Chủ Nhật, 26 tháng 4, 2015

Nữ Hoàng Ayesha và Khu Hang Động Kôr - Chương 5



CHƯƠNG 5

Đầu người Ethiopia
Cuối cùng các sứ giả và tiền bối của thần mặt trời huy hoàng đã làm xong công việc của họ, tìm ra bóng tối, buộc nó phải trốn chạy. Sau đó mặt trời đi ra trong vinh quang từ chiếc giường đại dương, làm trái đất tràn ngập hơi ấm và ánh sáng. Tôi ngồi đó trong thuyền, lắng nghe gió nhẹ liếm lên mặt nước và xem mặt trời mọc, cho tới tận lúc con thuyền chuyển động nhẹ nhàng đến một tảng đá kỳ quặc, hay một đỉnh nhọn, ở cuối mũi đất nhô ra mà chúng tôi vừa trải qua mưa gió với quá nhiều gian nguy, giữa tôi và khung cảnh hùng vĩ, quả đã làm vẩy bẩn nó nếu nhìn từ quan điểm của tôi. Nhưng tôi vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào tảng đá, lơ đãng, cho đến khi nó hiện ra góc cạnh nhờ ánh sáng phát ra phía sau nó, và tôi bắt đầu, có lẽ thế, cảm nhận thấy chóp của đỉnh nhọn cao khoảng tám mươi feet và dày một trăm năm mươi feet này, có hình dạng giống cái đầu và gương mặt một người da đen, trên đó được đóng dấu một biểu cảm hung bạo và đáng sợ. Không nghi ngờ gì; có đôi môi dày; má béo, và chiếc mũi thấp bè bè làm nổi bật lên vẻ hoảng hốt trước phía sau sáng chói. Hộp sọ tròn được gột rửa thành hình có lẽ bởi hàng ngàn năm gió và thời tiết, đã trọn vẹn hoàn thành sự giống nhau này, nhiều cỏ dại và địa y trên đó, trước ánh mặt trời đang trải khắp thế gian, trông nó giống chiếc áo len trên đầu người da đen khổng lồ. Chắc chắn rất kỳ lạ; kỳ lạ đến độ giờ tôi tin đó không phải chỉ là con quái vật tự nhiên mà là một tượng đài khổng lồ lỗi thời, giống Tượng Nhân Sư Ai Cập nổi tiếng, vì người ta đãng trí bỏ quên đống đá đã mượn chính nó để thiết kế, có lẽ như một biển hiệu cảnh báo và thách thức kẻ thù muốn tiếp cận bến cảng. Thật không may chúng tôi không bao giờ có thể biết chắc liệu có phải trường hợp đó hay không, vì tảng đá rất khó tiếp cận từ cả hai phía đất liền và phía biển, chúng tôi phải làm cách khác. Bản thân tôi khi quan sát hiệu ứng ánh sáng của những gì chúng tôi đã nhìn thấy sau đó, tôi tin rằng nó được tạo dáng bởi con người, nhưng liệu có phải hay không, cái đó thay thế cho người buồn rầu nhìn chằm chằm dọc theo vùng biển đang biến động hết đời này qua đời khác – nó đã đứng đó hơn hai nghìn năm trước, khi Amenartas, công chúa Ai Cập, vợ của ông tổ Kallikrates xa xôi của Leo, nhìn vào gương mặt quỉ quái đó – và tôi không nghi ngờ rằng nó sẽ vẫn còn đứng đó, khi càng nhiều thế kỷ trôi qua càng được đánh số thêm vào năm tháng giữa ngày bà ấy thấy và ngày chúng tôi thấy, khiến chúng ta thêm lãng quên.
“Cậu nghĩ gì về nó, Job?” Tôi hỏi người tùy tùng, anh ta đang ngồi bên mép chiếc thuyền, cố gắng để hứng thật nhiều ánh mặt trời nếu có thể, nói chung trông tệ hại một cách bất thường, còn tôi chỉ vào cái đầu nóng như lửa và xuất quỉ nhập thần kia.
“Ôi Lạy Chúa, thưa ngài,” Job trả lời, giờ anh ta lần đầu tiên cảm nhận thấy vật này, “Tôi nghĩ quí ông có tuổi kia hẳn phải đang ngồi vì chân dung ông ta trên đá.”
Tôi bật cười, và tiếng cười đánh thức Leo.
“Xin chào,” cậu nói, “Có chuyện gì với cháu thế? Cháu hoàn toàn bị cứng lại – con tàu đâu rồi? Làm ơn cho cháu ít brandy.”
“Cháu có lẽ nên cảm ơn vì không cứng hơn, cậu bé ạ,” tôi trả lời. “Con tàu đã bị chìm, mọi người trên khoang đã chết đuối trừ bốn chúng ta, mạng cháu được cứu một cách kỳ diệu”; trong khi đó Job, giờ đã sưởi ấm đủ, đang tìm kiếm brandy trong tủ khóa theo yêu cầu của Leo, tôi đã kể lại cho cậu ấy nghe cuộc phiêu lưu của chúng tôi đêm qua.
“Lạy Chúa!” cậu ấy chết ngất; “cháu nghĩ chúng ta đã được lựa chọn để sống sót qua chuyện này!”
Lúc này brandy được mang tới, tất cả chúng tôi đã lấy lại chút sức lực nhờ nó, và cảm ơn vì chúng tôi có đủ. Trời cũng bắt đầu nóng hơn, sưởi ấm hình hài lạnh lẽo của chúng tôi, vì chúng tôi đã ướt nhẹp hơn năm tiếng đồng hồ rồi.
“Tại sao,” Leo nói hổn hển khi cậu ấy để chai brandy xuống, “đằng kia có cái đầu như bản văn tự nói, ‘con thuyền đá giống cái đầu của một người Ethiopia’.”
“Phải, nó đấy.” Tôi nói.
“À thế thì toàn bộ chuyện này là thật rồi.” Cậu trả lời.
“Bác chẳng thấy có gì cần theo đuổi cả,” Tôi trả lời. “Chúng ta biết cái đầu này ở đây: bố cháu đã nhìn thấy nó. Rất giống chứ không phải cùng một cái đầu mà bản văn tự nói đến; hay dù chính là nó, cũng chả chứng mình được gì.”
Leo cười nhạo tôi một cách kiêu ngạo. “Bác là một người Do Thái đa nghi, bác Horace,” cậu nói. “Ai còn sống đều sẽ thấy điều đó.”
“Chính xác đấy,” Tôi trả lời, “giờ có lẽ cháu nên thấy chúng ta đang trôi dọc theo bờ cát vào cửa sông. Hãy cầm lấy mái chèo đi, Job, chúng ta sẽ chèo thuyền vào xem liệu có thể tìm được chỗ nào để đặt chân lên đất liền không.”
Cửa sông mà chúng tôi đang tiến vào không có vẻ rộng lắm, dù hai bên bờ đầy sương mù chạy dài dính vào bờ biển, vẫn không nhô lên đủ để cho phép chúng tôi nhìn ra chiều dài chính xác của nó. Giống như trường hợp hầu hết các con sông Đông Phi, có một cản trở đáng kể ở cửa sông, mà chắc chắn khi gió thổi vào bờ và thủy triều rút, một con thuyền dù vài inch cũng hoàn toàn không thể qua sông. Nhưng vì mọi thứ được vận dụng đầy đủ, chúng tôi không thể làm con thuyền thành một chiếc cốc đầy nước. Trong hai mươi phút chúng tôi đã đi dọc theo nó, dùng rất ít sức, được một làn gió mạnh mang đi tới cảng. Lúc này sương mù đã bị mặt trời hút hết, trời nóng nực khó chịu, chúng tôi thấy cửa sông nhỏ ở đằng kia khoảng nửa dặm, bờ sông rất lầy lội, chen chúc cá sấu nằm trên bùn như khúc gỗ. Tuy nhiên khoảng một dặm phía trước chúng tôi, có gì đó như một dải đất kiên cố, chúng tôi lái tàu về phía đó. Khoảng một phần tư giờ sau chúng tôi đã ở đó, đưa tàu nhanh chóng vào chỗ cái cây rất đẹp có lá sáng rộng, hoa như loài mộc lan, chỉ có điều màu hồng chứ không trắng [*] đang trôi trên mặt nước, và chúng tôi lên bờ. Chúng tôi cởi quần áo, tự tắm rửa, rồi trải quần áo cùng với đồ dùng trên thuyền ra phơi dưới ánh mặt trời, nên chúng đã khô rất nhanh. Sau đó, tránh nắng dưới tán cây cối, chúng tôi làm một bữa sáng thành tâm với lưỡi “Paysandu” đóng hộp, món mà chúng tôi mang rất nhiều theo, để tự huyên náo chúc mừng vận số may mắn khi mang theo con thuyền này với đầy đồ dùng ngày đó, trước khi cơn bão phá hủy con tàu lớn. Khi ăn xong, quần áo đã khô hoàn toàn, chúng tôi vội vã mặc vào, cũng không cảm thấy khoan khoái chút nào. Thực vậy, trừ mệt mỏi và một vài vết bầm tím, không ai trong chúng tôi không trở nên tệ hơn vì chuyến phiêu lưu khủng khiếp đã làm chết tất cả bạn đồng hành đó. Leo, thực tế đã nửa chết đuối, nhưng không phải vấn đề gì to tát với một vận động viên trẻ trung mạnh mẽ hai mươi lăm tuổi.
[*] Có một loài mộc lan được biết đến có hoa màu hồng. Đó là loài bản địa ở Sikkim, còn gọi là Magnolia Campbellii. – Biên tập viên.
Sau bữa sáng chúng tôi bắt đầu nhìn nhận lại. Chúng tôi đang ở trên một dải đất khô rộng khoảng hai trăm thước, dài năm trăm, giáp một mặt là dòng sông, ba mặt kia là đầm lầy hoang vu vô tận trải dài ra xa mắt có thể thấy được. Dải đất này nhô lên khoảng hai mươi lăm feet so với đồng bằng đầm lầy xung quanh và mặt nước sông: quả thật dường như được thực hiện bằng bàn tay con người.
“Nơi này là một bến tàu,” Leo quyết đoán nói.
“Vớ vẩn,” Tôi trả lời. “Ai có thể ngu xuẩn đến mức xây một bến tàu giữa khu đầm lầy chết chóc trong một đất nước toàn người dã man cư trú thế này – liệu nó có người cư trú thật chứ?”
“Có thể nó không chỉ toàn đầm lầy, và có thể người dân không phải toàn kẻ dã man,” cậu ấy lạnh nhạt nói, nhìn xuống bờ dốc, vì chúng tôi đang đứng cạnh con sông. “Nhìn kìa,” cậu ấy tiếp tục, chỉ vào nơi cơn bão đêm trước đã làm tan tác những cây mộc lan có rễ lan tới tận rìa bờ sông và đổ dốc xuống mặt nước, làm mảnh đất được nâng lên như cái bánh lớn. “Có phải đó là công trình bằng đá không? Nếu không thì hẳn là rất giống.”
“Vớ vẩn,” Tôi nói một lần nữa, nhưng chúng tôi đã trèo xuống chỗ đó, giữa đống rễ cây nhô lên và bờ sông.
“Thế nào?” cậu ấy nói.
Nhưng lần này tôi không trả lời. Tôi chỉ huýt sáo. Nơi đó, bị bóc trần bởi sự di chuyển của trái đất, không ngờ là từng khối đá rắn nằm trong những khuôn lớn gắn với nhau bằng xi măng nâu, thật khó làm tôi không ấn tượng về nó khi nghĩ tới tờ bìa để phi dao của tôi. Đó cũng không phải tất cả; nhìn thấy cái gì đó đang chiếu xuyên qua lớp bùn ở đáy miếng dán trần của vật liệu xây tường, tôi loại bỏ lớp đất lỏng bằng tay, hiện ra một chiếc nhẫn bằng đá khổng lồ, đường kính một bàn chân hoặc hơn, dày khoảng ba inch. Nó làm tôi khá kinh ngạc.
“Trông như một bến cảng nơi những con tàu cỡ lớn được thả neo, đúng không bác Horace?” Leo vui mừng cười nói.
Tôi định nói “Vớ vẩn” lần nữa, nhưng từ đó mắc kẹt trong cổ họng – cái nhẫn đã tự nói lên điều đó. Trong quá khứ xa xôi, những con tàu lớn đã từng được neo ở đó, và bức tường đá này không nghi ngờ gì nữa, là phần còn sót lại của một bến cảng được xây dựng kiên cố. Có lẽ thành phố nó thuộc về giờ đang nằm chôn vùi dưới đầm lầy phía sau.
“Cuối cùng đã bắt đầu thấy có gì đó trong câu chuyện rồi, bác Horace,” Leo hoan hỉ nói; nghĩ đến cái đầu người da đen kỳ bí và công trình đá cũng kỳ bí không kém, tôi không trực tiếp đáp lại.
“Một đất nước như Châu Phi,” Tôi nói, “chắc chắn đầy di tích của những nền văn minh đã mất hay bị quên lãng từ lâu. Không ai biết tuổi đời của nền văn minh Ai Cập, và nó rất có thể có nhiều nhánh. Rồi còn cả nền văn minh của người Babylon, người Phoenicia, và người Ba Tư, tất cả phong tục của họ đều ít nhiều văn minh, chưa nói đến những người Do Thái mà mọi người đều “muốn” ngày nay. Có thể họ, hay ai đó trong số họ, có thuộc địa hay trạm buôn bán ở đây. Hãy nhớ có những thành phố Ba Tư bị chôn vùi mà lãnh sự đã chỉ cho chúng ta ở Kilwa.” [*]
[*] Gần Kilwa, trên bờ biển Đông Phi, cách Zanzibar khoảng 400 dặm về phía nam, là một vách đá hiện giờ đã bị sóng rửa sạch. Trên đỉnh của vách đá đó là những ngôi mộ của người Ba Tư được biết đến có tuổi đời ít nhất bảy thế kỷ theo ngày tháng đọc được trên đó. Dưới những ngôi mộ này là lớp mảnh vụn của một thành phố. Xuống sâu hơn dưới vách đá là lớp thứ hai đại diện cho một thành phố cổ xưa hơn, và xuống sâu hơn nữa, lớp thứ ba, là tàn tích sót lại của một thành phố cổ xưa rộng lớn và vô danh khác nữa. Ở thành phố dưới đáy, hiện tại đã tìm thấy một số mẫu đất nung tráng men, như thường gặp trên bờ biển ngày nay. Tôi tin rằng giờ chúng đang thuộc sở hữu của ngài John Kirk. – Biên tập viên.
“Thật yên tĩnh,” Leo nói, “nhưng không phải cái bác đã nói trước đó.”
“Nào, nên làm gì bây giờ?” Tôi hỏi, xoay ngược cuộc hội thoại lại.
Vì không có câu trả lời nào, chúng tôi đi trở về bìa đầm lầy, và quan sát nó. Hàng đàn lớn như vô tận các loại chim nước bay ra từ khe núi, cho đến khi thật khó còn nhìn được chúng trên bầu trời. Giờ mặt trời đã lên cao hút hơi độc từ bề mặt đầm lầy và từ những bể nước đọng đầy bọt lên những đám mây mỏng ốm yếu.
“Hai điều rõ ràng với bác,” Tôi nói với ba người đồng hành đang nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này trong thất vọng: “đầu tiên, chúng ta không thể đi qua đó” (Tôi chỉ vào đầm lầy), “và, thứ hai, nếu chúng ta dừng ở đây chúng ta chắc chắn sẽ chết vì sốt rét.”
“Điều đó rõ ràng như đống cỏ khô, thưa ngài,” Job nói.
“Rất tốt, thế thì; có hai lựa chọn cho chúng ta. Một là đợi tàu, và cố chạy tới một cảng nào đó bằng thuyền cá voi, cách này khá rủi ro, còn lựa chọn kia là chèo thuyền theo dòng sông và nhìn xem nơi nào chúng ta nên đi tiếp.”
“Cháu không biết bác định làm gì,” Leo chu miệng nói, “nhưng cháu sẽ đi theo con sông.”
Job trợn trắng mắt và rên rỉ, anh chàng Ả Rập thì thầm “Allah” và cũng rên rỉ. Đối với tôi, tôi xin ngọt ngào nhận xét rằng chúng tôi dường như đang ở giữa quỉ dữ và biển sâu, không có nhiều vấn đề lắm với việc chúng tôi đi đâu. Nhưng thực tế tôi lo lắng như Leo. Đầu người da đen khổng lồ và bến cảng đá đã kích thích trí tò mò của tôi lớn đến mức tôi đã bí mật xấu hổ, và tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để thỏa mãn nó bằng bất cứ giá nào. Theo đó, cẩn thận trang bị cột buồm, sắp xếp lại con thuyền, mang theo súng trường, chúng tôi bắt đầu đi. May mắn gió đang thổi từ đại dương vào bờ biển, vì thế chúng tôi có thể giương buồm. Quả thực sau đó chúng tôi phát hiện một qui luật chung, gió thổi vào bờ biển từ rạng đông trong một vài giờ, và thổi ngược lại ra ngoài khơi lúc hoàng hôn, giải thích cho điều này tôi cho rằng đó là, khi trái đất bị lạnh đi bởi sương và đêm tối, không khí nóng sẽ bốc lên, luồng gió sẽ chạy vào trong từ biển cho đến khi mặt trời xuất hiện làm nóng nó. Ít nhất đó dường như là qui luật ở nơi này.
Lợi dụng gió đang ưu ái, chúng tôi vui vẻ cho thuyền đi lên con sông suốt ba hay bốn tiếng. Khi chúng tôi đi qua một đàn trâu nước đang bơi lên, gầm rú kinh hãi cách thuyền trong vòng mười hay mười hai sải, nhờ cảnh báo của Job, tôi sẽ thú nhận, là vì chính tôi. Đó là những con trâu nước đầu tiên chúng tôi từng thấy, và do tò mò vô hạn, tôi cho rằng chúng tôi là những người da trắng đầu tiên chúng từng thấy. Theo đó, tôi cho rằng chúng sẽ đi về phía thuyền để thỏa mãn trí tò mò. Leo muốn bắn chúng, nhưng tôi thuyết phục cậu ấy vì sợ hậu quả. Chúng tôi cũng nhìn thấy hàng trăm con cá sấu phơi bụng trên hai bờ sông đầy bùn lầy, và trong số chúng là một con ngỗng hoang với những cái cựa cong sắc trên đôi cánh, có một cựa dài khoảng ba phần tư inch từ đầu đến giữa hai mắt. Chúng tôi chưa bao giờ bắn thứ nào như thế, vì vậy tôi không biết liệu đó có phải là một “môn thể thao” không hay là một loài riêng biệt. Trong trường hợp sau, sự cố này thể hiện mối quan tâm đến tự nhiên. Job gọi nó là Con Ngỗng Một Sừng.
Về trưa trời càng nóng nực, mùi hôi thối sinh ra từ đầm lầy nơi con sông chảy vào quá khủng khiếp, khiến chúng tôi ngay lập tức phải nuốt hàng tá ký ninh phòng ngừa sốt rét. Ngay sau đó gió hoàn toàn ngừng thổi, vì việc phải chèo con thuyền nặng nề trong cái nóng là không phải bàn nữa, chúng tôi cần cảm ơn được đi dưới bóng của nhóm cây – một loại liễu – mọc bên bờ sông, và nằm đó thở hổn hển đến khi cuối cùng hoàng hôn cũng tới chấm dứt giai đoạn đau khổ của chúng tôi. Thấy có gì dường như không gian nước mở ra thẳng phía trước, chúng tôi quyết định chèo thuyền ra đó trước khi nghĩ xem làm gì ban đêm. Tuy nhiên ngay khi định nới lỏng con thuyền, một con waterbuck (linh dương Nam Phi) xinh đẹp, với cặp sừng lớn cong về phía trước, và một sọc trắng trên mông, đi xuống sông uống nước, mà không nhận ra chúng tôi đã ẩn đi trong vòng năm mươi thước sau cây liễu. Leo là người đầu tiên nhìn thấy nó, là một vận động viên cuồng nhiệt, khát máu trong trò chơi lớn, thứ mà cậu ấy đã mơ ước từ nhiều tháng, ngay lập tức cậu ấy cứng đờ, như một con chó thám tử. Thấy có chuyện gì đó, tôi đưa cậu ấy khẩu súng trường, đồng thời cầm lấy súng của tôi.
“Nào giờ cháu không được bỏ lỡ đấy.” Tôi thì thầm.
“Lỡ ư!” Cậu thì thầm bất mãn ngược lại; “Cháu có thể bỏ lỡ nếu cháu cố tình.”
Cậu ấy nâng khẩu súng lên, con linh dương có lang màu đang mải mê uống nước nâng đầu lên nhìn ra bờ sông. Nó đang đứng ngay dưới bầu trời hoàng hôn trên một mỏm đất nhỏ, hay một chóp đất chạy dọc theo đầm lầy, rõ ràng là con đường yêu thích trong trò chơi, có một cái gì đó rất đẹp về nó. Quả thật, tôi không nghĩ rằng liệu sống đến trăm tuổi tôi có thể quên được khung cảnh hoang vắng và lôi cuốn đến mức này không; nó đã được in dấu vào bộ nhớ của tôi. Bên phải và trái là dải rộng đầm lầy đang hít thở đơn độc chết chóc, nguyên vẹn và bất động như thể mắt có thể tóm được, trừ đây đó ao nước đầy bùn đen, như gương, lóe lên những dải đỏ rực của hoàng hôn. Đằng sau chúng tôi, trước khi cảnh dòng sông chậm chạp được trải rộng ra, kết thúc trong một thoáng của hồ nước mặn viền đầy lau sậy, trên bề mặt nó, những tia sáng dài của màn đêm đang chơi đùa khi gió nhẹ khuấy động bóng tối. Phía tây lờ mờ hiện ra quả bóng đỏ hùng vĩ của mặt trời đang chìm xuống, giờ biến mất dưới đường chân trời đầy hơi nước, và đầy trời, trên cao dọc theo hình vòng cung, cò và chim hoang dã phất phơ thành đường thẳng, hình vuông, tam giác, chấm phá với những ánh vàng và nét đỏ ối của máu, đang bay lượn. Bản thân chúng tôi – ba người Anh hiện đại trên một con thuyền Anh hiện đại – dường như nghiến răng ken két và tìm kiếm giai điệu hoang vu không đo được ấy; trước mặt chúng tôi con linh dương cao quí tô màu lên nền trời hồng hào.  
Bang! Nó nhảy vọt lên mạnh mẽ và chạy mất. Leo đã bỏ lỡ nó. Bang! Lại một phát nữa theo ngay sau cậu ấy. Giờ là một phát. Tôi phải cho một phát, dù nó đang lao đi như mũi tên, và đã cách một trăm thước hay hơn thế. Trời ơi! Trúng rồi, trúng rồi, trúng rồi! “Vâng, tôi nghĩ tôi đã cho cậu rửa mắt rồi, cậu chủ Leo,” Tôi nói, đấu tranh chống lại sự vui sướng không khoan nhượng mà khoảnh khắc cao trào hiện hữu sẽ làm tăng nhịp trong lồng ngực người chơi thể thao vận động tốt.
“Làm bác nản lòng rồi, vâng,” Leo gầm gừ; rồi nhanh chóng mỉm cười, nụ cười duyên dáng sáng bừng gương mặt đẹp trai của cậu ấy như một tia nắng, “Cháu xin lỗi, ngài nghiên cứu sinh già ạ. Chúc mừng bác; cú bắn thật đẹp, còn của cháu thật vô dụng.”
Chúng tôi ra khỏi thuyền và chạy tới chỗ con linh dương bị bắn xuyên qua cột sống và đã chết. Chúng tôi mất một phần tư giờ hay hơn thế để làm sạch nó, xẻ thịt càng nhiều càng tốt vì chúng tôi có thể mang theo và đóng gói theo cách này, chúng tôi hầu như không đủ ánh sáng để chèo thuyền trong không gian như hồ đầm, nơi đó còn cả một cái hố trong đầm lầy, con sông mở rộng ở đó. Ngay khi ánh sáng biến mất, chúng tôi bỏ neo khoảng ba mươi sải từ bờ hồ. Chúng tôi không dám lên bờ, không biết liệu có nên tìm đất khô để cắm trại hay không, và rất lo sợ hơi độc từ đầm lầy, vì thế chúng tôi nghĩ rằng sẽ an toàn hơn khi ở dưới nước. Vậy nên chúng tôi thắp sáng đèn lồng, làm bữa tối với loại lưỡi đóng hộp khác theo cách tốt nhất có thể, rồi chuẩn bị đi ngủ, tuy nhiên chỉ biết rằng không thể ngủ được. Vì có phải bị thu hút bởi đèn lồng hay bởi mùi xa lạ của người da trắng mà chúng vẫn chờ đợi từ hàng ngàn năm qua hay không, tôi không biết; nhưng chắc chắn chúng tôi đang bị tấn công bởi hàng chục ngàn con muỗi khát máu, bướng bỉnh và lo lớn mà tôi chưa từng nhìn hay đọc về chúng. Trong hàng đám mây muỗi kéo đến, kêu và liệng vo vo, cắn đến khi chúng tôi gần như phát điên. Khói thuốc lá dường như chỉ để khích thích chúng tiến vào cuộc đời vui vẻ và tích cực hơn, cuối cùng đến khi chúng tôi tự phủ bằng chăn, một người rồi toàn bộ cùng ngồi xuống, chậm rãi ngộp thở và gãi liên tục rồi chửi thề chúng. Khi chúng tôi ngồi xuống, đột nhiên dội tới như sấm trong yên lặng tiếng gầm rú rất sâu của sư tử, rồi con sư tử thứ hai, di chuyển giữa đám sậy trong vòng sáu mươi thước so với chúng tôi.
“Cháu bảo này,” Leo nói, nhô đầu ra khỏi chăn, “thật may chúng ta không ở trên bờ nhỉ, ông bác hờ?” (Leo thi thoảng gọi tôi một cách thiếu tôn trọng như vậy.) “Nguyền rủa nó đi! Một con muỗi đã châm vào mũi cháu rồi,” cái đầu lại biến mất.
Ngay sau khi mặt trăng lên, dù mọi loại tiếng gầm rú từ lũ sư tử bên bờ sông vang vọng mặt nước, chúng tôi tự nghĩ đã hoàn toàn an toàn, nên bắt đầu dần dần ngủ thiếp đi.
Tôi hoàn toàn không biết cái gì khiến tôi đâm đầu ra khỏi cái ổ chăn thân thiết, có lẽ vì tôi thấy muỗi đang đốt xuyên qua đó. Nhưng dù sao, tôi đã làm thế, tôi nghe thấy tiếng Job thì thầm, với một giọng khiếp sợ.
“Ôi, số phận của tôi, nhìn kìa!”
Ngay lập tức tất cả chúng tôi cùng nhìn, cái này là thứ chúng tôi thấy dưới ánh trăng. Gần bờ là hai vòng tròn rộng và càng lúc càng mở rộng của những chiếc vòng đồng tâm đang lan ra trên mặt nước, giữa tâm của những vòng tròn có hai vật tối đen đang di chuyển.
“Nó là gì thế?” Tôi hỏi.
“Nó là lũ sư tử chết tiệt, thưa ngài,” Job trả lời trong âm điệu pha trộn kỳ lạ của ý thức về vết thương cá nhân, sự tôn trọng theo thói quen và nỗi sợ hãi được thừa nhận, “và chúng đang bơi tới đây để h-ăn thịt chúng ta,” anh ta nói thêm, căng thẳng kéo thêm âm “h” một cách kích động.
Tôi nhìn lại: không còn nghi ngờ nữa; tôi có thể tóm được ánh mắt hung dữ của chúng. Bị thu hút bởi mùi thịt linh dương mới bị giết hay thịt chúng tôi, lũ quái vật đói khát đang thực sự làm mưa làm gió chỗ này.
Leo đã mang súng trường trong tay. Tôi bảo cậu ấy hãy đợi tới khi chúng gần hơn, trong khi cũng nắm lấy súng của tôi. Khoảng mười lăm feet từ chỗ chúng tôi, mặt nước nông trên bờ tới độ sâu khoảng mười lăm inch, rồi con đầu tiên trong số chúng – một con sư tử cái – đã tới đó, lắc mình và gầm lên. Đúng lúc đó Leo bắn, viên đạn đi xuống đúng ngay cái miệng đang mở to của nó rồi đi ra sau cổ, nó rơi xuống, giật một cái, rồi chết. Con sư tử khác – một con đực trưởng thành – sau con đầu khoảng hai bước. Vào giây phút đó nó đưa hai chân trước lên bờ sông khi điều kỳ lạ xảy ra. Có sự vội vàng và xáo trộn trên mặt nước, chẳng hạn như ai đó nhìn thấy trong một cái ao ở Anh khi một cây lao lấy mạng một con cá nhỏ, chỉ là hung tợn hơn và lớn hơn một ngàn lần, con sư tử đột nhiên gầm lên khủng khiếp dữ dội hơn nhiều và nhảy thẳng lên bờ sông, kéo theo nó cái gì đó màu đen.
“Allah!” Mahomed hét lên, “Một con cá sấu đã cắn vào chân nó!” và anh ta khá chắc chắn. Chúng tôi có thể thấy cái mõm dài với hàm răng óng ánh và cơ thể bò sát sau nó.
Tiếp theo thực là một cảnh kỳ lạ. Con sư tử trở nên khỏe hơn trên bờ sông, con cá sấu nửa đứng, nửa bơi, vẫn cắn chân sau của nó. Sư tử gầm rú tới khi không khí run lên trong thanh âm đó, rồi, bằng một tiếng gầm man rợ như thét, xoay tròn và cào vào đầu cá sấu. Cá sấu chuyển sự thu hút, như sau đó chúng tôi nhận ra, một mắt nó bị rách, rồi nó nhẹ nhàng quay lại; sư tử đột nhiên vồ vào cổ họng nó và giữ chặt, chúng lăn lộn trên bờ sông đánh nhau điên cuồng. Không thể dõi theo chuyển động của chúng, nhưng chúng tôi thấy rõ như lòng bày tay, vì con cá sấu, đầu như đầy máu, đã ngoạm thân con sư tử trong cái hàm sắt của nó ngay trên hông, dồn ép, lắc đi lắc lại con sư tử. Về phần mình, con vật bị tra tấn, gầm rú trong đau đớn, cào và cắn như điên dại vào đầu đầy vảy của kẻ thù, cố định chân sau to lớn của nó vào cổ họng mềm của cá sấu, nói một cách tương đối, tách nó mở ra như ai đó mở một chiếc găng tay.
Rồi hoàn toàn đột ngột, kết thúc đã tới. Đầu sư tử gục trên lưng cá sấu, với một tiếng rên khủng khiếp, nó đã chết, con cá sấu sau khi đứng bất động một phút, chậm rãi lật mình, chân nó vẫn đính cố định vào da thịt con sư tử, sau đó chúng tôi mới biết, nó đã bị cắn vào gần một nửa.
Cuộc đấu tới chết này là một cảnh rất sốc và tuyệt vời, tôi cho rằng ít người từng thấy – và nó đã kết thúc.
Khi mọi thứ đã xong, bỏ lại Mahomed trông giữ, chúng tôi dùng nốt phần còn lại của đêm thật yên lặng, chỉ lũ muỗi được phép.

(Theo SHE-the history of adventure của H. Rider Haggard
Dịch bởi: Cheryl Pham)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét