3 – Cuốn vào phong trần
“Chị Lan, đi lên chú Hùng gọi.” Chú
bé bồi bếp nhanh nhảu chạy tới phòng tập của nhóm hát.
“Có chuyện gì thế?” Mấy người chú
Thành quay lại hỏi.
“Cháu không biết. Chú Hùng nhắn gọi
chị ấy lên phòng nói chuyện.”
Lan gật đầu đi lên lầu ba, vào phòng
làm việc của chú Hùng. Ông chủ Quýnh cũng ngồi ở đó, khiến Lan giật mình.
“Tại sao mỗi lần nhìn thấy tôi, cô đều
sợ hãi?” Ông chủ thờ ơ hỏi.
“Tôi, tôi… không sao.” Lan lắp bắp,
cúi gằm mặt, lo lắng chuyện hôm trước.
Chú Hùng nhìn ông chủ, rồi nhìn cô,
ôn tồn nói:
“Được rồi. Gọi cô lên vì chuyện hôm
trước. Ngài Pierre rất hài lòng với phần diễn tấu của cô. Ngài ấy ngỏ ý muốn
xem cô ca nhiều hơn. Từ bây giờ, các buổi chầu của ngài Pierre do cô cầm ca.
Ngài ấy là vị khách đặc biệt quan trọng của Vạn Hoa viên và ông chủ. Nhớ hầu
cho tốt.”
“Vâng, cháu hiểu rồi.”
Chú Hùng phất tay ra hiệu cô có thể
đi. Lan cúi đầu chào hai người rồi đi về phòng tập.
“Chúng ta sắp có món hời lớn rồi!”
Chú Hùng khẽ mỉm cười quay lại nhìn ông chủ đang trầm ngâm.
Từ bữa đó, mỗi tuần hai đến ba lần,
ngài Pierre lại đến nghe hát. Lan thành ca nương cho buổi chầu của ông ta trong
căn phòng xa hoa trên tầng ba. Thi thoảng ông ta mời cô đi cùng tới vài bữa tiệc
cá nhân. Lan bắt đầu bước vào thế giới của đám quan binh người Pháp ở thành phố
này, mặc những bộ đồ tây thời thượng, nhận vài món trang sức đắt tiền, đi trên
những chiếc xe công vụ hầm hố đầy lính hộ tống, tới mấy bữa tiệc giao hảo của
đám người Pháp xa xứ với nhiều đồ ngon lạ mắt. Pierre không quan hệ với nhiều
người lắm, quanh đi quẩn lại chỉ chưa đầy một bàn tay. Lan thường chỉ im lặng mỉm
cười, vì không biết tiếng Pháp, dù cũng lắp bắp được vài câu đơn giản do Cát và
Na dạy “Bonjour Monsieur”, ”Merci beaucoup”,
”Moi compris toi parler”, ”Monsieur moi content aller danser”(4)...
Pierre cũng nói được vài từ tiếng quốc ngữ. Nói chung, họ chưa gặp trở ngại
nào dù ngôn ngữ bất đồng.
(4) Tiếng Pháp bồi: loại ngôn ngữ pha tạp
giữa tiếng Quốc ngữ và tiếng Pháp, được sử dụng ở Đông Dương từ 1884. Khi Pháp
rút khỏi Đông Dương (1954), loại ngôn ngữ này đã tuyệt chủng.
“Ai da, có người sắp thành phượng
hoàng rồi. Chẳng biết còn nhớ bạn thuở hàn vi không?”
“Chị, đừng trêu em nữa. Cho chị cái
vòng này được chưa?”
Cô Na đáo để chả mấy chốc lấy được gần
nửa số trang sức quí ngài Pierre tặng cho cô bé lọ lem của mình.
Tết âm lịch đầu tiên trong thành phố,
Lan cùng Pierre đã ngà ngà say về ty mật thám. Đêm đó, cô bé vừa lên tuổi mười
sáu cũng mất lần đầu tiên của mình cho con gấu xám đã phát điên trong lốt ngài sĩ
quan dũng mãnh, cao quí.
“Ma chérie, ca ne m' est arrivé qu'
une fois. Tu es trop petite. Ne pleure pas. Entres, ma chérie!” [Cưng ơi, mới một lần thôi mà. Cưng còn nhỏ
quá. Đừng khóc. Rất an toàn mà cưng!]
Tiếng Pierre vẫn còn ngái ngủ lải nhải,
tay xoa xoa gương mặt xinh đẹp đẫm nước mắt, lấp lánh dưới tia nắng mặt trời.
Cô bé Lan không hiểu gì, chỉ thấy sợ hãi co rúm người lại mà khóc không thành
tiếng. Bực mình khi cô bé không nín, hắn gọi lái xe đưa cô về Vạn Hoa viên.
Vừa vào căn buồng nhỏ, thấy Na đang sửa
móng tay, cô bé Lan òa khóc thành tiếng và ôm chầm lấy tay Na. Cô Na thoạt tiên
hơi hốt hoảng, nhưng khi nhìn vào mấy vết xanh tím trên cổ, trên tay cô bé Lan
thì hiểu ra ngay.
“Thế là bước thêm một chân vào lòng
quan lớn rồi đấy. Sướng thế mà còn khóc. Phải tranh thủ mà tận dụng, hầu hạ lấy
lòng ông ta nhiều hơn. Đàn bà ai rồi chả phải thế. Chưa thấy chuyện đó bao giờ
sao?” Tiếng Na chì chiết bên giường làm cô bé Lan tỉnh táo hơn.
“Chị, ai cũng phải thế à? Em… em chỉ
thấy bố mẹ vài lần… nhìn… nhìn lén thôi.”
“Ờ. Ai đến tuổi cũng thế hết. Trời
sinh ra phải thế rồi. Chỉ hơn nhau ở chỗ thằng đàn ông cưỡi lên người cô có tiền,
có quyền hay không thôi. Số cô thế là may lắm rồi đấy.”
“Nhưng rất đau. Em… em rất sợ. Chị…
chị có thế không?”
“Lần đầu tiên đàn bà ai cũng đau.
Nhưng chỉ lần đầu thôi. Đi rửa mặt đi. Trông cô kìa. Cứ tèm nhem thế này đàn
ông chạy hết bây giờ. Ai da, mới hôm nào còn gầy quắt queo, không dám bước ra
khỏi cửa. Thế mà giờ đã núng nính, phổng phao, mơn mởn như hoa xuân, được rước
đi khắp chốn phồn hoa rồi. Trẻ con mà phát dục nhanh thật. Đi nhanh lên. Chị sẽ
dạy cô mấy chiêu cao tay hơn. Nhớ tìm cơ hội giới thiệu chị với đám quan lớn đấy
nha.”
*
* *
“Con bé đó thế nào rồi?”
“Vẫn qua lại thân mật với con cáo già
đó. Ngoài ít tiền bạc, chúng ta chưa chiếm thêm được chút tiện nghi nào từ hắn.
Giờ dùng nó được chưa?”
“Chưa vội. Để xem con cáo đó có nhúng
tay vào lô hàng này không đã.”
*
* *
Cô bé Lan xinh đẹp chưa đến một năm
đã vượt mặt bông hồng đen thành ca nương, rồi thành bồ nhí của ngài trưởng ty
Pierre là chuyện cả Hoa viên đều biết. Đám người hầu tìm cách thân cận cô nhiều
hơn. Ngay cả trong nhóm ả đào cũng có chút khác. Vẫn cảnh ca ca, gõ gõ, đàn
đàn; nhưng không còn ríu rít hân hoan, mà nghiêm nghiêm cẩn cẩn. Hai chú Thành
thi thoảng nhìn Lan tập hát mà thở dài nhiều hơn. Na không dấu vẻ ghen tị ra mặt.
Chỉ có Cát vẫn lơ đãng, dửng dưng.
“Lại một cô đào nữa sắp đi rồi, chú
Ba. Ca nương bên chú thật đắt khách.” Một tay hầu rượu vỗ vai chú Ba Thành, cười
không mấy lương thiện. Chú Ba chỉ khẽ ngâm nga:
“Cuộc đời kia lắm lúc bi hoan
E đến khi hoa rữa trăng tàn
Xuân một khắc, dễ nghìn vàng đổi chác?”
(Chơi Xuân Kẻo Hết Xuân Đi – Nguyễn Công Trứ)
“Hừm, đừng nói thế làm xấu mặt nhóm ả
đào chúng ta. Người ta còn chưa phải hát chính, chưa được coi là thành phần
chính thức đâu. Có gì ngoài nhan sắc kia chứ.”
Cái giọng chanh chua này của Na không
lẫn đi đâu được, làm cô bé Lan muộn phiền, rồi bực dọc. Hai chị em từ đó cũng
ít nói chuyện hơn. Chị đi khách của chị, tôi đi khách của tôi. Quà chị nhận chị
giữ, quà tôi tôi giữ. Chỉ có điều những món nhỏ nhỏ xinh xinh của Cát cứ vơi dần
rồi biến mất. Một người thầm tiếc nuối thở than, một người đau lòng gần chết.
Quả là trần ai, ai dễ biết ai. Lan thầm nghĩ, dòng đời xô đẩy, thôi đành chơi
xuân cho hết.
*
* *
Bữa tiệc thân mật tối nay đón một
nhân vật quan trọng: thiếu tá Jean Phillips, vừa được điều từ chính quốc tới
ban tham mưu quân đội Pháp tại Đông Dương. Bữa tiệc mùa hè tổ chức ngoài trời,
trên ban công biệt thự trông ra biển của một sĩ quan Pháp, bạn ăn uống của
Pierre. Lan từng theo ngài trưởng ty tới đây vài lần, nên không thấy xa lạ.
Đêm nay Pierre rất cẩn thận xem cô thử
đồ, tới khi cô khoác lên chiếc đầm trắng kiêu kỳ với vòng ngọc trai đen khiến hắn
sửng sốt một lúc, mới gật đầu. Cô bé xinh đẹp như công chúa nhanh chóng trở
thành tâm điểm của bữa tiệc. Phillips – vị khách mới đến cao to, đẹp trai, rực
rỡ như tượng thần Apollo – khiến các quí bà đều xao xuyến, không ngừng liếc
ngang liếc dọc; nhưng anh ta lại không dời mắt khỏi nàng lọ lem.
“Tu es la fille de Pierre? Chanteuse?
Ả đào? La musique traditionnelle?” [Em là
cô gái của Pierre phải không? Ca sĩ à? Ả đào? Nhạc dân tộc?] Mội giọng trầm
ấm nhẹ vang lên phía sau Lan khiến cô hoảng sợ.
“Moi… moi… pas connaître.” [Tiếng bồi: Tôi… tôi…không biết.]
“Tu es si belle ce soir.” [Đêm nay em rất đẹp.]
“Moi faim.” [Tiếng bồi: Tôi đói bụng.]
Lan xấu hổ, lóng ngóng cúi đầu tỏ ý
xin lỗi rồi đi nhanh ra bàn ăn ngoài sảnh. Người đàn ông vẫn đắm đuối dán đôi mắt
xanh vào bóng dáng kiều diễm thướt tha kia. Vài cặp đôi thi thoảng ra giữa sân
khiêu vũ trong tiếng nhạc Pháp du dương. Pierre mải nói chuyện gì đó say sưa với
chủ nhà, còn người đàn ông đẹp trai lạ mắt kia cứ nhìn cô như bị thôi miên, khiến
tim Lan đập rộn ràng, cố lấy ly rượu rồi bình tĩnh đi về phía Pierre. Phillips
bước tới nói gì đó với hai người đàn ông, thấy Pierre gật đầu nhìn sang cô, Phillips
quay ra chìa tay lịch sự với cô:
“Cendrillon, danses avec moi s'il te
plaît!” [Cô bé Lọ Lem, hãy khiêu vũ với
tôi nhé!]
“Monsieur moi content aller danser
avec toi.” [Tiếng bồi: Thưa ngài, tôi rất
vui được khiêu vũ cùng ngài.]
Người đàn ông dịu dàng nắm tay cô đi
ra giữa sân, dìu cô theo tiếng nhạc. Cô gái mơ màng trong vòng tay người đàn
ông xa lạ quyến rũ. Đêm nay cô say thật rồi, say sắc, say tình. Thích người, chỉ
cần một khoảnh khắc.
Bên kia, mấy tay đàn ông chuốc rượu
nhau tới tấp. Đến gần sáng, Pierre không còn đứng dậy nổi nữa, vị khách mới đề
nghị đưa ông ta và Lan về.
Cả tuần đó Pierre không đến Vạn Hoa
viên hay đưa Lan đi đâu. Cuối tuần, Phillips tới hoa viên bao canh hát của Lan
cả ngày, đề nghị cô dạy cách cầm chầu. Tuần sau, rồi tuần sau nữa cũng thế.
Pierre biến mất không thấy bóng dáng, khiến Lan băn khoăn.
“Ai da, nghe nói cô lại đổi bồ. Một bạch
mã hoàng tử cao to đẹp trai, quyền cao chức trọng, lại lắm tiền gấp nhiều lần
con trâu già kia. Cô giỏi thật đấy, dạy chị với?” Tiếng Na lanh lảnh bên tai,
khiến Lan khó chịu, ngồi dậy.
“Chị nghe ai nói lung tung gì thế? Đừng
nghe đồn bậy.”
“Thật không? Sao tôi thấy đám quan
Pháp, quan An nam đều rôm rả tán chuyện hoàng tử đẹp trai mới chân ướt chân ráo
đến thành phố nhỏ bé này đã gục ngã trước nàng Lọ Lem của trưởng ty mật thám. Hai
người đó phải gặp nhau điều đình. Hoàng tử đặt chiếc Cabriolet mới tậu để quan
trưởng ty dừng bước, nhường người đẹp lại cho mình. Hèn chi mấy tuần nay chỉ thấy
hoàng tử ve vãn bên cô.”
“Vớ vẩn. Chị đừng nghe họ. Em không
biết gì hết.”
“Hừm, ngây ngô như cô đúng là không
biết thật. Trời xanh đãi kẻ khù khờ. Nhất cô rồi. Từ trưởng ty tới thiếu tá
quân đội viễn chinh. Không ai nhiều phúc hơn cô đâu. Có chén canh nhớ phần cặn
cho chị em đấy. Mà này, tôi nghe nói giữa bồ cũ và bồ mới của cô từng có ân oán
tình trường. Hồi ở Ấn Độ thì phải. Không phải Pierre tặng cô làm quà xin lỗi chứ?”
“Không nghe chị nói linh tinh nữa.”
Na nguýt dài đi ra khỏi phòng. Còn
Lan trùm chăn kín mít, trong lòng mơ hồ lo lắng trước hai người đàn ông. Cả hai
người đó đều không ai dám đắc tội.
Phillips mời cô đi chơi riêng. Từ một
tuần một buổi đến một tuần ba buổi, rồi tùy tiện bất cứ lúc nào. Ban đầu Lan có
hơi e dè, sợ Pierre, nhưng nhớ tới chuyện Na từng nói, cũng nguôi ngoai dần.
Anh ta phát hiện ra Lan thích biển. Các chuyến đi chơi riêng vì thế chủ yếu ra
biển. Quà tặng của anh ta, rất nhiều đồ liên quan đến rong, tảo, ngao sò, cá
tôm, tàu thuyền. Có lần anh ta cho người đưa tới một rặng san hô đỏ khổng lồ từ
Ấn Độ khiến toàn bộ quan khách và đám người làm trong Vạn Hoa viên sửng sốt ùa
ra ngắm nhìn.
“Pas donnez moi plus de cadeaux! Pas
place.” [Tiếng bồi: Đừng tặng đồ cho em nữa.
Không có chỗ để đâu.]
Phillips mãi lúc đó mới biết tới căn
phòng bé tẹo cô sống chung cùng Na ở nhã đài sau hậu hoa viên. Anh ta hùng hổ
đi gặp chú Hùng dô và ông chủ Quýnh, đòi mang người đi. Không biết họ thương lượng
với nhau những gì, chỉ biết tối hôm đó chú Hùng xuống bảo cô chuẩn bị mai dọn tới
nơi ở mới.
“Từ nay cô đi theo ngài Phillips.
Ngài ấy là khách quan trọng nhất và cũng là bạn tâm đắc của ông chủ. Hãy hầu
ngài ấy cho tốt. Trước mắt không phải quay về đây hát nữa. Cô vẫn còn chưa trả
hết tiền công cho Vạn Hoa viên. Nhưng không sao, lúc nào có việc cần, tôi sẽ gọi
cho cô.”
Đêm đó, Lan thu dọn đồ. Trái tim
không khỏi hoang mang. Đồ đạc cá nhân không có nhiều, đến đây tay không, sau
hơn một năm cũng chỉ có quần áo là nhiều, đa số để lại cho Na vì hai người dáng
vóc giờ đây cũng khá tương đồng. Quà tặng của Pierre và Phillips cũng để lại gần
hết. Cô gói cẩn thận mọi thứ Cát tặng, nâng niu bọc lại tới hai lớp túi. Đó là
gói đồ quan trọng nhất của cô cho tới giờ. Ngồi thừ một lúc, lại lục lọi mấy thứ
tặng phẩm trong ngăn tủ, cô lấy ra tấm bưu ảnh đẹp nhất, có lẽ Phillips đã tặng
lúc nào đó. Có hình một con thuyền lớn trên biển đang hướng vào cảng với dòng
chữ ‘D’une ville au bord de la mer – Hai
Phong 1933’ [Từ một thành phố bên bờ biển – Hải Phòng 1933]. Lật mặt sau trắng
tinh của tấm bưu thiếp, Lan ngồi ngẩn người. Viết gì đây? Nghĩ suốt đêm, sáng
tinh mơ hôm sau cô ngồi nắn nót từng chữ:
“Giữ gìn sức khỏe. Bảo trọng.”
Rồi cô lén lút ra phòng tập, nhét tấm
thiếp vào khe bầu cây đàn nguyệt, sau đó đặt úp xuống. Đó là cây đàn chỉ duy nhất
người ấy thường hay chạm vào. Nếu có ai khác bắt được cũng không sợ lộ.
Tầm bảy giờ sáng, anh Ba cò, tài xế của
ông chủ Quýnh, đã tới đón cô và mang đồ xuống xe. Lan nhắn lại lời chào nhóm ả
đào cho Na, và chào tạm biệt mọi người gặp trên đường. Lên xe, anh Ba cò đưa cô
tới một khuôn viên toàn biệt thự rất sang trọng và yên tĩnh trong thành phố.
“Nhà to quá. Cô thật giỏi. Mới hơn một
năm đã thành bà chủ rồi. Sau này nhớ chiếu cố Ba cò tôi nha.”
Tay tài xế chậc lưỡi nhìn căn biệt thự
thanh nhã trước mặt, không ngớt lời tán dương cô. Người bảo vệ xách đồ giúp cô
vào nhà. Nơi này đẹp quá, rộng quá. Cô dành cả ngày chạy quanh nhìn ngó nơi ở mới
với biết bao hân hoan. Cuộc sống của cô lại như vừa sang một trang mới.
Cô rất nhanh chóng bắt nhịp với nơi
này. Đây là khu biệt thự của người Pháp, sạch sẽ, thoáng mát và yên tĩnh, tách
biệt mọi chợ búa, phố xá ồn ào của thành phố. Phillips một tuần chỉ có vài ngày
về nhà, còn lại chủ yếu sống trong doanh trại. Có người giúp việc đi chợ, dọn
nhà, chăm vườn cây. Đôi lúc cô đi cùng Phillips tới vài bữa tiệc cá nhân, đi
xem biểu diễn ở Nhà hát lớn, nơi chỉ dành riêng cho quan binh người Pháp.
Cuộc sống thảnh thơi quá tới mức buồn
chán, vì Lan không có việc gì làm. Thi thoảng cô đi dạo ra quán hoa gần đó, đi chơi
trên phố, mua sắm, loanh quanh lại tới Vạn Hoa viên, tụ tập luyện ca cùng nhóm ả
đào.
Mấy lần ngầm ra hiệu hay tặng quà,
nhưng Cát lơ đi, cô biết không còn hy vọng. Không sao hết, chỉ cần ngày ngày
nhìn thấy anh ấy bình an, khỏe mạnh, cô cũng hài lòng. Na cũng nhanh chóng
thành người thường xuyên ghé qua căn biệt thự cô sống, mỗi lần không ăn được bữa
cơm thì cũng phải cầm được thứ gì đó giá trị theo về. Đó là cuộc sống khiến Na
và bao người ghen tị đỏ mắt, thầm tiếc hận cho số phận mình không may bằng người.
“Cơ hội không có thì phải tự tạo ra
thôi.” Na tự nhủ.
Tần suất Na chạm mặt Phillips ở nhà
ngày càng nhiều. Tất nhiên, tín hiệu thích hợp Na không ngừng phát tới mục
tiêu. Chả mấy chốc, một ngày nhân lúc cô bạn ngây thơ còn mải mê nghe chàng thư
sinh Cát đàn ở Hoa viên, Na đã leo lên giường với Phillips. Chàng hoàng tử đẹp
trai cũng không ngại chơi đùa cùng đóa hồng lai tràn trề sinh lực và hương sắc ấy
thêm vài lần nữa.
“Mới là bước một. Na ơi, cố lên!
Không có gì không thể đạt được.” Đôi mắt sắc liếc gương mặt như điêu khắc của
người đàn ông bên gối, ánh lên hy vọng.
*
* *
Một buổi sáng tới Vạn Hoa viên, Lan
thấy nhóm ả đào yên ắng. Thì ra thiếu Na. Cô chạy tới căn buồng nhỏ mình ở trước
kia.
“Chị à, nghe chú Ba bảo chị ốm. Chị
có sao không? Bệnh gì thế? Đã đỡ hơn chưa?” Lan lo lắng dồn dập hỏi người đang
đắp chăn quay mặt vào tường.
Na quay lại, hất chăn xuống. Từng vết
xanh tím đầy mặt, cổ, ngực và cánh tay. Chỗ nào hở đều hiện ra rõ mồn một.
“Nhìn đi. Nhìn cho đủ đi. Hài lòng
chưa? Hài lòng rồi thì cút đi. Đừng đến đây giả bộ mèo khóc chuột. Rồi sẽ có
ngày cô giống tôi thôi. Đừng tự đắc quá sớm.”
Lan kinh hoàng nhìn những dấu tích
hoan ái lẫn lộn với vết cào cấu, bầm dập. Cô chảy nước mắt, run rẩy chạy ra
ngoài, bỏ lại đằng sau ánh mắt đầy oán hận.
“Thằng khốn! Một lũ
khốn! Sẽ có ngày tao giết hết chúng mày.” Na chua xót, nghiến răng uất hận. Rồi
cô lại ôm mặt ngồi khóc không thành tiếng. Mấy người làm liếc ánh mắt như hiểu
như không qua cánh cửa buồng nhỏ hẹp, không ai bảo ai, lại đi làm tiếp việc của
mình.