Chương 16: Biến Đổi
Bà ấy ngừng lại,
và một khoảng lặng rất dài, rất dài. Leo và tôi nhìn nhau hết hồn. Chúng tôi đã
hy vọng nối tiếp hy vọng, rằng lời cầu nguyện đẹp đẽ và đáng thương trước linh
hồn vĩ đại và câm lặng của Mẹ Tự Nhiên này sẽ được đáp lại. Đó là một phép màu,
thì sao chứ? Tuổi thọ kéo dài của Ayesha đã là một phép màu, dù thật ra vài
loài bò sát hiếm hoi cũng được cho rằng đã sống lâu như bà ấy.
Việc chuyển linh
hồn bà ấy từ Khu Hang Động Kôr tới ngôi đền này là một phép màu, đó là theo suy
nghĩ của người phương Tây chúng tôi, nhưng cư dân vài nơi ở Trung Á có thể
không cho là vậy. Bà ấy tái xuất trong chính thể xác gớm ghiếc là một phép màu.
Nhưng là chính thể xác đó ư? Đó không phải là thể xác của vị Hesea gần nhất
sao? Một người phụ nữ rất cổ xưa vô cùng giống một người khác, mười tám năm sống
trong bóng hay danh tính người đó, có lẽ đã xóa đi những khác biệt bình thường
giữa họ và tạo cho thân thế vay mượn kia sự tương đồng nào đó với những gì nó sở
hữu.
Ít ra những hình
ảnh trên tấm gương lửa là một phép màu. Không, tại sao vậy? Một trăm người sáng
suốt trong một trăm thành phố đều có thể tạo ra hay nhìn thấy người giống với họ
trong nước và trong tinh thể, chỉ khác biệt kích thước. Đó là phản xạ lại những
cảnh tượng quen thuộc từ tâm trí Ayesha, hoặc có thể không nhiều đến vậy. Chúng
có thể chỉ là những ảo ảnh bị gợi lên trong đầu chúng ta nhờ lực thôi miên của
bà ấy.
Không, không có
gì trong những thứ đó là phép màu thực sự, vì toàn bộ đều có thể giải thích được,
dù kỳ lạ thế nào đi nữa. Thế giờ chúng tôi kỳ vọng điều kinh ngạc gì tiếp theo
đây?
Những suy nghĩ
như thế tăng dần trong đầu chúng tôi giữa giờ phút sống chết vô biên – và không
có gì xảy ra cả.
Đúng, cuối cùng
một chuyện đã xảy ra. Ánh sáng trên cột lửa tắt dần khi ngọn lửa chìm xuống vực
sâu. Nhưng bản thân nó cũng không có gì kỳ diệu, vì chính mắt chúng tôi đã nhìn
thấy trên bàn thờ, ngọn lửa này biến hóa rất nhiều, quả thật theo chu kỳ, nó sẽ
tắt dần theo hướng bình minh, mà giờ đã gần tới.
Bóng tối vẫn leo
lét tăng thêm nỗi kinh hoàng cho cảnh tượng. Theo những tia sáng dữ dội cuối
cùng, chúng tôi thấy Ayesha đứng dậy, tiến lên vài bước tới mũi đá nhỏ cạnh hố
nơi thi thể Rassen bị quăng xuống; thấy bà ấy đứng đó, trông như tiểu yêu đen
đúa, méo mó trước vầng sáng màu khói vẫn bốc lên từ vực sâu bên dưới.
Leo muốn đi ra
phía bà ấy, vì cậu nghĩ bà ấy chuẩn bị tự lao mình xuống địa ngục, thực ra tôi
nghĩ đó là kế hoạch của bà ấy. Nhưng linh mục Oros và nữ tu sĩ Papave tuân theo
mệnh lệnh bí mật nào đó truyền cho họ mà tôi giả thiết thế và không biết bằng
cách nào, đã nhảy ra giữ tay cậu, buộc cậu quay lại. Sau đó trời hoàn toàn tối
đen, trong bóng tối chúng tôi có thể nghe thấy Ayesha tụng bài kinh như bài
kinh tang lễ bằng thứ ngôn ngữ thần thánh, bí ẩn nào đó chúng tôi không biết.
Một tàn lửa lớn
trôi nổi trong bóng tối, đung đưa qua lại như con chim khổng lồ đang tung cánh.
