Thứ Ba, 21 tháng 7, 2015

Nữ Hoàng Ayesha trở lại - Chương 21



Chương 21: Lời tiên tri của Atene

Ngày kế tiếp, sau buổi trải nghiệm ly kỳ biến sắt thành vàng, một nghi lễ lớn đã diễn ra trong Điện Thờ, theo chúng tôi hiểu, là “lễ cúng trận”. Chúng tôi không tham dự, nhưng buổi tối vẫn ăn cùng nhau như bình thường. Ayesha thay đổi tâm trạng liên tục trong bữa ăn, từ ủ rũ tới vui cười.
“Chàng biết không,” nàng nói, “hôm nay ta là Nhà Tiên Tri, những kẻ ngu ngốc của Ngọn Núi kia đã gửi thầy thuốc tới hỏi Hesea cuộc chiến sẽ thế nào và ai trong số họ có thể bị giết, bên nào thắng. Còn ta – ta không thể nói cho họ, mà chỉ tung hứng bằng lời nói, vì thế họ có thể hiểu như họ muốn. Ta không biết cuộc chiến sẽ thế nào, vì ta sẽ chỉ đạo nó, nhưng tương lai – a! ta không biết gì hơn ngươi đâu, Holly ạ, thật đáng buồn. Đối với ta, quá khứ và hiện tại tắm trong ánh sáng phản xạ từ bức tường tối đen – tương lai.”
Sau đó nàng trở nên ấp úng, cuối cùng nhìn lên với vẻ khẩn cầu, nói với Leo – “Chàng không nghe lời cầu xin của ta ở lại đây chờ đợi vài ngày sao, hay đi săn cũng được? Hãy làm thế đi, ta sẽ ở lại với chàng, và để Holly cùng Oros chỉ huy các Bộ Lạc trong cuộc chiến nhỏ này.”
“Tôi không thể,” Leo trả lời, phẫn nộ run lên, vì kế hoạch của nàng là gửi tôi vào trận chiến, trong khi cậu an toàn chờ trong ngôi đền, biến cậu từ một người đàn ông can đảm thành kẻ hấp tấp, dù cậu không chấp nhận nổi giả thuyết này, nhưng vẫn muốn chiến đấu vì lợi ích riêng, nên đã hoàn toàn tức giận.
“Ta nói rồi, Ayesha, ta sẽ không ở lại,” cậu lặp lại; “hơn nữa, nếu nàng để ta ở đây, ta sẽ tìm cách xuống núi một mình, và gia nhập cuộc chiến.”
“Thế thì đi thôi,” nàng trả lời, và hãy ngẩng cao đầu của chàng lên. Không, không phải, người yêu dấu của ta, là đầu của ta, của ta.”
Sau đó, phản ứng thật kỳ lạ, nàng trở thành cô gái vui vẻ, cười nhiều hơn trước đây, và kể cho chúng tôi nhiều chuyện từ xa xưa trong quá khứ, nhưng không có câu chuyện nào buồn hay bi kịch. Thật kì lạ khi ngồi nghe nàng nói về nhân dân, một hai người nổi tiếng trong lịch sử, và nhiều người khác chưa bao giờ được nghe nói đến, đã từng đặt chân trên trái đất này và nàng quen từ hơn hai nghìn năm trước. Nhưng nàng kể cho chúng tôi các giai thoại về tình yêu và sự căm ghét của họ, sức mạnh và điểm yếu của họ, tất cả đều rất xúc động với những hình ảnh châm biếm hài hước, minh họa sự hư ảo vô tận của mục tiêu và khát vọng của con người.
Cuối cùng cuộc nói chuyện của nàng sâu sắc và cá nhân hơn. Nàng kể về những cuộc tìm kiếm chân lý; đau lòng thế nào vì sự thông thái, nàng khám phá ra các tôn giáo vào thời của nàng và từ chối chúng; làm sao nàng tới thuyết giảng ở Jerusalem và bị các học giả ném đá. Nàng đã lang thang trở lại Ả Rập như thế nào, bị dân tộc nàng từ chối với tư cách một nhà cải cách, du lịch tới Ai Cập, tại cung điện của Pharaoh thời đó, gặp một phù thủy nổi tiếng, nửa lang băm, nửa con người, vì nàng đã lo xa trước đó, chúng ta nên gọi là ‘ông đồng’, đã dạy nàng thủ thuật của ông ta tốt đến mức nàng nhanh chóng làm thầy ông ta và buộc ông ta phải tuân theo nàng.
Rồi như thể không muốn tiết lộ quá nhiều, đột nhiên câu chuyện của Ayesha chuyển từ Ai Cập đến Kôr. Nàng nói với Leo về hành trình cậu tới đó, một kẻ lang thang tên là Kallikrates, bị đám người hoang dã săn đuổi và dẫn theo Amenartas người Ai Cập, người mà nàng dường như đã biết và căm ghét từ hồi còn ở đất nước của nàng, và nàng đã chơi đùa họ thế nào. Đúng, nàng còn kể cả về bữa tối ba người bọn họ cùng nhau ăn trước khi họ bắt đầu khám phá Cung Điện của Sự Sống, về lời tiên tri xấu xa Amenartas mang dòng máu hoàng tộc đã tiên đoán về hành trình của bọn họ.
“Phải,” Ayesha nói, “đó là một đêm yên tĩnh như đêm nay, bữa ăn giống bữa ăn này của chúng ta, và Leo, cũng không bị thay đổi quá nhiều, ngoại trừ chàng không có râu và trẻ hơn, ngồi cạnh ta. Nơi ngươi ngồi, Holly, là Amenartas mang dòng máu hoàng gia, một phụ nữ rất xinh đẹp; đúng, thậm chí còn xinh đẹp hơn cả ta trước khi nhúng mình trong Tinh Chất, cũng có khả năng biết trước, dù không biết ta đã trưởng thành. Ngay từ lần đầu tiên chúng ta đã ghét nhau, ghét hơn cả bây giờ nhiều, khi nàng ta đoán được ta đang tìm kiếm chàng như thế nào, người yêu của nàng ta, Leo ạ; vì chàng không bao giờ là chồng nàng ta, chàng đã chạy trốn quá nhanh khỏi hôn nhân. Nàng ta biết cuộc chiến giữa chúng ta đã bắt đầu từ rất xa xưa, kéo dài hàng thế kỷ và nhiều thế hệ, kết cục là, cả hai chúng ta đều không làm hại nhau, mà cả hai đều phạm tội vì tranh giành chàng, người được định mệnh chỉ định là hòn nam châm trong lòng chúng ta. Rồi Amenartas nói – ‘Than ôi! Trước mắt ta, Kallikrates, rượu trong cốc chàng biến thành máu, còn dao trong tay ngươi, O con gái của Yarab’ – vì nàng ta gọi ta như thế - ‘dính đầy máu đỏ. Phải, và nơi này là một nấm mồ, còn chàng, hỡi O Kallikrates, sẽ ngủ ở đây, chứ không phải nàng ta, kẻ giết chàng, nụ hôn của hơi thở sự sống lên đôi môi lạnh giá của chàng.’”
“Quả thực đúng như đã đoán,” Ayesha trầm ngâm nói thêm, “vì ta đã giết chàng ở Cung Điện của Sự Sống đó, đúng, ta đã giết chàng trong cơn cuồng nộ vì chàng không muốn, hay không thể hiểu biến đổi đã xảy ra trên người ta, và co rúm lại trước nhan sắc của ta như con dơi bị mù trước vẻ huy hoàng của ngọn lửa, che đi gương mặt chàng dưới mái tóc sẫm màu của nàng ta – tại sao, giờ là chuyện gì thế, Oros? Ta không bao giờ có thể thoát khỏi ngươi, dù chỉ một giờ thôi ư?”
“Thưa O Hes, một văn bản đến từ Khania Atene,” vị linh mục nói cùng với cái cúi chào khẩn nài.
“Phá niêm phong và đọc lên,” nàng trả lời bất cẩn. “Không chừng cô ta đã thấy ăn năn vì sự điên rồ của mình và muốn qui phục.”
Rồi ông ấy đọc.
“Gửi tới Hesea của Học Viện trên Ngọn Núi, còn được biết đến với tên Ayesha trên trần thế, và trong cung điện của Thế Giới Đã Mất nơi người từng lang thang tới, như ‘Vì Sao sa’.”
“Cái tên khá đẹp, không nghi ngờ gì,” Ayesha ngắt lời; “a! nhưng Atene, sẽ khiến các vì sao mọc lại – thậm chí từ Âm Phủ. Đọc tiếp đi, Oros.”
“Chào mừng O Ayesha. Ngươi đã quá già, đã thu được nhiều sự thông thái từ hàng thế kỷ qua, cùng những quyền năng khác, điều đó khiến bản thân ngươi dường như xinh đẹp trong mắt những người đàn ông mù quáng vì các thủ thuật của ngươi. Nhưng một thứ ngươi thiếu mà ta có – nhìn thấy những chuyện sắp xảy ra. Ngươi biết đấy, O Ayesha, ta và bác ta, nhà tiên tri vĩ đại, đã tìm được những cuốn sách thần thánh để biết điều gì được viết trong đó về cuộc chiến tranh này.
Nó viết rằng: - Đối với ta, cái chết, và ta rất vui vì điều đó. Đối với ngươi, một ngọn giáo đâm ra từ chính tay ngươi. Đối với mảnh đất Kaloon, máu và đổ nát sinh ra từ chính ngươi!
Atene,
Khania của Kaloon.”
Ayesha im lặng lắng nghe, nhưng môi nàng không run sợ, má cũng không tái đi. Nàng kiêu hãnh nói với Oros – “Hãy nói với sứ giả của Atene rằng ta đã nhận được thông điệp của cô ta, và sẽ trả lời nó, mặt đối mặt với cô ta trong cung điện Kaloon. Đi đi, linh mục, đừng làm phiền ta nữa.”
Khi Oros đi rồi, nàng quay lại chúng tôi và nói – “Câu chuyện xưa của ta thật phù hợp với giờ phút này, vì giống như Amenartas đã tiên đoán điều xấu, Atene giờ cũng tiên đoán điều xấu như thế, Amenartas và Atene là một. Đúng, cứ để thanh giáo rơi xuống, nếu nó phải rơi, ta sẽ không ngần ngại điều đó, ai biết được cuối cùng ta lại thắng chứ. Có lẽ Khania nghĩ muốn đe dọa ta bằng lời dối trá xảo quyệt, nhưng nếu cô ta đúng, thì chắc chắn, hỡi tình yêu của ta, mọi chuyện sẽ vẫn tốt đẹp với chúng ta thôi, vì không ai thoát khỏi định mệnh, không ai có thể kiếm lợi từ sự đoàn kết của chúng ta, điều được tạo nên từ vũ trụ chúng ta sinh ra, không bao giờ.”
Nàng dừng lại một lúc rồi tiếp tục bằng tư tưởng và hình ảnh thơ ca bất chợt bùng nổ.
“Ta nói cho chàng biết, Leo, ngoài vài nhầm lẫn sống chết của chúng ta, chưa có mệnh lệnh nào được ban ra. Đằng sau mặt nạ tàn ác là con mắt dịu dàng của Lòng Thương Xót; những sai trái của thế giới thô thiển và xoắn xít này là tia lửa nóng chói mắt từ thanh gươm lẽ phải của Công Lý tinh khiết, vĩnh hằng. Những kiếp số nặng nề chúng ta thấy và biết chỉ là những kết nối trên sợi xích vàng đeo vào chúng ta cho an toàn tới nơi trú ẩn; bước từng bước đau đớn, chúng ta sẽ trèo lên cung điện hoan lạc đã được chia phần. Vì thế ta không sợ gì nữa, không chiến đấu chống lại những gì sẽ phải xảy ra. Vì chúng ta là những hạt giống có cánh được cơn gió định mệnh thổi xuống và biến đổi khu vườn ta sẽ lớn lên, làm đầy không gian may mắn bằng hương thơm bất tử của đóa hoa nở rộ.”
“Giờ hãy rời đi, Leo, ngủ một lát, vì chúng ta sẽ lên đường lúc bình minh.”
Giữa trưa hôm sau, chúng tôi xuống sườn núi cùng đội quân của các Bộ Lạc, những người đàn ông khốc liệt và man rợ. Đội do thám đã đi trước chúng tôi, rồi tới thân hình to lớn của kỵ binh trên những con ngựa gầy, còn bên phải, bên trái và phía sau, bộ binh hành quân theo từng đoàn, mỗi đoàn nằm dưới sự chỉ huy của vị thủ lĩnh.
Ayesha, giờ đã che mặt – vì nàng không muốn lộ nhan sắc trước những người hoang dã này – cưỡi trên con ngựa trắng có hình dáng và tốc độ vô song giữa đám người - ngựa. Leo và tôi đi cùng nàng, Leo trên con ngựa đen của Khan, còn tôi trên một con ngựa khác tương tự nó, béo hơn một chút. Bên chúng tôi là đội bảo về gồm các tu sĩ nam được vũ trang và một đoàn lính chọn lọc, trong đó có cả những người thợ săn Leo đã từng cứu mạng khỏi cơn thịnh nộ của Ayesha, giờ nàng đang gắn chặt bên người cậu.
Chúng tôi rất hớn hở, toàn bộ chúng tôi, vì trong không khí mát lạnh cuối thu tràn ngập ánh mặt trời, nỗi sợ hãi và lời tiên tri đã ám ảnh chúng tôi trong tăm tối, cùng những hang động đỏ lửa, tất cả đều bị lãng quên. Hơn nữa, tiếng bước chân của hàng nghìn người được vũ trang và sự phấn kích của trận chiến sắp tới làm thần kinh chúng tôi hồi hộp.
Đã nhiều ngày rồi, giờ tôi mới thấy Leo thật mạnh mẽ và vui vẻ. Gần đây cậu hơi gầy và nhợt nhạt, có lẽ do những nguyên nhân tôi đã đoán ra, nhưng giờ má cậu đỏ hồng và mắt cậu sáng lấp lánh trở lại. Ayesha dường như cũng vui vẻ, vì tâm trạng của người phụ nữ kỳ lạ này thay đổi như Mẹ Tự Nhiên, cũng biến đổi như phong cảnh dưới ánh mặt trời hay bóng tối. Lúc nàng là trưa và lúc sau lại là đêm tối; giờ là bình minh, chốc lại hoàng hôn, đi và đến trong đôi mắt xanh thẳm của nàng như hơi nước tỏa ra trên nền trời mùa hạ, gương mặt ngọt ngào của nàng thay đổi và lung linh như nước vỡ ra lung linh dưới các vì sao rực rỡ.
“Quá lâu rồi,” nàng nói cùng tiếng cười nhỏ, “ta đã đóng cửa ở trong lòng núi ảm đạm quá lâu rồi, chỉ có người câm, người hoang dã hay các linh mục u sầu tụng kinh bên cạnh; giờ ta rất vui khi thấy lại thế giới. Tuyết trên kia đẹp biết bao, và những sườn nâu bên dưới nữa, cả đồng bằng rộng lớn trải dài ra tận những ngọn đồi giáp ranh kia! Mặt trời huy hoàng làm sao, vĩnh hằng như chính ta; không khí hăng hái như trên thiên đường mới ngọt ngào làm sao.”
“Tin ta đi, Leo, đã hơn hai mươi thế kỷ đi qua kể từ lúc ta ngồi trên một con chiến mã, nhưng giờ chàng thấy đấy, ta vẫn chưa quên cách cưỡi ngựa, dù con vật này không hợp với người Ả Rập giống như hồi ta cưỡi trên các sa mạc rộng lớn của Ả Rập. Ôi! Ta nhớ lại bên cha mình, ta phi nước đại xông vào trận chiến chống bọn cướp Bedouins, và chính tay ta đã phi giáo vào tên thủ lĩnh của chúng, khiến hắn kêu khóc xin thương xót. Một ngày nào đó, ta sẽ kể cho chàng nghe về cha ta, và ta là người ông yêu thương, dù chúng ta cách nhau rất xa, ta vẫn giữ hồi ức thân thương về ông và mong chờ cuộc gặp gỡ của chúng ta.”
“Nhìn kìa, đằng kia là đầu hẻm núi nơi tên phù thủy thờ mèo sống, hắn từng muốn giết cả hai người vì chàng, Leo, đã ném con vật thân thiết của hắn vào đống lửa. Thật kỳ lạ, nhưng vài bộ lạc trên Ngọn Núi và những vùng đất bên dưới đều tôn mèo là thần của họ. Ta nghĩ Rassen ban đầu, vị tướng của Alexander, hẳn phải mang phong tục đó tới đây từ Ai Cập. Ta có thể kể cho chàng nghe rất nhiều về Alexander người Macedonia, vì ông ấy gần như cùng thời với ta, khi lần gần nhất ta được sinh ra trên thế gian này, vẫn còn âm vang tiếng tăm các hành động vĩ đại của ông ấy.”
“Chính Rassen là người đã thay thế tục lệ thờ lửa từ thời nguyên thủy trên Ngọn Núi có các cột trụ rực lửa chiếu sáng Điện Thờ như công trình bất hủ bằng tục lệ thờ thần Hes, hay Isis, đúng ra đã pha trộn hai tục lệ đó thành một. Chắc chắn trong số các linh mục trong đội quân của ông có một số người Pashto hay người Sekket đội Mèo trên đầu, và họ mang tôn giáo thần bí này theo, ngày nay nó đã bị suy giảm thành lời tiên tri bói toán thô tục của các thầy phù thủy man rợ. Thực ra ta lờ mờ nhớ là nó như vậy, vì ta là Hesea đầu tiên của Đền Thờ này, hành quân tới đây cùng tướng quân Rassen, một người họ hàng của ta.”
Giờ cả Leo và tôi đều nhìn nàng băn khoăn, vì tôi có thể thấy nàng đang quan sát chúng tôi qua mạng che. Nhưng thông thường, tôi là người hay bị nàng quở trách, vì Leo có thể nghĩ và làm những gì cậu muốn mà vẫn thoát khỏi sự tức giận của nàng.
“Ngươi, Holly,” nàng nói nhanh, “ngươi có đầu óc hay cãi vặt và nghi ngờ, nhớ những gì ta đã nói đấy, còn giờ ngươi đang tin ta nói dối ngươi.”
Tôi phản đối vì chỉ đang nghĩ đến sự biến đổi khác biệt rõ ràng giữa hai lời nói.
“Đừng chơi chữ,” nàng trả lời; “trong lòng ngươi đang viết rằng ta là một kẻ nói dối, và ta thấy thật đau lòng. Ngươi biết đấy, tên đàn ông ngu ngốc kia, khi ta nói Alexander người Macedonia sống trước ta, ta muốn nói tới trước kiếp này của ta. Trong kiếp sống trước đó, dù ta tồn tại lâu hơn ông ta ba mươi năm, nhưng chúng ta sinh ra cùng mùa hè, ta biết rõ ông ta, vì ta là Nhà Tiên Tri ông ta tham vấn nhiều nhất về các cuộc chiến của mình, nhờ sự thông thái của ta, ông ta đã có được bao chiến công. Sau đó chúng ta tranh cãi, rồi ta bỏ ông ta và đi theo Rassen. Từ ngày đó, ngôi sao sáng Alexander bắt đầu suy tàn.” Lúc này Leo phát ra âm thanh như tiếng huýt sáo. Trong nỗi đau lòng vì đã thấu hiểu, dội lại những lời chỉ trích và hồi ức về câu chuyện kỳ lạ của sư trụ trì Kou-en đang dâng lên trong tôi, tôi hỏi nhanh – “Ayesha, người cũng nhớ rõ mọi chuyện xảy ra trong kiếp trước ư?”
“Không, không rõ lắm,” nàng trầm mặc trả lời, “chỉ những sự kiện lớn thôi, và những sự kiện ta đóng vai trò chính được khám phá ra nhờ nghiên cứu những thứ thần bí ngươi gọi là ảo cảnh hay phép màu. Chẳng hạn, Holly, ta hồi tưởng lại và biết ngươi cũng sống ở kiếp đó. Thực ra ta hình như đã nhìn thấy một nhà triết học xấu xí khoác chiếc áo choàng bẩn thỉu đang uống rượu và bàn học thuật với người khác, họ đang tranh cãi với Alexander cho tới lúc ông ta nổi giận và khiến người đó bị trục xuất hay chết đuối: ta quên rồi.”
“Tôi nghĩ mình không phải là Diogenes chứ?” Tôi chua chát hỏi, nghi ngờ không phải Ayesha đang tự gây cười bằng cách lừa tôi đấy chứ.
“Không,” nàng nghiêm trang đáp, “Ta không nghĩ đó là tên ngươi. Diogenes ngươi nói là một người nổi tiếng hơn, một người thực tế với sự thông thái khó hiểu; hơn nữa, ông ta không uống rượu. Ta nhớ rất ít về kiếp sống đó, nhưng thực ra không nhiều người theo Phật Giáo, ta đã nghiên cứu giáo lý của nó, còn ngươi, Holly, lúc đó đã nói với ta về nó rất nhiều. Có lẽ chúng ta đã không phù hợp với nó. Ta vẫn nhớ rằng Thung Lũng Xương Người, nơi ta tìm thấy chàng, Leo của ta, là nơi xảy ra cuộc chiến vĩ đại giữa các linh mục thờ Lửa cùng chư hầu, các Bộ Lạc trên Ngọn Núi, và đội quân của Rassen được dân tộc Kaloon trợ giúp. Vì giữa nơi này và Ngọn Núi, từ xa xưa cũng như bây giờ, luôn có sự thù địch, từ đó tới hiện tại, lịch sử vẫn chưa lặp lại.”
“Như vậy nàng chính là người dẫn đường của chúng tôi,” Leo nói, sắc bén nhìn nàng.
“Đúng vậy, Leo, còn ai vào đây nữa? dù không hay lắm khi chàng không biết ta đang ở dưới lớp vải niệm đó. Ta có ý định chờ đợi và đón chào chàng trong Điện Thờ, nhưng khi ta biết cuối cùng cả hai người đã chạy trốn khỏi Atene và đã tới gần, ta không thể kiềm chế bản thân được nữa, nên đã tới trong hình hài xấu xí. Đúng, ta đã bên chàng lúc ở bờ sông, dù chàng không thấy ta, và ở đó che chở cho chàng khỏi nguy hiểm.”
“Leo, ta khao khát được thấy chàng và chắc chắn trái tim chàng không hề thay đổi, dù lúc đó chàng có lẽ không nghe thấy giọng nói hay nhìn thấy gương mặt của ta, người khiến chàng chịu số phận trải qua bao thử thách đau đớn. Ta cũng khao khát học hỏi từ Holly sự thông thái có thể nhìn xuyên qua lớp ngụy trang của ta, làm sao ông ấy tới gần sự thật. Vì lý do đó, ta đã cho phép ông ấy nhìn thấy ta lấy lọn tóc ra khỏi chiếc túi da trước ngực chàng và nghe ta than khóc với chàng trong ngôi nhà nghỉ chân đó. Đúng, chàng đã không đoán ra vì quá ốm yếu, nhưng chàng, chàng biết ta – trong giấc ngủ - biết ta như chính bản thân ta đang hiện hữu, chứ không phải như bản thân ta thể hiện bên ngoài, đúng thế,” nàng nhẹ nhàng nói thêm, “và nói những lời ngọt ngào mà ta vẫn còn nhớ rõ.”
“Thế là dưới tấm vải liệm là khuôn mặt của chính nàng,” Leo hỏi lại, vì cậu rất tò mò trước điểm đó, “chính là gương mặt đáng yêu ta nhìn thấy hôm nay ư?”
“Có lẽ thế - như chàng mong muốn,” nàng lạnh lẽo trả lời; “đó cũng là linh hồn, vấn đề không như vẻ bề ngoài, dù con người nghĩ khác khi mù quáng. Không chừng gương mặt ta giống như trái tim chàng tạo nên, hay ý chí của ta thể hiện ra nó trước cái nhìn và sở thích của những người chứng kiến. Nhưng nghe đã! Nhóm trinh sát đã tới.”
Khi Ayesha nói, một tiếng la hét từ xa đã vọng lại trong gió, hiện giờ, chúng tôi đã nhìn thấy một đám kỵ binh đã chậm rãi trở lại trên tuyến đầu. Nhưng chỉ được báo rằng, những người tham gia giao tranh của Atene đã hoàn toàn rút lui. Quả thật, một tù nhân họ bắt được, đang bị các tu sĩ tra hỏi, đã thú nhận ngay rằng Khania không có ý định gặp chúng tôi trên Ngọn Núi thiêng. Cô ấy yêu cầu đưa cuộc chiến sang bờ sông xa hơn, vì phòng thủ, có dòng nước chúng tôi phải lội qua, một quyết định thể hiện phán đoán quân sự khá tốt.
Vì thế ngày hôm nay không đánh nhau.
Toàn bộ buổi chiều hôm đó, chúng tôi xuống sườn Ngọn Núi, nhanh hơn nhiều so với lúc trèo lên sau cuộc tháo chạy rất dài từ thành phố Kaloon. Trước hoàng hôn, chúng tôi tới vùng đất cắm trại sẵn, một bình nguyên rộng và dốc, điểm cuối của nó là Thung Lung Xương Người, nơi nhiều ngày trước chúng tôi đã gặp người dẫn đường thần bí. Tuy nhiên chúng tôi không đi qua đường hầm bí mật trong núi mà nàng đã dẫn chúng tôi đi, con đường ngắn nhất phải vài dặm, như Ayesha vừa nói cho chúng tôi, vì đường đó không phù hợp hành quân.
Rẽ về bên trái, chúng tôi khoanh tròn một số đỉnh không thể trèo qua được mà có đường hầm chạy qua phía dưới, cuối cùng tới gò một khe tối, chúng tôi có thể yên tâm ngủ an toàn vì tránh được sự tấn công vào ban đêm.
Lều của Ayesha được dựng ở đó, nhưng vì đó là cái duy nhất, Leo và tôi cùng đội bảo vệ đóng trại ngoài trời giữa vài tảng đá cách đó mấy trăm thước. Khi nàng thấy buộc phải làm thế, Ayesha rất tức giận và nói những lời gay gắt với vị thủ lĩnh chịu trách nhiệm về lương thực và quân trang, dù người đàn ông khốn khổ đó không biết gì về lều.
Nàng cũng đổ lỗi cho Oros, người đã ngoan ngoãn trả lời rằng ông ta nghĩ chúng tôi hẳn đã quen với chiến tranh và gian khổ. Nhưng nói chung nàng tức giận với chính bản thân đã quên đi chi tiết này, cho đến khi Leo cười phật ý bảo nàng ngừng lại, nàng tiếp tục đề nghị chúng tôi nên ngủ trong lều, vì nàng không sợ sự khắc nghiệt của giá lạnh vùng núi.
Cuối cùng, chúng tôi cùng nhau ăn tối ngoài trời, đúng hơn là Leo và tôi ăn tối, vì có các vệ sĩ xung quanh nên Ayesha không thể nâng che mặt lên.
Tối đó Ayesha bị phiền nhiễu và không thoải mái, như thể có những nỗi sợ mới khiến nàng không vượt qua được đả kích. Cuối cùng, có vẻ nàng đã chinh phục được chúng bằng nỗ lực ý chí và bảo, nàng dự định đi ngủ để thư giãn tâm hồn; tôi nghĩ, chỉ vị trí đó thôi của nàng cũng đã cần nghỉ ngơi rồi. Lời cuối nàng nói với chúng tôi là – “Các người cũng ngủ đi, hãy ngủ ngon, nhưng đừng kinh ngạc nhé, Leo của ta, nếu ta triệu hai người trong đêm, vì trong giấc ngủ, ta có thể tìm được những tư vấn mới và cần nói cho các ngươi trước khi chúng ta tháo trại lúc bình minh.”
Rồi chúng tôi chia tay, nhưng than ôi! Nếu chúng tôi có thể phỏng đoán được dù chút ít việc ba chúng tôi sẽ gặp lại nhau thế nào và ở đâu.
Chúng tôi mệt mỏi và nhanh chóng buồn ngủ bên đống lửa trại, vì biết cả đội quân sẽ bảo vệ chúng tôi, chúng tôi không sợ. Tôi nhớ đang quan sát những vì sao sáng lấp lánh trên vòm trời mênh mông bên trên tới lúc chúng mờ nhạt dần trong ánh trăng tinh khiết đang lên, giờ quá khứ của nàng đã phần nào đầy đủ, rồi nghe thấy Leo lẩm bẩm mê ngủ dưới tấm chăn lông rằng Ayesha đã hoàn toàn đúng, rằng thật dễ chịu khi lại sống trong không gian thông thoáng, vì cậu đã chán hang động rồi.
Sau đó tôi không biết gì nữa cho đến khi bị đánh thức bởi tiếng hô hiệu lệnh của một lính gác phía xa, rồi dừng một lúc, tiếng hô hiệu lệnh thứ hai của sĩ quan trong đội bảo vệ của chính chúng tôi. Dừng một lúc nữa, một linh mục đứng cúi chào trước chúng tôi, ánh sáng nhấp nháy của đống lửa chơi đùa trên cái đầu trọc và gương mặt của ông ấy, tôi đã nhận ra.
“Ta” – ông ấy nói một cái tên rất quen với tôi, nhưng tôi đã quên mất – “được gửi tới, chủ nhân của ta, Oros, đã ra lệnh cho ta nói rằng, Hesea muốn nói chuyện với cả hai người ngay lập tức.”
Giờ Leo đã ngồi dậy ngáp dài và hỏi có chuyện gì. Tôi kể lại cho cậu, cậu ấy nói muốn Ayesha nên chờ tới sáng đã, rồi lại nói thêm – “Được rồi, chả giúp gì được đâu. Đi thôi, bác Horace,” rồi cậu đứng dậy đi theo sứ giả.
Vị linh mục lại cúi chào và nói – “Lệnh của Hesea rằng các ngài nên mang theo vũ khí và người bảo vệ.”
“Gì cơ,” Leo càu nhàu, “để bảo vệ chúng tôi khi đi bộ một đoạn dài một trăm thước giữa lòng một đội quân ư?”
“Hesea,” người đàn ông giải thích, “đã rời khỏi lều, người đang ở hẻm núi đằng kia, nghiên cứu đường tiến quân.”
“Làm sao ông biết điều đó?” tôi hỏi.
“Ta không biết điều đó,” ông ta đáp. “Oros nói với ta như thế, vậy thôi, còn Hesea ra lệnh cho các ngài mang theo người bảo vệ vì người đang ở một mình.”
“Nàng điên sao,” Leo thét lên, “sao lại lang thang tới chỗ như vậy lúc nửa đêm chứ? Được rồi, thế mới giống nàng.”
Tôi cũng nghĩ thế mới giống nàng, người không làm những việc người khác có thể làm được, nhưng tôi vẫn do dự. Tôi nhớ Ayesha đã bảo nàng có thể sẽ gọi chúng tôi tới; tôi cũng chắc nếu bị lừa, chúng tôi hẳn không được yêu cầu mang theo đội hộ tống. Vì thế chúng tôi gọi đội bảo vệ - có mười hai người – mang theo gươm giáo và bắt đầu lên đường.
Chúng tôi bị hai hàng lính gác chặn lại, và tôi nhận ra khi chúng tôi nói mật khẩu đội quân cảnh cuối cùng cho họ, tất nhiên họ nhận ra chúng tôi và trông rất kinh ngạc. Nếu họ vẫn nghi ngờ, họ sẽ không dám biểu hiện như thế. Vì vậy chúng tôi tiếp tục đi.
Giờ chúng tôi bắt đầu đi xuống rìa khe núi bằng lối đi rất dốc, mà vị linh mục dẫn đường có vẻ quen thuộc một cách kỳ lạ, vì ông ta đi xuống như thể đó là bậc thang nhà mình vậy.
“Đưa chúng ta tới một nơi xa lạ vào ban đêm,” Leo nghi ngờ nói, khi đó chúng tôi đã gần chân khe núi và thủ lĩnh đội bảo vệ, người thợ săn râu đỏ to lớn liên quan tới vụ con báo tuyết cũng lẩm bẩm vài lời khiển trách. Trong lúc tôi đang cố nghe  những gì anh ta nói, đột nhiên một bóng trắng đi bộ trên mảnh đất dưới ánh trăng ở chân khe núi, chúng tôi thấy đó chính là thân ảnh che mặt của Ayesha. Vị thủ lĩnh cũng nhìn thấy nàng nên hài lòng nói – “Hes! Hes!”
“Nhìn nàng kìa,” Leo càu nhàu, “vẫn đi dạo trong cái lỗ ma ám đó như thể nó là công viên Hyde Park ấy;” và cậu chạy tới đó.
Thân ảnh đó quay lại và ra hiệu cho chúng tôi đi theo khi nàng trượt lên trước, tìm đường qua những bộ xương rải rác trong lòng nham thạch của khe núi. Rồi nàng tiếp tục đi vào bóng tối của vách núi đối diện mà ánh trăng không chạm tới. Giờ đang mùa mưa, dòng suối chảy xuống lối đi xuyên qua đá từ hàng thế kỷ, đá dăm trải rộng khắp tầng nham thạch của khe núi, vì thế nhiều xương cốt hầu như hoàn toàn bị chôn vùi trong cát.
Tôi nhận ra khi đi vào bóng tối, những bộ xương này nhiều hơn bình thường, vì hai bên tôi thấy toàn răng trắng của hộp sọ, hoặc xương sườn và xương đùi. Không nghi ngờ gì nữa, tôi tự nghĩ, lối đi này là đường dẫn tới đồng bằng bên trên, trong trận chiến quá khứ, đánh nhau rất tàn khốc và vô số người bị giết.
Ayesha dừng lại ở đó và trầm ngâm nhìn lối đi rải đầy đá ngổn ngang, như thể đang hồi tưởng về cách vượt qua lối đi hôm đó. Giờ chúng tôi tới gần nàng, vị linh mục dẫn đường đi sau cùng đội bảo vệ, để chúng tôi đi trước một mình, vì họ không dám tiếp cận Hesea khi chưa được ra lệnh. Leo đi trước tôi, có lẽ khoảng bảy hay tám thước, và tôi nghe thấy cậu nói – “Tại sao nàng lại mạo hiểm tới những nơi thế này ban đêm, Ayesha, trừ khi không gì có thể làm hại nàng đúng không?”
Nàng không trả lời, chỉ quay lại và mở rộng vòng tay, rồi lại hạ xuống. Trong khi tôi đang tự hỏi dấu hiệu này của nàng có ý nghĩa gì, thì từ trong bóng tối, một âm thanh lạ lùng xôn xao vang tới.
Tôi nhìn, than ôi! Khắp nơi các bộ xương đều nhô lên trên lòng cát. Tôi thấy những cái sọ trắng xóa, xương tay và chân lấp lánh, cả những chiếc xương sườn rỗng. Đội quân bị tiêu diệt khi xưa đã sống lại, nhìn kìa! Tay họ là bóng ma của giáo mác.
Tất nhiên tôi biết ngay đó là màn thể hiện quyền năng thần bí của Ayesha, khiến nàng kéo chúng tôi khỏi giường ngủ để chứng kiến. Nhưng tôi thừa nhận mình rất sợ hãi. Ngay cả lúc táo bạo nhất của con người, trừ trường hợp mê tín, có lẽ cũng xin được lượng thứ vì thần kinh bị cảnh tượng này đốn ngã, giống như khi đang đứng trong nhà thờ lúc nửa đêm, đột nhiên mọi mặt người chết đều mọc lên từ nấm mồ. Xung quanh chúng tôi cũng rộng hơn và kỳ lạ hơn những nơi chôn cất ở thế giới văn minh.
“Đây là phép thuật mới của nàng à?” Leo kêu lên bằng giọng sợ hãi và tức giận. Nhưng Ayesha không trả lời. Tôi nghe tiếng ồn phía sau và nhìn quanh. Các bộ xương đã mọc lên quanh đội bảo vệ của chúng tôi, những kẻ khốn khổ đang tê liệt vì kinh hoàng, ném hết cả vũ khí xuống đất và ngã khụy, một số quì xuống. Giờ những con ma bắt đầu dùng giáo đâm vào họ, tôi thấy họ lăn xuống sau những cú đánh. Thân ảnh che mạng trước mặt tôi chỉ tay vào Leo và nói – “Bắt lấy chàng, như ta ra lệnh, không được làm hại chàng!”
Tôi biết giọng nói này; đó là của Atene!
Đã quá muộn, tôi mới hiểu ra cái bẫy chúng tôi đã bị rơi vào.
“Đồ phản bội!” Tôi bắt đầu kêu lên, trước khi lời nói thoát khỏi đôi môi tôi, một bộ xương có dáng hình rất đặc biệt buộc tôi im lặng bằng cú đánh tàn bạo vào đầu. Nhưng dù tôi không thể nói được nữa, các giác quan của tôi vẫn còn tỉnh táo đôi chút. Tôi thấy Leo đang điên cuồng đánh lại một số người đang cố kéo cậu xuống, thật dữ dội, thực ra nỗ lực đáng sợ của cậu làm máu trào ra miệng từ ống phổi.
Những gì nhìn và nghe thấy làm tôi thất bại, nghĩ thế là hết, tôi ngã xuống và không nhớ gì nữa.
Tôi không biết tại sao tôi không bị giết chết ngay, trừ khi trong lúc vội vã, đám lính cải trang nghĩ tôi đã chết, hoặc có lẽ tôi cũng được tha mạng. Ít ra, ngoài cú đánh vào đầu, tôi không bị chấn thương nào cả.



Tác phẩm gốc: Ayesha - Return of SHE (H.R. Haggard)
           Dịch bởi: Cheryl Pham

Nữ Hoàng Ayesha trở lại - Chương 20



Chương 20: Thuật giả kim của Ayesha

Một thời gian ngắn sau sự kiện con báo tuyết, một trong những người thân ma quỉ của Ayesha, tham vọng vô hạn của nàng, đã hiện ra thật gớm ghiếc. Khi chúng tôi ăn tối với nàng buổi tối, thói quen của Ayesha là thảo luận các kế hoạch cho tương lai hùng mạnh và bất tận, di sản khủng khiếp mà nàng đã hứa hẹn với chúng tôi.
Ở đây tôi phải giải thích, nếu tôi không làm vậy, nàng sẽ ân cần thông báo với tôi rằng, bất chấp sự từ chối của tôi trước cơ hội vô giá suốt bao năm qua, tôi cũng sẽ được đi theo để tắm cơ thể quá già nua của mình trong lửa thiêng, dù với chiêu bài nào, tôi cũng nên xuất hiện cùng họ, như Herodotus khi ông xử lý những điều thần bí của Ai Cập cổ, nếu nàng biết, nàng sẽ không cho rằng tiết lộ chúng là hợp pháp.
Tôi âm thầm hy vọng người đàn ông bề ngoài của tôi có thể biến đổi tốt hơn, vì viễn cảnh về cơ thể vĩnh viễn gắn vào hình dạng hiện tại của tôi, cá nhân phần nào không hài lòng, không khiến tôi trở nên hấp dẫn. Thực ra, như tôi lo ngại, vấn đề này rất hàn lâm chứ không chỉ là một lợi ích thực tế, như thể chúng tôi đang trong một câu chuyện thần tiên, tôi không tin mình nên thành loại người bất tử. Tôi cần nói thêm, giờ cũng như trước, tôi hoàn toàn chắc chắn mình không muốn làm vậy.
Kế hoạch của Ayesha còn lâu mới đạt được và thực sực đáng sợ. Hiểu biết của nàng với thế giới hiện tại, chính trị, phát triển xã hội, đều rất hạn chế; vì nếu nàng có quyền năng dõi theo sự phát triển và các hoạt động của nó, chắc nàng cũng không sử dụng.
Kiến thức thực tế của nàng dường như đều gắn với những gì nàng đã tập hợp được trong vài cuộc nói chuyện ngắn ngủi giữa chúng tôi về chủ đề này trong thời gian ở Kôr. Giờ nàng khao khát thông tin vô độ, dù thật ra chúng tôi hiếm khi được cập nhật, vì từ lâu chúng tôi đã mất liên lạc với thế giới văn minh, đúng ra, từ mười lăm năm trước, chúng tôi cũng đã bị chôn vùi như chính nàng vậy.
Chúng tôi vẫn có khả năng mô tả cho nàng hoàn cảnh của các quốc gia và các vấn đề của họ tại thời điểm chúng tôi nói lời chia tay với họ, ít nhiều không còn đúng nữa khi vẽ lại bản đồ các quốc gia và biên giới, khi đó nàng do dự rất lâu.
Người Trung Quốc là dân tộc mà nàng quan tâm nhất, có lẽ vì nàng quen thuộc với kiểu Mông Cổ, giống như chúng tôi, cũng hiểu được nhiều phương ngữ của họ. Nàng cũng có động lực để nghiên cứu, vì một đêm, nàng đã tiết lộ cho chúng tôi theo cách thực tế nhất.
Những ai đã đọc phần đầu câu chuyện này, khi tôi rời nước Anh nó mới được xuất bản, có lẽ sẽ nhớ ra, lúc chúng tôi tìm thấy nàng ở Kôr, Bà ấy đã làm chúng tôi kinh hoàng khi thể hiện quyết tâm sở hữu nước Anh, vì lý do đơn giản, chúng tôi thuộc về đất nước này. Nhưng bây giờ, giống như các quyền năng của mình, tư tưởng của nàng đã trưởng thành và lớn hơn, vì nàng muốn làm cho Leo thành bá chủ tuyệt đối của thế giới. Thật vô ích khi cậu cố khăng khăng đảm bảo với nàng rằng cậu không muốn thế. Nàng chỉ cười nhạo cậu và nói – “Nếu ta đứng ở giữa các Dân Tộc, ta phải thống trị các Dân Tộc, vì làm sao Ayesha có thể lấy vị trí thứ hai trong đám người bằng xương bằng thịt đó chứ? Còn chàng, Leo của ta, sẽ thống trị ta, đúng, đó là sự thật, chàng là chủ nhân của ta! Thế nên hiển nhiên chàng sẽ là chủ nhân của thế giới này, phải, không chừng cả của những kẻ chưa kịp xuất hiện nữa, vì ta cũng biết một số thứ, ta nghĩ, có thể thu được họ nếu ta muốn, dù ta không có ý định như vậy. Cuộc đời chân chính của ta vẫn chưa bắt đầu. Nơi nhỏ bé trên thế gian này đã bị suy nghĩ quan tâm tới chàng chiếm hết; chờ đợi chàng tái sinh lại, rồi tới những năm tháng bị chia lìa, tới khi chàng trở lại.”
“Nhưng chỉ vài tháng nữa thôi, ngày tháng chuẩn bị sẽ trôi qua, được phú cho năng lượng vĩnh hằng, sự thông thái của mọi thời đại, và sức mạnh có thể dời núi lấp biển, chúng ta sẽ bắt đầu. Ôi! Ta đã phát ốm vì giờ phút đó biết bao, lần đầu tiên, như chòm sao sinh đôi mới mọc trên Bầu Trời, chúng ta sẽ hiện ra lộng lẫy bất tử trong sự kinh ngạc của loài người. Nó sẽ làm ta hài lòng, để ta nói cho chàng nghe, các vị vua và chính phủ của họ, sẽ cúi chào trước ngai vàng của chúng ta và khiêm tốn thèm muốn sự tự do được làm theo ý nguyện của chúng ta. Ít ra,” nàng nói thêm, “ta sẽ hài lòng một thời gian ngắn, cho tới khi chúng ta tìm được những mục tiêu cao hơn.”
Nàng nói như vậy, vầng hào quang trên trán nàng bừng lên và lây lan, lấp lánh như cánh quạt vàng, đôi mắt bình lặng của nàng bừng lên ngọn lửa, theo tôi nghĩ, chúng trở thành tấm gương sáng để qua đó tôi nhìn thấy vẻ tráng lệ, phô trương lên ngôi và những tộc người phải van vỉ lướt qua.
“Thế nào,” Leo hỏi, hơi gầm lên – vì quan điểm thống trị thế giới nhìn từ xa dường như không lôi cuốn cậu – “Ayesha, làm sao nàng lại mang những quan điểm như vậy?”
“Thế nào ư, Leo của ta? Tại sao ư, rất dễ hiểu. Nhiều đêm ta đã lắng nghe những bài thuyết giảng thông thái của Holly, ít ra ông ấy nghĩ người thông thái có nhiều thứ cần học, rồi mải mê nghiên cứu các bản đồ quanh co của ông ấy, so sánh chúng với những gì được viết trong trí nhớ của ta – người vốn không có thời gian nghiên cứu những chuyện này. Ta đã cân nhắc và suy nghĩ về các thông tin chàng đưa ra về các chủng tộc trên thế giới; thật vô vàn kẻ điên rồ, họ đấu tranh vô ích vì của cải và những uy quyền nhỏ, ta đã xác định rằng, sẽ khôn ngoan và tốt bụng nếu hàn gắn họ thành một khối, để chúng ta dẫn đầu cai trị trực tiếp số phận họ, làm cho chiến tranh, bệnh tật và nghèo đói chấm dứt, vì thế những sinh vật của thời đại nhỏ bé này (nàng đã dùng từ ‘phù du’) có thể sống hạnh phúc từ trong nôi tới khi xuống mồ.”
“Giờ, nếu không vì chàng đang muốn co rúm lại lạ lùng để tránh đổ máu, nhưng chính trị và quan trọng là – vì Leo của ta, chàng không phải là triết gia thực sự - chuyện này sẽ xong sớm thôi, vì ta có thể ra lệnh cho một loại vũ khí đè bẹp các kho vũ khí của bọn họ và đánh chìm lực lượng hải quân xuống biển sâu; đúng, ta, người ngay cả sấm chớp và các quyền năng mạnh mẽ của Mẹ Tự Nhiên cũng phải tuân lời. Nhưng chàng đã co người lại trước cảnh chết chóc, chàng nghĩ Thượng Đế sẽ không hài lòng vì bản thân ta làm cho – hay chính ta đã lựa chọn – công cụ của Thượng Đế. Phải, cứ vậy đi, vì ý nguyện của chàng là của ta, nên chúng ta sẽ bước đi trên con đường nhẹ nhàng.”
“Làm sao người thuyết phục được các vị vua trên trái đất đặt vương miện của họ lên đầu người?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Bằng cách khiến cho người dân của họ trao nó cho chúng ta,” nàng khéo léo trả lời. “Ôi! Holly, Holly, đầu óc ngươi đã căng thẳng rồi, trí tưởng tượng của ngươi đã bị thu hẹp rồi! Hãy để cánh cửa khốn khổ đó khép hờ, ta cầu xin đó, ngươi hãy ngẫm nghĩ đi. Khi chúng ta xuất hiện giữa loài người, rải vàng để thỏa mãn mong muốn của họ, mang theo quyền năng gây khiếp sợ, trong vẻ đẹp rực rỡ và bất tử của mọi thời đại, họ sẽ không than khóc ư, ‘Hãy làm quốc vương của chúng ta và hãy cai trị chúng ta!’”
“Có lẽ vậy,” tôi hồ nghi đáp, “nhưng người sẽ xuất hiện ở đâu?”
Nàng cầm tấm bản đồ bán cầu đông tôi vẽ và chỉ ngón tay lên Bắc Kinh, nói – “Đây là nơi sẽ thành nhà của chúng ta nhiều thế kỷ tới, có thể ba, hay năm, hay bẩy thế kỷ, nếu quá lâu để định hình dân tộc này theo sở thích của ta và mục đích của chúng ta. Ta chọn người Trung Quốc vì ngươi nói với ta dân số của họ không đếm xuể, họ can đảm, tinh tế và kiên nhẫn, dù bây giờ bất lực vì lũ cầm quyền tồi tệ và không có học thức, có thể dùng số đông quét sạch các quốc gia nhỏ phương tây. Vì thế chúng ta sẽ bắt đầu triều đại của mình ở đây, và trong thời gian tới, sẽ nghỉ ngơi trong khi họ học hỏi sự thông thái từ chúng ta, còn ngươi, Holly của ta, hãy làm cho quân đội của họ thành bất khả chiến bại và trao cho mảnh đất này chính phủ tốt, của cải, hòa bình và một tôn giáo mới.”
Tôi không hỏi tôn giáo mới là gì. Có lẽ không cần thiết, vì tôi tin đó có thể là một hình thức tôn thờ Ayesha, thật ra đầu tôi đã bị chiếm cứ bởi vô số phỏng đoán, một số khá kỳ lạ và vô lý, trước những gì sẽ xảy ra khi Ayesha xuất hiện lần đầu tiên ở Trung Quốc, tôi quên mất cả sự phát triển phụ trợ của việc chúng tôi sẽ cai trị trong tương lai.
“Nếu ‘các quốc gia phương tây nhỏ bé’ không chờ để bị quét sạch đi thì sao?” Leo kích động đặt giả thuyết, vì giọng điệu khinh bỉ của nàng làm cậu tức giận, cậu là người của một quốc gia phương tây đầy hứa hẹn. “Nếu họ kết hợp lại chẳng hạn, và tấn công nàng đầu tiên?”
“A!” nàng nói, một tia sáng vụt qua đôi mắt. “Ta đã nghĩ về điều đó, vì hy vọng đó là cơ hội, vì chàng sẽ không thể kết tội ta nếu ta thể hiện sức mạnh. Ôi! Sau đó tới Phương Đông đã ngủ quá lâu, cần phải thức tỉnh – sẽ thức tỉnh, trên chiến trường này tới chiến trường kia, lịch sử cũng không thể kể hết, chàng sẽ thấy lá cờ rực lửa của ta quét thẳng tới chiến thắng. Chàng sẽ thấy các quốc gia lần lượt gục ngã và bị tiêu diệt, tới khi ta dựng lên ngai vàng cho chàng trên nấm mồ của vô số người và trao cho chàng vương miện hoàng đế của một thế giới tái sinh từ máu và lửa.”
Leo, chân lý mới về sự tái sinh có vẻ ghê gớm với cậu, cậu thực ra là người ghét chế độ quân chủ chuyên chế và có hơi hướng là người cộng hòa trong quan điểm và tình cảm, cậu vẫn tiếp tục tranh luận, nhưng tôi không để ý nữa. Chuyện này thật kì quái vì cực kỳ ngớ ngẩn và vô lý; tham vọng của Ayesha giống như không một kẻ điên cuồng có tư tưởng chuyên chế nào có thể nghĩ ra được.
Nhưng – lúc này có một khó khăn – tôi không nghi ngờ dù nhỏ nhất, nhưng nàng rất có khả năng đặt chúng vào thực tiễn và mang chúng tới kết quả kỳ diệu và đáng sợ nào đó. Tại sao không chứ? Cái chết không thể chạm tới nàng; nàng chiến thắng trước cái chết. Nhan sắc của nàng – ‘cái chén điên rồ’ trong mắt nàng, như nàng từng gọi như thế trước mặt tôi – và ý chí liều lĩnh của nàng có thể buộc các chủ nhân của loài người nghe theo nàng. Trí tuệ mạnh mẽ của nàng cho phép nàng phát minh ra những vũ khí mới mà đội quân được đào tạo tốt nhất cũng không thể tạo ra. Quả thực, có lẽ như nàng đã nói, và như tôi tin tưởng, nếu có lý do chính đáng, rõ ràng nàng có thể chỉ huy các sức mạnh to lớn của Mẹ Tự Nhiên, như thứ nằm ẩn dấu trong dòng điện, khiến mọi sinh vật sống đều là con mồi với nàng.
Ayesha vẫn đủ nữ tính khi có tham vọng tầm cỡ toàn cầu, viễn cảnh đáng sợ nhất về năng lực siêu nhiên của nàng là, chúng dường như tự do, không chịu ràng buộc dưới trách nhiệm của Thượng Đế hay con người. Theo chúng tôi tưởng tượng, nàng là thiên thần sa ngã, nếu quả thật như vậy, như nàng từng tự ám chỉ, như Atene và vị Pháp Sư già tin tưởng, đây không phải nơi chân chính nàng được tạo ra. Tôi có khả năng phát hiện ra chỉ hai thứ có thể khiến nàng lay động – tình yêu của nàng với Leo và, ở cấp độ nhỏ hơn rất nhiều, tình bạn của nàng với tôi.
Nhưng niềm đam mê mãnh liệt của nàng với người đàn ông này, không thể giải thích được độ bền bỉ và cường độ của nó, điều tôi cảm nhận chắc chắn trong tương lai cũng như trong quá khứ, có thể minh chứng lại là gót chân Achilles của nàng. Khi Ayesha chìm trong dòng nước Quyền Lực và Bất Tử, tình yêu nhân thế sẽ rời bỏ trái tim bằng xương bằng thịt của nàng, dù với nó, nàng vô hại như đứa trẻ, dù đáng lẽ ra đã phá hủy cả vũ trụ.
Tôi đã đúng.
Trong lúc tôi vẫn theo đuổi những suy nghĩ đó và hy vọng Ayesha không khó chịu khi đọc được chúng trong đầu tôi, tôi phát hiện ra Oros đang cúi đầu trên mặt đất trước nàng.
“Có chuyện gì, linh mục?” nàng sắc bén hỏi; vì khi nàng ở bên Leo, Ayesha không thích bị quấy rầy.
“Thưa Hes, các gián điệp đã bị trả về.”
“Tại sao ngươi gửi chúng đi?” nàng lãnh đạm trả lời. “Ta cần gì từ các gián điệp của ngươi?”
“Thưa Hes, người đã ra lệnh cho tôi.”
“Được, báo cáo của chúng đâu?”
“Thưa Hes, rất nghiêm trọng. Nhân dân Kaloon đang tuyệt vọng vì hạn hán khiến mùa màng thất bát, nạn đói đang nhìn chằm chằm vào họ, họ cho rằng trách nhiệm thuộc về những người lạ đã đến mảnh đất của họ và chạy trốn đến chỗ người. Khania Atene cũng đang phát điên vì tức giận với người và Học Viện thần thánh của chúng ta. Lao động ngày đêm, nàng ta đã tập hợp được hai đội quân lớn, một đội bốn mươi nghìn, một đội hai mươi nghìn người, nàng bảo đội quân sau chống lại Ngọn Núi, dưới sự chỉ huy của bác nàng, Pháp Sư Simbri. Trong trường hợp bị đánh bại, nàng vẫn tiếp tục mục đích với đội quân thứ hai lớn hơn trên đồng bằng Kaloon.”
“Tin tức thật sự thế ư,” Ayesha nói với nụ cười khinh bỉ. “Sự căm ghét khiến người phụ nữ này phát điên đến mức dám liều mình chống lại ta ư? Holly của ta, trong đầu ngươi giờ cho rằng chính ta mới điên, khi khoe khoang về những gì ta không có năng lực thực hiện. Được, trong sáu ngày tới ngươi sẽ biết được – ôi! Quả thật ngươi sẽ biết được, dù vấn đề này rất nhỏ, nhưng ngươi nghi ngờ kiểu đó sẽ vĩnh viễn không còn nữa. Dừng lại đi, ta sẽ xem xét, dù cố làm chuyện này khiến ta mệt mỏi, nhưng các gián điệp này có lẽ chỉ là nạn nhân của nỗi sợ hãi của chính họ, hoặc sai lầm của Atene.”
Rồi đột nhiên, như thường lệ, Ayesha nhìn ra xa một cách biếng nhác, hoặc vì như nàng nói, chuyện đó khiến nàng kiệt sức, điều hiếm hoi mới xảy ra, gương mặt xinh đẹp của nàng trở nên cứng ngắc như của người bị thôi miên, ánh sáng nhạt dần trên trán nàng, đôi đồng tử lớn trong mắt nàng thu nhỏ lại và mất màu sắc.
Trong một thời gian ngắn, có lẽ năm phút, nàng thở dài như vừa tỉnh giấc từ một giấc ngủ sâu, đưa bàn tay xoa trán và hơi uể oải, như thể sức lực đã rời khỏi nàng.
“Đủ rồi,” nàng nói, “ta phải sớm hành động để không khiến nhiều người của ta bị giết. Phu quân của ta, chàng muốn xem chiến tranh không? Không, chàng hãy đợi ở đây cho an toàn trong lúc ta đang tiến lên trước – thăm Atene như ta đã hứa hẹn.”
“Nàng đi đâu, ta đi đó.” Leo tức giận nói, gương mặt cậu đỏ bừng tới tận mang tai vì xấu hổ.
“Ta cầu xin chàng đừng đi, ta cầu xin chàng đừng đi,” nàng trả lời, nhưng không mạo hiểm ngăn cấm cậu. “Chúng ta sẽ nói chuyện đó sau. Oros, đi đi! Hãy gửi đi quanh Ngọn Lửa của Hes tới mọi thủ lĩnh. Ba đêm tới, vào lúc trăng mọc, ra lệnh cho Các Bộ Lạc tập hợp – không, không cần tất cả, hai mươi nghìn người tốt nhất là đủ, số còn lại sẽ ở lại bảo vệ Ngọn Núi và Điện Thờ. Hãy để họ mang thức ăn theo cho mười lăm ngày. Ta sẽ đi cùng sau bình minh. Đi đi.”
Ông ấy cúi chào và đi ra, bỏ qua chuyện đó khỏi đầu, Ayesha bắt đầu hỏi lại tôi về người Trung Quốc và phong tục của họ.
Trao đổi tương tự cũng diễn ra vào đêm hôm sau, nhưng tôi quên chi tiết cụ thể, chỉ nhớ một thắc mắc của Leo đã dẫn đến màn thể hiện sức mạnh kỳ diệu của Ayesha.
Leo – đang xem xét các kế hoạch chinh phạt của nàng, và lại chống lại chúng theo cách tốt nhất mà khả năng cậu có thể, vì chúng hoàn toàn không hợp với quan điểm tôn giáo, xã hội và chính trị của cậu – đột nhiên nói rằng, cuối cùng chúng sẽ đổ vỡ, vì chúng phải tiêu tốn số tiền lớn đến mức ngay cả chính Ayesha cũng không thể cung cấp chỉ bằng phương thức thu thuế. Nàng nhìn cậu và mỉm cười.
“Đúng thật, Leo,” nàng nói, “với chàng, đúng, và với Holly đây, ta dường như là cô nàng dại khờ bị gió yêu thích thổi tới thổi lui, đang dựng nên cho mình một cung điện để sống trong sương và hơi nước, hay từ ánh sáng mặt trời. Chàng nghĩ rằng ta muốn bước vào cuộc chiến này – một phụ nữ chống lại cả thế giới” – khi nàng nói, thân hình trở nên uy nghi, mắt ánh lên cái nhìn khiến máu tôi như đông lại – “mà không chuẩn bị những thứ cần thiết ư? Tại sao chứ, từ lần trước nói về chuyện này, tiên liệu tất cả, ta đã cân nhắc trong đầu, giờ chàng sẽ biết làm sao – không cần những chi phí đó, chúng ta vẫn thống trị - chỉ cần lý do duy nhất này, bọn họ sẽ yêu quí chúng ta mê mệt – ta sẽ được cung cấp vô số của cải cho ngôi Nữ Đế của Thế Gian.”
“Chàng có nhớ, Leo, ở Kôr ta đã tìm ra một thú vui duy nhất trong chuỗi ngày mệt mỏi đó – buộc mẹ Tự Nhiên mang cho ta các bí mật chọn lọc nhất của bà, từng cái từng cái một; ta là sinh viên nghiên cứu mọi thứ, trong đó có cả quyền năng khiến chúng được tạo ra. Giờ hãy đi theo ta, cả hai người, các người sẽ nhìn thấy những gì mà đôi mắt trần thế chưa bao giờ thấy.”
“Chúng tôi sẽ thấy gì?” tôi nghi ngờ hỏi, vì nhớ ra Ayesha có năng lực của nhà hóa học.
“Ngươi sẽ biết thôi, hoặc sẽ không biết nếu ngươi muốn ở lại. Đi nào, Leo, tình yêu của ta, tình yêu của ta, trước tiên hãy bỏ lại nhà triết học thông thái này để tìm ra câu đố, kế tiếp hãy đoán nó.”
Rồi quay lưng lại với tôi, nàng mỉm cười ngọt ngào với cậu dù thực ra cậu còn miễn cưỡng phải đi hơn tôi nhiều, Leo sẽ đi theo nàng tới một cửa lò, mà quả thực, nếu cậu biết, cậu vẫn sẽ làm vậy.
Thế là họ đi, tôi đi theo họ, vì với Ayesha, thật vô ích khi chìm đắm trong niềm kiêu hãnh ngu ngốc, hay tự biến mình thành nạn nhân của sự nhất quán. Tôi cũng lo lắng muốn xem điều kỳ diệu mới của nàng, không muốn phải dựa vào kỹ năng mô tả của Leo, mà mức tốt nhất cũng chưa bao giờ vượt quá trình độ trung bình.
Nàng dẫn chúng tôi xuống các lối đi chưa từng đi qua trước đây, tới một cánh cửa, nàng ra hiệu Leo mở ra. Cậu tuân theo, từ trong hang, một cơn lũ ánh sáng tràn ra. Theo chúng tôi đoán lúc đó, nơi này là phòng thí nghiệm của nàng, vì có các bình kim loại và vô số dụng cụ hình dáng kỳ lạ. Hơn nữa, có một cái lò trong đó, một cái theo hình dung của chúng tôi là tốt nhất, vì nó không cần nhiên liệu hay phải đốt lên, ngọn lửa khí gas như ngọn lửa của các cột xoắn trong Điện Thờ, đang bốc ra từ lòng núi lửa dưới chân chúng tôi.
Khi chúng tôi bước vào, hai tu sĩ đang làm việc ở đó: một người đang khuấy một cái vạc bằng thanh sắt và người kia thu chất nóng chảy của nó vào một cái khuôn đất. Họ dừng lại chào Ayesha, nhưng nàng bảo họ cứ tiếp tục công việc, hỏi họ mọi chuyện có ổn không.
“Rất ổn, thưa O Hes,” họ trả lời; và chúng tôi đi xuyên qua hang đó và các cửa phụ, các lối đi, tới một phòng nhỏ cắt từ đá. Không có đèn hay lửa trong đó, nhưng nơi này vẫn đầy ánh sáng nhẹ nhàng dường như tỏa ra từ bức tường đối diện.
“Các tu sĩ kia đang làm gì thế?” tôi nói, phá vỡ không khí yên lặng không vì lý do nào.
“Tại sao lại lãng phí hơi thở cho những câu hỏi ngu ngốc?” nàng đáp. “Kim loại không bị nóng chảy ở đất nước của ngươi sao, O Holly? Giờ các người sẽ biết ta đang làm gì – nhưng nếu không nhìn, các người sẽ không muốn tin, vì thế, Kẻ Nghi Ngờ kia, ngươi sẽ nhìn thấy.”
Rồi nàng chỉ và ra lệnh chúng tôi mặc hai bộ quần áo kỳ lạ treo trên tường, làm từ chất liệu nửa giống như vải nửa giống gỗ, có phần đầu như mũ thợ lặn.
Theo chỉ đạo của nàng, Leo giúp tôi mặc, cột dây giày lên phía sau, sau đó tôi nghe thấy các âm thanh – vì không có ánh sáng nào xuyên qua được cái mũ – nàng làm tương tự cho cậu ấy.
“Tôi thấy đang trong bóng tối,” tôi nói; vì giờ lại im lặng, bên trong cái bình chữa cháy này tôi cảm thấy lo sợ và muốn chắc rằng tôi không bị bỏ lại một mình.
“Đúng thế, Holly,” Tôi nghe thấy giọng nhạo báng của Ayesha đáp lại, “trong bóng tối, như ngươi đã từng, bóng tối dày đặc của sự thiếu hiểu biết và không tin tưởng. Được rồi, bây giờ, ta sẽ cho ngươi ánh sáng.” Khi nàng nói, tôi nghe thấy có gì đó đang lăn lại; tôi cho rằng đó hẳn là cánh cửa bằng đá.
Quả thực đã có ánh sáng, đúng, thậm chí xuyên qua cả lớp quần áo được chuẩn bị này, ánh sáng như thế có lẽ có thể khiến tôi mù mắt. Nhờ nó, tôi thấy bức tường đối diện mở ra và cả ba người chúng tôi đang ở ngưỡng cửa một căn phòng khác. Cuối căn phòng, có vật gì đó như bàn thờ nhỏ bằng đá cứng, đen, trên bàn thờ có một khối chất to bằng đầu đứa trẻ, tôi giả thiết, được nặn thành hình dạng thuôn dài như mắt người.
Bên ngoài con mắt đó, ánh sáng bỏng rộp không thể chịu được tuôn ra. Nó bị chắn lại xung quanh nhờ những tấm màn hình phễu dày làm từ loại vật chất như gạch chịu lửa, nhưng nó vẫn xuyên qua như thể chúng là vải muslin. Hơn thế nữa, ánh sáng được định hướng lên trên toàn bộ đập vào một cục kim loại nằm phía trước nhờ một công trình đồ sộ.
Chúng là những tia gì thế? Nếu tất cả các viên kim cương đã bị đẽo gọt trên thế giới được tập hợp lại và đặt dưới một kính đốt khổng lồ, ánh sáng đi qua chúng không thể sáng bằng một phần nghìn nó. Chúng làm mắt tôi cháy xém và khiến da mặt và các chi của tôi nhức nhối, nhưng Ayesha vẫn đứng đó không che chắn gì. Đúng, nàng vẫn đi xuống theo chiều dài căn phòng, ném đi tấm mạng che, cong người về phía chúng, như một phụ nữ làm từ thép nóng chảy, các xương trong cơ thể đều hiện ra, đang kiểm tra khối đồ sộ được nôi treo hỗ trợ.
“Đã sẵn sàng và sớm hơn ta nghĩ,” nàng nói. Sau đó như thứ nhẹ bằng sợi lông, nàng nâng cái cục đó trên bàn tay trần và lướt tới chỗ chúng tôi đứng, cười nói – “Giờ hãy nói cho ta, O Holly, người đọc nhiều, liệu ngươi có từng nghe nói về nhà giả kim nào tài giỏi hơn vị tu sĩ khốn khổ của một tôn giáo đã bị quên lãng này không?” Nàng đẩy hợp chất phát sáng lên gần mặt nạ che đi khuôn mặt tôi.
Tôi quay đi và chạy, đúng hơn là đi lạch bạch, vì trong bộ đồ đó, tôi không thể chạy được, ra khỏi căn phòng cho tới khi bức tường đá đã nằm phía sau tôi, ở đó, lưng tôi quay về phía nàng, chúi đầu đội mũ xuống, tôi đã ngã như thể cái dùi nóng đỏ đó rơi vào trong mắt tôi. Tôi đứng vậy khi nàng cười nhạo phía sau tôi, cuối cùng tôi nghe tiếng cửa đóng lại và bóng tối may mắn tới như món quà từ Thiên Đường.
Sau đó Ayesha bắt đầu tháo bộ giáp cản tia sáng cho Leo, nếu có thể gọi bộ quần áo đó như vậy, rồi tới lượt cậu tháo cho tôi; ở đó trong ánh sáng nhẹ nhàng, chúng tôi đứng nhấp nháy trước mặt nhau như con cú trong ánh mặt trời, còn nước mắt chảy xuống gương mặt.
“Thế nào, hài lòng chứ, Holly?” nàng hỏi.
“Hài lòng về cái gì?” tôi tức tối trả lời, vì mắt tôi đau nhức đến mức không thể chịu nổi. “Đúng, bị thiêu cháy và bị ma trêu quỉ ám như thế, tôi rất hài lòng.”
“Tôi cũng vậy,” Leo cũng càu nhàu, cậu đã thề liên tục với bản thân sẽ nhẹ nhàng ở chỗ khác của nơi này.
Nhưng Ayesha chỉ cười, ôi! Nàng cười như nữ thần của vạn sự vui vẻ trên thế gian, cười cho tới khi nàng khóc, rồi nói – “Tại sao chứ, thật vô ơn! Chàng, Leo của ta, đã muốn nhìn những điều kỳ diệu ta làm, còn ngươi, O Holly, không mời mà đến dù ta bảo ngươi hãy ở lại, giờ cả hai người đều thô lỗ và tức giận, được, khóc như đứa trẻ bị cháy ngón tay vậy. Cầm lấy này,” nàng đưa chúng tôi ít thuốc mỡ trên kệ, “hãy chà nó lên mắt và đau đớn sẽ qua đi.”
Chúng tôi làm theo, và đau đớn đã biến mất, dù vài giờ sau, mắt tôi vẫn còn đỏ như máu.
“Thế những điều kỳ diệu kia là gì vậy?” tôi hỏi nàng. “Nếu người muốn nói rằng ánh lửa không thể chịu nổi kia – “
“Không, ta nói tới thứ được sinh ra từ lửa, thật thiếu hiểu biết khi gọi vật mạnh mẽ đó như thế. Giờ nhìn đi,” nàng chỉ vào cục kim loại nàng mang theo, nó vẫn phát sáng yếu ớt, nằm trên sàn nhà. “Không, nó không nóng. Ngươi nghĩ ta muốn thiêu cháy bàn tay dịu dàng của ta và làm chúng trở nên khó coi sao? Hãy chạm vào nó đi, Holly.”
Nhưng tôi không muốn, vì nghĩ rằng Ayesha có lẽ đã quen với lửa nóng, nên sợ nàng giở trò đùa tinh quái. Nhưng tôi quan sát rất lâu và nghiêm túc.
“Được rồi, nó là gì, Holly?”
“Vàng,” tôi nói, tự sửa lại và nói thêm, “Đồng,” vì ánh sáng đỏ mờ nhạt đó có thể là của kim loại khác
“Không, không,” nàng trả lời, “Đó là vàng, vàng nguyên chất.”
“Quặng ở đây hẳn phải rất giàu,” Leo nói đầy ngờ vực, vì tôi không muốn nói gì thêm.
“Đúng, Leo của ta, quặng rất giàu sắt.”
“Quặng sắt ư?” cậu nhìn nàng.
“Tất nhiên,” nàng trả lời, “vì con người đào vàng lượng lớn từ mỏ mà? Quặng sắt, người yêu dấu của ta ạ, bằng thuật giả kim của mình ta đã biến nó thành vàng, sớm phục vụ nhu cầu của chúng ta thôi.”
Giờ Leo nhìn chăm chú còn tôi rên rỉ, vì tôi không tin đó là vàng, và không tin nàng có thể tạo ra thứ kim loại đó. Sau đó, như đọc được suy nghĩ của tôi, tâm trạng nàng đột nhiên biến đổi, Ayesha trở nên rất tức giận.
“Hỡi Mẹ Tự Nhiên!” nàng kêu than; “ngươi không phải là bạn ta, Holly, kẻ ngu ngốc đã làm ta vui vẻ, ta muốn buộc tay phải của ngươi vào những tia sáng thần bí kia cho tới khi xương ngươi biến thành vàng. Không, tại sao ta bị các ngươi làm phật lòng được, hai kẻ mù và điếc kia? Nhưng các ngươi sẽ bị thuyết phục,” rồi bỏ lại chúng tôi, nàng đi xuống các lối đi, nói gì đó với các tu sĩ đang lao động bên trong rồi quay lại với chúng tôi.
Giờ họ đi theo nàng, khiêng một thỏi quặng sắt vừa phải đủ để họ nâng lên được.
“Bây giờ,” nàng nói, “làm thế nào để ta đánh dấu khối này đã được các ngươi thừa nhận là chỉ có sắt? Bằng dấu hiệu của Sự Sống ư? Tốt,” theo mệnh lệnh của nàng, các tu sĩ cầm đục và búa, cắt lên bề mặt nó biểu tượng chữ thập có vòng thòng lọng – crux ansata.
“Không đủ,” nàng nói khi họ vừa hoàn thành. “Holly, cho ta mượn con dao của ngươi, ngày mai ta sẽ trả lại cho ngươi, và còn đáng giá nhiều hơn thế.”
Thế là tôi rút con dao đi săn, do người Ấn Độ làm ra, có tay cầm mạ sắt, và đưa cho nàng.
“Ngươi biết các dấu hiệu trên đó,” nàng chỉ vào các vết lõm đề tên nhà sản xuất trên lưỡi dao; dù chuôi dao được người Ấn Độ làm, nhưng thép lại sản xuất ở Sheffield.
Tôi gật đầu. Rồi nàng ra lệnh cho các tu sĩ mặc áo giáp chống tia mà chúng tôi vừa cởi ra, bảo chúng tôi đi theo, không phải vào căn phòng, mà nằm trong bóng tối của lối đi đối diện với sàn nhà.
Chúng tôi làm theo, ở đó vài phút, nàng gọi chúng tôi lại. Chúng tôi đứng lên, quay lại căn phòng thấy các tu sĩ, đang bỏ quần áo bảo vệ ra, hổn hển xoa thuốc mỡ lên mắt họ; và cũng thấy khối quặng sắt cùng con dao của tôi đã biến mất. Tiếp theo, nàng ra lệnh cho họ mang khối kim loại màu vàng tới. Họ tuân theo, và chúng tôi chú ý thấy, dù cả hai tu sĩ đều là những người đàn ông to khỏe, họ vẫn phải rên rỉ dưới sức nặng của chúng.
“Làm sao có thể,” Leo nói, “làm sao mà nàng, một phụ nữ, có thể biết được thứ những người đàn ông này khiêng rất nặng?”
“Đó là một trong các thuộc tính của sức mạnh mà chàng gọi là lửa,” nàng trả lời ngọt ngào, “khi biến đổi thứ tiếp xúc với nó, nếu chỉ trong thời gian ngắn, sẽ sáng như cây kê. Còn những chuyện kia, ta là một người yếu ớt, làm sao có thể mang được khối vàng đằng kia?”
“Được rồi! Giờ tôi hiểu rồi,” Leo trả lời.
Phải, đây là kết quả. Cục kim loại bị giấu đi trong một lỗ đá, có vỏ sắt, còn chúng tôi trở về khu phòng ở của Ayesha.
“Như vậy toàn bộ của cải là của nàng, cũng như quyền năng,” Leo nói, vì nhớ ra lời đe dọa đáng sợ của Ayesha khiến tôi hầu như không dám mở miệng.
“Có vẻ như vậy,” nàng mệt mỏi trả lời, “từ hàng thế kỷ trước, ta đã khám phá ra bí mật này, dù khi chàng tới, ta vẫn khiến nó vô dụng. Holly, theo quan điểm của ông ta, tin rằng đó là ma thuật, nhưng ta nói lại với chàng, đó không phải là ma thuật, chỉ là kiến thức ta may mắn thu được.”
“Tất nhiên,” Leo nói, “nhìn theo cách đúng đắn, theo cách của nàng, việc này thật đơn giản.” Tôi nghĩ cậu muốn nói thêm, “như dối trá”, nhưng câu này có lẽ sẽ phải giải thích, nên đã không nói thế. “Nhưng Ayesha,” cậu tiếp tục, “nàng có nghĩ khám phá này của nàng sẽ phá hỏng thế giới không?”
“Leo,” nàng trả lời, “thế thì chẳng có thứ gì ta có thể làm mà không phá hỏng thế giới, vì điều gì chàng lại dịu dàng quan tâm như vậy, khi nên giữ lại sự quan tâm của chàng – vì ta ư?”
Tôi mỉm cười, nhưng nhớ ra lúc này, nên biến nụ cười thành cái cau mày với Leo, rồi sợ làm nàng nổi giận, gương mặt tôi cố càng trống rỗng càng tốt.
“Nếu vậy,” nàng tiếp tục, “được, hãy để thế giới bị phá hỏng. Nhưng chàng có ý gì? Ôi! Phu quân của ta, Leo, tha thứ cho ta nếu ta ngu si đến mức không thể luôn theo kịp suy nghĩ chóng vánh của chàng – ta đã sống đơn độc nhiều năm, không giao tiếp với những tâm hồn cao quí hơn, hay thậm chí cả những người chỉ ngang bằng ta.”
“Xin nàng đừng nhạo báng ta,” Leo nói bằng giọng bực mình, “điều đó không quá tự hào đâu.”
Giờ Ayesha trở nên thù địch mãnh liệt với cậu, tôi nhìn ra hướng cánh cửa. Nhưng cậu ấy không co rúm lại, chỉ khoanh tay và nhìn thẳng vào mặt nàng. Nàng tính toán một lúc rồi nói – “Dù chàng không biết lý do vĩ đại phía sau, nhưng ta nghĩ, Leo, tại sao ta lại yêu chàng điên cuồng đến mức bản thân chàng cũng không còn thấy sợ ta. Không giống Holly, khi ta dọa sẽ biến xương cốt ông ta thành vàng – quả thực điều này ta đã có ý muốn làm,” và nàng cười to – “ông ta đã run rẩy dưới chân ta và thu mình lại dưới cái liếc rất nhẹ nhàng của ta.”
“Ôi! Phu quân của ta, chàng tốt với ta biết bao, kiên nhẫn biết bao với tâm trạng và những yếu đuối của phụ nữ,” nàng hành động như thể sắp ôm cậu. Đột nhiên nhớ ra bản thân, bắt đầu thể hiện cử chỉ bi thảm nhất, nàng chỉ vào cái giường và ra hiệu cậu ngồi xuống. Khi đó nàng đặt cái bệ để chân dưới chân cậu và ngồi lên nó, nhìn lên gương mặt cậu bằng đôi mắt chăm chú, như đứa bé đang nghe kể chuyện.
“Lý do, Leo, hãy cho ta lý do. Không nghi ngờ gì, chúng rất tốt, than ôi! Chắc chắn ta sẽ cân nhắc chúng thật tốt.”
“Ở đây, chúng đã được giản lược,” cậu trả lời. “Thế giới, như nàng biết đấy – “ và cậu dừng lại.
“Những chuyến lang thang trước đây của chàng trên đó,” nàng giả thiết.
“Đúng – những chuyến lang thang của ta trên đó, đều lấy vàng làm tiêu chuẩn của sự giàu có. Dựa trên đó, các nền văn minh được dựng nên. Làm cho vàng phổ biến như nàng có thể làm, các nền văn minh sẽ sụp đổ thành từng mảnh. Tín dụng sẽ thất bại, giống như các tổ tiên hoang dã, con người lại một lần nữa phải trao đổi để phục vụ nhu cầu của họ như ở Kaloon ngày nay.”
“Tại sao không được chứ?” nàng hỏi. “Nó sẽ đơn giản hơn nhiều và khiến họ tiến gần đến thời đại khi con người đều lương thiện, không xa xỉ và tham lam.”
“Và đập đầu nhau bằng rìu đá,” Leo nói thêm.
“Giờ họ đâm vào tim nhau bằng thép, hay tên lửa bằng chì như những gì chàng đã kể với ta. Ôi! Leo, khi các quốc gia bị khánh kiệt, vị thần vàng của họ sẽ gục ngã; khi người cho vay nặng lãi và thương nhân béo tốt run rẩy, mặt trắng bệch như phấn vì kho của cải chỉ là đống vô dụng; khi ta làm trao đổi trên thế giới phá sản, ta sẽ cười nhạo trên đống đổ nát của các thị trường giàu có nhất, tại sao ư, sau đó giá trị thực của tài sản sẽ không trở lại một lần nữa đó sao?”
“Chuyện gì xảy ra nếu ta không thoải mái với những ai nghĩ nhiều về tiền bạc hơn lòng can đảm và đức hạnh; những kẻ theo tiên tri của Người Do Thái đã viết, sở hữu từ cánh đồng này đến cánh đồng kia, từ nhà này đến nhà khác, cho đến khi những kẻ khốn khổ bị chúng cướp hết không còn tìm được chỗ nào để trú ngụ? Chuyện gì xảy ra nếu ta chứng minh được lũ khốn bán hàng rong khôn ngoan nhất tọng vàng cho những kẻ đổi tiền tham lam, cho tới khi nào chúng ghê tởm cảnh tượng đó? Chuyện gì xảy ra nếu ta ủng hộ quan điểm người nghèo và người bị áp bức chống lại những ham muốn thèm khát tiền tài? Tại sao thế giới này của chàng không thể hạnh phúc hơn chứ?”
“Tôi không biết,” Leo trả lời. “Tất cả những gì tôi biết là, đó có thể là một thế giới khác, theo kế hoạch mới, được cai trị bởi những luật lệ chưa được thử nghiệm và tìm kiếm những kết quả khác. Ở một nơi xa lạ như thế, ai biết được chuyện gì có thể, hay không thể xảy ra?”
“Chúng ta sẽ biết khi giờ phút đó tới, Leo ạ. Hoặc nếu nó ngược lại mong muốn của chàng, chúng ta sẽ không lật trang sách bị che đi này nữa. Từ khi chàng mong muốn nó, quỉ dữ, tình yêu lợi lộc, đều sẽ giữ vẻ thần bí trên trái đất. Hãy để các dân tộc giữ lấy ông vua vàng vọt của họ, ta sẽ không chiếm ngôi ông ta, như ta đã nghĩ tới – như Sức Mạnh sống chàng thấy bùng lên đời đời, còn giờ đây, Quyền Năng ta làm chủ nhân có thể trao cho con người sức khỏe, hay thậm chí biến đổi tính chất kim loại, thực ra, nếu ta muốn vậy, nó sẽ tuân theo lời ta, phá hủy thành thị hay xẻ Ngọn Núi này đến tận chân.”
“Nhưng xem kìa, Holly đã mệt mỏi với rất nhiều băn khoăn và cần nghỉ ngơi. Ôi, Holly! Ngươi sinh ra để phê bình mọi thứ, chứ không phải người thực hiện chúng. Ta biết bộ tộc của ngươi, vì vào thời của ta, các học viện ở Alexandria luôn vang vọng những tranh cãi của họ và gió đã cuốn đi cả đám bụi dày của xương cốt họ đã bị quên lãng. Holly, ta nói cho ngươi biết, người tạo dựng và hành động sẽ không kiên nhẫn với những nghi ngờ nhỏ mọn và những trò tranh cãi vặt vãnh. Nhưng đừng sợ, người bạn già, sự tức giận sẽ không làm ta phát bệnh. Trái tim ngươi bằng vàng, chứ không phải hợp kim, vì thế ta cần gì phải mạ xương ngươi?”
Tôi cảm ơn Ayesha vì lời khen tặng của nàng, trở về giường ngủ của mình mà vẫn tự hỏi đó thật sự là lòng tốt hay cơn thịnh nộ của nàng, hay cả hai. Tôi cũng tự hỏi làm sao nàng đã trở nên thô lỗ với các nhà phê bình ở Alexandria. Có lẽ nàng từng xuất bản một bài thơ hay một hệ thống triết học và bị họ đối xử thô lỗ! Hoàn toàn có thể, nếu Ayesha đã từng làm thơ, tôi nghĩ nàng hẳn có thể từng trải qua chuyện này, giống như Sappho.
Vào buổi sáng, tôi phát hiện ra bất kỳ điều gì khác về nàng có thể sai, nhưng Ayesha là một nhà hóa học thực sự, một người vĩ đại nhất từng sống. Vì khi tôi đang tự mặc quần áo, các tu sĩ tôi nhìn thấy trong phòng thí nghiệm, đã loạng choạng đi vào phòng, mang theo một gánh nặng, được phủ bằng miếng vải, được Oros chỉ đạo, đặt nó lên sàn.
“Đó là gì?” tôi hỏi Oros.
“Món quà bình an Hesea gửi tới,” ông ấy nói, “như ta được kể lại, ngươi đã dám cãi nàng hôm qua.”
Rồi ông ấy rút tấm vải ra, bên dưới cục kim loại lớn ánh lên, trước sự có mặt của tôi và Leo, nó bị đánh dấu bằng Biểu Tượng của Sự Sống, giờ vẫn còn trên bề mặt. Chỉ có điều giờ nó đã là vàng, chứ không phải sắt, vàng thật sự và mềm tới mức tôi có thể dùng móng tay viết tên mình lên đó. Con dao của tôi cũng nằm đó, cả tay cầm, không phải lưỡi dao, đều bị biến từ sắt thành vàng.
Ayesha sau đó đã yêu cầu xem và không hài lòng lắm với kết quả của thử nghiệm này. Nàng chỉ cho tôi thấy các đường và vệt vàng dài khoảng một inch dưới hợp chất thép, nàng sợ nó đã bị yếu đi hoặc bị hỗn loạn, mà mục đích của nàng, chỉ có chuôi dao mới bị biến đổi.6
6Sau này tôi đã biết được thuật giả kim thực sự của Ayesha như thế nào, kiến thức cho phép nàng thu được bí mật mà các nhà hóa học đã săn lùng trong vô vọng, giống như Mẹ Tự Nhiên, có thể chuyển hóa thứ thường gặp nhất thành kim loại quí hiếm nhất. Ở thành phố đầu tiên tôi tới ở biên giới Ấn Độ, tôi đưa con dao cho một thợ kim hoàn người bản xứ, thông minh và không lương thiện, bảo anh ta kiểm tra tay cầm. Anh ta dùng axit và một số phương tiện, rồi nói với tôi rằng đó là vàng rất nguyên chất, hai tư carat, tôi nghĩ anh ta đã nói thế. Anh ta cũng phát hiện ra vàng bị trộn với thép trên lưỡi dao theo cách anh ta không thể giải thích nổi, hỏi tôi có thể làm sáng tỏ chuyện này không. Tất nhiên tôi không thể, nhưng theo yêu cầu của anh ta, tôi đã để con dao lại cửa hàng đó để cho anh ta có cơ hội tìm hiểu sâu hơn. Ngày hôm sau, tôi bị mệt vì đau tim, sau đó một thời gian, khi tôi có thể quay lại, tôi phát hiện ra cửa hàng trang sức đó đã biến mất, không ai biết đi đâu. Chuyện con dao của tôi là như vậy đấy. – L.H.H.
Từ lúc đó, tôi kinh ngạc làm sao Ayesha thực hiện được phép màu này, nàng thu thập hoặc kết hợp vật liệu nhanh như chớp từ các hợp chất, có người hầu làm việc này, nó có được ngâm qua ngọn lửa bất tử của Sự Sống cháy trong khu hang động Kôr hay không.7 Nhưng lúc đó tôi không tìm được câu trả lời cho vấn đề này, vì chúng nằm ngoài khả năng suy đoán của tôi.
7 Các khám phá đương thời dường như giả thiết “Ngọn Lửa của Sự Sống” thần bí này, dù là bất kỳ thứ gì đi nữa, rõ ràng là một lực, chứ không phải ngọn lửa thực sự, vì nó không cháy, có nguồn gốc từ các bức xạ radium, hay loại hợp chất tương tự. Dù vào năm 1885, ngài Holly không biết gì về các thuộc tính của các tia hay các bức xạ kì diệu này, nhưng chắc chắn Ayesha đã quen thuộc với chúng và những khả năng to lớn của chúng, điều mà các nhà hóa học và khoa học của chúng ta ngày nay mới khám phá được một chút. – Biên tập viên.
Tôi cho rằng, để chuẩn bị cho cuộc chinh phạt các dân tộc trên địa cầu này – quả thực thế là đủ, không cần sự trợ giúp của thế lực nào khác – sản xuất vàng từ sắt sẽ liên tục không ngừng nghỉ trong hang động.
Tuy nhiên vì điều này là khả thi, nên suốt vài ngày sau, chúng tôi ở bên Ayesha nhưng không bao giờ nói nhiều về nó nữa. Dường như nó chỉ dùng để phục vụ cho mục đích của nàng trong một thời gian, hay dưới áp lực của những chuyện khác, nó đã bị lãng quên hay bị ném ra khỏi đầu nàng. Tôi vẫn duy trì không nói gì giữa mọi người, vì cần phải chọn lọc, tôi ghi nhớ tai nạn ly kỳ này và các cuộc trao đổi liên quan đến nó, vì tôi vô cùng ấn tượng và nó cung cấp một ví dụ tuyệt vời cho tôi về quyền lực của Ayesha trước các sức mạnh bị che dấu của Mẹ Tự Nhiên, nơi chúng tôi sẽ sớm được trải nghiệm một ví dụ còn đáng sợ hơn.

Tác phẩm gốc: Ayesha - Return of SHE (H.R. Haggard)
           Dịch bởi: Cheryl Pham

Chuẩn bị cho một khóa thiền Vipassana 10 ngày như thế nào?

Vì liên tục có nhiều bạn hỏi về các khóa thiền Vipassana mà mình thi thoảng tham gia, để không phải giải thích lại nhiều lần, mình viết các ...