Thứ Tư, 20 tháng 5, 2015

Nữ Hoàng Ayesha và Khu Hang Động Kôr - Chương 27



CHƯƠNG 27

Chúng tôi Liều mạng
Chúng tôi đi qua các hang động không hề khó khăn, nhưng khi tới sườn dốc của hình chóp ngược, hai khó khăn buộc chúng tôi phải đối mặt. Đầu tiên là tốn sức để đi lên, sau đó cực kỳ khó khăn là tìm đường. Quả thực, nếu không nhớ ra tôi đã may mắn ghi nhớ hình dáng của vô vàn tảng đá, chắc chúng tôi không bao giờ tìm nổi đường đi, mà lang thang trong bụng núi lửa đáng sợ - tôi cho rằng chắc phải là một dạng như thế - cho đến khi chúng tôi chết vì kiệt sức và tuyệt vọng. Chúng tôi đã đi sai nhiều lần, một lần suýt rơi xuống khe nứt lớn. Thật khủng khiếp khi phải bò trong bóng tối dày đặc và im lặng ghê sợ từ hết tảng đá này tới tảng đá khác, rồi kiểm tra nó trong ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn xem liệu tôi có nhận ra hình dạng của nó hay không. Chúng tôi hầu như không nói gì, trái tim quá nặng nề để cất lời, chúng tôi đi loạng choạng, thi thoảng bị ngã và trầy xước, thật khốn khổ. Thực tế là tinh thần chúng tôi đã hoàn toàn bị nghiền nát, không còn để ý nhiều đến những gì xảy ra. Chúng tôi cảm thấy chỉ phải cố gắng giữ lấy mạng sống khi còn có thể, thực ra chính bản năng tự nhiên nhắc nhở chúng tôi làm vậy. Tôi nghĩ khoảng ba hay bốn tiếng đồng hồ như thế - tôi không thể nói chính xác bao lâu, vì đã bỏ lại đồng hồ - chúng tôi đã mắc sai lầm đó. Suốt hai giờ cuối chúng tôi hoàn toàn lạc đường, tôi bắt đầu sợ chúng tôi lại rơi vào một đường hầm của hình nón con nào đó, cuối cùng đột nhiên tôi nhận ra một tảng đá rất lớn chúng tôi đã đi qua lúc đi xuống con đường nhỏ từ trên đỉnh. Thật kỳ diệu khi tôi nhận ra nó, thực ra chúng tôi cũng đã đi qua nó ở góc vuông với con đường đúng, có gì đó thôi thúc tôi, và tôi đã quay lại kiểm tra nó ngẫu nhiên, khi đó đã chứng minh chúng tôi được cứu rỗi.
Sau đó chúng tôi tới cầu thang đá tự nhiên không quá vất vả, cuối cùng trở lại căn phòng nhỏ nơi Noot ngốc nghếch đã sống và chết.
Nhưng giờ nỗi khủng bố mới lại hiện ra trước mặt chúng tôi. Nhớ rằng do nỗi sợ hãi và lúng túng của Job, tấm ván gỗ để chúng tôi đi qua từ mũi đá cựa gà khổng lồ tới hòn đá xích đu đã bị rơi xuống cái vực hun hút bên dưới.
Chúng tôi đi qua thế nào đây khi không có tấm ván gỗ?
Chỉ có một câu trả lời – chúng tôi phải thử nhảy qua đó, hoặc dừng ở đây tới khi chết đói. Khoảng cách không quá lớn, khoảng mười một tới mười hai feet, tôi nghĩ vậy, tôi từng thấy Leo nhảy qua trên hai mươi feet khi cậu ấy là nghiên cứu sinh trẻ trung của trường đại học; nhưng hãy nghĩ về hoàn cảnh đi. Hai người đàn ông mệt mỏi, quần áo rách rưới, một người trong đó già hơn tuổi bốn mươi của anh ta, phải bắt đầu nhảy từ tảng đá xích đu, tảng đá rung lắc vài feet trên bề mặt, còn một vực sâu không đáy có thể bị thổi bay trong gió lớn! Chúa ơi, đủ tồi tệ rồi, nhưng khi tôi chỉ những điều đó cho Leo, cậu khiến toàn bộ chuyện này thật đơn giản khi cho rằng, lựa chọn thật tàn nhẫn, chúng tôi phải chọn giữa việc chắc chắn chết dần dần trong căn phòng và nguy cơ chết nhanh chóng trong không trung. Tất nhiên, không tranh cãi làm gì trước chuyện này, nhưng rõ ràng chúng tôi không thể cố bật nhảy vọt lên được trong bóng tối; điều duy nhất phải làm là đợi ánh sáng xuyên qua vực thẳm lúc hoàng hôn. Chúng tôi có lẽ đang ở gần hay xa thời điểm hoàng hôn bao lâu, không ai trong chúng tôi có khái niệm nào dù mờ nhạt nhất; tất cả những gì chúng tôi biết là, ít ra khi ánh sáng tới đây, nó sẽ không kéo dài quá vài phút, chúng tôi phải sẵn sàng. Theo đó, chúng tôi quyết định bò lên đỉnh tảng xích đu và nằm sẵn ở đó. Chúng tôi đã thích nghi dễ hơn với hoàn cảnh này vì thực tế, những cây đèn lại sắp cháy hết một lần nữa – quả thực, một cây đã cháy hết sạch toàn bộ, còn cây kia ánh lửa đang nhảy lên xuống khi dầu đã cạn. Vì thế, với chút ánh sáng gần tàn đó, chúng tôi vội vàng bò ra khỏi căn phòng nhỏ và leo lên bề mặt hòn đá lớn.
Đúng lúc đó ánh sáng tắt.
Sự khác biệt vị trí của chúng tôi là điều đáng chú ý. Lúc ở bên dưới trong căn phòng nhỏ, chúng tôi chỉ nghe thấy tiếng gào rú của gió trên đầu – còn ở đây, nằm úp mặt trên tảng đá lắc lư, chúng tôi tiếp xúc với toàn bộ sức mạnh và cơn giận dữ của nó, như trận cuồng phong quăng quật từ hướng này rồi lại chuyển sang hướng khác, gào thét chống lại vách hang hùng vĩ và xuyên qua những vách đá dựng đứng như hàng vạn linh hồn tuyệt vọng. Chúng tôi nằm đó hàng giờ liền trong kinh hoàng và tinh thần khốn khổ sâu sắc tới mức tôi sẽ không cố mô tả nó, lắng nghe âm thanh bão tố hoang dại của thần vực thẳm Tartarus, tạo ra âm điệu sâu lắng của tảng đá cựa gà đối lập lại giai điệu gió ngân nga như tiếng đàn hạc ghê sợ, chúng gọi nhau từ vách này sang vách kia. Không cơn ác mộng nào con người từng mơ thấy, không phát minh hoang dại nào của kẻ lãng mạn, có thể so sánh với sự khủng bố sống động nơi này, tiếng kêu khóc huyền bí của những âm thanh đó trong màn đêm, chúng tôi bám như thủy thủ bị đắm tàu trên chiếc bè, bị xé nát trong không gian hoang vu đen ngòm khôn dò. May mà nhiệt độ không thấp; thực ra gió đều ấm, nếu không chúng tôi đã chết. Chúng tôi bám chắc và lắng nghe như vậy trong khi dạng dài người trên tảng đá, một việc khá tò mò và bản thân nó mang nhiều thâm ý đã xảy ra, dù không nghi ngờ gì, chỉ là một việc ngẫu nhiên thêm vào, chứ không hề giảm bớt đi gánh nặng thần kinh của chúng tôi.
Nhớ rằng khi Ayesha đứng ở mũi đá cựa gà trước khi chúng tôi đi qua tảng đá này, gió đã xé áo choàng lôi nó khỏi bà ấy, cuốn nó đi mất trong bóng tối của vực thẳm, chúng tôi không thể thấy nó đi đâu. Phải – tôi hầu như không muốn kể chuyện này; nó thật kì lạ. Khi chúng tôi nằm trên tảng đá xích đu đó, chiếc áo choàng này trôi nổi trong không gian tối đen, như ký ức về người đã chết, rồi rơi vào Leo – nó phủ lên người cậu gần như từ đầu đến chân. Thoạt tiên chúng tôi không hiểu đó là gì, nhưng ngay khi phát hiện ra nó bằng cảm giác, thì Leo khốn khổ lần đầu tiên thoái chí, tôi nghe cậu thổn thức trên tảng đá. Không nghi ngờ chiếc áo choàng đã bị giữ ở đỉnh nào đó của vách đá, rồi bị gió thổi ngẫu nhiên tới đây; nhưng việc này vẫn thật tò mò và cảm động.
Rất nhanh sau đó, đột nhiên, không có chút cảnh báo nào trước đó dù nhỏ nhất, lưỡi gươm ánh sáng đỏ vĩ đại phi tới xé tan bóng tối, xuyên qua và xuyên qua, đập vào tảng đá xích đu chúng tôi đang ở trên đó, và dừng lại trên đỉnh nhọn của mũi đá cựa gà đối diện.
“Giờ nó tới rồi,” Leo nói, “bây giờ hoặc không bao giờ.”
Chúng tôi nhỏm dậy, kéo căng mình, nhìn vào những vòng mây nhuộm màu máu từ ánh sáng đỏ như chúng bị cào xé từ vực thẳm bệnh hoạn bên dưới, rồi trong không gian trống giữa tảng đá xích đu và phiến đá đang run rẩy, tuyệt vọng tận đáy lòng, chúng tôi chuẩn bị chết. Chắc chắn chúng tôi không thể xóa bỏ được nó – nỗi tuyệt vọng xuyên qua người chúng tôi.
“Ai sẽ đi trước?” Tôi nói.
“Bác, nhà nghiên cứu sinh già,” Leo trả lời. “Cháu sẽ ngồi lên đầu kia của tảng đá để giữ nó ổn định. Bác phải cố chạy thật nhanh nhất có thể, và nhảy cao lên; Chúa sẽ thương xót chúng ta.”
Tôi bằng lòng gật đầu, rồi tôi làm một việc tôi chưa bao giờ làm từ khi Leo còn nhỏ. Tôi quay lại vòng tay quanh cậu, hôn lên trán cậu. Nghe như kiểu Pháp, nhưng thực ra tôi đang gửi lời chia tay cuối cùng tới một người tôi không thể yêu hơn nếu cậu là con trai của chính mình lần thứ hai hay hơn nữa.
“Tạm biệt, chàng trai của ta,” Tôi nói, “bác hy vọng chúng ta sẽ gặp lại, dù chúng ta đi bất cứ nơi đâu.”
Thực sự tôi không muốn sống thêm hai phút nữa.
Kế tiếp tôi lui về đầu phía xa kia của tảng đá, đợi tới khi một cơn gió bổ vào tôi phía sau, rồi tôi chạy theo chiều dài tảng đá khổng lồ, khoảng ba mươi ba hay ba mươi tư feet, điên cuồng tung người vào không gian gây hoa mắt kia. Ôi! Tôi cảm thấy những nỗi khủng bố đến phát ốm khi tung mình từ đỉnh nhỏ của tảng đá, cảm giác tuyệt vọng kinh hoàng bắn qua não khi nhận ra tôi đã nhảy ngắn hơn! Nhưng đúng là thế, bàn chân tôi không bao giờ chạm tới đỉnh, chúng đi vào không khí, chỉ tay và cơ thể tôi chạm được tới nó. Tôi hét lên, nắm chặt lấy nó, nhưng một tay trượt xuống, tôi bị lắc quay tròn sang phải. Tôi điên cuồng gồng người lên bằng tay trái, lúc này định túm một núm đá, và tôi treo lơ lửng ở đó trong ánh sáng đỏ rực gay gắt, cùng hàng nghìn feet không gian trống rỗng bên dưới tôi. Đôi tay tôi đang giữ bên mặt kia của phần dưới mũi đá cựa gà, đỉnh của nó chạm đầu tôi. Thế nên dù có sức khỏe, tôi cũng không thể tự đẩy mình lên được. Nhiều nhất tôi có thể làm là treo người khoảng một phút, rồi thả ra, rơi xuống cái hố không đáy. Nếu ai có thể tưởng tượng ra tình cảnh đáng sợ hơn, hãy để anh ta nói! Tất cả những gì tôi biết là, sự tra tấn trong nửa phút đó gần như làm biến đổi não tôi.
Tôi nghe Leo gào lên, đột nhiên thấy cậu ấy nhảy tới như một chú sơn dương trong không gian. Cậu đã nhảy quá tuyệt trong hoàn cảnh khủng bố và tuyệt vọng này, xóa tan vực thẳm kinh hãi như thể nó chẳng là gì, tiếp đất thật đẹp trên đỉnh đá, cậu quay mặt lại, ngăn bản thân bị trượt vào vực thẳm. Tôi cảm thấy mũi đá cựa gà phía trên tôi rung lắc dưới cú sốc do ảnh hưởng của cậu, khi đó tôi thấy tảng đá xích đu khổng lồ lắc lư, bị ép quá mạnh khi cậu nhảy, đã bay ngược trở lại do trọng lực của cậu, và lần đầu tiên trong suốt bao thế kỷ qua, vốn cân bằng, giờ nó va chạm kinh hãi rồi rơi ngay vào căn phòng đá từng dành cho nhà triết học Noot sống ẩn dật, không nghi ngờ gì, đã bịt kín vĩnh viễn lối đi dẫn vào Nơi của Sự Sống bằng hàng trăm tấn đá.
Tất cả chỉ diễn ra trong một giây, thật tò mò, dù tình thế của tôi rất đáng sợ, tôi vẫn chú ý quan sát một cách không tình nguyện. Tôi vẫn nhớ đã nghĩ rằng không ai còn có thể xuống được con đường ghê sợ đó lần nữa.
Ngay kế sau đó, tôi cảm thấy Leo dùng hai tay nắm lấy cổ tay phải của tôi. Do nằm áp dài trên đỉnh mũi đá, cậu có thể tiếp cận tôi.
“Bác phải cố và phải đu mình lên,” cậu bình tĩnh nói một cách có chọn lọc, “Còn cháu sẽ cố kéo bác lên, hoặc cả hai chúng ta sẽ cùng đi. Bác sẵn sàng chứ?”
Tôi trả lời đồng ý, đầu tiên bằng tay trái, sau đó tới tay phải, kết quả là, tôi xoay ra khỏi tảng đá trong bóng tối, toàn bộ trọng lượng treo trên cánh tay Leo. Đó là một khoảnh khắc đầy sợ hãi. Cậu ấy rất khỏe, tôi biết, nhưng sức lực của cậu so với việc nâng tôi lên tới đỉnh mũi đá cựa gà, trong hoàn cảnh này, cậu ấy phải bán mạng không ít chứ?
Tôi đong đưa qua lại vài giây, trong khi cậu ấy tập trung toàn bộ sức lực, tôi nghe thấy gân cốt cậu nứt gãy phía trên mình, rồi tự cảm thấy mình được nâng lên như một đứa trẻ nhỏ, tới khi tôi vòng được tay trái quanh hòn đá, ngực tôi áp chặt vào nó. Phần còn lại trở nên dễ dàng; hai hay ba giây sau tôi đứng dậy, rồi chúng tôi nằm thở hổn hển cạnh nhau, run rẩy như chiếc lá, mồ hôi lạnh toát vì kinh sợ ướt sũng da.
Sau đó, cũng như trước, ánh sáng đi mất như mấy cây đèn.
Chúng tôi nằm khoảng nửa giờ không nói một từ, rồi cuối cùng bắt đầu bò dọc theo mũi đá cựa gà hùng vĩ, đó là cách tốt nhất có thể để đi trong bóng tối dày đặc. Tuy nhiên khi tới bề mặt vách đá, mà mũi đá cựa gà nhô ra từ đó như cành cây nhô ra từ bức tường, ánh sáng tăng dần lên dù rất ít ỏi, vì bây giờ trên đầu đang là ban đêm. Sau khi gió giảm, chúng tôi đi dễ hơn, cuối cùng tới cửa hang hay đường hầm đầu tiên. Nhưng giờ một rắc rối mới lại hiện ra: dầu đã hết, các cây đèn chắc chắn bị nghiền thành bột dưới tảng đá xích đu bị rơi. Chúng tôi không có giọt nước nào cho cơn khát, vì chúng tôi đã uống giọt cuối cùng trong căn phòng của Noot. Làm sao chúng tôi nhìn nổi con đường xuyên qua đường hầm cuối cùng rải đầy đá này?
Rõ ràng tất cả những gì chúng tôi có thể làm là tin tưởng cảm giác của chính bản thân, cố lần ra lối đi trong bóng tối, chúng tôi cứ bò như thế, sợ rằng nếu trì hoãn, kiệt sức sẽ chiến thắng chúng tôi, và có lẽ chúng tôi sẽ nằm xuống rồi chết đi ở nơi này.
Ôi, thật kinh hoàng trước con đường hầm cuối cùng! Nơi này rải đầy đá, chúng tôi ngã lên ngã xuống, rồi tự bảo mình đứng dậy tới khi chúng tôi chảy máu vì hàng đống vết thương. Chỉ dẫn duy nhất của chúng tôi là vách hang, chúng tôi luôn chạm vào đó, càng lúc càng hoang mang trong bóng tối tới mức vài lần xuất hiện ý nghĩ kinh hãi rằng chúng tôi đã quay lại, đã đi sai đường. Chúng tôi cứ đi như thế, yếu ớt, thậm chí càng lúc càng yếu ớt hơn, hết giờ này qua giờ khác, cứ vài phút lại dừng để nghỉ, vì sức lực đã dùng hết. Chúng tôi ngủ một lần, tôi nghĩ phải ngủ vài giờ vì khi tỉnh dậy, tay chân đều cứng lại, máu từ các vết trầy xước đã đóng thành bánh, cứng và khô cong trên da. Rồi chúng tôi lại tự kéo lê mình, tới khi tuyệt vọng tới tận tim gan, chúng tôi nhìn một lần nữa ánh sáng ban ngày, và phát hiện ra đang ở bên ngoài đường hầm nơi nếp gấp đá mặt ngoài của vách núi dẫn tới đây.
Lúc đó còn rất sớm – chúng tôi có thể nói đang cảm thấy không gian thật ngọt ngào và bầu trời đầy hạnh phúc, điều chúng tôi không bao giờ hy vọng nhìn lại. Nhưng chúng tôi biết mình đã đi vào đường hầm lúc gần một giờ sau hoàng hôn, cứ đi như vậy, chúng tôi đã mất trọn vẹn một đêm bò xuyên qua nơi ghê sợ này.
“Nỗ lực một lần nữa, Leo,” Tôi hổn hển, “chúng ta phải tới dốc núi Billali ở đó, nếu ông ta chưa đi mất. Đi nào, đừng nản chí,” vì cậu ấy đang che mặt. Cậu đứng dậy, rồi chúng tôi dựa vào nhau đi xuống vách núi năm mươi feet – tôi không có khái niệm ít nhất là bao nhiêu nữa. Tôi chỉ nhớ thấy bản thân nằm thành một đống dưới chân vách núi, sau đó lại một lần nữa bắt đầu tự kéo lê bằng tay và đầu gối về phía lùm cây Bà ấy đã bảo Billali đợi bà ấy quay lại, vì chúng tôi không thể đi bằng chân được nữa. Chúng tôi không kịp đi được năm mươi thước theo kiểu này thì đột nhiên một người câm hiện ra từ đám cây cối bên trái, tôi cho rằng anh ta đang đi dạo buổi sáng và chạy tới để xem chúng tôi là loại động vật kỳ lạ gì. Anh ta nhìn mãi, nhìn mãi, rồi giơ tay lên khiếp sợ, suýt ngã ra đất. Tiếp theo, anh ta chạy nhanh nhất có thể về phía lùm cây cách đó hai trăm thước. Không có gì lạ khi anh ta kinh hoàng trước sự xuất hiện của chúng tôi, vì chúng tôi phải trải qua hoàn cảnh rất sốc. Lúc này Leo, những lọn tóc vàng đã biến thành trắng như tuyết, quần áo gần như rời hết khỏi cơ thể cậu, gương mặt mệt mỏi và bàn tay cậu đầy vết bầm tím, vết cắt, bẩn thỉu tụ đầy máu, một cảnh thật đáng báo động, khi cậu đau đớn tự kéo lê mình trên mặt đất, còn tôi không nghi ngờ gì, trông khá hơn một chút. Tôi biết hai ngày sau khi kiểm tra mặt mình trong nước, tôi hầu như không nhận ra chính mình. Tôi chưa bao giờ nổi tiếng vì vẻ đẹp bề ngoài, những đường nét của tôi bị đóng dấu xấu xí khiến tôi chưa bao giờ bỏ đi được tới tận ngày nay, thứ đó giống như vẻ hoang dại mà một người giật mình thức dậy từ một giấc ngủ sâu. Và thực sự không nên băn khoăn làm gì. Tôi đã tự hỏi điều gì khiến chúng tôi thoát khỏi tất cả những chuyện đó.
Hiện giờ, với niềm tin mãnh liệt, tôi thấy ông già Billali vội vã chạy về phía chúng tôi, thậm chí tôi khó có thể mỉm cười trước biểu cảm kinh ngạc trên gương mặt trang nghiêm của ông ấy.
“Ôi, Khỉ Đầu Chó của ta! Khỉ Đầu Chó của ta!” ông ta kêu lên, “con trai yêu quí của ta, thực sự là ngươi và con Sư Tử đấy ư? Tại sao, cái bờm như ngô chín của hắn lại trắng như tuyết thế. Các ngươi đi đâu vậy? còn Con Lợn đâu, còn cả Bà ấy – người chúng ta phải tuân lệnh đâu rồi?”
“Chết, cả hai đã chết,” tôi trả lời; “nhưng đừng hỏi nữa; hãy giúp chúng tôi, cho chúng tôi thức ăn và nước uống, nếu không chúng tôi cũng sẽ chết trước mặt ngài. Ngài không thấy lưỡi chúng tôi đã đen lại vì thiếu nước sao? Thế nên chúng tôi có thể nói chuyện thế nào đây?”
“Chết rồi ư?” ông ta thở hổn hển. “Không thể nào. Bà ấy không bao giờ chết – chết rồi ư, làm sao có thể?” Sau đó như cảm nhận được gương mặt mình đang bị những người câm chạy tới theo dõi, ông ấy ra hiệu cho họ mang chúng tôi tới trại mà họ đã dựng lên.
Thật may mắn khi chúng tôi trở về đã có ít nước dùng đang đun trên lửa, Billali cho chúng tôi ăn loại nước này, vì chúng tôi quá yếu đến nỗi không tự đút ăn được, và tôi chính thức tin chúng tôi đã được cứu thoát khỏi chết vì kiệt sức. Rồi ông ấy bảo những người câm lau máu và bụi bẩn trên người chúng tôi bằng vải ướt, sau đó, chúng tôi được đặt nằm trên đống cỏ thơm, ngay lập tức ngủ như chết vì kiệt sức hoàn toàn cả tâm trí và thể xác.

Bản gốc: SHE - A History of adventure
Tác giả: H.R. Haggard
Người dịch: Cheryl Pham  

Nữ Hoàng Ayesha và Khu Hang Động Kôr - Chương 26



CHƯƠNG 26

Những gì Chúng tôi đã Nhìn thấy
Dừng một chút, Ayesha dường như đang tập trung sức mạnh cho thử thách điên cuồng này, trong khi đó chúng tôi bám vào nhau chờ đợi trong im lặng hoàn toàn.
Cuối cùng, từ phía xa xa, âm thanh rì rào đầu tiên vang tới, lớn dần tới khi nó bắt đầu vỡ ra và rống lên từ xa. Khi nghe thấy nó, Ayesha nhanh chóng tháo tấm vải phủ như sương xuống, tháo lỏng con rắn vàng trên chiếc váy dài, rồi lắc mái tóc đẹp đẽ như tấm vải, chiếc váy dài trượt xuống thay cho thắt lưng hình con rắn uốn quanh bà ấy, bên ngoài là lớp tóc dài phủ xuống. Bà ấy đứng đó trước mặt chúng tôi như Eve đứng trước Adam, không mặc gì ngoài những ổ khóa buộc tóc phong phú, quanh bà là một dải vàng; không lời nào có thể nói được vẻ ngọt ngào của bà ấy – thần thánh biết bao. Bánh xe lửa sấm sét tới ngày một gần hơn, khi chúng tới, bà đẩy một cánh tay ngọc ngà qua mái tóc đen dày và quấn nó quanh cổ Leo.
“Ôi, tình yêu của ta, tình yêu của ta!” bà ấy thì thầm, “chàng có từng biết ta đã yêu chàng thế nào không?” bà ấy hôn lên trán cậu, rồi đi tới đứng vào trong con đường của ngọn lửa của Sự Sống.
Tôi vẫn còn nhớ, trong thâm tâm tôi rất cảm động về lời nói và hành động hôn lên trán của bà. Nó giống như nụ hôn của người mẹ, dường như truyền theo cả phúc lành.
Âm thanh ầm ầm cuồn cuộn tới, như âm thanh khu rừng bị san phẳng bởi gió lớn, rồi tung lên rất nhiều cỏ, sấm sét dội xuống sườn núi. Nó mỗi lúc một gần; giờ đây những ngọn lửa sáng lấp lóe, tiền thân của những cột trụ lửa xoay tròn, đang tràn tới như mũi tên xuyên qua không gian hồng rực; giờ góc cạnh cột trụ sắp hiện ra. Ayesha quay người hướng về nó, giang tay chào đón nó. Nó đi rất chậm chạp, liếm vòng quanh bà ấy bằng ngọn lửa. Tôi thấy ngọn lửa chạy lên thân thể bà. Tôi thấy bà ấy nâng nó lên bằng hai tay như thể đó là nước, rót nó vào đầu mình. Tôi còn thấy bà ấy mở miệng rồi đưa nó xuống phổi, khung cảnh thật kinh hãi và tuyệt đẹp.
Rồi bà ấy dừng lại, giang rộng cánh tay, đứng yên đó, nụ cười rực rỡ trên mặt, như thể bà ấy là Linh Hồn thực sự của Ngọn Lửa.
Ngọn lửa thần bí chơi đùa và đi xuống những chiếc khóa tóc đen quấn quanh của bà, kết hợp rồi xoắn sít quanh chúng như những dải buộc vàng; nó tỏa sáng bộ ngực và bờ vai ngọc ngà, mái tóc xõa hai bên, nó trượt dọc cổ họng thuôn thẳng và đi qua những đường nét tinh tế, như tìm kiếm ngôi nhà bằng con mắt rực rỡ đang tỏa sáng, tỏa sáng, lóng lánh hơn nhiều tinh chất trong linh hồn.
Ôi, bà ấy đẹp biết bao trong ánh lửa! Không thiên thần nào trên thiên đường có thể mang vẻ đẹp vĩ đại hơn thế. Thậm chí giờ trái tim tôi vẫn ngây ngất khi hồi tưởng về cảnh đó, khi bà ấy đứng mỉm cười trước gương mặt sửng sốt của chúng tôi, tôi muốn dành một nửa thời gian còn lại của mình trên đời để nhìn bấy ấy như thế một lần nữa.
Nhưng đột ngột – đột ngột hơn nhiều so với tôi có thể mô tả - một biến đổi trên gương mặt bà ấy, biển đổi tôi không thể xác định hay giải thích, nhưng thay đổi không hề ít. Nụ cười biến mất, vẻ khô khan cứng nhắc hiện ra; gương mặt tròn dường như bị bó chặt lại, như thể lo lắng to lớn để lại dấu ấn trên đó. Đôi mắt vẫn rực rỡ, nhưng mất đi ánh sáng, thân hình hoàn toàn dựng đứng.
Tôi dụi mắt, nghĩ mình đang là nạn nhân của ảo giác, hay khúc xạ của ánh sáng mạnh sinh ra ảo ảnh quang học; khi đó cây cột trụ rực lửa chầm chậm xoắn lại và ầm ầm như sấm dậy rời khỏi lòng đất lớn, bỏ lại Ayesha đứng ở nơi nó vừa đi qua.
Ngay khi nó đi, bà ấy bước về phía Leo – với tôi dường như không còn con suối uyển chuyển trong mỗi bước đi của bà ấy nữa – giang tay đặt lên vai cậu ấy. Tôi nhìn vào cánh tay bà. Vẻ tròn trịa và đẹp đẽ của nó đâu rồi? Nó trở nên mỏng dính và góc cạnh. Còn gương mặt bà ấy – Lạy Chúa! – gương mặt bà ấy đang biến đổi già nua dần trước mắt tôi kìa! Tôi nghĩ Leo cũng thấy; cậu ấy có lẽ đã lùi lại một hai bước.
“Chuyện gì thế, Kallikrates của ta?” bà ấy nói, giọng nói – có chuyện gì với giai điệu sâu lắng và ly kỳ trước đây thế? Chúng cao vút và vỡ ra.
“Tại sao, gì thế này – gì thế này?” bà ấy lúng túng. “Ta cảm thấy choáng váng. Chắc chắn chất lượng ngọn lửa không thay đổi. Chẳng lẽ nguyên lý của Sự Sống đã thay đổi? Hãy nói cho ta, Kallikrates, chuyện gì xảy ra với mắt ta? Ta không thấy rõ nữa,” bà ấy đặt tay lên đầu và chạm vào mái tóc – ôi, kinh hoàng của mọi kinh hoàng! Toàn bộ mái tóc rơi xuống sàn.
“Ôi, nhìn kìa! – nhìn kìa! – nhìn kìa!” Job rít lên, giọng the thé chói tai vì kinh hoàng, mắt anh ta gần như rơi ra khỏi đầu, rồi sùi bọt trên miệng. “Nhìn kìa! – Nhìn kìa! – nhìn kìa! Bà ấy đang teo lại! bà ấy đang biến thành một con khỉ!” Anh ta ngã xuống đất, sùi bọt mép và nghiến răng liên tục.
Thật vậy – tôi chết ngất ngay lúc viết những dòng này khi hồi tưởng lại cảnh tượng sống động kinh hoàng đó – bà ấy đang teo lại; con rắn vàng bao quanh thân thể yêu kiều trước kia trượt trên hông rơi xuống đất; bà ấy nhỏ dần nhỏ dần; làn da đổi màu, những chỗ trắng trẻo hoàn hảo biến thành màu nâu vàng bẩn thỉu, như một mảnh giấy da khô héo. Bà ấy cảm nhận được bước đầu: bàn tay tinh tế giờ không còn gì ngoài bộ móng vuốt, phần còn lại trông như một xác ướp Ai Cập bị bảo quản tệ hại, rồi bà ấy dường như nhận ra kiểu thay đổi nào mình đang trải qua, bà ta rít lên – ôi, bà ấy đã rít lên! – bà ấy cuộn lại trên sàn và gào rít!
Bà ấy nhỏ dần, nhỏ dần, tới khi không lớn hơn một con khỉ. Bây giờ lớp da đã nhăn nheo thành hàng triệu nếp, trên gương mặt không ra hình hài là dấu ấn tuổi tác không tả nổi. Tôi chưa từng thấy gì giống thế; không ai thấy gì ngoài tuổi tác đáng sợ chạm khắc trên khuôn mặt kinh sợ đó, giờ không lớn hơn gương mặt đứa trẻ hai tháng tuổi, dù hộp sọ cùng kích cỡ, hãy để mọi người cầu nguyện họ đừng bao giờ thấy vậy.
Cuối cùng bà ấy nằm im, chỉ di chuyển yếu ớt. Bà ấy, người hai phút trước vẫn hiện ra trước chúng tôi là một phụ nữ xinh đẹp nhất, cao quí nhất, lộng lẫy nhất thế gian từng thấy, giờ bà ấy vẫn ở trước mặt chúng tôi, gần đám tóc đen, không lớn hơn một con khỉ, và gớm ghiếc – ôi, quá gớm ghiếc. Hãy nghĩ đi – mỗi lần tôi nghĩ về điều đó – đó là cùng một người đấy!
Bà ấy đang chết: chúng tôi nhìn thấy điều đó, cảm ơn Chúa – vì trong lúc sống bà ấy có thể cảm nhận được, bà ấy đã cảm nhận được điều gì? Bà ấy giơ cánh tay xương xẩu lên, mù mờ nhìn quanh, quay đầu chậm rãi từ bên này sang bên kia như một con rùa. Bà ấy đã không thể nhìn được, vì đôi mắt trắng dã bị phủ một lớp màng sừng. Ôi, cảnh tượng bi ai khủng khiếp làm sao! Nhưng bà ấy vẫn không thể nói được.
“Kallikrates,” bà ấy khàn khàn run rẩy. “Đừng quên ta, Kallirates. Thật hổ thẹn; ta sẽ trở lại, sẽ lại xinh đẹp một lần nữa, ta thề đấy – đó là sự thật! Ôi – i – i!” bà gục đầu, và bất động.
Bà ấy đã ngã xuống và chết đúng chỗ hơn hai mươi thế kỷ trước bà giết chết linh mục Kallikrates.


Tôi không biết chúng tôi cứ như vậy bao lâu. Rất nhiều giờ, tôi cho là thế. Cuối cùng tôi mở mắt, hai người kia vẫn nằm dài trên sàn. Ánh sáng hồng rực vẫn bung ra như bình minh trên thiên đường, những vòng bánh xe sấm sét của Linh Hồn Sự Sống vẫn cuộn tới lui trên con đường quen thuộc của nó, vì tôi bị cái cột trụ hùng vĩ đó đi qua làm tỉnh giấc. Chỗ đó cũng có một thân hình như con khỉ nhỏ bé gớm ghiếc đang nằm, phủ lớp da vàng nhăn nheo, đó từng là Bà ấy lộng lẫy. Than ôi! Không phải một giấc mơ xấu xí – đó là hiện thực kinh khủng và chưa từng có!
Chuyện gì gây ra biến đổi gây sốc đó? Đặc tính tự nhiên của Ngọn Lửa mang tới sự sống đã thay đổi ư? Có lẽ nào tinh chất của Cái Chết đã thay cho tinh chất của Sự Sống? hay thân thể từng chịu tác dụng tuyệt vời của nó không thể chịu đựng thêm nữa, nên nếu hành động này lặp lại – không phải vấn đề thời gian trôi qua – mà hai sự thẩm thấu hòa trộn vào nhau, khiến thể xác phản ứng trở lại như trước khi nó chạm vào tinh chất của Sự Sống? Điều này khiến Ayesha bị lão hóa đột ngột và khủng khiếp, đúng như tuổi đời hai nghìn năm tác động thật sự lên bà ấy. Bản thân tôi không có chút hoài nghi nào dù nhỏ nhất, rằng cơ thể giờ đang nằm trước mặt tôi chính là của một phụ nữ từng đó tuổi, bằng một cách kỳ diệu, sự sống được duy trì trong người bà ấy cho tới khi qua đời ở tuổi hai mươi hai thế kỷ.
Nhưng ai biết được chuyện gì đã xảy ra chứ? Đó là thực tế. Từ giờ phút đáng sợ đó, tôi nghĩ không cần trí tưởng tượng to lớn mới nhìn thấy ngón tay Thượng Đế trong chuyện này. Ayesha đã khóa chặt mình trong ngôi mộ sự sống từ niên đại này sang niên đại khác để chờ đợi người bà ấy yêu tới, nhưng một thay đổi nhỏ đã xảy ra trên đời. Nhưng Ayesha mạnh mẽ và hạnh phúc trong tình yêu của mình, khoác lên tuổi trẻ bất tử và vẻ đẹp như nữ thần, cùng sự thông thái qua hàng thế kỷ, có thể tạo ra cách mạng xã hội, không chừng sẽ làm thay đổi số phận Loài Người. Bà ấy đã chống lại luật tự nhiên, dù bà ấy rất mạnh, cũng bị quét trở lại hư vô – quét trở lại trong xấu hổ và nhạo báng ghê gớm!
Vài phút sau tôi lại nằm yếu ớt hồi tưởng lại những kinh hoàng trong đầu, trong khi sức lực dần trở lại, nhanh chóng làm không khí sôi nổi. Rồi tôi nghĩ tới những người khác, và loạng choạng bước đi, không biết liệu có thể nâng họ dậy không. Nhưng thoạt tiên tôi nhặt lên chiếc váy dài và tấm khăn mỏng như sương của Ayesha mà bà ấy dùng để che đi nhan sắc rực rỡ khỏi mắt con người, ngăn đầu mình không nhìn vào đó, tôi phủ lên những gì còn lại ghê sợ của một người lộng lẫy đã chết, gây sốc với hình ảnh thu nhỏ về nhan sắc và tuổi đời của con người. Tôi làm thật nhanh, sợ rằng Leo sẽ tỉnh lại và nhìn thấy.
Rồi bước tới khối tóc đen lớn đầy mùi nước hoa trên cát, cúi đầu xuống chỗ Job - giờ đang nằm úp mặt, tôi lật anh ta lên. Cánh tay anh ấy rơi trở lại một cách không mong muốn, mang theo cái lạnh rùng mình xuyên qua tôi, tôi liếc nhanh anh ta. Một cái nhìn là đủ. Người đầy tớ già dặn và trung thành của chúng tôi đã chết. Thần kinh anh ấy đã vỡ ra trước những gì nhìn thấy và trải qua, hoàn toàn bị phá nát trước cảnh tượng thảm khốc vừa rồi, anh ấy chết vì sợ hãi, hoặc trong cơn co giật do cảnh khủng bố mang lại. Tôi chỉ nhìn vào gương mặt anh ta là thấy điều đó.
Một cú đánh khác; có lẽ giúp mọi người hiểu trải nghiệm chúng tôi đi qua đáng sợ áp đảo đến mức nào – chúng tôi không cảm nhận được nó lúc đó. Có lẽ người đồng hành khốn khổ bị chết khá tự nhiên. Khi Leo tới chỗ anh ta, cậu đã rên lên và run rẩy tay chân khoảng mười phút, tôi nói với cậu ấy Job đã chết, cậu chỉ bảo, “Ôi!” Các bạn biết đấy, không phải là vô cảm, vì cậu ấy và Job đã gắn bó với nhau rất nhiều; cậu thường kể về anh ta với sự tiếc nuối và tình cảm sâu sắc. Chỉ là lúc này thần kinh của cậu không thể chịu đựng thêm nữa. Cây đàn hạc có thể phát ra âm thanh có chất lượng nhất định, nhưng nó đã bị đánh đập nặng nề.
Phải, tôi đành tự dốc sức làm Leo phục hồi, trong niềm tin vô hạn của mình, tôi nghĩ cậu chưa chết, chỉ ngất xỉu, cuối cùng tôi đã thành công, như tôi đã nói, rồi cậu đứng dậy; còn tôi thấy một thứ đáng sợ khác. Khi chúng tôi vào nơi kinh hãi này, mái tóc xoăn của cậu vẫn vàng hơi hung đỏ, giờ đã thành màu xám, theo dòng thời gian nếu chúng tôi ra tới bên ngoài, nó sẽ trắng như tuyết. Hơn nữa, trông cậu già đi hai mươi tuổi.
“Chuyện gì vậy, nhà nghiên cứu sinh già?” cậu ấy nói bằng giọng trống rỗng, chết chóc, khi đầu óc cậu sáng tỏ một chút, hồi tưởng lại những gì đã xảy ra khiến nó thành ra thế này.
“Cố lên và ra khỏi đây, bác cho là như thế,” tôi đáp; “trừ khi cháu muốn đi vào nó,” tôi chỉ vào cột lửa lại đang cuộn tới lần nữa.
“Cháu muốn đi vào nếu cháu chắc nó có thể giết cháu,” cậu cười nhẹ. “Thật đáng nguyền rủa, cháu đã do dự làm điều này. Nếu cháu không hoài nghi, bà ấy sẽ không bao giờ thử chỉ đường cho cháu. Nhưng cháu không chắc. Ngọn lửa có thể có hiệu quả ngược lại với cháu. Nó có thể làm cháu bất tử; nhà nghiên cứu sinh già, cháu không kiên nhẫn đợi hàng nghìn năm chờ bà ấy trở lại như bà ấy đã làm với cháu. Cháu tốt hơn nên chết khi giờ khắc của cháu tới – cháu rất vui vì nó không còn xa nữa – đi trên con đường của cháu để tìm kiếm bà ấy. Bác cứ đi vào nếu bác muốn.”
Nhưng tôi chỉ lắc đầu, sự phấn khích của tôi đã chết trong rãnh nước, sự chán ghét sống bất tử trở lại bên tôi mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Hơn nữa, chúng tôi cũng không biết tác dụng của ngọn lửa sẽ thế nào. Kết quả trên Bà ấy không có tính khích lệ, nguyên nhân chính xác gây ra chuyện đó, tất nhiên chúng tôi không biết.
“Phải, con trai của ta,” Tôi nói, “chúng ta không thể dừng ở đây trừ khi muốn đi theo con đường của hai người kia,” tôi chỉ vào đống nhỏ dưới lớp vải trắng và cái xác cứng lại của Job khốn khổ. “Tốt nhất chúng ta nên đi thôi. Nhưng mong rằng những cây đèn sẽ còn cháy được,” tôi cầm một cây lên và nhìn nó, chắc đủ dùng.
“Còn chút dầu trong bình,” Leo nói không khác biệt mấy – “nếu bình chưa vỡ.”
Tôi kiểm tra cái bình – nó còn nguyên vẹn. Tôi run rẩy thắp đèn – thật may vẫn còn ít bấc bằng vải lanh chưa cháy hết. Tôi thắp chúng bằng một thanh sáp. Khi đó chúng tôi nghe thấy cột trụ rực lửa lại đi tới một lần nữa như trong hành trình không bao giờ kết thúc của nó, nếu thế thì quả thực, chính cái cột trụ đó cứ đi qua đi lại theo vòng tròn.
“Chúng ta hãy đi nhìn nó tới một lần nữa,” Leo nói; “chúng ta sẽ không bao giờ còn nhìn thấy nó lại lần nữa trên đời.”
Có lẽ hơi tò mò nhàn rỗi, nhưng dù sao tôi cũng đã đồng ý, chúng tôi đợi tới khi nó xoay chầm chậm quanh trục, bùng lên và gầm thét như sấm; tôi nhớ đã tự hỏi cùng một cảnh này diễn ra trong lòng trái đất đã bao nhiêu nghìn năm rồi, sau bao nhiêu nghìn năm đó, nó vẫn tiếp tục diễn ra. Tôi cũng tự hỏi, liệu có đôi mắt đã chết nào có thể đánh dấu lại con đường của nó, hay đôi tai đã chết nào hồi hộp bị âm thanh hùng vĩ của nó cuốn hút không. Tôi không nghĩ ai có thể làm được. Tôi tin chúng tôi là những con người cuối cùng từng thấy cảnh tượng phi phàm này. Hiện tại nó đã đi mất rồi, và chúng tôi cũng quay đi.
Nhưng trước khi đi, mỗi người chúng tôi đều cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Job và lắc lắc. Đó là cách tưởng niệm đáng sợ, nhưng là cách duy nhất trong khả năng của chúng tôi để thể hiện sự tôn trọng với người trung thành đã chết và làm nghi thức đám tang cho anh ấy. Đống vải trắng chúng tôi không dám mở ra. Chúng tôi không mong nhìn lại cảnh tượng khủng khiếp đó. Nhưng chúng tôi đi tới đống tóc cuộn sóng rơi khỏi người bà ấy trong thống khổ vì biến đổi ghê gớm đó tồi tệ hơn cả một nghìn cái chết tự nhiên, mỗi chúng tôi đều cầm lấy cái khóa tỏa sáng trên đó, những chiếc khóa đó chúng tôi vẫn còn giữ, là kỷ vật duy nhất còn lại của Ayesha, nó nằm trong khối hoàn hảo tạo nên sự duyên dáng và lộng lẫy của bà ấy. Leo đưa tóc đầy hương nước hoa lên môi cậu.
“Người bảo cháu đừng quên người,” cậu khàn giọng nói; “rồi thề thốt rằng chúng cháu sẽ gặp lại. Lạy Chúa! Cháu sẽ không bao giờ quên người. Cháu thề nếu chúng ta còn sống rời khỏi nơi này, cháu sẽ không bao giờ nói gì với bất kỳ người phụ nữ còn sống nào khác, dù đi bất cứ nơi đâu, cháu sẽ vẫn chờ đợi người chung thủy như người đã chờ đợi cháu.”
“Được,” Tôi tự nghĩ, “nếu bà ấy trở lại xinh đẹp như chúng ta biết. Cứ cho là bà ấy quay lại như thế đi!” [*]
[*] Đó là một suy nghĩ đáng sợ, dù sao, gần như toàn bộ tình yêu sâu sắc của chúng ta với phụ nữ, người không bị lệ thuộc vào chúng ta – trong hiện thân đầu tiên – dựa vào vẻ bề ngoài của chính họ. Nếu chúng ta mất họ, rồi lại tìm thấy họ, sẽ thấy thật đáng sợ, dù họ vẫn thế, nhưng liệu chúng ta sẽ vẫn còn yêu họ ư? – L.H.H.
Sau đó chúng tôi đi. Chúng tôi đi, bỏ lại hai người đó ở nơi hiện diện của giếng trời hay suối nguồn của Sự Sống, nhưng đã bị Thần Chết lạnh lùng mang đi. Họ nằm trông đơn độc biết bao, yếu ớt biết bao! Đống nhỏ kia là của một sinh vật thông thái nhất, xinh đẹp nhất, tự tin nhất hai nghìn năm qua – tôi khó có thể gọi người phụ nữ ấy – trong vũ trụ này. Bà ấy đã từng độc ác theo cách của mình; nhưng than ôi! Trái tim con người yếu đuối vậy đấy, tội ác không làm mất đi vẻ duyên dáng của bà. Quả thực, tôi không có cách nào chắc rằng không nói thêm nữa. Cuối cùng, đó là một trật tự vĩ đại, không gì có ý nghĩa hay nhỏ bé với Ayesha.
Còn Job khốn khổ nữa! Dự cảm của anh ấy đã thành sự thật, anh ta đã có kết cục của mình. Phải, anh ấy có nơi chôn cất kỳ lạ - không kẻ quê mùa Norfolk nào đã từng hay sẽ có thể gặp chuyện ly kỳ thế này; nằm cùng ngôi mộ với xương cốt khốn khổ của Bà ấy đầy uy quyền.
Chúng tôi nhìn họ lần cuối và dòng chảy cuồn cuộn hồng rực không tả nổi nơi họ nằm, rồi với trái tim trĩu nặng, chúng tôi để họ lại, những con người tan nát bò lên – tan nát đến mức từ bỏ cơ hội có cuộc đời bất tử, vì mọi thứ làm cuộc sống có giá trị đã đi khỏi chúng tôi, và chúng tôi biết rằng, kéo dài cuộc đời vô định của mình chỉ là kéo dài đau khổ của chính mình mà thôi. Vì thế, phải, cả hai chúng tôi – từng ngắm nhìn Ayesha, sẽ vĩnh viễn không thể quên được bà ấy khi ký ức và nhân dạng vẫn còn. Cả hai chúng tôi cùng yêu bà ấy bây giờ và mãi mãi, bà ấy đã được đóng dấu và được khắc vào trái tim chúng tôi, không người phụ nữ hay mối quan tâm nào khác có thể san bằng vẻ lộng lẫy đó. Còn tôi – như bị châm đốt – tôi đã và đang không có quyền nghĩ về bà ấy. Vì bà đã nói với tôi, tôi không là gì với bà ấy, không bao giờ, trước dòng Thời Gian thăm thẳm khôn dò, trừ khi hoàn cảnh thực sự thay đổi, nếu ít ra có một ngày hai người đàn ông yêu một phụ nữ mà cả ba cùng hạnh phúc. Đó là hy vọng duy nhất trong trái tim tan nát của tôi, một hy vọng mờ nhạt. Tôi không còn gì nữa. Tôi đã phải trả cái giá nặng nề, bằng tất cả những gì tôi có ở đây và sau này, đó là phần thưởng duy nhất của tôi. Với Leo lại khác, tôi thường ghen tị với hạnh phúc của cậu ấy, vì nếu Bà ấy đúng - trí tuệ và sự khôn ngoan của bà ấy chưa từng thất bại, trừ tiền lệ trường hợp riêng của bà ấy, tôi nghĩ hầu như không có khả năng cậu ấy sẽ chờ đợi trong tương lai. Nhưng tôi chả có gì – đánh dấu sự ngu ngốc và yếu đuối của trái tim con người, hãy để cậu ấy học được sự khôn ngoan từ chuyện này – tôi không muốn làm điều ngược lại. Ý tôi là tôi hài lòng cho đi những gì đã cho và sẽ luôn luôn thế, ký ức về những lời nói tốt đẹp, hy vọng một ngày trong tương lai xa xôi không dám mơ tới nhận được một hai nụ cười ngọt ngào, một chút tình bạn nhẹ nhàng, một chút biểu hiện để cảm ơn sự tận tâm của tôi cho bà ấy – và cho Leo.
Nếu đó không phải là tình yêu thực sự, tôi không biết đó là gì, tất cả những gì tôi phải nói là, thật tệ khi một người đàn ông trông già hơn tuổi trung niên của mình, lại rơi vào chuyện này.

Bản gốc: SHE - A History of adventure
Tác giả: H.R. Haggard
Người dịch: Cheryl Pham  

Nữ Hoàng Ayesha và Khu Hang Động Kôr - Chương 25



CHƯƠNG 25

Linh Hồn của Sự Sống
Tôi làm theo mệnh lệnh trong sợ hãi và run rẩy, cảm thấy được chỉ dẫn tới gờ tảng đá. Tôi duỗi chân dài ra, nhưng không chạm vào cái gì.
“Tôi sắp rơi rồi!” Tôi hổn hển.
“Không, tự ngươi đi đi, hãy tin ta,” Ayesha trả lời.
Bây giờ nếu xem xét tình hình, thật dễ hiểu, yêu cầu tự tin của tôi lớn hơn hiểu biết của tôi về nhân cách Ayesha. Tôi biết bà ấy có lẽ đang thực sự ủy thác cho tôi một vận mệnh kinh khủng. Nhưng trong đời sống đôi khi chúng ta phải đặt đức tin vào những án thờ xa lạ, bây giờ chính là vậy.
“Ngươi hãy tự đi đi!” Bà ấy kêu lên, còn tôi phải làm vì không có lựa chọn.
Tôi cảm thấy mình trượt một hai bước xuống bề mặt dốc của tảng đá, rồi bay vào không trung, ý nghĩ tôi đã đi đời lóe lên trong đầu tôi. Nhưng không, lúc sau đôi chân tôi đứng trên sàn đá, tôi cảm giác mình đang đứng trên một cái gì đó rất rắn, gió không chạm tới, khiến tôi có thể nghe được tiếng ca du dương phía trước. Khi tôi đứng đó và cảm ơn Thượng Đế vì đã xót thương, có một cú trượt xuống xô vào người, Leo đã đến cạnh tôi.
“Hây a, nhà nghiên cứu sinh già!” cậu la lên, “bác đã ở đây rồi cơ à? Thật thú vị phải không?”
Sau đó, một tiếng thét khủng khiếp, Job rơi ngay trên đầu chúng tôi, húc cả hai ngã xuống. Khi chúng tôi vẫn còn đang loạng choạng chân tay, Ayesha đã đứng giữa chúng tôi, ra lệnh chúng tôi thắp đèn, may mắn không bị thương, thùng dầu cũng vậy.
Tôi lấy hộp sáp ra đánh, chúng bật lên vui vẻ giữa nơi đáng sợ này, như thể chúng đang trong một phòng vẽ ở London vậy.
Vài phút sau, cả hai cây đèn được thắp lên và lộ ra một cảnh rất tò mò. Chúng tôi chụm lại cùng nhau trong một căn phòng bằng đá, khoảng mười feet vuông và trông khá ghê sợ; trừ Ayesha đang đứng yên lặng và khoanh tay đợi cây đèn đốt lên. Căn phòng trông có một phần tự nhiên, một phần được đào vào đỉnh tảng đá hình chóp nón. Mái một phần tự nhiên được hình thành từ tảng đá xích đu, còn phần sau căn phòng dốc thoai thoải xuống, được đào từ khối đá lớn. Còn lại, nơi này ấm áp và khô ráo – hoàn hảo so với đỉnh cao choáng váng bên trên, tảng đá cựa gà lắc lư đập vào nó trong không trung.
“Được rồi!” Bà ấy nói, “chúng ta đã tới nơi an toàn, dù ta từng sợ tảng đá bập bênh có thể rơi vào các ngươi và lôi các ngươi xuống vực sâu không đáy bên dưới, vì ta tin cái hàm ếch đó đi thông thẳng tới tâm trái đất. Tảng đá trên phiến đá khổng lồ đã vỡ vụn dưới lực rung lắc. Còn hắn, “gật đầu hướng về Job đang ngồi trên sàn, yếu ớt lau trán bằng chiếc khăn tay cotton bỏ túi màu đỏ, “kẻ bọn chúng gọi là “Lợn” vì hắn ngu ngốc như một con lợn, đã làm tấm ván gỗ rơi mất, nên việc trở về qua vực sẽ không đơn giản đâu, cuối cùng ta lại phải nghĩ cách. Nhưng giờ hãy nghỉ ngơi một lúc và quan sát nơi này. Các ngươi nghĩ nó là gì?”
“Chúng tôi không biết.” Tôi trả lời.
“Ngươi có thể tin không, Holly, một người từng đã chọn cái tổ thoáng mát này làm nơi cư trú hằng ngày, trong nhiều năm; chỉ rời nó đi một ngày sau mỗi mười hai ngày để tìm thức ăn, nước uống và dầu người ta mang tới, chứ ông ấy không mang theo, họ đặt các đồ đó như lễ vật ở cửa đường hầm chúng ta vừa đi qua đấy?”
Chúng tôi nhìn lên kinh ngạc, còn bà ấy tiếp tục.
“Đúng vậy đấy. Có một người đàn ông – ông ta tự đặt tên là Noot – dù sống ở thời sau, nhưng ông có sự thông thái từ các con trai của Kôr. Ông là một ẩn sĩ, một nhà triết học, có nhiều kỹ năng từ các bí mật của Tự Nhiên, ông là người đã phát hiện ra Ngọn Lửa mà ta sẽ chỉ cho các ngươi, đó là máu của Tự Nhiên, là sự sống, ông cũng tắm trong đó, thở trong đó, nên sẽ sống khi Tự Nhiên còn tồn tại. Nhưng giống như ngươi, Holly, người đàn ông này, Noot, không muốn biến tri thức của ông ta thành thứ có giá trị. Ông nói, ‘Con người phải sống thật mệt mỏi, vì con người sinh ra để chết đi.’ Thế nên ông chẳng nói bí mật này cho ai, thế nên ông tới và sống ở đây, nơi những kẻ tìm kiếm Sự Sống phải đi qua, được người Amahagger tôn sùng làm thánh, và ẩn sĩ. Khi lần đầu tiên ta tới đất nước này – Chàng có biết ta tới thế nào không, Kallikrates? Lúc khác ta sẽ nói cho chàng, vì đó là một câu chuyện ly kì – Ta đã nghe về nhà triết học này, chờ đợi ông ta khi ông đi lấy thức ăn, rồi trở về cùng ông ấy ở đây, dù ta vô cùng sợ hãi bước qua cái vực này. Sau đó ta đã lừa gạt ông ấy bằng nhan sắc và trí thông minh của ta, tâng bốc ông ấy trên đầu lưỡi, thế là ông ta đã dẫn ta xuống và chỉ cho ta Ngọn Lửa, nói với ta về những bí mật của Ngọn Lửa, nhưng ông ta không chịu cho ta bước vào đó, vì sợ sẽ không thể giết được ta, ta đã nín nhịn, vì biết người này đã rất già và sắp chết rồi. Ta quay về sau khi đã học được mọi điều ông ta biết về Linh Hồn của Thế Giới kỳ diệu, nó rất nhiều vì người đàn ông này rất thông thái và sống từ thời xa xưa, thuần khiết và tiết chế, trí tuệ ngây thơ trầm lắng, che lên tấm màn mỏng giữa những gì chúng ta nhìn thấy và sự thật vĩ đại vô hình, lời thì thầm có cánh chúng ta nghe thấy như thể chúng quét qua thế gian to lớn này. Rồi vài ngày sau, ta gặp chàng, Kallikrates của ta, đang lang thang ở đây cùng Amenartas xinh đẹp người Ai Cập, ta biết yêu lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, một lần và mãi mãi, vì thế ta quyết định vào đây cùng chàng, đón nhận món quà Sự Sống cho chàng và ta. Thế là chúng ta đi cùng người phụ nữ Ai Cập kia, kẻ không muốn bị bỏ lại phía sau, than ôi, chúng ta thấy ông già Noot nằm đó nhưng sắp chết. Ông ta nằm ở đây, bộ râu trắng phủ lên ông ta như tấm áo,” bà ấy chỉ vào một chỗ gần nơi tôi đang đứng; “Nhưng chắc chắn ông ấy đã tan vụn vào cát bụi từ lâu rồi, nên gió đã mang tro ông ta đi mất.”
Tôi giơ tay ra và cảm thấy đầu ngón tay tôi đã chạm vào thứ gì đó trong bụi bẩn. Đó là răng người, rất vàng nhưng còn khá tốt. Tôi cầm lên và đưa cho Ayesha đang mỉm cười.
“Phải,” bà ấy nói, “đó là của ông ấy, không cần nghi ngờ. Than ôi, xương cốt của Noot, sự thông thái của Noot – một cái răng nhỏ bé! Người đàn ông ấy đã dành cả đời tuân theo mệnh lệnh đó, chỉ vì lương tâm ông ta không muốn thu lợi gì từ nó. Phải, ông ta đã nằm đó gần chết, chúng ta xuống nơi ta sẽ dẫn các người đi, thu hết can đảm và liều chết như thể ta đã vinh quang giành được vương miện của sự sống, ta bước vào ngọn lửa, than ôi! Sự sống như thể các ngươi chưa bao giờ biết cho tới khi ngươi cảm thấy nó đã đổ vào ta, và ta tiến tới bất tử, xinh đẹp hơn tưởng tượng. Rồi ta giang tay cho chàng, Kallikrates, ra lệnh cho chàng nắm lấy cô dâu bất tử của chàng, than ôi, như ta đã nói đấy, chàng như bị mù quáng trước nhan sắc của ta, xoay người khỏi ta, đưa tay chàng quàng lên cổ Amenartas. Cơn tức giận bùng lên trong ta, làm ta phát điên, ta nắm lấy cây lao chàng mang theo, đâm chàng, ở đây này, dưới chân ta, ngay nơi của Sự Sống, chàng đã rên rỉ rồi gục xuống chết. Ta không biết mình có khả năng giết người bằng mắt và bằng sức mạnh của ý chí, nên trong cơn điên cuồng, ta đã giết người bằng cây lao. [*]
[*] Mọi người sẽ thấy lời nói của Ayesha về cái chết của Kallikrates khác về bản chất so với bản văn tự trên mảnh gốm do Amenartas viết. Bản văn tự trên mảnh gốm nói rằng, “Rồi trong cơn giận dữ, bà ta đã đánh chàng bằng phép thuật, và chàng đã chết.” Chúng tôi không xác định được bản nào đúng, nhưng nhớ rằng, cơ thể của Kallikrates có một vết thương bằng giáo ở ngực, nên có thể kết luận được thôi, quả thật trừ khi nó được gây ra sau khi chết. Một việc khác mà chúng tôi cũng không bao giờ xác định được, là, làm thế nào mà hai người phụ nữ - Bà ấy và Amenartas người Ai Cập – có khả năng mang được cái xác của người đàn ông cả hai cùng yêu đi qua cái vực kinh hãi cùng mũi đá cựa gà rung lắc kia. Quả đúng có cảnh tượng hai sinh vật mất trí phải tương trợ nhau trong đau đớn và yêu kiều khi cùng cật lực mang người đàn ông đã chết ở giữa ra khỏi nơi kinh khủng này! Nhưng có lẽ sau đó lối đi đã dễ dàng hơn. – L.H.H.
“Khi chàng đã chết, ôi! Ta đã than khóc, vì ta bất tử mà chàng đã chết rồi. Ta than khóc ở nơi của Sự Sống đến mức ta như đã chết vì trái tim tan vỡ. Còn cô ta, người Ai Cập ngăm đen kia – cô ta dùng các vị thần của mình để nguyền rủa ta. Cô ta đã nguyền rủa ta bằng Thần Osiris, bằng Thần Isis, bằng Thần Nephthys, bằng Thần Anubis, bằng Thần Sekhet, thần đầu mèo, bằng Thần Set, gọi ta là quỉ dữ, xấu xa và vĩnh viễn cô đơn. Ôi! Ta có thể nhìn thấy gương mặt tăm tối của cô ta khi hạ nhục ta như một cơn bão tố, nhưng cô ta không thể làm ta đau đớn, còn ta – ta không biết liệu ta có làm cô ta đau đớn hay không. Ta không thử; chả là gì với ta hết; sau đó chúng ta cùng nhau mang ngươi đi. Sau đó ta đưa cô ta – người Ai Cập đó – qua đầm lầy, hình như cô ta còn sống và sinh một người con trai, rồi viết lại câu chuyện đã dẫn dắt chàng, chồng của cô ta, trở về bên ta, đối thủ của cô ta và kẻ đã giết chàng.”
“Câu chuyện là như thế đó, người yêu của ta, giờ là giây phút mang vương miện trong tầm tay. Giống như mọi vật trên trái đất, đều pha trộn thiện ác – có lẽ ác nhiều hơn thiện; những chữ đó được viết bằng máu. Đó là sự thật; ta không giấu gì chàng, Kallikrates. Giờ còn một điều trước phút cuối thử thách của chàng. Chúng ta sẽ đi xuống nơi hiện diện của Thần Chết, vì Sự Sống và Cái Chết rất gần nhau, và ai biết được? – Lại có gì đó xảy ra chia cắt đôi ta trong chờ đợi. Nhưng ta là một phụ nữ, không phải nhà tiên tri, ta không thể đọc được tương lai. Nhưng ta biết – vì ta học hỏi được từ miệng người thông thái Noot – rằng cuộc đời ta sẽ kéo dài và tươi sáng hơn nhiều. Không thể sống mãi mãi. Do đó trước khi chúng ta đi, hãy nói cho ta, ôi Kallikrates, rằng chàng đã thật sự tha thứ cho ta, và yêu ta thật lòng. Nhìn đây, Kallikrates: ta đã làm nhiều điều xấu xa đến vậy – không chừng việc đánh cô gái yêu chàng lạnh lùng tới chết hai đêm trước cũng là việc xấu xa - nhưng cô ta không tuân lệnh và giận dữ với ta, tiên đoán ta sẽ bất hạnh, nên ta đã đánh. Hãy cẩn thận khi sức mạnh đến bên chàng, chàng cũng đừng nên giết người trong tức giận hay ghen tuông, vì sức mạnh không thể khống chế đó là thứ vũ khí đau đớn trong tay kẻ tội đồ. Phải, ta đã phạm tội – do cay đắng vì quá yêu nên ta đã phạm tội – nhưng ta vẫn biết phân biệt thiện ác, trái tim ta cũng không bị đông cứng. Tình yêu của chàng, Kallikrates, sẽ là cánh cửa cứu chuộc ta, ngay cả khi trước tình yêu đam mê của ta là con đường dẫn ta tới quỉ dữ. Bởi yêu sâu sắc, địa ngục không làm những trái tim cao thượng và một số kẻ đáng nguyền rủa được thỏa mãn, nhưng tình yêu phản chiếu ngược lại hoàn hảo hơn từ tâm hồn những người yêu nhau chúng ta, cùng đôi cánh nâng chúng ta cao hơn bản thân mình, biến chúng ta thành những gì chúng ta sẽ trở thành. Thế nên, Kallikrates, hãy nắm tay ta, nâng mạng che của ta lên đừng sợ hãi, dù ta là một cô nông dân, không phải người phụ nữ thông thái nhất hay xinh đẹp nhất trên thế gian rộng lớn này, hãy nhìn vào mắt ta, hãy nói cho ta rằng chàng đã tha thứ cho ta thực lòng, và chàng tôn thờ ta bằng cả trái tim.”
Bà ấy dừng lại, sự uyển chuyển kỳ lạ trong giọng nói lơ lửng quanh chúng tôi như hồi tưởng. Tôi biết âm thanh đó truyền tới tôi nhiều hơn cả lời bà ấy nói, nó rất nhân bản – rất nữ tính. Leo cũng bị rung động kỳ lạ. Từ trước tới nay cậu ấy đều bị cuốn hút trước những nhận xét hay, như chú chim bị một con rắn lôi cuốn, nhưng giờ tôi nghĩ mọi chuyện đó đã qua rồi, cậu đã nhận ra cậu thực sự yêu sinh vật kỳ lạ và lộng lẫy này, than ôi! Tôi cũng yêu bà ấy. Dù sao, tôi thấy cậu trào nước mắt, cậu bước nhanh về phía bà ấy và tháo che mặt mỏng như sương, cầm tay bà, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của bà và nói to:
“Ayesha, tôi yêu người bằng cả trái tim tôi, hơn nữa, nếu tha thứ là có thể được, thì tôi tha thứ cho người vì cái chết của Ustane. Còn lại, giữa người và Chúa Trời của người, tôi không biết gì hết. Tôi chỉ biết tôi yêu người như tôi chưa bao giờ yêu trước đây, tôi sẽ bên người tới lúc kết thúc.”
“Bây giờ,” Ayesha đáp lại bằng vẻ khiêm tốn đầy tự hào – “bây giờ khi chúa tể của lòng ta đã nói những lời vương giả như thế và trao bàn tay không ràng buộc này, sẽ không còn là ta nếu thoái lui sau những lời này và làm sự hào phóng của ta khánh kiệt. Than ôi!” rồi bà ấy cầm tay cậu và đặt nó lên cái đầu yêu kiều của mình, uốn người chậm xuống cho tới khi một đầu gối chạm đất – “Than ôi! Ta cúi người làm dấu hiệu qui phục chúa tể của lòng ta! Than ôi!” bà ấy hôn môi cậu, “Ta hôn chúa tể của mình làm dấu hiệu cho tình yêu của người vợ. Hãy nhớ lấy!” Bà ấy đặt tay mình lên trái tim cậu, “vì tội lỗi ta đã phạm phải, vì hàng thế kỷ chờ đợi cô đơn đã bị xóa bỏ, vì tình yêu vĩ đại ta đang có, vì Linh Hồn – Linh Hồn Vĩnh Cửu tạo ra mọi sự sống, từ những gì đã suy sụp, trở thành những thứ được tái sinh – ta thề:”
“Ta thề, ngay cả trong giờ phút thần thánh nhất này của một phụ nữ thực sự, ta sẽ từ bỏ Cái Ác và trân trọng Cái Thiện. Ta thề ta sẽ được dẫn lối bởi lời nói trên con đường ngay thẳng nhất của Bổn Phận. Ta thề ta sẽ tránh Tham Vọng, dù tuổi đời vô tận đã đặt Thông Thái lên ta như vì sao dẫn dắt đưa ta tới Sự Thật và tri thức về Lẽ Phải. Ta cũng thề ta sẽ tôn trọng và yêu mến chàng, Kallikrates, người từng bị con sóng thời gian quét đi đã trở lại vòng tay ta, cho tới giờ khắc cuối cùng tới, dù sớm hay muộn. Ta thề - không, ta sẽ không thề nữa, vì lời nói có là gì đâu? Chàng sẽ hiểu rằng Ayesha không có cái lưỡi lừa dối.”
“Ta đã thề như vậy, còn ngươi, Holly của ta, là nhân chứng cho lời thề của ta. Chúng ta cũng đã kết hôn ở đây, chồng của ta, trong bóng tối làm màn trướng đám cưới – kết hôn tới khi mọi thứ đều kết thúc; chúng ta viết những lời thề hôn nhân nơi đây trên gió ào ạt sẽ mang chúng tới thiên đường, liên tục cuốn đi vòng quanh thế gian này.”
“Và ta đội cho chàng vương miện đầy sao nhan sắc của ta, kéo dài sinh mệnh, thông thái không đo được cùng của cải không đếm hết làm quà cưới. Chú ý! Những kẻ vĩ đại trên đời sẽ bò tới chân chàng, phụ nữ xinh đẹp sẽ bị che mờ mắt vì vẻ vinh quang chói lọi từ gương mặt chàng, kẻ thông thái sẽ bị hạ nhục trước chàng. Chàng sẽ đọc được trái tim con người như một cuốn sách mở, đâu đó chàng sẽ vui lòng dẫn dắt họ. Giống như Nhân Sư của Ai Cập xưa kia, chàng sẽ ngồi trên cao từ đời này sang đời khác, họ sẽ than khóc trước chàng khi giải câu đố về sự vĩ đại của chàng vẫn chưa biến mất, chàng sẽ nhạo báng họ bằng im lặng!”
“Chú ý! Một khi ta hôn chàng lần nữa, ta sẽ trao cho chàng ngự trị biển cả và mặt đất, nông dân trong ngôi nhà lụp xụp, vua trong khán đường cung điện, các thành phố với những tháp cao, và những gì hít thở trong đó. Nơi mặt trời tung ra những ngọn giáo, những vùng biển cô độc phản chiếu ánh trăng, nơi bão cuốn, cầu vồng Thiên Đường vẽ lên đang uốn cong trên bầu trời – từ Phương Bắc tinh khiết phủ đầy tuyết, qua những không gian ở giữa của thế giới, tới Phương Nam đầy đam mê, như cô dâu trên chiếc giường xanh đại dương, thở dài ngọt ngào như mùi mía – sức mạnh của chàng sẽ qua đó và quyền lực của chàng sẽ tìm thấy ngôi nhà của mình. Không bệnh tật, không sợ đến cứng tay, không đau buồn, và tê tái lãng phí cơ thể cùng tâm trí lên nhân loại, như hình bóng với chàng là bóng đôi cánh của chúng. Chàng sẽ như vị Thần, nắm giữ thiện ác trong lòng bàn tay, còn ta, ta tự hạ mình trước chàng. Sức mạnh của Tình Yêu là như thế, món quà cưới ta trao cho chàng là như thế, Kallikrates, Chúa Tể của ta và Chúa Tể của Tất cả.”
“Giờ đã xong rồi; ta nới lỏng vùng trinh nguyên vì chàng; bão tố sẽ tới, ánh sáng sẽ tới, thiện sẽ tới, ác sẽ tới, sự sống sẽ tới, cái chết sẽ tới, không bao giờ, không bao giờ có thể bị xóa bỏ. Vì sự thật những điều đó sẽ mãi mãi tồn tại, không thể thay đổi. Ta đã nói – chúng ta hãy để mọi thứ tự hoàn thành theo trình tự của chúng;” rồi lấy một cây đèn, bà ấy tiến xuống cuối căn phòng, nơi tảng đá xích đu đang lắc lư trên mái, bà ấy dừng lại ở đó.
Chúng tôi đi theo bà ấy và nhận ra trên tường của tảng đá chóp nón, có một cầu thang, đúng hơn, những mỏm đá nhô ra giống hình một cầu thang tưởng tượng. Ayesha bắt đầu trèo xuống nó, từng bước từng bước, như một con sơn dương, theo sau bà ấy là chúng tôi, nhưng không uyển chuyển bằng. Khi xuống khoảng mười lăm hay mười sáu bước, chúng tôi thấy nó kết thúc trong một sườn dốc lớn bằng đá, thoạt tiên chạy ra ngoài rồi sau đó hướng vào trong – như sườn dốc của một hình nón ngược, hay một đường hầm. Sườn rất dốc, thường dựng ngược, nhưng không có chỗ nào không thể qua được, dưới ánh sáng những ngọn đèn, chúng tôi xuống đó không khó khăn lắm, dù khá tối trên đường đi, nhưng không ai trong chúng tôi biết đang đi vào tâm của một ngọn núi lửa. Tuy nhiên khi đi, tôi cẩn thận lưu ý con đường; việc này không quá khó, do hình dạng đặc biệt và rất to lớn của những tảng đá trải trên đó, nhiều tảng trong ánh sáng lờ mờ trông như những gương mặt dữ tợn được khắc theo hình thú đầu người thời trung cổ hơn là những tảng đá bình thường.
Chúng tôi đi một lúc lâu, khoảng nửa tiếng, sau khi đã xuống hàng trăm feet, tôi nhận thấy đã tới đỉnh hình chóp ngược. Một phút sau chúng tôi đã ở đó, thấy trên chỏm đường hầm là một lối đi, thấp và hẹp đến mức chúng tôi phải khom người như bò đi theo kiểu đội quân Ấn Độ. Sau khi bò khoảng năm mươi thước, lối đi đột ngột mở rộng thành một cái động, lớn đến mức chúng tôi không thể thấy mái hay cạnh của nó. Chúng tôi chỉ biết đó là một hang động nhờ tiếng vọng lại của bước chân và im lặng hoàn hảo của không khí nặng nề. Đi nhiều phút trong im lặng tuyệt đối đến sững sờ, như linh hồn lạc lối trong vực thẳm của Hades, bóng hình trắng ma quái của Ayesha chuyền đi chuyền lại trước chúng tôi, tới khi chỗ kết thúc lối đi lại mở ra một cái động thứ hai nhỏ hơn cái trước. Quả thực, chúng tôi có thể nhận ra rõ ràng vòng cung và bờ đá của cái động thứ hai từ dáng vẻ nứt kẽ và răng cưa của chúng, giống lối đi xuống đầu tiên chúng tôi đã qua trên vách đá trước khi tới chỗ mũi đá cựa gà, nó lởm chởm đầy đá trong lòng do lực kinh khủng của một vụ nổ khí. Cuối cùng cái động này đã kết thúc trong lối đi thứ ba, có tia sáng mờ nhạt xuyên qua.
Tôi nghe Ayesha thở dài nhẹ nhõm khi ánh sáng này chiếu tới chúng tôi.
“Tốt rồi,” bà ấy nói; “hãy chuẩn bị đi vào trung tâm của Trái Đất, nơi thai nghén Sự Sống mà các ngươi nhìn thấy trong con người và thú vật – và mọi cây trái, hoa lá.”
Bà ấy nhanh chóng tăng tốc, theo sau chúng tôi suýt ngã, lòng như cái cốc đầy nỗi sợ hãi lẫn lộn với tò mò. Chúng tôi sắp nhìn thấy cái gì? Chúng tôi đi xuống đường hầm; ánh sáng chiếu càng lúc càng mạnh, bắn những ánh lửa lớn tới chỗ chúng tôi như đi ra từ một ngọn hải đăng, lần lượt được bắn rộng ra vào bóng tối trên biển. Không chỉ thế, những tia sáng lấp lóe mang âm thanh gọi hồn như sấm sét và cây đổ. Bây giờ chúng tôi đang đi xuyên qua nó – ôi, thiên đường!
Chúng tôi đứng trong cái động thứ ba, có lẽ dài khoảng năm mươi feet và cao cũng vậy, rộng ba mươi feet. Nó được trải cát trắng mịn, tường đã mòn đi dưới loại tác động tôi không biết. Hang này không tối như những cái hang khác, nó đầy ánh sáng màu hồng nhẹ nhàng, trông đẹp hơn bất kỳ thứ gì khác. Thoạt tiên chúng tôi không thấy những tia lửa lấp lóe, không nghe thấy âm thanh như sấm sét nữa. Nhưng hiện tại, chúng tôi đang đứng trong kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào khung cảnh tuyệt vời, tự hỏi ánh sáng chói lọi hồng rực chảy ra từ đâu, thứ đáng sợ và đẹp đẽ hiện ra. Cuối hang phía xa kia, một âm thanh ồn ào vang tới - ồn ào kinh sợ và đầy cảm hứng đến mức chúng tôi run rẩy, còn Job thực sự khụy gối xuống - ở đó bùng ra một đám mây kinh khủng hay một cột lửa, như cầu vồng nhiều màu, sáng rực rỡ. Một lúc, có lẽ khoảng bốn mươi giây, nó cháy bừng bừng và gầm rú, chầm chậm quay tròn, lúc sau tiếng ồn ào kinh khủng dừng lại, nó biến mất trong ánh lửa – tôi không biết nơi này – bỏ lại đằng sau dòng chảy hồng rực cùng màu mà chúng tôi lần đầu tiên nhìn thấy.
“Đến gần đây, đến gần đây!” Ayesha gào lên, giọng hân hoan kỳ lạ. “Kìa, Suối Nguồn Trái Tim thực sự của Sự Sống đang đập trong lồng ngực của thế gian vĩ đại. Kia là hợp chất mọi vật tạo ra năng lượng từ nó, Linh Hồn chói lọi của Thế Gian, không có nó thì không thể sống nổi, sẽ trở nên lạnh lẽo rồi chết đi như mặt trăng chết chóc. Lại gần đây, hãy gột rửa các ngươi trong ngọn lửa của sự sống, đưa công dụng của nó vào thân thể khốn khổ của các ngươi bằng sức mạnh trinh nguyên – không phải như nó giờ đang yếu ớt chiếu sáng trong lồng ngực, đã được thanh lọc qua tất cả những bộ lọc tốt của hàng nghìn sự sống trung gian, mà nó đang ở đây trong suối nguồn thực sự và chỗ ngồi của Sinh Linh trần thế.”
Chúng tôi đi theo bà ấy qua dòng chảy hồng rực tới đầu hang động, cuối cùng chúng tôi đứng trước nơi có nhịp đập tần số lớn và ánh lửa vĩ đại đi qua. Chúng tôi trở nên nhạy cảm với cảm hứng hoang dại lộng lẫy từ cảm xúc vinh quang trước sức mạnh khốc liệt của Sự Sống, mà những khoảnh khắc lớn mạnh vui vẻ nhất dường như đều bị mài phẳng, thuần hóa rồi yếu ớt bên cạnh nó. Đó chỉ là dòng từ của ngọn lửa, chất ê te tinh tế che đi khi nó đi qua, đang hoạt động, làm chúng tôi cảm thấy mạnh như người khổng lồ và nhanh như đại bàng.
Chúng tôi tới đầu hang động, nhìn chằm chằm vào nhau trong dòng ánh sáng chói lọi, rồi cười to – ngay cả Job cũng cười, anh ta đã không cười một tuần nay rồi – trong lòng chúng tôi nhẹ nhõm và bộ não trong cơn mê say thần thánh. Tôi biết mình đang cảm thấy như thể mọi tài năng trí tuệ nhân loại có thể có đều ngự xuống nơi tôi. Tôi có thể nói theo kiểu thơ không vần đẹp đẽ của Shakespears, mọi loại ý tưởng lớn lao xẹt qua đầu óc tôi; như thể hình hài xác thịt đang lỏng ra rồi rời bỏ linh hồn, tự do bay lên thiên cung của quyền lực nguyên thủy. Cảm xúc rót vào tôi không thể tả hết được. Tôi như sống sâu sắc hơn, đạt tới vui sướng cao hơn, nhâm nhi ly rượu tư duy tinh tế hơn nhiều thứ tôi từng làm trước đây. Tôi là một thực thể khác chói lọi hơn, tất cả các con đường Có Khả Năng đều vì không gian mở hướng tới bước chân của Thực Tại.
Đột nhiên, trong khi tôi đang vui sướng cùng sức sống huy hoàng nơi bản thể mới mẻ của chính mình, từ xa, rất xa nơi này, tiếng xì xào kinh sợ vang tới, lớn dần thành tiếng đổ vỡ và gầm thét, kết hợp lại thành âm thanh thật khủng khiếp nhưng hào hùng. Nó tới mỗi lúc một gần hơn, đến khi tới chỗ chúng tôi, nó cuộn xuống như bánh xe sấm sét nơi thiên đường với những chú ngựa ánh sáng theo sau. Một đám mây mù lộng lẫy của ánh sáng nhiều màu mang theo tới, đứng trước chúng tôi một lúc, rồi xoay xoay, như thể hướng về chúng tôi, chầm chậm quay tròn, kèm theo âm thanh phô trương, rồi biến mất lúc nào tôi không biết.
Khung cảnh kỳ diệu kinh ngạc đến mức tất cả chúng tôi, cùng Bà ấy giờ đang đứng giang tay về phía ngọn lửa, đắm chìm trước nó và che mặt trong cát.
Khi âm thanh đi mất, Ayesha nói.
“Bây giờ, Kallikrates,” bà ấy nói, “thời khắc vĩ đại đã trong tầm tay. Khi ngọn lửa lớn quay trở lại, chàng phải đứng trong đó. Trước tiên hãy ném quần áo của chàng đi, vì nó sẽ thiêu cháy chúng, dù chàng không bị nó làm đau đớn. Chàng phải đứng trong ngọn lửa, các giác quan của chàng phải chịu đựng, rồi nó bao trùm lấy chàng, ngọn lửa sẽ hút xuống trái tim, hãy để nó nhảy múa và chơi quanh chàng, đến khi chàng không còn làm mất đi phân nửa công hiệu của nó nữa. Chàng nghe ta được không, Kallikrates?”
“Tôi nghe theo người, Ayesha,” Leo trả lời, “Nhưng thực ra – tôi không hèn nhát – nhưng tôi hoài nghi ngọn lửa hung dữ đó. Làm sao tôi biết nó sẽ không phá hủy tôi hoàn toàn chứ, vì thế tôi sợ mất đi chính mình và mất đi cả người nữa? Nhưng dù sao đi nữa tôi sẽ làm thế,” cậu nói thêm.
Ayesha nghĩ một phút rồi nói.
“Thật không hay khi chàng lại hoài nghi. Hãy nói cho ta, Kallikrates: nếu chàng thấy ta đứng trong ngọn lửa mà không bị thương tổn, chàng sẽ vào theo chứ?”
“Được,” cậu đáp, “Tôi sẽ bước vào ngay cả khi nó giết tôi. Tôi đã nói tôi sẽ vào bây giờ.”
“Tôi cũng thế,” Tôi kêu than.
“Gì cơ, Holly của ta!” bà ấy cười lớn; “ta nghĩ ngươi không muốn kéo dài ngày tháng. Sao vậy, chuyện này là thế nào?”
“Không, tôi không biết,” Tôi trả lời, “nhưng từ tận trong tim mình, có thứ đang kêu gọi tôi cảm nhận ngọn lửa và sự sống.”
“Tốt,” bà ấy nói, “ngươi không hoàn toàn ngu ngốc. Giờ nhìn đây, ta sẽ tắm mình lần thứ hai trong cái bể sống động này. Ta đành phải tăng thêm nhan sắc và tuổi đời. Nếu không thể, ít ra nó cũng không thể làm hại ta.
“Ngoài ra,” bà ấy tiếp tục sau khi tạm thời dừng lại, “có một nguyên nhân khác sâu sắc hơn khiến ta một lần nữa muốn nhúng mình trong ngọn lửa. Khi lần đầu tiên ta cảm nhận được công hiệu đầy đủ của nó là trong trái tim đầy đam mê của mình và hận thù của Amenartas người Ai Cập, thế nên, dù đấu tranh thoát khỏi đây, đam mê và thù hận đã bị đóng dấu trong tâm hồn ta từ giờ phút buồn thảm đó tới giờ. Nhưng bây giờ đã ngược lại. Bây giờ tâm trạng ta vui vẻ, lòng ta đầy những suy nghĩ tinh khiết nhất, ta cũng muốn thế. Do đó, Kallikrates, ta sẽ gột rửa một lần nữa, khiến ta tinh khiết và sạch sẽ hơn, xứng đáng hơn với chàng. Và cũng do đó, khi tới lượt chàng đứng trong ngọn lửa, hãy làm trái tim xấu xa của chàng trống rỗng, hãy để sự thỏa mãn nhẹ nhàng giữ tâm trí chàng cân bằng. Hãy thả lỏng đôi cánh tâm hồn, đưa tay trước vực thẳm chiêm nghiệm thần thánh này; hãy mơ về nụ hôn của mẹ, hãy quay người nhìn về cái thiện cao cả nhất mà đôi cánh bạc quét qua trong giấc mơ yên bình. Vì từ khi chàng là hạt mầm lúc kinh hãi, sẽ trưởng thành nở ra hoa trái, chính là chàng, vào lúc chàng không nghĩ tới.”
“Bây giờ hãy chuẩn bị, hãy chuẩn bị! Thậm chí nếu giờ phút cuối của chàng đã trong tầm tay, chàng sẽ vẫn sẵn sàng vượt qua Vùng Đất Bóng Tối, đừng xuyên qua Những Cánh Cổng Vinh Quang vào vương quốc của Sự Sống để trở thành đẹp đẽ. Ta nói rồi đấy, hãy chuẩn bị đi!”

Bản gốc: SHE - A History of adventure
Tác giả: H.R. Haggard
Người dịch: Cheryl Pham