CHƯƠNG 24
Đi trên Tấm ván gỗ
Ngày kế tiếp, những
người câm đánh thức chúng tôi trước bình minh; lúc đó chúng tôi đã ngủ đẫy mắt,
cọ rửa qua loa bên bờ suối tuôn trào từ đống tàn tích khu lòng chảo đá cẩm thạch
ở trung tâm ngã tư Phía Bắc cung điện lớn bên ngoài, chúng tôi thấy Bà ấy đang đứng bên cái ổ sẵn sàng để khởi
hành, trong khi Billali già nua và hai người câm khiêng ổ bận rộn thu thập hành
lý. Như thường lệ, Ayesha che mặt giống Thần Sự Thật bằng đá cẩm thạch (dù sao,
tôi tự hỏi liệu bà ấy có lấy ý tưởng che vẻ đẹp của mình từ bức tượng đó không
nhỉ?). Nhưng tôi thấy dường như bà ấy rất chán nản, không có gì tự hào và vui vẻ
khi sở hữu thứ sẽ phản bội bà ấy giữa hàng nghìn phụ nữ cùng kiểu, thậm chí
ngay cả nếu họ che mặt như bà ấy. Bà ta ngước nhìn chúng tôi đi tới – bà khẽ
cúi đầu – chào đón chúng tôi. Leo hỏi bà ấy ngủ thế nào.
“Mệt mỏi, Kallikrates
của ta,” bà ấy trả lời, “mệt mỏi. Tối qua có những giấc mơ kỳ lạ và xấu xí bò
vào não ta, ta không biết chúng báo trước điều gì. Hầu như ta cảm thấy như thể
quỉ dữ phủ bóng đen lên ta; quỉ dữ có thể chạm vào ta bằng cách nào chứ? Ta tự
hỏi,” bà ấy tiếp tục bằng vẻ dịu dàng nữ tính đột ngột, “ta tự hỏi liệu có gì
đó sẽ xảy đến với ta chăng, vì vậy ta chỉ ngủ được một lúc và chờ chàng thức dậy,
chàng có nghĩ giống ta không? Ta tự hỏi, Kallikrates của ta, liệu chàng có muốn
trì hoãn tới lúc ta trở lại, như ta đã chờ đợi chàng trở lại từ bao thế kỷ
qua?”
Rồi không đợi
câu trả lời, bà ấy tiếp tục: “Đi thôi, chúng ta sẽ tạo ra được, vì chúng ta phải
đi xa, trước ngày màu xanh đằng xa kia sinh ra, chúng ta cần đứng ở nơi của Sự
Sống.”
Năm phút sau
chúng tôi lại một lần nữa ở trên con đường xuyên qua thành phố đổ nát mênh
mông, hiện ra lờ mờ trước mắt chúng tôi ở hai bên trong bình minh màu xám theo
cách mỗi lúc một lớn và áp bức. Chỉ khi ánh bình minh đầu tiên bắn tới như mũi
tên vàng xé tan cảnh hoang tàn này, chúng tôi đã đi tới cửa ngõ xa kế tiếp của
bức tường bên ngoài, liếc nhìn lần nữa vẻ uy nghi cổ kính đầy cột trụ chúng tôi
vừa đi qua, (trừ Job, người không bị đám phế tích này quyến rũ) thở dài tiếc nuối
vì chúng tôi không có nhiều thời gian khám phá nó, đi qua con hào lớn, lại đến
một đồng bằng xa hơn.
Khi mặt trời
lên, tinh thần của Ayesha vẫn thế, tới bữa sáng bà ấy mới trở lại bình thường,
bà ấy tươi cười bỏ xuống vẻ trầm mặc trước đó vì căng thẳng nơi bà ấy vừa ngủ đêm
qua.
“Những kẻ man rợ
kia thề rằng Kôr bị ma ám,” bà ấy nói, “thật ra ta tin lời họ, vì ta chưa bao
giờ mệt mỏi đến thế chỉ sau một đêm. Giờ ta mới nhớ ra điều đó. Chính ở chỗ đó
chàng nằm chết dưới chân ta, Kallikrates. Ta sẽ không bao giờ thăm lại nó nữa;
đó là một nơi mang điềm xấu.”
Sau khi dừng lại
nhanh chóng cho bữa sáng, chúng tôi tự thúc ép bằng ý chí cao độ rằng hai giờ
chiều, chúng tôi sẽ tới chân bức tường đá lớn tạo thành miệng núi lửa, lúc này
ngọn núi đã hiện lên cao và dốc đứng trước chúng tôi khoảng 1500 tới 2000 feet.
Chúng tôi dừng ở đó, không quá ngạc nhiên, vì tôi chưa biết chúng tôi nên đi tiếp
thế nào.
“Bây giờ,”
Ayesha nói khi xuống ổ, “chúng ta bắt đầu phải bỏ sức lực, vì chúng ta sẽ chia
tay những người này ở đây, từ lúc này về sau chúng ta phải tự mang vác;” rồi
nói với Billali, “ngươi và những nô lệ này hãy ở đây, chờ chúng ta trở lại. Vào
trưa mai chúng ta sẽ ở đây với các ngươi – nếu không, hãy chờ đợi.”
Billali cúi đầu
khiêm tốn, nói rằng mệnh lệnh uy nghiêm của bà ấy sẽ được tuân theo và họ sẽ dừng
ở đây tới khi họ già.
“Người đàn ông
này, ôi Holly,” Bà ấy nói, chỉ vào
Job; “tốt nhất hắn ta cũng nên ở lại, vì nếu trái tim hắn không cao cả và lòng
dũng cảm của hắn không lớn, không chừng quỉ dữ sẽ vượt qua hắn. Những bí mật của
nơi chúng ta tới không phù hợp với những con mắt bình thường.”
Tôi dịch lại cho
Job, anh ta ngay lập tức tha thiết van nài tôi bằng nước mắt, đừng bỏ lại anh
ta phía sau. Anh ta nói chắc chắn thấy không gì tệ hơn những thứ anh ta đã thấy,
anh ấy sợ chết khiếp với ý nghĩ bị bỏ lại đơn độc với “kẻ câm”, những người mà
anh ta nghĩ có lẽ sẽ chộp lấy cơ hội đặt chậu nung nóng lên anh ta.
Tôi dịch lại những
gì anh ta nói cho Ayesha, bà ấy nhún vai trả lời, “Được thôi, để hắn ta đi, với
ta không sao cả; để nó lên đầu hắn, hắn sẽ mang đèn và thứ này,” rồi bà ta chỉ
vào một tấm gỗ phẳng, dài khoảng mười sáu feet, vốn được buộc theo chiều dài
chiếc võng của bà ấy, tôi từng nghĩ làm rèm che sẽ tốt hơn, nhưng như bây giờ,
chắc vì mục đích chưa biết nào đó liên quan đến công việc kỳ lạ chúng tôi định
làm.
Tiếp theo dù khó
khăn, nhưng tấm ván gỗ rất nhẹ, được đưa cho Job mang, cũng cầm một cây đèn.
Tôi quàng một cây đèn khác trên lưng, cùng thùng dầu, trong khi Leo mang các đồ
dùng và nước. Khi đã xong xuôi, Bà ấy
ra lệnh Billali và sáu người câm khiêng ổ lui lại sau một lùm cây mộc lan đang
nở hoa khoảng một trăm thước, và vẫn phải đứng đó trong đau khổ chết chóc tới
khi chúng tôi biến mất. Họ cúi đầu khiêm tốn rồi đi, trước khi quay đi, ông già
Billali bắt tay tôi thân thiện, thì thầm nói ông ấy mong chính tôi, chứ không
phải ông ấy, mới là người đi trên chuyến thám hiểm tuyệt vời này cùng “Bà ấy – người chúng ta phải tuân lệnh”,
tôi đồng ý với ông ấy. Sau khi bọn họ đi một lúc, nhanh chóng hỏi chúng tôi liệu
đã sẵn sàng chưa, Ayesha quay lại và nhìn lên vách núi dựng đứng.
“Lạy Chúa tôi,
Leo,” Tôi nói, “chắc là chúng ta sẽ không trèo lên cái vách núi đó nhỉ!”
Leo nhún vai, trong
cảnh nửa mê mệt, nửa chờ mong bí mật bao trùm, đúng lúc đó Ayesha đột nhiên bắt
đầu trèo lên vách núi, tất nhiên chúng tôi phải theo bà ta. Thật tuyệt vời khi
thấy vẻ nhẹ nhàng và uyển chuyển khi bà ấy nhảy từ hòn đá này sang hòn đá kia,
tung mình qua gờ đá. Nhưng việc đi lên không khó như tưởng tượng, dù có một hai
chỗ khó đi bị che khuất, thực ra đá vẫn thoai thoải trên sườn dốc, không hoàn
toàn dốc đứng khi lên cao hơn. Không tốn nhiều sức lực, chúng tôi trèo lên độ
cao khoảng năm mươi feet so với nơi chúng tôi vừa đứng dưới, vấn đề rắc rối duy
nhất là quản lý tấm gỗ của Job, vì trong khi đi khoảng năm mươi hay sáu mươi bước
về bên trái điểm xuất phát, chúng tôi đã phải đi ngang như cua. Hiện giờ chúng
tôi tới một mỏm đá, thoạt trông khá hẹp, nhưng mở rộng ra khi chúng tôi đi vào
đó, hơn thế nữa nó có sườn dốc như cánh hoa, vì thế chúng tôi đi theo nó dần dần
tới một đường mòn hay nếp gấp của đá, nó càng lúc càng sâu hơn tới khi giống
như làn đường Devonshire trên đá, hoàn toàn che khuất chúng tôi khỏi cái nhìn của
bất kỳ ai ở sườn núi phía dưới, nếu có ai nhìn. Làn đường này (dường như được tự
nhiên hình thành nên) dài khoảng năm mươi tới sáu mươi bước, rồi bỗng nhiên kết
thúc trong một cái hang, cũng tự nhiên, chạy vuông góc với nó. Tôi chắc đó là một
hang động tự nhiên, không được đào bằng bàn tay con người, vì hình dạng bất thường
và méo mó, vẻ bề ngoài như một vụ nổ ga khủng khiếp thổi thẳng vào ngọn núi,
theo đường ma sát ít nhất. Ngược lại, tất cả các hang động được tổ tiên Kôr đào
đều được cắt gọt đều đặn hoàn hảo và đối xứng. Ở miệng hang, Ayesha dừng lại,
ra lệnh cho chúng tôi thắp hai cây đèn lên, tôi làm theo, đưa một cây cho bà ấy
còn cây kia giữ cho mình. Rồi bà ấy dẫn đầu đi xuống hang, chọn lựa kỹ đường
đi, quả thực cần phải làm thế vì sàn hang rất không đều – đá tảng rải rác như
lòng một con suối, vài nơi lại có hố sâu, rất dễ gẫy chân.
Chúng tôi đi
theo vào hang được hai mươi phút, tôi có thể nhận thấy – rất nhiều khúc cong và
ngã rẽ không dễ đi – dài khoảng một phần tư dặm.
Nhưng cuối cùng
chúng tôi đã dừng lại ở điểm cuối hang, khi tôi vẫn đang cố nhìn xuyên bóng tối,
một dòng khí quét xuống thổi tắt hai cây đèn.
Ayesha gọi chúng
tôi, và chúng tôi rón rén tiến về phía bà ấy, vì bà ấy ở gần ngay phía trước,
được bóng tối hùng vĩ tưởng thưởng cái nhìn tích cực. Trước mặt chúng tôi là một
vực thẳm bằng đá đen, lởm chởm, tan tác và vỡ ra từ xa xưa do một chấn động khủng
khiếp của Tự Nhiên, như thể bị chia rẽ vì sét đánh liên hồi. Cái vực này bao
quanh bởi một vách núi, giả sử dù chúng tôi không thể nhìn thấy, phía xa hơn
cũng vậy, có lẽ rất rộng, nhưng từ trong bóng tối tôi không nghĩ nó có thể rộng
thế. Không thể đi theo đường viền của nó, nó chạy xa bao nhiêu, vì đơn giản điểm
chúng tôi đang đứng rất xa so với bề mặt vách đá, ít nhất 1500 tới 2000 feet,
chỉ một ánh sáng mờ nhạt chiếu xuống chúng tôi từ phía trên. Cửa hang chúng tôi
đi vào có một mũi đá lớn rất gây tò mò, thò ra giữa không trung trong cái vực
trước mặt chúng tôi, cách khoảng năm mươi thước, tới một đỉnh nhọn chỗ cuối,
không giống thứ gì, hình dáng đó tôi có thể nghĩ tới cựa ở chân gà trống. Cái cựa
lớn này gắn vào vách núi mẹ, tất nhiên, vách đó cũng to lớn. Ngược lại, vách
này hoàn toàn không được chống đỡ.
“Chúng ta phải
qua đây,” Ayesha nói. “Cẩn thận kẻo các ngươi chóng mặt, hoặc gió quét các
ngươi xuống vực, thật ra nó không có đáy;” không cho chúng tôi thời gian để sợ,
bà ấy bắt đầu bước theo mũi đá cựa gà, để chúng tôi đi theo sau bà ấy một cách
tốt nhất có thể. Tôi ở bên cạnh bà ấy, rồi đến Job, vất vả kéo tấm ván gỗ,
trong khi Leo đi phía sau. Một cảnh thật tuyệt vời khi thấy người phụ nữ dũng cảm
này không hề sợ hãi lướt đi trong nơi đáng sợ này. Về phần tôi, khi đi được vài
thước, giữa áp suất không khí và cảm giác sợ hãi có thể xảy ra trượt chân, tôi
thấy cần phải dùng tay và đầu gối để bò, hai người kia cũng làm vậy.
Nhưng Ayesha
không bao giờ hạ mình làm điều này. Bà ấy đi, nghiêng mình chống lại những cơn
gió mạnh, dường như không bao giờ mất vị trí dẫn đầu và mất thăng bằng.
Vài phút sau
chúng tôi vượt qua cây cầu kinh khủng này khoảng hai mươi bước, nó hẹp dẫn mỗi
bước đi, rồi đột nhiên gió lớn quét dọc hẻm núi. Tôi thấy Ayesha nghiêng mình
chống lại nó, nhưng cơn gió mạnh cuốn lấy chiếc áo choàng đen, xé nó khỏi người
bà ấy, rồi nó đi xuống vỗ về cơn gió như con chim bị thương. Thật kinh sợ khi
nhìn nó bay đi tới khi biến mất trong bóng tối đen ngòm. Tôi bám vào vách đá,
nhìn quanh, trong khi giống một vật sống, mũi đá cựa gà to lớn khích lệ chúng
tôi bằng âm thanh vo ve. Khung cảnh thực sự tuyệt vời. Chúng tôi lơ lửng ở đó
trong bóng tối giữa đất và trời. Dưới chúng tôi là hàng trăm, hàng trăm bàn
chân trống rỗng đang dần trở nên thẫm màu hơn, tới khi hoàn toàn đen hẳn, tôi
không thể đoán được độ sâu. Phía trên là không gian vui vẻ, dải bầu trời xanh
phía xa xa. Dưới vực thẳm, chúng tôi như trên đỉnh ngọn gió lớn đang gầm rú, cuốn
theo mây và những vòng hơi mù sương, tới khi chúng tôi gần như mù và hoàn toàn
bị nhầm lẫn.
Toàn bộ cảnh tượng
rất hùng tráng và hoàn toàn phi phàm đến mức tôi tin nó thực sự ru ngủ cảm giác
khiếp sợ của chúng tôi, nhưng khoảnh khắc này tôi thường thấy trong mơ, khi thức
dậy khỏi ảo giác, mồ hôi lạnh lẽo ướt sũng.
“Đi tiếp! Đi tiếp!”
thân ảnh màu trắng kêu lên trước chúng tôi, vì áo choàng đã biến mất, Bà ấy khoác một màu trắng, trông giống
linh hồn đang cưỡi cơn gió mạnh bay xuống hơn là một phụ nữ; “Đi tiếp, hoặc các
ngươi sẽ rơi xuống và bị nát thành từng mảnh. Hãy giữ mắt cố định trên mặt đất,
và ôm chặt tảng đá.”
Chúng tôi nghe
theo bà ấy, đau khổ bò theo con đường run rẩy, trước gió rít gào khóc than như
rung lắc, khiến nó than thở như chiếc âm thoa lớn. Khi đi, tôi không biết bao
lâu, giờ chỉ nhìn quanh khi tuyệt đối cần thiết, cuối cùng chúng tôi tới đỉnh mũi
đá cựa gà, là một phiến đá hơi lớn hơn chiếc bàn bình thường một chút, đang đập
mạnh và nhảy như động cơ hơi nước. Chúng tôi nằm trên đó, bám vào bề mặt, và
nhìn nhau, trong khi Ayesha đứng nghiêng trước cơn gió, mái tóc dài chảy xuống,
hoàn toàn không chú ý tới vực sâu bên dưới, chĩa ra trước mặt bà ấy. Rồi chúng
tôi hiểu ra tại sao cần tấm ván gỗ hẹp, thứ Job và tôi đang khổ sở kéo theo.
Trước chúng tôi là một không gian trống, Bên kia là gì chúng tôi không thể nhìn
thấy, chỉ có bóng vách đá đối diện, hay chính là bóng tối của màn đêm.
“Chúng ta phải đợi
một lúc,” Ayesha gọi; “sẽ sáng ngay thôi.”
Lúc đó tôi không
thể tưởng tượng ra ý bà ấy là gì. Có ánh sáng nào nữa ở nơi kinh sợ này? Khi
tôi vẫn đang tự hỏi, đột nhiên, như lưỡi gươm lửa vĩ đại, một chùm sáng từ mặt
trời chiếu xuyên qua bóng tối ảm đạm, đập vào tảng đá chúng tôi nằm, chiếu sáng
thân hình yêu kiều của Ayesha trong vẻ lộng lẫy phi phàm. Tôi chỉ ước tôi có thể
mô tả được vẻ đẹp hoang sơ kỳ diệu của lưỡi gươm ánh sáng này, nằm dọc trong
bóng tối và xô vào những vòng sương mù của vực sâu. Làm sao nó xuất hiện, lúc
đó tôi không biết, nhưng tôi giả thiết có một hàm trũng hay hố sâu trong vách
hang đối diện, khi mặt trời lặn, nó xuyên qua đó theo đường thẳng. Tôi có thể
nói, tất cả chuyện này là hiệu ứng tuyệt vời nhất tôi từng thấy. Ngay tâm của
bóng tối nơi thanh gươm rực sáng đâm vào, trong ánh sáng sống động phi thường
nhất, sống động đến mức từ xa chúng tôi có thể thấy các hạt đá, trong khi bên
ngoài nó – phải, trong vòng vài inch trên cạnh nhọn – không có gì ngoài bóng tối
chụm thành nhóm.
Giờ đây theo đường
đi của ánh sáng, như Bà ấy chờ đợi, đúng
thời điểm chuyến đi này gặp được, cần biết rằng hàng nghìn năm qua vào mùa này,
luôn xảy ra như vậy lúc hoàng hôn, chúng tôi nhìn những gì diễn ra trước mắt.
Trong vòng mười một tới mười hai feet trên đỉnh tảng đá như cái lưỡi nơi chúng
tôi đứng, tương đối xa đáy vực, một hình chóp như bánh đường mọc lên, đỉnh của
nó đối diện chính xác với chúng tôi. Nhưng chỉ cái đỉnh cũng không giúp chúng
tôi nhiều lắm, vì điểm gần nhất trên chu vi của nó cũng cách chúng tôi bốn mươi
feet. Tuy nhiên trên miệng của đỉnh đó, tròn và hơi lõm vào, là một tảng đá phẳng
rất lớn, giống như đá của sông băng – có lẽ từng có một con sông, nhưng những
gì tôi biết đều ngược lại – điểm cuối tảng đá cách chúng tôi khoảng mười hai
feet. Tảng đá lớn này không khác gì một hòn đá xích đu khổng lồ, thăng bằng
chính xác trên cạnh hình chóp hay miệng núi lửa nhỏ, như nửa chiếc vương miện
bên mép ly rượu; vì trong ánh sáng xuyên qua chơi đùa trên đó, chúng tôi có thể
thấy nó đang dao động trong gió.
“Nhanh lên!”
Ayesha nói; “tấm ván gỗ - chúng ta phải đi qua trong khi ánh sáng còn chiếu tới;
giờ nó sắp đi mất rồi.”
“Ôi, Lạy Chúa,
thưa ngài!” Job rên rỉ, “chắc bà ta không muốn chúng ta đi qua từ chỗ này tới
chỗ kia trên thứ này đấy chứ,” tuân theo tôi, anh ta đẩy tấm gỗ dài về phía
tôi.
“Đúng thế đấy,
Job,” Tôi ngạc nhiên trong vui vẻ khủng khiếp, dù ý tưởng đi bộ trên tấm ván
không làm tôi hài lòng hơn anh ta.
Tôi đẩy tấm gỗ
cho Ayesha, giờ đang khéo léo chạy qua vực, điểm cuối của nó là tảng đá xích đu
khổng lồ kia, đầu còn lại nằm trên đỉnh mũi đá cựa gà đầy kích thích. Sau khi đặt
chân lên đó để tránh bị gió thổi bay đi, bà ấy quay sang tôi.
“Từ lần cuối ta ở
đây, Holly,” bà ấy gọi, “giúp hòn đá di chuyển ít đi, ta không chắc nó chịu được
trọng lượng của chúng ta hay không. Thế nên ta sẽ qua trước, vì ta sẽ không bị
hại gì,” không làm gì thêm nữa, bà ấy đặt chân nhẹ nhàng và vững chắc lên cây cầu
yếu ớt đó, một giây sau đã đứng an toàn trên tảng đá nhô ra.
“An toàn rồi,”
bà ấy gọi. “Nhìn này, ngươi giữ lấy tấm ván! Ta sẽ đứng ở đầu kia tảng đá để
không mất cân bằng với trọng lượng lớn hơn nhiều của các ngươi. Nào, đi thôi,
Holly, hiện tại ánh sáng sắp rời chúng ta rồi.”
Tôi đấu tranh với
cái đầu gối, nếu tôi từng cảm thấy kinh hãi trong đời, thì tôi không xấu hổ nói
rằng, tôi do dự và muốn ở lại.
“Chắc chắn ngươi
không sợ,” sinh vật kỳ lạ này lại gọi to lên khi gió tạm lắng, từ nơi bà ấy đứng,
bước đi như con chim lên đỉnh cao nhất của hòn xích đu. “Sau đó Kallikrates
cũng làm thế.”
Điều này trấn định
tôi; rơi xuống vách đá và chết còn tốt hơn bị người phụ nữ này cười nhạo; vì vậy
tôi nghiến răng, một lúc sau tôi đã trên tấm ván gỗ hẹp đáng sợ đang cong xuống,
không gian không đáy bên dưới và quanh tôi. Tôi luôn ghét độ cao lớn, nhưng
chưa bao giờ nhận ra toàn bộ nỗi sợ hãi tình thế này mang lại. Ôi, cảm giác
phát ốm trên tấm ván giữ hai đầu để người chuyển động. Tôi chóng mặt, nghĩ mình
phải rơi rồi; cột sống như kiến bò; dường như tôi đang rơi, niềm vui khi thấy
mình ngã sóng soài trên tảng đá, lên xuống dưới chân tôi như chiếc thuyền trong
lúc biển động, không thể diễn tả thành lời. Những gì tôi biết là trong thời
gian đủ ngắn, tôi cảm ơn Thượng Đế đã bảo vệ tôi đến giờ.
Rồi tới lượt
Leo, dù cậu trông khá lạnh lùng, cậu đi qua như vũ sư nhảy trên dây thừng.
Ayesha giang tay nắm chặt tay cậu, tôi nghe bà ấy nói, “Thật dũng cảm, tình yêu
của ta – thật dũng cảm! Tinh thần người Hy Lạp ngày xưa vẫn sống trong chàng!”
Giờ chỉ còn Job
khốn khổ ở đầu kia vực. Anh ta bò tới tấm ván và kêu gào, “Tôi không thể làm được,
thưa ngài. Tôi sẽ rơi xuống nơi kinh tởm này.”
“Cậu phải làm,” Tôi
nhớ đã nói bằng vẻ mặt hài hước không phù hợp – “cậu phải làm, Job, nó dễ như bắt
ruồi thôi.” Tôi cho rằng phải nói thế để thỏa mãn ý niệm của mình, vì cách nói
đó truyền tải ý tưởng dễ dàng thật tuyệt vời, thực tế tôi không biết còn hành động
nào khó hơn bắt ruồi – trừ khi trời ấp áp, thực ra là bắt muỗi.
“Tôi không thể,
thưa ngài – tôi không thể, thật đấy.”
“Hãy bảo anh ta
đi, hoặc để anh ta dừng lại và chết ở đó. Nhìn xem, ánh sáng đang biến mất dần!
Một lát nữa thôi nó sẽ tắt!” Ayesha nói.
Tôi nhìn. Bà ấy
đúng. Mặt trời đang xuống dưới cái hố trên vách núi, tia sáng xuyên qua đó tới
chỗ chúng tôi.
“Nếu cậu dừng ở
đó, Job, cậu sẽ chết một mình,” Tôi gọi to; “ánh sáng sắp đi mất rồi.”
“Đi thôi, hãy là
một người đàn ông, Job,” Leo gầm lên; “Nó rất dễ.”
Được van nài,
Job khốn khổ hét lên kinh hãi, gương mặt hấp tấp hướng xuống tấm ván gỗ - anh
ta không dám, đổ lỗi cho mình, cố đi lên nó, bắt đầu thúc đẩy bản thân vượt qua
trong cơn co giật, đôi chân khốn khổ của anh ta rủ xuống hai bên trong hư không
bên dưới.
Cơn co giật tàn
bạo trên tấm ván yếu ớt của anh ta làm tảng đá lớn, chỉ cân bằng vài inch trên
phiến đá, dao động một cách đáng sợ, làm mọi chuyện trở nên tệ hơn, khi anh ta
đi được nửa đường, tia sáng mờ nhạt bỗng nhiên biến mất, như ngọn đèn bị dập tắt
trong phòng che màn, để toàn bộ không gian hoang dã trong bóng tối.
“Thôi nào, Job,
vì Chúa!” Tôi hét lên trong đau đớn sợ hãi, trong khi tảng đá đã dần dịch chuyển
sang cánh, rung chuyển dữ dội tới mức khó mà bám vào được. Tình hình thật sự
kinh khủng.
“Chúa hãy thương
xót con!” Job khốn khổ kêu khóc trong bóng tối. “Ôi, cái ván đang trượt!” rồi
tôi nghe thấy tiếng động rất mạnh, và nghĩ thế là anh ta đã đi đời rồi.
Nhưng lúc đó,
bàn tay giang rộng của anh ta siết chặt một cách đau đớn trong không trung, gặp
bàn tay tôi, rồi tôi kéo lên – ôi, tôi đã kéo lên bằng tất cả sức mạnh mà Thượng
Đế đáng kính trao dư thừa cho tôi – Job thở hổn hển trên tảng đá cạnh tôi trong
niềm vui sướng. Nhưng tấm ván gỗ! Tôi cảm thấy nó trượt xuống, nghe thấy nó đập
vào khối đá nhô ra, rồi biến mất.
“Lạy Chúa!” Tôi
kêu lên. “Chúng ta sẽ quay lại thế nào đây?”
“Cháu không biết,”
Leo trả lời trong bóng tối. “’Cực nhọc ngày nào biết ngày đó’, Con xin cảm ơn
vì đã được ở đây.”
Nhưng Ayesha chỉ gọi bảo tôi nắm lấy tay bà ấy
và đi theo sau bà ấy.Bản gốc: SHE - A History of adventure
Tác giả: H.R. Haggard
Người dịch: Cheryl Pham
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét