Chương 10: Trong căn phòng của Pháp Sư
Một buổi tối,
Simbri yêu cầu chúng tôi ăn tối với ông ta trong căn phòng của ông trên tòa
tháp cao nhất của cung điện – chúng tôi biết điều đó, đối với chúng tôi, đó thực
sự là một nơi định mệnh, nơi đây, cảnh cuối của vở kịch đồ sộ đã diễn ra. Chúng
tôi tới đó, khá vui vì có sự thay đổi. Khi chúng tôi ăn, Leo trở nên rất trầm
tư, rồi bỗng nhiên nói – “Simbri thân mến, tôi muốn cầu xin ngài một đặc ân –
ngài có thể xin Khania để chúng tôi đi con đường của mình được không.”
Ngay lập tức
khuôn mặt già nua xảo quyệt của Pháp Sư giống như chiếc mặt nạ bằng ngà.
“Tất nhiên tốt
hơn ngươi nên yêu cầu đặc ân với chính nàng, anh bạn ạ; ta không nghĩ có lý do
gì để từ chối ngươi,” ông ta đáp.
“Chúng ta hãy dừng
việc tạo ra rào chắn,” Leo nói, “Và hãy nhìn vào thực tế. Theo tôi dường như
Khania Atene không hạnh phúc bên chồng.”
“Con mắt của
ngươi thật sắc bén, chàng trai, ai nói họ đang lừa dối ngươi chứ?”
“Hơn nữa có vẻ
như,” Leo đỏ mặt tiếp tục, “nàng đã quan tâm đến tôi quá tốt tới mức – không
đáng.”
“A! Có lẽ ngươi
đã đoán ra khi ở ngôi nhà Cánh Cổng đằng kia, dù ngươi không quên những gì hầu
hết đàn ông đều nhớ được.”
“Tôi nhớ vài thứ,
ngài Simbri, vài thứ phải làm giữa nàng và ngài.”
Pháp Sư chỉ vuốt
bộ râu của mình và bảo: “Nói tiếp đi!”
“Chỉ một chút
thôi, ngài Simbri, ngoại trừ việc tôi không cố ý tạo ra tai tiếng cho tên tuổi
của người phụ nữ quyền uy nhất mảnh đất này.”
“Thật cao thượng,
chàng trai, thật cao thượng, dù ở đây những chuyện như thế không gây ra khó
khăn nhiều lắm. Nhưng chuyện sẽ thế nào nếu không có tai tiếng? Giả sử, liệu
Khania có chọn một người chồng khác khiến cả vùng đất này đều vui mừng không,
vì nàng là người cuối cùng mang dòng máu hoàng tộc.”
“Làm sao nàng có
thể lấy chồng khác khi nàng vẫn còn một người chồng đang sống kia chứ?”
“Đúng; quả là vấn
đề ta đã cân nhắc, nhưng câu trả lời là, người đó sẽ chết. Nói chung, Khan gần
đây đã luôn uống quá nhiều.”
“Ngài muốn nói
người đó có thể sẽ bị giết hại,” Leo tức giận nói. “Được rồi, tôi không có gì để
làm với một tội lỗi như thế. Ngài có hiểu tôi không?”
Khi lời vừa ra
khỏi miệng cậu, tôi nghe thấy tiếng sột soạt và quay đầu lại. Đằng sau chúng
tôi là tấm rèm che bên ngoài chỗ Pháp Sư ngủ, che cả dụng cụ tiên đoán và chiêm
tinh của ông. Giờ chúng bị vén lên, ở đó, trong phong thái hoàng tộc, Khania đứng
yên như một bức tượng.
“Ai bảo đó là tội
lỗi?” cô ấy hỏi bằng giọng lạnh lẽo. “Là chàng sao, Leo, chúa tể của lòng ta?”
Đứng lên khỏi ghế,
cậu đối mặt với cô và nói – “Thưa quí bà, tôi rất vui khi nàng nghe thấy những
lời tôi nói, ngay cả nếu chúng làm nàng phật ý.”
“Tại sao nó làm
ta phật ý khi biết có một người đàn ông trung thực nhất cung điện này sẽ không
tham gia vụ giết người? Không, ta tôn trọng chàng vì những lời đó. Hãy nhớ rằng
không một suy nghĩ bẩn thỉu nào có thể tới gần ta. Nhưng, Leo Vincey, điều đó
đã được viết ra – đã được viết ra rồi.”
“Chắc chắn rồi,
thưa Khania; nhưng cái gì đã được viết ra thế?”
“Hãy nói cho
chàng đi, Pháp Sư.”
Bây giờ Simbri
đi tới sau tấm rèm và quay lại cùng một cuộn giấy và đọc lên: “Trời đưa ra các
dấu hiệu không thể sai lầm được, trước tuần trăng tiếp theo, Khan Rassen sẽ chết
dưới tay người lạ - vị chúa tể tới đất nước này từ dãy núi.”
“Thế thì trời
đưa ra lời dối trá rồi.” Leo khinh bỉ nói.
“Tùy chàng
thôi,” Atene trả lời; “nhưng nó sẽ xảy ra như vậy, không phải dưới tay ta hay
những người tùy tùng của ta, mà chính là chàng. Rồi sao nữa?”
“Tại sao lại bởi
tay tôi? Tại sao không phải bởi Holly? Nếu vậy, chắc chắn tôi sẽ đau đớn vì người
vợ góa của ngài sẽ trừng phạt tội lỗi tôi gây ra,” cậu bực tức trả lời.
“Xin chàng đừng
thử thách ta, Leo Vincey, chàng biết rõ người đàn ông này là người chồng như thế
nào với ta.”
Bây giờ tôi cảm
thấy cuộc khủng hoảng đã tới, Leo cũng vậy, vì cậu nhìn thẳng vào cô ấy và nói
– “Nói đi, thưa quí bà, hãy nói tất cả những gì nàng muốn; có lẽ điều đó sẽ tốt
hơn với cả hai ta.”
“Ta nghe theo lời
chàng. Lúc bắt đầu câu chuyện định mệnh này, ta không biết gì hết, nhưng ta đã
đọc được trang đầu tiên mở ra trước mắt ta. Đó là điều phải làm với cuộc đời hiện
tại này của ta. Chàng hiểu chứ, Leo Vincey, từ lúc còn thơ ấu, chàng đã ám ảnh
ta. Ôi! Khi lần đầu tiên nhìn thấy chàng trên bờ sông, gương mặt chàng không hề
xa lạ với ta, vì ta biết nó – ta biết nó rõ ràng trong những giấc mơ. Khi ta là
một cô gái nhỏ và một ngày nọ ngủ quên giữa đám hoa bên cửa sông, giấc mơ đó đã
lần đầu tới bên ta – hãy hỏi bác ta ở đây đi, liệu có đúng vậy không, dù thật
ra gương mặt chàng trẻ hơn bây giờ. Sau đó ta cứ gặp nó hết lần này đến lần
khác trong giấc ngủ và hiểu rằng chàng là của ta, vì sự thần bí của trái tim đã
dạy ta điều đó.”
“Rồi năm tháng
dài lê thê cứ trôi qua trong khi ta cảm thấy chàng đang ở rất gần ta, chậm chạp,
rất chậm chạp, nhưng càng lúc càng gần hơn, đi đi lại lại giữa các tộc người
trên thế gian; qua những ngọn đồi, qua các đồng bằng, qua cát, qua tuyết, tới
bên ta. Cuối cùng kết cục cũng đến, một đêm không quá ba tuần trăng trước, cùng
với nhà thông thái này, bác của ta, và ta ngồi cùng nhau ở đây nghiên cứu kiến
thức ông đã dạy ta và cố gắng tìm ra bí mật trong quá khứ, một ảo cảnh đã hiện
ra trước mắt ta.”
“Chàng nhìn đi,
ta bị lạc lối trong giấc ngủ mê làm linh hồn rời khỏi thể xác và trao cho nó sức
mạnh đi xa hơn, nhìn thấy những chuyện đã, đang và sắp xảy ra. Rồi ta thấy
chàng cùng người bạn đồng hành của chàng đang bám vào một mảnh băng vỡ, trên
con sông dưới vực thẳm. Ta không nói dối; điều đó đã được viết ở đây, trên cuộn
giấy. Đúng, chính là chàng, người đàn ông trong những giấc mơ của ta, chứ không
phải ai khác, chúng ta biết nơi đó và vội vã tới đó chờ đợi bên dòng nước, cho
rằng có lẽ chàng đã nằm chết dưới đó.”