Chúng tôi nhìn thấy nhiều thứ như vậy đêm nay, bị xé tan bởi cơn gió mạnh từ đỉnh
màn lửa mà tôi đã mô tả. Nhưng – nhưng – “Bác Horace,” Leo thì thào qua hàm
răng run lập cập, “ngọn lửa kia đang lên ngược gió!”
“Có lẽ gió đã đổi,”
tôi trả lời, dù biết rõ không phải; gió đang thổi mạnh hơn bao giờ hết từ phía
nam.
Đốm lửa đung đưa
trôi tới càng lúc càng gần, có hình hai cánh khổng lồ, và khoảng tối giữa
chúng. Nó chạm vào mũi đất nhỏ. Đôi cánh dường như tự gập lại về phía thân ảnh
nhỏ xíu đang đứng đó – chiếu sáng nó một lúc. Rồi ánh sáng đi ra và biến mất –
mọi thứ đều biến mất.
Một lúc sau, có
lẽ một hay mười phút, tu sĩ Papave đột nhiên tuân theo lời hiệu triệu mà chúng
tôi không thể nghe thấy, rón rén trườn lại chỗ tôi. Tôi biết đó là cô ấy vì quần
áo phụ nữ của cô chạm vào tôi khi cô tới. Một thoáng im lặng và tối tăm, trong
lúc đó tôi nghe Papave quay đi, thở gấp, hổn hển như rất hoảng sợ.
A! Tôi nghĩ,
Ayesha đã tự lao mình xuống hố. Bi kịch đã kết thúc!
Rồi tiếng nhạc kỳ
diệu vang lên. Tất nhiên đó có lẽ chỉ là âm thanh các tu sĩ tụng kinh trước mặt
chúng tôi, nhưng tôi không nghĩ vậy, vì nó hoàn toàn khác với bất kỳ thứ gì tôi
từng nghe trong đền thờ trước đây hay sau này: quả thực tôi chưa từng nghe trên
đời.
Tôi không thể mô
tả nó, nhưng nghe thật khủng khiếp và vô cùng lôi cuốn. Từ dưới hố đen che đầy
khói nơi lửa từng bùng lên, nó tuôn ra và vang vọng – lúc là giọng điệu đơn giản
như đến từ thiên đường, lúc là điệp khúc ngọt ngào, lúc lại là tiếng sấm sét
rung chuyển không gian như hàng trăm cơ thể đang nô giỡn trước thời gian.
Hòa âm đa dạng
và hùng vĩ đó dường như chứa chan, như biểu hiện mọi cảm xúc con người, và từ
đó tôi thường nghĩ, trong phạm vi bao trùm của nó, bài hát hay khúc khải hoàn
vì sự tái sinh của bà ấy đã tượng trưng cho sự đa dạng vô hạn của linh hồn
Ayesha. Nhưng giống như linh hồn đó, nó làm chủ những ký ức; quyền năng, đam
mê, đau khổ, bí ẩn và nhan sắc. Cũng không thể nghi ngờ về ý nghĩa chung của
bài kinh được ai đó tụng. Đó là câu chuyện không ngừng thay đổi về một linh hồn
hùng mạnh; nó tôn thờ, tôn thờ, tôn thờ một nữ hoàng thần thánh!
Như khói hương từ
từ mờ dần khi tới đỉnh điểm bài hợp xướng, các giai điệu siêu nhiên cũng nhạt
đi; chúng rền rĩ cách xa dần cái hố rỗng.
Nhìn kìa! Từ đằng
đông một tia sáng bay lên.
“Bình minh kìa,”
là giọng nói trầm lắng của Oros.
Tia sáng rạch
xuyên qua bầu trời trên đầu chúng tôi, một thanh gươm lửa. Nó nhanh chóng chìm
xuống. Đột nhiên nó rơi xuống mũi đất bên bờ vực, không phải trên người chúng
tôi, vì tường đá của căn phòng chúng tôi đứng đã chặn mất.
Ôi! Và ở đó –Vẻ
Lộng Lẫy phủ trong tấm áo đơn giản – một thân ảnh như tiên thiên đang đứng. Dường
như say ngủ, vì hai mắt nhắm lại. Hoặc phải chăng đã chết, vì thoạt tiên gương
mặt như gương mặt người chết? Nhìn kìa, ánh nắng chơi đùa trên người nàng, chiếu
xuyên qua tấm màn mỏng, đôi mắt đen mở ra như mắt đứa bé đang băn khoăn; dòng
máu của sự sống chảy ngược từ bộ ngực trắng ngà lên đôi má xanh xao; quần áo
màu đen và những lọn tóc quăn dập dìu trong gió; đầu con rắn nạm ngọc lấp lánh
dưới ngực.
Đó là ảo giác ư,
hay chính là Ayesha như thể nàng vẫn đang ở thời điểm trước lúc bước vào cột lửa
xoay cuồn cuộn trong khu hang động Kôr? Đầu gối chúng tôi khuỵu xuống, rồi ngã,
tay ôm lấy cổ nhau, Leo và tôi nằm lăn ra đất. Rồi một giọng nói ngọt hơn mật,
mềm mại hơn lời thì thầm của gió trong ánh chạng vạng giữa bãi lau sậy, thoảng
qua bên chúng tôi, tuôn ra từng câu chữ – “Hãy tới đây với ta, Kallikrates, ta muốn
trả lại chàng nụ hôn cứu rỗi của đức tin và tình yêu mà chàng đã trao cho ta,
ngay bây giờ!”
Leo chật vật
trên đôi chân. Như người say, cậu loạng choạng tới chỗ Ayesha đứng, rồi vượt
qua, quì xuống trước nàng.
“Đứng dậy,” nàng
nói, “chính ta nên quì trước chàng,” và nàng đưa tay nâng cậu ấy dậy, thì thầm
bên tai cậu một lúc.
Cậu vẫn không muốn,
hay không thể đứng dậy, nàng chậm rãi cúi người xuống bên cậu, chạm đôi môi
mình lên trán cậu. Kế tiếp nàng vẫy tay ra hiệu với tôi. Tôi đi tới và cũng muốn
quì xuống, nhưng nàng không chịu được điều đó.
“Không,” nàng
nói bằng giọng ngân nga như trong quá khứ, “ngươi không phải người cầu hôn,
không cần làm vậy. Trong số những người yêu mến và tôn thờ ta trước đây, ta có
thể tìm được rất nhiều nếu muốn, hay ngay cả nếu ta không muốn. Nhưng nơi nào
ta có thể tìm được một người bạn như ngươi, O Holly, người ta luôn chào đón?” rồi
quay về phía tôi, nàng cũng chạm môi vào trán tôi – chỉ chạm thôi, không hơn.
Hơi thở của
Ayesha thơm tho như hoa hồng, hương hoa hồng bám vào mái tóc yêu kiều của nàng;
cơ thể ngọt ngào của nàng long lanh như ngọc trai; rạng rỡ mờ ảo nhưng bằng da
thịt; không bản điêu khắc nào kỳ diệu như cánh tay đang kéo mạng che mặt; không
vì sao nào trên bầu trời tỏa sáng lấp lánh tinh khiết hơn đôi mắt tĩnh lặng, mê
hoặc của nàng.
Nhưng đó là sự
thật, cả đôi môi nàng chạm vào tôi, tôi cảm thấy nàng là vị thần tình yêu mà chưa
niềm đam mê nhân thế nào chạm tới. Tôi đã từng thừa nhận xấu hổ, lúc đó khác,
còn giờ tôi là một ông già mà vẫn yếu đuối như vậy. Hơn thế nữa, không phải
Ayesha gọi tôi là Người Bảo Vệ, Người Che Chở, Người Bạn đó sao, và thề với tôi
rằng, cùng với nàng và Leo, tôi sẽ sống ở nơi mọi đam mê trần thế đều chưa từng
được thỏa mãn. Tôi nhắc lại: tôi có thể mong gì hơn nữa đây?
Cầm tay Leo,
Ayesha cùng cậu quay về dưới mái che của căn phòng đá, khi nàng đi vào bóng
râm, hơi rùng mình vì lạnh. Tôi rất vui vì còn nhớ được khoảnh khắc này, vì dường
như nó thể hiện cho tôi thấy, nàng vẫn là một con người, có dáng vẻ thần thánh
bề ngoài. Lúc này hai vị linh mục quì lạy trước vẻ lộng lẫy được tái sinh của
nàng, nhưng nàng ra hiệu cho họ đứng lên, đặt bàn tay lên đầu mỗi người như ban
phước lành. “Ta lạnh,” nàng nói, “hãy đưa áo cho ta,” Papave khoác chiếc áo
thêu màu tím lên vai nàng, giờ trông thật huy hoàng, như áo bào đăng quang.
