Thứ Ba, 25 tháng 8, 2015

Những Thành Phố Bên Bờ Biển Cả - Cheryl Pham: Chương 15


15 – Về Làng


Hà Nội, tháng 11 năm 1943.
Chiếc xe Renault màu mận chín sành điệu bấm còi inh ỏi, cố len lỏi giữa dòng người lộn xộn, rồi dừng trước một nhà hàng nhỏ trong khu phố cổ chật hẹp đông đúc. Một công tử trong bộ tây trang trắng tinh vội vã xuống xe, đi nhanh vào trong, nói ngay với nhân viên chạy ra tiếp đón:
“Gặp bà chủ!”
Nhân viên nhìn quần áo và phong thái vị khách vừa bước vào, biết không phải người tầm thường, vâng dạ gật đầu, chạy vào một phòng ở cuối. Vị công tử nho nhã cũng rảo bước nhanh theo hướng đó. Cửa phòng bật mở khi công tử còn chưa kịp tới nơi. Một bóng dáng yêu kiều, áo dài khăn gấm, miệng nhả một hơi thuốc điệu nghệ hình tròn lơ lửng tản mát trong không khí. Nhìn thấy người tới, khuôn mặt diễm lệ tỏ ra ngạc nhiên thích thú, cầm điếu thuốc dúi vào tay người phục vụ vừa vào gọi cửa.
“Ôi, hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây hay sao mà Giang Bình công tử ghé qua cái tiệm tồi tàn này của tôi thế?”
Thân hình như con rắn uốn lượn quấn ngay lấy Giang công tử. Vị công tử không lấy làm sung sướng hay bất mãn, chỉ khẽ cúi đầu nói nhỏ vào tai người đang uốn quanh mình, vừa đủ hai người nghe thấy:
“Tôi không có thời gian vui vẻ với cô đâu. Tìm chỗ. Có việc cần nói.”
Cô nàng nguýt dài một cái, nhưng vẫn ôm ấp kéo công tử vào trong phòng, đóng kín cửa lại. Giang Bình nhìn gương mặt mỹ lệ trước mặt, thở dài, khẽ nói nhỏ:
“Lan mất tích rồi.”
Na lại nguýt dài một lần nữa.
“Thấy chưa, tôi đang tự hỏi sao anh hạ cố tới nơi luộm thuộm này. Hóa ra là vì người tình trong lòng. Đúng là cái gì không chiếm được mới là cái quí nhất. Thế nào? Anh nghĩ tôi trộm mất người đẹp của anh sao?”
Giang Bình cau mày làm bộ giận dỗi.
“Không phải tin tưởng mới đến tìm cô sao? Cô làm bộ gì chứ? Việc này quả thực có khuất tất. Tôi không tìm được ai để hỏi, mới ra Hà Nội tìm cô.”
“Được rồi, được rồi, tôi biết tôi sai rồi, Giang công tử đừng trách. Ai da, tôi đã rời nơi đó ba năm mà chưa hết dớp. Nói thật, tôi chẳng còn liên lạc với ai ở đó, làm gì để giúp anh đây? Người của Giang gia nhà anh ở khắp Đông Dương cơ mà, sao lại đến nhờ một đứa thấp cổ bé họng như tôi chứ?”
“Cô thừa biết tên Quýnh giở trò mấy năm nay, khiến việc làm ăn của tôi ở Bắc Kỳ đều rất khó khăn. Ở đất Hải Phòng, mấy cơ sở của Giang gia đều bị hắn mượn tay người Nhật, người Pháp chèn ép, lãi cũng chẳng thu được một đồng, còn sắp đóng cửa đây này. Ở đó tôi hoàn toàn bị hắn bó tay bó chân.” Giang Bình tỏ rõ vẻ oán hận. Rồi nhìn gương mặt thờ ơ, hơi có vẻ chế giễu của Na, như sực nhớ ra vấn đề chính, anh ta quay lại chủ đề, tiếp tục thì thào. “Tôi đã đi tìm bác sĩ Kiên. Nhưng nghe nói anh ta đã bị người Pháp bắt gần hai tháng trước. Không ai rõ tung tích. Tôi cho người dò la trong Vạn Hoa viên, chỉ biết nhóm ả đào đã bị tên Quýnh giải tán hơn một tháng nay. Nhà của cô ấy đóng cửa hơn một tháng, không ai ghé. Trước cửa nhà rất nhiều thám báo của Nhật, Pháp lảng vảng. Nhà của bác sĩ Kiên cũng thế. Tôi nghĩ hẳn có chuyện gì đó rất nghiêm trọng. Có lẽ hai người họ có liên quan tới nhau cũng nên. Họ vốn khá thân quen từ chục năm nay mà. Vừa rồi ông cụ nhà anh ta cũng hỏi tôi. Tôi đã vận dụng mọi quen biết trong giới sĩ quan ở thành phố đó, nhưng không ai hở ra chút tin tức gì hết.”
“Nhỡ hai người bọn họ dắt tay nhau cao chạy xa bay tới một bờ biển thơ mộng nào đó, thư thái hưởng cảnh thanh bình rồi thì sao?”
“Không thể nào. Với ai chứ không thể là cái tên Trần Trung Kiên đấy. Anh ta … ừm… anh ta có bản tính cố chấp thâm căn cố đế rồi, khó mà lay chuyển nổi. Ừm… tôi đã quen anh ta gần hai mươi năm, học với nhau sáu năm ở Pháp quốc, tôi rất hiểu anh ta. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra nữa. Tôi thấy lo lắng cho cả hai người đó. Ông già anh ta và ông già nhà tôi là bạn từ thuở thiếu thời. Ba tôi cũng suốt ngày hỏi tôi chuyện anh ta. Tôi mà không xử lý được chuyện cỏn con này thì cũng mất mặt với ông già.”
“Đúng là bạn tốt khó cầu quá nhỉ? Tóm lại muốn tôi đi moi tin tức người trong lòng và bạn thanh mai của anh. Ai dà, ai bảo tôi nợ ân tình và tiền bạc anh nhiều đến thế cơ chứ. Được rồi, muốn tôi lên giường với thằng nào?”
Giang Bình nhíu mày nhìn Na.
“Quýnh.” Thấy Na lại nguýt dài nhìn mình lần nữa, Giang Bình đành ôn hòa giải thích. “Đám người Nhật, người Pháp ở đất Hải Phòng vốn không có thiện cảm với tôi. Đều do tay Quýnh kia gây ra cả. Hừm! Dù sao hắn ta cũng có uy tín nhất, có mạng lưới thông tin giang hồ tốt nhất trong đám người bản xứ ở Bắc Kỳ này. Hắn không thể để con gà đẻ trứng vàng của mình biến mất không nguyên nhân. Hắn cũng đối xử với cô không tệ. Nên tôi có thể tin tưởng cô chứ?”
“Tin. Phải tin tôi chứ! Dù lên giường hay giao dịch ma quỉ gì đi nữa với tên khốn đó thì cũng không phải vấn đề với tôi. Nhưng anh có thể đưa cho hắn lợi ích gì?”
“Cô lại muốn gì nữa?”
Thấy Giang Bình nhảy dựng lên, Na cười mỉa mai:
“Riêng anh, tôi phục vụ miễn phí, dùng tấm thân này báo đáp cho ân tình của anh ở Sài Gòn năm trước. Nhưng nói chuyện với tên Quýnh thì phải có lợi ích. Tay không đến đó thì tôi sẽ bị gặm đến xương cũng chẳng còn. Sao mà mang tin tức về cho anh được?”
“Được. Để tôi nghĩ cách.” Giang Bình cáu kỉnh trả lời, rồi mang gương mặt nặng nề quay đi.

Hai ngày sau, Atari Sotaro – một thương nhân khai quặng rót vốn vào các khu mỏ ở Thái Nguyên và Lào Cai, tình cờ đâm phải một xe kéo ngay trước cửa Phòng Thương Mại. Trên xe kéo lúc đó có một người đẹp bản xứ với nhan sắc lai vô cùng diễm lệ. Ngài Sotaro hào hoa phong nhã thấy người đẹp bị ngã lăn ra đất, đã vô cùng nhanh chóng đưa nàng tới bệnh viện, rồi cận kề bên nàng suốt hai ngày sau trong khu điều trị cao cấp nhất để an ủi nàng bớt sợ hãi. Một tuần sau, nàng đã tay trong tay cùng ngài ngồi ở căn phòng trang trí xa hoa nhất kiểu hoàng cung Katsura thời Edo của Vạn Hoa viên, điềm nhiên thành thượng khách của ông chủ Quýnh. Tất nhiên, lần này đến lượt ông chủ Quýnh không thể bỏ qua nàng.
“Thưa quí bà, thật vinh hạnh cho tôi được làm quen với bà cùng ông nhà.”
Ngài Sotaro cười tít mắt, tay âu yếm ve vuốt tấm lưng ong mượt mà của nàng, tuôn ra một tràng tiếng Nhật líu lo như chim hót. Người phiên dịch bên cạnh nhanh nhảu:
“Em yêu, làm quen với bạn làm ăn mới của anh đi. Ông chủ Quýnh của Vạn Hoa viên và Miracle lừng lẫy đất Hải Phòng!”
“Rất hân hạnh, thưa ngài. Đã nghe danh ngài từ lâu.”
Cô đào yểu điệu nổi bật hôm đó đòi nghe ả đào. Ông chủ Quýnh thoáng chút đăm chiêu, rồi trở lại vẻ thản nhiên như thường thấy:
“Tiếc là phải phụ sự kỳ vọng của quí bà rồi. Chúng tôi không còn biểu diễn ả đào nữa. Do thời thế thôi, mong ngài Sotaro và quí bà thông cảm.”
Tất nhiên ông chủ Quýnh kín đáo mời một ban nhạc tân thời tới hát mấy khúc ca xưa và dăm ba bài dân ca Nhật Bản làm không khí thêm phần thanh lịch, hoài cổ. Thấy người đẹp bên mình có vẻ cau có nhíu mi suốt buổi, ngài Sotaro ngẫm nghĩ một hồi rồi cũng không tỏ vẻ quá hài lòng với ông chủ Quýnh.
Ngày hôm sau, cô Na đang nằm dài ở khách sạn nhận được thiếp mời du ngoạn của phu nhân ông chủ Vạn Hoa viên. An ủi “quí ngài nhôm sắt” một chút, người đẹp thay bộ kimono cầu kì bằng bộ đầm tây đỏ rực. Người đẹp đúng là mặc gì cũng đẹp. Ngài Sotaro chậc lưỡi nhìn theo bóng dáng uốn lượn biến mất phía cầu thang mà muốn rớt mắt. Cô Na xinh đẹp lộng lẫy nhanh chóng được vị phu nhân thanh lịch ngày nào tháp tùng đi dạo một giờ rồi đưa về Vạn Hoa viên, tới gặp ông chủ Quýnh đang mòn mỏi mong ngóng trong phòng riêng.
“Sở thích của ông chủ Quýnh vẫn không thay đổi nhỉ?” Người đẹp ngả ngớn nhìn quanh căn phòng bài trí toàn đồ gỗ quí màu gụ và bình sứ cổ theo trường phái võ quan triều Nguyễn. Hừm, đúng là rởm đời! Rõ ràng chỉ là một thằng ăn cướp mà còn bày đặt làm trò lòe thiên hạ, giả bộ anh hùng hảo hán gì chứ!
“Tôi là người thế nào hẳn quí cô biết rõ rồi. Phải chúc mừng quí cô xinh đẹp của chúng ta đã nhỉ?” Quýnh nhếch mép, đưa tay lấy một chai rượu tây, rót vào hai cái ly rỗng trên bàn. Sau đó hắn cầm hai ly trên hai tay, thong dong đến bên cạnh cô gái xinh đẹp đang ngả ngớn trên ghế. Thấy hắn đi đến, Na khẽ nhắm mắt.
“Sao? Muốn tôi đích thân giúp người đẹp nếm thử?” Ánh mắt hắn nheo nheo, hơi thở nam tính nguy hiểm đã bắt đầu xổ ra quanh không khí. Na mở mắt, mỉm cười ngọt ngào đỡ lấy một ly rượu, một tay kia vòng quanh người hắn ta, đầu dựa vào hông hắn, cất giọng nũng nịu:
“Ai da, ai dám thế? Người ta chỉ đang hồi tưởng lại những kỷ niệm ngọt ngào ngày xưa cùng ai đó ở đây thôi. Thế cũng không được sao?”
“Vẫn muốn?” Người đàn ông nhếch mép cười. Một tay xoa xoa gương mặt mỹ lệ kia. Bàn tay xoa dần từ mặt tới cổ, xương đòn, rồi tới bầu ngực. Tiếng phụ nữ rên khe khẽ bị tiếng nhạc từ chiếc máy hát át đi. Màn ân ái càng lúc càng nóng bỏng. Người đàn ông nhìn người phụ nữ vừa nhấp chút rượu, liền lấy lưỡi đưa vào ve vãn khoang miệng nàng. Tiếng thủ thỉ vang lên như mật ngọt:
“Hãy làm cho ông ta để mắt đến vụ làm ăn này. Nếu thành công, tôi sẽ không để em thiệt thòi.”
Khó mà tin đó là giọng ông chủ Quýnh luôn lạnh lẽo, cứng ngắc. Na tham lam ghì chặt cổ người đàn ông.
“Em sẽ được gì? Tự do? Nhà, xe, tiền, quần áo đẹp, trang sức đắt tiền, du lịch? Em đều có cả rồi. Anh định cho em cái gì đây?”
“Bất kỳ thứ gì em muốn.”
“Nếu anh không thể?”
“Một người thông minh như em hẳn biết đưa ra những yêu cầu trong phạm vi tôi có thể.”
“Sở hữu một phần Vạn Hoa viên?”
Người đàn ông dừng động tác, lấy tay hất thẳng người phụ nữ trong lòng ra. Gương mặt hắn ta lại trở lên băng lãnh.
“Xem ra gan cô càng ngày càng to nhỉ? Hay ba năm qua đám đàn ông làm đầu óc cô lú lẫn, quên mất tôi là người thế nào rồi?”
Người phụ nữ lại sà vào lòng anh ta như một con rắn.
“Ai da, sao lại nóng giận nhanh thế? Người ta chỉ đùa thôi mà.”
Nhưng một bàn tay thô ráp, to xù xì đã nắm chặt lấy tay Na.
“Nói đi, cô muốn gì? Đừng để tôi hỏi lại lần nữa.”
Nhìn gương mặt đã bắt đầu bạnh ra hung hăng, Na làm bộ đau đớn rên lên mấy tiếng để người đàn ông nới lỏng tay ra. Hắn xô cô ngã người vào chiếc ghế. Người phụ nữ đó lại nhanh chóng lấy lại tư thế ngả ngớn như lúc ban đầu.
“Được thôi, một nửa Miracle.”
Quýnh chằm chằm nhìn Na một lúc lâu. Cô gái nửa nằm nửa ngồi dưới ghế vẫn chẳng thèm thay đổi tư thế hay thần sắc, lả lướt đưa tay sờ nắn khắp người anh ta, ánh mắt đầy dâm đãng.
“Một phần ba. Một phần ba còn lại đã là của chú Hùng dô từ trước. Không thể bớt.”
“Thành giao.” Cái miệng ngọt xớt chu lên, tay không quên véo mông người đàn ông một cái khiến anh ta cau chặt mày lại.
“À, còn Lan đâu nhỉ? Tôi qua nhà không gặp cô ta. Giờ anh bảo Hoa Viên không hát ả đào. Không phải anh đuổi cô ta đi rồi chứ?”
“Sao lại quan tâm đến cô ta thế?” Gã đàn ông càng cau mày chặt hơn. Đôi lông mày sâu róm đã gần dựng ngược.
“Trước đây tôi vay cô ta một ít tiền. Anh biết đấy. Tôi là người sòng phẳng. Tôi không muốn mang nợ ai suốt đời.”
Ngẫm nghĩ một lát, Quýnh mới xoa xoa tóc cô gái bên dưới, ôn tồn nói:
“Vậy thì có lẽ em phải mang nợ suốt đời rồi.”
“Sao thế?” Na ngạc nhiên ngước mắt lên. “Chết rồi sao? Không lẽ Việt Minh giết cô ta? Hay chính là anh đã làm gì rồi?”
Quýnh lại cau mày, túm mạnh tóc cô, gằn giọng:
“Hừm, gần như chết. Mà tôi sao nỡ làm gì với cái mỏ vàng ấy chứ? Thằng cha Pierre chả lột da tôi. Hừm.”
“Việt Minh giết cô ta thật sao? Vì cô ta đi theo đám người Nhật, người Pháp ư? Trời, thế thì tôi cũng dễ tiêu đời lắm. Cả anh nữa. Đừng có tự đắc quá. Bọn họ cũng sẽ làm thịt cả anh thôi.”
Quýnh nhếch môi, bàn tay nâng gương mặt xinh đẹp lên, ngón cái miết một đường dưới cái cằm nhỏ nhắn.
“Em thấy tôi dễ chết vậy sao? Ngày xưa mấy đám thổ phỉ cũng không giết nổi tôi. Một lũ giang hồ từ Bắc chí Nam cũng phải lạy tôi làm đại ca. Triều đình cũng cung phụng tôi. Khi triều đình cuốn gói, bọn Pháp tới, tôi vẫn sống khỏe. Rồi Nhật tới, tôi lại càng phất to. Nếu Việt Minh có tới, khéo tôi lại ngang ông hoàng đấy. Em có biết vì sao không? Vì tôi luôn để họ vui vẻ ngồi lên đầu mình. Tôi cung cấp tiền, rất nhiều tiền cho bọn họ. Mà tiền thì thằng nào chẳng cần, nhất là những thằng thích ngồi lên đầu người khác.”
“Vâng, anh tài giỏi. Nhưng còn tôi? Tôi cũng giống cô ta. Nếu Việt Minh xử lý cô ta, hẳn sẽ xử lý tôi. Tôi phải lo cho thân mình mới được. Không, một phần ba Miracle quá ít để bảo toàn cho mạng sống của tôi. Để tôi suy nghĩ lại đã.”
Người đàn ông nheo mắt lại, tỏ ra nguy hiểm. Hắn ta nghiến răng kèn kẹt.
“Không phải Việt Minh.”
“Gì cơ? Là ai?”
“Pierre. Cô ta bị thằng cáo già đó xử lý rồi.”
“Sao hắn có thể giết người ngủ cùng giường với mình?”
“Hừm, bỏ cái lý luận ngu xuẩn của cô đi. Tôi chỉ biết thằng mật thám đó đã lôi cô ta về ty mật thám. Cô ta không thấy ra khỏi nơi đó nữa. Người của tôi trong đó nói cô ta đã sắp hương tiêu ngọc vẫn rồi.”
Na sững người lại một lúc, rồi ngẩng phắt dậy quả quyết:
“Hóa ra anh chỉ biết đến thế thôi à? Để tôi đi tìm bác sĩ Kiên hỏi cho ra nhẽ. Ít ra cũng phải hỏi cô ta tôi nên đưa tiền cho ai thừa hưởng mới được.”
“Anh ta cũng tiêu rồi. Anh ta bị Pierre bắt và tra tấn đến chết.”
Na rùng mình, há hốc mồm nhìn Quýnh. Lần đầu tiên cô thất thố trước mặt đàn ông:
“Sao có thể? Anh ta là bạn thân của rất nhiều sĩ quan Pháp và Nhật cơ mà? Nghe nói… nghe nói, nhà anh ta thuộc dòng dõi quan lại đó. Là người của triều đình đó. Sao anh ta có thể bị người Pháp… Pierre…”
“Hừm, liên quan đến Việt Minh đấy. Bọn Pháp và bọn Nhật đang điên cuồng truy giết Việt Minh. Nên tất cả những ai liên quan đều bị làm cho sống cũng như chết.”
“Nhưng Lan… sao cô ta có thể… liên quan được. Cô ta rất ngu ngốc mà… cô ta…”
“Lũ mật thám đã sờ đến Vạn Hoa viên. Vì Cát. Cái tên kép đàn chết tiệt đó là Cộng Sản bự.”
“Nhưng tại sao chỉ một mình cô ta… tại sao… Anh! Chính là anh! Phải rồi, anh đã làm gì? Chắc chắn anh đã làm gì đó.”
“Tôi chỉ bảo vệ bản thân và những gì mình dày công tích lũy bằng xương máu. Và cả hàng trăm miệng ăn của đất nước này nữa.”
“Mẹ kiếp, khốn nạn. Lại còn giả bộ cao thượng. Trời, tôi biết mà. Thì ra chính là anh.” Na thở dốc, đổ người xuống ghế.
“Hừ. Hy sinh một người mà cứu được cả mấy trăm con người, cô vẫn thấy không đáng sao? Hay cô muốn thằng Pierre lôi súng máy ra giết sạch người của Vạn Hoa viên, Miracle và mấy chỗ khác nữa, cô mới hả dạ? Đúng là đàn bà hời hợt. Dù có thông minh đến mấy cũng chỉ là cơi đựng trầu.”
Quýnh nhếch môi cười lạnh. Một lúc sau, nhìn thấy cô gái trên ghế vẫn ngồi im không nói gì, hắn bắt đầu trầm ngâm. Cuối cùng hắn gằn giọng:
“Một phần ba Miracle sẽ là của cô. Nhớ là cô đã thành giao rồi đấy. Cố mà thực hiện đi. Nếu không, cô biết đấy, tôi tất nhiên sẽ không để cô yên.”
*
*   *
“Cứ thế mà cho cô ta một phần ba Miracle sao? Đó là nguồn sinh lời chính của chúng ta bây giờ đấy.”
“Cứ để đó cho cô ta. Có nuốt trôi được hay không mới đáng nói.”
“Cậu không thấy quá dễ dàng sao?”
“Hừm, trò vặt này sao qua mắt được tôi. Khi nghe cô ta nhắc tới Vạn Hoa viên, rồi lại Miracle, tôi biết ngay thằng công tử Giang gia đứng sau giật dây rồi. Hừm, thằng nhãi con đó sao đấu lại được với tôi.”
*
*   *
Một tháng sau, nhờ nỗ lực phi thường và số lớn tiền bạc, Giang gia – do Giang Bình đại diện, cũng xin được xác bác sĩ Kiên về quê chôn cất, đồng thời Giang công tử nhân tiện dùng danh nghĩa gia tộc đưa Lan ra khỏi nhà giam. Cô được bác sĩ chẩn đoán tâm thần do tâm lý bị chấn động mạnh, gây ra ám ảnh sợ hãi liên tục, dẫn đến rối loạn hành vi, khó có thể hồi phục trong thời gian ngắn, nhất là trong môi trường tù ngục. Tuy vậy, cô không được phép ra khỏi địa phương, phải chịu sự giám sát của ty mật thám, có thể bị bắt trở lại bất kỳ lúc nào. Giang Bình đưa Lan về ngôi nhà của Giang gia ở làng Cổ Trai.
“Đây là nơi lần đầu tiên tôi gặp cô ấy. Lúc đó trông cô ấy như một thiên sứ. Hồn nhiên, vui vẻ, ngây thơ, rực sáng trong ánh mặt trời. Đẹp như tiên hạ phàm. Tôi đã tự hỏi, sao trên đời lại có sinh vật đẹp đẽ đến thế, thuần khiết đến thế? Rồi không hiểu tự bao giờ tôi đã thích cô ấy.” Giang Bình cảm thán nhìn cô gái gầy gò xanh xao, đang ngây ngô đứng trước hòn núi giả, hoa chân múa tay cười nói ê a loạn xạ.
“Được rồi, đừng than thân trách phận nữa. Anh bận việc thì cứ đi đi. Tôi sẽ trông cô ấy hôm nay cho.” Na cáu kỉnh ngắt lời, lấy tay đẩy Giang công tử ra, còn tay kia kéo cô gái đang cười hề hề nhìn mình.
Giang Bình lấy tay xoa cái đầu bù xù, rối như xơ mướp của Lan. Thấy cô ngước lên nhìn anh, ánh mắt rất vui vẻ và thỏa mãn, luôn miệng kêu:
“Anh Kiên! Anh Kiên!”
Giang công tử chỉ thở dài.
“Sao lại là anh ta nhỉ? Không phải là người cô bảo, tên là gì ấy nhỉ, tay kép đàn ấy,… À phải rồi, Cát!” Giang Bình quay lại phía Lan dịu dàng hỏi cô. “Em có nhớ Cát không? Cát ấy? Cát!”
Nhưng cô gái trước mặt vẫn chỉ ê a mấy chữ “Anh Kiên! Anh Kiên!”
Na lấy trong túi ra một tấm bưu ảnh có hình ngôi nhà bên bờ biển, giơ ra trước mặt Lan và hỏi:
“Có nhớ cái này không? Cô từng rất thích nó đấy. Cô thường kể cho tôi nghe về giấc mơ lớn nhất của đời cô: ngôi nhà bên bờ biển và trọn đời sống với người mình yêu. Cô còn nhớ không?”
Hai mắt Lan trở nên rực sáng, đưa hai tay túm lấy tấm ảnh, đắm đuối nhìn nó, miệng cười hề hề, lặp đi lặp lại câu nói “Anh Kiên! Anh Kiên!”
Na chậc lưỡi:
“Đúng là gian nan mới hiểu lòng người. Hóa ra đó mới là người cô ấy nhớ tới chết không quên. Là người thực sự trong lòng cô ấy.”
“Có lẽ chính cô ấy cũng không biết điều đó. Hoặc chính chúng ta đang tự dệt mộng cho cô ấy.” Giang Bình khẽ thì thào, vuốt lọn tóc rủ xuống gương mặt Lan, rồi quyến luyến quay ra xe về thành phố.
Na kéo tay dẫn Lan đi loanh quanh trong khu vườn mênh mông như ngự hoa viên chốn cung đình.
“Cô biết không, tôi đã từng rất ghen tị với cô. Tôi nghĩ, dù bình sinh mười lăm năm đầu đời của cô thực khổ sở vì cha mẹ, nhưng những năm tháng sau này cô quá may mắn. Cô luôn được đàn ông yêu thích, nâng niu, được mọi người vây quanh khen ngợi, dù cô không thông minh, không sắc sảo, không có tài năng gì nổi bật, cũng không có tính cách gì ấn tượng, cô không có bất cứ thứ gì đáng giá ngoài nhan sắc. Cuộc đời cô chỉ phải lên giường với hai thằng đàn ông. Còn tôi, người ta nói tôi đẹp, thông minh, sắc sảo, tài năng, cá tính, hào hiệp, ngay thẳng… Nhưng tôi phải phục vụ không biết bao nhiêu kẻ thú vật ghê tởm. Tôi bị đánh mắng, bị hành hạ, bị vũ nhục, bị lợi dụng. Tôi luôn bất mãn vì điều đó. Mỗi lần nhìn thấy cô, nhìn thấy vẻ thong dong, nhìn thấy vẻ ngơ ngác không hiểu chuyện của cô, tôi lại càng thấy căm ghét cô hơn. Tôi nghĩ ông trời quá bất công với tôi. Nếu ông trời không thể phán xử công bằng, vậy chi bằng tự tôi đi tìm công bằng cho mình. Vì thế, tôi không ngừng cố gắng. Luyện hát, học hỏi để hiểu chuyện hơn, biết mình biết người hơn. Và không bỏ qua bất kỳ cơ hội đổi đời nào tới với mình.”
Người phụ nữ xinh đẹp luyến tiếc đưa tay vuốt ve gương mặt gầy gò nhưng vẫn còn nét yêu kiều của cô gái đang cười hê hê trước mặt.
“Chuyện Giang Bình lần ấy, là một tay tôi bỏ thuốc cho cô. Thuốc lấy từ tay ông chủ Quýnh. Giang Ái Lan làm Hoa viên mất rất nhiều khách. Ông ta bày ra trò này, bảo tôi đi lôi kéo Giang Bình và cô, rồi một mũi tên bắn chết bốn năm con chim. Đổi lại tôi được tự do. Mà Giang Ái Lan sau đó cũng về tay ông ta.”
Một giọt nước mắt lăn trên gương mặt ngăm đen sáng ngời, khiến gương mặt đó càng động lòng người.
“Nhưng cuộc đời thật không biết đâu được. Tôi đi theo một thằng khốn vào Sài Gòn. Được dăm bữa, hắn cũng đá tôi cho một thằng khác. Rồi một thằng khác nữa. Tôi bơ vơ giữa mảnh đất xa lạ đó, lại chôn chân vào một vũ trường. Không ngờ, đó là gia sản của Giang gia. Tôi lại thành người của Giang Bình, trở thành vật hy sinh trong cuộc tranh đấu của anh ta với gia đình anh ta. Tôi bị họ cho người đánh đập. Tôi quá sợ hãi, đành cầu xin Giang Bình để tôi đi. Có lẽ anh ta còn chút con người. Anh ta đã cho tôi ít tiền, rồi mang tôi ra Hà Nội để tôi tự bươn chải kiếm sống.”
Người phụ nữ đẹp ngước nhìn ánh hoàng hôn đang héo tàn nơi chân trời, trái tim nặng trĩu những gian truân năm tháng. Cô nhìn đôi mắt vô hồn trong veo trước mặt, lòng tê tái. “Còn cô, những tưởng vui vẻ bên ngài trưởng ty lịch lãm, thâm thúy, thấu hiểu lòng người sâu sắc. Ai ngờ lại còn bi đát hơn tôi, sống không ra sống, chết không ra chết. Em gái cũng quay lưng, mất tăm mất tích. Người mình dành bao tâm huyết lại ở bên em gái. Người mình thực sự ghi nhớ ở phút cuối cùng, bản thân lại không hề biết, để rồi đánh mất người đó. Ông trời quả đã không chiếu cố cả hai chúng ta.”
Cô gái ngây ngô không còn cười hề hề nữa. Nhìn gương mặt kiều diễm đẫm lệ trước mặt, cô sợ hãi, luống cuống lấy tay lau lau, xoa xoa hộ người đó như một thứ bản năng.
“Những năm tháng tuổi trẻ nông nổi của chúng ta đã qua đi. Có những lúc hạnh phúc ở rất gần, ngay bên cạnh ta. Nhưng vì chúng ta quá ham chuộng hư vinh, quá ảo tưởng, quá tham lam, mà bỏ qua. Để rồi sau này phải khóc thầm tiếc hận. Tôi cũng từng mơ được sống hạnh phúc trong một ngôi nhà bên bờ biển, với người đàn ông tôi yêu. Người đó từng rất gần tôi. Nhưng chính tôi lại đẩy người đó ra xa. Như cô vậy. Chúng ta đều đã bỏ qua hạnh phúc rất nhiều lần trong đời. Chúng ta không thể quay đầu lại được.”
“Thực ra giờ tôi rất ái mộ cô. Thậm chí tôi còn nghĩ ông trời vẫn quá ưu ái cô. Lúc khổ sở nhất lại cho cô có bộ dạng này, thực mãn nguyện. Không cần để tâm đến bất kỳ thứ gì trên đời. Chỉ cần nghĩ đến vài thứ, vài người trong lòng mình là đủ. Vui vẻ đến chết.”
Chút nắng mùa đông nhợt nhạt rải lên khu vườn xanh mát rộng lớn, rải lên hai bóng dáng xinh đẹp, một đang khóc lóc ỉ ôi, một đang sợ sệt luống cuống đến ngẩn người. Một mùa đông có nắng mà vẫn vô cùng lạnh lẽo.

Hôm sau Giang Bình quay lại, vẻ mặt không còn bình thường.
“Chúng ta phải tìm cho cô ấy một chỗ nào đó. Chỗ này, người nhà tôi bắt đầu nhòm ngó. Tôi cũng không thể ở đây suốt để canh chừng họ không làm hại cô ấy được.”
“Về làng Phao đi.” Nhìn gương mặt đang ngây ra của Giang Bình, Na mỉm cười. “Cô ấy luôn mơ về một ngôi nhà bên bờ biển. Cô ấy cũng rất quyến luyến mười lăm năm tuổi thơ của mình, dù cực khổ. Về làng Phao là tốt nhất, đáp ứng nguyện vọng của cô ấy. Hàng xóm xung quanh đều biết gia cảnh cô ấy từ xưa, cũng dễ chiếu cố cô ấy hơn. Bọn mật thám cũng không có cớ để nghi ngờ.”
Một tuần sau, Giang Bình và Na đưa Lan trở về làng Phao.
*
*   *
Con đường làng vắt vẻo qua kênh rạch, cánh đồng và ngút ngàn lau sậy. Đi được đến gần làng thì đường đất đã rất gập ghềnh, không còn bằng phẳng như trước. Chiếc xe xóc lên xóc xuống. Na và Giang Bình đều cau có nhăn mặt. Chỉ có Lan trở nên vui vẻ bất thường. Cô khe khẽ hát. Lời bị nuốt mất, chỉ có vài từ lõm bõm, không nghe rõ.
“Cô ấy hát gì vậy? Sao vui vẻ thế chứ?” Giang Bình ngạc nhiên quay lại nhìn Lan.
“Bài Vịnh Thúy Kiều đấy. Về nơi chôn rau cắt rốn thì phải vui chứ? Hẳn cô ấy đã rất yêu và rất mong về đây từ lâu rồi.” Na chậc lưỡi.
Giang Bình âu yếm vuốt ve mái tóc mượt mà của Lan đang bay bay trong gió. Về gần tới đầu làng, một đám người già trẻ lớn bé đã lẵng nhẵng bám theo chiếc xe của họ. Giang Bình hỏi một cô gái đang trố mắt đứng bên đường, nhìn chòng chọc vào trong xe:
“Nhà cô Lê Thị Lan ở đâu?”
Cô gái áo nâu bên đường chỉ tay vào Lan đang ngồi trong xe, ánh mắt vẫn không dời đi:
“Cô ấy kia thây!”
“Tôi hỏi nhà cô ấy ở đâu kia mà? Chúng tôi đưa cô ấy về nhà.”
Cô gái thấy Lan không có phản ứng gì với mình, miệng Lan đang ê a gì đó, mắt nhìn mông lung. Cô ta bực mình quay lại nói rõ to:
“Đi hơn chục năm mà đã quên cả bạn bè, quên cả đường về nhà. Đúng là loại vô ơn. Thế mà dám vác mặt về làng. Nào đi, tôi dẫn các người đi.”
Giang Bình cố nén bực mình chui vào xe, ra hiệu lái xe đi theo cô ta.
Chiếc xe dừng lại trước cái cổng không ra hình dạng. Ba người đi vào sân. Lan chạy thẳng vào căn nhà tồi tàn xiêu vẹo. Một người đàn ông cởi trần đang nằm vắt vẻo trên cái giường ọp ẹp. Cả phòng đầy hơi rượu. Giang Bình và Na đi vào, nhíu mày nhìn cảnh tượng, rồi nhìn nhau. Na thì thào:
“Chắc là bố cô ấy đấy.”
Giang Bình đi tới lay người đàn ông dậy. Ông ta gầy như một que củi, mặt xanh lét như tàu lá, nửa tỉnh nửa mê lờ đờ mở mắt, định bụng quát tháo. Nhưng vừa dụi mắt nhìn kỹ lại hai người lạ trong nhà, ông ta sợ hãi quá, nhảy phắt xuống đất, quì gối lạy lấy lạy để:
“Xin ông, xin mợ tha cho tôi. Tôi không còn tiền nữa. Tôi thực sự không còn đồng nào để trả nợ cho ông cho mợ đâu. Tôi chỉ còn cái thân tàn này. Xin ông xin mợ, thích làm gì thì làm. Tôi không còn gì cả. Xin ông xin mợ đấy!”
Giang Bình cau mày nhìn ông ta:
“Chúng tôi là bạn của Lan. Chúng tôi đưa cô ấy về đây sống.”
Ông bố giờ mới ngơ ngác nhìn lên. Theo hướng nhìn của hai người lạ, ông ta thấy một cô gái gầy gò đang vui vẻ sờ sờ cái tủ gỗ sắp long ra đến nơi.
“Ôi trời! Con gái! Con gái của tôi đây rồi! Con về cứu cha phải không? Cảm ơn con còn nhớ tới cha già này! Con gái! Con gái ơi! Cha khốn khổ lắm! Con cho cha ít tiền để trả nợ đi!”
“Xin lỗi bác!” Giang Bình bực mình ngắt lời. “Bác thấy đấy. Cô ấy bây giờ không bình thường. Ừm… thần trí cô ấy không còn như trước nữa. Mong bác hãy quan tâm cô ấy hơn, chăm sóc cô ấy thật cẩn thận.”
Ông bố ngớ người ra một lúc, rồi ông ta lò dò đi tới trước mặt Lan huơ chân tay, lay gọi cô mấy câu, nhưng cô gái trước mắt chỉ hề hề cười, mặt vẫn dại ra. Ông ta sụp người xuống đất, kêu vang trời:
“Ôi trời! Ông trời ơi, sao hại tôi thế này! Con gái tôi vừa tuổi lớn thì ông mang nó đi mất, để tôi phải quần quật lao động nuôi cả nhà. Giờ nó điên dại, ông lại mang nó về đây, bắt cái thân già tàn phế này phải nuôi nó suốt quãng đời còn lại. Thế này sao tôi chịu cho thấu? Ông trời ơi! Sao nỡ hại tôi thế này! Ôi ông trời ơi, ôi bà Lanh ôi! Bà có sống khôn thác thiêng về đây mà xem này. Con gái bà nó điên nó dại, nó lại về đòi nợ tôi đây này. Mẹ con các người đúng là nợ đời tôi mà. Ôi giời ơi, ông trời đúng là giỏi hành hạ tôi mà! Ôi trời ơi là trời!”
Rồi ông ta nhìn lên Giang Bình và Na, như chợt tỉnh giấc, mắt sáng lên, chỉ tay vào hai người, quát lên thật to:
“Có phải là các người khiến con gái tôi thế này không? Nó đang sống vui vẻ giàu có với quan lớn trên thành phố, làm sao tự nhiên lại bị điên được? Chắc chắn là chúng mày! Chúng mày ghen ăn tức ở, làm hại con gái tao! Rồi giả bộ từ bi đưa nó về đây. Lũ rắn rết. Lũ khốn! Chúng mày không đi khỏi đây được đâu! Chúng mày không được đi khỏi đây!”
Ông ta chồm lên ôm chặt lấy chân Giang Bình. Na tức quá, thét lên:
“Ông còn thế này nữa tôi sẽ đi báo quan Pháp, quan Nhật. Để xem bọn họ xé xác ông ra thế nào! Ông tưởng ông nói gì người ta cũng tin đấy à?”
Bộ dạng chống nạnh chỉ tay của Na quả thật làm ông ta sợ run. Ông ta lấm lét nhìn qua nhìn lại giữa Giang Bình và Na. Cả hai người này đều có vẻ giàu có, nếu bỏ qua thì không còn cơ hội nữa. Ngay lập tức, ông ta phủ phục dưới chân Giang Bình, lạy lấy lạy để, nước mắt như mưa:
“Tôi xin ông, xin bà rủ lòng thương xót. Giờ tôi thân tàn ma dại thế này, không còn sức mà lao động nuôi em nó nữa. Mong ông bà giúp cho, nếu không chúng tôi cũng đành chết gục ở cái xó này thôi.”
Giang Bình khinh bỉ đáp:
“Đứng lên đi, ông đừng làm trò nữa. Chúng tôi cũng chỉ đáng tuổi con ông thôi. Chúng tôi là bạn của cô ấy, hiển nhiên không làm hại cô ấy. Tôi gửi lại ông một ít tiền, coi như phụ giúp ông chăm sóc cô ấy cho đỡ vất vả. Dù sao đó cũng là con gái ông. Cô ấy còn sống là ông trời đã chiếu cố rồi. Mong ông trân trọng.”
“Vâng, vâng. Đa tạ ông lớn. Đa tạ ông lớn. Tôi hứa chăm sóc em nó thật tốt, không cô phụ tấm lòng ông lớn, bà lớn. Đa tạ ông lớn. Đa tạ ông lớn.”
Giang Bình đưa tiền cho người đàn ông. Ông ta vái lạy thêm mấy vái rồi ngồi dò dẫm đếm tiền bằng đôi tay run lẩy bẩy. Còn Giang Bình dắt tay Lan cùng Na đi ra ngoài. Đến một khoảng đất trống ngay cạnh ngôi nhà tranh lụp xụp, họ dừng lại. Giang Bình ra xe lấy một cái xẻng nhỏ và một tấm bia bằng đá phiến mỏng, rồi hì hục cầm xẻng đào đất. Anh ta lấy ra một bộ quần áo xin được từ gia đình Kiên, chôn xuống đó, lấp đất lên, đặt bia vào. Một ngôi mộ nhỏ được dựng lên. Tấm bia ghi dòng chữ
“Bác sĩ Trần Trung Kiên
Yên nghỉ
1909 – 1943”
Na đưa cho Lan một bó hoa đã chuẩn bị sẵn:
“Đến đặt lên mộ đi.”
Giang Bình nhìn Lan cười ngây ngô ôm bó hoa ngơ ngác trước ngôi mộ, dịu dàng nói với cô:
“Đây là anh Kiên! Anh ấy sẽ ở đây bầu bạn với em. Có chuyện gì buồn vui thì nhớ ra đây tâm sự với anh ấy nhé. Anh ấy sẽ lắng nghe em.”
Mắt Lan chợt sáng lên lấp lánh, nhìn chằm chằm vào bia mộ một lúc rồi vui vẻ huơ huơ cánh tay nói “Anh Kiên! Anh Kiên!” Rồi cô gái gầy gò trở nên tươi tắn sống động lạ thường, nhảy nhót xung quanh ngôi mộ và kêu “Anh Kiên! Anh Kiên!” không ngớt. Na nhìn cảnh đó không cầm được nước mắt. Cả khi Giang Bình và Na lên xe rời làng, cô gái vẫn không để tâm, chỉ mải nhảy từng bừng quanh ngôi mộ.


Thứ Năm, 20 tháng 8, 2015

Những Thành Phố Bên Bờ Biển Cả - Cheryl Pham: Chương 14


14 – Bị Bắt


Trong một phòng tối ở ty mật thám.
“Ông chủ Quýnh đừng ngại. Tôi chỉ phụng mệnh quốc gia, mong ông chủ hợp tác truy bắt phản loạn.”
“Rất vui lòng. Chẳng mấy khi giúp được các ngài.”
“Đây là Vũ Dũng. Hắn là một trong các thủ lĩnh Việt Minh, tổ chức nhiều cuộc bạo động của công nhân trong các nhà máy khắp Bắc Kỳ, từ Hà Nội tới Hải Phòng, Nam Định… Hắn vừa tham gia tập kích phi trường quân sự Cát Bi. Chúng tôi đã bắt được một tên Việt Minh cùng tham gia với hắn. Tên đó khai ra Vũ Dũng, và có nhắc đến Vạn Hoa viên của ngài. Tôi rất mong được ngài giúp đỡ làm sáng tỏ.”
Người đàn ông trong bộ vest thẳng tắp nhíu mày nhìn bức ảnh trên bàn, trầm ngâm một lúc rồi ngẩng đầu lên.
“Tôi biết anh ta. Đó từng là một nhân viên của tôi cách đây khoảng chục năm. Anh ta tên là Cát, kép đàn trong nhóm hát ả đào.”
*
*   *
Một chiều đầu đông. Gió heo may chớm lạnh thổi vi vu. Ba chiếc xe jeep dừng lại trước cửa Vạn Hoa viên. Trưởng ty Pierre bước xuống, nheo mắt nhìn lên tòa nhà Vạn Hoa rực rỡ trong cảnh chiều ảm đạm. Chầu hát ả đào được bao trong phòng sang nhất như thường lệ. Lan liếc mắt đong đưa với Pierre.
“Giang sơn bất thiểu…”
“Dừng lại.” Pierre đột ngột ngắt lời ca nương đang cất giọng với khí thế hào hùng ca khúc yêu thích của ngài trưởng ty. Ông ta trầm ngâm nhìn cô. “Ca một bài khác mà em thích đi.”
Lan ngẩn người ra một lúc. Lần đầu tiên ông ta đưa ra yêu cầu thế này. Chú Ba khẽ thì thào bên cạnh:
“Ca khúc Vịnh Kiều đi. Cháu ca khúc đó hay nhất mà.”
Cô khẽ gật đầu. Thực ra đó không hẳn là bài mà cô thích. Nhưng thời gian gần đây tâm trạng u sầu, đau lòng nhiều, khiến cô hay nghĩ ngợi lung tung, nên cứ ngâm nga bài đó một cách vô thức. Cô còn thường xuyên hát cho cả khách xem chầu.
“Đã biết má hồng thời phận bạc
Trách Kiều nhi chưa vẹn tấm lòng vàng
Chiếc quạt thoa đành phụ nghĩa Kim lang…”
Tiếng ca nương xót xa như cắt từng khúc ruột. Nốt nhấn nhá cao vút da diết rồi lại bỏ lửng như buông xuôi, như tuyệt vọng. Mày Pierre khẽ nhíu nhíu. Câu keo vừa dứt, tiếng vỗ tay đã vang lên.
“Em yêu, không ngờ em hát hay đến vậy. Xem ra trước kia tôi chỉ nhìn người trước mắt mà không thấy núi Thái Sơn.”
Buổi chầu kết thúc, ngài trưởng ty bo thật hậu rồi ý nhị mời Lan đi chơi. Cô vào thay đồ, sau đó thong dong lên xe công vụ cùng ông ta.
“Em yêu, dạo này em có chuyện không vui sao?”
Nhìn đôi mắt xám sâu thẳm đầy thâm trầm của Pierre, tự nhiên Lan thấy run run, cô lắp bắp trả lời:
“Không, không. Em vẫn bình thường mà. Chúng ta đi đâu thế, thưa ngài?”
“Cùng em tới gặp một người thú vị. Chắc hẳn em sẽ rất ngạc nhiên.”
Lan cảm thấy hơi bồn chồn trước nụ cười mỉm kín đáo của ông ta.
Chiếc xe đi vào ty mật thám. Pierre đưa cô xuống. Thấy cô ngơ ngác nhìn quanh, rồi lại nhìn ông ta như dò hỏi, Pierre chỉ mỉm cười, im lặng không nói gì. Họ đi ra phía sau khuôn viên khu làm việc. Đi vào trong một tòa nhà, qua nhiều hành lang lắt léo xuống dưới, có lẽ đi xuống hầm. Pierre thản nhiên đi trước. Cô run rẩy đi theo sau. Phía sau cô là bốn lính Pháp vừa nhảy xuống từ chiếc xe hộ tống. Tòa nhà âm u, toàn cửa sắt, thi thoảng vẳng lại tiếng la hét khiến cô càng lúc càng sợ hãi, nổi hết da gà, đi không còn thẳng người nổi nữa. Đến trước một cánh cửa sắt đang đóng kín, có hai người gác bên ngoài, Pierre quay người lại, nháy mắt với cô:
“Nào, vào gặp người quen của em nào.”
Người lính gác mở cửa. Căn phòng tối lờ mờ, âm u, tanh nồng mùi máu. Cô loạng choạng đi vào cùng Pierre. Đèn đột ngột được bật sáng trưng. Một sĩ quan từ cửa khác bước vào, giơ tay chào ngài trưởng ty, rồi tiến ra phía giữa phòng. Pierre nhẹ nhàng kéo một chiếc ghế quay ra ngồi, ung dung gác chân chữ ngũ. Ánh đèn chiếu giữa phòng được bật lên. Vừa nhìn thấy cảnh tượng một người đàn ông cởi trần bị buộc vào một cây cột giữa phòng, người bết máu khô và tươi lẫn lộn, da thịt đã lòi cả ra ngoài, đầu gục xuống, tóc bết máu đen, Lan thét lên kinh hãi, sợ tới mức quay phắt đi, định chạy ra ngoài. Nhưng hai người lính đi sau đã tóm lấy tay cô, buộc cô quay lại.
“Em yêu, em không định chào hỏi người quen sao?”
Giọng âm u của Pierre như vang lên từ địa ngục, kéo cô tỉnh táo lại. Cô mở mắt run rẩy nhìn kỹ người bị tra tấn trước mặt. Một người dong dỏng cao gầy. Đầu anh ta gục xuống, tóc bết lại vì máu. Ở vành tai và thái dương, máu tươi vẫn nhỏ tong tong xuống. Trên người để trần đầy vết bầm dập ngang dọc, còn tụ máu đen. Có chừng hơn chục vết cứa lớn đều tăm tắp, thịt lòi ra ngoài, sậm đen lại, máu tươi vẫn còn rỉ ra. Quần tây dài cũng rách tan dưới các đòn tra tấn. Máu dính bệt vải quần vào da chân. Trên hai đùi, vải nát lẫn lộn với máu thịt. Bàn chân bị bẻ mất mấy ngón, máu đen đã đông đặc lại. Cô sợ hãi đến khuỵu người xuống đất, không đứng nổi dậy nữa.
“Vẫn chưa nhận ra ai sao, em yêu?”
Ngước nhìn ánh mắt như diều hâu của Pierre, Lan run lẩy bẩy lắc đầu. Ông ta nhìn về viên sĩ quan giữa phòng, gật đầu ra hiệu. Hắn ta tiến lại người bị tra tấn, lấy tay túm tóc, kéo mặt anh ta ngẩng lên. Khuôn mặt đầy vết ngang dọc, bết máu đen, mắt nhắm chặt. Nhưng đường nét gương mặt ấy quen thuộc đến không thể quen hơn. Lan gượng người dậy, lẩy bẩy đứng lên, giọng đã khàn đặc, nước mắt vô thức tuôn như mưa:
“Anh Kiên!”
Pierre quay lại nhìn cô, mỉm cười hài lòng. Người đàn ông bị trói dường như tỉnh lại. Anh khẽ mấp máy môi. Máu rỉ ra từ khóe miệng khiến anh đau đớn nhíu mày. Đôi mắt bị thương sụp xuống giờ đang khó nhọc cố nâng mí lên. Khi ánh mắt đục ngầu đờ đẫn hướng về phía cô, có chút ánh sáng lóe lên rồi vụt tắt.
“Anh… Kiên… Anh Kiên!”
Hàm răng cô lập cập va vào nhau, giọng đã không còn rõ ràng. Nước mắt cô như mưa, mờ cả hai mắt. Pierre lại hất hàm ra hiệu. Viên sĩ quan lấy cuộn dây gai phía sau, vụt tới tấp vào người Kiên. Tiếng rên thắt lại vang lên ngắt quãng, có lẽ không thể thốt lên nổi nữa. Anh oằn mình, co quắp theo từng nhịp roi. Có lẽ chịu đau quá lâu khiến cơ thể tê liệt, phản ứng không còn quá mãnh liệt. Lan rùng mình, co rúm người lại. Nhìn được ba roi, cô ngã vật ra đất, không muốn nhìn lên nữa, người bắt đầu lên cơn co giật vì kinh hoàng. Pierre ra hiệu cho hai người lính phía sau nâng cô dậy, kéo tóc để cô ngẩng đầu nhìn cảnh tra tấn kinh hoàng trước mặt. Mỗi roi như thể đánh vào ruột gan, cô cảm thấy mình không thở nổi, nói không ra lời nữa, răng cắn cả vào lưỡi. Máu bắt đầu rỉ ra bên khóe miệng cô. Tên sĩ quan bản xứ dừng lại, quẳng roi đi, rồi kéo một đầu que cắm trong lò nung phía sau. Hắn giơ thanh sắt đỏ lòm ra trước mặt Kiên, gầm lên:
“Vũ Dũng đang ở đâu? Mày đã liên lạc với những ai?”
Kiên nhắm mắt lại. Hắn gí thanh sắt nóng đỏ vào phần bụng đã hóp lại, chằng chịt vết roi đòn của anh. Tiếng rít lên ghê người, xen lẫn tiếng da thịt cháy xèo xèo, và tiếng hét thảm thiết của Lan. Trên mặt cô, máu và nước mắt bắt đầu lẫn lộn, người cô giật đùng đùng vì kinh sợ. Khi tên sĩ quan đâm thanh sắt nóng đỏ qua cánh tay Kiên, cô không chịu nổi nữa, ngất xỉu. Một tên lính lấy xô nước lạnh dội thẳng vào người để cô tỉnh lại. Khi cô cựa mình, thoi thóp ngẩng đầu lên nhìn ra giữa phòng, Kiên đã ngất. Hai tay anh đều có vết da thịt cháy xém, máu tươi chảy ròng ròng. Cô cố sức vùng dậy chạy về phía cửa lần nữa, tri hô to hết mức có thể:
“Cứu với, cứu… có kẻ giết người… cứu với…”
Tên lính gần cửa tóm lấy gáy và tay cô, hất cô ngã đập đầu vào góc tường. Hai tên lính xăm xăm đi ra lôi cô, túm tóc bắt cô ngẩng đầu nhìn về phía Pierre.
“Mới thế mà em đã sợ rồi sao? Lá gan này sao có thể là Việt Minh được nhỉ?” Ông ta đứng dậy đi về phía cô, xoa xoa gương mặt bợt bạt dính dấp máu tươi và nước, rồi ôn tồn hỏi tiếp. “Hóa ra cô chính là người đã lấy trộm kế hoạch phòng thủ sân bay ở chỗ tôi? Nhưng cô bé ạ, để tôi nói cho em biết nhé. Toàn bộ lũ Việt Minh tấn công đêm đó đã bị giết hết. Vô cùng gọn nhẹ. Đó chỉ là một cái bẫy. Để tóm một kẻ ẩn nấp trong hàng ngũ chúng tôi. Nhưng không ngờ lại tóm được em. Và cả con khổng tước kia nữa. Cũng khá hời.” Ông ta mỉm cười hất hàm về phía giữa phòng.
Mắt Lan như mờ đi. Đầu óc cô bắt đầu rối loạn. Bỗng ông ta siết chặt tay bóp cằm cô, khiến cô đau đớn giẫy dụa.
“Em yêu, nói Vũ Dũng ở đâu, anh sẽ bỏ qua cho em.”
Nhưng cô không nghe thấy gì nữa, cũng không hiểu gì hết. Cô chỉ thấy môi Pierre đang mấp máy. Toàn bộ con người ông ta như Diêm Vương đứng giữa Địa Ngục, xung quanh là bầy quỉ dữ. Cô bắt đầu nói năng loạn xạ:
“Đừng… đừng giết tôi! Đừng giết anh ấy! Bác sĩ Kiên là người tốt. Là người rất tốt. Đừng giết anh ấy. Hãy cứu anh ấy! Cứu với… ai cứu chúng tôi…”
Nghe cô lảm nhảm, mặt đã trắng bệch, đờ đẫn vì kinh hãi, Pierre lại ra hiệu. Tên lính dội cho cô một xô nước lạnh nữa. Nhưng không có gì biến chuyển. Ông ta đành phất tay ra lệnh:
“Giam cô ta lại, chờ thẩm vấn tiếp.”
Nói xong, ông ta phủi tay, nhấc chân đi ra ngoài.
*
*   *
Một ngôi nhà bên bờ biển lộng gió. Bóng hai người vui vẻ dắt tay nhau đi trên bãi cát, ngắm nhìn mây bay cuồn cuộn đi về phía mặt trời. Cô âu yếm hỏi người đàn ông của mình:
“Anh có thích ngắm hoàng hôn không?”
Anh ấy nhìn vầng dương đang lửng lơ trên mặt biển, khẽ mỉm cười:
“Không.”
“Vì sao?”
“Rất ấu trĩ.”
Cô xụ mặt xuống. Nhưng anh ấy đã kịp đặt lên trán cô một nụ hôn.
“Nhưng nếu cả đời được bên em thì làm gì đều không hề ấu trĩ.”
Cô mỉm cười, mắt long lanh ngước nhìn anh ấy. Anh ấy cũng mỉm cười, hàm răng trắng đều tăm tắp còn rực rỡ hơn cả hoàng hôn. Ánh mắt anh ấy thật dịu dàng, bừng lên trên gương mặt nghiêm nghị. Đó là gương mặt của bác sĩ Kiên.
Lan giật mình tỉnh giấc. Mơ sao? Đau đớn nhức mỏi khắp người. Cô thấy mình đang nằm trên mặt đất lạnh cóng và tối om. Cô quờ quạng ngồi dậy, thấy tay nặng trịch, vang lên tiếng xích sắt chạm vào nhau. Hóa ra tay cô đã bị còng vào xích sắt. Cửa phòng bật mở. Bóng một tên lính đứng trước ánh sáng mờ nhạt, hất hàm hỏi cô:
“Tỉnh chưa?”
Cô ngước mắt nhìn hắn, cố nhìn rõ gương mặt, nhưng ngược sáng, nên chỉ thấy một khối đen mờ ảo đang di động. Hắn tóm lấy cô, kéo cô, đẩy ra cửa và quát lên:
“Đi ra ngoài!”
Hắn lôi cô vào căn phòng quen thuộc. Đúng là căn phòng lần trước. Kiên đâu? Bác sĩ Kiên đâu rồi? Cô nhìn quanh trong bóng tối lờ mờ. Ở giữa phòng sao? Nhưng cô chỉ thấy bóng đen dày đặc.
“Anh Kiên? Anh Kiên? Anh đâu rồi? Anh ở đâu? Anh có sao không? Anh Kiên?”
“Thật tình cảm.” Tiếng Pierre vang lên lạnh lẽo từ ngoài cửa. Đèn căn phòng được bật sáng lên. Ông ta lại đi vào, ngồi lên chiếc ghế lần trước. Phía sau có bốn người lính, không rõ có phải mấy tên lần trước không. Viên sĩ quan bản xứ thực hiện tra tấn quen thuộc lại đi vào, chào Pierre, rồi bật đèn giữa phòng lên. Kiên vẫn bị trói ở cây cột, cả người máu thịt lẫn lộn đã xám đen. Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt hướng về phía Lan. Lan cũng ngước nhìn anh ấy. Đôi mắt trong trẻo của người đàn ông có vẻ nghiêm nghị và nụ cười nhẹ nhàng giờ đã đỏ ngầu. Anh ấy thậm chí còn không thể nói được. Cô nhìn anh, nước mắt lại tuôn như mưa. Cô cũng không thể nói được lời nào, nhưng vẫn cố gạt nước mắt để nhìn rõ anh ấy. Như thể chỉ cần nhìn anh ấy thôi, cô cũng thấy mình sống đã trọn vẹn. Ánh mắt Kiên lóe lên một lúc, trước khi cây roi dài của tên sĩ quan lại đập mạnh vào ngực. Pierre trầm tư nhìn cảnh đó, rồi quay lại ôn tồn bảo cô:
“Em yêu, em thấy đấy, cứ thế này bác sĩ Kiên và cả em đều sẽ chết. Nói cho anh, Vũ Dũng đang ở đâu? Tôi sẽ thả em và dừng tra tấn anh ta.”
Lan ngước nhìn gương mặt Pierre. Sao chưa bao giờ cô cho rằng ông ta là một con quỉ trong đám ma quỉ này nhỉ? Bao nhiêu kẻ than cảnh bị người Pháp tra tấn tàn bạo, nhưng cô đều ngó lơ. Cô gặp người Pháp hằng ngày, những con người ăn mặc bảnh bao, lịch sự, mở mồm đều nói những lời trang nhã, tự bảo họ đến từ một dân tộc văn minh, bác ái, tới khai hóa cho đám dân bản xứ mọi rợ sống như thú hoang nơi đây. Cô ăn cùng họ, nhảy cùng họ, hát cho họ nghe, lên giường cùng họ. Nhưng giờ họ lại biến thành ác quỉ, biến cuộc sống xung quanh cô thành Địa ngục. Đột nhiên cô không còn cảm thấy sợ Pierre nữa. Cô lẳng lặng nhìn ông ta chăm chú. Đến khi ông ta không còn kiên nhẫn, giơ tấm ảnh lên trước mặt cô và nhắc lại lần nữa:
“Hắn là Cát, là Vũ Dũng. Hắn đang ở đâu? Nói!”
Hai tên lính từ phía sau nhảy xổ ra tóm lấy tay cô, bẻ quặt về phía sau.
“Tôi không hiểu ông nói gì. Tôi không biết anh ta ở đâu.”
Một tên lính tát thẳng vào mặt cô một cái đau rát.
“Tiếp tục đi, chừng nào cô ta khai ra thì dừng lại.”
Thế là hai tên lính giữ chặt hai tay cô, còn một tên xông lên tát, đánh, đấm, đá liên tục vào người cô. Tới khi cô ngất đi. Một tên khác lại dội nước cho cô tỉnh lại. Cô lại tiếp tục bị đấm đá liên tục, máu đã đầy mặt và tay chân. Rồi ngất đi tiếp. Lần nữa tỉnh lại, cô nghe thấy tiếng Kiên đang rú lên kinh người. Cô trợn mắt nhìn cảnh tượng ghê rợn giữa phòng. Tên sĩ quan cầm kìm bẻ từng ngón tay Kiên. Người cô co giật đùng đùng, miệng đầy máu không thốt nổi ra lời. Chút ý thức còn sót lại giúp cô vùng vẫy như điên dại cố lao mình về phía anh ấy, miệng ú ớ kêu tên bác sĩ Kiên. Ba tên lính giữ cũng không nổi. Một tên còn lại cầm dùi cui đập thẳng vào đầu cô. Cô chìm vào bóng tối. Tên lính đổ ba xô nước lạnh mà cô vẫn không tỉnh lại. Pierre hất tay ra hiệu đưa cô đi, còn ông ta quay ra giữa phòng, thản nhiên tiếp tục nhìn cảnh tra tấn Kiên.
*
*   *
“Thưa ngài… thưa ngài, tay bác sĩ đó đã chết rồi.”
“Cái gì?”
“Tên này hẳn chưa được bọn Việt Minh đào tạo kỹ. Mới mười ba ngày mà hắn đã không chịu nổi. Lũ phản loạn ấy vốn đứa nào chả sống dai như gián. Không ngờ hắn chưa gì đã…”
“Đủ rồi. Mẹ kiếp! Đồ ngu! Mày không biết thằng đó quan trọng thế nào sao? Có lẽ nó nắm mọi đầu mối của lũ mọi rợ kia.” Hắn điên cuồng đấm đá tên sĩ quan chán chê cho hả giận. Rồi ngồi phịch xuống ghế. Trầm ngâm một lúc, giọng nói lạnh lẽo lại vang lên. “Cô ta thế nào rồi?”
“Thưa ngài, cô ta rất tệ. Hoàn toàn mất trí. Tỉnh dậy chỉ luôn mồm lẩm bẩm ‘Anh Kiên, Anh Kiên’ hay la hét kêu cứu, dùng tay cào cấu tường và nền nhà đến chảy máu, rồi tự cào cấu bản thân.”
Pierre đứng dậy đi tới phòng giam của Lan. Ánh đèn bật sáng, hắn kinh ngạc nhìn con người đang co ro ở góc phòng, đầu tóc rũ rượi, váy áo rách rưới, bẩn thỉu, tay chân bết máu đen và đầy vết bầm dập. Cô gái có đôi mắt phượng long lanh ngập nước, gương mặt kiều diễm như hoa xuân, thân hình lung linh thanh mát như suối nguồn tinh khiết, hành động đôi khi ngây ngô đến tội nghiệp thuở nào đâu rồi? Giờ chỉ còn một kẻ xấu xí, mặt mũi đầy vết thương và máu, miệng ê a những từ vô nghĩa, đôi mắt vô hồn ngước nhìn ông ta, rồi mỉm cười ngốc nghếch.
Ông ta lặng người một lúc, rồi đi ra.
“Để bác sĩ vào xem cô ta có bị điên thật không.”

 

Thứ Tư, 19 tháng 8, 2015

Những Thành Phố Bên Bờ Biển Cả - Cheryl Pham: Chương 13


13 – Cát


Rạng sáng ngày 23 tháng 9 năm 1942, Việt Minh (11) tập kích sân bay Cát Bi(12), để phá hoại số vũ khí và tàu bay Nhật vừa đưa đến, cùng với số vũ khí và máy bay hiện có của quân đội Pháp, đang được tập trung tại đây chuẩn bị cho đợt phối hợp càn quét mới.
(11) Trước tình hình Thế chiến thứ hai bùng nổ, hoàn cảnh thế giới và Đông Dương có nhiều thay đổi, Đảng Cộng Sản Đông Dương nhận thấy việc đánh đuổi Pháp – Nhật là nhiệm vụ hàng đầu, nhưng không phải chỉ của Cộng Sản, mà của mọi tầng lớp nhân dân Đông Dương. Ngày 19/5/1941, Việt Nam độc lập đồng minh hội (gọi tắt là Việt Minh) được thành lập, là một liên minh chính trị do Đảng Cộng Sản Đông Dương công khai để liên hiệp mọi tầng lớp dân chúng, các đảng phái, đoàn thể, kể cả không phải là Cộng Sản, chung mục tiêu đánh đuổi Nhật – Pháp. Kể từ đầu năm 1942, cái tên Việt Minh đã bắt đầu được biết đến trong đời sống chính trị Đông Dương.
(12) Sân bay Cát Bi là sân bây đầu tiên của Bắc Đông Dương được chính quyền thuộc địa Pháp tại Đông Dương quyết định xây dựng năm 1933. Từ năm 1936-1939, quân đội Pháp nhanh chóng trang bị nơi này thành phi trường quân sự lớn nhất Bắc Đông Dương. Người Pháp còn một lần nâng cấp mở rộng sân bay vào giai đoạn 1952-1953 để làm hậu cần chính cho căn cứ quân sự Điện Biên Phủ của Pháp. Sau năm 1955, sân bay này được giải phóng, trở về với chính quyền Việt Nam. Từ năm 1985, sân bay được cải tạo thành sân bay dân sự nội địa cấp III. Theo qui hoạch, từ 2015 – 2025, sân bay sẽ được chính phủ Việt Nam nâng cấp thành sân bay quốc tế cấp 4E, dùng chung cả quân sự và dân sự, dự bị cho sân bay quốc tế Nội Bài, Hà Nội.
Sân bay này lúc đó ba mặt giáp sông biển, một mặt giáp thành phố Hải Phòng, được bố phòng từ cách 10 km dọc tuyến đường Hải Phòng – Đồ Sơn, với nhiều bốt gác, bãi mìn, ba cụm gác trọng điểm có hỏa lực mạnh. Không thể tiếp cận từ sông hay biển, do tàu tuần tra dày đặc của Pháp. Việt Minh có 30 người, chia làm ba mũi. Một mũi từ phía Đông đông nam, đi ra từ khu dân cư, đánh nghi binh vào cụm gác số Một. Mũi thứ hai do Cát dẫn đầu, từ làng chài phía Đông Nam, đánh nghi binh vào cụm gác số Hai. Mũi thứ ba, đội chủ lực, do một người có kinh nghiệm chiến đấu lâu năm dẫn đầu, đi theo khu sình lầy dọc bờ sông suốt một ngày đêm, tấn công muộn hơn khoảng nửa tiếng đồng hồ vào cụm gác số Ba phía Tây nam, sau đó đánh thọc sâu vào phi trường.
Phòng tuyến số Một bị hạ sau chưa đầy hai mươi phút vì lính canh quá bất ngờ, chưa kịp điều quân tới bổ sung. Bốn người của Việt Minh tiếp tục đâm sâu vào phía tòa nhà kho hàng. Phòng tuyến số Hai là then chốt của Pháp, sau chưa đầy mười phút, hỏa lực Pháp, Nhật đã mãnh liệt vang lên, trọng pháo cũng bắt đầu khởi động. Năm chiến sĩ Việt Minh ở mũi này đã chết hai, Cát cùng hai người còn lại cố gắng kìm chân chừng một tiếng mới rút dần. Mũi thứ ba hạ cụm gác số Ba nhanh chóng, vượt qua các bốt gác phụ và bốn hàng rào thép gai, tiến thẳng vào phía sân bay, bóng các máy bay quân sự đã hiện lên lờ mờ trong sương mù lúc rạng sáng. Nhưng khi nhóm ba vừa đặt chân qua hàng rào thép gai cuối cùng, hỏa lực cực mạnh từ bốn phía bắn tới, như thể đã chờ sẵn họ từ lâu. Không tìm được chỗ trú ẩn, toàn bộ hơn hai mươi người của nhóm đều thiệt mạng. Nghe tiếng súng máy điên cuồng phát ra phía phi trường suốt hơn ba mươi phút, sau đó lại im lặng, biết nhóm chủ lực gặp chuyện không may, nhóm du kích Một và Hai đều rút đi. Nhưng bốn người nhóm Một bị lính Pháp chặn ở đường ra, đều hi sinh. Chỉ còn ba người nhóm Hai chạy thoát, nhưng đều bị thương. Họ tản ra mỗi người một hướng, lính Pháp đuổi theo sau truy lùng, tới bờ sông thì mất dấu. Nhóm tình báo quân sự người bản xứ và ty mật thám ngay lập tức tản ra điều tra, còn quân đội Pháp và ty cảnh sát lục soát mọi ngôi nhà trong vòng bán kính 15 km quanh sân bay, kể cả mấy ngôi làng bên kia sông, cách đó chừng 5 km.
*
*   *
Buổi tối hôm ấy, Lan vừa từ Hoa viên về nhà, lơ đãng lấy chìa khóa mở cửa. Bước vào trong, cô có cảm giác hơi là lạ, nhưng nhìn quanh cũng không thấy gì thay đổi. Đi qua buồng em gái, thấy cánh cửa đóng kín vốn hay khóa ngoài, giờ không thấy khóa. Cô tò mò, con bé về nhà ư? Sao cửa ngoài ngôi nhà lại khóa? Cô đắn đo một chút rồi khẽ gõ cửa. Từ lúc trở về đây sống cùng cô, em gái yêu cầu cô không được vào phòng nó, con bé luôn khóa cửa phòng mình mỗi khi đi ra khỏi nhà. Cô đồng ý với mọi điều kiện của em gái, chỉ cần con bé ở bên mình là cô thấy vui rồi. Nhưng cô gõ mấy lần cũng không nghe thấy tiếng trả lời.
“Lân! Lân ơi! Em ở trong đó hả? Mở cửa cho chị.”
Cô lo lắng xoay tay cầm, mở cửa ra. Phòng tối om và có mùi ngai ngái. Cô sợ hãi quờ quạng bật công tắc điện lên. Suýt nữa cô kêu lên khi thấy cảnh trên giường, nhưng bị cánh tay phía sau bịt mồm lại.
“Đừng hét lên. Anh ấy bị thương trong một cuộc tập kích. Tôi đưa anh ấy về tạm đây băng bó vết thương đã. Cảnh sát và lính Pháp đang truy lùng anh ấy rất gắt gao. Chị đừng có để lộ sơ hở gì đấy.”
Thấy cô tròn mắt gật đầu lia lịa, Lân mới bỏ tay ra.
“Chị đi ra ngoài đi, đừng làm phiền chúng tôi.”
“Anh ấy… anh ấy… em… em có cần chị giúp gì không?” Lan lắp bắp hỏi.
“Chưa cần. Chị đi ra ngoài đi. Nhớ đừng để ai vào nhà hay làm gì khiến người khác nghi ngờ.”
Thấy em gái lôi từ chiếc túi to một đống bông băng và thuốc, Lan do dự lui ra. Cánh cửa phòng đã đóng chặt lại. Nhưng cô vẫn nhìn theo mãi. Hình ảnh Cát mệt mỏi nằm trên đó, khắp người đầy vết xây xát và giẻ quấn đen kịt máu, khiến cô rùng mình nhớ tới lần anh ấy bị băng trắng xóa như xác ướp trong phòng khám của bác sĩ Kiên. Cô lui về phòng mình, đóng cửa khóc suốt đêm không ngủ.
Sáng hôm sau, cô dậy sớm làm đồ ăn cho em gái và Cát, để lên bàn rồi đi làm như bình thường. Cả ngày hôm đó cô cứ bồn chồn, không tập trung nổi. Thấy cô hát sai lời mấy lần, chú Ba trở nên cáu kỉnh, còn chú Tuân Thành vui vẻ trêu:
“May là mấy thằng quan Tây không hiểu lời. Nếu không cả nhóm chúng ta lại gặp vạ mất.”
“Cháu xin lỗi, hôm qua cháu đau đầu suốt đêm, không ngủ được.” Lan cười hối lỗi.
“Cháu xem chăm lo bản thân thế nào mà dạo này hay ốm đau thế. Ngày xưa thấy mày đàn hát, đi chơi suốt ngày cũng không sao cơ mà? Đừng lo nghĩ nhiều quá. Con người sống chỉ cần tự biết đủ là được.”
Chú Ba ôn tồn nhắc nhở. Lan gật đầu, vâng dạ rồi nhanh chóng lên xe kéo về nhà. Cô chỉ muốn nhìn Cát, ở bên anh ấy dù chỉ một giây một phút. Khi về đến nhà, cô lén mở cửa phòng em gái. Anh ấy ở ngay trước mặt cô, nhưng sao mà xa xôi thế? Cô khẽ vuốt nhẹ hàng lông mày anh, rồi lại lướt tay lên gò má gầy trơ xương, nước mắt cô tuôn trào.

Cuối tuần, Pierre lại đưa cô đi tới tiệc cá nhân của người bạn ở biệt thự bên bờ biển. Từ ban công nhìn ra, vài đôi vợ chồng người Pháp nắm tay nhau vui vẻ đi dạo trên bãi cát. Cô tưởng tượng cảnh mình và Cát cũng nắm tay nhau, đi dưới mặt trời rực rỡ, cùng chạy đuổi nhau về phía một ngôi nhà nhỏ xinh. Đó hẳn là cảnh đẹp đẽ nhất trong mọi giấc mơ của đời cô. Thấy cô mơ màng nhìn người ta đùa vui trên biển, ngài trưởng ty lại nắm tay dẫn cô đi dạo. Cả ngày hôm ấy, cô luôn tưởng tượng khuôn mặt Pierre là của Cát, cô cười đến rực rỡ.
Trở về nhà, nhìn thấy cô em gái xuất quỉ nhập thần lại nhanh chóng đóng chặt cửa phòng mình, cô chỉ biết thở dài buồn bã. Cát vẫn chưa tỉnh. Lân lúc có nhà lúc không. Nó đi đâu cô cũng không biết nữa.

Một buổi tối, Lân đi ra ngoài vẫn chưa về. Cô dựa đầu trên ghế ngoài phòng khách, mắt lim dim nhìn lên trần nhà như nhìn vào cõi vô định. Chợt một tiếng nói nhẹ vang lên khiến cô giật nảy mình:
“Là em à?”
Quay lại, cô thấy Cát đang đứng ở cửa phòng em gái nhìn mình. Cô bối rối đến quýnh quáng tay chân. Không biết phải làm gì, cô nghệt mặt ra nhìn anh ấy khó nhọc đi về phía mình.
“Cảm ơn em đã giúp anh.”
“Không… không… không phải em.” Cô lắp bắp. “Là Lân. Em gái em. Em ấy đưa anh về đây. Em… em… em không giúp gì được cho anh hết. Em… em…”
“Ừm, anh hiểu.”
Cát đến bên ghế, định ngồi xuống, nhưng có lẽ chân bị thương khiến anh ấy đau quá, lảo đảo suýt ngã. Lan bật dậy kịp đỡ. Nhìn thấy vết thương ở chân anh lại rách ra, máu thấm ra ngoài, cô đành dìu anh trở về phòng em gái để băng bó lại. Cô tất bật tháo băng, rồi lấy kéo cắt băng mới để thay, run rẩy đến mức cắt luôn cả vào tay mình. Cuối cùng, Cát phải băng cho cô. Cô không dám nhìn vào mặt anh ấy.
“Sao em cứ luôn không cẩn thận thế?” Anh bắt đầu trách nhẹ nhàng. Cảm giác xót xa dâng lên trong lòng cô, cứ thế này nước mắt sẽ trào ra mất. Cô đành lảng sang chuyện khác.
“Lâu lắm rồi không gặp anh. Không ngờ lúc gặp lại, anh lại gầy thế này.”
Kỹ năng nói lảng của cô quả thật rất tệ. Đầu cô không thể nghĩ được chuyện gì nữa. Cát lẳng lặng nhìn cô một lúc lâu. Cô cúi đầu, tâm trạng rối loạn, loay hoay với đống bông băng. Hai người cứ thế im lặng không nói gì. Mãi cũng băng xong, cô định đứng dậy, thì anh ấy thở dài nói:
“Kỳ thật, anh thường xuyên thấy em. Mỗi khi ở thành phố này, ngày nào anh cũng đến nhìn em từ xa.”
Nước mắt vỡ ra như mưa rào. Cô khóc. Khóc đến run rẩy cả người. Khóc đến không cầm nổi đống băng keo nữa, rơi luôn xuống đất. Khóc đến mức không nhìn thấy gì trước mặt hết. Có lẽ Cát đã ôm cô. Có lẽ anh ấy đã vỗ vỗ lưng cô. Có lẽ anh ấy đã hôn lên trán cô. Họ cứ ôm nhau như thế đến nửa đêm. Cô tỉnh táo dần. Anh lấy tay quệt khô nước mắt trên mặt cô. Họ chưa bao giờ ở gần nhau hơn thế. Cô ngước đôi mắt hạnh sũng nước lên nhìn anh. Anh hôn nhẹ lên môi cô. Một lần, rồi lại lần nữa, lần nữa. Rồi một cái hôn rất dài, rất sâu. Tay cô vô thức quàng lên vai anh. Còn tay anh mon men vòng qua eo cô. Họ hôn nhau say đắm. Tay anh đã xoa lên phía trên, rồi mơn trớn khắp người cô. Bàn tay đẩy chiếc váy dài rơi xuống đất. Cứ thế họ triền miên một đêm. Vết thương trên người anh rách ra lần nữa cũng không còn ai chú ý. Ngoài cửa, một cô gái mảnh mai dán chặt người vào tường, run lập cập như sắp động kinh, răng cắn chặt môi đến tứa máu. Nước mắt cô ấy rơi rất nhiều, lặng lẽ. Hai bàn tay cô xòe hết cỡ, bấu chặt vào tường, gân guốc trên tay nổi lên như thể gắng sức cào rách tường.
Buổi sáng, Lan mở mắt. Một cảm giác thoái mái kỳ lạ tràn vào tận đáy lòng, một cảm giác hạnh phúc đến say mê. Cô ngửa đầu nhìn người đàn ông gầy gò, nhưng vẫn còn nét tuấn tú, thư sinh bên cạnh. Cô đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt má anh. Anh mở mắt, im lặng nhìn cô. Rồi đột nhiên giữ tay cô lại, anh ấy vùng dậy, không quay lại nhìn cô mà chỉ lạnh nhạt nói:
“Em mặc quần áo vào đi.”
“Vâng.” Cô ngoan ngoãn làm theo như một con mèo con. Vừa định đưa tay vuốt tóc anh ấy lần nữa, Cát đã quay người lại, lạnh lùng bắt lấy tay cô và nghiêm giọng nói:
“Đừng thế nữa. Hôm qua chỉ là một phút yếu lòng của tôi. Xin em hãy quên đi. Tôi… tôi không yêu em. Tôi yêu em gái em. Em… em ra ngoài đi. Tôi muốn ở lại một mình trong phòng. Xin lỗi.”
Lòng cô thắt lại như bị một cây kim châm vào. Nước mắt lại lã chã rơi.
“Em hiểu. Xin lỗi. Là lỗi của em.”
Cô lảo đảo ra khỏi phòng. Khóc một lúc, rồi cũng bình tĩnh lại, cô chợt nhớ tới Lân. May mà cô bé chưa về. Cô lau mặt sạch sẽ, đi nấu chút cháo cho Cát và đồ ăn cho Lân. Đến giờ đi làm, cô chỉ ghé vào phòng, nói thật nhanh với anh:
“Đồ ăn em để trên bàn. Lúc nào anh đói, cứ ra ăn nhé. Em đi làm đây.”
Rồi cô đi thật nhanh, sợ nhìn thấy anh ấy, mình lại khóc lần nữa.
Ngày hôm đó đến Vạn Hoa viên, một công tử thất tình bao chầu đề nghị hát “Vịnh Thúy Kiều”. Lan vừa hát vừa khóc.
“Đã biết má hồng thời phận bạc
Trách Kiều nhi chưa vẹn tấm lòng vàng
Chiếc quạt thoa đành phụ nghĩa Kim lang
Nặng vì hiếu, nhẹ vì tình thời cũng phải
Từ Mã Giám Sinh cho đến chàng Từ Hải
Cánh hoa tàn đem bán lại chốn thanh lâu
Bấy giờ Kiều còn hiếu vào đâu
Mà bướm chán ong chường cho đến thế?
Bạc mệnh chẳng lầm người tiết nghĩa
Đoạn trường cho đáng kiếp tà dâm!
Bán mình trong bấy nhiêu năm
Đố đem chữ hiếu mà lầm được ai!
Nghĩ đời mà ngán cho đời!”
(Vịnh Thúy Kiều – Nguyễn Công Trứ)
Giọng hát da diết, ai oán thê lương, khiến công tử đang sầu não cũng phải giật mình, kinh ngạc nhìn ca nương đang đẫm lệ trên chiếu chầu. Công tử cảm động vô cùng, vì tưởng ca nương cũng hiểu được nỗi lòng mình. Tiền bo cho buổi chầu đó rất lớn.
“Này, cháu không sao chứ? Hai da, hôm nay cháu hát thật xuất thần. Từ lúc cháu ca đến giờ, đây là lần cháu ca đạt nhất đó.”
Chú Ba Thành nhíu nhíu mắt gật gù nhìn cô thưởng thức. Cô chỉ khẽ cười. Cả ngày hôm đó cô ngân nga khúc vịnh Kiều. Anh ấy cũng nghĩ về mình giống cụ Trứ nghĩ về nàng Kiều phải không? Anh ấy cũng khinh bỉ con người mình phải không? Nước mắt cô lại vô thức rơi.
“Hai da, con bé này, hôm nay thật lạ.”
Chú Ba Thành nhìn cô thở dài, lắc lắc đầu kéo chú Tuân Thành đi ra chỗ khác, để cô một mình.
Tối muộn cô mới về nhà, để tránh đau lòng thêm. Khi vừa vào nhà, tiếng trai gái nỉ non đã vang lên. Em gái và Cát đang âu yếm bên nhau. Cô đè nén cảm giác nôn nao, đắng chát đang dâng lên trong cổ họng, đi thật nhanh về phía phòng mình, đóng chặt cửa lại.
Chị Na nói đúng. Con người nhơ nhớp của cô không xứng với anh ấy. Chỉ có em gái cô mới xứng đáng. Phải chúc phúc cho họ thôi. Dù sao đó cũng là những người mình yêu thương nhất trên đời này. Họ bên nhau hạnh phúc, mình sống cũng mãn nguyện rồi. Cô gạt nước mắt, cố giữ cho mình thật bình tĩnh.
Ngay sáng hôm sau, Cát đã đi khỏi nhà cô. Để lại vài dòng cảm ơn đơn giản. Cô đi vào phòng em gái. Chắc hai người ra đi vội vã, đến cửa phòng cũng không kịp khóa lại, một ít bông băng vẫn còn vất trên giường. Tay cô vuốt ve từ chiếc gối, đến góc chăn, cái chiếu. Những nơi anh ấy có lẽ đã chạm qua. Để cảm nhận chút hương vị còn sót lại của anh ấy. Thế là đủ rồi. Mối tình trong mơ của cô phải chấm dứt ở đây thôi.
*
*   *
Cuối tuần, Pierre lại qua nhà đón cô đi chơi. Trong lúc chờ cô sắp đồ, ông ta như thường lệ ngồi ở phòng khách. Lân, vốn dĩ không bao giờ xuất hiện khi có mặt ông ta, hôm nay như có phép màu, ăn mặc nghiêm túc dường như muốn ra ngoài, đúng lúc thấy nhà có khách nên nán lại tiếp chuyện cùng ngài trưởng ty.
“Ông là bạn của chị tôi?” Lân tò mò hỏi.
Pierre thản nhiên gật đầu. Lân ghé đầu gần ông ta thì thào:
“À, ông là người tặng cái máy ảnh đó cho chị tôi phải không? Một người bạn của tôi bảo, đó là máy ảnh đời mới, rất đắt tiền, có thể chụp được cả trong bóng tối lờ mờ. Tôi rất thích đó. Nhưng chị tôi kiên quyết không cho mượn, bảo là chỉ dùng cho việc quan trọng. Ai da, ông còn đồ nào thú vị như thế không, cho tôi xem với?”
Pierre lặng lẽ lắc đầu.
“Ai dà, chán chết. Thôi, tôi đi chơi với người khác đây.”
Thấy cô bé đỏng đảnh bỏ đi, Pierre khẽ đăm chiêu nhìn vào phía phòng Lan.

 

Chuẩn bị cho một khóa thiền Vipassana 10 ngày như thế nào?

Vì liên tục có nhiều bạn hỏi về các khóa thiền Vipassana mà mình thi thoảng tham gia, để không phải giải thích lại nhiều lần, mình viết các ...