉ thấy ta trong hình dáng chùm đầu, không biết
dáng vẻ thực sự phía sau. Giờ hãy nghe lý do ta vén tấm mạng che. Hãy nhìn người
đàn ông này, người các ngươi tin là một người khách lạ cùng bạn đồng hành lang
thang tới đền thờ của chúng ta. Ta nói cho các ngươi biết, chàng không phải
khách lạ; từ xa xưa, trong nhiều kiếp số bị lãng quên, chàng là phu quân của
ta, giờ tới đây tìm lại tình yêu của chàng. Hãy nói đi, có phải vậy không,
Kallikrates?”
“Đúng là như vậy,”
Leo trả lời.
“Hỡi các nam nữ
linh mục của Hes, như các ngươi đã biết, từ ban đầu, theo quyền lợi và phong tục
của người giữ vị trí ta đang ngồi, được chọn một người làm phu quân. Không phải
vậy sao?”
“Đúng là như vậy,
thưa O Hes,” họ trả lời.
Nàng dừng một
lúc, rồi bằng cử chỉ ngọt ngào vô hạn, quay sang Leo, cúi người trước cậu hai lần
và từ từ quì gối.
“Chàng hãy nói
đi,” Ayesha nói, nhìn lên cậu ấy với đôi mắt lạ lùng, “hãy nói trước những người
đang tập trung ở đây, và cả trước những nhân chứng chàng không thể nhìn thấy,
chàng có lại chấp nhận ta làm vợ chưa cưới của chàng không?”
“Có, thưa quí
bà,” cậu trả lời trong giọng sâu lắng nhưng run rẩy, “bây giờ và mãi mãi.”
Rồi trong lúc tất
cả đang quan sát, giữa sự im lặng bao la, Ayesha đứng dậy, ném cây vương trượng
hình chiếc trống của mình xuống sàn đá, giang rộng cánh tay hướng về cậu ấy.
Leo cũng cúi người
xuống nàng, muốn hôn lên môi nàng. Nhưng tôi thấy gương mặt cậu trở nên trắng bệch
khi lại gần nàng. Trong lúc vầng hào quang rạng rỡ trườn dần từ trán nàng sang
trán cậu, biến mái tóc màu sáng của cậu thành vàng, tôi cũng nhìn thấy người
đàn ông khỏe mạnh này run như cây sậy và chừng như sắp ngã.
Tôi nghĩ Ayesha
cũng biết điều đó, vì trước khi môi họ chạm vào nhau, nàng đẩy cậu ra khỏi mình
và một lần nữa, làn sương sợ hãi xám xịt hiện trên khuôn mặt nàng.
Nó trôi qua
trong chốc lát. Nàng trượt người khỏi cậu ấy và dùng tay giữ lấy tay cậu như thể
trợ giúp cậu. Họ đứng như thế tới khi chân cậu vững dần và sức khỏe hồi phục.
Oros đưa lại cây
vương trượng cho nàng, nàng nâng nó lên và nói – “Hỡi O, tình yêu và phu quân của
ta, hãy đưa chàng tới nơi dành cho chàng, nơi đó chàng sẽ ngồi cạnh ta vĩnh viễn,
vì ta sẽ trao cho chàng nhiều hơn những gì chàng biết, và nhiều hơn những gì ta
có thể nói cho chàng bây giờ. Hãy gắn vương miện cho chàng, hỡi O, Người Hứa
Hôn của Hes, và hãy đón nhận sự thờ phụng của các linh mục.”
“Không,” cậu trả
lời ngay khi lời đó rơi vào tai cậu. “Ngay ở đây và bây giờ, tôi sẽ nói một lần
duy nhất về chuyện này. Tôi là người không biết gì về các vị thần linh kỳ lạ, bản
chất và các nghi lễ liên quan đến họ. Vì thế không ai phải quì gối trước tôi,
và trên đời này, Ayesha, tôi chỉ quì gối duy nhất trước nàng mà thôi.”
Trước bài phát
biểu táo bạo này, những người nghe thấy đều hiện lên vẻ kinh ngạc và thì thầm với
nhau, trong đó một giọng nói cất lên – “Hãy coi chừng, ngươi, Người Được Lựa Chọn,
lại thành sự tức giận của Đức Mẹ!”
Ayesha lại trông
thật đáng sợ trong chốc lát, rồi cười khẽ, bỏ chuyện đó qua một bên, nói – “Chắc
chắn ta sẽ hài lòng. Đối với ta, hỡi O Tình yêu của ta, niềm đam mê của ta là
vì chàng, chỉ còn ca khúc hứa hôn thôi, không có gì nữa đâu.”
Không có sự lựa
chọn nào, Leo bị gắn vương miện, bất chấp vẻ ngoài lộng lẫy của cậu, lại có
thêm chiếc áo choàng lóng lánh, cậu trông không thoải mái lắm, giống như bất kỳ
ai mang đức tin và chủng tộc của cậu cũng làm vậy. Tuy nhiên thật vui, nếu hành
động tôn kính gần như thần tượng hóa này đã được đề ra, Ayesha sẽ tìm ra cách
ngăn nghi lễ dành cho nó, ngay sau đó những chuyện như vậy bị quên lãng bởi cả
người hát và chúng tôi, những người đang lắng nghe lời ca uy nghiêm đó.
Thật không may
chúng tôi có thể hiểu được chút ít, vì âm lượng và ngôn ngữ tu hành thần bí nó
sử dụng, nhưng ý nghĩa chung không thể nhầm được.
Giọng nữ bắt đầu,
hát rất thấp, truyền đạt ấn tượng kỳ lạ về thời gian và khoảng cách. Giờ đến những
đoạn bùng nổ vui vẻ xen lẫn hợp âm u sầu như tiếng thở dài, nước mắt và buồn
đau đã phải chịu đựng trong thời gian dài, cuối cùng, khúc khải hoàn vui vẻ,
vinh quang tung hứng qua lại giữa các ca sĩ nam và nữ, kết thúc trong đoạn điệp
khúc nhất quán lặp đi lặp lại, to dần, to dần, tới khi lên đến đỉnh điểm thành
tiếng thét thực sự, giai điệu đột ngột dừng lại.
Ayesha đứng dậy,
vẫy cây vương trượng, tất cả đoàn người cúi đầu hai lần, rồi quay đi, vang lên
bài hát ngọt ngào, chậm rãi, từng bậc, từng bậc du dương, như khúc quân hành,
đi hết chiều ngang Điện Thờ, qua cánh cửa đã đóng lại sau lưng người cuối cùng.
Khi tất cả đã đi
hết, để lại chúng tôi một mình, trừ linh mục Oros và Papave, vẫn đợi chủ nhân của
họ, Ayesha vẫn đang ngồi nhìn chằm chằm phía trước bằng con mắt mơ màng, trống
trải, rồi dường như thức tỉnh, nàng đứng lên và nói – “Một bài hát thật cao cả,
đó không phải là bài hát từ cổ xưa sao? Đó là khúc ca đám cưới trong nghi lễ của
thần Isis và Osiris ở Behbit, Ai Cập, ta từng nghe nó ở đó trước khi ta thấy
Khu Hang Động Kôr tăm tối. Ta thường quan sát thấy, Holly của ta ạ, âm nhạc sẽ
nán lại lâu hơn bất kỳ thứ gì khác trong thế giới luôn thay đổi này, dù hiếm
khi từ ngữ không bị biến đổi. Đi thôi, tình yêu của ta – hãy nói cho ta, ta sẽ
gọi chàng bằng tên nào đây? Chàng là Kallikrates và – “
“Hãy gọi tôi là
Leo, Ayesha,” cậu trả lời, “như tôi đã được rửa tội trong kiếp này, theo như
tôi biết. Kallikrates có lẽ là một người không may mắn, những việc anh ta đã
làm, nếu thật sự thế, anh ta không khác gì công cụ trong bàn tay định mệnh, đã gây
ra điều không tốt cho những ai kế thừa thể xác anh ta – hay linh hồn anh ta, có
lẽ thế - và cho cả những phụ nữ mà cuộc đời anh ta từng gắn bó. Hãy gọi tôi là
Leo, còn cái tên Kallikrates, tôi nghĩ thế là đủ rồi, kể từ đêm tôi nhìn thấy
anh ta lần cuối ở Kôr.”
“A! Ta nhớ rồi,”
nàng trả lời, “khi chàng nhìn thấy chính mình nằm trên chiếc giường hẹp đó, ta
đã hát cho chàng một bài hát về quá khứ và tương lai, đúng không? Ta có thể nhớ
lại hai dòng của bài đó, phần còn lại ta đã quên –“
“Tiến lên, không bao giờ mệt mỏi, khoác tấm
áo huy hoàng!
Tới khi hoàn thành định mệnh của chúng ta,
và màn đêm đang xô xuống.”
“Đúng, Leo của
ta, giờ chúng ta đã thực sự ‘khoác tấm áo huy hoàng’, giờ định mệnh của chúng
ta sắp hoàn thành rồi. Không chừng màn đêm sẽ xô xuống ngay sau đó đấy,” nàng
thở dài, dịu dàng nhìn lên và nói, “Nhìn đi, ta đang nói chuyện với chàng bằng
tiếng Ả Rập. Chàng đã quên nó rồi sao?”
“Không.”
“Thế thì nó sẽ
là ngôn ngữ của chúng ta, vì ta yêu nó nhất trong tất cả, ta đã ngọng nghịu nói
nó trên đầu gối mẹ. Giờ hãy để ta ở lại đây một mình một lúc; ta muốn suy
nghĩ.” Nàng trầm ngâm nói thêm, với giọng uốn lưỡi kỳ lạ và ấn tượng, “có vài
người ta phải lắng nghe.”
Thế là chúng tôi đi, tất cả chúng tôi, vì cho rằng
Ayesha đang chuẩn bị đón đoàn Thủ Lĩnh các Bộ Lạc trên Ngọn Núi tới chúc mừng
nàng nhân lễ đính hôn.
Tác phẩm gốc: Ayesha - Return of SHE (H.R. Haggard)
Dịch bởi: Cheryl Pham
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét