Thứ Bảy, 15 tháng 8, 2015

Những Thành Phố Bên Bờ Biển Cả - Cheryl Pham: Chương 10


10 - Phillips bị ám sát


Từ mùa xuân 1940, không khí thành phố trở nên trầm lắng. Vô tuyến và báo chí liên tục đưa tin về các đợt rút lui liên tiếp của quân đội Pháp trước khí thế tiến công dũng mãnh của Hitler. Ở xứ sở nhượng địa xa xôi này, lính Pháp hồi hộp ôm lấy đài, dõi theo từng bước đi của mẫu quốc, lo lắng cho vận mệnh của gia đình và bản thân. Biểu tình bạo động của người bản xứ lúc này chủ yếu do đám tay sai bản xứ đàn áp, người Pháp không còn nhiều tâm trạng để hùng hổ càn quét, bắn giết. Vạn Hoa viên cũng không còn tấp nập người Pháp như trước.
Phillips về nhà thường xuyên hơn, luôn ở trong trạng thái bực dọc và âu lo. Dù Lan có cố gắng dịu dàng, chiều chuộng thế nào, vẻ mặt anh ta cũng không bớt đi u ám. Trong những bữa tiệc cá nhân của quan quân, đám sĩ quan thì thào nhiều hơn về tin tức chiến trường lớn và nguy cơ của nước Pháp. Họ không còn kiêu ngạo, hống hách, xa xỉ vô đối như trước nữa, mà bắt đầu mờ mịt nói về tương lai. Theo lời bác sĩ Kiên, Lan cố gắng rỉ tai vài tin thất thiệt, làm đám nhân tình, thân quyến của họ bối rối, hoang mang.
Ngày 17/06/1940, Thống chế Pétain đầu hàng Phát xit. Nước Pháp quì gối trước Hitler khiến cả xứ Đông Dương bình luận sôi nổi. Người Pháp ở nơi xa xôi này lòng bối rối vô cùng khi đứng trước số phận mờ mịt. Hải Phòng những ngày đó đặc biệt yên tĩnh. Không bắn giết, không còn tiếng từng đoàn lính Pháp rầm rập trên phố. Người Pháp trở nên tử tế hơn với người bản xứ thuộc tầng lớp tri thức và giàu có.
Một tối, Na ghé qua nhà, đưa cho cô một thiếp mời. Sinh nhật Giang Bình công tử, người đã vắng bóng ở thành phố này một thời gian dài.
“Anh ta nài nỉ tôi đấy. Vì không tìm được cơ hội cô một mình ra phố mà. Anh ta còn bảo, nếu tôi không mời được cô tới, sẽ phá mọi mối ‘làm ăn’ của tôi. Sao tôi lại đáng thương thế này? Dù anh ta có nghiêm túc, chung tình với cô thế nào đi nữa, sao lại đe dọa hất bát cơm của tôi, chỉ vì tôi là bạn với cô chứ? Nhưng nói đi nói lại, cô cũng nên tính toán. Bọn Gô loa đang thất thế. Chả biết sẽ cuốn gói đi lúc nào. Có khi còn bị lũ phát xít xóa sổ nay mai ấy chứ. Nhanh chóng mà tìm cọc mới đi. Không có lại bị tống ra đường hay bị bắn bỏ lúc nào chả biết đâu.”
“Chị, nhưng hôm đó có khi Phillips ở nhà cũng nên. Làm sao em đi được? Chị biết không, giờ anh ta thường xuyên về nhà. Anh ta mà biết sẽ giết em mất.”
“Để thằng đó chị đây xử lý cho. Nhớ sau này được công tử Giang gia ưu ái thì chiếu cố tới chị cô là được rồi.”
Nghe có vẻ hợp lý, Lan rối rít cảm ơn Na.

Sinh nhật Giang Bình là một ngày gần cuối tháng sáu, không khí vô cùng nóng nực. Phillips vừa về đã nằm lăn ra sô pha, không muốn đi ra ngoài. Ngay từ cuối buổi chiều, khi nắng nóng đã hạ bớt, Na tới, áo dài mỏng manh quyến rũ phô bày những đường cong hút mắt, rủ Lan đi thử cây đàn mới và mấy bộ trang phục diễn tấu ông chủ Quýnh mới tậu cho nhóm ả đào. Ngài thiếu tá tỏ ý sẵn lòng đi cùng tháp tùng các người đẹp, nhưng cô Na đã uốn éo vòng tay qua vai anh ta, dựa đầu vào vai nũng nịu:
“Major, les vieil hommes pas aimer toi. Laisser nous partir! En revenant, il y aura cadeaux pour toi!”  [Tiếng bồi: Thiếu tá, mấy ông già không thích ngài hiện diện. Hãy để bọn em tự đi thôi! Lúc về sẽ có quà cho ngài!]
Cô nàng đi ra, còn không quên hôn nhẹ lên trán và nháy mắt tình tứ với ngài Thiếu tá. Phillips chỉ ậm ừ gật đầu, không quên liếc theo bóng dáng lả lướt của đóa hoa lai kiều diễm.
Lái xe đưa họ tới Vạn Hoa viên, Lan và Na vội vàng vào phòng trong nhã đài thay lại trang phục, trang điểm. Sau đó, cả hai lò dò chạy ra lối cửa sau Hoa viên, đi bộ qua một ngõ nhỏ ra tới đầu phố. Một chiếc xe đã chờ sẵn, đưa họ đi tới Giang Ái Lan.
Vừa mở cửa đi vào là một căn phòng rất lớn, xa hoa rộng rãi, thiết kế hiện đại. Cả hai đều kinh ngạc trước sự náo nhiệt và lộng lẫy nơi này.
“Vũ trường xịn nhất thành phố bây giờ đấy. Vạn Hoa viên chỉ còn là con cóc ghẻ.” Tiếng Na hét bên tai, lẫn trong tiếng nhạc ầm ầm và tiếng nô đùa, cười nói như điên dại của đám khách khứa. Ánh đèn đủ màu sắc quét qua đám người. Bỗng một thanh niên đi tới gần hai cô gái, lịch sự ra hiệu cho họ đi theo lên tầng hai. Vào một căn phòng yên tĩnh, cách âm hoàn toàn khỏi tiếng ầm ầm bên dưới, thấy bánh sinh nhật, rượu tây bày biện nguy nga như tháp thủy tinh giữa phòng. Không có ai cả. Hai cô gái nhìn xung quanh rồi nhìn nhau. Đột nhiên, đèn trong phòng phụt tắt, chỉ còn ánh nến lung linh trên tháp rượu thủy tinh. Tiếng nhạc du dương vang lên, giọng ấm áp mang tiết tấu lộn xộn của Giang Bình ngân nga lạ lẫm trong bóng tối, nghe rất dễ thương. Bài hát có lẽ cả hai cô gái đều chưa nghe bao giờ, cũng không hiểu nội dung, nhưng khiến họ cảm thấy rất thích thú, mới mẻ. Giọng hát vừa dứt, một căn phòng đầy pháo hoa nhỏ xíu lóe lên rực rỡ. Đợi pháo hoa hết, ánh điện sáng trở lại, công tử đẹp trai, mặc tây trang bảnh bao, cúi người kiểu Pháp trước hai người đẹp.
“Rất hân hạnh được đón tiếp các mĩ nữ tới thân giao với Giang Bình tôi đây.”
Hai cô gái vỗ tay và cười khanh khách.
“Lãng mạn quá! Đời tôi chưa thấy bàn tiệc nào bày đẹp thế! Cũng chưa thấy đốt pháo hoa trong phòng tối lại mê li đến vậy! Không uổng công tôi bằng mọi giá tìm cách tới đây.” Lan trầm trồ, thán phục nhìn Giang Bình. Còn Na thì chép miệng:
“Ôi, giá có người làm thế này với riêng tôi, tôi sẵn sàng bỏ tất cả để chạy theo anh ta. Kể cả anh ta đang có một trăm bà vợ hay một nghìn bức trường thành chắn trước mặt.”
Giang Bình không ngần ngại tự mình rót rượu cho mỗi cô. Họ cùng hồ hởi chúc tụng và tán dương lẫn nhau. Một lúc sau, Giang Bình mời Lan nhảy. Tiếng nhạc êm ái, như suối chảy thì thầm. Ánh đèn cũng lập lòe, độ sáng tăng giảm theo giai điệu.
“Mọi người đâu hết rồi, sao sinh nhật mà chỉ có ba chúng ta?” Lan băn khoăn hỏi.
Giang Bình thì thào bên tai cô:
“Đáng lẽ chỉ có hai chúng ta thôi đấy, nhưng không biết đuổi cái đuôi cứ đòi bám dính kia đi đâu. Dù sao cũng là mĩ nữ. Mà con người tôi tuyệt đối không bao giờ so đo với chị em, với mĩ nữ lại càng không thể từ chối.”
“Tôi biết ngay mà. Sao có thể dùng mấy từ nghiêm túc, chung tình gán cho anh chứ. Nói thật đi, hôm nay có đúng là sinh nhật anh không đấy?”
“Người đẹp, thú thực ngày này tháng sau mới là sinh nhật tôi. Nhưng vì em, tôi sẵn sàng biến mỗi ngày đều thành ngày sinh nhật.”
“Cái lưỡi của anh phải đem đi nấu cháo, nếu không sẽ mang họa cho bao phụ nữ.”
“Ôi người đẹp, sao nỡ nói câu đau lòng tôi như vậy? Cả năm qua tôi bị giam hãm ở Sài Gòn, ngày ngày lấy ưu buồn làm nước mắt rửa mặt, chỉ biết dùng hình bóng em làm hy vọng sống tiếp.”
“Sao tôi lại nghe nói có người ở đất Sài thành thay bồ như thay áo, tiệc tùng thâu đêm suốt sáng, lại còn đính hôn với một thiên kim giàu nứt đố đổ vách miền Tây nữa nhỉ?”
“Người đẹp nghe đứa ghen ăn tức ở nào nói với em thế? Thâm tình của tôi sao có thể bị mấy kẻ bại hoại bóp méo thế được. Em không tin tôi sao? Tiểu thư kia là bố mẹ tôi ép lấy. Hôn nhân kinh tế nha, em không hiểu đâu. Tôi còn chưa thấy mặt cô ta. Nhưng tôi phải gánh trách nhiệm vì Giang gia chống đỡ. Em có hiểu cho tôi không? Tuần nào tôi cũng nhớ tới em, cũng gửi hoa cho em, em không nhận được sao mà nỡ nói tôi đau lòng đến vậy?”
“A, hoa à, tôi có ghé tiệm hoa. Có người bảo tôi, hoa này được đặt và thanh toán từ một năm trước cơ đấy. Anh bảo tôi có nên tin không? Không lại làm anh đau lòng, đắc tội với thiên kim tiểu thư, đắc tội với Giang gia. Tôi không gánh nổi đâu.”
“Ôi, Giang Bình tôi một đời phong lưu, mà cũng có lúc hồ đồ. Ra đi mà để lại một đám chim sâu đâm bị thóc chọc bị gạo, khiến cho quay về trái tim đầy thương tích. Xin nàng đấy, đừng xát thêm muối vào lòng tôi.”
Điệu bộ đau lòng mà vẫn ngả ngớn, vô lại mà vẫn thanh lịch, như mây trôi nước chảy của chàng công tử khiến Lan cười khanh khách. Họ cứ đấu võ mồm trong khi nhảy liên tục tới năm bài liền. Na nhìn họ, không dấu nổi vẻ ghen tị ra mặt.
Khi đã mệt phờ, Giang Bình dìu Lan loạng choạng nhưng mặt đầy nụ cười sáng bừng mỹ lệ về bàn. Cả hai cùng nâng ly lần nữa, uống chút rượu và ăn bánh ngọt. Vừa thả lỏng, Lan đã thấy khắp người nóng bừng, tim đập gấp gáp, thở dồn dập dần, mắt mơ màng, quay sang túm ngay lấy áo Giang Bình. Anh ta vội tóm chặt lấy hai tay cô. Nhìn ánh mắt tràn đầy lửa dục và đã dần mê man của cô, Giang Bình kinh ngạc. Như hiểu ra, anh ta quay đầu lại phía Na, nghiến răng kèn kẹt:
“Cô đã giở trò gì?”
“Trò gì là sao? Giúp anh thôi, và cả bạn tôi nữa. Hai người đều mê mệt nhau mà không dám tiến lên. Ai da, những người yêu nhau thật là ngốc mà. Sau này hai người nhớ phải cảm ơn tôi đó nha!”
Na bày gương mặt vui vẻ, niềm nở, chân thành nhìn anh ta và Lan, sau đó nhẹ nhàng vẫy vẫy tay tạm biệt, cười hì hì đi nhanh ra cửa. Lúc này Lan không còn thần trí tỉnh táo nữa, đã xé áo mình và áo Giang Bình, dụi đầu vào lồng ngực anh ta. Công tử phong lưu không thể để người mình hằng ngày đêm mơ tưởng ra ngoài trong tình trạng này được. Dâng cho thằng khác không bằng để anh ta hưởng. Trong phòng, một màn xuân quang hừng hực, kinh diễm.
Còn Na nhanh chóng lên xe kéo về Vạn Hoa viên. Cô nàng khẽ nhếch môi. Giúp các người ư? Mơ tưởng. Chờ xem, kịch hay giờ mới chân chính bắt đầu.
*
*   *
Một chiếc xe Jeep đỗ xịch trước cửa khu ăn chơi xa xỉ lúc hơn mười hai giờ tối. Nhạc vẫn xình xịch, đám người cuồng loạn nhảy như điên, bị đám lính đi trước xô ngã rạp ra hai bên. Tóm lấy một người trong trang phục quản lý vừa xuất hiện, ngài thiếu tá không còn bình tĩnh nổi, nhấc hẳn cổ áo ông ta lên quát:
“Òu est Giang Binh?” [Giang Bình đâu?]
“Tầng hai, tầng hai. Major…” chưa nói hết đã bị quăng ra giữa sàn nhảy.
Phillips ào lên tầng hai khu giải trí Giang Ái Lan như một cơn lốc, đá tung cửa từng căn phòng một. Tới căn phòng ánh đèn nhấp nháy, trên bàn tiệc còn vài ngọn nến chưa kịp tắt hết, trong góc là đôi nam nữ trần truồng mệt mỏi nằm ôm nhau, trên người đầy dấu xanh tím của cuộc giao hoan mãnh liệt. Không khí cũng đặc mùi dục tình. Phillips điên tiết lao vào lôi Lan quẳng ra sàn, rồi không ngần ngại rút súng bắn liên tiếp vào Giang Bình. Anh chàng công tử đã tỉnh giấc ngay khi cửa phòng bị đá ra, nhanh nhẹn lăn người xuống đệm sô pha tránh đạn. Rồi thừa lúc đám lính và đám phục vụ lẫn lộn trong phòng, anh ta phi người thật nhanh qua cửa trốn mất, chắc cũng bị thương không nhẹ, vì máu vãi đầy trên sàn. Còn lại Lan, cô bị hất xuống đất, đau quá tỉnh táo lại đôi chút, thấy rất đông người trước mặt. Nhìn quanh thấy Phillips đang điên cuồng xả súng, còn mình thì không mặc gì, cô sợ hãi kéo vội lấy chiếc khăn trải bàn gần đó quấn vào người, hoảng loạn nhìn cảnh tượng trước mặt. Bắn hết đạn, Phillips điên cuồng chửi thề và đập phá đồ đạc trong phòng.
“Putain de merde! Un monde de merde! Je devrais vous tuer tous! Sales fils de putes! Barbares!” [Đồ khốn kiếp! Một lũ khốn kiếp! Tao phải giết tất cả chúng mày! Lũ khốn! Lũ mọi rợ!]
Đám quân lính và người phục vụ sợ hãi chạy hết ra khỏi phòng. Đập phá mỏi tay, Phillips ngồi phịch xuống cái sô pha đơn, nhìn căn phòng tan hoang đổ nát, rồi phát hiện ra Lan vẫn kinh hãi, run rẩy, mặt đầy nước mắt trong góc tối. Anh ta khự lại một lúc, rồi cơn thịnh nộ lại nổ ra. Anh ta lao tới cô đấm đá liên tục.
“Merde, t'es la chose la plus hideuse que j'ai jamais vue! Viens, mauvais putain!” [Mẹ kiếp, mày là thứ kinh tởm nhất tao không bao giờ muốn thấy! Ra đây, đồ điếm xấu xa!]
Phillips lôi cô ra giữa phòng, lại đấm đá tiếp. Đến khi hắn chán nản dừng tay, cô chỉ còn như cái xác đầy máu me, không nhúc nhích. Phillips vác cô lên vai, đi ra khỏi phòng, ném cô vào trong xe, quay đầu lại ra lệnh cho đám lính:
“Détruirez ce lieu pour moi!” [Đập nát chỗ này cho tao!]
Lũ lính cầm gậy đập ầm ầm vào khách khứa và nhân viên, nã đạn vào đồ đạc, đèn chiếu. Người người hốt hoảng, xô nhau chạy thoát thân như ong vỡ tổ. Còn Phillips nghênh ngang bảo lái xe đi ra bờ sông Lấp. Tới bờ sông, hắn thẳng tay quăng cô lăn xuống bờ sông hôi hám, bẩn thỉu. Chiếc xe lao mình về hướng Vạn Hoa viên, mang theo tiếng cười sằng sặc man rợ của Phillips.
Lan nằm bên bờ sông lặng ngắt. Đêm hè lộng gió. Mùi hôi thối, tanh nồng từ lòng sông và từ khu dân cư bản xứ đông đúc nghèo khổ cạnh đó táp vào mặt cô. Cô thấy mình có chút thanh tỉnh lại, rồi ngay sau đó mệt mỏi và đau nhức lan ra khắp người khiến cô như trầm mê. Cô không thể nói được, không động đậy nổi, nước mắt đã khô lại trào ra nhạt nhòa cùng máu. Rất lâu sau, chừng như đã qua mấy đời người, cô mê mệt bất tỉnh hay ngủ thiếp đi. Cô nghe thấy tiếng người nói, cô thấy gương mặt hốt hoảng rất quen thuộc, cô cảm thấy mình đã được một vòng tay bế thốc dậy. Cô thấy mình đang đứng trong một cung điện màu trắng đẹp đẽ, trước mặt hoàng tử cao quí. Hoàng tử dìu cô nhảy, nhảy mãi, nhảy mãi, đến các vì sao cũng tức tối ghen tị. Khi họ dừng lại, các vì sao đã nổi giận bỏ đi hết, chỉ còn lại mặt trời mỉm cười rực rỡ ở phương Đông, cầm tay họ đặt vào nhau. Hoàng tử dịu dàng đặt một nụ hôn lên môi cô. Cô mãn nguyện nở nụ cười, ngước lên nhìn chàng. Đó là gương mặt của Kiên.
Cô giật mình tỉnh lại. Thấy mình nằm trên giường trắng toát trong căn phòng chật hẹp, yên tĩnh. Cô bình tĩnh lại, im lặng hồi tưởng mọi chuyện. Có lẽ cô và Giang Bình đã xảy ra chuyện. Thở dài thất vọng vì anh ta. Rồi cô cảm thấy không đáng, anh ta không đáng để cô phải bận tâm. Một lúc sau, bác sĩ Kiên mệt mỏi mở cửa bước vào:
“Em đã tỉnh?”
Cô khó nhọc gật đầu. Rồi cô lại cố rướn người về phía anh, dồn dập hỏi:
“Bọn họ…? Mọi chuyện là thế nào?”
Kiên khẽ nhíu mày:
“Lo cho bản thân em đi. Em đã mê man ba ngày rồi.”
“Anh cứu em?” Cô muốn giải đáp nghi vấn của mình.
“Ừ. Người của Giang Bình tới, bảo tôi giúp công tử nhà họ đi tìm em ngay. Phillips có thể giết em. Tôi vội đi tới Giang Ái Lan, hỏi mấy người xung quanh, tới cả Vạn Hoa viên và nhà em. Nhưng đều không thấy. Rạng sáng quay lại tóm được tay lái xe của hắn đang ngật ngưỡng say trong Vạn Hoa viên, tôi mới biết hắn vất em bên bờ sông. Tôi chạy vội tới, may mà em vẫn còn thở.”
“Cảm ơn anh. Thế còn… thế còn…”
“Giang Bình vẫn còn sống, chỉ bị thương nhẹ ở tay và vai. Bị đưa về Sài Gòn hôm qua rồi. Giang Ái Lan tạm thời đóng cửa. Còn Phillips”, Kiên ngập ngừng, đăm chiêu một chút, liếc nhìn Lan, thấy tâm lý cô đã ổn, mới nói tiếp, “Phillips đã chết.”
“Hả?”
Đúng như anh dự đoán, Lan chỉ há hốc mồm kinh ngạc, bối rối, chứ không có vẻ đau đớn, thương tâm. Có lẽ tình cảm của cô với ngài Thiếu tá cũng không hẳn sâu sắc như vẻ bề ngoài. Lúc đó, anh mới ôn tồn nói:
“Bị Cộng Sản phục kích bắn chết. Sau khi vất em ngoài bờ sông, hẳn là ngài Thiếu tá đã tới Vạn Hoa viên rượu chè, ăn chơi tới sáng. Cả lái xe và anh ta cùng say bí tỉ. Bên cạnh lại không có người hộ tống bảo vệ. Vừa đi khỏi Vạn Hoa viên một đoạn thì bị một nhóm Cộng Sản phục kích bắn chết cả hai.”
Lan thẫn thờ im lặng. Kiên xem xét các vết thương trên người cô, gật gù, rồi lại ra ngoài làm việc tiếp. Cô một mình trong phòng bệnh chật hẹp, đầy mùi sát trùng, nhưng lòng rối bời. Phillips đã chết ư? Không có tình thì còn nghĩa. Ít ra trên đời này anh ta là người đối xử tốt với cô nhất, trừ lần cuối cùng ra. Dẫu biết mình chỉ là cô nhân tình được cưng chiều nhất trong đám nhân tình của anh ta, nhưng những ấm áp mà anh ta dành cho cô như chút lửa sưởi ấm cuộc đời lạnh lẽo của cô. Dù chị Na từng bảo cô hiến dâng thân xác để đổi lấy những thứ đó là hợp lý, là sòng phẳng; nhưng cô vẫn cảm thấy biết ơn ngài Thiếu tá.
 Nhìn căn phòng chật hẹp trước mặt, cô thấy tương lai mờ mịt. Cuối cùng ai cũng bỏ đi hết. Cát đi, em Lân đi, Giang Bình đi, Phillips đi. Chỉ còn bác sĩ Kiên bên cạnh. Không biết rồi anh ấy sẽ lại bỏ cô mà đi lúc nào đây? Nước mắt cô tuôn rơi.
Đến chiều tối, bác sĩ Kiên đi vào, mang cho cô ít đồ ăn nhẹ. Anh cẩn thận xem lại các vết thương cho cô lần nữa.
“Lúc nào thì em ra ngoài được, anh Kiên?”
“Nhanh thì một tuần, còn nếu không phải tĩnh dưỡng một tháng.”
“Em muốn đi thăm Phillips.”
“Lính Pháp đã đưa xác ngài thiếu tá và tay lái xe về quân doanh rồi. Không rõ họ xử lý thế nào. Nhưng chúng ta không thể vào được đâu. Em vốn đâu phải là thân nhân của anh ta. Nghỉ ngơi đi cho lại sức. Rồi nghĩ xem em sẽ làm gì tiếp theo.”
Cứ thế, Lan ở lì phòng bệnh của bác sĩ Kiên một tháng liền. Các vết thương đã hoàn toàn khỏi hết, da dẻ lại mịn màng, hồng hào như cũ. Cô từng đi tới căn nhà trước đây của Phillips. Nó đã được giao cho người khác. Bảo vệ, giúp việc đều là người mới, không biết gì về chủ cũ, ngoài việc ông ta đã bị ám sát. Cô buồn bã tản bộ ra quán hoa gần đó. Mới ngày nào thôi, cô còn tung tăng kiêu hãnh tản bộ trên con đường này, còn có Giang Bình và mấy công tử nhà giàu bám đuôi phía sau. Cứ như đã trải qua một đời.
Cái chết của Phillips gây chấn động cho thành phố nhỏ bé này. Nhưng nó rất nhanh trôi qua. Người Pháp cũng không có tuyên bố hay hành động trả đũa nào, vì họ còn phải lo lắng đối phó với người Nhật sắp tràn vào Đông Dương.(8)
(8) Năm 1940, Đế quốc Nhật tấn công Đông Dương và nhanh chóng thỏa thuận với chính quyền Vichy ở Pháp để Nhật toàn quyền cai trị Đông Dương. Thực dân Pháp trên danh nghĩa chỉ cai trị Đông Dương đến ngày 9 tháng 3 năm 1940. Sau đó, Nhật nhận thấy quân đội Pháp và người bản xứ đang lên kế hoạch chiến đấu chống lại Nhật, Nhật quyết định tuyển mộ dân bản xứ, đẩy nhanh kế hoạch đổ bộ vào Đông Dương.
Ngày 2/8/1940, Nhật Bản trao cho toàn quyền Đông Dương Decoux một bức công hàm với nội dung: Pháp phải cho Nhật tự do chuyển quân trên lãnh thổ Đông Dương để đánh Trung Hoa Quốc dân Đảng; được sử dụng một số sân bay và bảo vệ những vị trí này ; Pháp phải giúp đỡ việc vận tải vũ khí và đạn dược cho quân đội Nhật. Ngoài ra Nhật Bản đòi được hưởng những điều kiện về thương mại bình đẳng với Pháp ở Đông Dương. Nếu bị từ chối, Bộ ngoại giao Nhật Bản sẽ tiến vào Đông Dương.
Ngày 19/9/1940, Bộ ngoại giao Nhật bản thông báo cho đại sứ Pháp ở Tôkiô rằng, ngày 22/9, quân đội Nhật sẽ vào Đông Dương dù có đạt được hiệp ước quân sự với Decoux hay không.
Lan quyết định quay về Vạn Hoa viên làm việc, bán nốt mấy món trang sức đang đeo trên người, đưa tiền cho Kiên, nhờ anh tìm giúp chỗ ở.
Vừa thương lượng xong chuyện quay lại đi làm với chú Hùng dô, bước chân khỏi phòng chú, Lan gặp ngay Lân đi tới. Đã rất lâu rồi cô không thấy em gái, chỉ nghe kể qua Na và Kiên. Cô mừng đến rơi nước mắt.
“Em… Em.. Lân đấy à?”
“Chị còn có ngày quay lại đây kiếm ăn cơ à?” Cô em gái đã mười sáu tuổi, xinh xắn, hoạt bát, nhưng không dấu nổi vẻ khinh bỉ trên mặt. Lan vẫn mặc kệ, túm vội lấy tay cô bé, không để cô bé lại bỏ đi mất. Cô nghẹn ngào nhìn em:
“Chúng ta nói chuyện nhé? Lâu lắm rồi chị em mình chưa nói gì với nhau.”
Chính xác đã một năm rưỡi rồi, họ không gặp mặt nhau. Dù cô cố gắng đợi ở căn phòng nhỏ của Lân trong nhã đài bao ngày, cô bé cũng lẩn như trạch. Nó còn nhờ người báo lại, cô mà ở đó, con bé sẽ không về. Nửa năm trở lại đây, cô bé đã bỏ học ở trường công của người Pháp. Phillips và cô biết chuyện, nhưng lúc đó, Phillips mải bận lòng vì người Nhật và nước Pháp thua trận, nên không có đầu óc quan tâm tới. Còn cô không thể gặp nổi em mình. Chỉ nghe Kiên nói, con bé ở bên Cát; còn Na kể, con bé vẫn đi đi về về căn phòng nhỏ ở Vạn Hoa viên, khi đó cô mới yên tâm.
Con bé tỏ ra khó chịu, nhưng cũng kệ cô dắt tay kéo tới phòng của nó trong nhã đài.
“Em… em… vẫn tốt chứ?”
“Sao lại không tốt? Tôi được làm những việc tôi thích, ở bên người tôi yêu, chiến đấu vì một lý tưởng chung. Đối với tôi, thế là hạnh phúc nhất rồi.”
Cô gật đầu lia lịa, lấy tay lau nước mắt.
“Ừm. Thế là tốt rồi. Em sống trong Vạn Hoa viên có khó chịu không? Chị đã nhờ anh Kiên tìm giúp chỗ ở. Em qua ở cùng chị nhé? Còn đi học, nếu muốn đi học thì bảo chị, chị sẽ cố gắng lo cho em. Có thể không tốt bằng trường cũ, nhưng…”
“Đủ rồi.” Con bé bực dọc ngắt lời. “Tôi không muốn dùng những đồng tiền nhơ bẩn của chị. Tôi sống ở đây cũng tốt chán. Đừng can thiệp vào đời tôi. Cứ lo cho thân chị đi.”
“Ừ, ừ. Chị sẽ không can thiệp. Thế còn… thế còn… anh Cát vẫn khỏe chứ?”
“Đã bảo đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi mà.” Con bé trợn mắt lên.
“Nhưng chị hỏi về anh Cát mà. Chị hứa sẽ không can thiệp vào cuộc sống của em.”
“Nhưng anh Cát là cuộc sống của tôi. Đừng tưởng anh ấy bắn chết tên Thiếu tá là để trả thù cho chị. Đó là công việc thôi. Là thời cơ tới, anh ấy phải chộp lấy, để trừ hại cho dân cho nước.”
Lan kinh ngạc trước những lời hùng hổ của em gái.
“Em… em… em nói gì? Cát bắn Phillips?”
“Thế chị cho là ai? À, tôi quên mất là chị cũng yêu tên thực dân bỉ ổi kia chẳng kém gì. Thế nào? Chị hận anh ấy đã diệt mất nguồn sống dồi dào của chị rồi hả? Đừng lo, còn nhiều thằng Pháp khác. Chị cứ từ từ mà thể hiện. Và tránh xa Cát của tôi ra.”
Nói rồi con bé phũ phàng đẩy cô ra ngoài cửa, còn nói thêm với cô:
“Và tránh xa cả tôi nữa.”
Lan quay về phòng khám của bác sĩ Kiên, lòng nhộn nhạo khôn tả.
Là anh ấy, là anh ấy ư? Anh ấy trả thù cho mình ư? Anh ấy cũng thích mình? Anh ấy muốn giải thoát mình khỏi Phillips? Tơ tình đan xen chồng chéo trong tâm hồn nhỏ bé khiến cô thấy mình vụng về, không hiểu chuyện mà cũng bất lực như thuở thơ ngây.
Đêm đó cô mất ngủ.

 

Những Thành Phố Bên Bờ Biển Cả - Cheryl Pham: Chương 9


9 – Đứng về phía người ấy


Doanh trại của quân Pháp tại Hải Phòng lại bị tấn công liên tiếp mấy lần. Lần này có chút thiệt hại: tám lính bị thương, ba bốt canh gác bị phá hủy, hai kho xăng dầu bị đốt cháy. Phía Việt Cộng có lẽ ít nhất hai mươi người tham gia và ít nhất sáu người bị thương. Đài phát thanh và phóng viên báo chí phỏng vấn liên tục các sĩ quan Pháp. Họ ùn ùn vây ở cổng quân doanh hay những chỗ ăn chơi của đám sĩ quan như Vạn Hoa viên, Giang Ái Lan…, và đặt câu hỏi hoài nghi về sức mạnh của đội quân viễn chinh, còn so sánh với năng lực của đội quân Cộng Sản thần bí. Làm sao Cộng Sản đánh càng lúc càng lớn, càng lúc càng chính xác, và càng ít tổn thất hơn thế? Hay đoàn quân xa xứ đã mệt mỏi, bị dân An Nam ngu muội đồng hóa ngược lại mất rồi?
Lan nước mắt ngắn dài mỗi lần gặp Phillips, bày tỏ sự lo lắng hoảng sợ cho tính mạng ngài Thiếu tá. Đau đầu với áp lực từ cấp trên, từ đám nhà báo, ít ra Phillips cũng cảm thấy chút an ủi bên cô nhân tình bé bỏng. Dù sao trong con mắt của Phillips, lũ mọi rợ kia chỉ biết cầm cào, cầm cuốc, nhìn thấy súng đã vãi ra quần chạy mất dạng, làm sao địch nổi đội quân thiện chiến, trang bị hiện đại, với nguồn tài lực dồi dào từ Đế quốc Đại Pháp. Thi thoảng để bọn mọi rợ ẩn nấp đánh lén ăn may đắc chí một chút cũng không sao. Thế mà đám nhà báo đã như phát rồ. Bọn họ muốn kiếm tiền đến phát điên rồi. Đối với anh ta, đối thủ thực sự phải là những binh đoàn thiện chiến, mưu ma chước quỉ, tiến lùi bài bản, với vũ khí tối tân và tham vọng ngút trời của Hitler. Khỏi phải nói, anh ta ước ao được chiến đấu chống lũ Phát xít đến thế nào. Không biết nói nỗi lòng cho ai, anh ta chỉ có thể thao thao bất tuyệt với cô Lọ Lem ngây ngô của mình, dù ánh mắt nàng rõ ràng hoàn toàn mờ mịt.

Đêm đó, một đêm mùa hạ oi ả, ve kêu sà sã khiến tâm trí con người cũng mê man. Phillips cũng có nhà. Lan và anh ta ung dung đi ngủ trong tiếng đạn pháo ì oạp bốn phương. Bỗng có một loạt tiếng nổ lớn vang trời. Sau đó còi báo động rú khắp thành phố. Cộng Sản lại đánh vào công sự hay nhà máy nào đó của người Pháp đây. May mà ở thành phố này, chỉ có Cộng Sản và Pháp, không có cảnh quan quân triều đình đánh Cộng Sản, hay quân triều đình quay lưng đánh Pháp như nơi khác. Nếu không còi báo động hẳn phải hú ngày đêm không ngừng. Phillips đã tỉnh giấc, bắt đầu thấp thỏm.
Chừng gần một giờ sau, tiếng chân và tiếng xe công vụ lăn bánh rầm rập xen lẫn tiếng lựu đạn và tiếng súng giòn giã. Bảo vệ lên gọi Phillips đi ra ngoài, có người quân doanh tới. Anh ta chạy xuống nhà. Lan cũng nhổm người dậy.
Bỗng bên rèm cửa có tiếng gọi khẽ:
“Tìm cách ngăn hắn lại. Mau lên!”
Lan trừng mắt nhìn qua rèm cửa. Kiên, có lẽ cũng đang bị thương, vừa nhảy vào trong phòng, đồng thời ra dấu cho cô im lặng.
Có tiếng chân chạy lên cầu thang, sợ Phillips sẽ vào phòng, Kiên vội chui xuống gầm giường. Cô nhìn quanh, cầm gối di vội vết chân trên sàn nhà. Thấy không còn dấu vết nào, trừ ban công. Cô vội chạy ra ban công, giả vờ mở rèm nhìn ra ngoài. Phillips mở cửa ào vào, nhanh chóng mặc quân phục.
“Ma biche, excuse-moi, je vais partir. Bonne nuit!” [Xin lỗi em yêu, anh phải đi rồi. Ngủ ngon đi nhé!]  
Vội hôn tạm biệt cô, rồi anh ta nhanh chóng quay đi, khép cửa lại. Lan bối rối nhìn quanh khi nghe tiếng chân bắt đầu nện trên cầu thang. Bỗng thấy khẩu súng của Kiên đặt trên sàn, dưới gầm giường, Lan khẽ nói:
“Anh Kiên, bắn em đi!”
Kiên xoay mặt ra phía cửa sổ, sửng sốt, nhưng hiểu ra ngay lập tức. Tiếng súng vang lên rất rõ cùng với tiếng kêu thất thanh của Lan. Phillips và mấy bảo vệ vội chạy ngược lại căn phòng. Lan đang ngồi cuộn mình trong rèm cửa, ánh mắt thất kinh, không nói lên lời, cánh tay phải đầy máu, một tay kia còn cố run rẩy bám vào rèm cửa. Dưới sàn, máu vương vãi, nhưng đã bị nhòe nhoẹt, vì Lan đang ngồi lên. Áo ngủ dài làm vết máu bắn ra bị lộn xộn, khó mà ngay lập tức quan sát kỹ được hướng bắn ra. Thấy Phillips và đám bảo vệ cùng mấy người lính Pháp đều rút súng ra, Lan chỉ tay không bị thương ra ngoài cửa sổ, rên rỉ:
“Có người…Bên ngoài… extérieur… fenêtre!” [Bên ngoài… cửa sổ!]
Phillips hô lên:
“Où les gardes? Attention à l'extérieur la fenêtre!” [Người đâu? Chú ý bên ngoài cửa sổ!”]
Lính Pháp và đám bảo vệ chạy hết ra ngoài sục sạo khu vườn. Phillips lôi tay Lan ra xem vết thương, thấy đạn xé rách cánh tay và nằm lại đó, vị trí không nguy hiểm. Anh ta bế Lan lên giường, thét người giúp việc ầm ầm:
“Tante Ha, tante Ha! Où êtes-vous?” [Thím Hà, thím Hà! Thím ở đâu?]
Thím Hà chạy vội vào phòng, tóc đã buộc lại, chắc đã tỉnh ngủ được một lúc. Phillips ra hiệu bảo thím mang đồ sơ cứu tới. Trong lúc đợi kết quả lùng sục bên ngoài, anh ta nhanh chóng dùng kẹp lấy viên đạn ra, khử trùng qua rồi băng bó cho Lan trong khi cô đau đến sắp ngất xỉu, đồng thời luôn miệng an ủi cô:
“Ma biche, ne t'inquiète pas, c'est pas si grave. Ça va bien aller!” [Em yêu, đừng lo, không sao đâu. Ổn rồi mà!]
Hơn nửa tiếng sau, bảo vệ Lâm chạy vào thông báo cho Phillips:
“Afficher la trace, Major. Mais pas personne. Peut être échappé” [Thưa Thiếu tá, thấy dấu vết. Nhưng không thấy người. Có lẽ đã trốn thoát.]
Một người lính Pháp, có lẽ là sĩ quan cấp dưới của Phillips, bước vào thúc giục:
“Délai, Major! Dépêchez-vous! Nos gens ne peuvent pas attendre plus longtemps!” [Tạm gác lại đã, thưa Thiếu tá! Nhanh lên! Người của ta không thể đợi lâu thêm được nữa!]
Phillips gật đầu hiểu ý, nói một tràng với Lâm, rồi quay sang áy náy nhìn Lan:
“Ma biche, je suis désolé. Mais je dois partir. Lam invitera Dr Kien maintenant. Au revoir, chérie!” [Xin lỗi em yêu. Nhưng anh phải đi rồi. Lâm sẽ đi mời bác sĩ Kiên ngay bây giờ. Tạm biệt em yêu!]
Cô nghẹn ngào khóc, mặt tái xanh, run rẩy bám chặt tay Phillips, rồi gục vào ngực anh ta, khiến anh ta bối rối, vỗ về an ủi cô. Cho đến khi viên sĩ quan sốt ruột nhắc lại lần nữa, anh ta mới đành hôn cô, để lại ba người tăng cường bảo vệ căn biệt thự, rồi dẫn theo đám lính Pháp đi mất. Bảo vệ Lâm nhanh chóng điều người bao vây các mặt biệt thự chặt chẽ, sau đó đi tìm bác sĩ Kiên. Trong phòng chỉ còn thím Hà và Lan.
“Cô chủ, cô sang phòng khác nhé. Để tôi dọn lại phòng này. Bừa bộn thế này chắc không ngủ ở đây được.”
“Được rồi, thím nhớ dọn thật sạch nhé, không được lưu lại mùi máu. À, giờ tôi hơi mệt và đói. Thím đi làm cho tôi ít đồ ăn nhẹ đã.”
“Chắc cô bị dọa sợ và mất nhiều máu quá đấy mà. Cô sang phòng bên thay đồ và nghỉ tạm đi, tôi đi nấu cho cô ngay đây.”
“Thím cứ đi đi. Tôi tự sang được. Tôi không sao nữa rồi, chỉ bị thương ở cánh tay thôi mà. Cũng không nguy hiểm.”
Thím Hà dù có hơi băn khoăn, nhưng vẫn đứng dậy đi xuống bếp. Cô định cúi xuống giường thì Kiên đã chui lên.
“Em không ngăn được. Có sao không anh?”
“Trễ một tiếng rồi. Hy vọng mọi người đã rút kịp.”
“Vết thương của anh…?” Cô lo lắng nhìn tay anh, đã được băng tạm bằng ít giẻ rách, máu thấm ra ngoài băng vải đã đông lại. Chân anh cũng hơi khập khiễng.
“Không sao, vết thương nhẹ thôi. Anh tự xử lý được. Chốc nữa bảo vệ Lâm về, em hãy tìm cách gây huyên náo để anh trốn ra.”
Thấy Lan gật đầu, Kiên cẩn thận mở cửa đi ra. Lan quay đầu lại nhìn dưới gầm giường kiểm tra. Không có dấu vết gì. Lúc này cô mới yên tâm đi sang căn phòng bên cạnh.
Một lúc sau Lâm về. Có tiếng vài bước chân đi lên cầu thang, mở cửa phòng. Rồi Lâm quay xuống hỏi to:
“Thím Hà, cô chủ đâu rồi?”
Đúng lúc đó, có tiếng thét thất thanh “Á… cứu với… cứu với… ai cứu tôi với…” Lâm và đám bảo vệ bên dưới chạy về phía có tiếng kêu. Phát ra từ phòng bên cạnh đang để tối đèn. Lâm xô cửa vào, bật đèn lên. Thấy Lan đang kinh hoàng cầm gối đập loạn xạ, miệng không ngừng thét:
“Cứu tôi… có người bắn tôi. Có người bắn tôi…”
Lâm và mấy người bảo vệ rút súng nhìn quanh, hỏi một bảo vệ ngoài cửa sổ vườn hoa:
“Có thấy gì không?”
“Không, à… không rõ. Chúng tôi vừa chạy tới, nhìn quanh cũng chưa thấy gì.”
Thấy thím Hà hốt hoảng giữ người cô chủ lại, Lâm nhẹ giọng:
“Cô chủ có lẽ bị ám ảnh bởi sự việc vừa rồi. Không sao đâu. Không có ai cả. Chúng tôi đã thắt chặt canh phòng tất cả các hướng vào tòa nhà. Tôi sẽ cho một người canh ngay ngoài cửa sổ phòng này, còn tôi canh ngay ngoài cửa. Có tên nào xuất hiện, chúng tôi sẽ tóm được ngay.”
Lan run rẩy gật đầu. Đợi đám bảo vệ đi hết, Lâm quay sang giới thiệu một người đàn ông:
“Cô chủ, bác sĩ Kiên đi khám bệnh cho nhà khác, tôi chờ mãi không thấy, nên đi mời bác sĩ Văn Thành tới xem cho cô.”
Cô ra bộ miễn cưỡng gật đầu. Vị bác sĩ thuần thục tháo băng xem xét, khử trùng vết thương lần nữa, rồi băng bó, quấn nẹp ngay ngắn lại. Anh ta viết một đơn thuốc, đưa thêm mấy lọ chất lỏng, cẩn thận dặn dò cách sử dụng và điều trị. Sau đó Lâm tiễn bác sĩ về. Cô ăn xong bát cháo thím Hà đưa, mệt mỏi tắt đèn đi nằm. Đến tận sáng, cũng không thấy động tĩnh gì thêm. Chắc Kiên thoát được rồi. Cô thở phào. Lòng khấp khởi vui mừng. Chuyện đêm qua khá mạo hiểm. Cô phát hiện ra mình đang sung sướng vì có cảm giác thành tựu khi vừa liều lĩnh thực hiện thành công một việc nguy hiểm. Cuộc đời mình từ trước tới giờ phải chăng đã quá nhàm chán?
Ngay trưa hôm đó Phillips ghé qua nhà, thấy vết thương của Lan không còn gì đáng ngại nữa, hỏi chuyện bảo vệ Lâm một lúc rồi anh ta lên phòng xem lại hiện trường. Dù thím Hà đã dọn phòng sạch sẽ, một bảo vệ đang sơn lại tường bên cửa sổ, nơi dính máu đêm qua; nhưng trực giác mách bảo khiến Phillips khẽ đăm chiêu nhìn ra ngoài vườn qua khung cửa sổ, rồi lại nhìn quanh phòng. Mắt anh ta dán vào gầm giường. Anh ta đi tới, cúi xuống nhìn gầm giường. Không có gì cả, thím Hà đã dọn sạch sẽ. Anh ta nên cảm thấy may mắn vì có người giúp việc quá tận tụy chăng?
Phillips xuống phòng ăn, khẽ nhíu mày nhìn Lan đang chật vật ăn bằng tay trái. Đúng lúc đó Lan ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt đăm chiêu của anh ta, nước mắt cô lại chảy ra ào ạt, giương đôi mắt đẫm lệ tội nghiệp nhìn anh ta:
“Anh… toi…”
Dù trong lòng cô hơi chột dạ, không biết anh ta đã phát hiện ra điều gì vậy? Nhưng khi thấy Phillips dịu dàng sà đến, âu yếm bên cô, nghi ngờ trong lòng cô lại tan biến hết.
“Ma biche, laisses-moi t'aider.” [Em yêu, để anh giúp em.]
Anh ta lấy thìa, dĩa xúc đồ ăn cho cô, còn bản thân sau đó mới ăn. Xong bữa trưa, họ còn quyến luyến âu yếm nhau một lúc lâu, Phillips mới lên xe về doanh trại. Hôm sau tỉnh dậy, Lan bảo lái xe chở đến chỗ bác sĩ Kiên xem lại vết thương.
Thấy Kiên ung dung trong chiếc áo blu trắng dài tay, cô cũng vui vẻ hơn.
“Anh Kiên, thế nào rồi?” Cô thì thào khi anh đã vào trong phòng điều trị và đóng cửa lại. Thấy mắt cô dán lên cánh tay cầm bút của mình, Kiên mỉm cười:
“Không phải tay đó. Là tay này cơ.” Vừa nói anh vừa giơ cánh tay đang cầm quyển sổ lên, khiến Lan đỏ mặt xấu hổ. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy lớp băng gạc cộm nhẹ lên ở chỗ gần khuỷu tay.
“Nào, xem vết thương của em nào!”
Anh nhanh chóng tháo nẹp, xem vết thương, bôi qua một ít chất lỏng, rồi bó lại như cũ.
“Không sao, chỉ một hai tháng nữa là bình thường thôi.”
Im lặng một lúc, anh khẽ nói như thì thào:
“Tôi nghĩ, em có lẽ muốn đi gặp một người.”
Không để cô nói gì, anh ra hiệu cô đi theo tới căn phòng cuối cùng trong dãy. Mở cửa đi vào, không có ai. Kiên lại lấy chìa mở khóa, qua hai gian nữa, mới tới một căn phòng nhỏ rất sạch sẽ. Trên giường, một người đang nằm, từ đầu đến chân quấn đầy băng trắng. Nhìn kỹ gương mặt dính đầy băng keo, đôi mắt nhắm nghiền, nếu không chú ý tới ngực còn phập phồng rất nhẹ, sẽ tưởng người đó đã chết. Là Cát. Trông giờ này anh ấy như một xác ướp an tĩnh chờ lên thiên đường. Lan run rẩy, nước mắt rơi như mưa.
“Anh ấy bị thế này từ bao giờ thế? Sao lại ra nông nỗi này?”
“Rạng sáng hôm qua. Khi anh về tới đây thì cậu ấy chỉ còn thoi thóp. Người đưa về bảo trúng mìn và súng máy. Quân ta rút kịp, thương vong không nhiều.”
“Thì ra hôm qua là… anh ấy… anh ấy… là…” Cô kinh ngạc lắp bắp.
“Phải, cậu ấy là một trong những người lãnh đạo phong trào công nhân ở Bắc Kỳ, từ Hà Nội, Hải Phòng, Nam Định, Hồng Gai… Lần này người Pháp điều rất nhiều lính từ quân doanh tới càn quét, nên phía đầu não của ta cũng có chút tổn thất.”
“Vậy anh ấy sẽ… không sao chứ…?”
“Giờ phải chờ cậu ấy tỉnh lại đã.”
Cô khẽ gật đầu, đau lòng khôn tả nhìn người trên giường. Đó từng là một thanh niên vô cùng ôn nhu, tuấn tú, có ánh mắt sáng và cái nhìn lơ đãng. Đó từng là người tỉ mỉ dạy cô gõ phách, tập đàn, tập trống, chỉnh từng lời ca, kiên nhẫn dạy cô từng chữ cái, đọc cho cô nghe từng bài thơ, từng câu chuyện cổ. Đó là người mua cho cô cây bút, cuốn vở, quyển sách vỡ lòng đầu tiên, đôi giày đầu tiên, cái khăn quàng đầu tiên, cái kẹp tóc đầu tiên… và nhiều thứ đầu tiên khác trong đời cô. Còn cô đã làm gì cho anh ấy, ngoài việc càng lúc càng rời xa?
Họ đi ra khỏi căn phòng đó. Nhìn cô gái ôm mặt nghẹn ngào khóc không ra tiếng, Kiên vỗ về:
“Cậu ấy là thanh niên dẻo dai, sẽ sớm tỉnh lại thôi. Biết em đứng về phía mình thế này, hẳn cậu ấy rất vui.”
Mãi một lúc lâu sau, khi mặt mũi đã đủ tỉnh táo và bình thường trở lại, Lan mới bịn rịn chia tay bác sĩ Kiên.
“Đừng đến đây thường xuyên, sẽ gây nghi ngờ. Cứ một tuần em tới đây thay băng một lần là được. Còn lại cứ bình thường.”
Lan gật đầu buồn bã lên xe về nhà. Cô miên man nghĩ lại khoảng thời gian vui vẻ êm đềm bên Cát. Đó là những tháng ngày đẹp đẽ, yên ả nhất trong đời không thể quay lại nữa. Nếu đã không thể ở bên anh ấy, chăm sóc cho anh ấy, vậy thì cứ để em gái ở bên tiếp sức gián tiếp cho anh ấy vậy. Còn cô, đưa tấm lòng, ý chí của mình đi theo anh ấy thôi, cô cũng mãn nguyện rồi.

Những ngày sau đó, Phillips về thao thao nói chuyện Cộng Sản bị tiêu diệt khắp nơi như thế nào, người Pháp có kế hoạch tổ chức đàn áp, vây bắt họ ra sao với Lan. Thấy cô không mấy bận tâm, còn có vẻ hơi cáu kỉnh, vẫn chỉ sáng mắt lên khi thấy quần áo đẹp, trang sức tinh xảo hay món ăn ngon, ngài Thiếu Tá mặt cũng dãn ra thoải mái hơn. Nhưng lái xe cho cô đã bị Phillips đổi, thay bằng bảo vệ Lâm. Lan cũng không tỏ thái độ gì, thản nhiên kêu anh ta ngày ngày chở đi tiệm bánh, tiệm quần áo, rồi Vạn Hoa viên, mỗi tuần lại đi thay băng ở phòng khám của bác sĩ Kiên, một tháng đôi ba lần ghé quân doanh giao lưu tình cảm với Phillips và đám sĩ quan Pháp.
Tin không vui hơn hết với cô là, Cát vẫn chưa tỉnh, dù tay cô đã khỏi hẳn. Cô đành kìm nén, chỉ có thể nghe tin từ bác sĩ Kiên mỗi lần họ ‘tình cờ’ gặp gỡ.
Hơn bốn tháng sau, Cát cuối cùng cũng tỉnh. Sức khỏe sau đó hồi phục rất nhanh. Sau chưa đầy ba tháng, anh đã đi lại bình thường. Lan không dấu nổi niềm vui, lén lút gửi cho anh thuốc bổ, đồ ăn, bưu thiếp hình ngôi nhà bên bờ biển, thậm chí cả tiền, qua bác sĩ Kiên. Cát không trả lại đồ, chỉ riêng điều đó thôi đã khiến cô vui vẻ đến cả tháng trời.

 

Thứ Năm, 13 tháng 8, 2015

Những Thành Phố Bên Bờ Biển Cả - Cheryl Pham: Chương 8


8 – Mâu thuẫn chị em


Buổi chiều hôm ấy, vừa từ quân doanh về, thấy trời tối lại lất phất mưa phùn, cô bảo lái xe không ghé qua Hoa Viên thăm Lân nữa. Chiếc xe lướt qua những ánh đèn đường mờ ảo, nhạt nhòa trong mưa rét, đi thẳng vào khu biệt thự dành cho người Pháp. Qua góc rẽ, cô thấy một cặp đôi đang ôm ấp, che chở cho nhau dưới chiếc áo mưa nhỏ. Bóng dáng rất giống Cát và em gái cô. Mưa phùn nặng hạt, lại rét đậm. Qua cửa kính xe, cô không chắc lắm. Cô thầm nghĩ, giá mình và Cát cũng có một lần như thế, hẳn sẽ rất ngọt ngào, chết cũng mãn nguyện.
Bước vào nhà, thím Hà đã đon đả cởi áo khoác cho cô, vui vẻ bảo:
“Cô Lân vừa về qua nhà. Ngồi một lúc, có bạn gọi, lại đi mất rồi. Đến túi xách cũng quên không mang lên nhà. Ai da, con gái lớn rồi có khác. Mải chơi đến quên đường về.”
“Không có gì đâu thím. Nó ở lại Hoa viên tập đàn đấy mà. Nó chỉ thích học đàn, đàn nguyệt, đàn đáy, đàn tỳ bà. Không hiểu sao nó lại thích mấy thứ đấy chứ, chẳng giống bọn con gái nhà người ta thời nay. Thôi, tôi lên nhà đây, không ăn cơm tối đâu, thím dọn đi.”
Nhìn thấy chiếc túi to phồng lên trên sô pha, thầm nghĩ chắc là em gái mình mải chơi để quên, cô xách lên nhà, cũng muốn chuẩn bị đi tắm. Túi gì mà nặng thế, chắc toàn sách vở. Vì không thuộc quá nhiều mặt chữ, đọc rất khó khăn, nên cô không thích sách vở và báo chí. Qua phòng Lân, cô đi vào, tới gần bàn học của cô bé. Thường ngày cô cũng không vào đây, chỉ thím Hà thi thoảng vào dọn phòng. Căn phòng thật sạch sẽ. Nhìn quanh, chợt thấy một bức tranh dựng trên bàn. Bức tranh vẽ cảnh biển và một ngôi nhà, có hai bóng người, một nam một nữ nắm tay nhau. Cô giật nảy mình, đánh rơi cái túi xuống sàn. Bối rối cúi xuống, cảnh tượng dưới đất khiến cô còn giật mình hơn nữa. Đồ trong túi bung ra. Lẫn trong mấy tập vở và sách là rất nhiều bưu thiếp, tranh vẽ. Tất cả đều cùng một kiểu: ngôi nhà bên bờ biển. Mấy bức vẽ cũng giống bức trên bàn, còn có hai bóng nam nữ dắt tay nhau. Không phải của mình, bưu thiếp của mình đều khá giống phom nhau, đều có dấu bưu điện và phù hiệu thành phố hình con cá gắn trên đó. Đơn giản vì cô luôn ra bưu điện thành phố mua. Chúng là của ai? Trong đầu cô hiện lên hai bóng người ôm ấp trong mưa lúc nãy. Cô run rẩy lục ngăn kéo của em gái. Lục tất cả các ngăn, lôi ra từng thứ. Dưới tập giấy dày ở ngăn kéo cuối, một chồng bưu thiếp mua từ bưu điện bị đầy vết mực, vết gạch xóa. Phía sau chúng là những dòng chữ cô từng ngồi nắn nót cả tiếng đồng hồ, với bao yêu thương và mong đợi. Có tấm còn bị xé, vo nát. Trong vài ngăn kéo, thi thoảng cũng có những bức họa nghuệch ngoạc ngôi nhà bên bờ biển với một đôi nam nữ, trong vài tập vở còn thấy cả hình trái tim bao quanh dòng chữ “Cát + Lân”. Cô ngồi sụp xuống đất, ôm mặt khóc không thành tiếng, run rẩy mãnh liệt như hấp hối.

Trưa hôm sau, Lân học xong đã nhảy về nhà. Tiếng con bé oang oang dưới bếp:
“Thím Hà, cái túi của cháu để phòng khách tối qua đâu rồi? Cháu không thấy.”
“Chắc cô chủ mang lên phòng cô rồi. Cô thử tìm trong phòng mình xem.”
Tiếng con bé chạy lộp cộp trên cầu thang.
Lan nhủ lòng mình, phải bình tĩnh, phải thẳng thắn, phải mạnh mẽ. Cô đứng dậy tới phòng em gái. Con bé đang lúi húi cất đồ vào ngăn kéo.
“Em thích anh Cát?”
Con bé kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô. Một thoáng xấu hổ lướt qua gương mặt, rồi nó lại bình tĩnh ngay, gương mặt đanh lại, cất giọng đầy mỉa mai:
“Chị lục trộm đồ của tôi?”
“Tình cờ thôi. Em ăn nói kiểu gì đấy? Trả lời câu hỏi của chị đi.”
“Kiểu gì? Phải, tôi thích Cát. Thế thì sao? Trai chưa vợ, gái chưa chồng, yêu thích nhau là chuyện thường tình. Chị nghĩ mình là ai mà định xen vào phá đám?”
“Em nói ai xen vào? Ai phá đám? Rõ ràng em biết… Rõ ràng em hiểu tình cảm của chị. Tại sao em lại làm thế với chị? Tại sao em lại thế?” Lan nước mắt vòng quanh, nhưng không giấu nổi sự tức giận.
Em gái cô lục ngăn cuối, lấy mấy tấm bưu thiếp bị gạch xóa nham nhở của cô vất lên mặt sàn, hất hàm:
“Chị muốn nói mấy thứ này? Hẳn chị đã xem trộm trước rồi. Phải đấy, tôi đã làm đấy. Vì tôi thích Cát. Vì tôi nghĩ chị không thể. Chị nghĩ xem, chị xứng đáng sao? Chị có chỗ nào xứng đáng với anh ấy?”
“Em nói gì?”
“Chị lên giường với bao nhiêu thằng đàn ông rồi? Chị sống phóng túng, suốt ngày quần quần áo áo, rượu chè, tiệc tùng với đám lính Pháp? Chị bám vào ông Thiếu tá, bán thân để được cung phụng, an nhàn, bám vào lũ đàn ông để được tiếng hoa khôi. Chị tưởng mình giỏi lắm à? Ngoài việc lên giường với lũ gà trống tây kia, chị chả có tài cán gì hết.”
Bốp. Một cái tát khiến cô bé Lân ngã dúi về phía bàn. Nước mắt lăn trên gương mặt trắng trẻo đã hồng lên dấu tay. Cô bé vẫn không mất đi vẻ kiên cường.
“Đánh tôi thì giải quyết được gì? Người ta vẫn chửi chị là đĩ, là đồ bán nước. Tôi cũng đau lòng lắm. Ai bảo tôi là em ruột chị chứ? Tôi biết làm sao đây? Chị thích đàn ông giàu, thích hư danh, thích sung sướng. Còn tôi ngày ngày ra đường, đến cả đám trẻ con cũng chửi tôi là đứa bán nước, vì tôi có chị là kẻ hại nước hại dân. Tôi không ngẩng nổi mặt lên được. Tôi chẳng có ai là bạn, ngoài anh Cát. Anh ấy cũng bị bọn Pháp đánh đập tra tấn bao lần thừa sống thiếu chết. Khi đó chị ở đâu? Chị đang lên giường với thằng Pháp nào? Đang tưng bừng nhảy nhót, mua mua sắm sắm với ai? Thế mà chị đòi yêu anh ấy ư? Chị không xứng đáng. Một người nhơ bẩn như chị không xứng đáng. Tôi cũng là một người dân của đất nước này. Tôi nói cho chị biết, chị là kẻ bán nước. Tôi không thể ở với chị được nữa. Tôi chịu đựng đủ rồi. Cứ sống cuộc đời nhơ nhuốc của chị đi. Tôi sẽ sống cuộc đời của tôi bên anh ấy. Tôi không có người chị như chị. Vĩnh biệt!”
Rồi con bé vơ vội ít sách vở, quần áo, nhét vào cái túi, lao ra khỏi phòng, để mặc Lan đứng chết lặng trong phòng, nước mắt như mưa.
Lúc chạy ra đến cửa, con bé va vào Phillips vừa trở về. Phillips kinh ngạc nhìn con bé nước mắt tèm lem đùng đùng tức giận. Anh ta níu tay con bé lại, vội vã hỏi:
“Poulette, qu'est-ce qui s'est passé? Où vas - tu?” [Em gái ngoan, có chuyện gì thế? Em đi đâu vậy?]
Con bé giận dữ hất tay anh ta ra và thét lên:
“Baisse la main! À partir de maintenant, je ne reviendrai jamais dans cette maison! Jamais!” [Buông tay ra! Từ nay trở đi tôi sẽ không bao giờ về cái nhà này nữa! Không bao giờ!]
Lân nhanh chóng biến mất ngoài cổng. Phillips há hốc mồm. Anh ta mờ mịt, vội lên lầu tìm quanh, thấy Lan đờ đẫn, nước mắt ngắn dài ở cửa phòng em gái, anh ta rối rít ôm lấy cô vỗ về:
“Ma biche, qu'est-ce qui s'est passé? Pourquoi elle avait dit qu'elle ne reviendrait jamais dans cette maison à nouveau?” [Em yêu, chuyện gì thế? Tại sao con bé bảo sẽ không bao giờ về đây nữa?]
Rồi như sợ Lan không hiểu được ý mình, anh ta khó nhọc bập bẹ nhắc lại bằng tiếng quốc ngữ:
“Cưng… chuyện gì…Tại sao em gái… bỏ đi?”
Lan òa khóc nức nở, ngồi sụp xuống đất, miệng lẩm bẩm không ngừng:
“Tại em… tại em… tại em”
Phillips không hiểu nổi chuyện gì xảy ra, chỉ đành yên lặng vỗ về cô một lúc, rồi đưa cô đi nghỉ sớm. Cô khóc suốt đêm, đầu óc mê man, thế là phát sốt không dậy nổi. Phillips có lẽ nghe được gì đó từ bảo vệ và người giúp việc, hôm sau trông anh ta không thoái mái lắm. Dù vậy, bác sĩ Kiên cũng được mời đến. Kiên rất ngạc nhiên khi thấy cô nước mắt lưng tròng, sốt cao giật đùng đùng mà miệng vẫn lẩm bẩm “Xin lỗi… xin lỗi”. Nhìn sang Phillips đang hoang mang xen lẫn vẻ cáu kỉnh, nhưng ngài thiếu tá cũng không thể cho biết gì hơn. Kiên cho truyền dịch, kê đơn thuốc, rồi an ủi ngài thiếu tá.
Hai ngày sau, Lan mới tỉnh táo và xuống giường được. Phillips đăm chiêu nhìn cô không nói gì. Ăn cùng cô bữa sáng, nhẹ nhàng vỗ lưng hôn tạm biệt cô rồi về doanh trại.
Cuối tuần, Phillips lại trở về. Anh ta lần này tỏ vẻ rất quan tâm đến cô và em gái.
“Ma biche, em … em gái … về chưa? Hai người … làm … làm lành chưa?”
Lan lặng lẽ lắc đầu.
“Non, moi la faire fuir.” [Tiếng bồi: Không có, em đuổi nó đi rồi.]
Phillips mờ mịt nhìn cô, rồi hỏi.
“Pourquoi? Ma biche, qu'est-ce qui s'est passé? Ce n'est pas...votre attaque? [Sao thế? Em yêu, đã có chuyện gì vậy? Không phải là … giận nhau thôi sao?]
Rồi lại kiên nhẫn lặp lại câu hỏi một lần nữa khi thấy Lan lặng lẽ ngồi trước vô tuyến, không nói gì.
“Hai người… vẫn giận… nhau…? Anh… đi nói chuyện… với em gái?”
Lan quay lại nghiêm nghị, thét lên dõng dạc với anh ta từng từ:
“Non, moi la faire fuir. Đuổi đi. Đuổi đi ấy. Anh hiểu không? Từ nay con bé sẽ không bao giờ ở đây nữa. Không bao giờ.” [Tiếng bồi: Không, em đuổi nó đi rồi.]
Phillips cũng nổi cáu, quát lên:
“Pourquoi? Tu as perdu l'esprit? Où est-ce qu'elle va? Elle est ta soeur?” [Tại sao lại thế? Em điên rồi à? Con bé sẽ đi đâu được? Nó là em gái em cơ mà?]
Cô bật dậy, hét vào anh ta:
“Parce que toi l'aimait. Toi l’aimait. Pourquoi?” [Tiếng bồi: Vì anh yêu nó. Anh yêu nó. Tại sao lại thế chứ?]
Bốp. Lần này là Phillips tát cô. Sau đó anh ta cũng kinh ngạc, nửa muốn ôm lấy xin lỗi, nhưng cuối cùng vẫn do dự thu tay về. Lan ngã trên sô pha, khóc nức nở một hồi. Rồi như bừng tỉnh, cô lao vào ôm lấy Phillips.
“Pourquoi? Moi aimer toi beaucoup. Pas connaître toi? Pourpuoi? Moi aimer toi beaucoup.” [Tiếng bồi: Tại sao lại thế? Em đã yêu anh nhiều thế cơ mà. Anh không hiểu sao? Tại sao? Em yêu anh vô cùng.]
Có lẽ do hối hận vì hành động bột phát vừa rồi, lại thêm cảm động khi cô nói những lời yêu thương trong nước mắt, Phillips ôm lấy cô vỗ về.
“Ma biche, je suis désolé. Mais ta soeur, tu devrais la dire de rentrer à la maison.” [Em yêu, anh xin lỗi. Nhưng còn em gái em, em nên bảo con bé về nhà.]
“Elle était òu avec Na. Pas la dire? Moi desoler. Moi.. moi.. trop jaloux. Moi vivre avec toi cinq ans. Pourquoi toi pas connaître ma coeur?” [Tiếng bồi: Con bé đang ở với Na. Đừng nói về nó được không? Em xin lỗi. Em… em… quá ghen tuông. Em đã sống bên anh năm năm trời. Tại sao anh không hiểu lòng em chứ?]
Phillips mủi lòng, hôn cô. Chuyện đó thế là được anh ta cho qua. Nhưng Lan biết, anh ta đã tới Vạn Hoa viên hỏi Na về con bé. May mà anh ta chưa cố tìm gặp nó.

 

Chuẩn bị cho một khóa thiền Vipassana 10 ngày như thế nào?

Vì liên tục có nhiều bạn hỏi về các khóa thiền Vipassana mà mình thi thoảng tham gia, để không phải giải thích lại nhiều lần, mình viết các ...