Thứ Hai, 18 tháng 5, 2015

Nữ Hoàng Ayesha và Khu Hang Động Kôr - Chương 22



CHƯƠNG 22

Job có Linh Cảm
Chín giờ sáng hôm sau, Job, trông vẫn còn sợ hãi và kinh hoàng, đi vào gọi tôi, đồng thời thở hắt ra vì biết ơn khi thấy chúng tôi vẫn còn sống trên giường, dường như ngoài dự đoán của anh ta. Khi tôi nói với anh ta kết cục đáng sợ của Ustane khốn khổ, dù rất biết ơn vì chúng tôi sống sót, nhưng anh ta vẫn sốc, dù không thích Ustane lắm. Cô ấy gọi anh ta là “đồ con lợn” bằng tiếng Ả Rập pha tạp, còn anh ta gọi cô ấy là “đồ mất nết” theo tiếng Anh chuẩn, nhưng những trò đùa thú vị đó đã bị lãng quên khi đối mặt với thảm họa đầy rẫy trong lòng bàn tay Nữ Hoàng.
“Tôi không muốn nói gì không thể chấp nhận được, thưa ngài,” Job nói khi nghe xong câu chuyện của tôi, “nhưng quan điểm của tôi cho rằng Bà ấy này là một quí bà cao tuổi, có lẽ là vợ cậu ấy, nếu cậu ấy chính là người đó, tôi cho rằng cậu ấy chính là người đó, vì bản thân cậu ấy không thể xấu xa đến vậy. Mụ Phù Thủy làng Endor là kẻ ngốc so với bà ấy: lạy chúa phù hộ cho bà ta không làm gì nữa để kéo hết các đức ngài trong Kinh Thánh ra đây, nơi những nấm mồ đầy dã thú này, nếu không tôi phải trồng cải xoong trên đống vải flannel cũ kỹ kia mất. Đây đúng là một đất nước của ma quỷ, thưa ngài, còn bà ta là chủ nhân của đám ma quỉ đó; nếu chúng ta có thể biến mất khỏi nơi này, đúng là ngoài mong đợi của tôi. Tôi không thấy còn cách nào thoát khỏi nó. Mụ phù thủy đó sẽ không để chàng trai trẻ tốt đẹp như Ngài Leo ra đi.”
“Đi thôi,” Tôi nói, “Dù sao đi nữa bà ta đã cứu mạng cậu ấy.”
“Phải, và bà ta sẽ lấy đi linh hồn của cậu ấy để trả nợ cho việc đó. Bà ta sẽ biến cậu ấy thành phù thủy, như chính bà ta. Tôi cho rằng thật xấu xa nếu có gì để làm với loại người này. Đêm qua, thưa ngài, tôi tỉnh giấc và đọc một chút Kinh Thánh mà người mẹ già nua khốn khổ của tôi đưa cho, về những gì sẽ xảy đến với các nữ phù thủy, cho đến khi tóc tôi dựng đứng. Chúa ơi, bà già đó có thể nhìn ra sao nếu bà ta thấy nơi Job của bà ta đã tới chứ!”
“Phải, đúng là một đất nước kỳ quái, con người cũng kỳ quái, Job,” Tôi thở dài đáp lại, vì dù không mê tín như Job, nhưng tôi vẫn phải thừa nhận đã bị co lại (sẽ không chịu điều tra) trước những gì thuộc về Tạo Hóa.
“Ngài đã đúng, thưa ngài,” anh ta trả lời, “nếu ngài không nghĩ tôi rất ngu ngốc. Tôi muốn nói với ngài rằng, giờ đây ngài Leo đã hết đường rồi” – (Leo đã dậy sớm và đi dạo rồi) – “và tôi biết đây là đất nước cuối cùng tôi nhìn thấy trên đời. Đêm qua tôi đã mơ, tôi mơ thấy cha già của tôi mặc bộ đồ ngủ, giống như đám người này mặc khi họ muốn mặc trang phục đầy đủ dịp đặc biệt, cầm ít cỏ lông ông ấy hái trên đường trong tay, vì hôm qua tôi đã thấy rất nhiều loại cỏ này, khoảng ba trăm thước từ cửa cái hang thú vật này.”
“’Job’, ông ấy trang trọng nói với tôi, một vẻ hài lòng tỏa sáng trên người ông ấy, giống mục sư Methody khi ông ta bán cho người hàng xóm một con ngựa bị đánh dấu với giá hời hai mươi pound để làm việc – ‘Job, thời gian đã hết rồi, Job ạ; nhưng cha không bao giờ muốn tới săn đuổi con ở nơi này, Job ạ. Những việc thế này mà cha phải chõ mũi vào; thật không hay ho gì khi bắt người cha già yếu khốn khổ của con chạy như vậy, để cha đơn độc khi đầy ngập kẻ xấu xa như mưa nơi vùng đất Kôr này.’”
“Cảnh báo thường xuyên,” Tôi đưa ra giả thuyết.
“Phải, thưa ngài, - tất nhiên, thưa ngài, chỉ có những gì ông nói bọn họ – ‘chú ý, những kẻ cực kỳ bạo lực’ – thưa ngài, tôi chắc chắn không nghi ngờ điều đó, như những gì tôi biết về họ, và cách họ đặt chậu nung nóng,” Job tiếp tục một cách buồn bã. “Dù sao đi nữa, ông chắc chắn thời gian đã hết, rồi đi mất khi nói chúng ta nên sớm nhìn ra nhiều thứ hơn là quan tâm đến nhau, và tôi cho rằng ông đang suy nghĩ về thực tế là tôi và cha chưa bao giờ giận nhau lâu quá ba ngày, tôi dám chắc mọi thứ sẽ tương tự khi chúng tôi gặp lại nhau.”
“Chắc chắn,” tôi nói, “cậu không nghĩ cậu sắp chết vì đã mơ gặp cha già của cậu đấy chứ; nếu như có người chết vì mơ thấy cha họ, thì chuyện gì xảy ra với người mơ thấy mẹ vợ anh ta nhỉ?”
“A, thưa ngài, ngài đang cười nhạo tôi,” Job nói; “nhưng ngài thấy đấy, ngài không biết cha tôi. Nếu đó là ai đó khác – Bác Mary của tôi chẳng hạn, bà ấy không bao giờ làm quá sức một việc gì – tôi sẽ không nghĩ nhiều về điều đó; nhưng bố tôi là người ăn không ngồi rồi, ông không nên có mười bẩy người con, ông chưa bao giờ tự đặt mình vào vị trí đó để nhìn nhận. Không, thưa ngài; tôi biết ngài như một thương nhân. Phải, tôi không thể giúp gì; tôi cho rằng mọi người đều phải ra đi vào lúc này hay lúc kia, dù thật khó khăn khi phải chết ở một nơi như thế này, nơi chôn chất người Thiên Chúa Giáo không phải vì lượng vàng họ sở hữu. Tôi đã cố làm một người tốt, thưa ngài, làm hết bổn phận trung thành của tôi, và nếu không phải vì cách thức kiêu ngạo cha tôi tới đêm qua – một kiểu hít hít ngửi ngửi tôi không thích – như thể ông không muốn thử thách tôi – tôi cảm thấy khá dễ dàng trong đầu. Dù sao thưa ngài, tôi đã là một người đầy tớ tốt của ngài và ngài Leo, chúa phù hộ ngài ấy! – tại sao nhỉ, dường như một ngày tôi từng dẫn cậu ấy xuống phố bằng xe ngựa; - nếu ngài có thể thoát khỏi chỗ này – vì cha không ám chỉ gì đến ngài, nên có lẽ ngài có thể thoát – tôi hy vọng ngài sẽ nghĩ về đống xương trắng của tôi một cách hài lòng, và đừng làm gì nữa với bản văn tự tiếng Hy Lạp trên những cái chậu hoa, thưa ngài, nếu tôi cả gan được nói điều đó.”
“Thôi đi, thôi đi, Job,” Tôi nghiêm giọng nói, “Thật vớ vẩn, cậu thấy đấy. Cậu không ngu ngốc đến mức cho hết những ý tưởng kiểu đó vào đầu đấy chứ. Chúng ta đã sống sót dù trải qua nhiều chuyện ly kì, và tôi mong chúng ta sẽ tiếp tục làm được điều đó.”
“Không, thưa ngài,” Job trả lời với giọng tin tưởng khiến tôi không vui, “không hề vớ vẩn. Tôi là người có số phận bi đát, tôi cảm thấy thế, đó là một cảm xúc không thoải mái vô cùng, thưa ngài, vì không ai có thể giúp hay hỏi chuyện sẽ ra sao. Nếu ngài ăn tối và nghĩ về thuốc độc, nó sẽ chống lại dạ dày ngài, nếu ngài đi dạo trên những hang thỏ tối tăm này và nghĩ về dao kéo, Lạy Chúa, ngài sẽ chỉ thấy rùng mình phía sau lưng! Tôi không phải người đặc biệt, thưa ngài, cũng không sắc sảo như cô gái khốn khổ kia, giờ cô ta cũng đi rồi. Tôi rất tiếc phải nói thế, dù tôi không chấp nhận đạo đức của cô ta trong việc kết hôn, việc tôi thấy tự phong quá nhanh. Thưa ngài,” Job khốn khổ tái mặt khi nó điều này, “tôi vẫn hy vọng đó sẽ không phải là trò cái chậu nung nóng.”
“Vớ vẩn,” Tôi quát lên giận dữ, “Vớ vẩn!”
“Tốt rồi, thưa ngài,” Job nói, “không phải nơi tôi khác biệt với ngài, thưa ngài, nhưng nếu ngài định đi đâu, thưa ngài, tôi có thể đề nghị ngài mang tôi theo cùng được không, vì tôi sẽ rất vui được đối mặt nhìn giờ khắc đó đến, chỉ để giúp nó được suôn sẻ, như nó vốn thế. Còn bây giờ, thưa ngài tôi sẽ làm bữa sáng,” rồi anh ta đi, bỏ tôi lại trong tâm trạng rất không thoải mái. Tôi gắn bó sâu sắc với Job già dặn, một trong những người đàn ông tốt nhất và trung thực nhất tôi từng có trong đời, thực sự là người bạn hơn là một đầy tớ, ý nghĩ về chuyện gì đó sẽ xảy ra với anh ta tạo thành cục bướu sưng lên trong cổ họng tôi. Sau cuộc nói chuyện ngớ ngẩn đó, tôi có thể nhận ra bản thân anh ta hoàn toàn tin rằng sẽ có gì đó sắp xảy ra, dù trong hầu hết tình huống, những niềm tin kiểu này đều biến mất hoàn toàn dưới ánh trăng – niềm tin cụ thể này được đặc biệt hình thành do môi trường xung quanh tăm tối và không quen thuộc nơi nạn nhân đang được đặt trong đó – chuyện này vẫn mang theo ít nhiều lạnh lẽo tràn tới trái tim tôi, thật đáng sợ khi rõ ràng đối tượng đích thực của đức tin có xu hướng suy nghĩ như vậy, dù điều này thật vô lý. Giờ bữa sáng đã tới, và cả Leo vừa đi dạo ngoài hang đã trở lại – để làm cho đầu óc tỉnh táo, cậu ấy nói vậy – tôi rất vui khi nhìn thấy cả hai người, vì họ đã mang đến cho tôi sự thư thái, thoát khỏi những suy nghĩ tối tăm. Sau bữa sáng, chúng tôi đi dạo tiếp, quan sát vài người Amahagger gieo hạt trên một lô đất để làm ra loại bia của họ. Họ làm theo giống như ghi chép – một người với chiếc túi da dê gắn chặt quanh eo đi lên đi xuống trên lô đất, rắc hạt giống khi anh ta đi qua. Đó là một hành vi tích cực của tộc người đáng sợ này khi hài lòng gieo hạt trên cánh đồng, có lẽ vì hành động đó liên kết họ với phần còn lại của nhân loại.
Khi chúng tôi trở về, Billali gặp chúng tôi, thông báo rằng Bà ấy rất vui khi chúng tôi chờ đợi bà ấy, sau đó chúng tôi đi vào nơi bà ấy hiện diện, không phải không lo lắng, vì Ayesha chắc chắn có ngoại lệ cho việc này. Quen thuộc với sức mạnh, gieo hạt giống đam mê, kỳ bí và kinh hãi, nhưng chắc chắn không gieo hạt giống khinh bỉ.
Chúng tôi thường gặp những người câm, sau khi họ đi, Ayesha sẽ tháo che mặt, một lần nữa Leo lại ôm bà ấy, dù tự vấn lòng mình đêm trước, cậu vẫn sốt sắng và nhiệt tình hơn phép lịch sự yêu cầu.
Bà ấy đặt bàn tay trắng trẻo lên đầu cậu, nhìn vào mặt cậu đầy trìu mến. “Chàng có tự hỏi, Kallikrates của ta,” bà ấy nói, “khi nào chàng sẽ coi ta như chính chàng, khi nào chúng ta sẽ thực sự người này vì người kia? Ta sẽ nói cho chàng. Trước tiên, chàng phải là người giống ta, thực ra không cần bất tử, vì ta không phải thế, mà chỉ cần được bao bọc, cứng rắn chống lại Thời Gian tấn công, mũi tên của Thời Gian sẽ lướt qua áo giáp sự sống vinh quang của chàng như tia sáng mặt trời xuyên qua nước. Ta sẽ không thể kết hôn với chàng, vì chàng và ta khác nhau, vẻ rực rỡ chói sáng của ta có thể thiêu cháy chàng, không chừng sẽ phá hủy chàng. Chàng cũng không thể chịu đựng được việc nhìn vào ta quá lâu mà không khiến mắt chàng đau đớn, cảm xúc của chàng sẽ quay cuồng, thế nên” (hơi gật đầu) “giờ ta sẽ che mặt lại.” (Dù sao bà ta cũng không làm điều này.) “Không: nghe này, chàng sẽ không phải chịu đựng, vì tối nay, một giờ trước khi mặt trời lặn, chúng ta sẽ bắt đầu, tới đêm mai, nếu mọi thứ đều tốt đẹp, con đường cho ta không biến mất, ta cầu xin để được như thế, chúng ta sẽ đứng ở nơi của Sự Sống, chàng sẽ tắm trong ngọn lửa, và đi ra vinh quang, không ai trước chàng được như thế, và Kallikrates, chàng sẽ gọi ta là vợ, còn ta sẽ gọi chàng là chồng.”
Leo lẩm bẩm gì đó đáp lại câu nói gây kinh ngạc kia, tôi không biết gì, bà ta cười nhỏ trước sự bối rối của cậu ấy và tiếp tục.
“Còn ngươi cũng vậy, Holly; ta cũng sẽ ban cho ngươi ân huệ này, và ngươi sẽ mãi mãi thanh xuân, ta sẽ làm thế - phải, vì ngươi khiến ta vui lòng, Holly, vì ngươi không phải kẻ ngu ngốc như hầu hết đám con cháu loài người, vì dù ngươi nằm trong bầy triết gia nhảm nhí như những kẻ thời xưa, nhưng ngươi cũng không quên đáp lại lời đẹp đẽ thế nào trước mắt phụ nữ.”
“Này, nhà nghiên cứu sinh già!” Leo thì thầm, quay về sự vui vẻ ngày xưa của cậu, “bác được trả công cho lời khen tặng ư? Cháu không bao giờ nghĩ bác lại thế!”
“Tôi xin cảm ơn người, Ayesha,” Tôi đáp một cách thật trân trọng, “nhưng nếu có một nơi như người mô tả, nếu ở nơi kỳ lạ này có thể tìm thấy một vật chất mạnh mẽ giúp thoát khỏi Thần Chết khi ông ta tới tóm chúng ta, tôi cũng không muốn. Đối với tôi, Ayesha, thế giới không mềm mại như cái lồng để tôi nằm trong đó vĩnh viễn. Người mẹ có trái tim sắt đá là trái đất của chúng ta, sỏi đá là bánh mì bà ấy cho những đứa con mình làm thức ăn hằng ngày. Đá để ăn và nước để khi khát, nắm đấm để giáo dục cẩn thận. Những người đang sống kia, ai muốn chịu điều này? Ai muốn mang trên lưng ký ức về những giờ khắc và tình yêu đã mất, về nỗi buồn của người láng giềng không hề vơi bớt, và những điều khôn ngoan nhưng không chứa niềm an ủi? Chết thật khó khăn, vì xác thịt của chúng ta co lại đến con sâu cũng sẽ không cảm nhận thấy, đến những thứ vô danh gió thổi buông rèm che mất tầm nhìn của chúng ta. Nhưng với tôi, càng khó khăn hơn để sống, tươi xanh như lá, nhưng lại thối ruỗng mục nát trong lõi, rồi cảm nhận con sâu hồi ức bí ẩn gặm nhấm trái tim.”
“Ngươi hãy suy nghĩ đi, Holly,” bà ta nói; “Cuộc đời dài lâu, sức mạnh và vẻ đẹp là những thước đo mang ý nghĩa mạnh mẽ, và là tất cả những gì con người mong muốn.”
“Ôi, thưa Nữ Hoàng,” Tôi đáp, “Những thứ con người mong muốn là gì? Chúng không phải là bong bóng sao? Không phải là tham vọng mà là một cái thang vô tận không có chiều cao để trèo lên tới bậc cuối cùng không thể trèo nổi nữa hay sao? Vì chiều cao dẫn tới chiều cao, không có nơi ngừng nghỉ trên đó, từng bậc nối tăng từng bậc, không có giới hạn con số. Của cải không thể thỏa mãn, rồi trở nên buồn chán, hài lòng và vui vẻ không còn nữa, hay phải mua một giờ yên bình của trí óc? Có kết cục nào khôn ngoan mà chúng ta hy vọng đạt được không? Thực ra chúng ta càng học hỏi nhiều, chúng ta sẽ vẫn không thể chỉ xoay quanh sự thiếu hiểu biết của bản thân đấy ư? Sống mười nghìn năm để chúng ta có thể tìm ra bí mật của mặt trời, vũ trụ xa hơn các mặt trời, và Bàn Tay treo chúng ta lên thiên đường ư? Trí khôn của chúng ta không phải kẻ đói khát cồn cào kêu gọi ý thức mỗi ngày được tiếp thêm tri thức vào linh hồn trống rỗng của chúng ta đó sao? Không phải ánh sáng của cái hang lớn này, dù được chiếu sáng, cũng không thấy hết bóng tối sâu thẳm quanh nó ư? Có điều tốt đẹp nào chúng ta thu được nhờ tuổi đời dài đằng đẵng như thế không?”
“Không, Holly của ta, có tình yêu – tình yêu làm mọi thứ trở nên đẹp đẽ, phả khí trong lành vào cát bụi chúng ta bước qua. Với tình yêu, cuộc đời sẽ trôi đi trong vinh quang từ năm này sang năm khác, như âm nhạc tuyệt vời mang sức mạnh níu giữ trái tim người nghe trên những cánh đại bàng, vượt qua xấu hổ nhơ bẩn và điên rồ của trái đất.”
“Có lẽ vậy,” Tôi trả lời; “nhưng nếu người yêu dùng cây sậy gẫy đâm chúng ta, hay nếu tình yêu trong vô vọng, - thì chuyện gì sẽ tới? Con người sẽ chôn nỗi buồn thương xuống sỏi đá khi anh ta cần viết chúng lên nước ư? Không, thưa , tôi sẽ sống cuộc đời của tôi, trở nên già nua cùng thế hệ của tôi, rồi chết đi như đã định, và bị lãng quên. Vì tôi hy vọng bất tử trong một không gian nhỏ bé không chừng người có thể ban cho, nó chỉ dài một ngón tay thôi, so với thước đo của thế giới vĩ đại này, hãy nhớ điều này! Sự bất tử mà tôi mong chờ, mà đức tin đã hứa với tôi, là tự do thoát khỏi những cam kết buộc chặt linh hồn tôi. Trong khi xác thịt tôi vẫn còn tồn tại, nỗi buồn, điều xấu xa và những cái đuôi bọ cạp tội lỗi cũng tồn tại; nhưng khi xác thịt rời bỏ chúng ta, tinh thần sẽ tỏa sáng mạnh mẽ trong vẻ lộng lẫy của cái thiện vĩnh hằng, vì không gian chung để hít thở rất hiếm những suy nghĩ cao quí truyền cảm hứng tột đỉnh cho con người, hay hương thơm tinh khiết từ lời cầu nguyện của người thiếu nữ, những thứ có thể minh chứng vô cùng trần tục đó đều sẽ phảng phất trôi qua đây thôi.”
“Ngươi đã nhìn thật xa,”Ayesha khẽ cười đáp lại, “và nói rõ ràng như cây kèn đồng cùng âm thanh không chút do dự. Còn ta nghĩ về cái ngươi nói “thứ vô danh” làm gió thổi rèm che chắn chúng ta. Không chừng ngươi nhìn bằng con mắt của một người mang Đức Tin, thấy vẻ chói sáng của nó, dù đã qua lăng kính trí tưởng tượng của ngươi. Thật kỳ lạ trước những bức hình về tương lai con người có thể vẽ ra bằng cây bút của Đức Tin và màu sắc phong phú của trí tưởng tượng! Ta có thể kể cho ngươi – nhưng để làm gì chứ? Tại sao lại cướp của kẻ ngốc món trang sức của hắn ta? Hãy để chuyện này trôi qua đi, ta cầu xin đó, Holly, khi ngươi cảm thấy tuổi già chầm chậm bò về phía mình, lão hóa và nhầm lẫn làm suy giảm bộ não ngươi, ngươi sẽ không được hối tiếc cay đắng vì đã từ chối ân huệ tối cao ta ban cho ngươi. Nhưng phải như vậy, con người không bao giờ hài lòng với những gì tay họ chạm được tới. Nếu cây đèn trong tầm với chiếu sáng anh ta giữa tối tăm, anh ta sẽ muốn ném nó xuống vì không có các vì sao. Hạnh phúc nhảy múa vội vã trước anh ta, như đám lửa nhấp nháy trong đầm lầy, anh ta phải bắt lấy ngọn lửa, anh ta phải giữ lấy ngôi sao! Vẻ đẹp chẳng là gì với anh ta, vì làn môi ngọt ngào hơn thế; của cải chẳng là gì, vì người khác có thể hạ anh ta xuống với những đồng bạc nặng hơn; danh vọng không là gì, vì sẽ có những người vĩ đại hơn anh ta. Ngươi đã nói thế, ta vừa quay lại những lời ngươi nói. Ta nghĩ ngươi thật ngu ngốc, Holly của ta, ngươi đã ném cây đèn đi.”
Tôi không trả lời, vì tôi không thể - đặc biệt trước mặt Leo – nói với bà ấy rằng, từ khi tôi nhìn thấy mặt bà ấy, nó luôn hiện lên trước mặt tôi, tôi không mong kéo dài sự tồn tại khi luôn bị ám ảnh và tra tấn bởi ký ức về bà ấy, bởi những cay đắng khi tình yêu không được thỏa mãn. Nhưng thực sự là thế, than ôi, giờ phút này là thế!
“Bây giờ,” Bà ấy tiếp tục, đổi giọng và chủ đề, “hãy nói cho ta, Kallikrates của ta, vì ta không biết, chàng làm thế nào tìm kiếm ta ở đây? Đêm qua chàng đã nói rằng Kallikrates – người chàng nhìn thấy – là ông tổ của chàng. Thế là sao? Hãy nói cho ta – chàng đừng nói quá nhiều!”
Được van nài, Leo kể cho bà ấy câu chuyện kỳ diệu về chiếc quan tài và mảnh gốm được viết bởi bà tổ của cậu, Amenartas người Ai Cập, đã dẫn đường chúng tôi tới chỗ bà ấy. Ayesha chăm chú lắng nghe, khi cậu ấy nói xong, bà ấy nói với tôi.
“Ta đã không nói cho ngươi vào ngày đó, khi chúng ta nói về thiện ác, Holly ạ - đó là ngày người ta yêu đang bệnh tật ốm yếu – rằng thiện trở thành ác, và ác thành thiện – người gieo hạt không biết mùa màng sẽ thế nào, cũng không biết nơi nào gió mạnh tới sẽ làm cây đổ? Giờ hãy nhìn xem: Amenartas người Ai Cập kia, đứa con hoàng tộc của sông Nile, kẻ căm ghét ta, kẻ ta cũng căm ghét, khi đó vì cô ta đã thắng ta – giờ hãy xem đi, cô ta đã mang người yêu của mình tới vòng tay ta! Vì cô ta, ta đã giết chàng, bây giờ, than ôi, nhờ cô ta, chàng lại trở lại bên ta! Cô ta muốn làm ta thành quỉ dữ, gieo hạt giống để ta chỉ có thể gặt được cỏ lác, than ôi, cô ta đã cho ta nhiều hơn tất cả những gì thế gian này có thể cho ta, vì chàng, hình vuông kỳ lạ đã khớp khít vào vòng tròn thiện ác, Holly ạ!
“Như vậy,” bà ấy tiếp tục sau khi dừng một lúc – “cô ta đã kêu gọi con trai mình tiêu diệt ta nếu hắn có thể, vì ta đã giết cha hắn. Còn chàng, Kallikrates của ta, là cha, theo một nghĩa nào đó, chàng cũng giống như con trai; chàng muốn trả thù cho sai lầm của ta không, sai lầm mà người mẹ xa xôi đó của chàng muốn làm với ta, Kallikrates? Nhìn đi,” bà ấy quì gối xuống, khiến vạt áo trắng bị trượt xuống sâu hơn nơi bộ ngực trắng ngà – “nhìn đi, trái tim ta đang đập ở đây, với con dao bên sườn chàng, nặng, dài, và sắc nhọn, con dao thực sự để giết chết một nữ hoàng. Hãy cầm lấy nó, và báo thù đi. Hãy đâm đi, đâm đi! – chàng sẽ được toại nguyện, Kallikrates, và trôi qua một đời người hạnh phúc, vì chàng đã trả thù được cho điều sai trái này, tuân theo lời ủy thác của quá khứ.”
Cậu ấy nhìn vào bà, đưa tay nâng bà ấy dậy.
“Đứng dậy đi, Ayesha,” cậu buồn bã nói; “người biết rằng tôi không thể đâm người, không, không phải vì cô ấy, người ngươi đã giết đêm qua. Tôi nằm dưới sức mạnh của người, là nô lệ thực sự của người. Tôi có thể giết người thế nào đây? – tôi sẽ tự giết mình ngay sau đó thôi.”
“Chàng đã bắt đầu yêu ta, Kallikrates,” bà ấy mỉm cười đáp lại. “Giờ hãy kể cho ta về đất nước của chàng – đó là một dân tộc vĩ đại, phải không? Có một hoàng đế giống như Rome! Chắc chắn chàng muốn quay về đó, ta nghĩ chàng sẽ không muốn cư trú trong khu hang động Kôr này. Không, một khi chàng đã trở thành người giống như ta, chúng ta sẽ cùng đi tới đó – đừng sợ, ta sẽ tìm ra đường – chúng ta sẽ tới nước Anh của chàng, sống như chúng ta được sống. Hai nghìn năm qua ta đã đợi ngày này, phải nhìn những hang động đáng ghét và đám người có gương mặt u ám này, giờ trái tim ta như trẻ thơ hướng về lễ hội. Vì chàng sẽ thống trị nước Anh – “
“Nhưng chúng tôi đã có một nữ hoàng,” Leo vội vã ngắt lời.
“Vô ích, vô ích,” Ayesha nói; “bà ta sẽ bị lật đổ.”
Lúc này cả hai chúng tôi thở ra vì cảm thán đến mất tinh thần, rồi bảo rằng, chúng tôi nên sớm nghĩ đến việc đảo chính.
“Nhưng vẫn có điều kì lạ,” Ayesha kinh ngạc nói; “nữ hoàng là người được người dân yêu mến ư! Chắc thế giới phải thay đổi nhiều từ khi ta cư ngụ ở Kôr.”
Chúng tôi lại giải thích rằng, nhân vật trong hoàng triều đã thay đổi, người trong thời chúng tôi sống đều được quần chúng nhân dân biết suy nghĩ chính đáng tôn trọng và yêu quí trong vương quốc rộng lớn của bà. Chúng tôi cũng kể cho bà ấy, sức mạnh thực sự của quốc gia năm trong tay nhân dân, thực tế chúng tôi đều được cai trị bằng cách bầu cử từ cộng đồng người dân ở các tầng lớp thấp hơn và ít học hơn.
“À,” bà ấy nói, “nền dân chủ, - thế thì chắc chắn có một bạo chúa rồi, vì ta đã từng nhìn thấy các nền dân chủ quá lâu rồi, chúng không có ý chí rõ ràng, cuối cùng lập nên một bạo chúa, và tôn sùng ông ta.”
“Phải,” tôi nói, “chúng tôi cũng có các bạo chúa.”
“Được,” bà ấy cam chịu đáp lại, “dù sao chúng ta cũng có thể tiêu diệt các bạo chúa này, và Kallikrates sẽ thống trị mảnh đất đó.”
Tôi ngay lập tức báo cho Ayesha biết, ở Anh, “nổ” không phải trò giải trí có thể say mê mà được miễn hình phạt, những nỗ lực hành động như vậy có thể bị luật pháp quan tâm đến và có thể kết thúc trên giàn giáo.
“Luật pháp,” bà ấy cười một cách khinh miệt – “Luật pháp ư! Ngươi không hiểu, Holly ạ, ta ở trên luật pháp, Kallikrates của ta sao lại không thế chứ? Tất cả luật pháp của loài người đối với chúng ta như gió bắc tràn qua ngọn núi. Gió có thể uốn cong ngọn núi sao, hay ngọn núi sẽ bẻ cong cơn gió?”
“Giờ hãy về đi, Ta cầu xin ngươi, và cả chàng cũng thế, Kallikrates của ta, vì ta muốn chuẩn bị sẵn sàng cho hành trình của chúng ta, cả hai người cũng thế, người đầy tớ kia cũng thế. Nhưng đừng mang quá nhiều thứ theo, vì ta tin rằng chúng ta sẽ ra đi trong ba ngày tới. Rồi chúng ta sẽ tới đó, ta sẽ lập kế hoạch để chúng ta có thể chia tay vĩnh viễn đống mồ mả của Kôr. Phải, chắc chắn chàng sẽ hôn tay ta thôi!”
Chúng tôi đi ra, còn tôi bắt đầu cảm nhận sâu sắc về bản chất kinh khủng của vấn đề đang mở ra trước mặt. Bà ấy đáng sợ rõ ràng quyết định tới nước Anh, khiến tôi rùng mình nghĩ tới những gì có thể xảy ra khi bà ta tới đó. Tôi biết sức mạnh của bà ta là gì, không nghi ngờ gì chuyện bà ta sẽ thực hiện chúng hoàn hảo. Có thể điều khiển được bà ta một lúc, nhưng lòng tự hào, ý chí tham vọng của bà ấy chắc chắn sẽ phá vỡ để trả thù cho hàng thế kỷ dài cô đơn. Nếu cần thiết, và nếu nhan sắc không bất lực trước cơ hội này, bà ấy sẽ tàn phá theo cách của mình để đạt tới bất cứ kết cục nào bà ta định ra, vì bà ta không thể chết, và tôi biết, bà ta cũng không thể bị giết, [*] điều gì có thể làm bà ấy dừng chân? Cuối cùng, tôi hơi hoài nghi, bà ta có lẽ muốn thống trị tuyệt đối toàn bộ liên hiệp vương quốc Anh, rồi toàn trái đất, dù tôi chắc bà ấy sẽ nhanh chóng làm chúng tôi thành đế chế vinh quang nhất và thịnh vượng nhất mà thế giới từng thấy, nhưng cái giá sẽ là sự hy sinh khủng khiếp của bao sinh mạng.
[*] Tôi rất tiếc phải nói rằng tôi không bao giờ có thể chắc chắn liệu Bà ấy có bất khả xâm phạm trước các tai nạn thông thường trong cuộc sống không. Có lẽ vậy, một hành trình sai lầm nào đó có thể đặt dấu chấm hết cho bà ấy sau nhiều thế kỷ. Thực ra, bà ta đã trao cho Leo quyền giết bà ta, nhưng có lẽ chỉ là một thử nghiệm kiểm tra thái độ và tinh thần của cậu trước mặt bà ấy. Ayesha không bao giờ tạo ra xung đột mà không có mục đích cụ thể nào đó. – L.H.H.
Câu chuyện như một giấc mơ hay một phát minh kỳ lạ của bộ não tự biện, thực tế - một thực tế tuyệt vời – mà thế giới nên sớm được kêu gọi phải chú ý. Ý nghĩa của chuyện này là gì? Sau khi suy nghĩ rất nhiều, tôi chỉ có thể kết luận rằng sinh vật kỳ diệu này, tình yêu đam mê giữ bà ấy nhiều thế kỷ trong xiềng xích đến vậy, tương đối vô hại, giờ sẽ được Thượng Đế sử dụng làm phương tiện để thay đổi trật tự thế giới, có thể dựng nên một sức mạnh không thể chống lại hay bị hoài nghi như các qui định của Định Mệnh, biến đổi nó về chất tới một thứ tốt đẹp hơn.

Bản gốc: SHE - A History of adventure
Tác giả: H.R. Haggard
Người dịch: Cheryl Pham

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Chuẩn bị cho một khóa thiền Vipassana 10 ngày như thế nào?

Vì liên tục có nhiều bạn hỏi về các khóa thiền Vipassana mà mình thi thoảng tham gia, để không phải giải thích lại nhiều lần, mình viết các ...