10 - Phillips bị ám sát
Từ mùa xuân 1940, không khí thành phố
trở nên trầm lắng. Vô tuyến và báo chí liên tục đưa tin về các đợt rút lui liên
tiếp của quân đội Pháp trước khí thế tiến công dũng mãnh của Hitler. Ở xứ sở
nhượng địa xa xôi này, lính Pháp hồi hộp ôm lấy đài, dõi theo từng bước đi của
mẫu quốc, lo lắng cho vận mệnh của gia đình và bản thân. Biểu tình bạo động của
người bản xứ lúc này chủ yếu do đám tay sai bản xứ đàn áp, người Pháp không còn
nhiều tâm trạng để hùng hổ càn quét, bắn giết. Vạn Hoa viên cũng không còn tấp
nập người Pháp như trước.
Phillips về nhà thường xuyên hơn,
luôn ở trong trạng thái bực dọc và âu lo. Dù Lan có cố gắng dịu dàng, chiều chuộng
thế nào, vẻ mặt anh ta cũng không bớt đi u ám. Trong những bữa tiệc cá nhân của
quan quân, đám sĩ quan thì thào nhiều hơn về tin tức chiến trường lớn và nguy
cơ của nước Pháp. Họ không còn kiêu ngạo, hống hách, xa xỉ vô đối như trước nữa,
mà bắt đầu mờ mịt nói về tương lai. Theo lời bác sĩ Kiên, Lan cố gắng rỉ tai vài
tin thất thiệt, làm đám nhân tình, thân quyến của họ bối rối, hoang mang.
Ngày 17/06/1940, Thống chế Pétain đầu
hàng Phát xit. Nước Pháp quì gối trước Hitler khiến cả xứ Đông Dương bình luận
sôi nổi. Người Pháp ở nơi xa xôi này lòng bối rối vô cùng khi đứng trước số phận
mờ mịt. Hải Phòng những ngày đó đặc biệt yên tĩnh. Không bắn giết, không còn tiếng
từng đoàn lính Pháp rầm rập trên phố. Người Pháp trở nên tử tế hơn với người bản
xứ thuộc tầng lớp tri thức và giàu có.
Một tối, Na ghé qua nhà, đưa cho cô một
thiếp mời. Sinh nhật Giang Bình công tử, người đã vắng bóng ở thành phố này một
thời gian dài.
“Anh ta nài nỉ tôi đấy. Vì không tìm
được cơ hội cô một mình ra phố mà. Anh ta còn bảo, nếu tôi không mời được cô tới,
sẽ phá mọi mối ‘làm ăn’ của tôi. Sao tôi lại đáng thương thế này? Dù anh ta có
nghiêm túc, chung tình với cô thế nào đi nữa, sao lại đe dọa hất bát cơm của
tôi, chỉ vì tôi là bạn với cô chứ? Nhưng nói đi nói lại, cô cũng nên tính toán.
Bọn Gô loa đang thất thế. Chả biết sẽ cuốn gói đi lúc nào. Có khi còn bị lũ
phát xít xóa sổ nay mai ấy chứ. Nhanh chóng mà tìm cọc mới đi. Không có lại bị
tống ra đường hay bị bắn bỏ lúc nào chả biết đâu.”
“Chị, nhưng hôm đó có khi Phillips ở
nhà cũng nên. Làm sao em đi được? Chị biết không, giờ anh ta thường xuyên về
nhà. Anh ta mà biết sẽ giết em mất.”
“Để thằng đó chị đây xử lý cho. Nhớ
sau này được công tử Giang gia ưu ái thì chiếu cố tới chị cô là được rồi.”
Nghe có vẻ hợp lý, Lan rối rít cảm ơn
Na.
Sinh nhật Giang Bình là một ngày gần
cuối tháng sáu, không khí vô cùng nóng nực. Phillips vừa về đã nằm lăn ra sô
pha, không muốn đi ra ngoài. Ngay từ cuối buổi chiều, khi nắng nóng đã hạ bớt,
Na tới, áo dài mỏng manh quyến rũ phô bày những đường cong hút mắt, rủ Lan đi thử
cây đàn mới và mấy bộ trang phục diễn tấu ông chủ Quýnh mới tậu cho nhóm ả đào.
Ngài thiếu tá tỏ ý sẵn lòng đi cùng tháp tùng các người đẹp, nhưng cô Na đã uốn
éo vòng tay qua vai anh ta, dựa đầu vào vai nũng nịu:
“Major, les vieil hommes pas aimer
toi. Laisser nous partir! En revenant, il y aura cadeaux pour toi!” [Tiếng
bồi: Thiếu tá, mấy ông già không thích ngài hiện diện. Hãy để bọn em tự đi
thôi! Lúc về sẽ có quà cho ngài!]
Cô nàng đi ra, còn không quên hôn nhẹ
lên trán và nháy mắt tình tứ với ngài Thiếu tá. Phillips chỉ ậm ừ gật đầu,
không quên liếc theo bóng dáng lả lướt của đóa hoa lai kiều diễm.
Lái xe đưa họ tới Vạn Hoa viên, Lan
và Na vội vàng vào phòng trong nhã đài thay lại trang phục, trang điểm. Sau đó,
cả hai lò dò chạy ra lối cửa sau Hoa viên, đi bộ qua một ngõ nhỏ ra tới đầu phố.
Một chiếc xe đã chờ sẵn, đưa họ đi tới Giang Ái Lan.
Vừa mở cửa đi vào là một căn phòng rất
lớn, xa hoa rộng rãi, thiết kế hiện đại. Cả hai đều kinh ngạc trước sự náo nhiệt
và lộng lẫy nơi này.
“Vũ trường xịn nhất thành phố bây giờ
đấy. Vạn Hoa viên chỉ còn là con cóc ghẻ.” Tiếng Na hét bên tai, lẫn trong tiếng
nhạc ầm ầm và tiếng nô đùa, cười nói như điên dại của đám khách khứa. Ánh đèn đủ
màu sắc quét qua đám người. Bỗng một thanh niên đi tới gần hai cô gái, lịch sự
ra hiệu cho họ đi theo lên tầng hai. Vào một căn phòng yên tĩnh, cách âm hoàn
toàn khỏi tiếng ầm ầm bên dưới, thấy bánh sinh nhật, rượu tây bày biện nguy nga
như tháp thủy tinh giữa phòng. Không có ai cả. Hai cô gái nhìn xung quanh rồi
nhìn nhau. Đột nhiên, đèn trong phòng phụt tắt, chỉ còn ánh nến lung linh trên
tháp rượu thủy tinh. Tiếng nhạc du dương vang lên, giọng ấm áp mang tiết tấu lộn
xộn của Giang Bình ngân nga lạ lẫm trong bóng tối, nghe rất dễ thương. Bài hát
có lẽ cả hai cô gái đều chưa nghe bao giờ, cũng không hiểu nội dung, nhưng khiến
họ cảm thấy rất thích thú, mới mẻ. Giọng hát vừa dứt, một căn phòng đầy pháo
hoa nhỏ xíu lóe lên rực rỡ. Đợi pháo hoa hết, ánh điện sáng trở lại, công tử đẹp
trai, mặc tây trang bảnh bao, cúi người kiểu Pháp trước hai người đẹp.
“Rất hân hạnh được đón tiếp các mĩ nữ
tới thân giao với Giang Bình tôi đây.”
Hai cô gái vỗ tay và cười khanh
khách.
“Lãng mạn quá! Đời tôi chưa thấy bàn
tiệc nào bày đẹp thế! Cũng chưa thấy đốt pháo hoa trong phòng tối lại mê li đến
vậy! Không uổng công tôi bằng mọi giá tìm cách tới đây.” Lan trầm trồ, thán phục
nhìn Giang Bình. Còn Na thì chép miệng:
“Ôi, giá có người làm thế này với
riêng tôi, tôi sẵn sàng bỏ tất cả để chạy theo anh ta. Kể cả anh ta đang có một
trăm bà vợ hay một nghìn bức trường thành chắn trước mặt.”
Giang Bình không ngần ngại tự mình
rót rượu cho mỗi cô. Họ cùng hồ hởi chúc tụng và tán dương lẫn nhau. Một lúc
sau, Giang Bình mời Lan nhảy. Tiếng nhạc êm ái, như suối chảy thì thầm. Ánh đèn
cũng lập lòe, độ sáng tăng giảm theo giai điệu.
“Mọi người đâu hết rồi, sao sinh nhật
mà chỉ có ba chúng ta?” Lan băn khoăn hỏi.
Giang Bình thì thào bên tai cô:
“Đáng lẽ chỉ có hai chúng ta thôi đấy,
nhưng không biết đuổi cái đuôi cứ đòi bám dính kia đi đâu. Dù sao cũng là mĩ nữ.
Mà con người tôi tuyệt đối không bao giờ so đo với chị em, với mĩ nữ lại càng
không thể từ chối.”
“Tôi biết ngay mà. Sao có thể dùng mấy
từ nghiêm túc, chung tình gán cho anh chứ. Nói thật đi, hôm nay có đúng là sinh
nhật anh không đấy?”
“Người đẹp, thú thực ngày này tháng
sau mới là sinh nhật tôi. Nhưng vì em, tôi sẵn sàng biến mỗi ngày đều thành
ngày sinh nhật.”
“Cái lưỡi của anh phải đem đi nấu
cháo, nếu không sẽ mang họa cho bao phụ nữ.”
“Ôi người đẹp, sao nỡ nói câu đau
lòng tôi như vậy? Cả năm qua tôi bị giam hãm ở Sài Gòn, ngày ngày lấy ưu buồn
làm nước mắt rửa mặt, chỉ biết dùng hình bóng em làm hy vọng sống tiếp.”
“Sao tôi lại nghe nói có người ở đất
Sài thành thay bồ như thay áo, tiệc tùng thâu đêm suốt sáng, lại còn đính hôn với
một thiên kim giàu nứt đố đổ vách miền Tây nữa nhỉ?”
“Người đẹp nghe đứa ghen ăn tức ở nào
nói với em thế? Thâm tình của tôi sao có thể bị mấy kẻ bại hoại bóp méo thế được.
Em không tin tôi sao? Tiểu thư kia là bố mẹ tôi ép lấy. Hôn nhân kinh tế nha,
em không hiểu đâu. Tôi còn chưa thấy mặt cô ta. Nhưng tôi phải gánh trách nhiệm
vì Giang gia chống đỡ. Em có hiểu cho tôi không? Tuần nào tôi cũng nhớ tới em, cũng
gửi hoa cho em, em không nhận được sao mà nỡ nói tôi đau lòng đến vậy?”
“A, hoa à, tôi có ghé tiệm hoa. Có
người bảo tôi, hoa này được đặt và thanh toán từ một năm trước cơ đấy. Anh bảo
tôi có nên tin không? Không lại làm anh đau lòng, đắc tội với thiên kim tiểu
thư, đắc tội với Giang gia. Tôi không gánh nổi đâu.”
“Ôi, Giang Bình tôi một đời phong
lưu, mà cũng có lúc hồ đồ. Ra đi mà để lại một đám chim sâu đâm bị thóc chọc bị
gạo, khiến cho quay về trái tim đầy thương tích. Xin nàng đấy, đừng xát thêm muối
vào lòng tôi.”
Điệu bộ đau lòng mà vẫn ngả ngớn, vô
lại mà vẫn thanh lịch, như mây trôi nước chảy của chàng công tử khiến Lan cười
khanh khách. Họ cứ đấu võ mồm trong khi nhảy liên tục tới năm bài liền. Na nhìn
họ, không dấu nổi vẻ ghen tị ra mặt.
Khi đã mệt phờ, Giang Bình dìu Lan loạng
choạng nhưng mặt đầy nụ cười sáng bừng mỹ lệ về bàn. Cả hai cùng nâng ly lần nữa,
uống chút rượu và ăn bánh ngọt. Vừa thả lỏng, Lan đã thấy khắp người nóng bừng,
tim đập gấp gáp, thở dồn dập dần, mắt mơ màng, quay sang túm ngay lấy áo Giang
Bình. Anh ta vội tóm chặt lấy hai tay cô. Nhìn ánh mắt tràn đầy lửa dục và đã dần
mê man của cô, Giang Bình kinh ngạc. Như hiểu ra, anh ta quay đầu lại phía Na,
nghiến răng kèn kẹt:
“Cô đã giở trò gì?”
“Trò gì là sao? Giúp anh thôi, và cả
bạn tôi nữa. Hai người đều mê mệt nhau mà không dám tiến lên. Ai da, những người
yêu nhau thật là ngốc mà. Sau này hai người nhớ phải cảm ơn tôi đó nha!”
Na bày gương mặt vui vẻ, niềm nở,
chân thành nhìn anh ta và Lan, sau đó nhẹ nhàng vẫy vẫy tay tạm biệt, cười hì
hì đi nhanh ra cửa. Lúc này Lan không còn thần trí tỉnh táo nữa, đã xé áo mình
và áo Giang Bình, dụi đầu vào lồng ngực anh ta. Công tử phong lưu không thể để
người mình hằng ngày đêm mơ tưởng ra ngoài trong tình trạng này được. Dâng cho
thằng khác không bằng để anh ta hưởng. Trong phòng, một màn xuân quang hừng hực,
kinh diễm.
Còn Na nhanh chóng lên xe kéo về Vạn
Hoa viên. Cô nàng khẽ nhếch môi. Giúp các người ư? Mơ tưởng. Chờ xem, kịch hay
giờ mới chân chính bắt đầu.
*
* *
Một chiếc xe Jeep đỗ xịch trước cửa
khu ăn chơi xa xỉ lúc hơn mười hai giờ tối. Nhạc vẫn xình xịch, đám người cuồng
loạn nhảy như điên, bị đám lính đi trước xô ngã rạp ra hai bên. Tóm lấy một người
trong trang phục quản lý vừa xuất hiện, ngài thiếu tá không còn bình tĩnh nổi,
nhấc hẳn cổ áo ông ta lên quát:
“Òu est Giang Binh?” [Giang Bình đâu?]
“Tầng hai, tầng hai. Major…” chưa nói
hết đã bị quăng ra giữa sàn nhảy.
Phillips ào lên tầng hai khu giải trí
Giang Ái Lan như một cơn lốc, đá tung cửa từng căn phòng một. Tới căn phòng ánh
đèn nhấp nháy, trên bàn tiệc còn vài ngọn nến chưa kịp tắt hết, trong góc là
đôi nam nữ trần truồng mệt mỏi nằm ôm nhau, trên người đầy dấu xanh tím của cuộc
giao hoan mãnh liệt. Không khí cũng đặc mùi dục tình. Phillips điên tiết lao
vào lôi Lan quẳng ra sàn, rồi không ngần ngại rút súng bắn liên tiếp vào Giang
Bình. Anh chàng công tử đã tỉnh giấc ngay khi cửa phòng bị đá ra, nhanh nhẹn lăn
người xuống đệm sô pha tránh đạn. Rồi thừa lúc đám lính và đám phục vụ lẫn lộn
trong phòng, anh ta phi người thật nhanh qua cửa trốn mất, chắc cũng bị thương
không nhẹ, vì máu vãi đầy trên sàn. Còn lại Lan, cô bị hất xuống đất, đau quá tỉnh
táo lại đôi chút, thấy rất đông người trước mặt. Nhìn quanh thấy Phillips đang
điên cuồng xả súng, còn mình thì không mặc gì, cô sợ hãi kéo vội lấy chiếc khăn
trải bàn gần đó quấn vào người, hoảng loạn nhìn cảnh tượng trước mặt. Bắn hết đạn,
Phillips điên cuồng chửi thề và đập phá đồ đạc trong phòng.
“Putain de merde! Un monde de merde!
Je devrais vous tuer tous! Sales fils de putes! Barbares!” [Đồ khốn kiếp! Một lũ khốn kiếp! Tao phải giết tất cả chúng mày! Lũ khốn!
Lũ mọi rợ!]
Đám quân lính và người phục vụ sợ hãi
chạy hết ra khỏi phòng. Đập phá mỏi tay, Phillips ngồi phịch xuống cái sô pha
đơn, nhìn căn phòng tan hoang đổ nát, rồi phát hiện ra Lan vẫn kinh hãi, run rẩy,
mặt đầy nước mắt trong góc tối. Anh ta khự lại một lúc, rồi cơn thịnh nộ lại nổ
ra. Anh ta lao tới cô đấm đá liên tục.
“Merde, t'es la chose la plus hideuse
que j'ai jamais vue! Viens, mauvais putain!” [Mẹ kiếp, mày là thứ kinh tởm nhất tao không bao giờ muốn thấy! Ra đây,
đồ điếm xấu xa!]
Phillips lôi cô ra giữa phòng, lại đấm
đá tiếp. Đến khi hắn chán nản dừng tay, cô chỉ còn như cái xác đầy máu me,
không nhúc nhích. Phillips vác cô lên vai, đi ra khỏi phòng, ném cô vào trong
xe, quay đầu lại ra lệnh cho đám lính:
“Détruirez ce lieu pour moi!” [Đập nát chỗ này cho tao!]
Lũ lính cầm gậy đập ầm ầm vào khách
khứa và nhân viên, nã đạn vào đồ đạc, đèn chiếu. Người người hốt hoảng, xô nhau
chạy thoát thân như ong vỡ tổ. Còn Phillips nghênh ngang bảo lái xe đi ra bờ
sông Lấp. Tới bờ sông, hắn thẳng tay quăng cô lăn xuống bờ sông hôi hám, bẩn thỉu.
Chiếc xe lao mình về hướng Vạn Hoa viên, mang theo tiếng cười sằng sặc man rợ của
Phillips.
Lan nằm bên bờ sông lặng ngắt. Đêm hè
lộng gió. Mùi hôi thối, tanh nồng từ lòng sông và từ khu dân cư bản xứ đông đúc
nghèo khổ cạnh đó táp vào mặt cô. Cô thấy mình có chút thanh tỉnh lại, rồi ngay
sau đó mệt mỏi và đau nhức lan ra khắp người khiến cô như trầm mê. Cô không thể
nói được, không động đậy nổi, nước mắt đã khô lại trào ra nhạt nhòa cùng máu. Rất
lâu sau, chừng như đã qua mấy đời người, cô mê mệt bất tỉnh hay ngủ thiếp đi.
Cô nghe thấy tiếng người nói, cô thấy gương mặt hốt hoảng rất quen thuộc, cô cảm
thấy mình đã được một vòng tay bế thốc dậy. Cô thấy mình đang đứng trong một
cung điện màu trắng đẹp đẽ, trước mặt hoàng tử cao quí. Hoàng tử dìu cô nhảy,
nhảy mãi, nhảy mãi, đến các vì sao cũng tức tối ghen tị. Khi họ dừng lại, các
vì sao đã nổi giận bỏ đi hết, chỉ còn lại mặt trời mỉm cười rực rỡ ở phương
Đông, cầm tay họ đặt vào nhau. Hoàng tử dịu dàng đặt một nụ hôn lên môi cô. Cô
mãn nguyện nở nụ cười, ngước lên nhìn chàng. Đó là gương mặt của Kiên.
Cô giật mình tỉnh lại. Thấy mình nằm
trên giường trắng toát trong căn phòng chật hẹp, yên tĩnh. Cô bình tĩnh lại, im
lặng hồi tưởng mọi chuyện. Có lẽ cô và Giang Bình đã xảy ra chuyện. Thở dài thất
vọng vì anh ta. Rồi cô cảm thấy không đáng, anh ta không đáng để cô phải bận
tâm. Một lúc sau, bác sĩ Kiên mệt mỏi mở cửa bước vào:
“Em đã tỉnh?”
Cô khó nhọc gật đầu. Rồi cô lại cố rướn
người về phía anh, dồn dập hỏi:
“Bọn họ…? Mọi chuyện là thế nào?”
Kiên khẽ nhíu mày:
“Lo cho bản thân em đi. Em đã mê man
ba ngày rồi.”
“Anh cứu em?” Cô muốn giải đáp nghi vấn
của mình.
“Ừ. Người của Giang Bình tới, bảo tôi
giúp công tử nhà họ đi tìm em ngay. Phillips có thể giết em. Tôi vội đi tới
Giang Ái Lan, hỏi mấy người xung quanh, tới cả Vạn Hoa viên và nhà em. Nhưng đều
không thấy. Rạng sáng quay lại tóm được tay lái xe của hắn đang ngật ngưỡng say
trong Vạn Hoa viên, tôi mới biết hắn vất em bên bờ sông. Tôi chạy vội tới, may
mà em vẫn còn thở.”
“Cảm ơn anh. Thế còn… thế còn…”
“Giang Bình vẫn còn sống, chỉ bị
thương nhẹ ở tay và vai. Bị đưa về Sài Gòn hôm qua rồi. Giang Ái Lan tạm thời
đóng cửa. Còn Phillips”, Kiên ngập ngừng, đăm chiêu một chút, liếc nhìn Lan, thấy
tâm lý cô đã ổn, mới nói tiếp, “Phillips đã chết.”
“Hả?”
Đúng như anh dự đoán, Lan chỉ há hốc
mồm kinh ngạc, bối rối, chứ không có vẻ đau đớn, thương tâm. Có lẽ tình cảm của
cô với ngài Thiếu tá cũng không hẳn sâu sắc như vẻ bề ngoài. Lúc đó, anh mới ôn
tồn nói:
“Bị Cộng Sản phục kích bắn chết. Sau
khi vất em ngoài bờ sông, hẳn là ngài Thiếu tá đã tới Vạn Hoa viên rượu chè, ăn
chơi tới sáng. Cả lái xe và anh ta cùng say bí tỉ. Bên cạnh lại không có người
hộ tống bảo vệ. Vừa đi khỏi Vạn Hoa viên một đoạn thì bị một nhóm Cộng Sản phục
kích bắn chết cả hai.”
Lan thẫn thờ im lặng. Kiên xem xét
các vết thương trên người cô, gật gù, rồi lại ra ngoài làm việc tiếp. Cô một
mình trong phòng bệnh chật hẹp, đầy mùi sát trùng, nhưng lòng rối bời. Phillips
đã chết ư? Không có tình thì còn nghĩa. Ít ra trên đời này anh ta là người đối
xử tốt với cô nhất, trừ lần cuối cùng ra. Dẫu biết mình chỉ là cô nhân tình được
cưng chiều nhất trong đám nhân tình của anh ta, nhưng những ấm áp mà anh ta
dành cho cô như chút lửa sưởi ấm cuộc đời lạnh lẽo của cô. Dù chị Na từng bảo
cô hiến dâng thân xác để đổi lấy những thứ đó là hợp lý, là sòng phẳng; nhưng
cô vẫn cảm thấy biết ơn ngài Thiếu tá.
Nhìn căn phòng chật hẹp trước mặt, cô thấy
tương lai mờ mịt. Cuối cùng ai cũng bỏ đi hết. Cát đi, em Lân đi, Giang Bình
đi, Phillips đi. Chỉ còn bác sĩ Kiên bên cạnh. Không biết rồi anh ấy sẽ lại bỏ
cô mà đi lúc nào đây? Nước mắt cô tuôn rơi.
Đến chiều tối, bác sĩ Kiên đi vào,
mang cho cô ít đồ ăn nhẹ. Anh cẩn thận xem lại các vết thương cho cô lần nữa.
“Lúc nào thì em ra ngoài được, anh Kiên?”
“Nhanh thì một tuần, còn nếu không phải
tĩnh dưỡng một tháng.”
“Em muốn đi thăm Phillips.”
“Lính Pháp đã đưa xác ngài thiếu tá
và tay lái xe về quân doanh rồi. Không rõ họ xử lý thế nào. Nhưng chúng ta
không thể vào được đâu. Em vốn đâu phải là thân nhân của anh ta. Nghỉ ngơi đi
cho lại sức. Rồi nghĩ xem em sẽ làm gì tiếp theo.”
Cứ thế, Lan ở lì phòng bệnh của bác
sĩ Kiên một tháng liền. Các vết thương đã hoàn toàn khỏi hết, da dẻ lại mịn
màng, hồng hào như cũ. Cô từng đi tới căn nhà trước đây của Phillips. Nó đã được
giao cho người khác. Bảo vệ, giúp việc đều là người mới, không biết gì về chủ
cũ, ngoài việc ông ta đã bị ám sát. Cô buồn bã tản bộ ra quán hoa gần đó. Mới
ngày nào thôi, cô còn tung tăng kiêu hãnh tản bộ trên con đường này, còn có
Giang Bình và mấy công tử nhà giàu bám đuôi phía sau. Cứ như đã trải qua một đời.
Cái chết của Phillips gây chấn động
cho thành phố nhỏ bé này. Nhưng nó rất nhanh trôi qua. Người Pháp cũng không có
tuyên bố hay hành động trả đũa nào, vì họ còn phải lo lắng đối phó với người Nhật
sắp tràn vào Đông Dương.(8)
(8) Năm 1940, Đế quốc Nhật tấn công Đông
Dương và nhanh chóng thỏa thuận với chính quyền Vichy ở Pháp để Nhật toàn quyền
cai trị Đông Dương. Thực dân Pháp trên danh nghĩa chỉ cai trị Đông Dương đến
ngày 9 tháng 3 năm 1940. Sau đó, Nhật nhận thấy quân đội Pháp và người bản xứ
đang lên kế hoạch chiến đấu chống lại Nhật, Nhật quyết định tuyển mộ dân bản xứ,
đẩy nhanh kế hoạch đổ bộ vào Đông Dương.
Ngày 2/8/1940, Nhật Bản trao cho toàn quyền Đông Dương Decoux một bức
công hàm với nội dung: Pháp phải cho Nhật tự do chuyển quân trên lãnh thổ Đông
Dương để đánh Trung Hoa Quốc dân Đảng; được sử dụng một số sân bay và bảo vệ những
vị trí này ; Pháp phải giúp đỡ việc vận tải vũ khí và đạn dược cho quân đội Nhật.
Ngoài ra Nhật Bản đòi được hưởng những điều kiện về thương mại bình đẳng với
Pháp ở Đông Dương. Nếu bị từ chối, Bộ ngoại giao Nhật Bản sẽ tiến vào Đông
Dương.
Ngày 19/9/1940, Bộ ngoại giao Nhật bản thông báo cho đại sứ Pháp ở Tôkiô
rằng, ngày 22/9, quân đội Nhật sẽ vào Đông Dương dù có đạt được hiệp ước quân sự
với Decoux hay không.
Lan quyết định quay về Vạn Hoa viên
làm việc, bán nốt mấy món trang sức đang đeo trên người, đưa tiền cho Kiên, nhờ
anh tìm giúp chỗ ở.
Vừa thương lượng xong chuyện quay lại
đi làm với chú Hùng dô, bước chân khỏi phòng chú, Lan gặp ngay Lân đi tới. Đã rất
lâu rồi cô không thấy em gái, chỉ nghe kể qua Na và Kiên. Cô mừng đến rơi nước
mắt.
“Em… Em.. Lân đấy à?”
“Chị còn có ngày quay lại đây kiếm ăn
cơ à?” Cô em gái đã mười sáu tuổi, xinh xắn, hoạt bát, nhưng không dấu nổi vẻ
khinh bỉ trên mặt. Lan vẫn mặc kệ, túm vội lấy tay cô bé, không để cô bé lại bỏ
đi mất. Cô nghẹn ngào nhìn em:
“Chúng ta nói chuyện nhé? Lâu lắm rồi
chị em mình chưa nói gì với nhau.”
Chính xác đã một năm rưỡi rồi, họ
không gặp mặt nhau. Dù cô cố gắng đợi ở căn phòng nhỏ của Lân trong nhã đài bao
ngày, cô bé cũng lẩn như trạch. Nó còn nhờ người báo lại, cô mà ở đó, con bé sẽ
không về. Nửa năm trở lại đây, cô bé đã bỏ học ở trường công của người Pháp.
Phillips và cô biết chuyện, nhưng lúc đó, Phillips mải bận lòng vì người Nhật
và nước Pháp thua trận, nên không có đầu óc quan tâm tới. Còn cô không thể gặp
nổi em mình. Chỉ nghe Kiên nói, con bé ở bên Cát; còn Na kể, con bé vẫn đi đi về
về căn phòng nhỏ ở Vạn Hoa viên, khi đó cô mới yên tâm.
Con bé tỏ ra khó chịu, nhưng cũng kệ
cô dắt tay kéo tới phòng của nó trong nhã đài.
“Em… em… vẫn tốt chứ?”
“Sao lại không tốt? Tôi được làm những
việc tôi thích, ở bên người tôi yêu, chiến đấu vì một lý tưởng chung. Đối với
tôi, thế là hạnh phúc nhất rồi.”
Cô gật đầu lia lịa, lấy tay lau nước
mắt.
“Ừm. Thế là tốt rồi. Em sống trong Vạn
Hoa viên có khó chịu không? Chị đã nhờ anh Kiên tìm giúp chỗ ở. Em qua ở cùng
chị nhé? Còn đi học, nếu muốn đi học thì bảo chị, chị sẽ cố gắng lo cho em. Có
thể không tốt bằng trường cũ, nhưng…”
“Đủ rồi.” Con bé bực dọc ngắt lời.
“Tôi không muốn dùng những đồng tiền nhơ bẩn của chị. Tôi sống ở đây cũng tốt
chán. Đừng can thiệp vào đời tôi. Cứ lo cho thân chị đi.”
“Ừ, ừ. Chị sẽ không can thiệp. Thế
còn… thế còn… anh Cát vẫn khỏe chứ?”
“Đã bảo đừng can thiệp vào cuộc sống
của tôi mà.” Con bé trợn mắt lên.
“Nhưng chị hỏi về anh Cát mà. Chị hứa
sẽ không can thiệp vào cuộc sống của em.”
“Nhưng anh Cát là cuộc sống của tôi.
Đừng tưởng anh ấy bắn chết tên Thiếu tá là để trả thù cho chị. Đó là công việc
thôi. Là thời cơ tới, anh ấy phải chộp lấy, để trừ hại cho dân cho nước.”
Lan kinh ngạc trước những lời hùng hổ
của em gái.
“Em… em… em nói gì? Cát bắn
Phillips?”
“Thế chị cho là ai? À, tôi quên mất
là chị cũng yêu tên thực dân bỉ ổi kia chẳng kém gì. Thế nào? Chị hận anh ấy đã
diệt mất nguồn sống dồi dào của chị rồi hả? Đừng lo, còn nhiều thằng Pháp khác.
Chị cứ từ từ mà thể hiện. Và tránh xa Cát của tôi ra.”
Nói rồi con bé phũ phàng đẩy cô ra
ngoài cửa, còn nói thêm với cô:
“Và tránh xa cả tôi nữa.”
Lan quay về phòng khám của bác sĩ
Kiên, lòng nhộn nhạo khôn tả.
Là anh ấy, là anh ấy ư? Anh ấy trả
thù cho mình ư? Anh ấy cũng thích mình? Anh ấy muốn giải thoát mình khỏi
Phillips? Tơ tình đan xen chồng chéo trong tâm hồn nhỏ bé khiến cô thấy mình vụng
về, không hiểu chuyện mà cũng bất lực như thuở thơ ngây.
Đêm đó cô mất ngủ.