“Tôi là người thế nào?”:
Chỉ dẫn tuyệt vời về giá trị cá nhân
Vài năm trước, tôi từng có một ý
tưởng viết bài báo theo chủ đề self – help với tựa “Bí mật năng suất của Adolf
Hitler”. Bài báo có thể tập trung vào tất cả những khía cạnh phổ biến trong
self-help như mục tiêu, tầm nhìn, thói quen buổi sáng – ngoại trừ suy nghĩ khủng
bố của Hitler.
“Hitler bắt đầu một ngày lúc 5h sáng với bài tập nhanh yoga và 5 phút đọc
báo, ông ta có khả năng tập trung tâm trí vào những mục tiêu đầy tham vọng của
mình.”
“Hitler đã khám phá ra mục đích cuộc đời mình trong một quán bia ở độ
tuổi 20 và từ đó không ngừng theo đuổi nó, vì thế đã tạo đam mê cho cuộc sống của
anh ta và truyền cảm hứng cho hàng triệu người khác giống như anh ta.”
“Adof là một người ăn chay khắc khổ, và đảm bảo luôn tìm được thời gian
trong lịch trình diệt chủng và thống trị thế giới bận rộn của mình để khám phá
khía cạnh sáng tạo của bản thân: ông ta dành vài giờ mỗi tuần để nghe nhạc kịch
và vẽ phong cảnh yêu thích.”
Tôi biết tôi có thể viết một bài
thật vui nhộn. Nhưng đó là vì tôi là một tên bệnh hoạn. Cuối cùng, tôi không bao
giờ đủ can đảm để viết nó, vì những lý do rõ ràng.
Tôi đã làm nghề này đủ lâu để hiểu
rằng a) một đống người sẽ cảm thấy bị xúc phạm và dùng mọi nỗ lực hủy hoại một
tuần của tôi với email phàn nàn và kêu la trên mạng xã hội, b) sự châm biếm sẽ
đi qua đầu một nhóm người và họ có thể nghĩ tôi thực sự là một tên Phát xít, và
c) một số ấn phẩm truyền thông kinh khủng nào đó sẽ chạy tít “Tác giả
bestelling tự xưng là chủ nghĩa Phát xít mới” hay những thứ nhảm nhí khác, và sự
nghiệp của tôi cuối cũng sẽ kết thúc.
Vì thế, tôi đã không bao giờ viết
bài đó. Cứ gọi tôi là kẻ hèn nhát. Nhưng nó là thế đấy.
Nó làm tôi đôi chút khó chịu vì
tôi nghĩ việc châm biếm năng suất và sức ảnh hưởng đáng kinh ngạc của Hitler là
một ví dụ hoàn hảo cho quan điểm tôi từng nói trong thế giới self – help: đạt
được thành công trong đời gần như không quan trọng bằng định nghĩa thành công của
chúng ta. Nếu chúng ta xác định thành công kinh khủng giống như thống trị thế
giới và tàn sát hàng triệu người – thế thì làm việc chăm chỉ, thiết lập và đạt
được mục tiêu, xây dựng kỷ luật cho tâm trí, tất cả đều trở thành điều tồi tệ.
Nếu bạn loại bỏ những điều kinh
khủng về đạo đức khỏi Hitler, thì trên lý thuyết, ông ta là một trong những người
self – help thành công nhất trong lịch sử nhân loại. Ông ta đi từ một nghệ sĩ
thất bại, tan nát, tới chỉ huy cả một đất nước và đội quân hùng mạnh nhất thế
giới trong suốt hai thập kỷ. Ông ta huy động và truyền cảm hứng cho hàng triệu
người. Ông ta không biết mệt mỏi, sắc sảo và tập trung cao độ vào các mục tiêu
của mình. Ông ta được cho là đã ảnh hưởng đến lịch sử thế giới nhiều hơn bất kỳ
ai từng sống.
Nhưng tất cả những cái đó đã đi
theo những mục tiêu mất trí, phá hoại. Và hàng chục triệu người đã chết vì những
giá trị sai lầm của ông ta.
Do đó, bạn không thể nói về việc
tự cải thiện bản thân mà không nói về các giá trị. Sẽ không đủ nếu chỉ nói đơn
giản mấy câu “trưởng thành” và trở thành “một người tốt hơn”. Bạn phải xác định
người tốt là thế nào. Bạn phải quyết định bạn muốn phát triển theo hướng nào.
Vì nếu không, chúng ta có thể bị đánh lừa.
Có rất nhiều người không nhận ra
điều này. Nhiều người thoạt tiên tập trung vào mục tiêu trở nên hạnh phúc và có
cảm xúc tốt đẹp suốt đời – mà không nhận ra rằng nếu các giá trị của họ ốm yếu,
cảm giác tốt đẹp sẽ làm tổn thương họ nhiều hơn là giúp họ. Nếu giá trị lớn nhất
của bạn trong đời này là thở Vicodin qua ống hút, thế thì cảm xúc tốt đẹp hơn
chỉ làm cho đời bạn thêm tồi tệ hơn.
Khi tôi viết cuốn sách “The
Subtle Art of Not Giving a F*ck”, gần như toàn bộ cuốn sách thực sự chỉ là một
cách lén lút khiến mọi người nghĩ về giá trị của mình rõ ràng hơn. Có cả triệu
cuốn self – help ngoài kia dạy bạn cách đạt được mục tiêu, nhưng thực tế rất ít
người đặt câu hỏi ban đầu bạn nên có mục tiêu nào. Mục đích của tôi là viết cuốn
sách để làm điều đó, và đã làm được.
Trong cuốn sách, tôi cố tình
tránh đi sâu vào những giá trị tốt/xấu là gì – chúng trông thế nào, và tại sao
chúng đạt được/không đạt được – một phần vì tôi không muốn đẩy giá trị của mình
lên độc giả. Nói cho cùng, quan điểm về giá trị của bạn phải là bạn tự mình chấp
nhận chúng, chứ không phải vì cái gã viết ra cuốn sách bìa màu cam đáng ghét
nói cho bạn. Nhưng nếu tôi thành thật, tôi cũng sẽ không đi sâu vào xác định
các giá trị vì đó là chủ đề cực kỳ khó để viết hay.
Vì vậy, bài viết này của tôi là nỗ
lực để cuối cùng cũng làm được điều đó. Nói về các giá trị. Chứ không phải
chúng là cái gì và tại sao lại thế. Tại sao chúng ta tìm thấy những điều quan
trọng, hậu quả của tầm quan trọng đó là gì, và làm thế nào chúng ta có thể thay
đổi những gì chúng ta thấy quan trọng. Đó không phải là một chủ đề đơn giản. Và
bài viết khá dài. Thế là quá đủ với tôi. Nào, hãy tiếp tục với nó.
Giá trị cá nhân của bạn
là gì?
Mỗi khoảnh khắc, mỗi ngày, bạn có
nhận ra nó không, bạn đang quyết định sử dụng thời gian của bạn như thế nào, tập
trung vào cái gì, điều khiển năng lượng của bạn đi đâu.
Ngay bây giờ, bạn đang lựa chọn đọc
bài viết này. Có vô số thứ bạn có thể đang và sẽ làm, nhưng bạn đã lựa chọn ở
đây. Có lẽ chỉ một phút nữa, bạn lại quyết định bạn cần đi tiểu. Hay ai đó nhắn
tin và bạn ngừng đọc. Khi những thứ đó xảy ra, bạn đang đưa ra một quyết định
đơn giản và đầy giá trị: điện thoại (hay cái toilet) đáng giá với bạn hơn bài
báo này. Và hành vi của bạn sẽ tuân theo sự định giá đó.
Giá trị của chúng ta được phản ánh liên tục trong
cách chúng ta lựa chọn ứng xử.
Điều này cực kỳ quan trọng – vì tất
cả chúng ta đều chỉ có vài thứ mà chúng ta nghĩ và nói rằng chúng ta đánh giá
cao nó, nhưng lại không bao giờ hướng tới nó bằng hành động. Tôi có thế nói với
mọi người (và cả chính tôi nữa) cho đến khi xanh mặt rằng tôi quan tâm đến biến
đổi khí hậu hay những hiểm họa từ phương tiện truyền thông mạng xã hội, nhưng nếu
tôi vẫn suốt ngày lái chiếc SUV rất ngốn gas, liên tục refreh các newsfeeds, thế
thì hành vi của tôi đang nói một câu chuyện hoàn toàn khác.
Hành động không nói dối. Chúng ta
tin rằng mình muốn có được công việc đó, nhưng khi gặp khó khăn, chúng ta lại
thấy nhẹ nhõm vì không ai gọi lại cho mình, thế là mình có thể tiếp tục trở lại
với trò chơi điện tử. Chúng ta nói với bạn gái rằng thực sự muốn gặp cô ấy,
nhưng vào giây phút đám bạn gọi tới, lịch trình của chúng ta lại biến hóa kỳ ảo
như mã Moses ngăn Biển Đỏ.
Nhiều người trong chúng ta tuyên
bố các giá trị mà chúng ta ước ao có được như một cách để che đậy những giá trị
chúng ta thực sự có. Theo cách này, nguyện vọng thường có thể trở thành một
hình thức tránh né khác. Thay vì đối mặt với con người thực của chúng ta, chúng
ta lại đánh mất chính mình trong con người mà chúng ta muốn trở thành.
Nói cách khác: chúng ta nói dối
chính mình vì chúng ta không thích một số giá trị của riêng mình, và do đó
chúng ta không thích một phần con người của mình. Chúng ta không muốn thừa nhận
rằng mình có một số giá trị, mà ta ước mình có những giá trị khác, điều đó làm
thay đổi sự khác biệt giữa nhận thức bản thân và thực tế, vì vậy thường khiến
chúng ta gặp nhiều rắc rối.
Đó là vì giá trị của chúng ta là
phần mở rộng của chính chúng ta. Chúng là những gì xác định nên chúng ta. Khi
điều tốt đẹp xảy đến với cái gì hay ai đó chúng ta coi trọng, bạn cảm thấy hạnh
phúc. Khi mẹ bạn có một chiếc xe mới hay chồng bạn được tăng lương, đội bóng
yêu thích của bạn giành chức vô địch, bạn đều cảm thấy tốt đẹp – như thể những
thứ đó xảy ra với bạn. Ngược lại cũng thế. Nếu bạn không coi trọng thứ gì, bạn
sẽ thấy vui vẻ khi có gì đó tồi tệ xảy ra với nó. Người ta chạy ra đường reo hò
khi Osama Bin Laden bị giết chết. Người ta bày tiệc nhảy múa bên ngoài nhà tù
nơi tên giết người hàng loạt Ted Bundy bị xử tử. Hủy diệt một con người bị coi
là xấu xa mang lại cảm giác như một chiến thắng đạo đức lớn lao trong trái tim
hàng triệu người.
Vì vậy, khi chúng ta bị ngắt kết
nối khỏi các giá trị của chính mình – chúng ta coi trọng việc chơi game suốt
ngày, nhưng lại tin mình coi trọng tham vọng và lao động chăm chỉ - niềm tin và
suy nghĩ của chúng ta bị ngắt kết nối khỏi hành động và cảm xúc của chính mình.
Và để làm cầu nối cho sự ngắt kết nối đó, chúng ta phải trở nên ảo tưởng về cả
bản thân và thế giới.
Hộp xám tùy chọn của vận mệnh: tại sao người nào ghét chính
mình sẽ làm tổn thương chính mình?
Giống như chúng ta coi trọng hay
không coi trong bất kỳ thứ gì trong đời, chúng ta có thể coi trọng hoặc không
coi trọng chính bản thân mình. Và giống như nhiều người ăn mừng khi Ted Bundy bị
xử, nếu chúng ta căm ghét chính mình cũng nhiều như người ta căm ghét Ted
Bundy, thế thì chúng ta cũng sẽ ăn mừng cho sự hủy hoại của chính mình.
Những người không căm ghét bản
thân sẽ không hiểu những người làm điều đó: việc tự hủy hoại mang lại cảm giác
tốt đẹp một cách sâu sắc, tối tăm. Người căm ghét bản thân thấy họ thấp kém về
mặt đạo đức, thấy họ xứng đáng với điều khủng khiếp để bù cho sự tồi tệ của
chính họ. Dù cho đó là bằng ma túy, rượu, hay tự làm hại bản thân hay thậm chí
làm hại người khác, thì đó là phần xấu xa của chính họ đang tìm kiếm sự hủy diệt
này để biện minh cho tất cả những nỗi đau đớn và thống khổ mà họ cảm nhận được.
Chủ yếu phong trào tự trọng những
năm 70 và 80 là nhằm đưa người ta từ căm ghét chính mình sang biết yêu lấy
chính mình. Người biết yêu bản thân sẽ không thấy vui vẻ từ việc làm hại bản thân.
Thay vào đó, họ có sự hài lòng khi chăm sóc và cải thiện bản thân.
Tình yêu đối với bản thân rất
quan trọng. Nhưng cũng không đủ. Vì nếu chúng ta chỉ yêu bản thân, thì chúng ta
sẽ trở thành những kẻ tự lập và thờ ơ với những đau khổ hay vấn đề của người
khác.
Ở mức độ cao hơn, tất cả chúng ta
cần coi trọng bản thân và cả thứ ở trên cả bản thân. Dù thứ đó là Chúa hay
Allah hay những qui tắc đạo đức hay một nguyên nhân nào đó, chúng ta vẫn cần
coi trọng một cái gì đó cao hơn chính mình để làm cuộc sống của chúng ta cảm thấy
như thể nó có ý nghĩa.
Vì nếu bạn biến mình thành giá trị
cao nhất trong cuộc đời bạn, thì bạn sẽ không còn cảm thấy khát khao cống hiến
cho bất kỳ cái gì nữa, và sống sẽ không có mục đích, chỉ săn đuổi hết thứ này tới
thứ khác. Nói cách khác, bạn chỉ cần trở thành một người biết tự yêu lấy bản
thân… rồi sau đó được bầu làm tổng thống.
Và không ai muốn điều đó…
Bạn là những gì bạn coi
là xứng đáng
Tất cả chúng ta đều biết câu chuyện
về một người trung lưu, có học thức và một công việc tử tế, có một nỗi buồn
chán nho nhỏ, nên quyết định nghỉ ngơi một tuần, hay 10 ngày (hay 10 tháng), cắt
mọi liên lạc với thế giới bên ngoài, chạy đến một nơi xa xôi tối tăm trên trái
đất, để “đi tìm chính mình”.
Ôi trời, đây có lẽ là chính bạn ở
một thời điểm nào đó. Tôi biết nó từng là tôi trong quá khứ.
Ở đây, cái mà người ta muốn nói với
từ “đi tìm chính mình”, đó chính là: họ đang tìm kiếm những giá trị mới. Bản sắc
của chúng ta – thứ mà chúng ta cảm nhận và thấu hiểu như “cái tôi”, bản thể của
chính mình – là tổng hợp của tất cả mọi thứ chúng ta coi trọng. Vì vậy khi bạn
chạy trốn một mình đâu đó, những gì bạn thực sự đang làm là chạy đi đâu đó để
đánh giá lại các giá trị của bạn.
Đây là cách nó thường diễn ra:
Bạn đang trải qua một áp lực lớn
và/hoặc stress trong cuộc sống hằng ngày.
Do áp lực hay stress đã nói, bạn
cảm thấy như thể bạn đang mất kiểm soát hướng đi cuộc đời mình. Bạn không biết
mình đang làm gì, hay tại sao lại làm nó. Bạn bắt đầu cảm thấy như thể những
ham muốn hay quyết định của bạn không còn quan trọng nữa. Có lẽ bạn muốn uống
mojitos và chơi banjo – nhưng yêu cầu quá lớn của trường học/công việc/gia
đình/bạn đời khiến bạn cảm thấy như thể bạn không có khả năng sống với những
ham muốn đó nữa.
Đó là lúc bạn cảm thấy “đánh mất
chính mình” – cảm giác khi không còn là người điều hướng con tàu của chính
mình. Thay vào đó, bạn bị cơn gió trách nhiệm thổi bay giữa biển đời – hay một
phép ẩn dụ sâu sắc nào khác cũng được.
Bằng cách loại bỏ bản thân khỏi
những áp lực và căng thẳng, bạn có thể phục hồi ý thức kiểm soát bản thân. Một
lần nữa, bạn lại chịu trách nhiệm về sự tồn tại hàng ngày của chính mình mà
không bị can thiệp bởi hàng triệu áp lực bên ngoài.
Không chỉ thế, bằng cách tách khỏi
các lực lượng hỗn loạn trong cuộc sống hằng ngày, bạn có thể nhìn vào các lực
lượng đó từ xa và nhận thức lại xem bạn có thực sự muốn đời bạn có những thứ
này hay không. Đây có phải con người của bạn không? Đây có phải những gì bạn quan
tâm không? Bạn nghi ngờ các quyết định và ưu tiên của mình.
Bạn quyết định có vài điều bạn muốn
thay đổi. Có những thứ bạn tin rằng mình đang quan tâm quá mức và cần phải ngừng
lại. Có những thứ bạn thấy phải quan tâm nhiều hơn nữa và hứa hẹn sẽ ưu tiên
chúng. Giờ bạn đang xây dựng “một chính mình mới”.
Sau đó bạn thề quay lại “thế giới
thực” và sống với những ưu tiên mới, trở thành “con người mới” – đặc biệt bây
giờ bạn đã có một làn da rám nắng.
Toàn bộ quá trình này – dù thực
hiện trên một hòn đảo hẻo lánh, một con tàu du lịch, trong rừng, hay tại một hội
thảo self – help – về cơ bản chỉ là một lối thoát trong khi điều chỉnh một giá
trị.
Bạn rời đi, có nhận thức về những
gì trong đời quan trọng với bạn, những gì quan trọng hơn, cái gì ít quan trọng
hơn, và sau đó (lý tưởng) trở lại và tiếp tục với nó. Bằng cách quay lại và
thay đổi các ưu tiên, bạn thay đổi các giá trị của mình, và bạn trở thành “một
con người mới”.
Các giá trị là thành phần căn bản
của lớp vỏ tâm lý và bản sắc của chúng ta. Chúng ta được xác định bằng những gì
chúng ta chọn là quan trọng trong đời. Chúng ta được xác định bằng các ưu tiên
hóa của chính mình. Nếu tiền quan trọng hơn bất cứ thứ gì, thì nó sẽ xác định bạn
là ai. Nếu nằm dài và hút thuốc là việc quan trọng nhất trong đời, nó sẽ xác định
bạn là ai. Nếu chúng ta cảm thấy tồi tệ về bản thân và tin rằng chúng ta không
xứng đáng được yêu thương, thành công, hay trân trọng, thì điều đó cũng xác định
chúng ta là ai – thông qua hành động, lời nói, và quyết định của chính chúng
ta.
Bất kỳ thay đổi nào trong bản ngã
là thay đổi trong cấu hình các giá trị của chúng ta. Khi điều bi thảm xảy đến,
nó tàn phá chúng ta vì không chỉ làm chúng ta thấy buồn, mà còn vì chúng ta
đánh mất một số thứ chúng ta coi trọng. Và khi bạn mất đủ nhiều những gì mình
coi trọng, bạn sẽ bắt đầu nghi ngờ đặt câu hỏi về bản thân giá trị của cuộc đời.
Chúng ta coi trọng bạn đời, và giờ họ đã bỏ đi. Điều đó làm ta gục ngã. Nó đặt
ra câu hỏi chúng ta là ai, giá trị của chúng ta như một con người và chúng ta
biết gì về thế giới. Nó ném chúng ta vào một cuộc khủng hoảng hiện sinh, cuộc
khủng hoảng bản sắc, vì ta không biết cái gì nên tin, nên cảm nhận hay nên làm
nữa. Thế nhưng thay vào đó, chúng ta ngồi nhà với bạn gái mới, một cô nàng ở
Oreos.
Sự thay đổi trong thành phần bản
sắc này cũng đúng cho các sự kiện tích cực. Khi điều khó tin xảy đến, chúng ta
không chỉ trải nghiệm niềm vui chiến thắng hay đạt được mục tiêu, mà chúng ta
còn thay đổi lại cách định giá bản thân – chúng ta thấy bản thân có giá trị
hơn, xứng đáng hơn. Ý nghĩa được thêm vào trong đời. Cuộc sống của chúng ta
rung động với cường độ tăng lên. Và điều đó thật mạnh mẽ.
Tại sao có những giá trị
cá nhân tốt hơn những giá trị khác
Trước khi đi vào cách cụ thể để
thay đổi giá trị cá nhân, chúng ta hãy nói về giá trị nào là lành mạnh, giá trị
nào là nguy hại. Trong cuốn sách của tôi “The Subtle Art of Not Giving a F*ck”,
tôi đã định nghĩa các giá trị tốt và xấu theo cách sau:
-
Giá trị tốt là:
1.
Dựa trên bằng chứng
2.
Có tính xây dựng
3.
Có thể điều khiển được
-
Giá trị xấu là:
1.
Dựa trên cảm xúc
2.
Có tính phá hủy
3.
Không thể điều khiển được
Các giá trị dựa trên bằng chứng và các giá trị dựa trên cảm
xúc
Nếu bạn chú ý tới trang web của
tôi hơn năm năm qua, bạn sẽ thấy có một chủ đề không đổi: quá phụ thuộc vào cảm
xúc hoàn toàn không đáng tin cậy và cực kỳ nguy hiểm. Không may thay, hầu hết
chúng ta đều phụ thuộc quá nhiều và tình cảm mà không nhận ra.
Các nhà nghiên cứu tâm lý học đã
chỉ ra hầu hết chúng ta, trong hầu hết thời gian của cuộc đời, đều ra quyết định
và được truyền cảm hứng để hành động thông qua cảm xúc, chứ không phải dựa trên
tri thức hay thông tin. Họ cũng cho thấy cảm xúc của chúng ta nói rằng chúng lấy
bản thân làm trung tâm, sẵn sàng từ bỏ những lợi ích dài hạn để dành lấy ưu ái
trong ngắn hạn, và thường cong vênh và/hoặc ảo tưởng.
Những người dẫn dắt cuộc đời dựa
trên cảm xúc sẽ thấy bản thân không ngừng nghỉ trên máy chạy bộ, liên tục cần
nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Và cách duy nhất để bước ra khỏi guồng quay đó là quyết
định rằng thứ gì quan trọng hơn cảm xúc của bạn – nguyên nhân, mục tiêu, một
người nào đó – đáng giá để bạn nhận đau đớn thay.
“Nguyên nhân” thường là thứ chúng
ta thích gọi là “mục tiêu” hơn, và tìm kiếm nó là một trong những nỗ lực quan
trọng nhất chúng ta cần làm để tăng cường sức khỏe và hạnh phúc. Nhưng mục đích
nên được tìm kiếm không chỉ là những gì cảm thấy tốt đẹp. Nó phải được cân nhắc
và hợp lý. Chúng ta phải tích lũy bằng chứng ủng hộ nó. Nếu không, chúng ta chỉ
dành cả đời săn đuổi một ảo ảnh.
Giá trị có tính xây dựng và giá trị có tính phá hủy
Nghe có vẻ đơn giản, nhưng nó sẽ
làm xáo trộn đầu óc nếu bạn nghĩ về nó đủ nhiều.
Chúng ta không muốn đánh giá cao
những thứ gây hại cho bản thân và người khác. Chúng ta muốn đánh giá cao những
thứ cải thiện nâng tầm bản thân và người khác.
Ừ. Bây giờ, việc xác định cái gì
thực sự thúc đẩy sự phát triển và những gì thực sự gây hại cho chúng ta có thể
phức tạp. Gập mông tại phòng tập về mặt kỹ thuật có thể làm hỏng cơ thể bạn
nhưng cũng khiến bạn phát triển. Sử dụng MDMA có thể tăng cường phát triển cảm
xúc trong một số tình huống, nhưng nếu bạn xài nó mỗi ngày cuối tuần để làm tê
liệt bản thân thì có lẽ bạn đang bị làm hại chứ không còn tốt nữa. Quan hệ tình
dục thông thường là cách tăng sự tự tin nhưng cũng là phương tiện tránh sự thân
mật hay trưởng thành về cảm xúc.
Có một ranh giới mờ nhạt giữa
phát triển và làm hại. Và chúng thường là hai mặt của một đồng xu. Đó là lý do
tại sao những gì bạn coi trọng thường không quan trọng như lý do bạn coi trọng
nó. Nếu bạn coi trọng võ thuật vì bạn thích làm người khác đau đớn, thì đó là một
giá trị tồi. Nhưng nếu bạn coi trọng nó vì bạn trong quân đội và muốn học để bảo
vệ bản thân và người khác – đó lại là giá trị tốt. Nói chung, mục đích mới là vấn
đề cần nói nhất.
Các giá trị có thể điều khiển được và các giá trị không thể
điều khiển được
Khi bạn coi trọng những thứ ngoài
tầm kiểm soát của mình, bạn sẽ từ bỏ cuộc sống của mình cho nó.
Ví dụ cổ điển nhất là tiền. Phải,
bạn điều khiển được việc bạn kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng không phải là điều
khiển hoàn toàn. Nền kinh tế suy thoái, các công ty phá sản, nghề nghiệp bị tự
động hóa bằng công nghệ. Nếu mọi thứ bạn làm là vì tiền, sau khi bi kịch xảy
ra, số tiền sẽ bị ngốn hết bởi hóa đơn bệnh viện, bạn sẽ mất nhiều hơn một người
thân yêu – bạn cũng sẽ mất mục đích sống của mình.
Tiền là một giá trị tồi vì bạn
không thể lúc nào cũng kiểm soát được nó. Sáng tạo hay cần cù hay đạo đức nghề
nghiệp là những giá trị tốt vì bạn có thể kiểm soát được chúng – và làm chúng tốt
cuối cùng cũng sẽ sinh ra tiền như một hiệu ứng phụ.
Chúng ta cần những giá trị mà
chúng ta có thể kiểm soát, nếu không các giá trị sẽ kiểm soát chúng ta. Và chả
còn gì hữu dụng nữa.
Một số giá trị tốt, lành mạnh là:
trung thực, xây dựng điều mới mẻ, dễ bị tổn thương, đứng lên vì chính mình, tự
trọng, tò mò, nhân đạo, kiêm tốn, sáng tạo.
Một số ví dụ về các giá trị xấu,
không lành mạnh: thống trị người khác thông qua thao túng hay bạo lực, luôn cảm
thấy tốt đẹp, đày đọa đàn ông/phụ nữ, luôn là trung tâm của sự chú ý, không cô
đơn, được mọi người yêu thích, giàu có vì tư lợi, hiến tế động vật nhỏ cho các
vị thần ngoại giáo.
Làm sao để tái tạo lại
bản thân
Dưới đây là một trong những bài
nói chuyện trong TED Talks truyền cảm hứng nhất mà tôi từng gặp. Nó không chứa
đầy những ý tưởng hay. Bạn sẽ không nhận được những bước đi lớn để ngay lập tức
chạy trốn hay áp dụng ngay được vào cuộc sống của chính mình. Anh chàng này thậm
chí còn không phải là một người nói chuyện tuyệt vời.
Nhưng những gì anh ta mô tả lại
vô cùng sâu sắc.
Link : https://youtu.be/ORp3q1Oaezw
Daryl Davis là một nhạc sĩ da
đen, người đã đi du lịch và chơi trong các chương trình nhạc blues trên khắp miền
nam nước Mỹ. Trong sự nghiệp của mình, anh ấy chắc chắn đã gặp một số người da
trắng phân biệt chủng tộc. Thay vì chiến đấu hay tranh cãi với họ, anh ta chọn
làm một điều bất ngờ: anh ta kết bạn với họ.
Điều này nghe có vẻ điên rồ. Và
có lẽ như vậy. Nhưng ở đây, còn có thứ điên cuồng hơn: anh ta đã thuyết phục được
hơn 200 thành viên KKK từ bỏ hàng ngũ.
Đó là thứ mà hầu hết mọi người
không hiểu về thay đổi giá trị: bạn không thể tranh luận với người ta về giá trị
của họ. Bạn không thể làm họ xấu hổ khi đánh giá một cái gì đó khác đi (việc
làm họ xấu hổ thường có hiệu ứng ngược lại – làm cho họ cảm thấy tin tưởng gấp
đôi).
Không, thay đổi giá trị còn tinh
tế hơn nhiều. Và có lẽ bản thân anh ta không nhận ra, Daryl Davis dường như là
bậc thầy về điều này.
Bước 1: Giá trị phải thất bại
Về trực giác, Davis hiểu một điều
mà hầu hết chúng ta không hiểu: giá trị đều dựa trên trải nghiệm. Bạn không thể
tranh luận với người ta về giá trị của họ. Bạn không thể đe dọa họ từ bỏ niềm
tin mà họ đang giữ vững. Điều đó chỉ khiến họ phòng thủ và thậm chí chống lại việc
thay đổi bản thân nhiều hơn. Thay vào đó, bạn phải tiếp cận họ với sự đồng cảm.
Cách duy nhất để thay đổi giá trị
của một người là thể hiện cho họ một trải nghiệm ngược lại với giá trị của họ.
Các thành viên KKK giữ các giá trị phân biệt chủng tộc sâu sắc, và thay vì tấn
công họ, tiếp cận họ như một kẻ thù nghịch – theo cách phản ánh các giá trị của
họ ngược với bản thân họ - Davis đã chọn cách tiếp cận họ theo cách hoàn toàn
ngược lại: như một người bạn. Sự thân thiện và tôn trọng đó đã khiến các thành
viên KKK đặt mọi thứ họ biết vào nghi ngờ.
Để từ bỏ một giá trị, nó phải bị
nhận thức là mâu thuẫn thông qua trải nghiệm. Đôi khi mâu thuẫn này xảy ra bằng
cách lấy giá trị cho kết luận logic của nó. Quá nhiều tiệc tùng làm cuộc sống
trống rỗng và vô nghĩa. Theo đuổi quá nhiều tiền cuối cùng mang lại căng thẳng
và xa lánh hơn. Tình dục quá nhiều mang lại cho bạn bắp đùi săn chắc và các vết
bỏng khắp đầu gối.
Lại có khi, một giá trị bị mâu
thuẫn với thế giới thực. Nhiều thành viên KKK gặp Davis chưa bao giờ biết tới một
người da đen. Vì thế anh ấy đơn giản là gặp họ rồi kiếm được sự tôn trọng từ họ.
Bước 2: Chúng ta phải tự nhận thức để nhận ra giá trị của
chúng ta thất bại
Khi giá trị thất bại, thật khủng
khiếp. Có một quá trình đau buồn xảy ra. Vì giá trị cấu thành nên bản sắc và hiểu
biết về con người chúng ta, mất giá trị gây cảm giác như thể ta đang mất một phần
bản thân.
Do đó, chúng ta chống lại thất bại.
Chúng ta tìm cách lý giải nó và từ chối nó. Chúng ta tìm cách hợp lý hóa nó.
Davis nói rằng trong nhiều tháng, những người bạn KKK đã phải đấu tranh để biện
minh cho tình bạn với anh ấy. Họ có thể nói những câu như “Được rồi, cậu là một
Daryl khác”, hay tạo ra những lời giải thích công phu cho lý do tại sao họ tôn
trọng anh ta.
Khi các giá trị của chúng ta thất
bại, chúng ta có 2 cách lý giải: 1) thế giới bệnh rồi, hoặc 2) chúng ta bệnh rồi.
Hãy nói về việc bạn dành cả đời để
theo đuổi tiền bạc. Sau đó ở tuổi 40, bạn tích lũy được một khoản kha khá.
Nhưng thay vì lặn ngụp trong tiền vàng như Scrooge McDuck, số tiền này lại
không mang lại cho bạn hạnh phúc, nó mang lại cho bạn nhiều căng thẳng hơn. Bạn
phải tìm cách đầu tư nó. Bạn phải trả thuế cho mọi thứ. Bạn bè và gia đình liên
tục hướng bạn tìm kiếm sự giúp đỡ hoặc phát tờ rơi.
Nhưng thay vì xem đó là một giá
trị tệ, có lẽ bạn nên quan tâm đến thứ gì đó hơn là tiền, hầu hết mọi người đều
đổ lỗi lại cho thế giới xung quanh. Đó là lỗi của chính phủ, vì họ trừng phạt
giàu có và thành công. Thế giới đầy kẻ lừa đảo và những kẻ lười biếng chỉ muốn
đồ bố thí. Thị trường chứng khoán là một cây vợt và không thể thắng.
Những người khác tự trách mình. Họ
nghĩ: “Mình nên có khả năng làm điều đó, thế thì mình chỉ cần kiếm nhiều tiền
hơn một chút thôi và mọi thứ sẽ ổn.” Họ sẽ chạy trên guồng quay liên tục theo
đuổi giá trị của mình ngày càng nhiều cho đến khi họ trở thành một loại cực
đoan.
Một số ít người dừng lại để cân
nhắc xem bản thân giá trị đó có sai trái không. Việc coi trọng tiền bạc đẩy bạn
vào tình thế này, nên nó không có cách nào giúp bạn thoát ra.
Bước 3: Nghi ngờ giá trị và suy nghĩ xem giá trị nào có thể
làm việc tốt hơn
Trong một bài viết trước đây, tôi
đã mô tả quá trình trưởng thành thay thế các giá trị vật chất cấp độ thấp bằng
các giá trị trừu tượng cấp độ cao. Vì thế, thay vì theo đuổi tiền mọi lúc, bạn
có thể theo đuổi tự do. Thay vì cố để được mọi người thích, bạn có thể coi trọng
việc phát triển sự thân thiết với một số người. Thay vì cố chiến thắng mọi thứ,
bạn có thể tập trung vào một việc để nỗ lực hết mình.
Những giá trị trừu tượng cấp cao
này tốt hơn vì chúng tạo ra các vấn đề tốt hơn. Nếu giá trị chính trong đời bạn
là có bao nhiêu tiền, thì bạn sẽ luôn luôn cần nhiều tiền hơn. Nhưng nếu giá trị
chính của bạn là tự do cá nhân, thì bạn sẽ cần nhiều tiền hơn trong một thời
gian, nhưng sẽ có những tình huống bạn cần ít tiền hơn. Hoặc, có lúc tiền chả
liên quan gì.
Cuối cùng, giá trị trừu tượng là
giá trị bạn có thể kiểm soát. Bạn luôn có thể kiểm soát xem bạn có trung thực
hay không. Bạn không thể điều khiển được việc mọi người có thích bạn không. Bạn
luôn kiểm soát được liệu bạn đã nỗ lực hết sức chưa. Bạn không thể luôn điều
khiển được mình phải chiến thẳng mọi lúc mọi nơi. Bạn có thể kiểm soát liệu
mình đã làm gì có ý nghĩa không, bạn không thể điều khiển được số tiền mà bạn
nhận được.
Bước 4: Sống với giá trị mới
Tóm tắt lại thế này: ngồi xuống
và nghĩ về các giá trị tốt hơn cần có là một việc đúng đắn. Nhưng sẽ chả có gì
được củng cố cho đến khi bạn ra ngoài và thể hiện giá trị mới đó. Giá trị được và
mất thông qua trải nghiệm sống. Không phải qua logic hay cảm xúc hay niềm tin.
Chúng phải được sống và trải nghiệm để gắn kết.
Điều này thường cần sự can đảm.
Đi ra ngoài và sống với một giá trị trái ngươc với giá trị cũ của bạn thật đáng
sợ. Tôi tưởng tượng các anh chàng KKK đã sợ hãi thế nào khi dành thời gian với
một người da đen. Nó còn khiến họ hoảng sợ hơn khi họ nhận ra họ thích và tôn
trọng anh ta. Có lẽ họ đã tìm cách tránh anh ta và dựng nên bức tường giữa họ với
anh ta.
Chúng ta cũng thường làm điều
tương tự. Rất dễ khi muốn các mối quan hệ đích thực. Nhưng khó mà sống với nó.
Nó đáng sợ. Chúng ta tránh nó. Chúng ta đưa ra những lý do tại sao chúng ta phải
chờ đợi, hay chúng ta sẽ làm nó lần tới. Nhưng lần tới, tất nhiên sẽ trở thành
một thất bại khác và một nỗi đau khác.
Bước 5: Gặt hái lợi ích của giá trị mới
Nhưng khi bạn triệu tập hết can đảm
để sống với những giá trị mới của mình, một điều điên rồ sẽ xảy ra: cảm giác thật
tuyệt. Bạn sẽ trải nghiệm nhiều lợi ích. Một khi bạn trải nghiệm những lợi ích
đó, không chỉ dễ dàng sống với những giá trị mới hơn, mà nó còn khiến bạn xấu hổ
vì không làm điều đó sớm hơn.
Nó giống như đỉnh cao bạn đạt được
sau khi chạy hết sức. Hoặc sự nhẹ nhõm sau khi nói cho ai đó biết sự thật. Hoặc
sự tự do bạn cảm thấy sau khi ngừng là một kẻ phân biệt chủng tộc và giao chiếc
áo choàng Klan cho một ông già da đen tốt bụng.
Giống như nhảy xuống một hồ nước
lạnh, nỗi kinh hoàng và sốc qua đi, bạn sẽ rời đi với cảm giác nhẹ nhõm tuyệt vời,
và một sự hiểu biết mới hơn, sâu sắc hơn về việc bạn thực sự là ai.
Mark Manson
Ngày 14 tháng 3 năm 2019