Thứ Hai, 18 tháng 5, 2015

Nữ Hoàng Ayesha và Khu Hang Động Kôr - Chương 21



CHƯƠNG 21

Người Chết và Người Sống Gặp nhau
“Giờ hãy nhìn nơi ta ngủ suốt hai nghìn năm qua,” Ayesha nói, lấy cây đèn từ tay Leo và giơ nó lên trên đầu bà ấy. Những tia sáng rơi xuống khe trũng trên sàn, nơi tôi từng thấy ánh lửa bập bùng, nhưng giờ đống lửa không còn nữa. Chúng rơi trên bóng hình màu trắng phủ đầy vải trên giường đá, rơi trên bề mặt trạm khắc văn hoa chữ triện của ngôi mộ, và trên cả bệ đá đối diện với một cơ thể đang nằm trên đó, tách biệt qua bề rộng của hang.
 “Đây rồi,” Ayesha tiếp tục, để tay lên phiến đá – “Ta ngủ ở đây mỗi đêm qua bao thế hệ, với một chiếc áo choàng phủ lên người. Sẽ không còn là ta nếu ta nói dối trong khi chồng ta đang nằm kia,” rồi bà ấy chỉ vào một thân hình cứng nhắc, “đã chết cứng. Nơi đây đêm này qua đêm khác ta ngủ cùng hơi lạnh của chàng – các ngươi thấy đấy, cho đến khi phiến đá dày này, cũng giống những bậc thang đi xuống chúng ta vừa bước qua kia, bị mài mỏng đi vì cơ thể nằm lên của ta – ta đã trung thành với ngươi đến như vậy dù ngươi đang say ngủ, Kallikrates. Bây giờ, ngươi sẽ thấy một điều tuyệt vời – sống động, ngươi sẽ thấy cơ thể đã chết của chính ngươi – vì ta luôn ở bên ngươi bao năm qua, Kallikrates. Ngươi đã sẵn sàng chưa?”
Chúng tôi không trả lời, nhưng nhìn chằm chằm vào nhau bằng đôi mắt sợ hãi, toàn bộ khung cảnh thật đáng sợ và nghiêm trang. Ayesha tiến lên trước, đặt tay vào góc vải niệm, nói một lần nữa.
“Đừng sợ,” bà ta nói; “dù thứ này có vẻ rất tuyệt vời với ngươi – tất cả chúng ta đều sống ở nơi này trước đây; hình dáng này dưới mặt trời cũng không phải là người lạ với chúng ta đâu! Chỉ là chúng ta không biết nó, vì ký ức không lưu lại dòng nào, và trái đất quanh quanh chính nó, nó tận lực vì chúng ta, không gì cứu được vinh quang của chúng ta khỏi nấm mồ. Nhưng bằng tài nghệ của mình và tài nghệ của người Kôr đã chết mà ta học hỏi được, ta đã mang ngươi quay trở lại từ cát bụi, ôi Kallikrates, dấu ấn vẻ đẹp như tượng sáp trên gương mặt ngươi còn lưu lại trước mắt ta. Đó là mặt nạ ký ức có lẽ đã tô nên, theo cách mà ngươi đã hiện ra trong quá khứ, trao cho nó sức mạnh lang thang trong nơi tâm trí ta đang cư ngụ, khoác trong nghi lễ tầm thường của sự sống khiến ta hài lòng khi nhìn về những ngày đã tàn.”
“Than ôi, giờ đây hãy để Người Chết và Người Sống gặp nhau! Trên dòng Thời Gian chúng vẫn chỉ là một. Thời Gian không có sức mạnh chống lại Bản Sắc, dù giấc ngủ xót xa đã xóa nhòa các mảnh tâm trí, lãng quên in dấu nỗi buồn săn đuổi chúng ta hết đời này qua đời khác, nhồi vào não những sầu thương tích tụ tới khi nổ tung trong điên cuồng của tuyệt vọng. Chúng vẫn là một, vì tấm vải phủ cho giấc ngủ của chúng ta sẽ cuốn đi như mây dông trước gió; tiếng nói quá khứ lạnh lẽo sẽ tan chảy trong âm nhạc như tuyết trên núi dưới ánh mặt trời; tiếng khóc cười của thời gian đã mất sẽ lại được nghe thấy lần nữa ngọt ngào vang vọng khắp vách đá của thời gian vô tận.”
“Ôi, giấc ngủ sẽ trôi đi, lời nói sẽ được lắng nghe, khi chuỗi xích đầy đủ nơi mỗi tồn tại của chúng ta là một kết nối rơi xuống, ánh sáng của Linh Hồn sẽ tới chiếu rõ mục đích của bản thân chúng ta; thúc đẩy và nung chảy tháng ngày xa cách, biến chúng thành người phục vụ để chúng ta an toàn dựa vào như thể chúng ta đang cuốn theo định mệnh của chính mình.”
“Thế nên đừng sợ, Kallikrates, khi ngươi – người sống, vừa được ra đời – nhìn thấy bản thể đã chết của chính ngươi, kẻ đã từng thở và chết đi rất lâu trước đây. Ta lật một trang trong Quyển Sách Sinh Mệnh của ngươi, và chỉ cho ngươi những gì được viết trong đó.”
“Than ôi!”
Bất ngờ bà ấy nhấc tấm vải niệm khỏi cơ thể lạnh lẽo kia, để ánh đèn chiếu trên nó. Tôi nhìn rồi co lại vì sợ hãi; vì nói như bà ấy đã giải thích, cảnh tượng thật kỳ quái – vì lời giải thích của bà ấy vượt khỏi tầm với tâm trí hữu hạn của chúng tôi, khi chúng cởi ra lớp sương mù của triết học bí truyền mơ hồ, đưa bằng chứng lạnh lẽo ghê sợ vào cuộc tranh cãi, nhưng không làm được gì nhiều để phá vỡ sức mạnh của chúng. Nơi đây, trải dài trên quan tài đá trước mặt chúng tôi, khoác áo choàng trắng và được bảo quản hoàn hảo, dường như là thi thể của Leo Vincey. Tôi nhìn vào Leo đang đứng và còn sống ở đây, và nhìn vào Leo đã chết nằm kia, không thể thấy gì khác biệt; có lẽ ngoại trừ thi thể trên quan tài trông già hơn. Từng đặc điểm đều giống nhau, thậm chí ngay cả những lọn tóc vàng rũ xuống, đó là vẻ đẹp hiếm có nhất của Leo. Với tôi, biểu cảm trên gương mặt người chết cũng giống hệt biểu cảm đôi khi tôi nhìn thấy trên mặt Leo khi cậu chìm vào giấc ngủ sâu. Tôi chỉ có thể tóm tắt sự sống nhau vô cùng đó bằng cách nói rằng, tôi chưa bao giờ từng thấy một cặp sinh đôi nào giống nhau chính xác như cặp người sống kẻ chết này.
Tôi quay lại xem phản ứng của Leo trước bản thể đã chết của cậu ấy, và thấy hơi sửng sốt. Cậu ấy đứng nhìn chằm chằm khoảng hai ba phút, không nói gì, cuối cùng cậu chỉ thốt lên.
“Che nó vào, và đưa tôi đi.”
“Không, đợi đã, Kallikrates,” Ayesha nói, bà ấy đang đứng cùng cây đèn trên đầu, tràn ngập ánh sáng, vẻ đẹp lộng lẫy của bà trước kỳ quan lạnh lẽo của xác chết trên quan tài giống như một Phù Thủy đang truyền cảm hứng hơn là một phụ nữ, như thể bà thốt ra những lời thần bí đầy quyền thế và tự do tuyệt đối, than ôi! Tôi hoàn toàn không có khả năng tái hiện được.
“Đợi đã, ta muốn cho ngươi xem vài thứ, không phải là tội lỗi ta che dấu ngươi. Holly, ngươi hãy mở tấm vải trên ngực của Kallikrates đã chết, vì không chừng chúa tể của lòng ta sợ chạm vào nó.”
Tôi tuân theo mà tay run rẩy. Đó giống như việc mạo phạm và tội lỗi khi chạm vào hình ảnh người sống bên cạnh tôi giờ đang say ngủ. Hiện giờ lồng ngực rộng rãi của anh ta đang để trần, ngay trên chỗ trái tim là một vết thương, rõ ràng do một cây giáo gây ra.
“Ngươi thấy đấy, Kallikrates,” bà ấy nói. “Nhớ rằng chính ta đã giết ngươi: trong Cung Điện của Sự Sống, ta đã trao cho ngươi cái chết. Ta giết ngươi vì Amenartas người Ai Cập, kẻ ngươi yêu, vì cô ta âm mưu nắm giữ trái tim ngươi, và ta không thể đánh lại cô ta giống như bây giờ ta đã tiêu diệt được người phụ nữ đó, cô ta đã quá mạnh so với ta. Trong cơn giận dữ vội vàng và cay đắng, ta đã giết chết ngươi, suốt những ngày tháng qua ta đã khóc than cho ngươi, và chờ đợi ngươi quay lại. Ngươi đã đến, không gì có thể đứng giữa ngươi và ta, sự thật giờ đây dù chết, ta sẽ mang lại cho ngươi sự sống – không phải sự sống vĩnh hằng, vì không gì có thể cho được điều đó, mà là sự sống và tuổi trẻ kéo dài hàng nghìn, hàng nghìn năm, cùng với nó là sự phù hoa, sức mạnh và của cải, mọi thứ tốt đẹp mà không người đàn ông nào trước ngươi, cũng không người nào đời sau ngươi có được. Giờ còn một việc nữa, ngươi hãy ở lại và sẵn sàng cho ngày ra đời mới của mình đi. Ngươi nhìn cơ thể này, chính là cơ thể của ngươi. Hàng thế kỷ qua nó luôn đồng hành bên ta, thoải mái lạnh lẽo, nhưng giờ ta không cần nó nữa, vì ta đã có con người sống của ngươi, nó chỉ có thể dùng để khuấy động những ký ức ta muốn lãng quên. Thế nên hãy để nó trở về với cát bụi.”
“Than ôi! Ta đã chuẩn bị cho giờ phút hạnh phúc này!” Đi tới một cái kệ đá lồi ra khác mà bà ấy dùng làm giường ngủ, bà ta lấy ra một cái bình tráng men hai tay cầm lớn, miệng nó gắn một lớp bóng. Bà ấy thong thả cúi xuống hôn nhẹ nhàng lên vầng trán trắng tinh của người đàn ông chết, bà ta tháo chiếc bình, rắc chất bên trong cẩn thận lên thi thể, phòng bị để không giọt nào chạm vào chúng tôi hay bà ấy, rồi rót hết chất lỏng còn lại lên ngực và đầu. Ngay lập tức một làn hơi dày đặc bốc lên, cái hang đầy nghẹt khói ngăn chúng tôi nhìn thấy bất kỳ thứ gì trong khi chất axit chết người đang hoạt động (tôi cho rằng đó là lượng lớn hợp chất loại này). Từ chỗ thi thể nằm, âm thanh xì xèo khốc liệt như nứt vỡ, nhưng nó đã ngừng lại trước khi khói tan hết. Ít ra chúng đã đi hết, trừ đám mây nhỏ vẫn lơ lửng trên cái xác. Vài phút sau nó cũng biến mất, thật tuyệt, thực ra trên băng ghế đá đặt hài cốt của Kallikrates cổ xưa qua bao thế kỷ, giờ không còn gì ngoài chút bột màu trắng đang bốc khói. Axit đã tiêu hủy hoàn toàn thi thể, thậm chí ăn mòn vài chỗ trên đá. Ayesha lại cúi xuống, lấy một nắm bột đó trong tay, ném vào không khí, cùng lúc đó nói bằng giọng bình tĩnh uy quyền.
“Cát bụi lại về với cát bụi! – Quá khứ lại về với quá khứ! – Người chết lại về với người chết! – Kallikrates đã chết, lại được tái sinh rồi!”
Tro tàn lặng lẽ rơi trên sàn đá, chúng tôi đứng trong im lặng đến kinh ngạc và nhìn chúng rơi xuống, quá mất tinh thần để nói bất kỳ lời nào.
“Giờ hãy đi đi,” bà ấy nói, “hãy đi ngủ nếu các ngươi muốn. Ta phải quan sát và suy nghĩ, đêm mai chúng ta sẽ đi, đã lâu lắm rồi kể từ khi ta đặt chân lên con đường chúng ta phải theo đuổi.”
Sau đó chúng tôi cúi chào và rời đi.
Khi chúng tôi về phòng mình, tôi liếc nhìn chỗ ngủ của Job xem anh ta thế nào, vì anh ta trốn đi trước khi chúng tôi nói chuyện với Ustane, do kinh sợ lễ hội của người Amahagger. Anh ta đang ngủ ngon lành, một người đồng hành lương thiện tốt bụng, tôi vui mừng cho rằng, thần kinh anh ấy giống như những người ít học nhất, cũng không mạnh mẽ lắm, nên tránh xa những cảnh cuối của ngày kinh khủng này. Rồi chúng tôi vào buồng của riêng mình, ở đó ít ra Leo khốn khổ - vừa mới nhìn hình ảnh đông cứng của chính mình và đang trong tâm trạng sửng sốt – có thể xả ra chuỗi buồn rầu. Giờ không còn sự hiện diện của Bà ấy đáng sợ nữa, cảm giác kinh sợ của cậu về mọi chuyện vừa xảy ra, đặc biệt việc giết hại Ustane, người có mối quan hệ rất gần gũi với cậu, làm cậu tan nát, như một cơn bão quất vào cậu hối hận đau đớn và khủng bố khi phải chứng kiến. Cậu tự nguyền rủa chính mình – cậu nguyền rủa giờ phút chúng tôi lần đầu thấy bản văn tự trên mảnh gốm quá kỳ bí, cậu nguyền rủa cay đắng sự yếu đuối của chính mình. Cậu không dám nguyền rủa Ayesha – ai dám nói người phụ nữ xấu xa như thế chứ, người mà chúng tôi biết, rất có ý thức và luôn quan sát chúng tôi mọi lúc?
“Cháu nên làm gì, nhà nghiên cứu sinh già?” cậu ấy rên rỉ, ngả đầu vào vai tôi trong đau buồn vô hạn. “Cháu đã làm cô ấy bị giết – cháu đã không thể giúp gì, nhưng năm phút sau, cháu đã hôn kẻ giết cô ấy trước thi hài cô ấy. Cháu là tên khốn đê hèn, nhưng cháu không thể cưỡng lại điều đó” (giọng cậu chìm dần) – “mụ phù thủy kinh tởm đó. Cháu biết cháu sẽ lại làm thế ngày mai; cháu biết cháu sẽ luôn trong vòng sức mạnh của bà ta; nếu cháu không bao giờ nhìn thấy bà ta nữa, cháu sẽ không bao giờ nghĩ về ai khác nữa trong đời; cháu phải theo đuổi bà ta như cây kim bị nam châm hút; giờ cháu không muốn đi dù cháu có thể; cháu không thể rời bà ta, chân cháu không nghe theo cháu, dù trí óc cháu vẫn rõ ràng, trong đầu, cháu căm thù bà ta – ít ra cháu nghĩ vậy. Tất cả thật khủng khiếp; và cái xác đó nữa! Cháu được làm bằng gì? Đó là cháu! Cháu đã bị bán thành nô lệ, nhà nghiên cứu sinh già ơi, bà ta sẽ lấy linh hồn cháu làm giá cả!”
Lần đầu tiên tôi nói với cậu ấy rằng, tôi ở vị trí tốt hơn chút ít; tôi phải nói dù đang điên cuồng, cậu ấy vẫn lịch sự thông cảm cho tôi. Có lẽ cậu không nghĩ nó đáng ghen tuông, và cho rằng cậu không có lý do nào để phụ nữ quan tâm. Tôi tiếp tục đề nghị chúng tôi nên thử chạy trốn, nhưng ngay sau đó dự định đó bị bác bỏ vì vô ích, thành thật mà nói, tôi không tin có ai trong chúng tôi thực sự rời khỏi Ayesha được, ngay cả khi có sức mạnh siêu nhiên nào đó đột nhiên được trao cho chúng tôi để rời khỏi khu hang động tăm tối này và đặt chúng tôi xuống Cambridge. Chúng tôi không thể rời khỏi bà ta như con ngài không thể bỏ thứ ánh sáng phá hủy nó. Chúng tôi giống những kẻ nghiện thuốc phiện: chúng tôi biết rõ bản chất chết người của việc theo đuổi, nhưng chắc chắn không muốn ngừng niềm vui thú kinh khủng nó mang lại.
Không ai từng thấy Bà ấy bỏ mặt che, nghe thấy giọng nói như nhạc của bà ấy, và say mê trước sự thông thái trong mỗi lời bà ấy nói, lại có thể đành lòng từ bỏ toàn bộ cảnh vui êm đềm đó. Thế thì với trường hợp của Leo, tôi tự hỏi, có bao nhiêu khả năng, khi sinh vật kỳ lạ này tuyên bố sự trung thành hoàn toàn và tuyệt đối, đưa ra những thứ dường như là bằng chứng suốt hai nghìn năm qua?
Không nghi ngờ bà ta là người độc ác, không nghi ngờ việc bà ta đã giết Ustane khi cô ấy đứng trên con đường của bà ta, nhưng bà ta rất chung thủy, theo tự nhiên, đàn ông thường suy nghĩ nhẹ nhàng về tội lỗi của phụ nữ, đặc biệt nếu cô ta xinh đẹp và tội lỗi đó lại xuất phát từ tình yêu với anh ta.
Phần còn lại, khi nào cơ hội như vậy đến với một người đàn ông trước những gì giờ đang nằm trong tay Leo? Đúng vậy, khi tự hòa mình vào người phụ nữ đáng sợ này, cậu ấy muốn đặt tính mạng của cậu dưới tầm ảnh hưởng của sinh vật kỳ bí xấu xa này, [*] nhưng dường như với cậu thế là đủ cho một cuộc hôn nhân bình thường. Mặt khác, không đám cưới bình thường nào có thể mang tới cho cậu một nhan sắc phi thường đến vậy – vì “phi thường” là từ duy nhất có thể dùng để mô tả - sự hy sinh thần thánh đến thế, thông thái như thế, và ra lệnh được cho những bí mật tự nhiên, nơi chốn và sức mạnh; cuối cùng, vương miện hoàng gia của tuổi trẻ vĩnh hằng, nếu thực sự bà ấy có thể cho được. Không, nói chung, thật không tuyệt vời, dù Leo đang rơi vào xấu hổ và sầu muộn, như bất kỳ quí ông nào cũng sẽ cảm thấy thế trong hoàn cảnh này, cậu ấy cũng sẽ không sẵn sàng đùa bỡn bằng ý tưởng chạy trốn khỏi vị thần vận mệnh kỳ lạ này.
[*] Sau vài tháng cân nhắc câu này, tôi buộc phải thú nhận rằng tôi không hoàn toàn hài lòng với sự thật của nó. Sự thật đầy đủ nhất là, Ayesha đúng là kẻ giết người, nhưng tôi nghi ngờ rằng nếu được một quyền lực tuyệt đối như vậy ưu ái, nếu chúng ta có lợi ích to lớn như thế, chúng ta cũng sẽ có xu hướng làm như vậy trong hoàn cảnh tương tự. Phải nhớ rằng, bà ấy xem nó như việc xử lý kẻ không tuân lệnh trong một hệ thống, mà bất kỳ việc không tuân lệnh nào dù nhỏ nhất, cũng bị trừng phạt bằng cái chết. Bên cạnh nghi vấn về giết người, việc làm độc ác của bà ấy cũng đại biểu cho quan điểm và sự thừa nhận những động cơ trái với lời rao giảng của chúng ta nếu chúng ta không thực hành. Thoạt nhìn, có lẽ khá công bằng khi nó được lấy làm bằng chứng cho bản tính xấu xa, nhưng khi xem xét bối cảnh cổ đại của cá nhân này, thật đáng hoài nghi nếu đó chỉ là thứ gì đó chứ không phải là phát sinh tự nhiên do tuổi tác, trải nghiệm cay đắng và sở hữu những năng lực quan sát kỳ lạ. Một thực tế rất phổ biến là, nếu rất thường xuyên hoài nghi trong thời thơ ấu, chúng ta càng già thì càng hoài nghi và cứng rắn hơn; quả thực nhiều người trong chúng ta chỉ được cứu vớt bằng cái chết khi hoàn toàn nhẫn tâm nếu không vi phạm đạo đức. Không ai phủ nhận một chàng trai trẻ nói chung tốt hơn một ông già, vì anh ta không có trải nghiệm về trật tự mọi thứ, trong sự sắp đặt có chủ ý cụ thể, thật khó mà không nảy sinh nghi ngờ, bất chấp các phương thức được thừa nhận và phong tục tập quán mà chúng ta coi là độc ác. Bây giờ người già nhất trên trái đất nhưng cũng chỉ là em bé so với Ayesha, người thông thái nhất trên trái đất không bằng một phần ba sự thông thái của bà ấy. Thành quả của trí tuệ của bà ấy còn có một thứ đáng giá nữa, đó là tình yêu với cung bậc cảm xúc cao nhất, để dành được điều tốt đẹp bà ấy sẽ không có ý định dừng bước ở những chuyện vặt vãnh. Đó thực sự là tổng kết cho những việc làm xấu của bà ấy, mặt khác cũng phải nhớ rằng, dù nghĩ gì đi chăng nữa, bà ấy có một số tính cách được phát triển tới mức độ rất bất thường khi giới tính không đổi. – L.H.H.
Quan điểm của tôi là, cậu ấy sẽ phát điên nếu làm vậy. Nhưng rồi tôi thú nhận, lời tôi nói về chuyện này phải có điều kiện để được chấp nhận. Bản thân tôi cũng yêu Ayesha, tôi muốn làm đối tượng yêu đương của bà ấy một tuần ngắn ngủi còn hơn với bất kỳ phụ nữ nào khác trên đời. Hãy để tôi nói thêm, nếu có ai nghi ngờ điều này và cho rằng tôi thật ngu xuẩn, nếu được thấy Ayesha vén che mặt lên và lộ ra vẻ đẹp, quan điểm của anh ta chắc chắn sẽ giống tôi thôi. Tất nhiên, tôi đang nói cho đàn ông. Chúng tôi chưa bao giờ có lợi thế trước quan điểm về Ayesha của phụ nữ, nhưng tôi nghĩ bà ấy hoàn toàn có thể bị coi là Nữ Hoàng không được yêu thích, người ta sẽ biểu đạt sự bất đồng theo cách thức ít nhiều châm chọc và cuối cùng nguyền rủa bà ấy.
Sau hơn hai giờ Leo và tôi ngồi trong căng thẳng và sợ hãi, nói chuyện về những sự kiện kỳ bí chúng tôi đã trải qua. Giống như mơ hay một câu chuyện thần tiên, thay vì trang trọng, lại là thực tại tỉnh táo. Ai có thể tin bản văn tự trên mảnh gốm không chỉ đúng thật, mà chúng tôi vẫn còn sống để kiểm nghiệm sự thật đó, hai kẻ đi tìm kiếm là chúng tôi, đã tìm ra bà ấy – người được tìm kiếm, đang kiên nhẫn chờ chúng tôi đến khu lăng mộ Kôr? Ai có thể nghĩ được trong con người Leo, người đàn bà bí ẩn đó – như bà ta tin – phát hiện ra bản thể bà ấy chờ đợi từ thế kỷ này qua thế kỷ khác, nơi cư trú cõi trần thế của người đó bà ta vẫn bảo quản mỗi đêm? Nhưng đúng là như vậy. Trên bề mặt mọi chuyện chúng tôi gặp, thật khó để những con người có lý trí bình thường chúng tôi nghi ngờ sự thật này, thế nên cuối cùng, với lòng khiêm nhường và sự bất lực sâu sắc từ tri thức con người, và với giả thiết xấc xược chối bỏ khả năng không có trải nghiệm nào về nó, chúng tôi đi ngủ, bỏ lại số phận cho bàn tay Thượng Đế - người đã chọn cho phép chúng tôi vén bức màn ngu dốt của con người, tiết lộ cho chúng tôi lướt nhìn thiện ác từ trong các khả năng của cuộc đời.

Bản gốc: SHE - A History of adventure
Tác giả: H.R. Haggard
Người dịch: Cheryl Pham  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét