Thứ Bảy, 18 tháng 7, 2015

Nữ Hoàng Ayesha trở lại - Chương 18



Chương 18: Thử thách thứ ba

Một giờ, hai giờ trôi qua, chúng tôi cố gắng nghỉ ngơi trong phòng ngủ, nhưng không thể, vì ảnh hưởng nào đó cứ quấy nhiễu chúng tôi.
“Tại sao Ayesha không đến?” cuối cùng Leo hỏi, ngừng việc đi đi lại lại trong phòng. “Cháu muốn gặp lại nàng; cháu không thể chịu được khi phải xa nàng. Cháu cảm thấy như thể nàng đang muốn ném cháu ra xa khỏi nàng.”
“Bác có thể nói thế nào với cháu đây? Hãy hỏi Oros đi; ông ta bên ngoài cửa.”
Thế là cậu đi ra hỏi ông ấy, nhưng Oros chỉ mỉm cười, và trả lời rằng Hesea không trở về phòng nàng, không nghi ngờ gì nữa, nàng vẫn còn phải ở lại Điện Thờ.
“Thế thì tôi sẽ đi tìm nàng. Đi nào, Oros, và cả bác nữa, bác Horace.”
Oros cúi đầu nhưng từ chối, nói rằng ông được ra lệnh chờ ở ngoài cửa của chúng tôi, và nói thêm, “tất cả các con đường đều mở ra cho mọi người,” chúng tôi có thể quay lại Điện Thờ nếu muốn.
“Cháu nghĩ vậy cũng tốt,” Leo mạnh dạn đáp. “Bác sẽ đi cùng chứ, bác Horace, hay cháu sẽ đi mà không có bác?”
Tôi do dự. Điện Thờ là nơi công cộng, đó là sự thật, nhưng Ayesha đã nói nàng muốn ở đó một mình một lúc. Nhưng không nói thêm lời nào, Leo đã nhún vai và đi ra.
“Cháu sẽ không bao giờ tìm được đường đâu,” tôi nói, rồi đi theo cậu.
Chúng tôi đi xuống những lối đi dài được các cây đèn chiếu sáng mờ nhạt và tới hành lang. Ở đó, chúng tôi không thấy có đèn; chúng tôi vẫn phải mò mẫm đường đi tới cánh cửa gỗ to lớn. Chúng đã đóng chặt, nhưng Leo đã đẩy ra một cách không kiên nhẫn, và một cánh hé mở ra một chút, vì thế chúng tôi có thể lách mình qua giữa chúng. Sau khi chúng tôi đã đi qua, nó đóng lại không một tiếng động sau lưng chúng tôi.
Giờ chúng tôi lẽ ra phải ở trong Điện Thờ, trước ánh sáng chói lòa của những cột lửa kinh khủng. Nhưng chúng đã tắt, hoặc chúng tôi đã lạc tới nơi khác; ít nhất nơi này bóng tối mênh mông. Chúng tôi cố gắng tìm đường quay lại cánh cửa lần nữa, nhưng không thể. Chúng tôi đã bị lạc.
Hơn nữa, có gì đó gây áp lực lên chúng tôi; chúng tôi không dám nói chuyện. Chúng tôi đi vài bước và dừng lại, vì nhận ra mình không đơn độc. Quả thực, theo tôi, dường như chúng tôi đang đứng giữa một đám đông chật ních, nhưng không phải đàn ông và đàn bà. Các sinh vật đó ép về phía chúng tôi; chúng tôi có thể cảm nhận được những chiếc áo choàng của chúng, nhưng không thể chạm vào chúng; chúng tôi có thể cảm nhận được hơi thở của chúng, nhưng nó rất lạnh lẽo. Không khí bị khuấy động quanh chúng tôi khi chúng đi qua đi lại, số lượng lên tới vô hạn. Như thể chúng tôi bước vào một nhà thờ đầy ắp người trong ngày lễ lớn dành cho tất cả những ai đã chết từng được thờ ở đó. Chúng tôi bắt đầu sợ hãi – gương mặt tôi ướt đẫm vì sợ, tóc tai dựng ngược trên đầu. Chúng tôi có lẽ đã lang thang vào khán đường của Các Vong Linh.
Cuối cùng ánh sáng đã xuất hiện đằng xa, chúng tôi thấy nó bắt nguồn từ hai cột lửa đã từng bùng cháy hai bên Điện Thờ, giờ đột nhiên sáng lên. Như vậy chúng tôi đúng là ở trong Điện Thờ, gần cửa ra vào. Giờ các cây cột trụ này không tỏa sáng nữa; chúng thấp đi và xanh nhợt nhạt; các tia sáng đi ra từ đó hiếm khi tới được chỗ chúng tôi đang đứng trong bóng tối dày đặc.
Nhưng nếu chúng tôi không thể bị nhận ra từ mấy tia sáng đó thì chúng tôi vẫn quan sát được. Nhìn kìa! Ayesha ngồi trên ngai vàng đằng kia, và than ôi! Nàng thật kinh khủng trong vẻ nguy nghi như thần chết. Ánh sáng xanh của các cây cột chơi đùa trên người nàng, và nàng ngồi thẳng lưng trong đó, gương mặt và dung nhan kiêu hãnh mà chưa người nào có được. Quyền năng dường như chảy ra từ nàng; đúng, nó đang chảy ra từ đôi mắt mở rộng, sáng lấp lánh như châu ngọc.
Nàng như một Nữ Hoàng của Địa Ngục đang đón nhận sự tôn kính từ người chết. Hơn nữa, nàng đang nhận sự tôn kính từ người chết hay người sống – tôi cũng không biết nữa – vì theo tôi nghĩ, một Vong Linh trong bóng tối đang hiện ra trước ngai vàng và quì gối trước nàng, rồi lại tới một người khác, một người khác, và một người khác.
Mỗi Sinh Vật mơ hồ xuất hiện và cúi cái đầu sáng như sao của nó xuống, nàng lại nâng cây vương trượng lên để chào đáp lại. Chúng tôi có thể nghe thấy tiếng lanh canh xa xa của chùm chuông trên cái trống đó, thứ âm thanh duy nhất ở nơi này, đúng, và thấy môi nàng mấp máy, dù không lời nào chúng tôi nghe thấy được. Chắc các linh hồn đang thờ phụng nàng!
Chúng tôi nắm chặt tay nhau. Chúng tôi quay lại và thấy cánh cửa. Nó để chúng tôi đẩy ra. Giờ chúng tôi đã lại ở dưới các lối đi, và về tới phòng mình.
Tại lối vào, Oros vẫn đứng đó như lúc chúng tôi rời đi. Ông chào đón chúng tôi bằng nụ cười không đổi, không chú ý tới vẻ kinh hoàng hiện rõ trên gương mặt chúng tôi. Chúng tôi đi qua ông ấy, vào phòng và nhìn nhau.
“Nàng là gì thế?” Leo hổn hển. “Một thiên thần?”
“Đúng,” tôi trả lời, “Một thứ thuộc dạng đó.” Nhưng bản thân tôi lại nghi ngờ có nhiều loại thiên thần thật sao.
“Thế những cái kia là gì – những cái bóng ấy?” cậu hỏi lại.
“Chào đón nàng sau khi đã biến hóa, bác cho là vậy. Nhưng có lẽ chúng không phải là những cái bóng – chỉ là các tu sĩ ngụy trang và đang tiến hành nghi lễ bí mật nào đó!”
Leo nhún vai nhưng không có đáp án nào khác.
Cuối cùng cửa mở ra, và Oros bước vào, nói Hesea ra lệnh chúng tôi có mặt tại phòng nàng.
Vì vậy, dù vẫn đối mặt với sợ hãi và băn khoăn – vì những gì chúng tôi đã nhìn thấy có lẽ còn đáng sợ hơn bất kỳ điều gì đã từng xảy ra trước đây – chúng tôi vẫn đi tới, thấy Ayesha đang ngồi, trông khá mệt mỏi nhưng không thay đổi. Tu sĩ Papave ở bên nàng, vừa cởi áo choàng nàng mặc ở trong Điện Thờ ra.
Ayesha bảo Leo tới bên nàng, cầm tay cậu và đôi mắt nàng dò xét trên gương mặt cậu, không phải không lo lắng như tôi nghĩ.
Giờ tôi quay đi, vì cho rằng nên để họ một mình, nhưng nàng đã trông thấy, và mỉm cười bảo tôi – “Tại sao ngươi muốn rời khỏi chúng ta, Holly? Để quay lại Điện Thờ lần nữa ư?” và nàng liếc nhìn tôi đầy hàm ý. “Ngươi đã hỏi bức tượng Đức Mẹ ở đó rằng ngươi đã yêu nơi này nhiều như vậy ư? Người ta nói, nó sẽ kể về tương lai cho những ai dám quì xuống bên cạnh nó bầu bạn từ đêm tới bình minh. Ta thường làm vậy, nhưng nó chẳng bao giờ nói gì với ta cả, dù một chút về tương lai cũng không có.”
Tôi không trả lời, nàng dường như cũng không muốn vậy, vì nàng lại tiếp tục – “Không, hãy ở đây và chúng ta hãy chia sẽ tất cả những suy nghĩ đau buồn và nghiêm túc. Ba chúng ta sẽ ăn tối bên nhau như xưa, quên đi sợ hãi và âu lo một lúc, hạnh phúc như đứa trẻ không biết đến tội lỗi và chết chóc, hay biến đổi thực sự chết chóc kia. Oros, đừng đợi phu quân của ta nữa. Papave, ta sẽ gọi ngươi sau. Từ giờ tới lúc đó, đừng làm phiền chúng ta.”
Căn phòng Ayesha ở không quá lớn, theo chúng tôi thấy dưới ánh đèn treo. Nó được trang bị nội thất đa dạng và đầy đủ, tường đá phủ thảm trang trí, bàn ghế khảm bạc, nhưng dấu hiệu duy nhất để một phụ nữ coi đây là nhà mình là có vài lọ hoa. Tôi còn nhớ một trong số đó cắm đầy hoa chuông lá tròn tinh tế mà tôi yêu thích, bị đào cả rễ và đặt trong rêu.
“Một nơi nghèo nàn,” Ayesha nói, “nhưng tốt hơn nơi ta từng ở suốt hai nghìn năm qua để chờ chàng tới, Leo, nhìn này, bên dưới là khu vườn ta thường ngồi ở đó,” và nàng ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn, ra hiệu cho chúng tôi ngồi vào chỗ đối diện.
Bữa ăn rất đơn giản; với chúng tôi, có trứng luộc cùng thịt săn đã cứng và lạnh; với nàng, sữa, ít bánh bột lọc và dâu rừng.
Hiện tại Leo đã đứng lên cởi chiếc áo khoác ngoài tuyệt đẹp thêu hoa văn màu tím mà cậu vẫn mặc ra, ném lên chiếc ghế cả cây vương trượng hình móc câu Oros đã đặt lại vào tay cậu. Ayesha mỉm cười khi cậu làm vậy, và nói – “Có vẻ chàng giữ những biểu tượng linh thiêng kia mà không tự hào lắm.”
“Rất ít,” cậu trả lời. “Nàng đã nghe lời ta nói trong Điện Thờ rồi đấy, Ayesha, chúng ta hãy lập một cam kết. Ta không hiểu tôn giáo của nàng, mà ta chỉ hiểu tôn giáo của ta, nếu không vì lợi ích của nàng, ta sẽ không tham gia vào những thứ khiến ta bị sùng bái.”
Giờ tôi nghĩ hẳn nàng sẽ tức giận trước những lời đơn giản này, nhưng nàng chỉ cúi đầu, ngoan ngoãn trả lời – “Chàng là của ta, Leo, dù việc chàng vắng mặt trong các nghi lễ ở đền thờ sẽ không phải lúc nào cũng dễ giải thích. Nhưng chàng có quyền có đức tin của riêng mình, ta cũng vậy thôi.”
“Chuyện đó sẽ làm thế nào đây?” cậu hỏi và nhìn lên.
“Vì mọi Tôn Giáo vĩ đại đều giống nhau, chỉ biến đổi chút ít cho phù hợp với nhu cầu của thời đại và con người thôi. Những gì lĩnh hội ở Ai Cập, theo một cách nào đó, không phải chúng ta vẫn tuân theo ở đây sao? Nó ẩn dưới vô số hình thức, Quyền Năng vĩ đại và điều thiện thống trị vũ trụ: thần thánh sẽ kế thừa sự sống vĩnh hằng và cả cái chết xấu xa, vĩnh hằng: con người sẽ được tạo ra, bị phán xét theo tấm lòng và hành động của họ, rồi sau đó uống chén rượu họ đã ủ: ngôi nhà thực sự của họ không phải trên trái đất, mà vượt ra ngoài trái đất, nơi tất cả các câu đố sẽ được giải đáp và mọi phiền muộn đều chấm dứt. Nói đi, chàng tin những thứ đó, như ta chứ?”
“Phải, Ayesha, nhưng Hes hay thần Isis là vị thần của nàng, không phải nàng đã kể cho chúng ta câu chuyện về giao dịch của nàng và bà ấy trong quá khứ, và không phải chúng ta đã nghe thấy nàng cầu xin bà ấy sao? Thế thì ai là nữ thần Hes?”
“Chàng biết rồi đấy, Leo, bà ấy là người ta đã gọi tên – linh hồn của Mẹ Tự Nhiên, không có thần tính, nhưng lại là linh hồn bí ẩn của thế gian; Tình Mẹ bao la, biểu tượng chàng nhìn thấy đằng kia, và trong cả những điều thần bí ẩn dưới mọi sự sống và tri thức trên trần thế.”
“Thế thì Tình Mẹ đáng thương này đã đi theo những kẻ tôn sùng bà ấy cùng với tử thần và quỉ dữ rồi, vì nàng đã nói, bà ta đã theo đuổi nàng vì nàng đã không tuân lệnh bà ta, còn cả ta – và một người nữa – chỉ vì đã phá vỡ lời thề trái tự nhiên từ xa xưa đúng không?” Leo lặng lẽ hỏi.
Để cánh tay trên bàn, Ayesha nhìn cậu bằng đôi mắt u sầu và đáp – “trong Tôn Giáo của ta, như những gì chàng nói, không chừng có hai vị thần, mỗi người đều có nhiều kẻ thừa hành: một vị thần của cái thiện, và một vị thần của cái ác, một Osiris và một Set ư?”
Cậu gật đầu.
“Ta nghĩ vậy. Và vị thần bệnh hoạn kia rất mạnh, nếu không làm sao có thể khoác hình dạng cái thiện? Hãy nói cho ta, Leo, trên thế giới ngày nay, nơi ta biết rất ít, chàng có từng nghe nói tới những linh hồn yếu đuối, vì bị mua chuộc trên trần thế, đã bán mình cho quỉ dữ, hay cho những kẻ thừa hành của chúng, và bị trả giá thật cay đắng và đau đớn không?”
“Tất cả cái ác đều có nhiều hình dạng, không dạng này thì dạng khác,” cậu trả lời.
“Và nếu từng có một phụ nữ sống ở đó, phát điên vì khao khát nhan sắc, sự sống, thông thái và tình yêu, liệu nàng sẽ không – ôi! Nàng sẽ không – “
“Bán mình cho vị thần tên là Set, hay một trong các thiên thần của ông ta? Ayesha, nàng muốn nói” – Leo đứng dậy, nói bằng giọng đầy sợ hãi – “rằng nàng chính là người phụ nữ như vậy ư?”
“Nếu vậy thì sao?” nàng hỏi, cũng đứng lên và chậm rãi bước tới gần cậu.
“Nếu vậy,” cậu khàn khàn đáp, “Nếu vậy, ta nghĩ có lẽ chúng ta đã hoàn thành định mệnh của mình một cách tốt nhất rồi –“
“A!” nàng nói, thét nhỏ lên vì đau khổ như thể bị con dao đâm vào người, “chàng muốn tới với Atene ư? Ta nói cho chàng biết, chàng không thể rời bỏ ta. Ta có quyền năng – trên tất cả loài người, chàng nên biết điều đó, ta có thể giết bất kì ai. Không, chàng không còn ký ức nữa, sinh vật mang hơi thở khốn khổ kia, và cả ta nữa – ta lại nhớ quá tốt. Ta sẽ không để chàng chết lần nữa – ta sẽ để chàng sống. Giờ hãy nhìn nhan sắc của ta đi, Leo” – và nàng gập thân thể đang lắc lư về phía cậu, thuyết phục cậu bằng đôi mắt rực rỡ, quyến rũ – “và hãy đi đi nếu chàng có thể. Tại sao ư, vì chàng sẽ tới gần ta hơn. Người đàn ông kia, đó không phải là cách tháo chạy.”
“Không, ta sẽ không cám dỗ chàng như những con mồi thông thường. Hãy đi đi, Leo, nếu chàng muốn. Đi đi, tình yêu của ta, hãy rời khỏi nhan sắc và tội lỗi của ta. Bây giờ - ngay lập tức. Atene sẽ che chở cho chàng tới mùa xuân, khi chàng có thể vượt qua dãy núi và trở về thế giới của chính chàng, trở về với những thứ chàng thấy vui vẻ trong cuộc sống thường nhật. Nhìn này, Leo, ta đã vén mạng che mà chàng vẫn không bị cám dỗ,” rồi nàng kéo góc áo choàng trùm kín đầu, và đột nhiên hỏi – “Chàng đã không quay lại Điện Thờ với Holly sau khi ta ra lệnh chàng hãy để ta ở đó một mình chứ? Ta cho rằng đã nhìn thấy hai người đứng ở cửa ra vào.”
“Đúng, chúng ta tới tìm nàng,” cậu trả lời.
“Và thấy còn nhiều hơn cả những gì các ngươi muốn tìm, thật là may mắn cho hành động táo bạo đó – không phải sao? Được, ta đã muốn hai người tới đó nhìn, và đã bảo vệ hai người ở nơi mà những người khác có lẽ đã phải chết.”
“Nàng đã làm gì ở đó trên ngai vàng, những thân hình chúng ta thấy cúi đầu trước nàng là ai?” cậu lạnh lùng hỏi.
“Ta cai trị rất nhiều bóng dáng và đất đai, Leo ạ. Không chừng chúng là những người đồng hành và các gia nô từ cổ đại tới chào đón ta lần nữa và nghe tin tức của ta. Hoặc không chừng chúng chỉ là hình bóng từ trong đầu chàng, những hình ảnh như trên ngọn lửa, làm ta vui vẻ triệu tới cho chàng nhìn, để thử thách sức mạnh và sự kiên trì của chàng.”
“Leo Vincey, giờ đã biết sự thật rồi; tất cả chỉ là ảo giác, thậm chí ở đây không tồn tại cả tương lai lẫn quá khứ, điều đó vốn vẫn thế và sẽ như thế mãi mãi. Biết được ta, Ayesha là bóng ma kỳ bí, xấu xí khi chàng thấy ta xấu xí, đẹp đẽ khi chàng thấy ta đẹp đẽ, một bong bóng linh hồn phản chiếu hàng nghìn ánh sáng từ nụ cười như ánh nắng của chàng, xám xịt như cát bụi và biến mất trong bóng tối khi chàng cau mày. Hãy nghĩ về Nữ Hoàng trên ngai vàng trước khi Quyền Năng trong bóng tối phải cúi đầu thờ phụng, vì đó là ta. Hãy nghĩ về Thứ gớm ghiếc, tàn úa chàng nhìn thấy bị phơi bày trên tảng đá, và hãy trốn đi, vì đó là ta. Hoặc hãy giữ cho ta xinh đẹp, quyến rũ, dù biết tất cả mọi điều xấu xa đã tập trung vào linh hồn ta, vì đó là ta. Bây giờ, Leo, chàng đã biết sự thật. Hãy để ta cách xa chàng mãi mãi, mãi mãi nếu chàng muốn, và sẽ an toàn; hoặc nắm chặt lấy ta, đưa ta vào lòng chàng, trả giá cho nụ hôn và tình yêu của ta bằng cách mang tội lỗi của ta để lên đầu chàng! Không, Holly, xin ngươi hãy im lặng, vì chàng phải tự mình phán xét.”
Leo quay lại, theo tôi nghĩ, thoạt tiên để tìm cửa ra vào. Nhưng không phải vậy, vì cậu chỉ đi đi lại lại trong phòng một lúc. Sau đó cậu quay trở lại chỗ Ayesha đứng, và đơn giản nói bằng giọng rất yên tĩnh, như thể bản chất của con người được phơi bày trong những lúc xúc động mạnh.
“Ayesha,” cậu nói, “khi ta nhìn thấy nàng như ngày đó, già nua và – nàng đã biết rồi đấy – ta đã bám lấy nàng. Giờ đây khi nàng kể cho ta bí mật về sự thỏa hiệp khủng khiếp của nàng, sau khi ít ra chính mắt mình, ta đã thấy nàng cai trị như một chủ nhân của các linh hồn, dù thiện hay ác, ta cũng sẽ vẫn bám lấy nàng. Hãy để tội lỗi của nàng, dù lớn hay nhỏ - dù nó thế nào đi nữa – là tội lỗi của ta. Quả thực, ta cảm thấy gánh nặng của nó đè lên tâm hồn ta và trở thành một phần của ta, dù ta không nhìn thấy hay có quyền năng để tiên đoán, ta chắc mình sẽ không chạy thoát khỏi sự trừng phạt. Phải, dù ta ngây thơ, hãy để ta chịu đựng điều đó vì nàng. Ta hài lòng vì điều đó.”
Ayesha lắng nghe, áo choàng trượt khỏi đầu, nàng đứng im lặng một lúc có vẻ kinh ngạc, rồi niềm khao khát bùng nổ thành những giọt nước mắt đột ngột. Nàng đi xuống trước mặt cậu, kéo áo cậu, nàng cúi thân hình nghiêm trang của mình xuống tới khi trán nàng chạm đất. Đúng, con người kiêu hãnh ấy, người còn hơn cả một sinh vật có xác thịt, người mà lỗ mũi đã say trong hương vị tôn kính của ma quỉ hay các linh hồn, giờ đã hạ mình xuống chân người đàn ông này.
Cảm thán kinh ngạc và gần như phát điên trước cảnh tượng đáng thương đó, Leo nhảy sang bên cạnh, rồi cúi xuống, nâng nàng lên dù nàng vẫn than khóc, và dẫn nàng tới chiếc ghế.
“Chàng không biết những gì chàng đã làm,” cuối cùng Ayesha nói. “Hãy để tất cả những gì chàng đã nhìn thấy trên đỉnh Ngọn Núi hay Điện Thờ thành ảo cảnh trong đêm tối; hãy để câu chuyện về nữ thần bị xúc phạm chỉ là một chuyện ngụ ngôn hay truyền thuyết, nếu chàng muốn. Ít ra còn điều này là thật, đó là những năm tháng từ khi ta phạm tội với chàng và chống lại chàng cùng người kia; đó là những năm tháng từ khi ta mua được nhan sắc và sự sống vô hạn ở nơi ta chinh phục được chàng và rao chàng với cái giá ít ai dám; ta đã phải trả lãi cho món nợ đó, cho tới khi nợ nần cuối cùng cũng hết hạn và bản thân hài lòng.”
“Đúng, ta có lẽ không nên kể cho chàng, chàng, chính bản thân chàng đang phải đơn độc đứng giữa ta và nghĩa vụ thực hiện món nợ đáng sợ nhất này – dù biết vì thương xót, nó đã được ban cho chúng ta để cứu rỗi lẫn nhau.”
Giờ cậu muốn nói gì đó, nhưng nàng đã dùng tay ra hiệu buộc cậu im lặng, rồi tiếp tục – “Giờ hãy nhìn đi, Leo, ba mối nguy hiểm lớn thể xác chàng đã vượt qua trong hành trình đến bên ta; bầy chó săn tử thần, Ngọn Núi và Vực Thẳm. Hãy nhớ rằng chúng là các loại điềm báo được thụ phong trong bộ ba thử thách cuối cùng của linh hồn ta. Chàng đã vinh quang thoát khỏi đam mê theo đuổi của Atene, thứ đã vô hiệu với hai ta. Chàng đã chịu đựng sự đơn độc trên sa mạc, trong cát và tuyết, khao khát cảnh tiện nghi chưa bao giờ xảy ra. Ngay cả khi lở tuyết sấm sét giáng xuống quanh chàng, niềm tin của chàng vẫn đứng vững như trên hố lửa, dù sau bao năm cay đắng và hoài nghi, cơn lũ kinh sợ cứ nuốt dần hy vọng của chàng. Khi chàng đi xuống sông băng, mà không biết nằm dưới nó là lối đi đáng sợ, nhưng sự lựa chọn của chàng là như vậy, vì tình yêu vô hạn với ta, chàng đã lao đầu xuống vực sâu bên dưới, chia sẻ nỗi kinh hoàng với linh hồn ta. Cuối cùng chàng có hiểu không?”
“Một chút, không phải tất cả, tôi nghĩ vậy,” cậu chậm rãi trả lời.
“Chắc chắn chàng đã bị bọc trong tấm màn kép làm mù mắt rồi,” nàng nóng nảy kêu khóc. “Hãy nghe lại lần nữa:”
“Nếu chàng làm Mẹ Tự Nhiên than khóc và từ chối ta hôm qua, thì không chừng ta vẫn phải nán lại vô thời hạn trong bộ dáng bẩn thỉu kia, đóng vai nữ tu sĩ khốn khổ của một tôn giáo đã bị quên lãng. Đó là cám dỗ đầu tiên, thử thách với da thịt ta – không, không phải đầu tiên – là thứ hai, vì Atene và những trò quyến rũ của cô ta mới là đầu tiên. Nhưng chàng thật chung thủy, và nhờ phép màu chinh phục tình yêu của chàng, nhan sắc và vẻ nữ tính của ta mới được tái sinh.”
“Nếu chàng từ chối ta đêm nay, như ta bị ra lệnh phải làm thế, khi ta thể hiện cho chàng thấy cảnh tượng trong Điện Thờ và thú nhận tội lỗi đen tối của linh hồn ta, thì mãi vô vọng và bất lực, không được che chở bởi sức mạnh trần thế nữa, ta sẽ phải lang thang trong bóng đêm cô độc sâu thẳm vô tận. Đó là bài kiểm tra thứ ba theo qui định, thử thách lý trí của chàng, với sự kiên định, Leo, chàng đã làm bàn tay Định Mệnh buông ra khỏi cổ họng ta. Giờ ta được tái sinh nhờ chàng – dù chàng có lẽ lại hy vọng một cuộc đời thực sự như bên ngoài mà chàng đã từng có. Nhưng, thế nhưng nếu chàng chịu đựng, có lẽ không chừng – “
“Tôi đã chịu đựng, và đã có một kết cục,” Leo bình thản ngắt lời. “Ngoại trừ vài thứ tôi đã rõ ràng, cuối cùng chắc sẽ phải có công lý cho tất cả chúng ta. Nếu tôi phá được món nợ đã trói buộc nàng, nếu tôi giải thoát nàng khỏi những thứ tồi tệ đáng sợ về mặt tâm linh bằng cách gánh lấy rủi ro lên chính đầu mình, phải, tôi sẽ không sống được, và nếu cần thiết, sẽ không chết vô ích. Vì vậy chúng ta hãy cùng giải quyết mọi rắc rối này, hay đúng hơn, trước tiên nàng hãy trả lời tôi một việc. Ayesha, nàng đã biến đổi như thế nào trên đỉnh núi kia?”
“Trong ngọn lửa, ta đã rời bỏ chàng, Leo ạ, và từ trong ngọn lửa, ta lại quay về, như thể từ trong ngọn lửa, cả hai ta sẽ lại bắt đầu. Hoặc có lẽ biến đổi là trong mắt mọi người quan sát, chứ không phải trong hình dáng của ta. Ta đã trả lời rồi. Không còn gì để tìm hiểu nữa đâu.”
“Còn một điều ta vẫn muốn tìm hiểu. Ayesha, chúng ta đã đính hôn đêm nay. Khi nào nàng sẽ cưới ta?”
“Chưa được, chưa được,” nàng vội vã trả lời, giọng run rẩy khi nàng nói. “Leo, chàng phải đặt hy vọng vào suy nghĩ của mình, vì vài tháng nữa, không chừng một năm nữa thôi, hãy hài lòng đóng vai người bạn và người yêu đã.”
“Tại sao lại vậy?” cậu hỏi với sự thất vọng cay đắng. “Ayesha, các vai đó ta đã đóng nhiều ngày rồi; hơn nữa, ta không còn trẻ, không giống nàng, ta sẽ sớm già đi. Cuộc đời cũng là phù du, đôi khi ta nghĩ mình đã gần tới lúc kết thúc.”
“Đừng nói những lời mang điềm xấu như thế,” nàng nói, đứng lên khỏi ghế và dậm chân xuống đất trong sự tức giận sinh ra do sợ hãi. “Nhưng chàng đã nói sự thật; chàng không chống lại được thời gian và các biến cố ngẫu nhiên. Ôi! Thật khủng khiếp, thật khủng khiếp, chàng có lẽ lại chết đi, để lại ta sống mãi.”
“Thế nên hãy ban cho ta cuộc đời nàng, Ayesha.”
“Nếu có thể, ta rất vui lòng, toàn bộ cuộc đời ta, chàng có thể trả lại ta bằng lợi ích là cái chết tới.”
“Ôi! Con người thật khốn khổ,” nàng tiếp tục, khao khát bất chợt bùng lên; “hãy cầu xin các vị thần linh của chàng ban cho món quà được sống nhiều năm, bất chấp việc chàng có thể gieo hạt giống thu hút ngàn vạn khổ đau trong lòng. Chàng không biết thế giới này thực sự là ngôi nhà to lớn của địa ngục, trong những căn phòng của nó, từ thời này qua thời khác, các linh hồn chậm rãi từng chút từng chút, mệt mỏi và kinh hoàng, than khóc tiến tới an bình mà nó vừa chiếm được.”
“Hãy nghĩ xem, sống ở đó vĩnh viễn là con người; già đi trong tâm hồn và thấy người yêu mình chết đi, rồi trải qua những miền đất chúng ta không mong tới; chờ đợi trong khi lời nguyền rủa suốt hàng thế kỷ dài đằng đẵng từng giọt lại từng giọt rơi trên thân xác bất diệt của chúng ta, như nước chậm rãi nhỏ giọt trên viên kim cương không thể đeo, cho tới khi chúng được sinh ra và quên đi chúng ta lần nữa, rồi lại chìm từ cánh tay bất lực vào chốn vô minh trống trải.”
“Hãy nghĩ xem, thấy tội lỗi mình phạm phải, vẻ ngoài hấp dẫn, thế giới nhàn rỗi hay không tử tế - đúng, cả đến suy nghĩ ích kỷ hay cuộc tranh đấu, đều bị nhân lên gấp vạn lần và bất tử hơn cả chính chúng ta, mùa xuân tới trên không gian bao la của thế gian lại là chén thuốc độc của hàng triệu số phận, trong khi Ngón Tay vĩnh hằng viết lên những dòng vô tận, giọng nói lạnh lẽo của Công Lý than khóc trong cô độc ám ảnh lương tâm chúng ta, ‘Ôi! Hỡi linh hồn không được tha thứ, nhìn kìa, vụ mùa tươi tốt bị bàn tay bừa bãi của ngươi vung vãi đi, và dù có cả biển lãng quên cũng vô ích.’”
“Hãy nghĩ xem, có được mọi sự thông thái trên trần thế, nhưng không thỏa mãn trước cơn gió cấm đoán sắc bén; thu thập được mọi của cải và quyền lực, rồi lại để chúng trượt mất, như lũ trẻ mệt mỏi với đồ chơi sơn vẽ; quét đi chiếc đàn hạc danh tiếng, điên cuồng vì âm thanh réo rắt của nó, rồi dẫm đạp nó thành từng mảnh nhỏ dưới bàn chân chúng ta; cướp đi chén rượu của niềm vui và phát hiện rượu đó là cát, cuối cùng, kiệt sức, chúng ta ném mình xuống và cầu xin các vị thần tàn nhẫn mang quần áo ăn cắp chúng ta đang phủ lên người, lấy lại nó, và làm chúng ta đau đớn phơi trần trên nấm mồ.”
“Cuộc đời mà chàng muốn là thế đó, Leo. Nói đi, giờ chàng còn muốn nó không?”
“Nếu nó có nàng ở bên,” cậu trả lời. “Các tai họa đó sinh ra từ cô đơn, nhưng tình đoàn kết hoàn hảo của chúng ta có thể biến chúng thành niềm vui.”
“Phải,” nàng nói, “trong giới hạn được phép chịu đựng. Cứ thế đi, Leo. Vào mùa xuân, khi tuyết tan, chúng ta sẽ cùng nhau đi tới Libya, ở đó chàng sẽ được tắm trong Suối Nguồn của Sự Sống, Tinh Chất cấm ở đó chàng đã từng sợ uống vào. Sau đó, ta sẽ cưới chàng.”
“Nơi đó đã bị đóng lại vĩnh viễn, Ayesha ạ.”
“Không phải với bàn chân ta và chàng,” nàng trả lời. “Đừng sợ, tình yêu của ta, ngọn núi này chồng lên nó, ta muốn làm nổ lối đi thông qua nó bằng đôi mắt mình và phơi bày bí ẩn của nó. Ôi! Nếu chàng thành người như ta, thì trước mặt trời ngày mai, chúng ta sẽ đang ngắm cột trụ lửa cuộn tròn như sấm sét, và chàng sẽ nếm được vị vinh quang.”
“Nhưng có lẽ không được. Đói và rét có thể làm chàng chết khát, nước làm chết đuối; gươm có thể giết chàng, hay bệnh tật ngầm phá hoại sức mạnh của chàng. Nếu không vì Atene sai trái kia, kẻ không vâng lời ta, theo phán quyết cô ta hẳn phải hoàn thành, thì hôm nay chúng ta đã đang vượt qua dãy núi, hoặc đi tới phương bắc qua sa mạc và dòng sông băng giá. Giờ chúng ta lại phải chờ đợi tuyết tan, vì mùa đông vẫn đang diễn ra, và chàng biết đấy, không ai có thể sống được trên những đỉnh cao kia.”
“Từ nay tới tháng Tư còn tám tháng nữa trước khi chúng ta có thể khởi hành, rồi mất bao lâu để vượt qua dãy núi và các vực sâu mênh mông bên dưới, vượt qua đại dương, và khu đầm lầy Kôr nữa? Tại sao thế, Ayesha, dù trong tình trạng tốt nhất, cũng phải mất hai năm chúng ta mới có thể tìm thấy nơi đó;” và cậu quì xuống van nài nàng hãy để họ cưới nhau ngay lập tức, còn cuộc hành trình hãy để sau.
Nhưng nàng nói, Không, không, và không, cuối cùng vẫn không thể, như thể sợ hãi cậu van nài, hoặc sợ hãi chính lòng mình, nàng đứng dậy và xua đuổi chúng tôi.
“A! Holly của ta,” nàng nói với tôi khi ba chúng tôi chia tay, “ta đã hứa với ngươi và chính ta, sẽ có vài giờ nghỉ ngơi, hạnh phúc và yên bình, và ngươi đã thấy mong ước của ta thành hiện thực như thế nào rồi đấy. Những người Ai Cập cổ sẽ không chia sẻ lễ hội của họ với một bộ xương đã hoa râm, nhưng ở đây đêm nay ta đã đếm được bốn thứ mà cả hai người có thể nhìn ra, đó là Sợ Hãi, Lưỡng Lự, Linh Tính, và Tình Yêu bị từ chối. Cũng không còn nghi ngờ gì nữa, khi chúng bị chôn vùi, những thứ khác sẽ lại tới ám ảnh chúng ta, cướp đi miếng ăn ít ỏi khỏi miệng chúng ta.”
“Nếu điều đó xảy ra như thế với ta, thế thì thật khốn khổ bất hạnh. Nhưng ta hy vọng, giờ nhiều rào chắn đã nằm phía sau chúng ta; và Leo, chàng đã vượt qua thử thách trong ba ngọn lửa được định ra và đã chứng minh là thật. Giấc ngủ của chàng thật ngọt ngào làm sao, hỡi O tình yêu của ta, giấc mơ của chàng còn ngọt ngào hơn thế, vì chàng biết đấy, linh hồn ta sẽ cùng chia sẻ chúng. Ta thề với chàng, ngày mai chúng ta sẽ hạnh phúc, phải, ngày mai sẽ không có thất bại.”
“Tại sao nàng không cưới cháu ngay?” Leo hỏi tôi, sau khi chúng tôi trở về một mình trong phòng ngủ. “Vì nàng đang sợ hãi,” Tôi trả lời.

Tác phẩm gốc: Ayesha - Return of SHE (H.R. Haggard)
           Dịch bởi: Cheryl Pham

Nữ Hoàng Ayesha trở lại - Chương 17



Chương 17: Lễ hứa hôn

Chúng tôi cùng nhau đi xuống vô số bậc thang và bước qua những lối đi vô tận đào sâu trong đá cho tới khi đến cánh cửa nơi cư trú của nữ tu sĩ cấp cao, rồi được dẫn tới một hội trường xa hơn nữa. Ở đó Ayesha chia tay chúng tôi, nàng bảo đã kiệt sức, quả thật nàng dường như vô cùng mệt mỏi, không chỉ thể xác mà cả tinh thần. Thân hình duyên dáng của nàng rũ rượi như đóa loa kèn sũng nước mưa, đôi mắt nàng lim dim như người đang hôn mê, giọng nàng như lời thì thầm ngọt ngào mềm mại, giọng nói của người đang mê sảng.
“Tạm biệt,” nàng nói với chúng tôi. “Oros sẽ bảo vệ cả hai người, và dẫn các người tới chỗ ta vào giờ đã định. Hãy nghỉ ngơi cho tốt.”
Thế rồi nàng đi mất, còn vị linh mục dẫn chúng tôi vào một căn phòng tuyệt đẹp trông ra vườn có mái che. Vượt qua tất cả những gì đã chịu đựng và nhìn thấy, chúng tôi khó có thể nói được gì, và cũng ít tranh luận về những sự kiện diệu kỳ đó.
“Não tôi đang choáng váng,” Leo nói với Oros, “Tôi muốn đi ngủ.”
Ông ấy cúi chào và đưa chúng tôi tới một phòng có giường ngủ, chúng tôi quăng mình xuống và ngủ luôn, không mộng mị, như trẻ nhỏ.
Khi chúng tôi tỉnh dậy đã là chiều hôm sau. Chúng tôi đứng lên đi tắm, rồi nói muốn ở một mình, cùng dạo trong vườn, nơi đây ngay cả ở độ cao này, giờ đã cuối tháng tám, không khí vẫn nhẹ nhàng và dễ chịu. Đằng sau tảng đá cạnh một dải hoa chuông, dương xỉ và các loại hoa vùng núi khác, là chiếc ghế dài gần bờ con suối nhỏ, chúng tôi ngồi lên đó.
“Bác muốn nói gì, bác Horace?” Leo hỏi và đặt bàn tay cậu lên cánh tay tôi.
“Nói ư?” tôi trả lời. “Mọi chuyện xảy ra thật kỳ diệu; chúng ta cứ như mơ và khổ công không hề vô ích; cháu là người đàn ông may mắn nhất và sẽ là người hạnh phúc nhất.”
Cậu nhìn tôi hơi kỳ lạ và trả lời – “Đúng, tất nhiên rồi; nàng thật xinh đẹp, liệu có phải nàng không – nhưng,” giọng cậu giảm xuống mức thấp nhất thành tiếng thì thào, “Cháu mong rằng, bác Horace, mong rằng Ayesha có chút con người hơn, thậm chí là con người như nàng hồi còn ở Khu Hang Động Kôr. Cháu không cho rằng nàng hoàn toàn bằng xương bằng thịt, cháu cảm nhận được điều đó khi nàng hôn cháu – nếu bác có thể gọi đó là một nụ hôn – vì nàng hầu như không chạm vào tóc cháu. Quả thực làm sao nàng có thể biến đổi thành người như vậy chỉ trong một giờ chứ? Da thịt và máu không sinh ra từ lửa, bác Horace ạ.”
“Cháu có chắc nàng đã được sinh ra như vậy không?” tôi hỏi. “Giống như những ảo cảnh trên ngọn lửa, không lẽ hình dáng xấu xí đó chỉ là ảo giác trong đầu chúng ta sao? Nàng vẫn không phải là Ayesha mà chúng ta biết ở Kôr, không được tái sinh, mà chỉ được gửi vọng lại đây nhờ cơ quan thần bí nào đó chăng?”
“Có lẽ vậy, bác Horace, chúng ta không biết được – cháu nghĩ chúng ta sẽ không bao giờ biết. Nhưng cháu thừa nhận chuyện này thật đáng sợ. Cháu bị hút vào nàng bằng nỗi đam mê vô hạn, đôi mắt nàng như làm máu cháu sôi trong biển lửa, cái chạm nhẹ của tay nàng như thể cây đũa phép thuật điên rồ đang chạm vào não cháu. Nhưng giữa chúng cháu có bức tường vô hình vẫn hiện diện. Hoặc có lẽ chỉ là tưởng tượng. Nhưng bác Horace, cháu nghĩ nàng sợ Atene. Tại sao chứ, ngày xưa Khania lẽ ra phải chết và bị quên lãng – bác có nhớ Ustane không?”
“Có lẽ nàng đã trở nên tốt bụng hơn, Leo ạ, giống như chúng ta, nàng đã học được nhiều bài học đắt giá.”
“Phải,” cậu trả lời, “Cháu hy vọng như vậy. Dù sao nàng đã trở nên thần thánh hơn – chỉ có điều, bác Horace, cháu sẽ là người chồng kiểu gì trước con người chói lóa đó, nếu cháu có được nàng?”
“Tại sao cháu lại không có được nàng cơ chứ?” Tôi hỏi đầy tức giận, vì lời của cậu chạm vào dây thần kinh đang căng lên của tôi.
“Cháu không biết,” cậu trả lời, “nhưng nói chung, bác có nghĩ một người đàn ông có thể được phép may mắn đến vậy không? Còn nữa, Atene có ý gì khi cô ấy bảo rằng con người và linh hồn không thể giao phối – và – cả những chuyện khác nữa?”
“Cô ấy có ý nói rằng, cô ấy hy vọng sẽ không thể giao phối được, Leo, bác tưởng tượng ra rồi, thật vô ích khi tự làm mình rối loạn trước những lời cảm tính, cảnh này phù hợp với bác hơn là với cháu, có lẽ không có gì đâu. Hãy là một triết gia, Leo. Cháu đã nỗ lực tuyệt vời dù vô danh trong lịch sử nhân loại, cháu đã thành công. Hãy lấy những điều tốt đẹp mà thần linh đã trao cho cháu – vinh quang, tình yêu và quyền năng – và để tương lai tự đánh giá nó.”
Trước khi cậu kịp trả lời, Oros đã xuất hiện từ góc khuất tảng đá, cúi chào khiêm tốn hơn bình thường với Leo, nói rằng Hesea muốn chúng tôi có mặt trong Điện Thờ. Vui mừng trước viễn cảnh được gặp lại nàng như cậu từng khao khát, Leo bật dậy và chúng tôi đi theo ông ấy trở lại căn phòng.
Ở đó các tu sĩ đang chờ, theo nguyện vọng của cậu, họ cắt tóc và râu cho cậu, rồi có thể đã làm tương tự cho tôi nếu tôi không từ chối sự phục vụ này. Sau đó họ đặt các đôi dép thêu vàng vào chân chúng tôi, mặc cho Leo chiếc áo choàng trắng tuyệt đẹp, phong phú trong sắc vàng và tía; một chiếc tương tự nhưng ít hoa văn hơn được đưa cho tôi. Cuối cùng, một cây vương trượng bằng bạc được đặt vào bàn tay cậu và trong tay tôi là một chiếc đũa đơn giản. Cây vương trượng có hình cái móc câu, cảnh đó gửi tới cho tôi vài manh mối về tính chất buổi lễ sắp tới.
“Cái móc câu của Osiris!” Tôi thì thào với Leo.
“Nhìn này,” cậu trả lời, “Cháu không muốn mạo danh bất kỳ vị thần Ai Cập nào, hay bị trộn vào trong đám sùng bái ngoại đạo của họ, thật đấy, cháu sẽ không làm thế.”
“Tốt hơn hãy đi tới đó đã,” tôi đề nghị, “có lẽ nó chỉ là thứ gì đó tượng trưng thôi.”
Nhưng Leo, dù hoàn cảnh kỳ lạ gắn với vận mệnh của cậu, vẫn duy trì các nguyên tắc tôn giáo tôi đã giáo dục cho cậu, cậu rất mạnh mẽ từ chối nhúc nhích dù chỉ một inch cho tới khi tính chất của nghi lễ được làm rõ cho cậu. Thực sự cậu đã thể hiện bản thân chống đối rất mạnh mẽ trước Oros. Thoạt tiên vị linh mục dường như bối rối chưa biết phải làm gì, sau đó mới giải thích buổi lễ sắp tới là nghi thức hứa hôn.
Biết được điều này, Leo không phản đối nữa, chỉ lo lắng hỏi liệu Khania có mặt ở đó không. Oros trả lời “Không”, vì cô ấy đã lên đường về Kaloon, thề sẽ gây chiến và trả thù.
Rồi chúng tôi được dẫn theo các lối đi dài, cuối cùng tới hành lang ngay trước cánh cửa gỗ to lớn của khu tụng niệm. Khi chúng tôi đến, chúng bật mở và chúng tôi bước vào, Oros đi đầu, rồi tới Leo, rồi tới tôi, theo sau chúng tôi, một đoàn các linh mục theo hầu.
Ngay khi mắt chúng tôi quen với cảnh chói lòa rực rỡ của những cây cột lửa, chúng tôi đã nhìn thấy một nghi lễ lớn đang tiến hành trong đền thờ, vì trước tượng Tình Mẹ thiêng liêng, khoác áo trắng và xếp hàng sát nhau, là một đoàn tu sĩ nam khoảng trên hai trăm người, phía sau họ là đoàn tu sĩ nữ. Đối diện với đoàn người này và trước hai cây cột lửa đang thổi bùng hai bên điện thờ một chút, Ayesha ngồi trên chiếc ghế được nâng lên để nàng có thể nhìn thấy tất cả, bên phải nàng cũng có một cái ghế tương tự, tôi có thể đoán ra mục đích.
Nàng đã tháo che mặt và trông thật lộng lẫy, dù vẫn màu trắng, áo choàng của nàng là của nữ hoàng chứ không phải của một nữ tu sĩ. Trên vầng trán rạng rỡ quấn dải băng mỏng bằng vàng, đỉnh nhô lên viên ngọc đỏ sẫm, bên dưới là mái tóc lượn sóng yêu kiều tuôn chảy quanh người, che đi cả những nếp áo màu tía.
Chiếc áo choàng này mở ra ở phía trước, lộ ra áo bên trong bằng lụa trắng cắt thấp ngang ngực, giữ cố định bằng dây lưng vàng, hình con rắn hai đầu, giống như Bà ấy từng đeo ở Kôr trước đây. Cánh tay để trần không có đồ trang trí, trong tay phải nàng cầm chiếc trống nạm châu báu kèm những chiếc chuông.
Không nữ đế nào uy quyền hơn thế và không phụ nữ nào đẹp bằng một nửa nàng, vì vẻ đẹp con người của Ayesha đã được thêm vào cả vẻ chói lọi của linh hồn, di sản của một mình nàng. Nhìn nàng, chúng tôi cảm thấy không còn nhìn được bất kỳ thứ gì khác nữa. Cơ thể các tu sĩ di chuyển nhịp nhàng, bài tụng kinh chào mừng hùng tráng vang vọng từ trên trần điện hùng vĩ, những bó đuốc sống động ghê người; mọi thứ làm chúng tôi lạc lối. Vì được tái sinh và đăng quang ở đây, cánh tay nàng giang rộng trong niềm hân hoan chào đón, một phụ nữ hoàn hảo và bất tử, một cô dâu được ban cho một trong chúng tôi, người bạn và người phụ nữ của người đó, hiện thân thần thánh mang hơi thở quyền năng, thần bí và tình yêu.
Chúng tôi đi giữa các hàng đại tư giáo, cho tới lúc Oros và các nam tu sĩ rời đi, chúng tôi đứng đó một mình mặt đối mặt với Ayesha. Giờ nàng nâng cây vương trượng lên và lời cầu kinh ngừng lại. Giữa bầu không khí im lặng, nàng đứng dậy khỏi ghế và lướt xuống từng bậc, tới chỗ Leo đứng, lấy cây vương trượng chạm vào trán cậu, rồi thét to lên bằng giọng ngọt ngào – “Đây là Sự Lựa Chọn của Hesea!” toàn bộ khán giả thét lên âm thanh vọng lại như sấm sét – “Chào đón Sự Lựa Chọn của Hesea!”
Sau đó tiếng dội lại của âm thanh gào thét vui mừng chạy quanh các bức tường đá, Ayesha ra hiệu cho tôi đứng bên cạnh nàng, và cầm tay Leo dắt cậu ra phía trước mặt nàng, giờ cậu đối mặt với một đoàn người áo trắng. Giữ lấy cậu, nàng bắt đầu nói bằng thanh âm rõ ràng như chuông bạc.
“Hỡi các nam nữ linh mục của Hes, những người đầy tớ của Đức Mẹ trên thế gian, hãy lắng nghe ta. Bây giờ là lần đầu tiên ta xuất hiện trước mặt các ngươi với đúng con người của ta, các ngươi trước đây chỉ thấy ta trong hình dáng chùm đầu, không biết dáng vẻ thực sự phía sau. Giờ hãy nghe lý do ta vén tấm mạng che. Hãy nhìn người đàn ông này, người các ngươi tin là một người khách lạ cùng bạn đồng hành lang thang tới đền thờ của chúng ta. Ta nói cho các ngươi biết, chàng không phải khách lạ; từ xa xưa, trong nhiều kiếp số bị lãng quên, chàng là phu quân của ta, giờ tới đây tìm lại tình yêu của chàng. Hãy nói đi, có phải vậy không, Kallikrates?”
“Đúng là như vậy,” Leo trả lời.
“Hỡi các nam nữ linh mục của Hes, như các ngươi đã biết, từ ban đầu, theo quyền lợi và phong tục của người giữ vị trí ta đang ngồi, được chọn một người làm phu quân. Không phải vậy sao?”
“Đúng là như vậy, thưa O Hes,” họ trả lời.
Nàng dừng một lúc, rồi bằng cử chỉ ngọt ngào vô hạn, quay sang Leo, cúi người trước cậu hai lần và từ từ quì gối.
“Chàng hãy nói đi,” Ayesha nói, nhìn lên cậu ấy với đôi mắt lạ lùng, “hãy nói trước những người đang tập trung ở đây, và cả trước những nhân chứng chàng không thể nhìn thấy, chàng có lại chấp nhận ta làm vợ chưa cưới của chàng không?”
“Có, thưa quí bà,” cậu trả lời trong giọng sâu lắng nhưng run rẩy, “bây giờ và mãi mãi.”
Rồi trong lúc tất cả đang quan sát, giữa sự im lặng bao la, Ayesha đứng dậy, ném cây vương trượng hình chiếc trống của mình xuống sàn đá, giang rộng cánh tay hướng về cậu ấy.
Leo cũng cúi người xuống nàng, muốn hôn lên môi nàng. Nhưng tôi thấy gương mặt cậu trở nên trắng bệch khi lại gần nàng. Trong lúc vầng hào quang rạng rỡ trườn dần từ trán nàng sang trán cậu, biến mái tóc màu sáng của cậu thành vàng, tôi cũng nhìn thấy người đàn ông khỏe mạnh này run như cây sậy và chừng như sắp ngã.
Tôi nghĩ Ayesha cũng biết điều đó, vì trước khi môi họ chạm vào nhau, nàng đẩy cậu ra khỏi mình và một lần nữa, làn sương sợ hãi xám xịt hiện trên khuôn mặt nàng.
Nó trôi qua trong chốc lát. Nàng trượt người khỏi cậu ấy và dùng tay giữ lấy tay cậu như thể trợ giúp cậu. Họ đứng như thế tới khi chân cậu vững dần và sức khỏe hồi phục.
Oros đưa lại cây vương trượng cho nàng, nàng nâng nó lên và nói – “Hỡi O, tình yêu và phu quân của ta, hãy đưa chàng tới nơi dành cho chàng, nơi đó chàng sẽ ngồi cạnh ta vĩnh viễn, vì ta sẽ trao cho chàng nhiều hơn những gì chàng biết, và nhiều hơn những gì ta có thể nói cho chàng bây giờ. Hãy gắn vương miện cho chàng, hỡi O, Người Hứa Hôn của Hes, và hãy đón nhận sự thờ phụng của các linh mục.”
“Không,” cậu trả lời ngay khi lời đó rơi vào tai cậu. “Ngay ở đây và bây giờ, tôi sẽ nói một lần duy nhất về chuyện này. Tôi là người không biết gì về các vị thần linh kỳ lạ, bản chất và các nghi lễ liên quan đến họ. Vì thế không ai phải quì gối trước tôi, và trên đời này, Ayesha, tôi chỉ quì gối duy nhất trước nàng mà thôi.”
Trước bài phát biểu táo bạo này, những người nghe thấy đều hiện lên vẻ kinh ngạc và thì thầm với nhau, trong đó một giọng nói cất lên – “Hãy coi chừng, ngươi, Người Được Lựa Chọn, lại thành sự tức giận của Đức Mẹ!”
Ayesha lại trông thật đáng sợ trong chốc lát, rồi cười khẽ, bỏ chuyện đó qua một bên, nói – “Chắc chắn ta sẽ hài lòng. Đối với ta, hỡi O Tình yêu của ta, niềm đam mê của ta là vì chàng, chỉ còn ca khúc hứa hôn thôi, không có gì nữa đâu.”
Không có sự lựa chọn nào, Leo bị gắn vương miện, bất chấp vẻ ngoài lộng lẫy của cậu, lại có thêm chiếc áo choàng lóng lánh, cậu trông không thoải mái lắm, giống như bất kỳ ai mang đức tin và chủng tộc của cậu cũng làm vậy. Tuy nhiên thật vui, nếu hành động tôn kính gần như thần tượng hóa này đã được đề ra, Ayesha sẽ tìm ra cách ngăn nghi lễ dành cho nó, ngay sau đó những chuyện như vậy bị quên lãng bởi cả người hát và chúng tôi, những người đang lắng nghe lời ca uy nghiêm đó.
Thật không may chúng tôi có thể hiểu được chút ít, vì âm lượng và ngôn ngữ tu hành thần bí nó sử dụng, nhưng ý nghĩa chung không thể nhầm được.
Giọng nữ bắt đầu, hát rất thấp, truyền đạt ấn tượng kỳ lạ về thời gian và khoảng cách. Giờ đến những đoạn bùng nổ vui vẻ xen lẫn hợp âm u sầu như tiếng thở dài, nước mắt và buồn đau đã phải chịu đựng trong thời gian dài, cuối cùng, khúc khải hoàn vui vẻ, vinh quang tung hứng qua lại giữa các ca sĩ nam và nữ, kết thúc trong đoạn điệp khúc nhất quán lặp đi lặp lại, to dần, to dần, tới khi lên đến đỉnh điểm thành tiếng thét thực sự, giai điệu đột ngột dừng lại.
Ayesha đứng dậy, vẫy cây vương trượng, tất cả đoàn người cúi đầu hai lần, rồi quay đi, vang lên bài hát ngọt ngào, chậm rãi, từng bậc, từng bậc du dương, như khúc quân hành, đi hết chiều ngang Điện Thờ, qua cánh cửa đã đóng lại sau lưng người cuối cùng.
Khi tất cả đã đi hết, để lại chúng tôi một mình, trừ linh mục Oros và Papave, vẫn đợi chủ nhân của họ, Ayesha vẫn đang ngồi nhìn chằm chằm phía trước bằng con mắt mơ màng, trống trải, rồi dường như thức tỉnh, nàng đứng lên và nói – “Một bài hát thật cao cả, đó không phải là bài hát từ cổ xưa sao? Đó là khúc ca đám cưới trong nghi lễ của thần Isis và Osiris ở Behbit, Ai Cập, ta từng nghe nó ở đó trước khi ta thấy Khu Hang Động Kôr tăm tối. Ta thường quan sát thấy, Holly của ta ạ, âm nhạc sẽ nán lại lâu hơn bất kỳ thứ gì khác trong thế giới luôn thay đổi này, dù hiếm khi từ ngữ không bị biến đổi. Đi thôi, tình yêu của ta – hãy nói cho ta, ta sẽ gọi chàng bằng tên nào đây? Chàng là Kallikrates và – “
“Hãy gọi tôi là Leo, Ayesha,” cậu trả lời, “như tôi đã được rửa tội trong kiếp này, theo như tôi biết. Kallikrates có lẽ là một người không may mắn, những việc anh ta đã làm, nếu thật sự thế, anh ta không khác gì công cụ trong bàn tay định mệnh, đã gây ra điều không tốt cho những ai kế thừa thể xác anh ta – hay linh hồn anh ta, có lẽ thế - và cho cả những phụ nữ mà cuộc đời anh ta từng gắn bó. Hãy gọi tôi là Leo, còn cái tên Kallikrates, tôi nghĩ thế là đủ rồi, kể từ đêm tôi nhìn thấy anh ta lần cuối ở Kôr.”
“A! Ta nhớ rồi,” nàng trả lời, “khi chàng nhìn thấy chính mình nằm trên chiếc giường hẹp đó, ta đã hát cho chàng một bài hát về quá khứ và tương lai, đúng không? Ta có thể nhớ lại hai dòng của bài đó, phần còn lại ta đã quên –“
“Tiến lên, không bao giờ mệt mỏi, khoác tấm áo huy hoàng!
Tới khi hoàn thành định mệnh của chúng ta, và màn đêm đang xô xuống.”
“Đúng, Leo của ta, giờ chúng ta đã thực sự ‘khoác tấm áo huy hoàng’, giờ định mệnh của chúng ta sắp hoàn thành rồi. Không chừng màn đêm sẽ xô xuống ngay sau đó đấy,” nàng thở dài, dịu dàng nhìn lên và nói, “Nhìn đi, ta đang nói chuyện với chàng bằng tiếng Ả Rập. Chàng đã quên nó rồi sao?”
“Không.”
“Thế thì nó sẽ là ngôn ngữ của chúng ta, vì ta yêu nó nhất trong tất cả, ta đã ngọng nghịu nói nó trên đầu gối mẹ. Giờ hãy để ta ở lại đây một mình một lúc; ta muốn suy nghĩ.” Nàng trầm ngâm nói thêm, với giọng uốn lưỡi kỳ lạ và ấn tượng, “có vài người ta phải lắng nghe.”
Thế là chúng tôi đi, tất cả chúng tôi, vì cho rằng Ayesha đang chuẩn bị đón đoàn Thủ Lĩnh các Bộ Lạc trên Ngọn Núi tới chúc mừng nàng nhân lễ đính hôn.

Tác phẩm gốc: Ayesha - Return of SHE (H.R. Haggard)
           Dịch bởi: Cheryl Pham

Nữ Hoàng Ayesha trở lại - Chương 16



Chương 16: Biến Đổi

Bà ấy ngừng lại, và một khoảng lặng rất dài, rất dài. Leo và tôi nhìn nhau hết hồn. Chúng tôi đã hy vọng nối tiếp hy vọng, rằng lời cầu nguyện đẹp đẽ và đáng thương trước linh hồn vĩ đại và câm lặng của Mẹ Tự Nhiên này sẽ được đáp lại. Đó là một phép màu, thì sao chứ? Tuổi thọ kéo dài của Ayesha đã là một phép màu, dù thật ra vài loài bò sát hiếm hoi cũng được cho rằng đã sống lâu như bà ấy.
Việc chuyển linh hồn bà ấy từ Khu Hang Động Kôr tới ngôi đền này là một phép màu, đó là theo suy nghĩ của người phương Tây chúng tôi, nhưng cư dân vài nơi ở Trung Á có thể không cho là vậy. Bà ấy tái xuất trong chính thể xác gớm ghiếc là một phép màu. Nhưng là chính thể xác đó ư? Đó không phải là thể xác của vị Hesea gần nhất sao? Một người phụ nữ rất cổ xưa vô cùng giống một người khác, mười tám năm sống trong bóng hay danh tính người đó, có lẽ đã xóa đi những khác biệt bình thường giữa họ và tạo cho thân thế vay mượn kia sự tương đồng nào đó với những gì nó sở hữu.
Ít ra những hình ảnh trên tấm gương lửa là một phép màu. Không, tại sao vậy? Một trăm người sáng suốt trong một trăm thành phố đều có thể tạo ra hay nhìn thấy người giống với họ trong nước và trong tinh thể, chỉ khác biệt kích thước. Đó là phản xạ lại những cảnh tượng quen thuộc từ tâm trí Ayesha, hoặc có thể không nhiều đến vậy. Chúng có thể chỉ là những ảo ảnh bị gợi lên trong đầu chúng ta nhờ lực thôi miên của bà ấy.
Không, không có gì trong những thứ đó là phép màu thực sự, vì toàn bộ đều có thể giải thích được, dù kỳ lạ thế nào đi nữa. Thế giờ chúng tôi kỳ vọng điều kinh ngạc gì tiếp theo đây?
Những suy nghĩ như thế tăng dần trong đầu chúng tôi giữa giờ phút sống chết vô biên – và không có gì xảy ra cả.
Đúng, cuối cùng một chuyện đã xảy ra. Ánh sáng trên cột lửa tắt dần khi ngọn lửa chìm xuống vực sâu. Nhưng bản thân nó cũng không có gì kỳ diệu, vì chính mắt chúng tôi đã nhìn thấy trên bàn thờ, ngọn lửa này biến hóa rất nhiều, quả thật theo chu kỳ, nó sẽ tắt dần theo hướng bình minh, mà giờ đã gần tới.
Bóng tối vẫn leo lét tăng thêm nỗi kinh hoàng cho cảnh tượng. Theo những tia sáng dữ dội cuối cùng, chúng tôi thấy Ayesha đứng dậy, tiến lên vài bước tới mũi đá nhỏ cạnh hố nơi thi thể Rassen bị quăng xuống; thấy bà ấy đứng đó, trông như tiểu yêu đen đúa, méo mó trước vầng sáng màu khói vẫn bốc lên từ vực sâu bên dưới.
Leo muốn đi ra phía bà ấy, vì cậu nghĩ bà ấy chuẩn bị tự lao mình xuống địa ngục, thực ra tôi nghĩ đó là kế hoạch của bà ấy. Nhưng linh mục Oros và nữ tu sĩ Papave tuân theo mệnh lệnh bí mật nào đó truyền cho họ mà tôi giả thiết thế và không biết bằng cách nào, đã nhảy ra giữ tay cậu, buộc cậu quay lại. Sau đó trời hoàn toàn tối đen, trong bóng tối chúng tôi có thể nghe thấy Ayesha tụng bài kinh như bài kinh tang lễ bằng thứ ngôn ngữ thần thánh, bí ẩn nào đó chúng tôi không biết.
Một tàn lửa lớn trôi nổi trong bóng tối, đung đưa qua lại như con chim khổng lồ đang tung cánh. Chúng tôi nhìn thấy nhiều thứ như vậy đêm nay, bị xé tan bởi cơn gió mạnh từ đỉnh màn lửa mà tôi đã mô tả. Nhưng – nhưng – “Bác Horace,” Leo thì thào qua hàm răng run lập cập, “ngọn lửa kia đang lên ngược gió!”
“Có lẽ gió đã đổi,” tôi trả lời, dù biết rõ không phải; gió đang thổi mạnh hơn bao giờ hết từ phía nam.
Đốm lửa đung đưa trôi tới càng lúc càng gần, có hình hai cánh khổng lồ, và khoảng tối giữa chúng. Nó chạm vào mũi đất nhỏ. Đôi cánh dường như tự gập lại về phía thân ảnh nhỏ xíu đang đứng đó – chiếu sáng nó một lúc. Rồi ánh sáng đi ra và biến mất – mọi thứ đều biến mất.
Một lúc sau, có lẽ một hay mười phút, tu sĩ Papave đột nhiên tuân theo lời hiệu triệu mà chúng tôi không thể nghe thấy, rón rén trườn lại chỗ tôi. Tôi biết đó là cô ấy vì quần áo phụ nữ của cô chạm vào tôi khi cô tới. Một thoáng im lặng và tối tăm, trong lúc đó tôi nghe Papave quay đi, thở gấp, hổn hển như rất hoảng sợ.
A! Tôi nghĩ, Ayesha đã tự lao mình xuống hố. Bi kịch đã kết thúc!
Rồi tiếng nhạc kỳ diệu vang lên. Tất nhiên đó có lẽ chỉ là âm thanh các tu sĩ tụng kinh trước mặt chúng tôi, nhưng tôi không nghĩ vậy, vì nó hoàn toàn khác với bất kỳ thứ gì tôi từng nghe trong đền thờ trước đây hay sau này: quả thực tôi chưa từng nghe trên đời.
Tôi không thể mô tả nó, nhưng nghe thật khủng khiếp và vô cùng lôi cuốn. Từ dưới hố đen che đầy khói nơi lửa từng bùng lên, nó tuôn ra và vang vọng – lúc là giọng điệu đơn giản như đến từ thiên đường, lúc là điệp khúc ngọt ngào, lúc lại là tiếng sấm sét rung chuyển không gian như hàng trăm cơ thể đang nô giỡn trước thời gian.
Hòa âm đa dạng và hùng vĩ đó dường như chứa chan, như biểu hiện mọi cảm xúc con người, và từ đó tôi thường nghĩ, trong phạm vi bao trùm của nó, bài hát hay khúc khải hoàn vì sự tái sinh của bà ấy đã tượng trưng cho sự đa dạng vô hạn của linh hồn Ayesha. Nhưng giống như linh hồn đó, nó làm chủ những ký ức; quyền năng, đam mê, đau khổ, bí ẩn và nhan sắc. Cũng không thể nghi ngờ về ý nghĩa chung của bài kinh được ai đó tụng. Đó là câu chuyện không ngừng thay đổi về một linh hồn hùng mạnh; nó tôn thờ, tôn thờ, tôn thờ một nữ hoàng thần thánh!
Như khói hương từ từ mờ dần khi tới đỉnh điểm bài hợp xướng, các giai điệu siêu nhiên cũng nhạt đi; chúng rền rĩ cách xa dần cái hố rỗng.
Nhìn kìa! Từ đằng đông một tia sáng bay lên.
“Bình minh kìa,” là giọng nói trầm lắng của Oros.
Tia sáng rạch xuyên qua bầu trời trên đầu chúng tôi, một thanh gươm lửa. Nó nhanh chóng chìm xuống. Đột nhiên nó rơi xuống mũi đất bên bờ vực, không phải trên người chúng tôi, vì tường đá của căn phòng chúng tôi đứng đã chặn mất.
Ôi! Và ở đó –Vẻ Lộng Lẫy phủ trong tấm áo đơn giản – một thân ảnh như tiên thiên đang đứng. Dường như say ngủ, vì hai mắt nhắm lại. Hoặc phải chăng đã chết, vì thoạt tiên gương mặt như gương mặt người chết? Nhìn kìa, ánh nắng chơi đùa trên người nàng, chiếu xuyên qua tấm màn mỏng, đôi mắt đen mở ra như mắt đứa bé đang băn khoăn; dòng máu của sự sống chảy ngược từ bộ ngực trắng ngà lên đôi má xanh xao; quần áo màu đen và những lọn tóc quăn dập dìu trong gió; đầu con rắn nạm ngọc lấp lánh dưới ngực.
Đó là ảo giác ư, hay chính là Ayesha như thể nàng vẫn đang ở thời điểm trước lúc bước vào cột lửa xoay cuồn cuộn trong khu hang động Kôr? Đầu gối chúng tôi khuỵu xuống, rồi ngã, tay ôm lấy cổ nhau, Leo và tôi nằm lăn ra đất. Rồi một giọng nói ngọt hơn mật, mềm mại hơn lời thì thầm của gió trong ánh chạng vạng giữa bãi lau sậy, thoảng qua bên chúng tôi, tuôn ra từng câu chữ – “Hãy tới đây với ta, Kallikrates, ta muốn trả lại chàng nụ hôn cứu rỗi của đức tin và tình yêu mà chàng đã trao cho ta, ngay bây giờ!”
Leo chật vật trên đôi chân. Như người say, cậu loạng choạng tới chỗ Ayesha đứng, rồi vượt qua, quì xuống trước nàng.
“Đứng dậy,” nàng nói, “chính ta nên quì trước chàng,” và nàng đưa tay nâng cậu ấy dậy, thì thầm bên tai cậu một lúc.
Cậu vẫn không muốn, hay không thể đứng dậy, nàng chậm rãi cúi người xuống bên cậu, chạm đôi môi mình lên trán cậu. Kế tiếp nàng vẫy tay ra hiệu với tôi. Tôi đi tới và cũng muốn quì xuống, nhưng nàng không chịu được điều đó.
“Không,” nàng nói bằng giọng ngân nga như trong quá khứ, “ngươi không phải người cầu hôn, không cần làm vậy. Trong số những người yêu mến và tôn thờ ta trước đây, ta có thể tìm được rất nhiều nếu muốn, hay ngay cả nếu ta không muốn. Nhưng nơi nào ta có thể tìm được một người bạn như ngươi, O Holly, người ta luôn chào đón?” rồi quay về phía tôi, nàng cũng chạm môi vào trán tôi – chỉ chạm thôi, không hơn.
Hơi thở của Ayesha thơm tho như hoa hồng, hương hoa hồng bám vào mái tóc yêu kiều của nàng; cơ thể ngọt ngào của nàng long lanh như ngọc trai; rạng rỡ mờ ảo nhưng bằng da thịt; không bản điêu khắc nào kỳ diệu như cánh tay đang kéo mạng che mặt; không vì sao nào trên bầu trời tỏa sáng lấp lánh tinh khiết hơn đôi mắt tĩnh lặng, mê hoặc của nàng.
Nhưng đó là sự thật, cả đôi môi nàng chạm vào tôi, tôi cảm thấy nàng là vị thần tình yêu mà chưa niềm đam mê nhân thế nào chạm tới. Tôi đã từng thừa nhận xấu hổ, lúc đó khác, còn giờ tôi là một ông già mà vẫn yếu đuối như vậy. Hơn thế nữa, không phải Ayesha gọi tôi là Người Bảo Vệ, Người Che Chở, Người Bạn đó sao, và thề với tôi rằng, cùng với nàng và Leo, tôi sẽ sống ở nơi mọi đam mê trần thế đều chưa từng được thỏa mãn. Tôi nhắc lại: tôi có thể mong gì hơn nữa đây?
Cầm tay Leo, Ayesha cùng cậu quay về dưới mái che của căn phòng đá, khi nàng đi vào bóng râm, hơi rùng mình vì lạnh. Tôi rất vui vì còn nhớ được khoảnh khắc này, vì dường như nó thể hiện cho tôi thấy, nàng vẫn là một con người, có dáng vẻ thần thánh bề ngoài. Lúc này hai vị linh mục quì lạy trước vẻ lộng lẫy được tái sinh của nàng, nhưng nàng ra hiệu cho họ đứng lên, đặt bàn tay lên đầu mỗi người như ban phước lành. “Ta lạnh,” nàng nói, “hãy đưa áo cho ta,” Papave khoác chiếc áo thêu màu tím lên vai nàng, giờ trông thật huy hoàng, như áo bào đăng quang.
“Không,” nàng nói tiếp, “đang run rẩy trong gió lạnh không phải dáng hình đã mất trước đây của ta - nhờ nụ hôn của chàng, thượng đế đã trả lại cho ta – mà chính là hiện thân của linh hồn ta lộ ra trước hơi thở cay đắng của Số Mệnh. Hỡi O, tình yêu của ta, tình yêu của ta, Quyền Năng bị xúc phạm không dễ dàng được tha thứ, ngay cả khi đã hối hận, dù ta không bị nhạo báng trước mặt chàng nữa, nhưng ta không biết chúng ta sẽ bên nhau trên thế gian bao lâu; không chừng chỉ ít giờ thôi. Phải, trước khi đi tới nơi nào khác, chúng ta hãy làm nó thật chói lọi, say sưa với chiếc chén vui vẻ cũng như say sưa với chiếc chén sầu muộn và tủi hổ. Nơi này với ta rất đáng ghét, vì ở đây ta đã chịu đau đớn nhiều hơn bất kỳ phụ nữ nào từng chịu trên đời hay bóng ma nào từng chịu dưới địa ngục. Nó đáng căm thù, nó là điềm xấu. Ta cầu xin không bao giờ thấy nó nữa.”
“Nói đi, điều gì hiện ra trong đầu ngươi, tên phù thủy kia?” đột nhiên nàng mạnh mẽ quay về phía Pháp Sư Simbri đứng gần đó, đang khoanh tay trước ngực.
“Chỉ là, thưa Người Đẹp,” ông ấy trả lời, “một cái bóng mờ ảo của những thứ sắp đến. Tôi thấy những gì người làm thiếu khôn ngoan, món quà tiên tri, và nơi này tôi thấy một người chết đang nằm – “
“Nói cách khác,” nàng phá vỡ không khí bằng cơn thịnh nộ mang đầy sợ hãi tăm tối, “ngươi sẽ chính là kẻ đó. Tên ngu ngốc kia, đừng cố xếp đặt vào đầu ta rằng giờ đây ta lại có sức mạnh để trốn khỏi những kẻ thù ta căm ghét xa xưa, ta sẽ không sử dụng thanh gươm ngươi đã đặt vào tay ta đâu,” đôi mắt trước đây tĩnh lặng và vui vẻ, giờ đã như lửa thiêu đốt hướng về phía ông ta.
Vị phù thủy già cảm thấy sự đáng sợ từ đôi mắt ấy và co rúm người lại, lùi tới bên bức tường.
“Hỡi Đấng Thiêng Liêng Vĩ Đại! Giờ ta xin chào mừng người. Đúng, giờ chúng ta biết đã đơn độc ngay từ đầu,” ông ấy lắp bắp. “Ta không còn gì để nói nữa; gương mặt người chết không được tiết lộ cho ta. Ta chỉ thấy có vị Khan của Kaloon đội vương miện sẽ nằm ở đây, như người vừa bị vất vào lửa đã nằm một giờ trước.”
“Không nghi ngờ gì nữa, sẽ có nhiều vị Khan của Kaloon nằm đây,” nàng lạnh lẽo trả lời. “Đừng sợ, Pháp Sư, cơn thịnh nộ của ta đã qua rồi, nhưng hãy khôn ngoan lên, kẻ thù của ta và lời tiên tri không còn là thứ xấu xa với người vĩ đại. Đi thôi, chúng ta đi thôi.”
Vì thế, vẫn dắt theo Leo, nàng ra khỏi căn phòng và giờ đã đứng trên đỉnh cây cột trụ cao vút. Mặt trời đã lên, tràn ngập Ngọn Núi, đồng bằng Kaloon xa xa bên dưới và cả những đỉnh mờ sương đằng xa cũng trải đầy ánh vàng. Ayesha đứng ngắm khung cảnh hùng vĩ, rồi quay sang Leo, nàng nói – “Thế giới thật đẹp; ta sẽ trao toàn bộ nó cho chàng.”
Giờ Atene lần đầu nói chuyện.
“Ngươi có ý gì, Hes – nếu ngươi vẫn là Hesea chứ không phải một con quỉ mọc ra từ Cái Hố - ngươi định trao tặng lãnh thổ của ta cho người đàn ông này làm quà tặng tình yêu ư? Nếu vậy, ta nói cho ngươi biết, trước tiên ngươi phải chinh phạt được chúng đã.”
“Lời nói và vẻ mặt của ngươi không cao quí chút nào,” Ayesha trả lời, “nhưng ta tha thứ cho điều đó, vì ta cũng khinh thường việc nhạo báng đối thủ trong giờ phút vinh quang của mình. Khi ngươi xinh đẹp hơn, ngươi cũng đã hiến dâng cho chàng những mảnh đất này, nhưng nói xem, giờ ai xinh đẹp hơn? Hãy nhìn chúng ta đi, tất cả mọi người, và hãy phán xét,” nàng đứng bên Atene và mỉm cười.
Khania là một phụ nữ đẹp. Chưa bao giờ trong đời tôi từng thấy có người đẹp hơn, nhưng than ôi! Cô ấy thật thô thiển và khốn khổ bên cạnh vẻ đẹp tự nhiên, thanh tao của Ayesha vừa tái sinh. Vì nhan sắc đó không hoàn toàn giống con người, không thực lắm như lúc ở Khu Hang Động Kôr, giờ đó là nhan sắc của một linh hồn.
Ánh sáng nhẹ nhàng luôn tỏa sáng trên vầng trán Ayesha; đôi mắt mở rộng, đang trở nên điên cuồng, đôi khi đầy lửa từ các vì sao, đôi khi mang màu xanh thẫm của bầu trời; đôi môi cong cong, đầy nuối tiếc nhưng cũng đầy kiêu hãnh; những lọn tóc đẹp như lụa mịn bóng trải dài và nhấp nhô như mang sức sống riêng biệt; khí thế nói chung không quá uy nghiêm như quyền năng bí mật khó chạm tới, mà vẫn tranh đấu trong thể xác hoàn mĩ kia và tuyên bố sự hiện diện trước những ai bất cẩn nhất; ngọn lửa tâm hồn mà Oros nói giờ đang tỏa sáng, không phải là “kẻ thấp hèn” mà là chiếc bình bằng thạch cao và ngọc trai – không gì trong những thứ đó hoàn toàn của con người. Tôi cảm nhận được điều đó và thấy sợ hãi, Atene cũng cảm thấy điều đó, vì cô ấy đáp – “Ta thế nhưng là một người phụ nữ. Còn ngươi là ai, ngươi hẳn rõ nhất. Vẫn chỉ là cây nến không thể tỏa sáng giữa đống lửa đằng kia, hoặc là con sâu phát sáng trước vì sao sa; con người có máu thịt của ta không thể so sánh với vẻ lộng lẫy ngươi lấy được từ địa ngục để thanh toán cho quà tặng và lòng tôn kính của người đàn ông phát ốm kia. Là phụ nữ, ta ngang bằng ngươi, là linh hồn, ta sẽ là chủ nhân của ngươi, sau khi bị cướp đi nhan sắc vay mượn kia, ngươi, Ayesha, sẽ trần truồng và hổ thẹn đứng trước Phán Xử của tất cả những người ngươi ruồng bỏ và thách thức; đúng, ngươi sẽ đứng đó, trên bờ hố lửa đằng kia, nơi đó ngươi sẽ than khóc vì tình yêu đã bị mất của ngươi. Ta biết điều này, kẻ thù của ta, vì con người và linh hồn không thể giao phối,” Atene ngừng lại, nghẹn ngào trong giận dữ và ghen tuông cay đắng.
Bây giờ quan sát Ayesha, tôi thấy nàng nhăn mặt một chút trước những lời xấu xa đó, cũng thấy tia xám xịt trên đôi môi hồng của nàng và đôi mắt thăm thẳm của nàng trở nên tối tăm và bối rối. Nhưng chỉ một lúc sau, nỗi sợ hãi của nàng biến mất, nàng hỏi bằng giọng trong veo như chuông ngân – “Tại sao ngươi nổi giận, Atene, giống như dòng nước mùa hè ngắn ngủi chống lại rào chắn của vách đá tầng tầng lớp lớp? Nghĩ mà xem, nhân sinh khốn khổ chỉ trong một giờ, bị cuốn khỏi tảng đá sức mạnh vĩnh hằng của ta bằng bọt nước và bong bóng ư? Nghe này. Ta không tìm kiếm sự cai trị tầm thường của ngươi, nếu phải làm, ta muốn lấy cả thế giới. Nhưng có biết không, ngươi đang giữ một phần từ tay ta. Hơn nữa – ta sẽ sớm tới thăm thành phố của ngươi thôi – ngươi phải lựa chọn hòa bình hay chiến tranh! Vì thế, Khania, hãy tẩy rửa cung điện của ngươi đi và sửa chữa lại luật pháp, để khi ta tới, ta phải thấy sự mãn nguyện trên mảnh đất mà giờ điều đó không hiện diện kia, rồi mới công nhận ngươi trong chính quyền. Lời khuyên của ta dành cho ngươi là, hãy chọn người xứng đáng làm chồng, hãy để hắn là người ngươi muốn, nếu hắn ngay thẳng và công chính, ngươi có thể dựa vào, hãy khôn ngoan như ngươi đã từng thế, Atene. Đi đi, giờ các vị khách của ta, chúng ta đi thôi,” và nàng bước qua Khania, không hề sợ hãi đi trên rìa đỉnh núi bị mài tròn và lộng gió.
Sau một giây nỗ lực rồi thất bại, quả thực quá nhanh chóng đến mức Leo và tôi không so sánh được ấn tượng về những gì đã xảy ra. Khi Ayesha đi qua mình, Khania phát điên đã rút con dao găm giấu trong người và dùng hết sức đâm vào lưng địch thủ. Tôi thấy con dao đâm ngập cán trong cơ thể nàng, như tôi nghĩ, nhưng điều này không thể vì nó đã rơi xuống đất, và nàng vốn dĩ phải chết, lại hoàn toàn không hề bị thương tổn.
Cảm thấy mình đã thất bại, di chuyển như con tàu đang lảo đảo, Atene đẩy mạnh Ayesha với mong muốn phá hủy nàng trong vực sâu bên dưới. Than ôi! Cánh tay cô ấy giang ra sượt qua nàng, còn Ayesha dường như không hề bị lay động. Đúng, chính Atene đã rơi xuống, Atene đã rơi xuống, nếu không phải Ayesha đưa tay mình tóm lấy cổ tay cô ta, nâng toàn bộ trọng lượng lắc lư ra phía sau của cô ta lên dễ dàng như thể cô ta chỉ là một đứa trẻ, không cần gắng sức đã làm cho cô ta an toàn trở lại.
“Người phụ nữ ngu xuẩn!” nàng nói bằng giọng thương hại. “Ngươi tức giận đến mức muốn tước đi thể xác đẹp đẽ thượng đế đã ban cho ngươi ư? Thật điên khùng, Atene, ngươi có biết chính mình sẽ được gửi quay lại nơi trần thế trong bộ dạng thế nào không? Có lẽ không phải là nữ hoàng nữa, mà là con của một nông dân, bị biến dạng, xấu xí; vì đó là phần thưởng dành cho những kẻ tự tử. Hay thậm chí như nhiều người nghĩ, sẽ trong hình hài súc vật – rắn, mèo, hổ cái! Tại sao ư, xem này,” và nàng cầm con dao trên mặt đất lên, ném vào không khí, “vật này đã được tẩm độc. Nhưng giờ nó lại đâm ngươi!” và nàng mỉm cười với cô ta rồi lắc đầu.
Nhưng Atene không chịu nổi sự nhạo báng này nữa, còn chua cay hơn cả những lời đanh thép của cô ta.
“Ngươi không phải là người,” cô ta rên rỉ. “Làm sao ta có thể thắng được ngươi đây? Hỡi Thượng Đế, con xin chịu sự trừng phạt của người,” rồi ở đó, trên đỉnh núi đá, Atene sụp xuống than khóc.
Leo đứng gần cô ta nhất, cảnh người phụ nữ hoàng tộc này khốn khổ thể hiện quá nhiều vì mình làm cậu đau lòng. Bước tới bên cô ấy, cậu cúi xuống nâng cô ấy đứng dậy, lẩm bẩm nói vài lời tốt bụng. Một lúc sau, cô ấy giữ lấy tay cậu, rồi lại đẩy mình thoát khỏi cậu, và nắm lấy bàn tay đang chìa ra của ông bác Simbri già nua.
“Ta thấy rồi,” Ayesha nói, “chàng luôn lịch thiệp, chúa tể của lòng ta, Leo, nhưng tốt nhất để kẻ tôi tớ của cô ta chịu trách nhiệm làm việc này cho cô ta – vì cô ta có thể còn giấu nhiều con dao nữa. Đi thôi, một ngày sắp hết rồi, chắc chắn chúng ta cần nghỉ ngơi.”

Tác phẩm gốc: Ayesha - Return of SHE (H.R. Haggard)
           Dịch bởi: Cheryl Pham