“Sau đó, lúc
chúng ta đang đợi, ôi! Hai thân ảnh nhỏ nhoi xuất hiện phía xa trên sông băng
mà chưa ai trèo qua, và than ôi, chàng đã biết phần còn lại rồi đó. Chúng ta đứng
đó như bị mê hoặc và thấy chàng trượt đi, bị treo lơ lửng, thấy chàng cắt sợi
dây mỏng và rơi xuống, thấy người đàn ông dũng cảm này, Holly, đâm đầu lao theo
chàng.”
“Nhưng bàn tay
ta đã lôi chàng khỏi dòng nước xiết, nếu không chàng đã chết đuối, chàng là
tình yêu trong quá khứ xa xôi và hiện tại, phải, tình yêu mãi mãi của ta. Đúng,
chàng chứ không phải ai khác, Leo Vincey. Chính linh hồn này đã nhìn thấy trước
hiểm nguy của chàng và bàn tay này đã kéo chàng khỏi tử thần – giờ chàng muốn từ
chối chúng sao – khi ta, Khania của Kaloon, đã hiến dâng chúng cho chàng?”
Cô ấy nói vậy, dựa
vào chiếc bàn, nhìn vào gương mặt cậu với đôi môi run rẩy cùng đôi mắt như khẩn
cầu.
“Thưa quí bà,”
Leo nói, “nàng đã cứu tôi, tôi xin cảm ơn nàng lần nữa, dù có lẽ sẽ tốt hơn nếu
nàng để tôi chết đuối. Nhưng hãy tha thứ cho câu hỏi của tôi, nếu toàn bộ chuyện
này là thật, tại sao nàng lại cưới người đàn ông khác?”
Giờ cô ấy co người
lại như thể bị một con dao đâm vào.
“Ôi! Đừng đổ lỗi
cho ta,” cô rên rỉ, “đó là khế ước trói buộc ta với kẻ điên rồ này, kẻ khiến ta
căm ghét. Họ buộc ta phải làm điều đó; đúng, thậm chí cả ngươi, Simbri, bác ta,
vì hành động đáng nguyền rủa đó do ngươi dẫn đầu – họ hối thúc ta, bảo rằng cần
phải chấm dứt cuộc chiến giữa phe cảnh của Rassen và của ta. Ta là người cuối
cùng mang huyết thống thực sự, hơn nữa cũng bảo rằng những giấc mơ và ký ức của
ta chỉ là đống ảo tưởng bệnh hoạn. Vậy đấy, than ôi! Than ôi! Ta đã cúi đầu, vì
muốn làm cho dân tộc của ta vĩ đại hơn.”
“Bản thân nàng
là người vĩ đại nhất trong số họ, nếu những gì ta nghe là sự thật,” Leo thẳng
thắn nhận xét, vì cậu đã kiên quyết kết thúc chuyện này. “Phải rồi, tôi không đổ
lỗi cho nàng, Khania, dù giờ đây nàng bảo tôi phải cắt đi nút dây nàng buộc bằng
cách tước đi tính mạng người chồng do chính nàng chọn kia, vì số phận đã ra lệnh
thế, số phận nàng đã tạo nên. Đúng, tôi phải làm những gì nàng không làm, giết
hắn ta. Câu chuyện về mệnh lệnh từ trên trời và ảo cảnh dẫn nàng tới vách núi để
cứu chúng tôi là dối trá. Thưa quí bà, nàng gặp tôi bên bờ sông là do Hesea
“hùng mạnh”, Linh Hồn của Ngọn Núi, đã ra lệnh cho nàng làm vậy.”
“Làm sao chàng
biết điều đó?” Atene nói, đứng bật dậy đối mặt với cậu ấy trong khi quai hàm của
Simbri già nua há ra và mí mắt chớp chớp nhìn cậu qua lăng kính.
“Ta còn biết nhiều
nữa cơ. Thưa quí bà, sẽ tốt hơn nếu nàng nói toàn bộ sự thật.”
Giờ gương mặt
Atene đã tái mép và gò má cô lõm xuống.
“Ai nói cho
chàng?” cô ấy thì thào. “Là ngươi phải không, Phù Thủy?” và cô quay về phía bác
mình như một con rắn chuẩn bị tấn công. “Ôi! Nếu vậy, chắc ta sẽ phải biết chứ,
dù chúng ta cùng một dòng máu và đã luôn yêu thương nhau, ta sẽ bắt ngươi phải
trả giá trong đau đớn.”
“Atene, Atene,”
Simbri ngắt lời, giơ tay lên, “nàng biết rõ rằng đó không phải là ta.”
“Thế thì là
ngươi đúng không, ngươi, kẻ lang thang có gương mặt như tinh tinh này, ngươi là
sứ giả của quỉ dữ? Ôi! Tại sao ta không giết chết ngươi ngay từ đầu? Phải, sai
lầm đó có thể khắc phục được thôi.”
“Thưa quí bà,”
tôi ôn tồn đáp, “Tôi cũng là một phù thủy ư?”
“Phải,” cô trả lời,
“ta nghĩ ngươi là phù thủy, ngươi có một nữ chủ nhân ngự trong ngọn lửa.”
“Thế thì, thưa
Khania,” tôi nói, “đám người hầu và những nữ chủ nhân như thế thật phát ốm nếu
dính vào. Hãy nói mà xem, Hesea đã gửi cho nàng thông báo trả lời thế nào về việc
chúng tôi đến mảnh đất này?”
“Nghe đây,” Leo
ngắt lời trước khi cô ta đáp lại. “Tôi đã hỏi một câu về Nhà Tiên Tri trên đỉnh
núi đằng kia. Dù nàng nguyện ý hay không, tôi đã phải nói rằng, tôi sẽ ra đi,
sau đó nàng có thể tự quyết định ai là kẻ mạnh hơn – Khania của Kaloon hay
Hesea của Cung Điện Lửa.”
Atene lắng nghe
và đứng im lặng một lúc, có lẽ vì cô không có câu trả lời. Rồi cô cười khẽ -
“Đó là ý nguyện của chàng ư? Được thôi, ta nghĩ trên đó không có người chàng muốn
cưới đâu. Chỉ có ngọn lửa để phục tùng, một linh hồn vô sỉ không hề đáng yêu ám
ảnh làm người ta điên cuồng trong khát vọng tội lỗi;” và như đang triền miên
trong suy tư thầm kín, nỗi đau đớn co rút hiện qua gương mặt và bắt chẹt hơi thở
của cô. Sau đó cô ấy tiếp tục với giọng lạnh lẽo – “hỡi những kẻ lang thang,
vùng đất này có nhiều bí mật, không một người bên ngoài nào được tò mò về
chúng. Ta nói lại lần nữa, trong khi ta vẫn còn sống, các ngươi không được đặt
chân lên Ngọn Núi đó. Cũng nhớ cho, Leo Vincey, ta đã phơi bày trái tim ta trước
chàng, ta cũng được đáp lại rằng cuộc hành trình dài này của chàng không phải
vì ta, như thể ta là kẻ ngu ngốc, nhưng ta nghĩ, vì quỉ dữ đang mang hình hài
người phụ nữ đó, chàng sẽ không bao giờ tìm thấy. Giờ ta sẽ không cầu nguyện
cho chàng nữa; điều đó không phù hợp, mà chàng đã biết quá nhiều.”
“Do đó, từ đêm
nay tới trước lúc mặt trời lặn ngày mai, hãy cân nhắc trả lời. Đã đưa đề nghị rồi,
ta sẽ không quay lại, ngày mai chàng hãy nói cho ta, liệu chàng sẽ lấy ta khi
thời khắc tới như nó phải thế, và thống trị mảnh đất này, sống cuộc đời vĩ đại
và hạnh phúc trong tình yêu của ta, hay chàng và người bạn thân thiết của
chàng, các người sẽ phải chết. Hãy lựa chọn giữa sự báo thù của Atene và tình
yêu của nàng, vì ta không bận tâm khi bị nhạo báng trên mảnh đất của mình như một
kẻ bừa bãi tìm kiếm một người lạ và – bị từ chối.”
Cô từ từ, từ từ
nói ra từng lời trong tiếng thì thầm dữ dội, từng từ từng từ rơi trên môi cô
như giọt máu rơi ra từ vết thương chết người, và theo sau đó là sự im lặng. Tôi
không bao giờ quên được cảnh đó. Ở đó vị phù thủy già quan sát chúng tôi qua
đôi mắt có lớp vảy sừng, chớp chớp như con cú đêm. Ở đó người phụ nữ uy quyền đứng
trong chiếc hoàng bào, cơn thịnh nộ buốt giá hiện rõ trên gương mặt cô và sự
thù hận cả trong ánh mắt. Ở đó, đối diện với cô ấy, là dáng hình to lớn của
Leo, im lặng, cảnh cáo, kiên quyết, giữ chặt những nghi ngờ và sợ hãi của cậu
trong bàn tay ý chí sắt đá. Và ở đó, tôi có quyền ghi nhớ mọi thứ và tự hỏi,
tôi, “người bạn thân thiết” bị Atene căm ghét, còn có thể sống sót trên đời bao
lâu nữa.
Chúng tôi đứng
đó nhìn nhau, tới khi bỗng nhiên thấy ánh đèn chập chờn phía trên, rồi cảm thấy
một làn gió lướt qua mặt. Tôi nhìn quanh, và nhận ra một người nữa hiện diện. Đằng
kia trong bóng tối hiện ra dáng hình cao lớn của một người đàn ông. Nhìn xem! Hắn
yên lặng lê bước về phía trước, tôi thấy đôi chân trần. Giờ hắn đã tới vầng
sáng của ánh đèn và bật ra tiếng cười man rợ.
Đó là Khan.
Atene, vợ anh
ta, ngước lên và nhìn anh ta, chưa bao giờ tôi ngưỡng mộ sự can đảm của người
phụ nữ đầy đam mê này hơn thế, trong khi ngưỡng mộ sự tiết kiệm và vẻ đẹp của
cô ít hơn một chút, vì gương mặt cô không hiện lên sự tức giận hay sợ hãi, mà
chỉ có sự khinh bỉ. Dù cô ấy có lý do để sợ hãi, như chính cô cũng biết rõ điều
đó.
“Ngài làm gì ở
đây thế, Rassen?” cô hỏi, “đang bò lại phía ta trên đôi chân rắn rết của ngài
sao? Trở lại với rượu và đám phụ nữ trong cung điện của ngài đi.”
Nhưng anh ta vẫn
cười, tiếng cười của một kẻ tàn bạo.
“Ngài đã nghe thấy
gì?” cô ấy nói, “điều đó làm ngài vui đến vậy sao?”
“Ta đã nghe thấy
gì à?” Rassen ồng ộc tuôn ra những tiếng la hét trong niềm vui mừng ghê tởm. “ô
hô! Ta đã nghe thấy Khania, người cuối cùng mang dòng máu hoàng tộc thực sự,
người đầu tiên trên mảnh đất này, nàng công chúa kiêu hãnh không để áo khoác của
mình bị lấm bẩn bởi đám ‘phụ nữ trong cung điện’, và vợ ta, vợ ta, người đã đề
nghị ta cưới nàng – nhớ điều này nhé, những kẻ xa lạ kia – vì ta là họ hàng của
nàng và là đối thủ cầm quyền, là lãnh chúa giàu nhất của vùng đất này, thế nên
nàng nghĩ nàng có thể gia tăng quyền lực – ta đã nghe thấy lời đề nghị của nàng
với một kẻ lang thang vô danh có bộ râu vàng lớn, và ta đã nghe thấy hắn ta căm
hận muốn trốn thoát khỏi nàng” – nói đến đây anh ta cười lớn – “từ chối nàng
theo cách mà ngay cả ta cũng chưa từng dùng để từ chối người phụ nữ thấp hèn nhất
trong cung điện.”
“Ta cũng nghe thấy
– dù ta luôn biết điều đó – rằng ta là kẻ điên; hỡi những kẻ xa lạ kia, ta bị
điên vì lá bùa căm hận của con Chuột già kia,” anh ta chỉ vào Simbri, “khiến ta
chìm trong say xỉn – đúng, ngay tại tiệc cưới của mình. Nó đã rất công hiệu, vì
thực ra không có ai khiến ta căm ghét hơn Khania Atene. Tại sao ư, ta không thể
chịu đựng được sự đụng chạm của nàng ta, nó khiến ta phát ốm. Ta không ưa nổi
khi cùng phòng với nàng ta; nàng làm không khí dơ bẩn; nàng ta đầy mùi tà thuật.”
“Có lẽ các ngươi
cũng thấy thế, đúng không Râu Vàng? Phải, nếu vậy, hãy hỏi con Chuột già kia thứ
đồ uống tình yêu; hắn ta có thể tạo ra nó, và ngươi sẽ nghĩ nàng ta thật ngọt
ngào, tốt bụng, xinh đẹp, và dành thêm vài tháng nữa đủ để vui vẻ. Tên kia, đừng
ngu ngốc nữa, cái cốc đẩy vào tay ngươi trông được đấy. Uống đi, uống nhiều
vào. Ngươi sẽ không bao giờ đoán ra chất lỏng đó tệ hại thế nào – cho đến ngày
mai – khi nó đã bị trộn máu đã nhiễm độc của một ông chồng,” Rassen lại la hét
trong niềm hân hoan tội lỗi.
Trước tất cả những
lời nhục mạ cay đắng đó, châm chọc chua cay sự thật, Aten lắng nghe không nói một
lời. Sau đó, cô quay lại cúi người trước chúng tôi.
“Các vị khách của
ta,” cô ấy nói, “ta cầu xin các người ta thứ vì tất cả những gì ta không thể
giúp được. Các người đã lạc tới một vùng đất đồi bại và đầy quỉ dữ, dù nó vẫn
mang vương miện và hoa. Khan Rassen, kết cục của ngài đã được viết ra, ta không
thúc đẩy nó, vì một khi làm vậy, chúng ta sẽ gần nhau hơn thôi, dù với ta,
ngươi là kẻ vô dụng suốt nhiều năm qua, chỉ làm một con rắn ám nhà ta. Dù không
có nó, chiếc cốc tiếp theo ngươi uống cũng vẫn làm ngươi điên thôi, miệng lưỡi
thấp hèn làm giọng ngươi trở nên độc ác. Bác, hãy đi cùng ta. Bàn tay của ngươi
khiến ta trở nên yếu đuối vì xấu hổ và đau đớn.”
Pháp Sư già khập
khiễng bước về phía trước, nhưng khi ông ta đi tới mặt đối mặt với Khan, ông ta
dừng lại và nhìn trên dưới anh ta qua đôi mắt mờ đục. Rồi ông ta nói – “Rassen,
ta đã nhìn ngươi sinh ra, con trai của một phụ nữ xấu xa, cha ngươi không biết
gì nhưng ta biết. Ngọn lửa bùng lên đêm đó trên ngọn núi Lửa, những vì sao cũng
dấu mặt, vì không ai muốn làm chủ ngươi, không, thậm chí ngay cả kẻ có ảnh hưởng
xấu xa nhất. Ta nhìn ngươi kết hôn và say xỉn trong lễ cưới, cánh tay ngươi đặt
trên cổ một kẻ dâm đãng. Ta nhìn ngươi cai trị, lãng phí đất đai cho thú vui
chơi bạo lực, biến những cánh đồng màu mỡ thành bãi săn lớn cho những trò chơi
của ngươi, để người dân cày cấy chết đói trên đường hay chết đuối trong mương
vì khốn khổ. Và sẽ sớm thôi, sớm thôi, ta sẽ chóng thấy ngươi chết trong đau đớn
và máu, rồi sợi xích sẽ rơi khỏi cổ người phụ nữ cao quí mà ngươi chửi rủa này,
sẽ có người khác xứng đáng hơn thế chỗ ngươi và sinh con đẻ cháu lấp vào ngôi vị
của ngươi, mảnh đất này sẽ lại vẫn tồn tại.”
Giờ đây tôi lắng
nghe những lời đó – không ai chưa nghe thấy lại có thể đoán ra nỗi cay đắng ghê
người đang được nói đến – trông đợi từng giây phút Khan sẽ rút thanh gươm ngắn
bên mình và đâm ông già ngã xuống. Nhưng anh ta đã không làm vậy; anh ta co rúm
người như một con chó trước chủ nhân tàn bạo, đã biết rõ sức nặng của cây roi.
Đúng, không nói gì, anh ta co người vào góc và rúm ró ở đó, trong lúc đó,
Simbri cầm tay Atene đi ra khỏi phòng. Tại cánh cửa sắt to lớn, ông ta quay lại
chỉ vào thân ảnh đang co quắp bằng cây gậy và nói – “Khan Rassen, ta đã đưa
ngươi lên, và giờ ta đẩy ngươi xuống. Hãy nhớ tới ta khi ngươi nằm xuống chết
đi – trong vũng máu và đau đớn.”
Bước chân của họ
biến mất, Khan bò ra khỏi góc, lén lút nhìn quanh.
“Con Chuột đó và
người kia đã đi rồi à?” anh ta hỏi chúng tôi, dùng tay áo lau trán đẫm mồ hôi;
tôi thấy nỗi sợ hãi làm anh ta tỉnh táo và lúc đó, cơn điên loạn biến mất khỏi
đôi mắt anh ta.
Tôi trả lời rằng
họ đã đi rồi.
“Các ngươi nghĩ
ta là một kẻ hèn nhát,” anh ta tiếp tục đầy say mê, “đó là sự thật, ta sợ hắn
và nàng ta – cũng như ngươi, Râu Vàng, sợ hãi khi tới lượt ngươi. Ta bảo ngươi này,
bọn họ làm ta suy sụp sức khỏe và điên loạn khi uống thuốc mê, khiến ta thành
thứ như bây giờ, vì ai chống lại được ma thuật của bọn họ chứ? Giờ ngươi nhìn
đi. Ta từng là một hoàng tử, lãnh chúa của một nửa vùng đất này, hình thức cao
quí và trái tim thẳng thắn, và ta yêu vẻ đẹp đáng nguyền rủa của nàng giống như
tất cả mọi người đều yêu nó từ khi nàng mở mắt. Và nàng trở thành thù địch với
ta, nàng tìm ta để kết hôn; chính con Chuột già kia truyền thông điệp của
nàng.”
“Vì thế ta dừng
cuộc chiến lớn lại và cưới Khania, rồi trở thành Khan; nhưng với ta có lẽ bò
vào bếp của nàng như tên phụ bếp còn tốt hơn bò lên giường nàng như một người
chồng. Nàng đã ghét ta ngay từ đầu, ta càng yêu, nàng càng căm ghét, tới lúc cưới,
nàng đưa ta chất độc dược khiến ta không còn ưa thích nàng nữa, vì thế chúng ta
đã ly hôn; điều đó cũng khiến ta phát điên, gặm nhấm não ta như ngọn lửa.”
“Nếu nàng ấy
ghét ngài ghê gớm đến vậy, thưa Khan,” tôi hỏi, “tại sao nàng không trộn một liều
mạnh hơn cho ngài?”
“Tại sao ư? Vì
hiệp ước, vì ta thống trị một nửa vùng đất. Vì nó yêu cầu nàng, ta phải còn sống,
thật nực cười, khi ta còn sống, người dân không được ép nàng lấy chồng khác. Vì
nàng không phải là một phụ nữ, nàng là một phù thủy khao khát sống đơn độc, hoặc
ta đã nghĩ vậy cho tới tận hôm nay” – và anh ta trừng mắt nhìn Leo.
“Nàng cũng biết
dù ta co rúm trước nàng, ta vẫn yêu nàng bằng cả trái tim, vẫn ghen tuông, và
do đó, ta vẫn bảo vệ nàng khỏi mọi tên đàn ông. Chính nàng đưa ta tên lãnh chúa
để đàn chó của ta xé xác lúc trước, vì hắn rất quyền lực và đòi hỏi đặc ân của
nàng mà nàng không thể từ chối. Đó là vì có một người đàn ông nàng cưới nơi đây
cố làm tan chảy tảng băng trong lòng nàng bằng ngọn lửa.”
Rồi Leo vốn vẫn
đứng im lặng, đã bước lên phía trước.
“Thưa Khan, hãy
nghe này,” cậu nói. “Tảng băng đó trước đây đã tan chảy chưa, dù chỉ một chút
thôi?”
“Không – trừ khi
ngươi nằm xuống. Nhưng đó chỉ vì ngọn lửa chưa đủ nóng. Hãy đợi một lúc cho đến
khi nó bùng lên, ngươi sẽ phải tan chảy, vì ai có thể mang ý chí của mình chống
lại Atene chứ?”
“Chuyện gì xảy
ra nếu tảng băng muốn chạy trốn khỏi ngọn lửa? Thưa Khan, họ nói tôi sẽ giết
ngài, nhưng tôi không tìm kiếm máu của ngài. Ngài nghĩ tôi muốn cướp vợ ngài khỏi
ngài sao, nhưng tôi không hề có ý định đó với nàng ta. Chúng tôi muốn trốn khỏi
thành phố này của ngài, nhưng không thể, vì các cánh cổng đều bị khóa, chúng
tôi là tù nhân, bị canh giữ cả ngày lẫn đêm. Hãy nghe tôi. Ngài có quyền lực đủ
để trả tự do cho chúng tôi và tống khứ chúng tôi đi.”
Khan khôn khéo
nhìn cậu ấy. “Nếu ta giải thoát cho các ngươi, các ngươi muốn đi đâu? Các ngươi
sẽ rơi xuống hẻm núi đằng kia thôi, chỉ chim chóc mới vượt qua độ cao của nó.”
“Tới ngọn núi Lửa,
chúng tôi có việc ở đó.”
Rassen nhìn cậu ấy
chằm chằm.
“Ta là kẻ điên,
hay là các ngươi, muốn tới ngọn núi Lửa ư? Nhưng chả là gì với ta cả, ta không
tin ngươi. Nhưng nếu vậy, ngươi có thể sẽ trở lại và mang những người khác
theo. Không chừng là phụ nữ ở đó, ngươi cũng muốn mảnh đất này với quyền lợi của
kẻ chinh phạt. Kẻ thù ở đằng kia đó.”
“Không phải vậy,”
Leo kiên định trả lời. “Với tư cách một người đàn ông, tôi bảo không phải vậy.
Tôi không đòi hỏi dù một nụ cười từ vợ ngài, không đòi hỏi dù chỉ một acre đất
đai. Hãy khôn ngoan lên và giúp chúng tôi đi khỏi đây, hãy sống cuộc đời không
bị xáo trộn theo cách làm ngài hài lòng.”
Khan vẫn đứng một
lúc, đung đưa đôi cánh tay dài lơ đãng, tới khi có gì đó dường như xuất hiện
trong đầu anh ta khiến anh ta vui vẻ, vì anh ta nở nụ cười xấu xa.
“Ta đang nghĩ,”
anh ta nói, “Atene sẽ nói gì đây nếu nàng tỉnh giấc thấy con chim đẹp đẽ của
mình bay mất. Nàng sẽ tìm kiếm các ngươi và điên tiết lên với ta.”
“Có lẽ nàng ấy sẽ
không tức giận hơn bây giờ đâu,” tôi trả lời. “Hãy cho chúng tôi một đêm để ra
đi và để nàng tìm kiếm chặt chẽ đến mức chưa bao giờ có, nàng sẽ không tìm ra
chúng tôi đâu.”
“Ngươi đã quên rồi,
kẻ lang thang kia, nàng và con Chuột già của nàng có nhiều mưu mẹo. Kẻ biết nơi
gặp được các ngươi có lẽ sẽ biết nơi tìm được các ngươi thôi. Nhưng mà thật hiếm
khi nhìn thấy nàng nổi giận. ‘Ôi, Râu Vàng, chàng đang ở đâu, Râu Vàng?’” Anh
ta tiếp tục nhại lại giọng vợ mình. “’Hãy quay về đi và để ta làm chàng tan chảy,
hỡi Râu Vàng của ta.’”
Anh ta lại cười;
rồi đột nhiên nói – “Khi nào các ngươi có thể sẵn sàng?”
“Nửa giờ nữa,”
tôi trả lời.
“Tốt. Về phòng
và chuẩn bị đi. Ta sẽ cùng đi với các ngươi tới đó.”
Thế là chúng tôi đi.
Tác phẩm gốc: Ayesha - Return of SHE (H.R. Haggard)
Dịch bởi: Cheryl Pham