Thứ Năm, 24 tháng 10, 2013

Niềm vui

Nếu ngày nào cũng như ngày nào, đời rất vô vị.
Thế nhưng đã lâu rồi, ngày nào của tôi cũng trôi qua đều đặn như thế.
Mình đang sống một cuộc đời tẻ nhạt.
Tôi nhìn quanh mình. Tất cả đều hoang vắng.
Tôi cô đơn ngay giữa đông người ồn ào.

Tôi đã có những giấc mơ. Những giấc mơ đã lụi tàn đến mức tôi không còn nhận ra nữa.
Tôi đã có một gia đình ấm áp. Nhưng hạnh phúc đó xa xôi và thiêng liêng đến mức tôi cố gắng đi thật xa để không chạm vào, sợ chẳng may làm tan kí ức đầy mộng đẹp.
Tôi có một người mẹ ấu trĩ và nghiệt ngã, vụng về với chính bản thân và con cái, nhưng đó là người duy nhất còn lo lắng đến sự tồn tại của tôi trong cuộc đời này.
Tôi có một người em không hiểu chuyện, luôn làm tổn thương những người thân của mình, và chưa bao giờ thoát khỏi thế giới quan vị kỷ, quẩn quanh của nó. Nhưng nó là người duy nhất đến giờ khiến tôi phải bận tâm.
Tôi có một người cha. Đau thương, cay đắng, bạc bẽo của đời người ông đã nếm đủ, nên dành hết ấm áp cho gia đình. Đó là ánh sáng duy nhất để tôi nương tựa, cầu nguyện, tâm sự, và hy vọng để tồn tại trong những ngày dài hoang hoải của cuộc đời.
Tôi cũng mới có thêm 2 thành viên nữa, rất dễ chịu và quyến luyến. Nhưng chưa xác định chiều sâu tình cảm.

Tôi còn có gì nữa? Hết rồi.

Tôi nghèo nàn thế đấy, chật hẹp thế đấy.
Thế gian này rộng vậy mà tôi vẫn quẩn quanh.
Người người cười nói, mà tôi vẫn trầm mặc.

Bố à, hóa ra cái con nghèo nhất chính là niềm vui đấy.
Đã lâu rồi con không còn thấy vui vẻ nữa.
Đời vui, mà sao con vẫn lạnh lẽo thế nhỉ?
Ôi nỗi cô đơn của con, con không còn muốn nó nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chuẩn bị cho một khóa thiền Vipassana 10 ngày như thế nào?

Vì liên tục có nhiều bạn hỏi về các khóa thiền Vipassana mà mình thi thoảng tham gia, để không phải giải thích lại nhiều lần, mình viết các ...