1 – Bước ngoặt
(Hải Phòng – 1932)(1)
(1) Đệ nhị cộng hòa Pháp (1830 - 1870)
thành công thiết lập chế độ bảo hộ lên Campuchia năm 1863, bắt đầu xâm lược Nam
Kỳ của nước Đại Nam năm 1867 – 1874. Vào thời đệ tam cộng hòa (1871 – 1940),
Pháp chiếm Nam Kỳ làm thuộc địa, mở rộng xâm lược Bắc Kỳ (1884) và Trung Kỳ
(1885) của Đại Nam, lập ra chế độ bảo hộ. Quốc gia Đại Nam chính thức biến mất.
Năm 1887, Pháp gộp toàn bộ Campuchia, Nam Kỳ (Cochinchine), Bắc Kỳ (Tonkin),
Trung Kỳ (Annam) thành Liên Bang Đông Dương (Indochina) – một đơn vị hành chính
thuộc địa của Pháp dưới quyền Bộ thuộc địa và Bộ ngoại giao ở chính quốc Pháp,
mục đích lấy lợi nhuận thuộc địa phục vụ cho việc cai trị thuộc địa, không cần
chính quốc phải chi thêm kinh phí. Năm 1893, Liên Bang Đông Dương thêm Lào. Năm
1900 thêm Quảng Châu Loan.
Thủ phủ Liên Bang Đông Dương ban đầu đặt tại Sài Gòn (1887 – 1901), sau
đó là Hà Nội (1902 – 1954). Đứng đầu là một viên Toàn Quyền Đông Dương, có Hội
Đồng Tối Cao hỗ trợ. Trong sáu xứ thuộc Liên Bang Đông Dương, Nam Kỳ đặt dưới sự
cai trị trực tiếp của Pháp theo chế độ thuộc địa, hưởng qui chế “thuộc dân
Pháp” – sujets, chỉ thấp hơn hạng citoyens, nhiều ưu đãi hơn so với 5 xứ còn lại;
Quảng Châu Loan và Hải Phòng (một tỉnh ở Bắc Kỳ) là nhượng địa – do Pháp cai trị
trực tiếp nhưng lại ở hạng thấp nhất protéges; Lào, Campuchia, Trung Kỳ và phần
còn lại của Bắc Kỳ đặt dưới chế độ bảo hộ, do hệ thống hành chính bản xứ cai quản,
người Pháp cai quản gián tiếp, ở hạng thấp nhất protéges.
Phải tới năm 1954, Liên Bang Đông Dương mới hoàn toàn sụp đổ do sự sụp đổ
của Đế quốc thực dân Pháp, Việt Nam tuyên bố độc lập (1945), và trận Điện Biên
Phủ buộc Pháp phải ký hiệp định Genève (1954).
Thành phố Hải Phòng được Tổng thống Pháp Sadi Carnot kí sắc lệnh thành lập
ngày 19 tháng 7 năm 1888, là vùng đất tách ra từ vùng nhượng địa của xứ Đông (thuộc
tỉnh Hải Dương, Bắc Kỳ trước đây) theo hiệp ước của triều đình nhà Nguyễn với
người Pháp, đặt dưới sự quản lý trực tiếp của Pháp. Sau đó nơi này được người
Pháp xây dựng thành cảng biển chính phục vụ vận chuyển hàng hóa và quân sự giữa
Bắc Kỳ và chính quốc.
“Dừng xe!”
Người đàn ông khuôn mặt bành ra, hơi
ngăm đen, cáu kỉnh hô lên. Chiếc xe Peugeot đỏ chót lóng lánh dừng lại dưới ánh
mặt trời gay gắt. Hắn bực bội ra khỏi xe, nhìn quanh khu đồng cỏ ngút ngát. Cánh
đồng rải rác vài thửa, lau sậy rậm rì bên ao hồ lẫn lộn đan xen trải dài xa tít
ra biển. Nhìn mãi không thấy bóng người, chỉ toàn cánh đồng, ao hồ, con sông và
lau sậy. Con đường đất gập ghềnh càng lúc càng bé lại. Nơi chết tiệt nào thế? Người
Pháp chẳng đã san bằng cái tỉnh này để xây cảng, xây nhà máy, biệt thự đó sao,
giờ vẫn còn chui ra mấy cái ao làng mốc meo này? Đường cũng không có mà đi.
“Ông chủ, chúng ta lạc đường thật rồi.
Tôi cho xe quay lại nhé?”
Tài xế da mặt quắt queo, người nhỏ
thó co quắp như một con khỉ, do dự hỏi và bước lại gần tên đàn ông đang bực bội
nhìn dọc theo bờ sông, vẻ mặt nịnh bợ. Tên đàn ông ăn mặc chải chuốt quay lại,
lộ rõ vẻ chán ghét.
“Mày biết đường về sao? Đồ ngu, biết
sẽ đi tới mấy nơi khỉ ho cò gáy này mà không chịu hỏi đường trước. Nuôi mày thật
tốn cơm gạo.”
“Ông chủ tha tội, ông chủ tha tội, là
tôi sơ suất.” Tài xế khúm núm ra bộ thành khẩn.
Tên đàn ông không hết cau có. Hắn vẫn
nhìn ra bờ sông và rút điếu xì gà trong hộp ra. Tài xế vội vã rút bật lửa trong
túi mình, lon ton đến châm cho hắn, cố làm ra vẻ tươi cười hối lỗi, môi đã kéo
hở đến nửa lợi. Tên đàn ông khó chịu trước gương mặt đang xáp vào mình, hắn rít
khói, ngậm trong vòm miệng, rồi nhả ra và phẩy tay. Tài xế biết điều lui ra sau
hắn một đoạn. Đột nhiên nghe thấy tiếng kêu ré lên của con gái. Cả hai nhìn ra
đám lau sậy trước mặt, rồi nhìn quanh. Tài xế chỉ tay vào đám sậy gần bờ sông
và thì thào.
“Chỗ kia!” Rồi chạy vội tới cạnh ông
chủ mình.
Tên đàn ông nheo nheo mắt, thấy mấy
bóng lấp ló trong đám lau sậy phía xa, hắn bước xuống dưới. Tài xế ngớ người,
níu tay hắn.
“Ông chủ, Việt Cộng! Coi chừng Việt Cộng!”
“Cộng cộng cái đầu mày! Chỗ nào có bọn
Pháp mới có Việt Cộng. Mày vòng vèo cả chục cây rồi, không thấy có cái bốt nào của
Pháp, không có cả nhà dân, lấy đâu ra Việt Cộng.”
Hắn hung hăng đi xuống dưới bờ sông,
hướng về đám lau sậy nhô cao gần gấp đôi người. Tên tài xế xoắn xít đuổi theo
sau. Đất khá khô dưới cái nắng hầm hập. Tiếng ve, tiếng quốc kêu đến khản giọng.
Nhẹ nhàng lại gần, tiếng người thoang thoảng càng rõ dần.
“Du hứa mà, thật đấy! Du hứa sẽ lấy
Lan. Du đã bảo bố mẹ rồi. Du chỉ lấy Lan thôi.”
“Nhưng Bình thì sao, nó sẽ buồn lắm.
Nó sẽ không chịu chơi với cả hai đứa mình nữa.”
“Kệ nó. Lan không tin Du sao? Du hứa
mà.”
Tiếng trai gái nỉ non, đong đưa âu yếu.
Mẹ kiếp, lũ oắt con chơi trò yêu đương vụng trộm, làm mình mất thời gian. Tên
đàn ông rít sâu hơi xì gà và thổi mạnh ra thành tiếng, rồi quay lại. Không biết
có phải do tiếng rít hay mùi xì gà lạ lẫm bay tới gây sợ hãi, bóng người vọt ra
khỏi đám sậy, rồi lại một bóng nam đuổi theo sau. Tài xế nhanh như cắt vọt
theo. Thì ra là lũ con nít, mới nứt mắt, làm sao đuổi kịp ông đây đã đi lính
năm năm. Anh ta tóm được cả hai đứa trẻ, lôi chúng lên đường đất, bẻ quặp tay từng
đứa, kéo lê đến chỗ chiếc xe con đang đậu. Ông chủ đã đứng đó, thong thả hút xì
gà, nheo nheo mắt nhìn cảnh tượng. Có lẽ do nắng quá oi nồng, trên trán hắn đã
bóng lên lớp mồ hôi. Nhưng không hiểu sao hắn vẫn không chui vào xe mà đứng dưới
trời nắng. Hai đứa trẻ bị tài xế tóm được quá sợ hãi đến quên phản kháng, không
thốt ra tiếng nào, thậm chí không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn. Đứa con gái gầy
gò, trắng trẻo, áo thô trắng ngà có ba đụn vá lớn, quần cộc nhăn nhúm lộ bắp
chân trắng muốt như cành cây khô ngâm vôi. Đứa con trai còn tệ hơn, áo không ra
áo, quần lam tả tơi như khất cái. Cả hai đều khẳng khiu, lam lũ, có lẽ cũng khoảng
mười lăm tuổi.
“Ngẩng đầu lên!” Giọng nói lạnh lùng
dọa hai đứa trẻ giật mình ngước lên.
Một đôi mắt phượng ngập nước ngơ
ngác, sống mũi thanh tú còn dính cỏ khô, đôi môi hồng nhạt mím vào, khuôn mặt
tròn tròn trắng nhợt hiện ra đẹp đến nao lòng. Người đàn ông sững sờ nhìn đến
quên cả điếu xì gà đang hút. Hắn ho sặc một cách thất thố. Đứa con trai bên cạnh
run run lấy một tay còn lại nắm lấy cánh tay cô bé. Hắn thấy thế, nhếch mép,
bình tĩnh lại.
“Làng Phao ở đâu?” Vừa hỏi, hắn vừa
rít tiếp một hơi xì gà.
“Thưa ông lớn, ở đằng kia.” Thằng bé
lắp bắp nói. Nói xong, nó lại cúi đầu xuống.
Hắn vất điều xì gà xuống đất, hất
hàm.
“Dẫn đường.” Nói xong chui tọt vào
trong xe.
Tài xế chạy ra đóng cửa xe, quay lại
nạt hai đứa.
“Hai đứa bay dẫn đường đi, đến nhà
lão Bàng đóng rương cổ. Chúng mày mà trốn, tao sẽ bắn bỏ.” Nói rồi viên tài xế
làm bộ sờ tay vào bao súng bên hông.
Hai đứa trẻ ngơ ngác nhìn nhau. Thằng
con trai đã bớt sợ hơn khi ông chủ lạnh lùng kia đã vào trong xe. Nó nhổm dậy lắp
bắp.
“Cụ Bàng vừa chết rồi. Cả nhà bị đốt
và bỏ trốn hết. Không còn ai đâu.”
Tài xế há hốc miệng, quay người tới
bên cửa xe.
“Ông chủ, làm sao bây giờ? Quay về
hay tới đó?”
Người đàn ông lại nheo nheo mắt trầm
ngâm, liếc qua cô bé vẫn đang quì dưới đất. Hắn hất tay về phía trước.
Tài xế hiểu ý, chạy vòng ra cửa kia của
chiếc xe, ngồi vào ghế lái, trước đó còn cố nói với lại:
“Đi thôi. Chúng mày mà nói láo, tao sẽ
cho ăn đạn cả nhà.”
Cậu con trai nhanh chóng đỡ cô gái đứng
dậy, lôi cô từ từ đi về phía sau xe. Cô quyến luyến liếc nhìn chiếc xe đẹp đẽ,
thứ long lanh nhất mà cô từng thấy trong đời tới giờ, chợt bắt gặp ánh mắt nheo
nheo như đang nghiền ngẫm của người đàn ông ăn vận bảnh bao kia, cô gái xấu hổ
cúi đầu chạy. Cô vấp ngã. Cậu con trai bên cạnh trách móc.
“Lan chẳng cẩn thận gì cả. Để Du đỡ.”
Nhìn chiếc xe đang lùi lại và người
đàn ông xa lạ vẫn nhìn mình chăm chú, cô xấu hổ hất tay cậu ra. Họ tấp tểnh đi
về làng. Con đường đất dần bằng phẳng hơn. Hai nam nữ gầy gò chạy lò dò phía
trước, một chiếc xe đỏ chói như con bọ rùa lầm lũi bám theo sau. Chẳng mấy chốc,
lũ trẻ con và người lớn đã đổ ra nhìn. Vật đẹp đẽ kia quá xa lạ và nổi bật trước
cảnh nghèo đói nơi đây.
“Người ở đâu ra nhiều thế. Lúc thì tìm
mãi chả thấy mống nào. Lúc thì xúm xít cả đống như ruồi bọ.” Tay tài xế cằn nhằn,
nhưng mặt đã dãn ra hí hửng. Anh ta liếc gương, ông chủ vẫn nheo nheo mắt nghiền
ngẫm.
Hai người dẫn đường đột ngột dừng lại,
chỉ tay sang bên trái. Một bức tường bị đốt nham nhở. Người đàn ông bước ra khỏi
xe, đi qua cổng đã không còn cánh. Cả mảnh đất rộng toàn thứ đổ nát vì bị thiêu
cháy và đập phá. Mấy đứa trẻ và người lớn của xóm nghèo lấp ló bên ngoài cổng,
một số xúm xít cạnh chiếc xe hơi. Tiếng thắc mắc bàn chuyện về nhà ông Bàng xôn
xao vang lên, lẫn trong tiếng quát tháo của tay lái xe.
“Không còn gì đâu, trưởng thôn và dân
làng đều đã đến lục hết đồ rồi. Ông lớn cần gì nữa ạ?” Thằng bé nhanh nhảu tìm
cách thân cận người đàn ông có vẻ giàu có này.
Hắn không nói gì, chỉ trầm ngâm quan
sát. Một lúc sau, hắn quay lại, liếc nhìn thấy cô gái xinh đẹp vẫn do dự đứng
trước cổng, mải mê nhìn chiếc xe Peugeot lấp lánh dưới nắng. Hắn khoát tay, bảo
cậu ta:
“Dẫn đường tới nhà cô gái kia.”
Thằng bé kinh ngạc, pha lẫn sợ hãi, run
rẩy lắp bắp.
“Nhưng cô ấy, cô ấy…”
“Có đi không thì bảo? Muốn chết hả?”
Tay lái xe hùng hổ trừng mắt, không biết anh ta tới gần họ từ lúc nào. Thằng bé
sợ sệt lấm lét nhìn họ, rồi lại nhìn cô gái đằng kia, khẽ gật đầu như bổ củi.
“Đi ạ! Đi ạ!”
Họ lên xe. Thằng bé kéo tay cô gái
đang ngẩn ngơ, nhưng cô cứ kệ cậu ta. Cậu ta đành đi phía trước một mình, con bọ
màu đỏ lấp lánh bò theo sau. Cô gái cũng đi theo sau chiếc xe cùng đám già trẻ hiếu
kỳ. Khi chiếc xe dừng lại, cô kinh ngạc thấy người đàn ông bảnh bao đi vào căn
nhà sập sệ của mình. Cô chạy vội theo, nép vào sau khe cửa, không dám bước vào
nhà.
Căn nhà bằng đất và rơm rạ, chỉ khoảng
hai mươi mét vuông, không có đồ đạc gì ngoài chiếc giường gỗ ọp ẹp và cái tủ thấp
tè dính đầy bụi. Dưới đất còn mấy ổ rơm cũ, chắc để cho người nằm, vì trên một
cái ổ ở góc nhà, một cô bé con nhem nhuốc khoảng năm hay sáu tuổi đang nằm co
quắp. Trên giường, một người đàn ông cởi trần ngáy khò khò, gầy gò, nằm vắt vẻo
xiên chéo, đầu quay vào góc tường, quần còn dính bết lại bẩn thỉu. Cái chai trống
không lăn lốc dưới đất. Mùi rượu váng vất trong căn nhà, lẫn với mùi ngai ngái,
tanh hôi của cá khô, rơm ướt và nước tiểu.
“Dậy, dậy ngay!” Tay tài xế hét lên
như sấm.
Người đàn ông và cô bé con đều giật
mình mở mắt, ngó trân trân hai người lạ mặt, rồi sợ hãi co rúm người vào mỗi
góc tường.
“Ai là chủ nhà này?” Tài xế quát lên.
“Tôi, tôi ạ.” Người đàn ông trên giường
vơ cái áo đã vò lại ở đầu giường, mặc vội vào. Áo chỉ cài nổi hai cái cúc, nên
trông xộc xệch rất buồn cười.
“Bẩm ông lớn, ngài… ngài có việc gì ạ?”
Người đàn ông lắp bắp, ông ta bước xuống giường luống cuống đến mức ngã khụy xuống
đất.
Người đàn ông bảnh bao cằm lại bạnh
ra cau có. Hắn quay lại, liếc thấy cô gái đang nấp sau khe cửa xiêu vẹo không
che hết nổi thân hình khẳng khiu của cô.
“Bao nhiêu?” Hắn hất đầu về phía cô
gái. “Con gái ông.”
“Mười… mười… mười lăm, con bé mười
lăm tuổi ạ.” Người đàn ông có vẻ là cha cô gái, lắp bắp đứng dậy.
“Đồ ngu, ông chủ hỏi bao nhiêu tiền
cơ mà.” Tay tài xế lại quát xơi xơi vào mặt ông ta.
Ông ta rùng mình ngước lên, giờ đã
nhìn rõ diện mạo hai người mới tới, nhìn về cô con gái lấp ló sau khe cửa, như
bừng tỉnh, hai mắt sáng lên, ông ta chắp tay xun xoe.
“Bẩm ông lớn, con gái tôi lúc mười ba
tuổi, một nửa trai làng này đã hỏi cưới nó đấy. Nhưng gia cảnh khó khăn, tôi và
mẹ nó, em nó đều ốm đau suốt, nên vẫn chần chờ chưa gả nó đi đấy ạ. Ông lớn
xem, xin ông thương tình, cả nhà tôi chỉ trông chờ vào nó, nếu…”
“Ốm đau suốt kia à?” Tay tài xế ngắt
lời, đá chân vào chai rượu rỗng lăn trên đất, mắt lập lòe như sói.
Ông bố co rúm người lại, nhưng vẫn cố
ra vẻ trấn định. Ông ta chắp tay ra bộ thảm thương, mắt vẫn liếc về người đàn
ông không nói gì kia.
“Thật ạ! Xin ông lớn thương xót. Mẹ
nó sinh được hai đứa con gái, rồi ốm đau vật vã, không làm nổi việc gì. Nhà này
một mình tôi lo toan bao năm. Tôi mới bị tai nạn khi đi kéo lưới, gẫy chân phải.
Đây này, các ngài nhìn thấy chưa, suýt phải cưa chân đấy. Từ đó toàn phải nằm
nhà. Bốn miệng ăn giờ chỉ trông chờ vào đứa lớn cào ngao đánh te, làm mướn cho
người ta. Xin ông lớn chiếu cố, xin ông…”
“Một trăm đồng.” Người đàn ông lạnh
lùng nói.
Ông bố suýt ngã khụy lần nữa, hai mắt
ông ta giờ sáng rực hơn cả mặt trời bên ngoài. Ông ta hấp háy mắt mấy lần, tưởng
không tin nổi.
“Ngài… ngài… một … một trăm à? Một trăm
à?”
“Đồng ý thì nói ngay đi? Sao cứ lắp bắp
mãi thế? Đừng làm mất thời gian của ông chủ.” Tay tài xế cáu kỉnh, ra bộ nôn
nóng.
“Vâng, vâng, đồng ý, đồng ý, đồng ý.
Đội ơn ông lớn thương tình. Đội ơn ông lớn thương tình.” Ông ta vái lấy vái để
người đàn ông bảnh bao kia.
“Không, không được bán con tôi. Sao
ông nỡ bán con tôi?” Tiếng phụ nữ yếu ớt nức nở vang lên. Ngoài cửa, người phụ
nữ xanh xao, xiêu vẹo nắm tay cô gái sau cánh cửa, run rẩy ngước nhìn chồng
mình và hai người lạ. Ông chồng trừng mắt lên với bà, rồi cuống quít lạy hai
người lạ.
“Ông lớn đừng nghe đàn bà hồ đồ. Mẹ
nó bị điên đấy, thi thoảng vẫn nói lung tung. Chúng tôi đồng ý, đồng ý.”
Tay tài xế quay lại cửa, đứng trước
người đàn bà yếu đuối nước mắt vòng quanh, bày vẻ ôn tồn nói:
“Ông chủ trả một trăm đồng, đủ để nhà
chị mua mẫu ruộng và xây một cái nhà mới, dư dả ba người ăn vài năm; con của chị
sẽ được lên thành phố, ăn ngon mặc đẹp, có việc làm đàng hoàng. Hay chị muốn cả
nhà sống lay lắt ở đây, không chết vì bom đạn, thì cũng chết đói hoặc chết vì
ông ta thôi.” Anh ta hất hàm chỉ về phía người chồng đang lấm lét nhìn họ.
Người phụ nữ chảy nước mắt nhiều hơn,
khóc không thành tiếng. Người chồng nhảy lên bám lấy chân người đàn ông ăn mặc
sang trọng kia, không ngừng kêu than:
“Đồng ý, đồng ý, chúng tôi đồng ý.
Xin ông lớn đừng bỏ đi, xin ông lớn. Chúng tôi sẽ chết mất.”
“Đồng ý thì điểm chỉ vào đây rồi nhận
tiền. Đừng có gây chuyện phiền phức, mất thời gian. Ông chủ đây giàu có nhất
nhì tầng lớp an-nam-mít. Cả đất Hải Phòng này, hỏi ai lại không biết ông chủ
Quýnh của Vạn Hoa viên chứ? Cả xứ Bắc Kỳ này ấy chứ. Mẹ kiếp! Con gái các người
được ông chủ để mắt tới là phúc ba họ đấy, mà không biết tạ ơn. Khóc, khóc cái
gì? Kể cả các người không muốn cũng phải đồng ý. Không ông cho các người sống
cũng như chết bây giờ.” Tay tài xế nạt nộ, tự đắc chỉ tay vào mặt người chồng
và người vợ, mắng xa xả không ngừng. Anh ta lôi trong cái túi da bên hông ra một
tập giấy, lật tìm thấy hai tờ, chìa ra cho người chồng. Lại lôi tiếp một cái
triện nhỏ, anh ta cầm ngón tay trỏ ông chồng ấn vào cái triện, rồi cầm cái tay ấy
ấn lên từng tờ giấy. Xong xuôi, một tờ giấy vất ra đất, một tờ lại được kẹp vào
ngay ngắn, bỏ vào túi da bên hông tài xế. Tay kia, tài xế lấy ra một xâu tiền
quẳng vào người chồng. Ông chồng vồ vội lấy, đập đầu xuống đất.
“Đa tạ ông lớn, đa tạ ông lớn rủ lòng
thương.”
Người vợ khụy xuống bên cửa. Còn cô
gái vẫn đứng chết lặng ở đó, đôi mắt ngập nước ngơ ngác.
Cuộc mua bán nhanh chóng kết thúc.
Hai người đàn ông đi nhanh ra ngoài. Tài xế dắt tay cô gái xinh đẹp đang lơ mơ,
nhét vào xe và đóng sầm cửa. Bên ngoài, ông bố vẫn ôm xâu tiền không ngừng dập
đầu “đội ơn ông lớn”; người mẹ nước mắt ngắn dài bám với vào cửa xe; cô em gái
nhỏ ngơ ngác không hiểu chuyện gì, chạy theo mẹ và chị khóc nghếu ngáo hô “mẹ
ơi, chị ơi”. Xe từ từ lăn bánh. Cậu chàng dẫn đường tên Du lúc nãy đứng ngây ngẩn
cả người, rồi như bừng tỉnh, chạy ra gọi với:
“Lan ơi, Du muốn cưới Lan. Du nói thật
mà. Du đã bảo bố mẹ rồi. Thật mà. Du sẽ cưới Lan. Đừng đi, Lan ơi, đừng đi!”
Tiếng bọn trẻ và người lớn xôn xao,
tiếng cái Liên vừa cào ngao về ơi ới, tiếng cái Bình chua ngoa, tiếng em Lân gọi
“chị ơi, chị ơi”. Cô gái xinh đẹp run rẩy như hiểu như không co rúm người lại
trong xe, nước mắt lăn dài trên má, hai tay co rút xoắn lại kẹp vào đùi. Chỉ
còn tiếng quát của tài xế với Du: “Dẫn đường! Nhanh lên! Không tao bắn chết bây
giờ.” Mọi thứ cứ nhòa dần, nhòa dần.
“Đừng sợ. Cô sẽ có một cuộc đời hoàn
toàn mới.”
Người đàn ông lạnh
lùng bên cạnh khẽ lấy tay quệt nước mắt trên gương mặt xanh nhợt mịn màng của
cô. Hắn trầm lặng nhìn cô một lúc, rồi nhìn ra ngoài xe. Làng Phao đã nằm lại
phía sau. Chiếc Peugeot đỏ chói lóng lánh dưới ánh mặt trời lao về phía thành phố.