Thứ Bảy, 23 tháng 11, 2013

Sự thay đổi

Sống trong cô đơn quá lâu sẽ không thích đám đông và giao tiếp.
Quãng đời phẳng lặng và yên bình quá dài khiến người ta lười biếng, ỉ lại, và ỳ trệ trí não cũng như vận động. Khả năng phản ứng trước đổi thay hay biến cố sẽ rất hạn chế.

Đôi lúc mệt mỏi vì một vài thứ rất thân thuộc, nhưng quá vô tâm. Một chút cảm giác mất mát, cô quạnh.

Đôi khi thấy cần thiết phải kiếm tìm, cần thiết phải bị giục giã, nhưng có lẽ đúng là ỳ trệ quá rồi, tay chân và tâm can lóng ngóng và tự ti.

Sự thay đổi đến từ đâu, và như thế nào?
Thay đổi từ những thứ nhỏ nhất có giúp cảm giác thành tựu hơn chút nào không?

Sống chơi vơi như thế, ngột ngạt lắm. Đau lòng cho một kiếp người.
Dù vẫn tự ảo tưởng huyễn hoặc một chút về bản thân để có cảm giác tồn tại.
Nội tại cũng mờ mịt.
Phải AQ một chút để có động lực sống tiếp chứ.

30, mà sao cuộc đời như đã tàn úa, lụi hết về nơi nao.

Thứ Tư, 6 tháng 11, 2013

...

Bạn sẽ trở thành người mà bạn hay nghĩ đến nhất.

Hài à, a di đà phật. Con phải thay đổi suy nghĩ về bản thân mới được.

Yêu bản thân mình đi nào. Phải tự hào về mình mới được chứ.

Hi vọng suy nghĩ sẽ tạo ra ý tưởng. Ý tưởng phát sinh hành động. Hành động hình thành thói quen. Thói quen tạo ra tính cách. Tính cách tạo nên số phận.

Nhưng số phận mình vẫn mãi cô độc mỏi mệt đấy thôi.
Ôi trời, suy nghĩ của tôi. Đáng thương đến tuyệt vọng.

Đang nghĩ gì

Đôi lúc tôi nhìn nắng vàng và trời xanh rực rỡ. Tôi tự hỏi, tôi cần phải nghĩ gì.
Đôi lúc tôi nhìn ánh mắt bàng quang và xoi mói của những người tôi biết xung quanh. Tôi tự nói, bỏ qua đi, mày không còn ở tuổi 20.
Đôi lúc tôi nghe câu nói rền rĩ, chờ đợi của mẹ. Tôi tự nhủ, cố làm ra vẻ vui tươi hồn nhiên đi nào.
Đôi lúc tôi nhìn ánh mắt xa lạ và lặng lẽ của em trai. Tôi tự hiểu, ai có phận người đó thôi, từ giờ sẽ có nhiều thay đổi, em trai ạ.
Đôi lúc tôi gặp vài câu hỏi kiếm chuyện làm quà của một người bâng quơ. Tôi tự trách mình, sao phải tự ti đến thế, nhưng thực sự, tôi đã và đang rất tự ti.
Có lúc tôi tình cờ gặp bạn hay đồng nghiệp cũ, người ta cố gắng tỏ ra thật tử tế, lịch sự đến khách sáo. Tôi tự hỏi mình, tình trạng hôn nhân làm khoảng cách tôi với mọi người xa hơn, hay chính tôi chọn thế.
Rồi tôi làm việc nhưng cố gắng tạo một khoảng cách với mọi người. Tôi tự nghĩ, 30 không còn là tuổi để bạn phải cố gắng làm những việc hay tạo quan hệ với những người mình không thích.
Rồi tôi tham gia vào vài hoạt động giải trí hiếm hoi. Tôi tự im lặng.
Rồi tôi nhìn vào cuộc đời đã qua, và những giấc mơ khát khao đã chết. Tôi hiểu, tôi vô vị, nhàm chán, ấu trĩ đến đáng thương.
Rồi tôi nhìn thời gian. Tôi đắn đo tìm lối thoát.
Rồi tôi nhìn cuộc đời đầy màu sắc. Tôi thấy mình quá cô đơn.
Rồi tôi nói chuyện với bố. Con tự kỷ và tuyệt vọng rồi bố ạ.

Tôi tự nhìn vào tôi. Tôi không còn nhận ra chính mình.

Thứ Bảy, 26 tháng 10, 2013

Trai đẹp...Giá trị và năng lực của nhan sắc

Các bà các cô quanh tôi dạo này thi nhau bàn tán về trai đẹp. Từ anh chàng arab bị trục xuất, hoàng tử arab với gia tộc toàn mỹ nam, mỹ nữ, tới Roberto Batgio, Ronaldo, Kim Thành Vũ... rồi mấy anh đồng nghiệp và mấy cậu nhóc xinh xắn hàng xóm, thậm chí cả chồng, con.
Hóa ra, nhan sắc, dù vẫn bị coi là phù phiếm, sớm nở chóng tàn, nhưng vẫn là thứ mà mọi người đều ngưỡng mộ, thèm khát, ước ao. Cũng phải thôi, con người ta luôn có xu hướng tiến tới những gì hoàn hảo, tốt đẹp hơn. Cái đẹp về hình thức, dù bị biến tướng theo thời gian, địa lý và cảm nhận của mỗi người, vẫn có một năng lực đáng kinh ngạc, thậm chí xoay chuyển càn khôn, kiến tạo thời cuộc, và cả những giá trị tâm linh cho nhiều thế hệ và các sắc tộc. Nếu nhỏ bé nhất, thì cũng là giúp chủ nhân của nó được một hay một số người ưu ái mến thương hoặc ném đá, đố kị.
Trong trường học khi tôi còn nhỏ, những mỹ nam, mỹ nữ còn nổi tiếng hơn các tài năng và các học sinh giỏi, đặc biệt là các mỹ nữ. Dù cha mẹ, thầy cô luôn ra rả "tốt gỗ hơn tốt nước sơn", nhưng thực tế hỏi bất kì học sinh, sinh viên nào, "ai học giỏi nhất trường"- cân nhắc ngắc ngứ hoặc chẳng biết, "ai xinh nhất/đẹp trai nhất"- đứa nào cũng tuôn ngay ra được, dù ý kiến có thể khác nhau.
Nhìn ngoài đời cũng thế thôi. Giờ bạn hỏi Mai Phương Thúy, Tăng Thanh Hà, ... đến Ngọc Trinh, bà Tưng, từ già đến trẻ ai cũng biết. Nhưng vài tấm gương giáo sư tiến sỹ trẻ nhất Việt Nam, thủ khoa mấy trường đại học... có ai nhớ tên.
Đừng nói xã hội Việt Nam bây giờ nhốn nháo, giá trị rơi rớt hết. Tây cũng thế thôi. Ngày xưa các cụ nhà mình và nhà Tây cũng thế thôi. Không có cái gì mất đi ở đây hết. Chỉ là những gì của Cesar thì trả lại cho Cesar thôi.
Cái đẹp hình thức ngày xưa trong con mắt của các cụ nho già nua hà khắc cao thâm suy diễn sẽ liên tưởng đến sự hữu hạn và nông cạn. Từ đó áp đặt ra cho cả thiên hạ. Nhưng cái đẹp, và sự ngưỡng mộ khát khao cái đẹp là bản năng của mỗi con người, mỗi sinh mệnh sống, nên nó vẫn âm ỉ kín đáo chảy cùng thời gian. Ngày nay, tư tưởng tự do hơn, vẻ đẹp hình thức được tôn vinh qua thi người mẫu, hoa hậu, ... và những tung hô có hay không có điều kiện của truyền thông (hiện đại) và truyền mồm (truyền thống).
Cái đẹp hình thức giờ có thể tính cụ thể ra tiền: vương miện hoa hậu được phần thưởng giá trị bao nhiêu, một lần event được catxe bao nhiêu, một cuốc bay cùng đại gia bao nhiêu, làm bình hoa cho sếp trong 1 tháng có được căn hộ lux 3 phòng không...
 Nó xấu hay tốt tùy thuộc vào cách chủ nhân tận dụng nó và quan điểm của xã hội đương thời.

Trai đẹp lợi thế hơn gái đẹp ở một số điểm: Không bị đố kị (vì nam giới không đố kị bằng hành động với nhan sắc, nhưng nữ giới thì lòng dạ nhỏ hơn, chật hẹp hơn, vì vậy cũng hành động tàn nhẫn hơn trong cuộc chiến so bì với nhan sắc đồng loại), Có nhiều fan hâm mộ đông đảo hơn (Vì phụ nữ rất dễ rung động và ảo tưởng với người khác giới, nhưng kì thị và chì chiết "đồng loại" yếu đuối của mình, còn với nam giới, nhan sắc giống đực có khuynh thành cũng chỉ để trầm mặc trong nháy mắt, vẻ mỹ lệ của giống cái cũng chỉ để rửa mắt hay phục vụ nhu cầu sinh lý. Bạn đọc truyện ngôn tình chưa? Không phải ngẫu nhiên ở đó toàn mỹ nam. Vì tác giả và khán thính giả của thể loại này đa số là nữ.), Không dễ bị lãng quên (vì giai đẹp số lượng có hạn hơn cả rừng mỹ nữ nhan nhản bây giờ, phụ nữ cũng phẫu thuật thẩm mỹ nhiều hơn hẳn đàn ông. Bạn thử mở một trang báo hôm nay ra xem, bao nhiêu mỹ nam, bao nhiêu mỹ nữ được nhắc đến là rõ ngay. Một điều nữa là phụ nữ chung thủy với giấc mộng của mình hơn đàn ông :-)).

Giờ nam sắc dễ lòe thiên hạ (nhìn anh Omar đi). Nữ sắc ít thì cũng kiếm được hàng hiệu, nhà lầu xế sang như Ngọc Trinh, nhiều thì có thể đi vào sử sách, phong thánh rồi thờ phụng trong nhân gian.
Nên nếu coi Ngọc Trinh là hình ảnh xấu tác động tiêu cực cho giới trẻ thì nên cân nhắc. Chả lẽ Tây Thi, Điêu Thuyền, Dương quí phi... ngày xưa cũng tồi tệ, không đáng ngợi ca? Xét về tiêu tiền và khoe của, mấy nàng này còn đẳng cấp hơn Ngọc Trinh gấp vạn lần ấy chứ, mà họ cũng có tự lao động kiếm ra được đâu, ngoài tận dụng vốn trời cho, tiền cũng là tiền cống nộp của dân đó thôi. Điểm khiến Ngọc Trinh bị ném đá là "Không quyền lực". Nói đúng hơn, chỗ dựa của cô ấy chỉ có khả năng cho cô ấy vật chất hay tình yêu, không đủ quyền lực để bảo vệ cô ấy khỏi miệng lưỡi thiên hạ. Và một điểm nữa, cô ấy không đủ tham vọng và tàn nhẫn như tứ đại mỹ nhân kia, nên vẫn chỉ có thể làm dân đen.

Tóm lại, nhan sắc là một tài sản lớn (dù là tự nhiên hay nhân tạo), là vốn trước hết của chính chủ nhân. Dù ai nói gì thì nói, bạn luôn phải tự hào và bảo trì nhan sắc của bản thân. Khi con bạn sinh ra, phải đặc biệt đảm bảo cháu nó có mặt tiền tốt. Vì nhan sắc, giá trị của nó là không nói được, không tính được (refer tự cố chí kim đi). Và hãy giáo dục con cái mình điều đó.

Trai này không đẹp, hơi điêu, nhưng mình vẫn liêu xiêu.....


Thứ Năm, 24 tháng 10, 2013

Niềm vui

Nếu ngày nào cũng như ngày nào, đời rất vô vị.
Thế nhưng đã lâu rồi, ngày nào của tôi cũng trôi qua đều đặn như thế.
Mình đang sống một cuộc đời tẻ nhạt.
Tôi nhìn quanh mình. Tất cả đều hoang vắng.
Tôi cô đơn ngay giữa đông người ồn ào.

Tôi đã có những giấc mơ. Những giấc mơ đã lụi tàn đến mức tôi không còn nhận ra nữa.
Tôi đã có một gia đình ấm áp. Nhưng hạnh phúc đó xa xôi và thiêng liêng đến mức tôi cố gắng đi thật xa để không chạm vào, sợ chẳng may làm tan kí ức đầy mộng đẹp.
Tôi có một người mẹ ấu trĩ và nghiệt ngã, vụng về với chính bản thân và con cái, nhưng đó là người duy nhất còn lo lắng đến sự tồn tại của tôi trong cuộc đời này.
Tôi có một người em không hiểu chuyện, luôn làm tổn thương những người thân của mình, và chưa bao giờ thoát khỏi thế giới quan vị kỷ, quẩn quanh của nó. Nhưng nó là người duy nhất đến giờ khiến tôi phải bận tâm.
Tôi có một người cha. Đau thương, cay đắng, bạc bẽo của đời người ông đã nếm đủ, nên dành hết ấm áp cho gia đình. Đó là ánh sáng duy nhất để tôi nương tựa, cầu nguyện, tâm sự, và hy vọng để tồn tại trong những ngày dài hoang hoải của cuộc đời.
Tôi cũng mới có thêm 2 thành viên nữa, rất dễ chịu và quyến luyến. Nhưng chưa xác định chiều sâu tình cảm.

Tôi còn có gì nữa? Hết rồi.

Tôi nghèo nàn thế đấy, chật hẹp thế đấy.
Thế gian này rộng vậy mà tôi vẫn quẩn quanh.
Người người cười nói, mà tôi vẫn trầm mặc.

Bố à, hóa ra cái con nghèo nhất chính là niềm vui đấy.
Đã lâu rồi con không còn thấy vui vẻ nữa.
Đời vui, mà sao con vẫn lạnh lẽo thế nhỉ?
Ôi nỗi cô đơn của con, con không còn muốn nó nữa.

Thứ Tư, 23 tháng 10, 2013

Hỏi Phật

Nghe sư thầy từ Tây Tạng giảng giải Phật pháp và đạo nghĩa một chiều mùa thu.
Thầy bảo, yêu hận, thù ghét, ân oán, nghĩa tình, vui sướng, đau khổ, trầm mặc, nhiệt tình, ... đều từ tâm mà ra. Vậy nên, nếu có bi ai, sầu muộn, sang hèn, vinh nhục... cũng chớ trách người, trách trời đất, trách số mệnh, mà hãy tự hỏi tâm mình. Phật tại tâm. Tu tâm, chỉ trong lòng có Phật đã hơn mọi lời tụng kinh cầu nguyện.
- Thưa thầy, con yêu thương mọi người, luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác. Sao mọi người luôn xa lánh, coi thường, khinh bỉ, chán ghét con?
Vậy là tâm con sáng. Nhưng có thể cách thức con biểu hiện không đúng người, đúng thời điểm. Nhưng thời gian sẽ là câu trả lời tốt nhất. Nếu con giữ được tâm mình thiện, có lòng từ bi, mọi người sẽ dần dần nhận thức được. Gieo nhân tốt, quả không thể tệ được, dù quả đó có muộn màng.
- Con muốn theo Phật. Nhưng Phật phải trải qua đủ mọi vui sướng-cay đắng, ngọt bùi-khổ ải, tham, sân, si, dâm, dật của đời người mới thành chính đạo, rồi đắc đạo. Con sống đơn giản sung sướng, nhưng hay lo lắng, căng thẳng vì vô số thứ vặt vãnh, giờ phải làm sao?
Những gì Phật để lại ngày nay đều là tinh hoa từ trải nghiệm và trí thức được tinh lọc. Nếu muốn theo Phật, con có thể đến chùa, hỏi các sư thầy. Họ sẽ chỉ giáo cho con chi tiết. Con cảm thấy lo lắng, căng thẳng, vì tâm con không tịnh. Con có thể ngồi thiền. Đó là cách tốt để con tự nhìn nhận lại bản thân, sám hối cho những lỗi lầm, khiến lòng mình thư thái, nhẹ nhàng, yên bình để sống tốt đẹp hơn.
- Con đã gây ra nhiều tội lỗi. Con ngồi thiền là sám hối và sẽ được tha thứ, ít nhất trong tâm hồn?
Thiền chỉ là một phương thức cân bằng trong tâm. Đó không phải là Phật, là nhân loại hay bất kì ai, để có thể ra quyết định tha thứ cho con. Nếu tâm ác, hành động ác, thiền chỉ làm tăng năng lực và sức phá hoại của cái ác. Tâm sẽ định hướng hành động. Hành động gây ra nghiệp. Nhân sẽ sinh ra quả. Cõi đời nhân quả tuần hoàn. Nhân con gây ra xấu, ắt quả sẽ đau lòng. Hãy làm nhiều việc phúc để giảm bớt nghiệp chướng sau này.
- Con luôn giúp một người trong suốt cuộc đời người ấy và con. Nhưng người đó chưa bao giờ tỏ ra biết ơn hay đối tốt với con cả. Tại sao?
Con giúp người nhưng đòi hỏi người ta phải đối lại tương ứng, đó không phải là giúp. Đó vẫn chỉ là trong mối quan hệ có đi có lại. Có ba hình thái: 1 - giúp người nhưng cầu người trả ơn, là phàm nhân; 2 - giúp người nhưng không cầu người trả ơn, là người hành đạo, ngay thẳng; 3- giúp người rồi quên đi, là tâm thẳng, là Phật. Khi con giúp người, nhưng không để nó lưu lại trong lòng, khi đó, tâm con đã tịnh.
- Thưa thầy, con luôn tu tập, rèn luyện yoga, thiền, luôn giúp người mà không đòi báo đáp, yêu thương mọi người như người thân, bạn bè, chưa bao giờ hại ai hay làm gì đáng hổ thẹn. Mà sao, luôn bị người hãm hại, vu khống, đặt điều? Hay con phải trả cho kiếp trước? Tại sao con lại phải trả cho những gì con không biết, không làm? Như thế là công bằng? Thầy bảo rồi sẽ có quả, dù muộn màng. Nhưng muộn là bao giờ hay kiếp sau? Những người hại con đều bảo, vì trời không có mắt. Bây giờ con cũng nghĩ vậy. Lòng tin của con vào sự từ bi của Phật cũng đã giảm nhiều. Có lẽ Phật, hay bất kì thánh thần nào đó, đều là sản phẩm của trí óc con người, để an ủi khích lệ nhân loại khi yếu đuối, tuyệt vọng. Con chưa đến mức yếu đuối và tuyệt vọng vì bản thân mình, nhưng những lý lẽ về từ bi, bác ái, công bình, nhân quả đều đã khiến con tuyệt vọng.
...