7 – Thay đổi
Mùa xuân năm 1938, phong trào công
nhân bãi công rầm rộ khắp nơi, biểu tình của học sinh, sinh viên và tiểu thương
cũng nổ ra khắp Bắc Kỳ, Trung Kỳ và Nam Kỳ. Người Pháp tăng cường đàn áp, thắt
chặt an ninh. Xe quân cảnh và lính Pháp chạy rầm rập suốt ngày, có mặt khắp phố
phường Hải Phòng. Lan cứ ra ngoài lại gặp cảnh tắc đường. Thời gian này,
Phillips cũng phải ở lại Hải Phòng nhiều hơn trước.
Năm nay, lần đầu tiên Phillips tổ chức
tiệc sinh nhật ở Hải Phòng. Ông chủ Quýnh dành riêng tầng ba và vũ trường phía
dưới cho ngài Thiếu tá cùng đám quan binh. Lan sốt sắng chuẩn bị cho bữa tiệc từ
hơn một tuần nay với các quản lý ở Vạn Hoa viên, giờ mới tạm hài lòng. Lên danh
sách khách mời, quà lưu niệm cho khách, quà cho Phillips, danh sách các món thời
thượng, mấy bộ đầm mới cho cô, duyệt chương trình… Cô tíu tít đến quên hết mỏi
mệt. Phillips vô cùng hãnh diện, càng thêm yêu thương, cưng chiều cô đến vui vẻ.
Trong tiệc sinh nhật đó, lần đầu tiên
Lan gặp mặt trực tiếp Pierre sau hơn bốn năm. Những lần tụ tập của đám quan
binh Pháp, cô thường tìm cách tránh mặt ông ta. Có lẽ trong lòng cũng không thoải
mái chuyện năm xưa. Lần này, cả hai đều tỏ vẻ bối rối. Tiếng Quốc ngữ của
Pierre đã tốt hơn trước đây rất nhiều.
“Madame, cô vẫn vô cùng xinh đẹp.
Ngài Thiếu tá thật có diễm phúc lớn.”
“Cảm ơn ngài. Ngài vẫn khỏe chứ?”
“Cảm ơn madame, tôi khỏe. Bữa tiệc rất
ấn tượng. Cô thật chu đáo.”
Họ nói với nhau vài lời khách sáo rồi
hết chủ đề. Phillips đã liếc thấy cô bắt đầu đan tay vào nhau xoắn xít, liền tiến
ra giải vây, đưa cô đi tới một nhóm sĩ quan cao cấp đang đứng nói chuyện.
“Puis-je présenter...? Voici le
colonel Christophe Feret, Commandant supérieur de l'armée française en
Indochine. Encore ici, ma fille Le Thi Lan, colonel!” [Cho tôi giới thiệu được không…? Đây là ngài đại tá Christophe Feret,
tư lệnh cấp cao của quân đội Pháp tại Đông Dương. Còn đây là cô gái của tôi, Lê
Thị Lan, thưa ngài đại tá!]
“Enchanté, Madame. Quelqu'un est
heureux de posséder une beauté si splendide.” [Rất hân hạnh được gặp quí bà. Ai đó hẳn rất hạnh phúc khi sở hữu một
nhan sắc lộng lẫy nhường này.]
“Monsieur, c'est un honneur!” [Rất vinh hạnh, thưa ngài!]
Phillips thì thầm bên tai Lan:
“Ma biche, le colonel Feret… là sếp mới
của anh. Le plus important invité ce soir. Em tiếp đón nhé, chérie! [Em yêu, đại tá Feret… là sếp mới của anh. Vị
khách quan trọng nhất đêm nay. Em tiếp đón nhé, em yêu!]
Không đợi cô hiểu ra, ngài thiếu tá
đã để cô lại và chạy đi nói chuyện với quan khách khác. Đối diện với vị đại tá
mắt lập lòe, hau háu như muốn nuốt chửng mình, cô nổi gai ốc đầy người, nhưng
không thể làm gì hơn ngoài tiếp tục nhã nhặn cố nghe ông ta thao thao bất tuyệt
những lời cô không hiểu gì. Sau đó đám quan binh chúc rượu lẫn nhau. Lan bị vị
đại tá mời rượu liên tục, Phillips lại không giúp cô. Khi cô ngà ngà say, dựa
người vào Phillips, anh ta đành xin lỗi mấy người bạn, dìu cô vào một phòng bao
yên tĩnh. Phillips hôn nhẹ lên trán, vỗ về một lúc cho cô yên tâm.
“Ma biche, reposes un peu.
T'inquiète.” [Em yêu, hãy nghỉ ngơi một
chút. Đừng lo.]
Rồi Phillips khép cửa đi ra ngoài.
Lan thấy nóng nực, mệt mỏi, đầu óc lâng lâng. Cô chỉ uống được chút rượu. Bình
thường, Phillips hay đỡ hộ cô, chỉ cho cô uống một hay hai ly vang nhẹ. Nhưng lần
này anh ta không làm thế, có lẽ ngại vị sếp mới.
Rồi trong cái se lạnh của mùa xuân và
căn phòng tĩnh mịch, cô thiếp đi cho đến khi cảm giác có những bàn tay đang
nhào nặn trên cơ thể mình. Cô khó chịu mở mắt, thấy tên đại tá mắt tối lại đầy
dục vọng đang hôn khắp cơ thể trống không của cô. Cô sợ hãi ngóc đầu dậy định kêu
lên, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện, chồm lên đè cô dưới thân. Thấy cô lại thét
lên, hắn tát cô một cái nảy lửa.
“Putain, ça pue! Barbare!” [Đồ điếm thối tha! Đồ mọi rợ!]
Tiếng kêu của cô hoàn toàn vô dụng,
chìm trong căn phòng rộng lớn. Ban đầu cô phản kháng dữ dội, bị hắn tát ngã lăn
xuống đất, chảy máu miệng. Về sau, đau đớn và mệt mỏi, cô ngất đi. Bên ngoài,
nhạc nhảy ầm ầm hết cỡ, rượu trôi như mưa, nam nữ ồn ã níu kéo nhau hoan hỉ
trong ngập tràn khói thuốc.
Tỉnh lại, thấy bên mình trốn trơn,
khóe miệng còn rỉ máu, cô đau đớn sợ hãi lau vết máu, mặc vội quần áo rồi lao
ra ngoài.
Đã là sáng hôm sau.
Mọi người qua lại thản nhiên như
không có chuyện gì. Cuộc vui chơi đêm qua không còn dấu tích. Vạn Hoa viên đang
đón những vị khách mới, những quí ông quí bà sang trọng, thanh lịch. Nước mắt
cô rơi xuống vì cảm thấy đơn độc. Chạy ra ngoài đường, cô bắt xe kéo về nhà.
Bảo vệ và người giúp việc không hỏi
han gì khi thấy bà chủ xộc xệch chạy vào. Không thấy ai ở phòng khách, cô chạy
vào phòng ngủ. Thấy Phillips đã ngồi dậy, điềm nhiên giương mắt nhìn mình, cô bừng
tỉnh, chỉ tay vào mặt anh ta, lắp bắp:
“Toi… toi… là anh… anh… thì ra chính
là anh. Pourquoi?” [Tại sao?]
Nước mắt cô tuôn trào, lao về phía
anh ta đánh lấy đánh để. Nhưng anh ta tóm được tay cô. Cô giật ra, lấy quần áo
vương trên sàn ném vào mặt anh ta, đập tan chiếc đèn ngủ trên bàn. Anh ta lại
tóm lấy cô, hất cô ngã lăn trên giường.
“Penses - tu qui tu es?” [Cô nghĩ mình là ai chứ?]
Thấy cô co rút người lại, khóc nấc
trong đau đớn, người đầy vết bầm tím, Phillips ngồi thừ một lúc, rồi lấy tay vỗ
nhẹ lưng cô:
“Pas longtemps. Je crois que ça va
s'arranger, ma biche.” [Thôi mà. Sẽ ổn
thôi mà, em yêu.]
Cô không ổn. Cô nhận ra mình chưa bao
giờ ổn.
Sau đó Phillips mặc quần áo rồi đi mất.
Lan nằm thổn thức, đờ đẫn đến tận tối,
khi thím Hà gọi cô xuống ăn tối. Nuốt không nổi, cô mệt mỏi lên xe, kệ lái xe
đưa đi loanh quanh trong thành phố. Lái xe như có như không, cố ý đi tới đường
Belgique, dừng trước cửa phòng khám của bác sĩ Kiên. Cô lơ đễnh đi vào.
Bác sĩ Kiên không có ở đây, chỉ có một
phụ tá đang nói chuyện với hai vị khách. Rồi thấy Na đi ra, kinh ngạc nhìn cô.
Như hiểu ra chuyện gì, Na lôi cô đang như người mất hồn ra sảnh.
“Tôi có nghe mấy người nói chuyện đêm
qua. Cô sao lại thế?” Rồi như hiểu ra chuyện gì, cô ta nhíu mày hỏi cô. “Là
Phillips phải không? Biết ngay hắn chẳng phải loại tốt đẹp gì. Có thấy thằng
Pháp nào tử tế đâu. Cô phải cho thằng khốn ấy một bài học. Giang Bình đâu, đàn
ông mê mệt cô đầy đường đâu đã hết, không cần quản mặt mũi hắn làm gì.”
Lan mệt mỏi nhìn Na.
“Chị à, đừng nói nữa. Chị đến đây có
việc gì thế?”
“Hừm, tưởng cô mất trí rồi chứ. Tối
qua tôi gặp Cát bị thương gục trong một ngõ nhỏ, chắc lại say rượu đánh nhau.
Tôi đỡ anh ấy dậy, định đưa vào bệnh viện, nhưng anh ấy tỉnh lại, bảo đưa đến
đây. Hôm nay quay lại thăm, thấy người ta bảo anh ấy đã ổn, rời đi rồi.”
Nhìn cô vẫn chưa hết ngơ ngác, lộ rõ
vẻ mệt mỏi, Na bực mình.
“Đi, đi với tôi. Đi tìm Giang Bình.
Phải cho thằng súc sinh kia hiểu, hắn chả là gì với cô hết.”
Nhưng khi hai người lên xe, Lan lại bảo
tài xế đưa về nhà.
“Em mệt rồi, em muốn ngủ. Đừng nói nữa,
em đau đầu lắm.”
Tới nhà, Na đưa cô vào phòng ngủ. Thấy
cô nặng nề nhắm mắt lại, Na đi xuống, vừa lúc gặp Phillips bước vào cửa. Cô ta
lập tức như con rắn uốn éo, sà vào lòng Phillips.
“Major, me manquez-vous? Moi manqué
toi beaucoup.” [Tiếng bồi: Thiếu tá, còn
nhớ em không? Em nhớ ngài nhiều lắm.]
Anh ta khẽ nhíu mày, đi vào sô pha.
Na vẫn bám vịn vào cánh tay anh ta, rồi ngồi ôm ấp bên cạnh trên ghế. Phillips
thả người, ngồi ngửa ra sau. Na âu yếm hôn lên mặt anh ta, tay kia xoa xoa khắp
người anh ta. Bảo vệ tên Lâm đi vào, đưa cho anh ta một cặp giấy tờ. Họ nói với
nhau gì đó bằng tiếng Pháp rất nhanh, Na nghe không hiểu, nhưng kệ, vẫn cứ dính
chặt cơ thể vào một bên của Phillips. Bỗng hai người đàn ông đang nói dừng lại,
Phillips ngẩn người, nhìn xuống Na, dứt khoát đẩy cô ta ra, cầm cặp đi lên gác.
Thấy người bảo vệ vẫn đứng đó nhìn mình bằng con mắt không mấy thiện cảm, Na hứ
một tiếng rồi đi ra bắt xe về Hoa viên.
Vài ngày sau đó, lúc nào rảnh Na cũng
đến căn biệt thự, cùng Lan đi dạo quanh vườn hay đi mua sắm, rồi lại cố kéo cô
đi qua mấy cửa hiệu của Giang Bình, tiếc là công tử đào hoa phải về Sài Gòn. Lan
ở lại nhà hàng Giang Ái Lan của Giang gia phú thương để tìm rượu quên sầu, còn
bản thân Na không tiếc công sức tìm cơ hội bám dính ngài Thiếu tá. Lan cố vui
chơi đến mệt nhoài người, không có tâm trí nhớ đến bất kỳ chuyện gì khác. Thi
thoảng về nhà với Phillips, cô giả bộ mệt mỏi nằm trên phòng không chịu dậy.
*
* *
Mùa hè tới, tiết trời vô cùng oi bức,
nhưng công nhân và tiểu thương lại lên cao trào đấu tranh. Người biểu tình bạo
động đầy đường. Gạch đá ném loạn xạ. Lan nghĩ tốt nhất nên ở trong nhà, tránh gạch
bay, đạn lạc. Em gái cũng được nghỉ học, cô bắt con bé thường xuyên ở nhà cho
an toàn.
Một lần, Phillips về. Cô vừa loay
hoay từ trong bếp ra đã thấy Phillips đắm đuối nhìn em gái mình. Cô chợt giật
mình. Dạo này anh ta có vẻ hay ve vuốt con bé, ân cần mua nhiều đồ cho nó. Mà
em gái cô, mới mười bốn tuổi, nhưng rất phổng phao, xinh xắn, hồn nhiên vô tư cười
đùa với ngài Thiếu tá. Sẽ không có chuyện gì chứ? Mình nghĩ quá nhiều sao?
Nhưng cô để ý thấy ánh mắt Phillips
nhìn Lân ngày càng nhiều hơn, không hề che dấu dục vọng. Cô bắt đầu sợ hãi, quyết
nói rõ mọi chuyện với em gái.
“Lân, chị nghĩ bây giờ em nên tạm tới
Vạn Hoa viên, ở cùng với chị Na. Dù sao em vẫn thường qua đó học đàn với hai
chú Thành. Chị sẽ bảo chị Na và chú Hùng chiếu cố cho em. Cố gắng hạn chế về
đây, một tuần vài ngày thôi, tránh cuối tuần ra. Cách Phillips càng xa càng tốt,
nghe chưa? Cố gắng giữ liên lạc với anh Cát. Chị sẽ thường xuyên tới thăm em.
Chị sẽ cố gắng tìm chỗ an toàn hơn cho chị em mình trong thời gian tới.”
Cô bé Lân sợ hãi gật đầu lia lịa như
gà mổ thóc. Ngay ngày hôm sau, con bé đường hoàng mang theo ít đồ cá nhân tới Vạn
Hoa viên tạm trú, ở đúng chiếc giường ngày xưa chị gái mình cùng Na ngủ.
Vừa yên tâm hơn với cô em gái bé bỏng,
trực giác phụ nữ lại khiến cô cảm nhận Phillips đã có người khác. Anh ta ít đưa
cô ra ngoài tiệc tùng hơn, rồi ít về nhà hơn trước. Đôi khi về nhà trong trạng
thái hưng phấn hả hê, trạng thái xuất hiện sau mỗi lần ân ái cùng cô. Cô rơi
vào tâm trạng hoang mang, lo sợ. Rồi chán nản, buồn bã.
Sau vài tuần nghĩ ngợi, cô quyết định
đến gặp bác sĩ Kiên.
“Em cảm thấy mệt mỏi rồi. Anh có thể
giúp em thoát khỏi Phillips được không?”
“Sao em lại hỏi tôi? Em dự định làm
gì?” – Kiên tỏ vẻ rất ngạc nhiên.
“Em nghĩ, trong số những người em
quen, anh là người đáng tin cậy nhất. Em không muốn sống với Phillips nữa. Anh
nói đúng, em chẳng có gì. Giờ em sẽ học cách sống như nhiều người khác, làm
công nhân, bán rong, hát mướn… em nghĩ em sẽ lên Hà Nội tìm Cát. Đó là người… ừm…
ừm… là người… là người em còn nợ ân tình.”
Kiên khẽ nhíu mày, trầm ngâm một lúc
rồi nhìn cô chăm chú.
“Em thấy đấy, nơi nơi đều loạn lạc.
Công nhân bị bóc lột đánh đập đến chết, tiền công cũng không lấy được. Tiểu
thương thì tô thuế nặng nề, bị triều đình rồi người Pháp ức hiếp, cướp hàng, đốt
phá tiệm. Ca nương ả đào cũng chẳng mấy ai thuê, giờ người ta nghe nhạc Tây hết
rồi, nên cũng đi làm công làm mướn mới có cái ăn. Hà Nội và các nơi khác không
như Hải Phòng, còn có quan sai của triều đình, thêm một tầng áp bức, đời sống
còn khổ sở hơn nhiều. Cát ở đó cũng vô cùng vất vả, bị đánh, bị bắt như cơm bữa.
Thi thoảng cậu ta chạy về Hải Phòng trốn quan sai truy bức. Cuộc sống của em êm
đềm và hưởng thụ hơn bao con người ở thời đại này rồi. Em nên cảm ơn ông trời
đã chiếu cố, ưu ái em quá nhiều.”
Im lặng một lúc, thấy vẻ mặt kiên quyết
không mấy thay đổi của Lan, anh lại nói tiếp:
“Giờ hãy xem em sẽ được gì nếu bỏ đi.
Nếu em quanh quẩn ở đất Hải Phòng này, em không thể thoát khỏi tay của ông chủ
Quýnh. Ông ta là tay giang hồ cộm cán, cũng là gian thương lớn nhất đất Hải
Phòng. Ông ta chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn. Em và gia đình em lại bị ông ta ghi nợ
khá nhiều. Ông ta sẽ để em đi mà không thu cả vốn lẫn lãi sao? Đó là chưa kể
ngài Phillips và đám quan quân mê mệt nhan sắc của em từ trước tới giờ có chịu
buông tay hay không. Em chỉ còn cách phải đi xa khỏi mảnh đất này. Nhưng với
nhan sắc kia, em hẳn sẽ lại rơi vào một Vạn Hoa viên khác; rồi lại qua tay các
quan quân khác. Nếu em tới tìm Cát, em sẽ cùng cậu ta sống những ngày cơ cực, bị
đánh đập, bị đòn roi, bị giam trong ngục, bị đói khát, quần áo không có mà mặc,
trốn chui trốn lủi hết nơi này tới nơi khác. Con người mong manh kia của em có
chịu nổi không? Chịu được bao lâu? Em chắc chắn sẽ sớm chết thôi. Để Cát lại tiếp
tục cuộc đời khốn khổ và sống trong nỗi áy náy với em. Đó mới chỉ là số phận của
riêng em thôi. Còn em gái em thì sao? Nó sẽ đi bán nhan sắc cho thiên hạ như
em, bôn ba khắp nơi như Cát, hay bị tống ra đường làm ăn mày vì không có cả
nhan sắc lẫn chỗ trú chân? Cuối cùng em được gì? Em gái em được gì?”
Lan nghe mà thấy rùng mình. Sao cô
không nghĩ ra nhỉ? Mọi chuyện hóa ra phức tạp đến vậy ư? Cô phải làm gì bây giờ?
Im lặng ngẫm nghĩ một lúc, cô liều mạng hỏi:
“Thế… thế theo anh, em nên làm gì bây
giờ? Em cảm thấy anh ta bắt đầu chán em rồi.”
“Có hai cách tốt hơn cả: hoặc ở lại
bên Phillips và khiến cuộc sống của em bận rộn hơn, có ý nghĩa hơn; hoặc quay lại
Vạn Hoa viên và gặp gỡ những Phillips khác, hãy cầu nguyện để họ tử tế với em
hơn ngài Thiếu tá.”
Hai tay Lan bắt đầu đan vào nhau xoắn
xít. Cô ngồi ngẩn người trong căn phòng nhỏ rất lâu. Kiên cũng lặng lẽ châm điếu
thuốc. Chưa hút hết điếu thuốc, anh đã thấy cô tỉnh táo lại, ngước mắt lên nói
với anh:
“Em sẽ ở lại bên Phillips. Xét cho
cùng, chưa thấy quan lớn nào đối xử với phụ nữ bản xứ như em tử tế bằng anh ta.
Em cũng phải lo cho Lân. Nhưng anh nói để cuộc sống của em bận rộn hơn, có ý
nghĩa hơn là sao?”
“Em không yêu Phillips, nhưng em cần
anh ta vì một cuộc sống đầy đủ, có danh tiếng, được trọng vọng, có tiền giúp em
gái em. Tuy nhiên sống không có mục tiêu và rảnh rỗi quá mức khiến em ảo tưởng,
rồi hoài nghi chính bản thân.”
“Anh nói cũng có lý. Nhưng em biết
làm gì bây giờ? Quay lại đi hát ở Vạn Hoa viên sao? Chừng nào còn bên Phillips,
anh ta sẽ không để em làm thế. Em biết làm gì bây giờ? Anh đã nói rồi đấy, bây
giờ thời buổi loạn lạc, khởi nghĩa khắp nơi, binh lính càn quét bắn giết vô tội
vạ. Em … em không nghĩ ra được phải làm gì.”
Kiên trầm ngâm một lúc, rồi nói như
chìm trong suy tư:
“Em biết không, tôi có một đứa con.”
Trước ánh mắt tròn xoe của Lan, anh vẫn bình thản nói tiếp. “Tôi vừa mới biết mấy
hôm trước. Nếu giờ nó còn sống, cũng gần ba tuổi. Bố mẹ bắt tôi cưới vợ ngay
khi tôi vừa về nước. Nhưng chỉ hai ngày sau đám cưới, tôi bỏ đi để thực hiện lý
tưởng của đời mình. Trong một trận truy lùng của lính Pháp, mẹ tôi bế cháu đã
trúng đạn lạc. Cả hai qua đời. Vợ tôi, một tiểu thư khuê các, đã bỏ nhà đi tham
gia cách mạng một năm trước. Bố tôi cũng mới từ quan về quê ở ẩn, từ bỏ mọi lợi
lộc của triều đình, vì thấy thẹn không làm được gì để người dân thoát khỏi cảnh
lầm than.”
Ngừng lại một lúc, anh thở dài xót
xa.
“Nhiều lúc tôi nghĩ, nếu mình ở nhà
thì sẽ thế nào? Mẹ tôi, con tôi hẳn sẽ không bị giết hại, gia đình tôi hẳn sẽ
không tan đàn xẻ nghé. Có phải vậy không? Nhưng tôi liệu có khả năng bảo vệ họ
không? Tôi có khả năng cản quân Pháp dàn trận vây bắt đồng bào mình không? Tôi
có khả năng cản bọn chúng nổ súng vào mẹ tôi, con tôi, vào bất kỳ người dân vô
tội nào không? Tôi có khả năng giúp bố tôi phò tá triều đình, cứu tiểu thương,
nông dân khỏi bị tô thuế nặng nề, cứu công nhân khỏi bị đánh đập tới chết, cứu
học sinh khỏi bị bắt đi lính khi chưa đầy mười lăm, cứu người người khỏi chết
đói đầy đường không? Không, tôi không thể. Vì bi kịch đó sẽ vẫn xảy ra với gia
đình tôi, xảy ra với gia đình của bất kì người dân nào trên xứ Đông Dương này
thôi. Người Pháp đã mang súng ống và tàu chiến tới mảnh đất này, nã đạn vào người
dân của chúng ta, cướp than, cướp quặng, cướp tiền bạc của chúng ta, biến chúng
ta thành một lũ đầy tớ thấp hèn. Em phải dùng thể xác phục vụ bọn họ mới có cơm
ăn. Tôi phải khám cho vợ con họ, nếu không khỏi bệnh lại bị họ mang quân tới đập
phá, dí súng vào đầu dọa giết. Cát phải làm quần quật mười tám tới hai mươi giờ
mỗi ngày mà không có cơm ăn, lương bốn năm tháng không trả, đứng lên đòi tiền
thì chúng đánh đập, tống vào tù. Chỉ khi nào không còn người Pháp ở đây, chúng
ta mới không bị đói khát, không bị đánh đập, không bị làm nô lệ.”
Quay lại nhìn gương mặt đã nhạt nhòa
nước mắt của Lan, anh nắm tay cô thật chặt:
“Phải đuổi người Pháp khỏi mảnh đất
này. Em hiểu không? Tôi và rất nhiều người khác đang đồng lòng làm điều đó, dù
tôi phải hy sinh mọi thứ, danh vọng, tiền đồ, của cải, gia đình. Hãy giúp tôi!”
Lan lấy tay quệt nước mắt, xúc động gật
đầu liên tục.
“Cảm ơn em. Chỉ cần em ở lại bên
Phillips, cố gắng duy trì tình cảm của anh ta, chúng ta sẽ thu thập được càng
nhiều tin tức của quân đội Pháp, càng có cơ hội tìm cách đẩy đội quân Pháp rời
đi. Em tin anh chứ? Chúng ta phải đồng lòng, chung sức vì chính bản thân em, bản
thân anh, vì em gái em, vì Cát, vì bao người dân của mảnh đất này. Chúng ta
không phải là nô lệ của bọn họ. Chúng ta sinh ra không phải để sống cuộc đời nô
lệ.”
Nước mắt Lan không ngừng trào ra. Đôi
mắt đầy lửa và hào khí của Kiên bỗng khiến cô thấy mình mạnh mẽ hơn.
Những lời nói đó của Kiên không ngừng
lặp đi lặp lại rất lâu trong đầu cô, thôi thúc cô phải suy nghĩ.
Khi về nhà, ngồi một mình, cô từng tự
hỏi: nếu Kiên thất bại thì sao? Nếu người Pháp không rời khỏi đây thì sao? Hẳn
là sẽ không sao, cô vẫn sống cuộc đời phù phiếm của mình, có tiền bạc, có danh
tiếng hoa khôi, có sự cưng nựng của đám quan binh Pháp lẫn đám nhà giàu bản xứ.
Còn nếu thành công, người Pháp biến mất, cô hẳn sẽ có một cuộc đời vui vẻ làm
ca nương ở Vạn Hoa viên, Cát không phải trốn chạy; cô hát, Cát đàn, cùng sống cuộc
đời hạnh phúc trọn vẹn trong một ngôi nhà bên bờ biển. Cô đã từng nghĩ giúp bác
sĩ Kiên để cho anh nợ ân tình mình, nhưng bây giờ, cô thấy mình tin tưởng hoàn
toàn con người ấy, tin tưởng nếu nghe theo anh ấy, đời cô sẽ luôn bình an và tốt
đẹp.
Nhưng bác sĩ Kiên đã nói, trước tiên
phải giữ được tình cảm của Phillips đã. Chuyện này thật dễ dàng với cô!