Chương 18: Thử thách thứ ba
Một giờ, hai giờ
trôi qua, chúng tôi cố gắng nghỉ ngơi trong phòng ngủ, nhưng không thể, vì ảnh
hưởng nào đó cứ quấy nhiễu chúng tôi.
“Tại sao Ayesha
không đến?” cuối cùng Leo hỏi, ngừng việc đi đi lại lại trong phòng. “Cháu muốn
gặp lại nàng; cháu không thể chịu được khi phải xa nàng. Cháu cảm thấy như thể
nàng đang muốn ném cháu ra xa khỏi nàng.”
“Bác có thể nói
thế nào với cháu đây? Hãy hỏi Oros đi; ông ta bên ngoài cửa.”
Thế là cậu đi ra
hỏi ông ấy, nhưng Oros chỉ mỉm cười, và trả lời rằng Hesea không trở về phòng
nàng, không nghi ngờ gì nữa, nàng vẫn còn phải ở lại Điện Thờ.
“Thế thì tôi sẽ
đi tìm nàng. Đi nào, Oros, và cả bác nữa, bác Horace.”
Oros cúi đầu nhưng
từ chối, nói rằng ông được ra lệnh chờ ở ngoài cửa của chúng tôi, và nói thêm,
“tất cả các con đường đều mở ra cho mọi người,” chúng tôi có thể quay lại Điện
Thờ nếu muốn.
“Cháu nghĩ vậy
cũng tốt,” Leo mạnh dạn đáp. “Bác sẽ đi cùng chứ, bác Horace, hay cháu sẽ đi mà
không có bác?”
Tôi do dự. Điện
Thờ là nơi công cộng, đó là sự thật, nhưng Ayesha đã nói nàng muốn ở đó một
mình một lúc. Nhưng không nói thêm lời nào, Leo đã nhún vai và đi ra.
“Cháu sẽ không
bao giờ tìm được đường đâu,” tôi nói, rồi đi theo cậu.
Chúng tôi đi xuống
những lối đi dài được các cây đèn chiếu sáng mờ nhạt và tới hành lang. Ở đó,
chúng tôi không thấy có đèn; chúng tôi vẫn phải mò mẫm đường đi tới cánh cửa gỗ
to lớn. Chúng đã đóng chặt, nhưng Leo đã đẩy ra một cách không kiên nhẫn, và một
cánh hé mở ra một chút, vì thế chúng tôi có thể lách mình qua giữa chúng. Sau
khi chúng tôi đã đi qua, nó đóng lại không một tiếng động sau lưng chúng tôi.
Giờ chúng tôi lẽ
ra phải ở trong Điện Thờ, trước ánh sáng chói lòa của những cột lửa kinh khủng.
Nhưng chúng đã tắt, hoặc chúng tôi đã lạc tới nơi khác; ít nhất nơi này bóng tối
mênh mông. Chúng tôi cố gắng tìm đường quay lại cánh cửa lần nữa, nhưng không
thể. Chúng tôi đã bị lạc.
Hơn nữa, có gì
đó gây áp lực lên chúng tôi; chúng tôi không dám nói chuyện. Chúng tôi đi vài
bước và dừng lại, vì nhận ra mình không đơn độc. Quả thực, theo tôi, dường như
chúng tôi đang đứng giữa một đám đông chật ních, nhưng không phải đàn ông và
đàn bà. Các sinh vật đó ép về phía chúng tôi; chúng tôi có thể cảm nhận được những
chiếc áo choàng của chúng, nhưng không thể chạm vào chúng; chúng tôi có thể cảm
nhận được hơi thở của chúng, nhưng nó rất lạnh lẽo. Không khí bị khuấy động
quanh chúng tôi khi chúng đi qua đi lại, số lượng lên tới vô hạn. Như thể chúng
tôi bước vào một nhà thờ đầy ắp người trong ngày lễ lớn dành cho tất cả những
ai đã chết từng được thờ ở đó. Chúng tôi bắt đầu sợ hãi – gương mặt tôi ướt đẫm
vì sợ, tóc tai dựng ngược trên đầu. Chúng tôi có lẽ đã lang thang vào khán đường
của Các Vong Linh.
Cuối cùng ánh
sáng đã xuất hiện đằng xa, chúng tôi thấy nó bắt nguồn từ hai cột lửa đã từng
bùng cháy hai bên Điện Thờ, giờ đột nhiên sáng lên. Như vậy chúng tôi đúng là ở
trong Điện Thờ, gần cửa ra vào. Giờ các cây cột trụ này không tỏa sáng nữa;
chúng thấp đi và xanh nhợt nhạt; các tia sáng đi ra từ đó hiếm khi tới được chỗ
chúng tôi đang đứng trong bóng tối dày đặc.
Nhưng nếu chúng
tôi không thể bị nhận ra từ mấy tia sáng đó thì chúng tôi vẫn quan sát được.
Nhìn kìa! Ayesha ngồi trên ngai vàng đằng kia, và than ôi! Nàng thật kinh khủng
trong vẻ nguy nghi như thần chết. Ánh sáng xanh của các cây cột chơi đùa trên
người nàng, và nàng ngồi thẳng lưng trong đó, gương mặt và dung nhan kiêu hãnh
mà chưa người nào có được. Quyền năng dường như chảy ra từ nàng; đúng, nó đang
chảy ra từ đôi mắt mở rộng, sáng lấp lánh như châu ngọc.
Nàng như một Nữ
Hoàng của Địa Ngục đang đón nhận sự tôn kính từ người chết. Hơn nữa, nàng đang
nhận sự tôn kính từ người chết hay người sống – tôi cũng không biết nữa – vì
theo tôi nghĩ, một Vong Linh trong bóng tối đang hiện ra trước ngai vàng và quì
gối trước nàng, rồi lại tới một người khác, một người khác, và một người khác.
Mỗi Sinh Vật mơ
hồ xuất hiện và cúi cái đầu sáng như sao của nó xuống, nàng lại nâng cây vương
trượng lên để chào đáp lại. Chúng tôi có thể nghe thấy tiếng lanh canh xa xa của
chùm chuông trên cái trống đó, thứ âm thanh duy nhất ở nơi này, đúng, và thấy
môi nàng mấp máy, dù không lời nào chúng tôi nghe thấy được. Chắc các linh hồn
đang thờ phụng nàng!
Chúng tôi nắm chặt
tay nhau. Chúng tôi quay lại và thấy cánh cửa. Nó để chúng tôi đẩy ra. Giờ
chúng tôi đã lại ở dưới các lối đi, và về tới phòng mình.
Tại lối vào,
Oros vẫn đứng đó như lúc chúng tôi rời đi. Ông chào đón chúng tôi bằng nụ cười
không đổi, không chú ý tới vẻ kinh hoàng hiện rõ trên gương mặt chúng tôi.
Chúng tôi đi qua ông ấy, vào phòng và nhìn nhau.
“Nàng là gì thế?”
Leo hổn hển. “Một thiên thần?”
“Đúng,” tôi trả
lời, “Một thứ thuộc dạng đó.” Nhưng bản thân tôi lại nghi ngờ có nhiều loại
thiên thần thật sao.
“Thế những cái
kia là gì – những cái bóng ấy?” cậu hỏi lại.
“Chào đón nàng
sau khi đã biến hóa, bác cho là vậy. Nhưng có lẽ chúng không phải là những cái
bóng – chỉ là các tu sĩ ngụy trang và đang tiến hành nghi lễ bí mật nào đó!”
Leo nhún vai
nhưng không có đáp án nào khác.
Cuối cùng cửa mở
ra, và Oros bước vào, nói Hesea ra lệnh chúng tôi có mặt tại phòng nàng.
Vì vậy, dù vẫn đối
mặt với sợ hãi và băn khoăn – vì những gì chúng tôi đã nhìn thấy có lẽ còn đáng
sợ hơn bất kỳ điều gì đã từng xảy ra trước đây – chúng tôi vẫn đi tới, thấy
Ayesha đang ngồi, trông khá mệt mỏi nhưng không thay đổi. Tu sĩ Papave ở bên
nàng, vừa cởi áo choàng nàng mặc ở trong Điện Thờ ra.
Ayesha bảo Leo tới
bên nàng, cầm tay cậu và đôi mắt nàng dò xét trên gương mặt cậu, không phải
không lo lắng như tôi nghĩ.
Giờ tôi quay đi,
vì cho rằng nên để họ một mình, nhưng nàng đã trông thấy, và mỉm cười bảo tôi –
“Tại sao ngươi muốn rời khỏi chúng ta, Holly? Để quay lại Điện Thờ lần nữa ư?”
và nàng liếc nhìn tôi đầy hàm ý. “Ngươi đã hỏi bức tượng Đức Mẹ ở đó rằng ngươi
đã yêu nơi này nhiều như vậy ư? Người ta nói, nó sẽ kể về tương lai cho những
ai dám quì xuống bên cạnh nó bầu bạn từ đêm tới bình minh. Ta thường làm vậy,
nhưng nó chẳng bao giờ nói gì với ta cả, dù một chút về tương lai cũng không có.”
Tôi không trả lời,
nàng dường như cũng không muốn vậy, vì nàng lại tiếp tục – “Không, hãy ở đây và
chúng ta hãy chia sẽ tất cả những suy nghĩ đau buồn và nghiêm túc. Ba chúng ta
sẽ ăn tối bên nhau như xưa, quên đi sợ hãi và âu lo một lúc, hạnh phúc như đứa
trẻ không biết đến tội lỗi và chết chóc, hay biến đổi thực sự chết chóc kia.