“Không,” nàng
nói tiếp, “đang run rẩy trong gió lạnh không phải dáng hình đã mất trước đây của
ta - nhờ nụ hôn của chàng, thượng đế đã trả lại cho ta – mà chính là hiện thân
của linh hồn ta lộ ra trước hơi thở cay đắng của Số Mệnh. Hỡi O, tình yêu của
ta, tình yêu của ta, Quyền Năng bị xúc phạm không dễ dàng được tha thứ, ngay cả
khi đã hối hận, dù ta không bị nhạo báng trước mặt chàng nữa, nhưng ta không biết
chúng ta sẽ bên nhau trên thế gian bao lâu; không chừng chỉ ít giờ thôi. Phải,
trước khi đi tới nơi nào khác, chúng ta hãy làm nó thật chói lọi, say sưa với
chiếc chén vui vẻ cũng như say sưa với chiếc chén sầu muộn và tủi hổ. Nơi này với
ta rất đáng ghét, vì ở đây ta đã chịu đau đớn nhiều hơn bất kỳ phụ nữ nào từng
chịu trên đời hay bóng ma nào từng chịu dưới địa ngục. Nó đáng căm thù, nó là
điềm xấu. Ta cầu xin không bao giờ thấy nó nữa.”
“Nói đi, điều gì
hiện ra trong đầu ngươi, tên phù thủy kia?” đột nhiên nàng mạnh mẽ quay về phía
Pháp Sư Simbri đứng gần đó, đang khoanh tay trước ngực.
“Chỉ là, thưa
Người Đẹp,” ông ấy trả lời, “một cái bóng mờ ảo của những thứ sắp đến. Tôi thấy
những gì người làm thiếu khôn ngoan, món quà tiên tri, và nơi này tôi thấy một
người chết đang nằm – “
“Nói cách khác,”
nàng phá vỡ không khí bằng cơn thịnh nộ mang đầy sợ hãi tăm tối, “ngươi sẽ
chính là kẻ đó. Tên ngu ngốc kia, đừng cố xếp đặt vào đầu ta rằng giờ đây ta lại
có sức mạnh để trốn khỏi những kẻ thù ta căm ghét xa xưa, ta sẽ không sử dụng
thanh gươm ngươi đã đặt vào tay ta đâu,” đôi mắt trước đây tĩnh lặng và vui vẻ,
giờ đã như lửa thiêu đốt hướng về phía ông ta.
Vị phù thủy già
cảm thấy sự đáng sợ từ đôi mắt ấy và co rúm người lại, lùi tới bên bức tường.
“Hỡi Đấng Thiêng
Liêng Vĩ Đại! Giờ ta xin chào mừng người. Đúng, giờ chúng ta biết đã đơn độc
ngay từ đầu,” ông ấy lắp bắp. “Ta không còn gì để nói nữa; gương mặt người chết
không được tiết lộ cho ta. Ta chỉ thấy có vị Khan của Kaloon đội vương miện sẽ
nằm ở đây, như người vừa bị vất vào lửa đã nằm một giờ trước.”
“Không nghi ngờ
gì nữa, sẽ có nhiều vị Khan của Kaloon nằm đây,” nàng lạnh lẽo trả lời. “Đừng sợ,
Pháp Sư, cơn thịnh nộ của ta đã qua rồi, nhưng hãy khôn ngoan lên, kẻ thù của
ta và lời tiên tri không còn là thứ xấu xa với người vĩ đại. Đi thôi, chúng ta
đi thôi.”
Vì thế, vẫn dắt
theo Leo, nàng ra khỏi căn phòng và giờ đã đứng trên đỉnh cây cột trụ cao vút.
Mặt trời đã lên, tràn ngập Ngọn Núi, đồng bằng Kaloon xa xa bên dưới và cả những
đỉnh mờ sương đằng xa cũng trải đầy ánh vàng. Ayesha đứng ngắm khung cảnh hùng
vĩ, rồi quay sang Leo, nàng nói – “Thế giới thật đẹp; ta sẽ trao toàn bộ nó cho
chàng.”
Giờ Atene lần đầu
nói chuyện.
“Ngươi có ý gì,
Hes – nếu ngươi vẫn là Hesea chứ không phải một con quỉ mọc ra từ Cái Hố -
ngươi định trao tặng lãnh thổ của ta cho người đàn ông này làm quà tặng tình
yêu ư? Nếu vậy, ta nói cho ngươi biết, trước tiên ngươi phải chinh phạt được
chúng đã.”
“Lời nói và vẻ mặt
của ngươi không cao quí chút nào,” Ayesha trả lời, “nhưng ta tha thứ cho điều
đó, vì ta cũng khinh thường việc nhạo báng đối thủ trong giờ phút vinh quang của
mình. Khi ngươi xinh đẹp hơn, ngươi cũng đã hiến dâng cho chàng những mảnh đất
này, nhưng nói xem, giờ ai xinh đẹp hơn? Hãy nhìn chúng ta đi, tất cả mọi người,
và hãy phán xét,” nàng đứng bên Atene và mỉm cười.
Khania là một phụ
nữ đẹp. Chưa bao giờ trong đời tôi từng thấy có người đẹp hơn, nhưng than ôi!
Cô ấy thật thô thiển và khốn khổ bên cạnh vẻ đẹp tự nhiên, thanh tao của Ayesha
vừa tái sinh. Vì nhan sắc đó không hoàn toàn giống con người, không thực lắm
như lúc ở Khu Hang Động Kôr, giờ đó là nhan sắc của một linh hồn.
Ánh sáng nhẹ
nhàng luôn tỏa sáng trên vầng trán Ayesha; đôi mắt mở rộng, đang trở nên điên
cuồng, đôi khi đầy lửa từ các vì sao, đôi khi mang màu xanh thẫm của bầu trời;
đôi môi cong cong, đầy nuối tiếc nhưng cũng đầy kiêu hãnh; những lọn tóc đẹp
như lụa mịn bóng trải dài và nhấp nhô như mang sức sống riêng biệt; khí thế nói
chung không quá uy nghiêm như quyền năng bí mật khó chạm tới, mà vẫn tranh đấu
trong thể xác hoàn mĩ kia và tuyên bố sự hiện diện trước những ai bất cẩn nhất;
ngọn lửa tâm hồn mà Oros nói giờ đang tỏa sáng, không phải là “kẻ thấp hèn” mà
là chiếc bình bằng thạch cao và ngọc trai – không gì trong những thứ đó hoàn
toàn của con người. Tôi cảm nhận được điều đó và thấy sợ hãi, Atene cũng cảm thấy
điều đó, vì cô ấy đáp – “Ta thế nhưng là một người phụ nữ. Còn ngươi là ai,
ngươi hẳn rõ nhất. Vẫn chỉ là cây nến không thể tỏa sáng giữa đống lửa đằng
kia, hoặc là con sâu phát sáng trước vì sao sa; con người có máu thịt của ta
không thể so sánh với vẻ lộng lẫy ngươi lấy được từ địa ngục để thanh toán cho
quà tặng và lòng tôn kính của người đàn ông phát ốm kia. Là phụ nữ, ta ngang bằng
ngươi, là linh hồn, ta sẽ là chủ nhân của ngươi, sau khi bị cướp đi nhan sắc
vay mượn kia, ngươi, Ayesha, sẽ trần truồng và hổ thẹn đứng trước Phán Xử của tất
cả những người ngươi ruồng bỏ và thách thức; đúng, ngươi sẽ đứng đó, trên bờ hố
lửa đằng kia, nơi đó ngươi sẽ than khóc vì tình yêu đã bị mất của ngươi. Ta biết
điều này, kẻ thù của ta, vì con người và linh hồn không thể giao phối,” Atene ngừng
lại, nghẹn ngào trong giận dữ và ghen tuông cay đắng.
Bây giờ quan sát
Ayesha, tôi thấy nàng nhăn mặt một chút trước những lời xấu xa đó, cũng thấy
tia xám xịt trên đôi môi hồng của nàng và đôi mắt thăm thẳm của nàng trở nên tối
tăm và bối rối. Nhưng chỉ một lúc sau, nỗi sợ hãi của nàng biến mất, nàng hỏi bằng
giọng trong veo như chuông ngân – “Tại sao ngươi nổi giận, Atene, giống như
dòng nước mùa hè ngắn ngủi chống lại rào chắn của vách đá tầng tầng lớp lớp?
Nghĩ mà xem, nhân sinh khốn khổ chỉ trong một giờ, bị cuốn khỏi tảng đá sức mạnh
vĩnh hằng của ta bằng bọt nước và bong bóng ư? Nghe này. Ta không tìm kiếm sự
cai trị tầm thường của ngươi, nếu phải làm, ta muốn lấy cả thế giới. Nhưng có
biết không, ngươi đang giữ một phần từ tay ta. Hơn nữa – ta sẽ sớm tới thăm
thành phố của ngươi thôi – ngươi phải lựa chọn hòa bình hay chiến tranh! Vì thế,
Khania, hãy tẩy rửa cung điện của ngươi đi và sửa chữa lại luật pháp, để khi ta
tới, ta phải thấy sự mãn nguyện trên mảnh đất mà giờ điều đó không hiện diện kia,
rồi mới công nhận ngươi trong chính quyền. Lời khuyên của ta dành cho ngươi là,
hãy chọn người xứng đáng làm chồng, hãy để hắn là người ngươi muốn, nếu hắn
ngay thẳng và công chính, ngươi có thể dựa vào, hãy khôn ngoan như ngươi đã từng
thế, Atene. Đi đi, giờ các vị khách của ta, chúng ta đi thôi,” và nàng bước qua
Khania, không hề sợ hãi đi trên rìa đỉnh núi bị mài tròn và lộng gió.
Sau một giây nỗ
lực rồi thất bại, quả thực quá nhanh chóng đến mức Leo và tôi không so sánh được
ấn tượng về những gì đã xảy ra. Khi Ayesha đi qua mình, Khania phát điên đã rút
con dao găm giấu trong người và dùng hết sức đâm vào lưng địch thủ. Tôi thấy
con dao đâm ngập cán trong cơ thể nàng, như tôi nghĩ, nhưng điều này không thể
vì nó đã rơi xuống đất, và nàng vốn dĩ phải chết, lại hoàn toàn không hề bị
thương tổn.
Cảm thấy mình đã
thất bại, di chuyển như con tàu đang lảo đảo, Atene đẩy mạnh Ayesha với mong muốn
phá hủy nàng trong vực sâu bên dưới. Than ôi! Cánh tay cô ấy giang ra sượt qua
nàng, còn Ayesha dường như không hề bị lay động. Đúng, chính Atene đã rơi xuống,
Atene đã rơi xuống, nếu không phải Ayesha đưa tay mình tóm lấy cổ tay cô ta,
nâng toàn bộ trọng lượng lắc lư ra phía sau của cô ta lên dễ dàng như thể cô ta
chỉ là một đứa trẻ, không cần gắng sức đã làm cho cô ta an toàn trở lại.
“Người phụ nữ
ngu xuẩn!” nàng nói bằng giọng thương hại. “Ngươi tức giận đến mức muốn tước đi
thể xác đẹp đẽ thượng đế đã ban cho ngươi ư? Thật điên khùng, Atene, ngươi có
biết chính mình sẽ được gửi quay lại nơi trần thế trong bộ dạng thế nào không?
Có lẽ không phải là nữ hoàng nữa, mà là con của một nông dân, bị biến dạng, xấu
xí; vì đó là phần thưởng dành cho những kẻ tự tử. Hay thậm chí như nhiều người
nghĩ, sẽ trong hình hài súc vật – rắn, mèo, hổ cái! Tại sao ư, xem này,” và
nàng cầm con dao trên mặt đất lên, ném vào không khí, “vật này đã được tẩm độc.
Nhưng giờ nó lại đâm ngươi!” và nàng mỉm cười với cô ta rồi lắc đầu.
Nhưng Atene
không chịu nổi sự nhạo báng này nữa, còn chua cay hơn cả những lời đanh thép của
cô ta.
“Ngươi không phải
là người,” cô ta rên rỉ. “Làm sao ta có thể thắng được ngươi đây? Hỡi Thượng Đế,
con xin chịu sự trừng phạt của người,” rồi ở đó, trên đỉnh núi đá, Atene sụp xuống
than khóc.
Leo đứng gần cô
ta nhất, cảnh người phụ nữ hoàng tộc này khốn khổ thể hiện quá nhiều vì mình
làm cậu đau lòng. Bước tới bên cô ấy, cậu cúi xuống nâng cô ấy đứng dậy, lẩm bẩm
nói vài lời tốt bụng. Một lúc sau, cô ấy giữ lấy tay cậu, rồi lại đẩy mình
thoát khỏi cậu, và nắm lấy bàn tay đang chìa ra của ông bác Simbri già nua.
“Ta thấy rồi,” Ayesha nói, “chàng luôn lịch thiệp,
chúa tể của lòng ta, Leo, nhưng tốt nhất để kẻ tôi tớ của cô ta chịu trách nhiệm
làm việc này cho cô ta – vì cô ta có thể còn giấu nhiều con dao nữa. Đi thôi, một
ngày sắp hết rồi, chắc chắn chúng ta cần nghỉ ngơi.”
Tác phẩm gốc: Ayesha - Return of SHE (H.R. Haggard)
Dịch bởi: Cheryl Pham
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét