Chương 19: Leo và Con Báo
Trong suốt những
tuần tiếp theo chuỗi ngày trọng yếu kia, tôi thường tự hỏi bản thân liệu có từng
tồn tại sinh vật nào thực sự xấu xa hơn người phụ nữ này, hay linh hồn mà chúng
tôi biết với tư cách là Bà ấy, Hes và
Ayesha đó. Thực ra, dù chỉ trong tưởng tượng thôi, liệu nàng có sinh ra từ tro
tàn của thân thể gớm ghiếc kia, biến hóa thành đóa hoa nở rộ mang sự sống vĩnh
hằng và nhan sắc không tưởng.
Ít ra điều này
là chắc chắn: Ayesha đã chiếm được bí mật của sự sống, tồn tại lâu dài đến mức
đối với con người, có thể coi là bất tử. Có vài hạn chế - chẳng hạn như nàng
không có khả năng tiên đoán tương lai – nhưng chắc chắn nàng cũng được phú cho
những quyền năng chỉ có thể mô tả như siêu nhiên.
Địa vị thống trị
trong cộng đồng người kỳ lạ nàng đang sống cũng là tuyệt đối; quả thực các
thành viên của nó đều coi nàng là một nữ thần, và nàng cũng được tôn thờ như vậy.
Sau nhiều cuộc phiêu lưu kì diệu, người đàn ông là sinh mệnh của nàng, tôi có lẽ
nên nói gần như đó là linh hồn của nàng, con người đan xen thật thần bí với con
người nàng, người nàng yêu bằng niềm khao khát vô hạn mà một phụ nữ có khả năng
tạo ra, người đó đã tìm ra nàng ở góc khuất này của thế giới.
Hơn nữa, cậu đã
ba lần chứng tỏ lòng trung thành bất di bất dịch với nàng. Đầu tiên, cậu từ chối
hoàng quyền và nhan sắc nhưng vô kỷ luật của Atene. Lần thứ hai, vẫn bám lấy
Ayesha khi nàng dường như rất ghê tởm theo cảm quan tự nhiên. Lần thứ ba, sau
khung cảnh bày tỏ lòng tôn kính trong Điện Thờ - dù sự hoàn hảo vô song của
nàng trước con mắt của cậu không còn tuyệt vời đến vậy nữa – vẫn kiên định đối
mặt với sự thú nhận khủng khiếp của nàng, dù đúng hay sai, nàng vẫn dành được
phần thưởng của nàng cùng với bản thân cậu, bất chấp bản hiệp ước mập mờ, xấu
xa kèm theo quyền năng của ma quỉ, dù không biết kết quả và hậu quả của việc
chàng bị lôi kéo vào đó chính là giá cho sự chiếm hữu của nàng.
Nhưng Ayesha
cũng thật khốn khổ. Ngay cả trong tâm trạng nhẹ nhàng nhất, tôi cũng rõ ràng rằng,
những bộ xương trong nghi lễ nàng nói tới chính là bạn đồng hành của nàng. Thực
ra, khi chúng tôi chỉ còn một mình, nàng đã muốn thừa nhận chuyện đó bằng những
gợi ý tối nghĩa và những câu che đậy hay ám chỉ. Dù đã nghiền nát đối thủ
Khania Atene, nhưng nàng vẫn ghen tị với cô ấy.
Có lẽ “sợ hãi”
là từ hay hơn cả, là thứ bản năng cảnh báo Ayesha dù sớm hay muộn, có lúc nàng
sẽ lại gặp Atene, và lần này, có lẽ đến lượt chính nàng uống nước đắng vì thất
vọng.
Nhưng điều gì
làm nàng băn khoăn hơn nghìn lần so với nỗi sợ hãi vì Leo. Có thể nên hiểu là,
trong mối quan hệ thân thiết của cậu với sinh linh nửa thần thánh và tuyệt vời
này, không được phép chạm vào môi nàng quá nhiều, không làm cho thể lực và tinh
thần cậu khỏe mạnh, đặc biệt như cậu cũng đã biết, bức tường chia cắt sẽ không
thể trèo qua trong ít nhất hai năm nữa. Hơi băn khoăn khi Leo không còn cảm
giác ngon miệng, trở nên gầy gò và nhợt nhạt, không thể ngủ được, hay cậu liên
tục van nài nàng từ bỏ hiệp nghị và cưới cậu.
Nhưng Ayesha vẫn
bất động trước điều đó. Sau đó bị Leo xúi giục, thêm vào sự tò mò của chính
tôi, khi ở một mình, tôi lại hỏi nàng lý do từ chối chuyện này. Nhưng tất cả những
gì nàng có thể nói cho tôi, là giữa họ có rào chắn về sự sinh tử của Leo, chừng
nào tới lúc thể xác cậu được ngâm trong tinh chất thần bí - Làn Hơi của Sự Sống,
còn giờ sẽ không khôn ngoan nếu nàng lấy cậu làm chồng.
Tôi hỏi nàng tại
sao, vì cho rằng dù là một người đã sống rất lâu, nàng vẫn là một phụ nữ, gương
mặt nàng có vẻ bình thản, nhưng nụ cười thật đáng sợ, nàng đáp – “Ngươi chắc vậy
sao, Holly? Hãy nói cho ta, người phụ nữ của ngươi có đeo trang sức như trên
trán ta không?” và nàng chỉ vào vầng hào quang mờ nhạt nhẹ nhàng trên vầng trán
mình.
“Ngươi chắc vậy
sao, Holly?” Ayesha lặp lại. “Không, đừng co rúm lại thế; ngọn lửa đó sẽ không
thiêu cháy ngươi. Có lẽ ngươi đã tưởng tượng thấy điều đó, vì ta biết ngươi đã
tưởng tượng ra nhiều chuyện; chắc chắn không có phụ nữ nào khoác lên mình ánh
sáng và sự sống, cũng không mang mùi vị của lửa trên quần áo như ta.”
Cuối cùng sự
kiên nhẫn của tôi đã hết, và tôi bắt đầu giận dữ.
“Tôi không chắc
chắn điều gì hết, Ayesha,” tôi trả lời, “ngoại trừ việc người sẽ làm chúng tôi
phát điên với những trò lừa đảo và biến đổi thế này. Nói đi, người là một linh
hồn ư?”
“Tất cả chúng ta
đều là linh hồn,” nàng trầm tư nói, “nhưng ta có lẽ nhiều hơn một chút. Ai biết
chắc được chứ?”
“Tôi không biết,”
tôi đáp. “Nhưng tôi cầu xin nàng, dù là phụ nữ hay linh hồn, hãy nói cho tôi một
chuyện. Hãy nói cho tôi sự thật. Ban đầu, nàng là gì với Leo, và cậu ấy là gì với
nàng?”
Nàng nhìn tôi rất
nghiêm trang và trả lời – “Trí nhớ đã đánh lừa ta sao, Holly, hay quyển sách Luật
Lệ của người Do Thái đầu tiên ta từng nghiên cứu đã viết, các con trai của Thượng
Đế đã xuống trần gian và gặp con gái của loài người, thấy họ thật xinh đẹp?”
“Nó đã viết như
thế,” tôi trả lời.
“Thế thì Holly ạ,
chẳng lẽ không có cơ hội để con gái của Thượng Đế xuống trần gặp một người đàn
ông trên Trái Đất và yêu chàng sao? Chẳng lẽ không có cơ hội để nàng, một vì
sao sa trên cao kia, do tội lỗi lớn, đã làm nhơ bẩn địa vị bất tử của nàng chỉ
vì chàng, bị đày đọa vào địa ngục chịu đau đớn cho tới khi tình yêu của chàng
biến nỗi đau và lòng trung thủy, dù chỉ với một hồi ức, thành thần thánh, khi
đó mới được phép cứu rỗi nàng?”
Giờ tôi thấy
sáng tỏ và hăm hở đứng lên, nhưng nàng nói bằng giọng lạnh lẽo:
“Không, Holly ạ,
đừng hỏi ta nữa, vì có những điều ta chỉ có thể nói với ngươi bằng hình ảnh và
dụ ngôn, không phải để thử thách và làm ngươi bối rối đâu, mà vì ta phải làm vậy.
Cứ giải thích theo ý ngươi muốn. Atene vẫn nghĩ ta không phải là con người bằng
xương bằng thịt, vì cô ta bảo con người và linh hồn không thể giao phối; có những
chuyện ta để cô ta phán xét, nhưng giờ không nghi ngờ gì nữa, giống như trong
các kiếp khác, cô ta và vị Pháp Sư già, bác cô ta, đều rất thông thái, phải, và
đều tiên đoán được. Vì vậy, hãy bảo phu quân của ta đừng gây áp lực cưới chàng
nữa, vì ta rất đau khổ phải nói Không – à! Ngươi chẳng biết đau đớn thế nào
đâu.”
“Hơn nữa, ta đã
tự tuyên bố trước chàng, người bạn già của ta ạ; dù ta là gì đi chăng nữa, ít
ra ta cũng là người phụ nữ lắng nghe những lời khẩn cầu của người mình yêu nhất
nhưng không để bản thân bị lay chuyển. Nhìn đi, ta phải kiềm chế khao khát và đẩy
nó đi tới khi tim ta nhỏ máu; nhưng nếu chàng tiếp tục theo đuổi ta bằng những
lời van nài và tình yêu nồng cháy, ai biết ta có thể sẽ bị thiêu cháy trong ngọn
lửa của chàng và ném mọi lý do vào gió?”
“Ôi, sau đó
chúng ta có lẽ sẽ cùng nhau đua tranh đi xuống dốc của tình yêu; cùng nhau dám
bước qua dòng lũ giận dữ trên đôi chân mình, không chừng sẽ bị nhấn chìm hay xé
ra từng mảnh. Không, không, nơi khác của cuộc hành trình, một không gian nhỏ,
chúng ta tới cây cầu mà sự khôn ngoan giúp ta tìm thấy, rồi an toàn đi qua đó,
vĩnh viễn thư thái đi trên đồng cỏ hạnh phúc của tình yêu.”
Rồi nàng im lặng,
nàng không nói về chuyện này nữa. Dù đây là điều tồi tệ nhất – thậm chí tôi
không chắc nàng có nói sự thật không, dù sao, sự thật trong tâm trí Ayesha mang
nhiều màu sắc như những tia sáng bắn ra từ các bộ mặt khác nhau của một miếng
ngọc đã bị cắt gọt. Chúng tôi không bao giờ biết nàng hài lòng với hình dáng
nào nhất, dù là sở thích hay do nhu cầu, như bản thân nàng đã nói, bằng những
bí ẩn thông qua hình ảnh và dụ ngôn.
Thực tế vào giờ
phút này, tôi cũng không biết Ayesha là linh hồn hay một người phụ nữ, hay như
tôi đang hoài nghi, là sự pha trộn của cả hai. Tôi không biết giới hạn các quyền
năng của nàng, hoặc nếu câu chuyện phức tạp về khởi đầu tình yêu của nàng với
Leo là thật – dù cá nhân tôi nghi ngờ - hoặc nếu đó là một truyện ngụ ngôn được
đầu óc nàng phát minh ra, qua đó nàng muốn ẩn dụ, ám chỉ, hình ảnh hóa trên ngọn
lửa vì những mục đích bị che dấu của riêng nàng.
Tôi không biết
liệu khi lần đầu chúng tôi nhìn thấy nàng trên Ngọn Núi, nàng có thực sự già
nua, gớm ghiếc, hay chỉ đặt hình dáng đó trước mắt chúng tôi để kiểm tra người
yêu nàng. Tôi không biết có phải như linh mục Oros đã chứng kiến – điều ông ta
có lẽ bị cấm làm – linh hồn nàng đã nhập vào thân xác nữ tu sĩ đã chết Hes, hay
phải chăng khi nàng gần chết một cách thống khổ ở đó, thể xác và linh hồn nàng
đã tỏa ra từ Khu Hang Động Kôr và tới thẳng đỉnh núi ở Trung Á này.
Tôi không biết tại
sao, khi nàng có sức mạnh đến như vậy, nàng lại không đi tìm chúng tôi, thay vì
để chúng tôi đi tìm nàng bao nhiêu năm mệt mỏi đến vậy, dù tôi giả thiết có sức
mạnh siêu nhiên nào đó đã ngăn chặn chỉ cho nàng làm bạn đồng hành vô hình với
chúng tôi mà thôi, quan sát mọi hành động của chúng tôi, đọc mọi suy nghĩ của
chúng tôi, cho đến khi chúng tôi tới địa điểm và giờ khắc định mệnh này. Ngoài
ra, có những thứ khác mà giờ chưa phải lúc nói đến, khiến tôi vẫn bị tra tấn và
lúng túng hơn.
Nói ngắn gọn,
tôi không biết gì hết, ngoại trừ sự tồn tại của tôi đang bị vướng vào một trong
những bí ẩn vĩ đại của thế giới; con người lộng lẫy có tên Ayesha đã giành được
bí mật của sự sống từ sức mạnh nào đó đang giữ nó; nàng cho rằng – dù điều này
chúng tôi không có bằng chứng thực tế - sự sống đạt được như thế bằng cách tắm trong
một nguồn xạ khí nhất định, là hơi hay tinh chất; nàng bị ám ảnh bởi nỗi khao
khát không dễ hiểu, nhưng có sức mạnh khủng khiếp và mang đặc trưng là sự bất tử,
tập trung trên một cơ thể khác, và chỉ một mà thôi. Bất chấp nỗi khao khát này,
định mệnh giận dữ lại trừng phạt nàng lần nữa, lần nữa, và lại lần nữa, biến những
ngày tháng vô tận của nàng thành gánh nặng, mang sức mạnh và sự thông thái biết
tất cả nhưng lại không thể tiên đoán được điều gì, đi vào vực sâu đau đớn, hồi
hộp và thất vọng – cảm ơn Thượng Đế! – chúng tôi, những người đàn ông và đàn bà
bình thường, đã không bị gọi lên để dò xét.
Phần còn lại, nếu
ánh mắt từng chú ý vào đó, mỗi độc giả phải tự hình thành quan điểm của riêng
mình về chuyện này, giải thích và ý nghĩa thực sự của nó. Vai trò cụ thể của
Atene và bản thân tôi trong sự phát triển của câu chuyện, tôi hy vọng sẽ được
giải quyết trong thời gian ngắn, dù không phải lúc này.
Vâng, như tôi đã
nói, cuối cùng Ayesha đã gác lại nỗi lo về Leo. Trừ chuyện đám cưới, mọi mong ước
của cậu đều được thỏa mãn, thực ra đều được giải quyết đầu tiên. Sau đó, cậu
cũng không bao giờ bị yêu cầu tham gia vào bất kỳ nghi lễ nào trong Điện Thờ,
dù thực ra, bỏ đi nghi thức và các biểu tượng tâm linh, tôn giáo của Học Viện
Hes cho thấy nó khá thuần túy và vô hại. Nhưng đó là phiên bản pha loãng của sự
tôn thờ thần Osiris và thần Isis của người Ai Cập cổ, vì nó đã được kế thừa,
pha trộn với tín ngưỡng Trung Á về luân hồi và tái sinh của các linh hồn và khả
năng tiến gần tới Đức Thánh cao nhất bằng sự thánh thiện của tư tưởng và đời sống.
Thực ra, nữ tu
sĩ đứng đầu và Nhà Tiên Tri chỉ được tôn thờ như đại diện của Thần Thánh, trong
khi đó mục đích trần thế của Học Viện trong thực tế bị hạn chế chỉ trong các việc
thiện, dù quả thực họ vẫn than thở vì quyền lực trên đất nước Kaloon đã bị mất.
Thế nên họ có các bệnh viện, trong suốt những mùa đông dài khắc nghiệt, khi các
Bộ Lạc trên Ngọn Núi bị đẩy tới bờ vực đói khát, họ đã cho những kẻ khốn cùng tự
do vào các cửa hàng lương thực của mình.
Leo thích ở bên
Ayesha suốt ngày, vì thế chúng tôi dành buổi tối bên nàng, ngày nào cũng vậy, cho
đến khi nàng thấy trạng thái trì trệ này xuất hiện trên cậu ấy, người nhiều năm
quen chịu đựng mọi khắc nghiệt của khí hậu trong không gian thông thoáng. Sau
khi đi từ nhà tới chỗ nàng – dù nàng luôn bị ám ảnh bởi nỗi sợ hãi có chuyện ngẫu
nhiên sẽ xảy ra với cậu – Ayesha vẫn khăng khăng bảo cậu phải ra ngoài giết cừu
hoang và dê rừng sống khá nhiều trong các rặng núi, để cậu tới chỗ các thủ lĩnh
và người đi săn của các Bộ Lạc, cậu nhanh chóng làm quen với họ. Nhưng trong hoạt
động thể dục này, tôi hiếm khi đi cùng cậu, vì nếu hoạt động quá nhiều, cánh
tay tôi sẽ rất đau đớn.
Một lần quả thực
tai nạn đã xảy ra. Tôi đang ngồi trong khu vườn với Ayesha và quan sát nàng. Đầu
nàng dựa vào bàn tay, nàng đang mở to mắt nhìn, suy nghĩ lướt qua nhanh như đám
mây trên bầu trời đầy gió, hay giấc mơ trong tâm trí người đang say ngủ - nàng
nhìn lên trống rỗng theo hướng ngọn núi tuyết. Nhan sắc của nàng không tả nổi,
sống động; chỉ ngắm nhìn thôi cũng bị nhiễm độc. Chiêm ngưỡng nó, tôi thật ra
đã hiểu, giống như nhan sắc nàng Helen huyền thoại, món quà này của duy nhất
mình nàng – nhưng nó là một trong nhiều thứ - sẽ gây ra đau buồn vô hạn, nếu
nàng được phép thể hiện nó trên thế gian. Nó có thể làm con người trở nên điên
cuồng: đàn ông với khát vọng và đàn bà với ghen tị và căm thù.
Thế nhưng vẻ đẹp
trên hết của nàng là thứ gì? Gương mặt và vóc dáng Ayesha hoàn hảo, đó là thật;
nhưng nhiều phụ nữ khác cũng vậy. Không có những thứ này, nó vẫn tồn tại, nhưng
thực ra tôi nghĩ, đặc biệt khi tôi gợi lên tâm trạng của con người trong nàng,
điều bí ẩn mềm mại ngụ trong từng đường nét đã tập trung và biến đổi trong đôi
mắt tuyệt đẹp của nàng. Điều bí ẩn như thể đã từng được nhìn thấy, dù khá mờ nhạt,
trên gương mặt trong một số kiệt tác của các nhà điêu khắc Hy Lạp, nhưng Ayesha
mang nó lại giống như bầu không khí đã từng hiện hữu, như thể vinh quang không
phải trên trần thế, khiến nàng như thần thánh.
Khi tôi mải nhìn
nàng và tự hỏi điều đó, đột nhiên nàng trở nên vô cùng kích động, chỉ tay vào
sườn Ngọn Núi cách xa hàng dặm và nói – “Nhìn kìa!”
Tôi nhìn, nhưng không
thấy gì ngoài tràng tuyết phía xa xa.
“Kẻ ngu ngốc đui
mù này, ngươi không thấy phu quân ta đang bị nguy hiểm tới tính mạng sao?” nàng
than khóc. “Không, ta quên mất, ngươi không thể nhìn được. Giờ hãy lấy từ chỗ
ta và nhìn lại đi,” rồi nàng đặt tay lên, một dòng nước kỳ lạ chảy ra, trên đầu
tôi, nàng thì thầm nhanh chóng vài lời.
Ngay lập tức mắt
tôi mở to, không phải trên Ngọn Núi xa xa kia, mà ngay trong không gian trước mặt
tôi, tôi thấy Leo đang lăn qua lăn lại dưới móng vuốt của một con báo tuyết lớn,
trong khi thủ lĩnh và đám thợ săn đi cùng đang chạy vòng quanh, tìm cơ hội đâm
giáo vào con thú hoang dã đó mà vẫn khiến cậu không hề hấn gì.
Ayesha, cứng ngắc
người vì kinh hoàng, lắc lư qua lại bên cạnh tôi, tới khi kết thúc, tôi có thể
nhìn thấy Leo đưa con dao dài của cậu vào ruột con báo, ngay lập tức nó khập
khiễng, rời khỏi cậu, sau một hai hồi vật lộn trên tuyết dính đầy máu, nó nằm
im. Rồi cậu đứng dậy, cười lớn, và chỉ vào quần áo mình, trong khi một thợ săn
tiến lên băng bó các vết thương trên tay và đùi cậu bằng những mảnh vải lanh xé
ra từ áo trong của anh ta.
Ảo cảnh đột ngột
biến mất như khi nó xuất hiện, tôi cảm thấy Ayesha nặng nề nghiêng người lên
vai tôi như bất kỳ người phụ nữ đang sợ hãi nào, và nghe nàng thở hổn hển –
“Nguy hiểm đã qua rồi, nhưng sau này sẽ còn bao nhiêu nguy hiểm nữa đây? Ôi! Hỡi
trái tim bị dày vò, ngươi có thể chịu đựng được bao lâu đây!”
Sau đó cơn thịnh
nộ của nàng bùng lên với vị thủ lĩnh và đám thợ săn, nàng triệu tập sứ giả và
nhanh chóng gửi cho họ một cái kiệu và thuốc mỡ, ra lệnh họ mang phu quân Leo
trở lại và đưa đám người cùng đi ra trình diện trước nàng.
“Ngươi đã thấy
ngày tháng của ta thế nào rồi đấy, Holly, phải, nhiều năm qua cũng thế,” nàng
nói; “nhưng lũ chó săn kia sẽ phải trả giá cho nỗi đau này.”
Nàng không muốn
nghe tôi giải thích.
Bốn giờ sau Leo
trở lại, khập khiễng theo sau kiệu, thay vì mang cậu, cái kiệu lại đặt một con
cừu hoang và da con báo tuyết, cậu đặt chúng lên đó để đám thợ săn tiết kiệm
công sức mang chúng. Ayesha đang đợi cậu trong khán đường nơi nàng cư ngụ, lướt
tới chỗ cậu – Tôi không nói được nàng đi thế nào – làm cậu choáng ngợp trước sự
lo lắng hòa với những lời than trách. Cậu lắng nghe một lúc rồi hỏi – “Làm sao
nàng biết chuyện này? Da con báo chưa được mang đến cho nàng mà.”
“Ta biết vì ta
đã nhìn thấy,” nàng trả lời. “Vết thương nặng nhất trên đầu gối chàng; chàng đã
bôi thuốc mỡ ta gửi chưa?”
“Chưa,” cậu nói.
“Nhưng nàng không hề rời khỏi Điện Thờ này; làm sao nàng thấy được? Bằng phép
thuật sao?”
“Tùy chàng gọi,
ít ra ta đã nhìn thấy, Holly cũng thấy chàng lăn trên tuyết cùng con vật hung
hăng kia, trong khi lũ vô lại kia chạy quanh như những đứa trẻ đang sợ hãi.”
“Ta mệt mỏi vì
trò ma thuật này,” Leo cáu kỉnh ngắt lời. “Một người không thể ở lại một mình
dù chỉ một giờ với con báo trên núi ư? Đó là những người dũng cảm – “
Đúng lúc này,
Oros bước vào, thì thầm gì đó, cúi đầu rất thấp.
“Vì đó là ‘những
người dũng cảm’, ta sẽ xử lý chúng,” Ayesha nói, cố ý nhấn giọng đầy cay đắng,
rồi lấy mạng che người – vì nàng chưa bao giờ xuất hiện mà không che mạng trước
người dân của Ngọn Núi – nàng lê bước tới cung điện.
“Nàng đã đi đâu
thế, bác Horace?” Leo hỏi. “Tới một trong các buổi tế lễ trong Điện Thờ sao?”
“Bác không biết,”
tôi trả lời, “nhưng nếu vậy, bác nghĩ hẳn đó là buổi tế lễ chôn cất cho vị thủ
lĩnh kia.”
“Thật sao?” cậu
kêu lên, và ngay lập tức khập khiễng đi theo nàng.
Sau một hay hai
phút, tôi nghĩ đi theo là khôn ngoan. Trong Điện Thờ, một cảnh tượng gây tò mò
đang diễn ra. Ayesha ngồi trước bức tượng. Phía trước nàng, đầy kinh hoàng và
đang quì, một vị thủ lĩnh rắn chắc, tóc đỏ cùng năm người đi theo vẫn mang giáo
săn, trong khi đó Leo đang khoanh tay, gương mặt cực kỳ u ám, sau đó tôi mới biết,
cậu đã can thiệp và bị buộc phải im lặng, đứng bên cạnh nghe những gì đang diễn
ra. Xa hơn một chút phía sau là hơn một tá lính canh của đền thờ, những người
đàn ông được trang bị gươm theo sức mạnh và tầm vóc.
Ayesha, trong giọng
nói ngọt ngào, đang hỏi những người đàn ông, làm sao con báo lại tấn công Leo,
còn da con báo đang nằm trước mặt nàng. Vị thủ lãnh trả lời rằng họ đã theo dõi
con vật tới tận hang ổ của nó giữa hai tảng đá; một trong số họ đi vào và bị
thương, nó nhảy vào người đó và đánh anh ta ngã xuống; sau đó Leo tham gia vào
trong khi người kia trốn thoát, rồi cậu cũng bị đánh ngã, lăn trên đất cùng nó,
cậu đã đâm và giết chết con vật. Đó là toàn bộ câu chuyện.
“Không, không phải
toàn bộ,” Ayesha nói; “vì ngươi đã quên, các ngươi thật hèn nhát, giữ bản thân
mình an toàn, các ngươi để phu quân của ta đối mặt với cơn giận dữ của con vật
này. Tốt. Hãy đưa bọn chúng lên Ngọn Núi, để bị giết ở đó trong hàm răng của lũ
súc vật, làm cho chúng biết rằng chính người đã mang cho chúng thức ăn hay nơi
trú ấn đã chết.”
Không hề cầu xin
thương xót hay bào chữa, vị thủ lĩnh và những người đi theo ông ta đứng lên,
cúi chào và quay đi.
“Dừng lại một
chút, các chiến hữu,” Leo nói, “thủ lĩnh, hãy đưa tay ngài cho tôi, vết thương
của tôi đã cứng lại, tôi không thể đi nhanh được. Chúng ta sẽ hoàn thành cuộc
đi săn này cùng nhau.”
“Chàng làm gì thế?
Điên sao?” Ayesha hỏi.
“Tôi không biết
mình có bị điên hay không,” cậu trả lời, “nhưng tôi biết nàng thật độc ác và bất
công. Nhìn đi, những thợ săn này can đảm hơn những ai đang hít thở. Người đàn
ông kia” – và cậu chỉ vào người bị con báo đánh ngã – “đã thế chỗ tôi và đi lên
che trước tôi, vì tôi cho rằng chúng tôi nên tấn công con vật, và anh ta đã bị
đánh ngã. Nếu nàng đã nhìn thấy tất cả, hẳn nàng phải thấy chuyện đó nữa. Rồi
nó nhảy vào tôi, những người còn lại, các bạn của ta, chạy quanh tìm cơ hội tấn
công, ban đầu họ không thể trừ khi họ phải giết tôi cùng nó, vì tôi và con vật
lăn qua lăn lại trên tuyết. Rồi một trong số họ giữ lấy nó bằng bàn tay trần:
hãy nhìn răng nó vẫn hằn dấu trên cánh tay anh ta kìa. Vì thế, nếu họ buộc phải
chết trên Ngọn Núi, tôi, người đáng bị kết tội, sẽ cùng chết với họ.”
Giờ trong khi những
người thợ săn nhìn cậu với ánh mắt cảm kích nồng nhiệt, Ayesha nghĩ một chút, rồi
khéo léo nói – “Thật ra, Leo, phu quân của ta, nếu ta biết toàn bộ câu chuyện,
làm sao chàng có thể bảo ta là độc ác và bất công; nhưng ta chỉ biết những gì
ta nhìn thấy, và từ chính miệng họ, nên ta đã kết tội họ. Những người đầy tớ của
ta, phu quân của ta đã cầu xin cho các ngươi, các ngươi đã được tha thứ; hơn nữa
kẻ lao vào con báo này và kẻ dùng tay giữ nó sẽ được trao thưởng và thăng chức.
Đi đi; nhưng ta cảnh cáo các ngươi, nếu các ngươi còn đặt phu quân của ta vào
tình cảnh nguy hiểm một lần nữa, các ngươi sẽ không thoát dễ dàng thế này đâu.”
Thế là họ cúi
chào và đi ra, vẫn cảm tạ Leo qua ánh mắt, vì chết bằng cách bị đặt trên đỉnh
tuyết của Ngọn Núi là hình thức trừng phạt kinh khủng nhất đối với những người
này, chỉ được ban ra theo mệnh lệnh trực tiếp của Hes dành cho những kẻ giết
người hay những người phạm tội rất nặng.
Khi chúng tôi rời
Điện Thờ, còn lại một mình trong căn phòng, bão tố tôi thấy tụ tập trên gương mặt
Leo mới tan đi. Ayesha lại quan tâm tới vết thương của cậu, muốn gọi Oros, vị
thầy thuốc, tới xem chúng, nhưng cậu từ chối, muốn nàng tự làm điều đó. Cậu cầu
xin nàng để kệ mấy vết thương, rồi bộ râu tuyệt đẹp của cậu dựng lên vì tức giận,
nghiêm trang hỏi nàng liệu cậu có phải là đứa trẻ trong vòng tay ẵm ngửa hay
không, câu hỏi vô lý đến mức tôi không thể nhịn được cười.
Sau đó cậu mắng
nàng – đúng, cậu mắng Ayesha! Muốn biết nàng có ý gì (1) khi dùng phép thuật do
thám cậu, món quà xấu xa đã luôn khiến cậu căm ghét và không tin tưởng; (2) khi
kết tội chết cho những người đàn ông dũng cảm tuyệt vời, bạn tốt của cậu bằng
phương thức tàn bạo như thế, chỉ dựa trên bằng chứng, hay đúng ra là mất bình
tĩnh, chứ không hoàn toàn là bằng chứng; và (3) khi bắt cậu là trách nhiệm của
họ, như thể cậu là trẻ nhỏ, và bảo họ phải trả lời được xem cậu có bị đau hay
không: trong khi đó lúc này cậu đã trải qua bao cuộc săn bắn lớn, vượt qua nhiều
nguy hiểm và bao cuộc đọ sức?
Khi cậu dội những
lời đó vào nàng, thật tuyệt khi nói rằng, Ayesha, sinh vật còn hơn cả một phụ nữ
này, lại ngoan ngoãn chấp nhận. Nhưng nếu có người đàn ông nào khác dám nói
nàng thô lỗ như thế, tôi chắc chắn lời nói và mạng sống của hắn sẽ kết thúc
nhanh chóng và ngay lập tức, vì tôi biết giờ đây, cũng như ngày xưa, nàng vẫn
có thể giết người bằng ý chí. Nhưng nàng không giết; nàng thậm chí không đe dọa,
chỉ như những người phụ nữ đang yêu khác, nàng bắt đầu khóc. Đúng, những giọt
nước mắt lớn tuôn ra từ đôi mắt xinh đẹp của nàng, lăn từng giọt trên gương mặt,
rồi rơi xuống – vì đầu nàng đang khiêm tốn cúi về phía trước – như mưa nặng hạt
rơi trên nền đá cẩm thạch.
Nhìn thấy cảnh
tượng cảm động này, như bằng chứng cho trái tim yêu đương và có tính người của
nàng, mọi tức giận của Leo đều tan chảy. Giờ chính cậu lại hối hận và cầu xin
nàng tha thứ. Nàng đưa tay cho cậu với hàm ý tha thứ, và nói – “Hãy để người
khác nói ta như họ muốn” (xin lỗi tôi sẽ thử xem!) “nhưng chàng, Leo, ta không
thể chịu đựng được những lời nặng nề của chàng. Ôi, chàng thật tàn nhẫn, tàn nhẫn.
Ta đã xúc phạm điều gì chứ? Ta có thể giúp gì đây nếu linh hồn ta đặt đồng hồ
trên người chàng, nhưng chàng biết không phải thế, đã không còn rồi kể từ lúc chúng ta chia tay trong Cung Điện
của Sự Sống mà? Ta có thể giúp gì đây nếu, giống như mẹ nhìn con mình chơi trên
sườn núi, lòng ta bị xé ra vì đau đớn khi ta biết chàng đang gặp nguy hiểm,
trong khi ta không có quyền ngăn chặn hay chia sẻ cùng chàng ư? Mạng sống của
đám thợ săn bán hoang dã kia là gì mà ta phải để chúng nặng hơn sự an toàn của
chàng, nhìn xem nếu ta giết chúng, người khác có lẽ đã quan tâm đến chàng hơn?
Dù nếu ta không giết chúng, chúng hay anh em của chúng sẽ vẫn có thể dẫn chàng
tới những nguy hiểm có thể mang đến cho chàng – cái chết,” và nàng thở hổn hển
vì kinh hoàng trước lời đó.
“Nghe này, tình
yêu của ta,” Leo nói. “Mạng sống khiêm nhường của những người kia cũng đáng giá
với họ như mạng ta đáng giá với ta, nàng không có quyền giết họ hơn có quyền giết
ta. Đó là điều xấu xa, vì nàng quan tâm ta, nhưng lại để tình yêu của nàng ném
nàng vào sự tàn ác và tội lỗi. Nếu nàng lo sợ cho ta, thì hãy khoác lên người
ta sự bất tử của nàng, dù ta hơi sợ nó, coi đó là điều xấu, và trên thế gian
này, Đức Tin của ta không cho phép điều đó, nhưng ta vẫn vui vẻ thừa kế vì lợi
ích của nàng, chỉ cần biết sau này chúng ta không bao giờ chia lìa nữa. Hoặc
như nàng nói, nếu nàng không thể làm được, chúng ta hãy cưới nhau và nắm lấy những
gì vận mệnh đưa đến cho chúng ta. Tất cả con người đều phải chết; nhưng ít ra
trước khi chết, ta sẽ được hạnh phúc bên nàng một lúc – đúng, chỉ cần một giờ
thôi.”
“Nếu thế, ta dám
làm,” Ayesha trả lời với bàn tay đáng thương. “Ôi! Đừng thúc giục ta nữa, Leo,
nếu không cuối cùng ta lại phải gánh lấy rủi ro và đưa chàng vào đường chết.
Leo, chàng đã bao giờ nghe về tình yêu giết người, hay mang độc dược ẩn dấu
trong chiếc chén vui vẻ quá hoàn hảo chưa?”
Rồi như thể sợ
hãi chính mình, Ayesha quay đi và bỏ chạy.
Chuyện kết thúc ở
đó. Bản thân nó không phải là chuyện lớn, vì vết thương của Leo chỉ là vết trầy
xước, còn những người thợ săn, thay vì bị giết, đã được thăng chức thành thành
viên đội bảo vệ của cậu. Nhưng nó cũng nói lên nhiều điều. Ví dụ, bất cứ lúc
nào nàng lựa chọn, Ayesha đều có sức mạnh tri giác cảm nhận được mọi chuyển động
từ xa của Leo, thậm chí truyền tải sức mạnh tinh thần đó thành hình ảnh cho người
khác, dù giúp được cậu trong vài tình cảnh khó khăn, nhưng nàng dường như không
có quyền năng, tất nhiên rồi, điều đó giải thích cho sức mạnh lo xa ghê gớm hiện
tại của nàng.
Nghĩ mà xem, nếu
ai đó trong chúng ta bí mật biết được mọi hiểm nguy, mọi rủi ro bệnh tật, mọi mối
nguy hại âm thầm khiến người thân yêu nhất của ta có thể phải qua đời. Nhìn hòn
đá run rẩy sắp rơi xuống và người đó lảng vảng dưới nó; nhìn người đó uống nước
và biết nước đã nhiễm độc; nhìn người ta bám vào một con tàu trong khi nhận ra
tàu sắp chìm, nhưng không có khả năng cảnh báo hay ngăn chặn chúng. Chắc không
con người bằng xương bằng thịt nào có thể chịu đựng được sự khủng bố ấy, vì từng
giờ lại từng giờ, những mũi tên tử thần phóng đến vô hình, vô thanh, xuyên qua
ngực chúng ta, tới khi tìm ra nơi trú ngụ của nó.
Thế thì Ayesha
đã phải chịu đựng những gì, khi đôi mắt linh hồn nàng quan sát mọi thứ trong
các hành trình của chúng tôi, đến từng hơi thở và sợi tóc cũng không thoát được?
Chẳng hạn, ban đầu khi nàng nhìn thấy Leo trong nhà tôi ở Cumberland muốn tự
sát vì điên cuồng và tuyệt vọng, bằng nỗ lực mạnh mẽ của ý chí siêu phàm, thoát
khỏi Quyền Năng đang trói buộc nàng trong sợ hãi, sức mạnh giúp linh hồn nàng
đi khắp thế gian, rồi trong giấc ngủ của cậu ấy, tiết lộ cho cậu bí mật nơi bị
che dấu này, để cậu đi tìm nàng.
Hay một ví dụ
khác – khi nàng nhìn thấy cậu treo mình bằng sợi dây mảnh mai từ da con bò Tây
Tạng đối diện với thác băng, nàng không thể cứu cậu, hay thậm chí chờ đợi khoảnh
khắc để biết liệu cậu có gặp tử thần gớm ghiếc hay không, hay sự kiện nàng phải
đơn độc sống tới khi cậu được tái sinh lần nữa.
Nỗi đau buồn của
nàng không thể kết thúc bằng nhiều nước mắt hơn nữa, vì mọi chuyện cứ xuyên qua
và ám ảnh nàng. Tưởng tượng mà xem, chẳng hạn, nỗi thống khổ vì ghen tuông khi
nàng biết người mình yêu tiếp xúc với những cám dỗ ngẫu nhiên trong cuộc đời cậu,
đặc biệt khi đó là đối thủ từ cổ xưa của nàng, Atene, theo chính nàng kể lại,
cô ta đã từng là vợ cậu. Hãy tưởng tượng mà xem, nỗi sợ hãi của nàng khi thời
gian và đổi thay sẽ hoàn thành công việc tự nhiên trên con người cậu ấy, như thế
dù nàng thông thái hay mạnh đến đâu, hình ảnh về nhan sắc của nàng cũng sẽ bị mờ
dần trong tâm trí cậu, và cả khao khát của cậu được ở bên nàng nữa; rồi bỏ lại
nàng chịu đựng đằng đẵng, cuối cùng lại bị quên lãng và đơn độc.
Quả thực, Quyền
Năng đó đã hạn chế nhận thức của chúng tôi trong xót xa thuần túy nhất, vì nếu
không, cuộc đua của chúng tôi hẳn sẽ trở nên điên cuồng và chết trong mê sảng
vì kinh hoàng.
Có vẻ như
Ayesha, linh hồn bị tra tấn quá nhiều, nghĩ rằng đã dành được sự sống, tình yêu
vĩnh hằng và vinh quang chói lọi nhất, đó đều là thật nhưng lại ở trong cái hộp
Pandora mù mờ khác. Từ lúc chiếc hòm nhan sắc và quyền năng siêu nhiên bị đánh
cắp nhảy vào lòng nàng, nơi đó đã không ngừng cư ngụ hàng trăm con quỉ dữ hành
hạ, đôi cánh của chúng chỉ mang tới chết chóc và cảm giác về bóng tối băng giá không
xa.
Đúng; việc tương tự có lẽ sẽ được hoàn thành, Hy
Vọng vẫn còn đơn độc nán lại trong khe ngực kia.
Tác phẩm gốc: Ayesha - Return of SHE (H.R. Haggard)
Dịch bởi: Cheryl Pham