Oros, đừng đợi phu quân của ta nữa. Papave, ta sẽ gọi ngươi sau. Từ giờ tới lúc
đó, đừng làm phiền chúng ta.”
Căn phòng Ayesha
ở không quá lớn, theo chúng tôi thấy dưới ánh đèn treo. Nó được trang bị nội thất
đa dạng và đầy đủ, tường đá phủ thảm trang trí, bàn ghế khảm bạc, nhưng dấu hiệu
duy nhất để một phụ nữ coi đây là nhà mình là có vài lọ hoa. Tôi còn nhớ một
trong số đó cắm đầy hoa chuông lá tròn tinh tế mà tôi yêu thích, bị đào cả rễ
và đặt trong rêu.
“Một nơi nghèo
nàn,” Ayesha nói, “nhưng tốt hơn nơi ta từng ở suốt hai nghìn năm qua để chờ
chàng tới, Leo, nhìn này, bên dưới là khu vườn ta thường ngồi ở đó,” và nàng ngồi
xuống chiếc ghế cạnh bàn, ra hiệu cho chúng tôi ngồi vào chỗ đối diện.
Bữa ăn rất đơn
giản; với chúng tôi, có trứng luộc cùng thịt săn đã cứng và lạnh; với nàng, sữa,
ít bánh bột lọc và dâu rừng.
Hiện tại Leo đã
đứng lên cởi chiếc áo khoác ngoài tuyệt đẹp thêu hoa văn màu tím mà cậu vẫn mặc
ra, ném lên chiếc ghế cả cây vương trượng hình móc câu Oros đã đặt lại vào tay
cậu. Ayesha mỉm cười khi cậu làm vậy, và nói – “Có vẻ chàng giữ những biểu tượng
linh thiêng kia mà không tự hào lắm.”
“Rất ít,” cậu trả
lời. “Nàng đã nghe lời ta nói trong Điện Thờ rồi đấy, Ayesha, chúng ta hãy lập
một cam kết. Ta không hiểu tôn giáo của nàng, mà ta chỉ hiểu tôn giáo của ta, nếu
không vì lợi ích của nàng, ta sẽ không tham gia vào những thứ khiến ta bị sùng
bái.”
Giờ tôi nghĩ hẳn
nàng sẽ tức giận trước những lời đơn giản này, nhưng nàng chỉ cúi đầu, ngoan
ngoãn trả lời – “Chàng là của ta, Leo, dù việc chàng vắng mặt trong các nghi lễ
ở đền thờ sẽ không phải lúc nào cũng dễ giải thích. Nhưng chàng có quyền có đức
tin của riêng mình, ta cũng vậy thôi.”
“Chuyện đó sẽ
làm thế nào đây?” cậu hỏi và nhìn lên.
“Vì mọi Tôn Giáo
vĩ đại đều giống nhau, chỉ biến đổi chút ít cho phù hợp với nhu cầu của thời đại
và con người thôi. Những gì lĩnh hội ở Ai Cập, theo một cách nào đó, không phải
chúng ta vẫn tuân theo ở đây sao? Nó ẩn dưới vô số hình thức, Quyền Năng vĩ đại
và điều thiện thống trị vũ trụ: thần thánh sẽ kế thừa sự sống vĩnh hằng và cả
cái chết xấu xa, vĩnh hằng: con người sẽ được tạo ra, bị phán xét theo tấm lòng
và hành động của họ, rồi sau đó uống chén rượu họ đã ủ: ngôi nhà thực sự của họ
không phải trên trái đất, mà vượt ra ngoài trái đất, nơi tất cả các câu đố sẽ
được giải đáp và mọi phiền muộn đều chấm dứt. Nói đi, chàng tin những thứ đó,
như ta chứ?”
“Phải, Ayesha,
nhưng Hes hay thần Isis là vị thần của nàng, không phải nàng đã kể cho chúng ta
câu chuyện về giao dịch của nàng và bà ấy trong quá khứ, và không phải chúng ta
đã nghe thấy nàng cầu xin bà ấy sao? Thế thì ai là nữ thần Hes?”
“Chàng biết rồi
đấy, Leo, bà ấy là người ta đã gọi tên – linh hồn của Mẹ Tự Nhiên, không có thần
tính, nhưng lại là linh hồn bí ẩn của thế gian; Tình Mẹ bao la, biểu tượng
chàng nhìn thấy đằng kia, và trong cả những điều thần bí ẩn dưới mọi sự sống và
tri thức trên trần thế.”
“Thế thì Tình Mẹ
đáng thương này đã đi theo những kẻ tôn sùng bà ấy cùng với tử thần và quỉ dữ rồi,
vì nàng đã nói, bà ta đã theo đuổi nàng vì nàng đã không tuân lệnh bà ta, còn cả
ta – và một người nữa – chỉ vì đã phá vỡ lời thề trái tự nhiên từ xa xưa đúng
không?” Leo lặng lẽ hỏi.
Để cánh tay trên
bàn, Ayesha nhìn cậu bằng đôi mắt u sầu và đáp – “trong Tôn Giáo của ta, như những
gì chàng nói, không chừng có hai vị thần, mỗi người đều có nhiều kẻ thừa hành:
một vị thần của cái thiện, và một vị thần của cái ác, một Osiris và một Set ư?”
Cậu gật đầu.
“Ta nghĩ vậy. Và
vị thần bệnh hoạn kia rất mạnh, nếu không làm sao có thể khoác hình dạng cái
thiện? Hãy nói cho ta, Leo, trên thế giới ngày nay, nơi ta biết rất ít, chàng
có từng nghe nói tới những linh hồn yếu đuối, vì bị mua chuộc trên trần thế, đã
bán mình cho quỉ dữ, hay cho những kẻ thừa hành của chúng, và bị trả giá thật
cay đắng và đau đớn không?”
“Tất cả cái ác đều
có nhiều hình dạng, không dạng này thì dạng khác,” cậu trả lời.
“Và nếu từng có
một phụ nữ sống ở đó, phát điên vì khao khát nhan sắc, sự sống, thông thái và
tình yêu, liệu nàng sẽ không – ôi! Nàng sẽ không – “
“Bán mình cho vị
thần tên là Set, hay một trong các thiên thần của ông ta? Ayesha, nàng muốn
nói” – Leo đứng dậy, nói bằng giọng đầy sợ hãi – “rằng nàng chính là người phụ
nữ như vậy ư?”
“Nếu vậy thì
sao?” nàng hỏi, cũng đứng lên và chậm rãi bước tới gần cậu.
“Nếu vậy,” cậu
khàn khàn đáp, “Nếu vậy, ta nghĩ có lẽ chúng ta đã hoàn thành định mệnh của
mình một cách tốt nhất rồi –“
“A!” nàng nói,
thét nhỏ lên vì đau khổ như thể bị con dao đâm vào người, “chàng muốn tới với
Atene ư? Ta nói cho chàng biết, chàng không thể rời bỏ ta. Ta có quyền năng –
trên tất cả loài người, chàng nên biết điều đó, ta có thể giết bất kì ai.
Không, chàng không còn ký ức nữa, sinh vật mang hơi thở khốn khổ kia, và cả ta
nữa – ta lại nhớ quá tốt. Ta sẽ không để chàng chết lần nữa – ta sẽ để chàng sống.
Giờ hãy nhìn nhan sắc của ta đi, Leo” – và nàng gập thân thể đang lắc lư về
phía cậu, thuyết phục cậu bằng đôi mắt rực rỡ, quyến rũ – “và hãy đi đi nếu
chàng có thể. Tại sao ư, vì chàng sẽ tới gần ta hơn. Người đàn ông kia, đó
không phải là cách tháo chạy.”
“Không, ta sẽ
không cám dỗ chàng như những con mồi thông thường. Hãy đi đi, Leo, nếu chàng muốn.
Đi đi, tình yêu của ta, hãy rời khỏi nhan sắc và tội lỗi của ta. Bây giờ - ngay
lập tức. Atene sẽ che chở cho chàng tới mùa xuân, khi chàng có thể vượt qua dãy
núi và trở về thế giới của chính chàng, trở về với những thứ chàng thấy vui vẻ
trong cuộc sống thường nhật. Nhìn này, Leo, ta đã vén mạng che mà chàng vẫn
không bị cám dỗ,” rồi nàng kéo góc áo choàng trùm kín đầu, và đột nhiên hỏi –
“Chàng đã không quay lại Điện Thờ với Holly sau khi ta ra lệnh chàng hãy để ta ở
đó một mình chứ? Ta cho rằng đã nhìn thấy hai người đứng ở cửa ra vào.”
“Đúng, chúng ta
tới tìm nàng,” cậu trả lời.
“Và thấy còn nhiều
hơn cả những gì các ngươi muốn tìm, thật là may mắn cho hành động táo bạo đó –
không phải sao? Được, ta đã muốn hai người tới đó nhìn, và đã bảo vệ hai người ở
nơi mà những người khác có lẽ đã phải chết.”
“Nàng đã làm gì ở
đó trên ngai vàng, những thân hình chúng ta thấy cúi đầu trước nàng là ai?” cậu
lạnh lùng hỏi.
“Ta cai trị rất
nhiều bóng dáng và đất đai, Leo ạ. Không chừng chúng là những người đồng hành
và các gia nô từ cổ đại tới chào đón ta lần nữa và nghe tin tức của ta. Hoặc
không chừng chúng chỉ là hình bóng từ trong đầu chàng, những hình ảnh như trên
ngọn lửa, làm ta vui vẻ triệu tới cho chàng nhìn, để thử thách sức mạnh và sự
kiên trì của chàng.”
“Leo Vincey, giờ
đã biết sự thật rồi; tất cả chỉ là ảo giác, thậm chí ở đây không tồn tại cả tương
lai lẫn quá khứ, điều đó vốn vẫn thế và sẽ như thế mãi mãi. Biết được ta,
Ayesha là bóng ma kỳ bí, xấu xí khi chàng thấy ta xấu xí, đẹp đẽ khi chàng thấy
ta đẹp đẽ, một bong bóng linh hồn phản chiếu hàng nghìn ánh sáng từ nụ cười như
ánh nắng của chàng, xám xịt như cát bụi và biến mất trong bóng tối khi chàng
cau mày. Hãy nghĩ về Nữ Hoàng trên ngai vàng trước khi Quyền Năng trong bóng tối
phải cúi đầu thờ phụng, vì đó là ta. Hãy nghĩ về Thứ gớm ghiếc, tàn úa chàng
nhìn thấy bị phơi bày trên tảng đá, và hãy trốn đi, vì đó là ta. Hoặc hãy giữ
cho ta xinh đẹp, quyến rũ, dù biết tất cả mọi điều xấu xa đã tập trung vào linh
hồn ta, vì đó là ta. Bây giờ, Leo, chàng đã biết sự thật. Hãy để ta cách xa
chàng mãi mãi, mãi mãi nếu chàng muốn, và sẽ an toàn; hoặc nắm chặt lấy ta, đưa
ta vào lòng chàng, trả giá cho nụ hôn và tình yêu của ta bằng cách mang tội lỗi
của ta để lên đầu chàng! Không, Holly, xin ngươi hãy im lặng, vì chàng phải tự
mình phán xét.”
Leo quay lại,
theo tôi nghĩ, thoạt tiên để tìm cửa ra vào. Nhưng không phải vậy, vì cậu chỉ
đi đi lại lại trong phòng một lúc. Sau đó cậu quay trở lại chỗ Ayesha đứng, và
đơn giản nói bằng giọng rất yên tĩnh, như thể bản chất của con người được phơi
bày trong những lúc xúc động mạnh.
“Ayesha,” cậu
nói, “khi ta nhìn thấy nàng như ngày đó, già nua và – nàng đã biết rồi đấy – ta
đã bám lấy nàng. Giờ đây khi nàng kể cho ta bí mật về sự thỏa hiệp khủng khiếp
của nàng, sau khi ít ra chính mắt mình, ta đã thấy nàng cai trị như một chủ
nhân của các linh hồn, dù thiện hay ác, ta cũng sẽ vẫn bám lấy nàng. Hãy để tội
lỗi của nàng, dù lớn hay nhỏ - dù nó thế nào đi nữa – là tội lỗi của ta. Quả thực,
ta cảm thấy gánh nặng của nó đè lên tâm hồn ta và trở thành một phần của ta, dù
ta không nhìn thấy hay có quyền năng để tiên đoán, ta chắc mình sẽ không chạy
thoát khỏi sự trừng phạt. Phải, dù ta ngây thơ, hãy để ta chịu đựng điều đó vì
nàng. Ta hài lòng vì điều đó.”
Ayesha lắng
nghe, áo choàng trượt khỏi đầu, nàng đứng im lặng một lúc có vẻ kinh ngạc, rồi
niềm khao khát bùng nổ thành những giọt nước mắt đột ngột. Nàng đi xuống trước
mặt cậu, kéo áo cậu, nàng cúi thân hình nghiêm trang của mình xuống tới khi
trán nàng chạm đất. Đúng, con người kiêu hãnh ấy, người còn hơn cả một sinh vật
có xác thịt, người mà lỗ mũi đã say trong hương vị tôn kính của ma quỉ hay các
linh hồn, giờ đã hạ mình xuống chân người đàn ông này.
Cảm thán kinh ngạc
và gần như phát điên trước cảnh tượng đáng thương đó, Leo nhảy sang bên cạnh, rồi
cúi xuống, nâng nàng lên dù nàng vẫn than khóc, và dẫn nàng tới chiếc ghế.
“Chàng không biết
những gì chàng đã làm,” cuối cùng Ayesha nói. “Hãy để tất cả những gì chàng đã
nhìn thấy trên đỉnh Ngọn Núi hay Điện Thờ thành ảo cảnh trong đêm tối; hãy để
câu chuyện về nữ thần bị xúc phạm chỉ là một chuyện ngụ ngôn hay truyền thuyết,
nếu chàng muốn. Ít ra còn điều này là thật, đó là những năm tháng từ khi ta phạm
tội với chàng và chống lại chàng cùng người kia; đó là những năm tháng từ khi
ta mua được nhan sắc và sự sống vô hạn ở nơi ta chinh phục được chàng và rao
chàng với cái giá ít ai dám; ta đã phải trả lãi cho món nợ đó, cho tới khi nợ nần
cuối cùng cũng hết hạn và bản thân hài lòng.”
“Đúng, ta có lẽ
không nên kể cho chàng, chàng, chính bản thân chàng đang phải đơn độc đứng giữa
ta và nghĩa vụ thực hiện món nợ đáng sợ nhất này – dù biết vì thương xót, nó đã
được ban cho chúng ta để cứu rỗi lẫn nhau.”
Giờ cậu muốn nói
gì đó, nhưng nàng đã dùng tay ra hiệu buộc cậu im lặng, rồi tiếp tục – “Giờ hãy
nhìn đi, Leo, ba mối nguy hiểm lớn thể xác chàng đã vượt qua trong hành trình đến
bên ta; bầy chó săn tử thần, Ngọn Núi và Vực Thẳm. Hãy nhớ rằng chúng là các loại
điềm báo được thụ phong trong bộ ba thử thách cuối cùng của linh hồn ta. Chàng
đã vinh quang thoát khỏi đam mê theo đuổi của Atene, thứ đã vô hiệu với hai ta.
Chàng đã chịu đựng sự đơn độc trên sa mạc, trong cát và tuyết, khao khát cảnh
tiện nghi chưa bao giờ xảy ra. Ngay cả khi lở tuyết sấm sét giáng xuống quanh
chàng, niềm tin của chàng vẫn đứng vững như trên hố lửa, dù sau bao năm cay đắng
và hoài nghi, cơn lũ kinh sợ cứ nuốt dần hy vọng của chàng. Khi chàng đi xuống
sông băng, mà không biết nằm dưới nó là lối đi đáng sợ, nhưng sự lựa chọn của
chàng là như vậy, vì tình yêu vô hạn với ta, chàng đã lao đầu xuống vực sâu bên
dưới, chia sẻ nỗi kinh hoàng với linh hồn ta. Cuối cùng chàng có hiểu không?”
“Một chút, không
phải tất cả, tôi nghĩ vậy,” cậu chậm rãi trả lời.
“Chắc chắn chàng
đã bị bọc trong tấm màn kép làm mù mắt rồi,” nàng nóng nảy kêu khóc. “Hãy nghe
lại lần nữa:”
“Nếu chàng làm Mẹ
Tự Nhiên than khóc và từ chối ta hôm qua, thì không chừng ta vẫn phải nán lại
vô thời hạn trong bộ dáng bẩn thỉu kia, đóng vai nữ tu sĩ khốn khổ của một tôn
giáo đã bị quên lãng. Đó là cám dỗ đầu tiên, thử thách với da thịt ta – không,
không phải đầu tiên – là thứ hai, vì Atene và những trò quyến rũ của cô ta mới
là đầu tiên. Nhưng chàng thật chung thủy, và nhờ phép màu chinh phục tình yêu của
chàng, nhan sắc và vẻ nữ tính của ta mới được tái sinh.”
“Nếu chàng từ chối
ta đêm nay, như ta bị ra lệnh phải làm thế, khi ta thể hiện cho chàng thấy cảnh
tượng trong Điện Thờ và thú nhận tội lỗi đen tối của linh hồn ta, thì mãi vô vọng
và bất lực, không được che chở bởi sức mạnh trần thế nữa, ta sẽ phải lang thang
trong bóng đêm cô độc sâu thẳm vô tận. Đó là bài kiểm tra thứ ba theo qui định,
thử thách lý trí của chàng, với sự kiên định, Leo, chàng đã làm bàn tay Định Mệnh
buông ra khỏi cổ họng ta. Giờ ta được tái sinh nhờ chàng – dù chàng có lẽ lại
hy vọng một cuộc đời thực sự như bên ngoài mà chàng đã từng có. Nhưng, thế
nhưng nếu chàng chịu đựng, có lẽ không chừng – “
“Tôi đã chịu đựng,
và đã có một kết cục,” Leo bình thản ngắt lời. “Ngoại trừ vài thứ tôi đã rõ
ràng, cuối cùng chắc sẽ phải có công lý cho tất cả chúng ta. Nếu tôi phá được
món nợ đã trói buộc nàng, nếu tôi giải thoát nàng khỏi những thứ tồi tệ đáng sợ
về mặt tâm linh bằng cách gánh lấy rủi ro lên chính đầu mình, phải, tôi sẽ
không sống được, và nếu cần thiết, sẽ không chết vô ích. Vì vậy chúng ta hãy
cùng giải quyết mọi rắc rối này, hay đúng hơn, trước tiên nàng hãy trả lời tôi
một việc. Ayesha, nàng đã biến đổi như thế nào trên đỉnh núi kia?”
“Trong ngọn lửa,
ta đã rời bỏ chàng, Leo ạ, và từ trong ngọn lửa, ta lại quay về, như thể từ
trong ngọn lửa, cả hai ta sẽ lại bắt đầu. Hoặc có lẽ biến đổi là trong mắt mọi
người quan sát, chứ không phải trong hình dáng của ta. Ta đã trả lời rồi. Không
còn gì để tìm hiểu nữa đâu.”
“Còn một điều ta
vẫn muốn tìm hiểu. Ayesha, chúng ta đã đính hôn đêm nay. Khi nào nàng sẽ cưới
ta?”
“Chưa được, chưa
được,” nàng vội vã trả lời, giọng run rẩy khi nàng nói. “Leo, chàng phải đặt hy
vọng vào suy nghĩ của mình, vì vài tháng nữa, không chừng một năm nữa thôi, hãy
hài lòng đóng vai người bạn và người yêu đã.”
“Tại sao lại vậy?”
cậu hỏi với sự thất vọng cay đắng. “Ayesha, các vai đó ta đã đóng nhiều ngày rồi;
hơn nữa, ta không còn trẻ, không giống nàng, ta sẽ sớm già đi. Cuộc đời cũng là
phù du, đôi khi ta nghĩ mình đã gần tới lúc kết thúc.”
“Đừng nói những
lời mang điềm xấu như thế,” nàng nói, đứng lên khỏi ghế và dậm chân xuống đất
trong sự tức giận sinh ra do sợ hãi. “Nhưng chàng đã nói sự thật; chàng không
chống lại được thời gian và các biến cố ngẫu nhiên. Ôi! Thật khủng khiếp, thật
khủng khiếp, chàng có lẽ lại chết đi, để lại ta sống mãi.”
“Thế nên hãy ban
cho ta cuộc đời nàng, Ayesha.”
“Nếu có thể, ta
rất vui lòng, toàn bộ cuộc đời ta, chàng có thể trả lại ta bằng lợi ích là cái
chết tới.”
“Ôi! Con người
thật khốn khổ,” nàng tiếp tục, khao khát bất chợt bùng lên; “hãy cầu xin các vị
thần linh của chàng ban cho món quà được sống nhiều năm, bất chấp việc chàng có
thể gieo hạt giống thu hút ngàn vạn khổ đau trong lòng. Chàng không biết thế giới
này thực sự là ngôi nhà to lớn của địa ngục, trong những căn phòng của nó, từ
thời này qua thời khác, các linh hồn chậm rãi từng chút từng chút, mệt mỏi và
kinh hoàng, than khóc tiến tới an bình mà nó vừa chiếm được.”
“Hãy nghĩ xem, sống
ở đó vĩnh viễn là con người; già đi trong tâm hồn và thấy người yêu mình chết
đi, rồi trải qua những miền đất chúng ta không mong tới; chờ đợi trong khi lời
nguyền rủa suốt hàng thế kỷ dài đằng đẵng từng giọt lại từng giọt rơi trên thân
xác bất diệt của chúng ta, như nước chậm rãi nhỏ giọt trên viên kim cương không
thể đeo, cho tới khi chúng được sinh ra và quên đi chúng ta lần nữa, rồi lại
chìm từ cánh tay bất lực vào chốn vô minh trống trải.”
“Hãy nghĩ xem,
thấy tội lỗi mình phạm phải, vẻ ngoài hấp dẫn, thế giới nhàn rỗi hay không tử tế
- đúng, cả đến suy nghĩ ích kỷ hay cuộc tranh đấu, đều bị nhân lên gấp vạn lần
và bất tử hơn cả chính chúng ta, mùa xuân tới trên không gian bao la của thế
gian lại là chén thuốc độc của hàng triệu số phận, trong khi Ngón Tay vĩnh hằng
viết lên những dòng vô tận, giọng nói lạnh lẽo của Công Lý than khóc trong cô độc
ám ảnh lương tâm chúng ta, ‘Ôi! Hỡi linh hồn không được tha thứ, nhìn kìa, vụ
mùa tươi tốt bị bàn tay bừa bãi của ngươi vung vãi đi, và dù có cả biển lãng
quên cũng vô ích.’”
“Hãy nghĩ xem,
có được mọi sự thông thái trên trần thế, nhưng không thỏa mãn trước cơn gió cấm
đoán sắc bén; thu thập được mọi của cải và quyền lực, rồi lại để chúng trượt mất,
như lũ trẻ mệt mỏi với đồ chơi sơn vẽ; quét đi chiếc đàn hạc danh tiếng, điên
cuồng vì âm thanh réo rắt của nó, rồi dẫm đạp nó thành từng mảnh nhỏ dưới bàn
chân chúng ta; cướp đi chén rượu của niềm vui và phát hiện rượu đó là cát, cuối
cùng, kiệt sức, chúng ta ném mình xuống và cầu xin các vị thần tàn nhẫn mang quần
áo ăn cắp chúng ta đang phủ lên người, lấy lại nó, và làm chúng ta đau đớn phơi
trần trên nấm mồ.”
“Cuộc đời mà
chàng muốn là thế đó, Leo. Nói đi, giờ chàng còn muốn nó không?”
“Nếu nó có nàng ở
bên,” cậu trả lời. “Các tai họa đó sinh ra từ cô đơn, nhưng tình đoàn kết hoàn
hảo của chúng ta có thể biến chúng thành niềm vui.”
“Phải,” nàng
nói, “trong giới hạn được phép chịu đựng. Cứ thế đi, Leo. Vào mùa xuân, khi tuyết
tan, chúng ta sẽ cùng nhau đi tới Libya, ở đó chàng sẽ được tắm trong Suối Nguồn
của Sự Sống, Tinh Chất cấm ở đó chàng đã từng sợ uống vào. Sau đó, ta sẽ cưới
chàng.”
“Nơi đó đã bị
đóng lại vĩnh viễn, Ayesha ạ.”
“Không phải với
bàn chân ta và chàng,” nàng trả lời. “Đừng sợ, tình yêu của ta, ngọn núi này chồng
lên nó, ta muốn làm nổ lối đi thông qua nó bằng đôi mắt mình và phơi bày bí ẩn
của nó. Ôi! Nếu chàng thành người như ta, thì trước mặt trời ngày mai, chúng ta
sẽ đang ngắm cột trụ lửa cuộn tròn như sấm sét, và chàng sẽ nếm được vị vinh
quang.”
“Nhưng có lẽ
không được. Đói và rét có thể làm chàng chết khát, nước làm chết đuối; gươm có
thể giết chàng, hay bệnh tật ngầm phá hoại sức mạnh của chàng. Nếu không vì
Atene sai trái kia, kẻ không vâng lời ta, theo phán quyết cô ta hẳn phải hoàn
thành, thì hôm nay chúng ta đã đang vượt qua dãy núi, hoặc đi tới phương bắc
qua sa mạc và dòng sông băng giá. Giờ chúng ta lại phải chờ đợi tuyết tan, vì
mùa đông vẫn đang diễn ra, và chàng biết đấy, không ai có thể sống được trên những
đỉnh cao kia.”
“Từ nay tới
tháng Tư còn tám tháng nữa trước khi chúng ta có thể khởi hành, rồi mất bao lâu
để vượt qua dãy núi và các vực sâu mênh mông bên dưới, vượt qua đại dương, và
khu đầm lầy Kôr nữa? Tại sao thế, Ayesha, dù trong tình trạng tốt nhất, cũng phải
mất hai năm chúng ta mới có thể tìm thấy nơi đó;” và cậu quì xuống van nài nàng
hãy để họ cưới nhau ngay lập tức, còn cuộc hành trình hãy để sau.
Nhưng nàng nói,
Không, không, và không, cuối cùng vẫn không thể, như thể sợ hãi cậu van nài, hoặc
sợ hãi chính lòng mình, nàng đứng dậy và xua đuổi chúng tôi.
“A! Holly của
ta,” nàng nói với tôi khi ba chúng tôi chia tay, “ta đã hứa với ngươi và chính
ta, sẽ có vài giờ nghỉ ngơi, hạnh phúc và yên bình, và ngươi đã thấy mong ước của
ta thành hiện thực như thế nào rồi đấy. Những người Ai Cập cổ sẽ không chia sẻ
lễ hội của họ với một bộ xương đã hoa râm, nhưng ở đây đêm nay ta đã đếm được bốn
thứ mà cả hai người có thể nhìn ra, đó là Sợ Hãi, Lưỡng Lự, Linh Tính, và Tình
Yêu bị từ chối. Cũng không còn nghi ngờ gì nữa, khi chúng bị chôn vùi, những thứ
khác sẽ lại tới ám ảnh chúng ta, cướp đi miếng ăn ít ỏi khỏi miệng chúng ta.”
“Nếu điều đó xảy
ra như thế với ta, thế thì thật khốn khổ bất hạnh. Nhưng ta hy vọng, giờ nhiều
rào chắn đã nằm phía sau chúng ta; và Leo, chàng đã vượt qua thử thách trong ba
ngọn lửa được định ra và đã chứng minh là thật. Giấc ngủ của chàng thật ngọt
ngào làm sao, hỡi O tình yêu của ta, giấc mơ của chàng còn ngọt ngào hơn thế,
vì chàng biết đấy, linh hồn ta sẽ cùng chia sẻ chúng. Ta thề với chàng, ngày
mai chúng ta sẽ hạnh phúc, phải, ngày mai sẽ không có thất bại.”
“Tại sao nàng không cưới cháu ngay?” Leo hỏi
tôi, sau khi chúng tôi trở về một mình trong phòng ngủ. “Vì nàng đang sợ hãi,”
Tôi trả lời.
Tác phẩm gốc: Ayesha - Return of SHE (H.R. Haggard)
Dịch bởi: Cheryl Pham
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét