Những gì Chúng tôi đã Nhìn thấy
Dừng một chút,
Ayesha dường như đang tập trung sức mạnh cho thử thách điên cuồng này, trong
khi đó chúng tôi bám vào nhau chờ đợi trong im lặng hoàn toàn.
Cuối cùng, từ
phía xa xa, âm thanh rì rào đầu tiên vang tới, lớn dần tới khi nó bắt đầu vỡ ra
và rống lên từ xa. Khi nghe thấy nó, Ayesha nhanh chóng tháo tấm vải phủ như
sương xuống, tháo lỏng con rắn vàng trên chiếc váy dài, rồi lắc mái tóc đẹp đẽ
như tấm vải, chiếc váy dài trượt xuống thay cho thắt lưng hình con rắn uốn
quanh bà ấy, bên ngoài là lớp tóc dài phủ xuống. Bà ấy đứng đó trước mặt chúng
tôi như Eve đứng trước Adam, không mặc gì ngoài những ổ khóa buộc tóc phong
phú, quanh bà là một dải vàng; không lời nào có thể nói được vẻ ngọt ngào của
bà ấy – thần thánh biết bao. Bánh xe lửa sấm sét tới ngày một gần hơn, khi
chúng tới, bà đẩy một cánh tay ngọc ngà qua mái tóc đen dày và quấn nó quanh cổ
Leo.
“Ôi, tình yêu của
ta, tình yêu của ta!” bà ấy thì thầm, “chàng có từng biết ta đã yêu chàng thế
nào không?” bà ấy hôn lên trán cậu, rồi đi tới đứng vào trong con đường của ngọn
lửa của Sự Sống.
Tôi vẫn còn nhớ,
trong thâm tâm tôi rất cảm động về lời nói và hành động hôn lên trán của bà. Nó
giống như nụ hôn của người mẹ, dường như truyền theo cả phúc lành.
Âm thanh ầm ầm
cuồn cuộn tới, như âm thanh khu rừng bị san phẳng bởi gió lớn, rồi tung lên rất
nhiều cỏ, sấm sét dội xuống sườn núi. Nó mỗi lúc một gần; giờ đây những ngọn lửa
sáng lấp lóe, tiền thân của những cột trụ lửa xoay tròn, đang tràn tới như mũi
tên xuyên qua không gian hồng rực; giờ góc cạnh cột trụ sắp hiện ra. Ayesha
quay người hướng về nó, giang tay chào đón nó. Nó đi rất chậm chạp, liếm vòng
quanh bà ấy bằng ngọn lửa. Tôi thấy ngọn lửa chạy lên thân thể bà. Tôi thấy bà ấy
nâng nó lên bằng hai tay như thể đó là nước, rót nó vào đầu mình. Tôi còn thấy
bà ấy mở miệng rồi đưa nó xuống phổi, khung cảnh thật kinh hãi và tuyệt đẹp.
Rồi bà ấy dừng lại,
giang rộng cánh tay, đứng yên đó, nụ cười rực rỡ trên mặt, như thể bà ấy là
Linh Hồn thực sự của Ngọn Lửa.
Ngọn lửa thần bí
chơi đùa và đi xuống những chiếc khóa tóc đen quấn quanh của bà, kết hợp rồi xoắn
sít quanh chúng như những dải buộc vàng; nó tỏa sáng bộ ngực và bờ vai ngọc
ngà, mái tóc xõa hai bên, nó trượt dọc cổ họng thuôn thẳng và đi qua những đường
nét tinh tế, như tìm kiếm ngôi nhà bằng con mắt rực rỡ đang tỏa sáng, tỏa sáng,
lóng lánh hơn nhiều tinh chất trong linh hồn.
Ôi, bà ấy đẹp biết
bao trong ánh lửa! Không thiên thần nào trên thiên đường có thể mang vẻ đẹp vĩ đại
hơn thế. Thậm chí giờ trái tim tôi vẫn ngây ngất khi hồi tưởng về cảnh đó, khi
bà ấy đứng mỉm cười trước gương mặt sửng sốt của chúng tôi, tôi muốn dành một nửa
thời gian còn lại của mình trên đời để nhìn bấy ấy như thế một lần nữa.
Nhưng đột ngột –
đột ngột hơn nhiều so với tôi có thể mô tả - một biến đổi trên gương mặt bà ấy,
biển đổi tôi không thể xác định hay giải thích, nhưng thay đổi không hề ít. Nụ
cười biến mất, vẻ khô khan cứng nhắc hiện ra; gương mặt tròn dường như bị bó chặt
lại, như thể lo lắng to lớn để lại dấu ấn trên đó. Đôi mắt vẫn rực rỡ, nhưng mất
đi ánh sáng, thân hình hoàn toàn dựng đứng.
Tôi dụi mắt,
nghĩ mình đang là nạn nhân của ảo giác, hay khúc xạ của ánh sáng mạnh sinh ra ảo
ảnh quang học; khi đó cây cột trụ rực lửa chầm chậm xoắn lại và ầm ầm như sấm dậy
rời khỏi lòng đất lớn, bỏ lại Ayesha đứng ở nơi nó vừa đi qua.
Ngay khi nó đi,
bà ấy bước về phía Leo – với tôi dường như không còn con suối uyển chuyển trong
mỗi bước đi của bà ấy nữa – giang tay đặt lên vai cậu ấy. Tôi nhìn vào cánh tay
bà. Vẻ tròn trịa và đẹp đẽ của nó đâu rồi? Nó trở nên mỏng dính và góc cạnh.
Còn gương mặt bà ấy – Lạy Chúa! – gương mặt
bà ấy đang biến đổi già nua dần trước mắt tôi kìa! Tôi nghĩ Leo cũng thấy;
cậu ấy có lẽ đã lùi lại một hai bước.
“Chuyện gì thế,
Kallikrates của ta?” bà ấy nói, giọng nói – có chuyện gì với giai điệu sâu lắng
và ly kỳ trước đây thế? Chúng cao vút và vỡ ra.
“Tại sao, gì thế
này – gì thế này?” bà ấy lúng túng. “Ta cảm thấy choáng váng. Chắc chắn chất lượng
ngọn lửa không thay đổi. Chẳng lẽ nguyên lý của Sự Sống đã thay đổi? Hãy nói
cho ta, Kallikrates, chuyện gì xảy ra với mắt ta? Ta không thấy rõ nữa,” bà ấy
đặt tay lên đầu và chạm vào mái tóc – ôi, kinh
hoàng của mọi kinh hoàng! Toàn bộ mái tóc rơi xuống sàn.
“Ôi, nhìn kìa! – nhìn kìa! – nhìn kìa!” Job
rít lên, giọng the thé chói tai vì kinh hoàng, mắt anh ta gần như rơi ra khỏi đầu,
rồi sùi bọt trên miệng. “Nhìn kìa! – Nhìn
kìa! – nhìn kìa! Bà ấy đang teo lại! bà ấy đang biến thành một con khỉ!”
Anh ta ngã xuống đất, sùi bọt mép và nghiến răng liên tục.
Thật vậy – tôi
chết ngất ngay lúc viết những dòng này khi hồi tưởng lại cảnh tượng sống động
kinh hoàng đó – bà ấy đang teo lại; con rắn vàng bao quanh thân thể yêu kiều
trước kia trượt trên hông rơi xuống đất; bà ấy nhỏ dần nhỏ dần; làn da đổi màu,
những chỗ trắng trẻo hoàn hảo biến thành màu nâu vàng bẩn thỉu, như một mảnh giấy
da khô héo. Bà ấy cảm nhận được bước đầu: bàn tay tinh tế giờ không còn gì
ngoài bộ móng vuốt, phần còn lại trông như một xác ướp Ai Cập bị bảo quản tệ hại,
rồi bà ấy dường như nhận ra kiểu thay đổi nào mình đang trải qua, bà ta rít lên
– ôi, bà ấy đã rít lên! – bà ấy cuộn lại trên sàn và gào rít!
Bà ấy nhỏ dần,
nhỏ dần, tới khi không lớn hơn một con khỉ. Bây giờ lớp da đã nhăn nheo thành
hàng triệu nếp, trên gương mặt không ra hình hài là dấu ấn tuổi tác không tả nổi.
Tôi chưa từng thấy gì giống thế; không ai thấy gì ngoài tuổi tác đáng sợ chạm
khắc trên khuôn mặt kinh sợ đó, giờ không lớn hơn gương mặt đứa trẻ hai tháng
tuổi, dù hộp sọ cùng kích cỡ, hãy để mọi người cầu nguyện họ đừng bao giờ thấy
vậy.
Cuối cùng bà ấy
nằm im, chỉ di chuyển yếu ớt. Bà ấy, người hai phút trước vẫn hiện ra trước
chúng tôi là một phụ nữ xinh đẹp nhất, cao quí nhất, lộng lẫy nhất thế gian từng
thấy, giờ bà ấy vẫn ở trước mặt chúng tôi, gần đám tóc đen, không lớn hơn một
con khỉ, và gớm ghiếc – ôi, quá gớm ghiếc. Hãy nghĩ đi – mỗi lần tôi nghĩ về điều
đó – đó là cùng một người đấy!
Bà ấy đang chết:
chúng tôi nhìn thấy điều đó, cảm ơn Chúa – vì trong lúc sống bà ấy có thể cảm
nhận được, bà ấy đã cảm nhận được điều gì? Bà ấy giơ cánh tay xương xẩu lên, mù
mờ nhìn quanh, quay đầu chậm rãi từ bên này sang bên kia như một con rùa. Bà ấy
đã không thể nhìn được, vì đôi mắt trắng dã bị phủ một lớp màng sừng. Ôi, cảnh
tượng bi ai khủng khiếp làm sao! Nhưng bà ấy vẫn không thể nói được.
“Kallikrates,”
bà ấy khàn khàn run rẩy. “Đừng quên ta, Kallirates. Thật hổ thẹn; ta sẽ trở lại,
sẽ lại xinh đẹp một lần nữa, ta thề đấy – đó là sự thật! Ôi – i – i!” bà gục đầu,
và bất động.
Bà ấy đã ngã xuống
và chết đúng chỗ hơn hai mươi thế kỷ trước bà giết chết linh mục Kallikrates.
Tôi không biết
chúng tôi cứ như vậy bao lâu. Rất nhiều giờ, tôi cho là thế. Cuối cùng tôi mở mắt,
hai người kia vẫn nằm dài trên sàn. Ánh sáng hồng rực vẫn bung ra như bình minh
trên thiên đường, những vòng bánh xe sấm sét của Linh Hồn Sự Sống vẫn cuộn tới
lui trên con đường quen thuộc của nó, vì tôi bị cái cột trụ hùng vĩ đó đi qua
làm tỉnh giấc. Chỗ đó cũng có một thân hình như con khỉ nhỏ bé gớm ghiếc đang nằm,
phủ lớp da vàng nhăn nheo, đó từng là Bà ấy
lộng lẫy. Than ôi! Không phải một giấc mơ xấu xí – đó là hiện thực kinh khủng
và chưa từng có!
Chuyện gì gây ra
biến đổi gây sốc đó? Đặc tính tự nhiên của Ngọn Lửa mang tới sự sống đã thay đổi
ư? Có lẽ nào tinh chất của Cái Chết đã thay cho tinh chất của Sự Sống? hay thân
thể từng chịu tác dụng tuyệt vời của nó không thể chịu đựng thêm nữa, nên nếu
hành động này lặp lại – không phải vấn đề thời gian trôi qua – mà hai sự thẩm
thấu hòa trộn vào nhau, khiến thể xác phản ứng trở lại như trước khi nó chạm
vào tinh chất của Sự Sống? Điều này khiến Ayesha bị lão hóa đột ngột và khủng
khiếp, đúng như tuổi đời hai nghìn năm tác động thật sự lên bà ấy. Bản thân tôi
không có chút hoài nghi nào dù nhỏ nhất, rằng cơ thể giờ đang nằm trước mặt tôi
chính là của một phụ nữ từng đó tuổi, bằng một cách kỳ diệu, sự sống được duy
trì trong người bà ấy cho tới khi qua đời ở tuổi hai mươi hai thế kỷ.
Nhưng ai biết được
chuyện gì đã xảy ra chứ? Đó là thực tế. Từ giờ phút đáng sợ đó, tôi nghĩ không
cần trí tưởng tượng to lớn mới nhìn thấy ngón tay Thượng Đế trong chuyện này.
Ayesha đã khóa chặt mình trong ngôi mộ sự sống từ niên đại này sang niên đại
khác để chờ đợi người bà ấy yêu tới, nhưng một thay đổi nhỏ đã xảy ra trên đời.
Nhưng Ayesha mạnh mẽ và hạnh phúc trong tình yêu của mình, khoác lên tuổi trẻ bất
tử và vẻ đẹp như nữ thần, cùng sự thông thái qua hàng thế kỷ, có thể tạo ra
cách mạng xã hội, không chừng sẽ làm thay đổi số phận Loài Người. Bà ấy đã chống
lại luật tự nhiên, dù bà ấy rất mạnh, cũng bị quét trở lại hư vô – quét trở lại
trong xấu hổ và nhạo báng ghê gớm!
Vài phút sau tôi
lại nằm yếu ớt hồi tưởng lại những kinh hoàng trong đầu, trong khi sức lực dần
trở lại, nhanh chóng làm không khí sôi nổi. Rồi tôi nghĩ tới những người khác,
và loạng choạng bước đi, không biết liệu có thể nâng họ dậy không. Nhưng thoạt
tiên tôi nhặt lên chiếc váy dài và tấm khăn mỏng như sương của Ayesha mà bà ấy
dùng để che đi nhan sắc rực rỡ khỏi mắt con người, ngăn đầu mình không nhìn vào
đó, tôi phủ lên những gì còn lại ghê sợ của một người lộng lẫy đã chết, gây sốc
với hình ảnh thu nhỏ về nhan sắc và tuổi đời của con người. Tôi làm thật nhanh,
sợ rằng Leo sẽ tỉnh lại và nhìn thấy.
Rồi bước tới khối
tóc đen lớn đầy mùi nước hoa trên cát, cúi đầu xuống chỗ Job - giờ đang nằm úp
mặt, tôi lật anh ta lên. Cánh tay anh ấy rơi trở lại một cách không mong muốn,
mang theo cái lạnh rùng mình xuyên qua tôi, tôi liếc nhanh anh ta. Một cái nhìn
là đủ. Người đầy tớ già dặn và trung thành của chúng tôi đã chết. Thần kinh anh
ấy đã vỡ ra trước những gì nhìn thấy và trải qua, hoàn toàn bị phá nát trước cảnh
tượng thảm khốc vừa rồi, anh ấy chết vì sợ hãi, hoặc trong cơn co giật do cảnh
khủng bố mang lại. Tôi chỉ nhìn vào gương mặt anh ta là thấy điều đó.
Một cú đánh
khác; có lẽ giúp mọi người hiểu trải nghiệm chúng tôi đi qua đáng sợ áp đảo đến
mức nào – chúng tôi không cảm nhận được nó lúc đó. Có lẽ người đồng hành khốn
khổ bị chết khá tự nhiên. Khi Leo tới chỗ anh ta, cậu đã rên lên và run rẩy tay
chân khoảng mười phút, tôi nói với cậu ấy Job đã chết, cậu chỉ bảo, “Ôi!” Các bạn
biết đấy, không phải là vô cảm, vì cậu ấy và Job đã gắn bó với nhau rất nhiều;
cậu thường kể về anh ta với sự tiếc nuối và tình cảm sâu sắc. Chỉ là lúc này thần
kinh của cậu không thể chịu đựng thêm nữa. Cây đàn hạc có thể phát ra âm thanh
có chất lượng nhất định, nhưng nó đã bị đánh đập nặng nề.
Phải, tôi đành tự
dốc sức làm Leo phục hồi, trong niềm tin vô hạn của mình, tôi nghĩ cậu chưa chết,
chỉ ngất xỉu, cuối cùng tôi đã thành công, như tôi đã nói, rồi cậu đứng dậy;
còn tôi thấy một thứ đáng sợ khác. Khi chúng tôi vào nơi kinh hãi này, mái tóc
xoăn của cậu vẫn vàng hơi hung đỏ, giờ đã thành màu xám, theo dòng thời gian nếu
chúng tôi ra tới bên ngoài, nó sẽ trắng như tuyết. Hơn nữa, trông cậu già đi
hai mươi tuổi.
“Chuyện gì vậy,
nhà nghiên cứu sinh già?” cậu ấy nói bằng giọng trống rỗng, chết chóc, khi đầu
óc cậu sáng tỏ một chút, hồi tưởng lại những gì đã xảy ra khiến nó thành ra thế
này.
“Cố lên và ra khỏi
đây, bác cho là như thế,” tôi đáp; “trừ khi cháu muốn đi vào nó,” tôi chỉ vào cột
lửa lại đang cuộn tới lần nữa.
“Cháu muốn đi
vào nếu cháu chắc nó có thể giết cháu,” cậu cười nhẹ. “Thật đáng nguyền rủa,
cháu đã do dự làm điều này. Nếu cháu không hoài nghi, bà ấy sẽ không bao giờ thử
chỉ đường cho cháu. Nhưng cháu không chắc. Ngọn lửa có thể có hiệu quả ngược lại
với cháu. Nó có thể làm cháu bất tử; nhà nghiên cứu sinh già, cháu không kiên
nhẫn đợi hàng nghìn năm chờ bà ấy trở lại như bà ấy đã làm với cháu. Cháu tốt
hơn nên chết khi giờ khắc của cháu tới – cháu rất vui vì nó không còn xa nữa – đi
trên con đường của cháu để tìm kiếm bà ấy. Bác cứ đi vào nếu bác muốn.”
Nhưng tôi chỉ lắc
đầu, sự phấn khích của tôi đã chết trong rãnh nước, sự chán ghét sống bất tử trở
lại bên tôi mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Hơn nữa, chúng tôi cũng không biết tác dụng
của ngọn lửa sẽ thế nào. Kết quả trên Bà ấy
không có tính khích lệ, nguyên nhân chính xác gây ra chuyện đó, tất nhiên chúng
tôi không biết.
“Phải, con trai
của ta,” Tôi nói, “chúng ta không thể dừng ở đây trừ khi muốn đi theo con đường
của hai người kia,” tôi chỉ vào đống nhỏ dưới lớp vải trắng và cái xác cứng lại
của Job khốn khổ. “Tốt nhất chúng ta nên đi thôi. Nhưng mong rằng những cây đèn
sẽ còn cháy được,” tôi cầm một cây lên và nhìn nó, chắc đủ dùng.
“Còn chút dầu
trong bình,” Leo nói không khác biệt mấy – “nếu bình chưa vỡ.”
Tôi kiểm tra cái
bình – nó còn nguyên vẹn. Tôi run rẩy thắp đèn – thật may vẫn còn ít bấc bằng vải
lanh chưa cháy hết. Tôi thắp chúng bằng một thanh sáp. Khi đó chúng tôi nghe thấy
cột trụ rực lửa lại đi tới một lần nữa như trong hành trình không bao giờ kết
thúc của nó, nếu thế thì quả thực, chính cái cột trụ đó cứ đi qua đi lại theo
vòng tròn.
“Chúng ta hãy đi
nhìn nó tới một lần nữa,” Leo nói; “chúng ta sẽ không bao giờ còn nhìn thấy nó
lại lần nữa trên đời.”
Có lẽ hơi tò mò
nhàn rỗi, nhưng dù sao tôi cũng đã đồng ý, chúng tôi đợi tới khi nó xoay chầm
chậm quanh trục, bùng lên và gầm thét như sấm; tôi nhớ đã tự hỏi cùng một cảnh
này diễn ra trong lòng trái đất đã bao nhiêu nghìn năm rồi, sau bao nhiêu nghìn
năm đó, nó vẫn tiếp tục diễn ra. Tôi cũng tự hỏi, liệu có đôi mắt đã chết nào
có thể đánh dấu lại con đường của nó, hay đôi tai đã chết nào hồi hộp bị âm
thanh hùng vĩ của nó cuốn hút không. Tôi không nghĩ ai có thể làm được. Tôi tin
chúng tôi là những con người cuối cùng từng thấy cảnh tượng phi phàm này. Hiện
tại nó đã đi mất rồi, và chúng tôi cũng quay đi.
Nhưng trước khi
đi, mỗi người chúng tôi đều cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Job và lắc lắc. Đó là
cách tưởng niệm đáng sợ, nhưng là cách duy nhất trong khả năng của chúng tôi để
thể hiện sự tôn trọng với người trung thành đã chết và làm nghi thức đám tang
cho anh ấy. Đống vải trắng chúng tôi không dám mở ra. Chúng tôi không mong nhìn
lại cảnh tượng khủng khiếp đó. Nhưng chúng tôi đi tới đống tóc cuộn sóng rơi khỏi
người bà ấy trong thống khổ vì biến đổi ghê gớm đó tồi tệ hơn cả một nghìn cái
chết tự nhiên, mỗi chúng tôi đều cầm lấy cái khóa tỏa sáng trên đó, những chiếc
khóa đó chúng tôi vẫn còn giữ, là kỷ vật duy nhất còn lại của Ayesha, nó nằm
trong khối hoàn hảo tạo nên sự duyên dáng và lộng lẫy của bà ấy. Leo đưa tóc đầy
hương nước hoa lên môi cậu.
“Người bảo cháu
đừng quên người,” cậu khàn giọng nói; “rồi thề thốt rằng chúng cháu sẽ gặp lại.
Lạy Chúa! Cháu sẽ không bao giờ quên người. Cháu thề nếu chúng ta còn sống rời
khỏi nơi này, cháu sẽ không bao giờ nói gì với bất kỳ người phụ nữ còn sống nào
khác, dù đi bất cứ nơi đâu, cháu sẽ vẫn chờ đợi người chung thủy như người đã
chờ đợi cháu.”
“Được,” Tôi tự
nghĩ, “nếu bà ấy trở lại xinh đẹp như chúng ta biết. Cứ cho là bà ấy quay lại
như thế đi!” [*]
[*] Đó là một suy nghĩ đáng sợ, dù sao, gần như toàn bộ tình yêu sâu sắc
của chúng ta với phụ nữ, người không bị lệ thuộc vào chúng ta – trong hiện thân
đầu tiên – dựa vào vẻ bề ngoài của chính họ. Nếu chúng ta mất họ, rồi lại tìm
thấy họ, sẽ thấy thật đáng sợ, dù họ vẫn thế, nhưng liệu chúng ta sẽ vẫn còn
yêu họ ư? – L.H.H.
Sau đó chúng tôi
đi. Chúng tôi đi, bỏ lại hai người đó ở nơi hiện diện của giếng trời hay suối
nguồn của Sự Sống, nhưng đã bị Thần Chết lạnh lùng mang đi. Họ nằm trông đơn độc
biết bao, yếu ớt biết bao! Đống nhỏ kia là của một sinh vật thông thái nhất,
xinh đẹp nhất, tự tin nhất hai nghìn năm qua – tôi khó có thể gọi người phụ nữ ấy
– trong vũ trụ này. Bà ấy đã từng độc ác theo cách của mình; nhưng than ôi!
Trái tim con người yếu đuối vậy đấy, tội ác không làm mất đi vẻ duyên dáng của
bà. Quả thực, tôi không có cách nào chắc rằng không nói thêm nữa. Cuối cùng, đó
là một trật tự vĩ đại, không gì có ý nghĩa hay nhỏ bé với Ayesha.
Còn Job khốn khổ
nữa! Dự cảm của anh ấy đã thành sự thật, anh ta đã có kết cục của mình. Phải,
anh ấy có nơi chôn cất kỳ lạ - không kẻ quê mùa Norfolk nào đã từng hay sẽ có
thể gặp chuyện ly kỳ thế này; nằm cùng ngôi mộ với xương cốt khốn khổ của Bà ấy đầy uy quyền.
Chúng tôi nhìn họ
lần cuối và dòng chảy cuồn cuộn hồng rực không tả nổi nơi họ nằm, rồi với trái
tim trĩu nặng, chúng tôi để họ lại, những con người tan nát bò lên – tan nát đến
mức từ bỏ cơ hội có cuộc đời bất tử, vì mọi thứ làm cuộc sống có giá trị đã đi
khỏi chúng tôi, và chúng tôi biết rằng, kéo dài cuộc đời vô định của mình chỉ
là kéo dài đau khổ của chính mình mà thôi. Vì thế, phải, cả hai chúng tôi – từng
ngắm nhìn Ayesha, sẽ vĩnh viễn không thể quên được bà ấy khi ký ức và nhân dạng
vẫn còn. Cả hai chúng tôi cùng yêu bà ấy bây giờ và mãi mãi, bà ấy đã được đóng
dấu và được khắc vào trái tim chúng tôi, không người phụ nữ hay mối quan tâm
nào khác có thể san bằng vẻ lộng lẫy đó. Còn tôi – như bị châm đốt – tôi đã và
đang không có quyền nghĩ về bà ấy. Vì bà đã nói với tôi, tôi không là gì với bà
ấy, không bao giờ, trước dòng Thời Gian thăm thẳm khôn dò, trừ khi hoàn cảnh thực
sự thay đổi, nếu ít ra có một ngày hai người đàn ông yêu một phụ nữ mà cả ba
cùng hạnh phúc. Đó là hy vọng duy nhất trong trái tim tan nát của tôi, một hy vọng
mờ nhạt. Tôi không còn gì nữa. Tôi đã phải trả cái giá nặng nề, bằng tất cả những
gì tôi có ở đây và sau này, đó là phần thưởng duy nhất của tôi. Với Leo lại
khác, tôi thường ghen tị với hạnh phúc của cậu ấy, vì nếu Bà ấy đúng - trí tuệ và sự khôn ngoan của bà ấy chưa từng thất bại,
trừ tiền lệ trường hợp riêng của bà ấy, tôi nghĩ hầu như không có khả năng cậu ấy
sẽ chờ đợi trong tương lai. Nhưng tôi chả có gì – đánh dấu sự ngu ngốc và yếu
đuối của trái tim con người, hãy để cậu ấy học được sự khôn ngoan từ chuyện này
– tôi không muốn làm điều ngược lại. Ý tôi là tôi hài lòng cho đi những gì đã
cho và sẽ luôn luôn thế, ký ức về những lời nói tốt đẹp, hy vọng một ngày trong
tương lai xa xôi không dám mơ tới nhận được một hai nụ cười ngọt ngào, một chút
tình bạn nhẹ nhàng, một chút biểu hiện để cảm ơn sự tận tâm của tôi cho bà ấy –
và cho Leo.
Nếu đó không phải là tình yêu thực sự, tôi không
biết đó là gì, tất cả những gì tôi phải nói là, thật tệ khi một người đàn ông trông
già hơn tuổi trung niên của mình, lại rơi vào chuyện này.
Bản gốc: SHE - A History of adventure
Tác giả: H.R. Haggard
Người dịch: Cheryl Pham