Thứ Sáu, 24 tháng 7, 2015

Nữ Hoàng Ayesha trở lại - Chương 22



Chương 22: Thể Hiện Quyền Năng

Khi tôi tỉnh lại đã là ban ngày. Tôi nhìn thấy gương mặt bình tĩnh, dịu dàng của Oros đang cúi người xuống bên tôi, rót một chất lỏng mạnh xuống cổ họng tôi như thể bắn xuyên qua cơ thể, tan chảy thành một tấm màn trong tâm trí. Tôi cũng nhìn thấy Ayesha đang đứng bên cạnh ông ta.
“Nói đi, tên kia, nói,” nàng nói bằng giọng khủng khiếp. “Chuyện gì đã xảy ra ở đây? Ngươi còn sống, nhưng vị hôn phu của ta đâu? Ngươi đã dấu chàng ở đâu? Nói đi – hoặc ngươi phải chết.”
Đó là ảo cảnh tôi đã nhìn thấy khi mọi giác quan đều đã rời khỏi tôi khi bị vùi trong tuyết ngay sau vụ lở tuyết, đầy đủ đến tận chi tiết cuối cùng!
“Atene đã bắt cậu ấy,” tôi trả lời.
“Atene đã bắt chàng và để lại ngươi còn sống ư?”
“Đừng nổi giận với tôi,” tôi trả lời, “đó không phải lỗi của tôi. Hơi kì lạ, chúng tôi đã bị lừa sau khi người nói người có thể sẽ triệu gọi chúng tôi trước bình minh.”
Rồi bằng cách ngắn gọn, tôi kể lại câu chuyện.
Nàng lắng nghe, đi tới nơi đội bảo vệ của chúng tôi bị giết bằng giáo không chút lem nhem, và nhìn họ.
“Hay cho những tên này khi chúng đã chết,” nàng kêu lên. “Giờ Holly, ngươi đã nhìn thấy thành quả của lòng thương hại là gì rồi. Những kẻ được phu quân ta ban cho cuộc sống đã thất bại khi chàng cần.”
Sau đó nàng tới chỗ Leo bị bắt. Nơi này vẫn còn thanh gươm gãy đang nằm đó – thanh gươm của Leo – đã từng là của Khan Rassen, cùng hai người đàn ông đã chết. Cả hai đều mặc quần áo đen bó sát, đầu và mặt họ trắng như phấn, trên áo khoác của họ, là hình ảnh bắt chước thô thiển một bộ xương người, cũng vẽ bằng phấn.
“Một thủ thuật phù hợp để đe dọa đám người ngu ngốc,” nàng khinh bỉ nói. “Nhưng than ôi! Atene đã dám đóng vai Ayesha, cô ta dám thế sao!” nàng nắm chặt bàn tay nhỏ bé. “Nhìn đi, đu kinh ngạc và bị áp đảo, nhưng chàng đã chiến đấu rất cừ. Nói! Chàng có bị thương không, Holly? Điều đó khiến ta – không, hãy nói với ta vì ta đang không ổn.”
“Tôi nghĩ là không nhiều,” tôi nghi ngại trả lời, “một chút máu chảy ra từ miệng cậu ấy, không hơn. Nhìn kìa, đằng đó có các dấu vết của nó trên hòn đá kia.”
“Mỗi giọt ta sẽ lấy một trăm mạng sống. Ta thề,” Ayesha thì thầm rên rỉ. Rồi nàng thét như chuông ngân.
“Quay lại và lên ngựa, vì ta có việc phải làm hôm nay. Không, ngươi chờ ở đây, Holly; chúng ta sẽ đi đường ngắn hơn còn đội quân sẽ đi dọc theo hẻm núi. Oros, hãy đưa ông ta thức ăn và nước uống và lau rửa vết thương trên đầu ông ta đi. Nó chỉ là vết bầm tím thôi, vì mũ trùm đầu và tóc của ông ấy rất dày.”
Trong khi Oros chà ít mỹ phẩm lỏng gây đau nhức lên da đầu tôi, tôi ăn uống nhiều nhất có thể cho tới khi não ngừng choáng váng, vì cú đấm dù rất nặng nhưng không làm gãy xương. Khi tôi đã sẵn sàng, họ mang ngựa đến cho chúng tôi, gắn yên cương lên, chúng tôi chậm chạp đi ra giữa dòng nước.
“Nhìn kìa,” Ayesha nói, chỉ vào dấu vết và móng chân in trên bình nguyên phía trước, “có một chiếc xe ngựa đã đợi chàng ở đây, nó chạy bằng bốn con ngựa rất nhanh. Kế hoạch của Atene thật thông minh và chặt chẽ, còn ta, quá chắc chắn và bất cẩn, vẫn say ngủ giữa mọi chuyện!”
Trên bình nguyên, đội quân của các Bộ Lạc đã tháo trại trước bình minh giờ đang nhanh chóng tập hợp; quả thực các kỵ binh, nếu tôi có thể gọi vậy, đã lên tới gần năm ngàn người, mỗi người đều có một con ngựa dắt theo. Ayesha đã triệu tập các thủ lĩnh và đội trưởng, ra lệnh cho họ. “Hỡi các tôi tớ của Hes,” nàng nói, “người lạ, vị hôn phu của ta, và vị khách của ta, đã bị một linh mục giả mạo lừa gạt, rơi vào cái bẫy tinh xảo, bị bắt làm con tin. Ta cần phải đuổi theo chàng thật nhanh, trước khi chàng bị làm hại. Chúng ta sẽ di chuyển xuống dưới tấn công đội quân của Khania bên kia sông. Khi đi lối đó, ta buộc phải cho đội kỵ binh xuất phát, vì ta phải ngủ ở thành phố Kaloon đêm nay. Ngươi muốn nói gì, Oros? Rằng đội quân thứ hai lớn hơn đang bảo vệ những bức tường kia ư? Ta biết điều đó, nếu cần, ta sẽ tiêu diệt đội quân đó. Không, đừng nhìn chằm chằm vào ta. Bọn chúng đều như đã chết rồi. Hỡi đội kỵ binh, các ngươi hãy đi cùng ta.”
“Hỡi các thủ lĩnh của các Bộ Lạc, các ngươi hãy đi theo ta, nỗi đau người đàn ông kia đang mang đưa tới giờ phút chiến tranh, vì cái chết và nỗi hổ thẹn vĩnh viễn sẽ là phần của chàng, còn của cải và danh dự sẽ chứng minh cho lòng dũng cảm của các ngươi. Đúng, ta nói cho các người biết, đó chính là mảnh đất giàu có Kaloon. Các ngươi đã có lệnh của ta qua con sông kia. Còn ta, cùng đội kị binh, sẽ lội qua chỗ cạn ở giữa. Các cánh hãy tiến lên.”
Các thủ lĩnh đáp lại bằng một tiếng dô cổ vũ, vì họ đều là những người khốc liệt, tổ tiên của họ bao thế hệ đều yêu thích chiến tranh. Hơn nữa, điên cuồng đến mức táo bạo, họ tin tưởng Nhà Tiên Tri của họ, Hesea, giống như tất cả dân tộc vùng núi, họ dễ dàng bùng lên nhiệt huyết trước lời hứa hẹn về nơi cướp đoạt giàu có.
Một giờ hành quân ổn định xuống sườn núi đã đưa đội quân tới rìa đầm lầy. Ở đây, thật may mắn, không gì trở ngại tới tiến trình, vì mùa này có hạn hán lớn, đất đai đã khá khô, còn con sông thu nhỏ lại không phải không thể qua được như tôi lo lắng. Nhưng vì đáy của nó đầy đá và bờ đối diện dốc đứng, trông khá ghê người, trong lúc đó trên đỉnh núi bên bờ sông, từng đội ngựa và bộ binh của Atene đã tập hợp thành các trung đoàn.
Trong lúc các cánh bộ binh đã triển khai sang phải và trái, kỵ binh dừng lại ở khu đầm lầy và để ngựa ăn cỏ, giờ cỏ đã sạm đi một chút vì sương giá khi mọc trên vùng đất lầy lội này, sau đó chúng uống chút nước.
Lúc này Ayesha đứng im lặng, vì nàng cũng đã tháo cương, con ngựa nàng cưỡi và hai con dắt theo đang ăn cỏ cùng những con khác. Thật ra, có một lần nàng đã hỏi – “Ngươi nghĩ cuộc phiêu lưu này thật điên rồ, đúng không Holly? Nói đi, sợ ư?”
“Không phải với người, mà là các vị thủ lĩnh,” tôi trả lời. “Nhưng đội quân thứ hai đó –“
“Sẽ tan chảy trước mặt ta như sương mù trước cơn lốc,” nàng đáp bằng giọng trầm thấp và đầy đe dọa. “Holly, ta nói cho ngươi biết, ngươi sẽ nhìn thấy những thứ mà không ai trên thế gian này từng thấy. Hãy nhớ lấy lời ta, khi ta thể hiện Quyền Năng, ngươi hãy đi theo thân ảnh che mặt của Ayesha xuyên qua các đoàn quân Kaloon đang mê đắm. Chỉ có điều – liệu Atene có dám giết chàng không? Ôi, nếu cô ta dám!”
“Bình tĩnh,” tôi đáp, tự hỏi nàng có ý gì khi thể hiện quyền năng. “Tôi nghĩ nàng ta cũng quá yêu cậu ấy thôi.”
“Ta ban phước cho ngươi vì những lời đó, Holly, nhưng – ta biết chàng sẽ từ chối nàng ta, sau đó lòng căm ghét ta và cơn thịnh nộ vì ghen tuông của nàng ta sẽ vượt qua tình yêu của nàng ta dành cho chàng. Nếu vậy, sự trả thù của ta để làm gì? Lại ăn uống, Holly – không được, ta sẽ không chạm vào thức ăn cho tới khi nào ta ngồi trong cung điện Kaloon – và hãy buộc dây cương cho chắc vào, vì ngươi sẽ phải cưỡi ngựa rất xa trên một vùng hoang dã. Hãy buộc con ngựa của Leo vào, nó rất nhanh và chắc chắn; nếu nó chết, đội bảo vệ sẽ mang cho ngươi con khác.”
Tôi tuân theo lời nàng, rồi một lần nữa tắm đầu mình trong ao, với sự giúp đỡ của Oros, buộc tấm vải tẩm dầu xoa bóp vết bầm tím, sau đó tôi cảm thấy khá tốt. Thực ra, sự phấn khích điên rồ của giây phút chờ đợi này, và điềm báo về những điều li kỳ khủng khiếp sắp tới, khiến tôi quên cả đau đớn.
Giờ Ayesha đang đứng nhìn chăm chú phía trên, vì thế dù tôi không thể nhìn thấy gương mặt đã che đi của nàng, tôi vẫn đoán đôi mắt nàng hẳn phải dán lên bầu trời trên đỉnh núi. Tôi cũng chắc rằng nàng đang tập trung ý chí đáng sợ của mình vào một đối tượng không rõ, vì cả thân hình nàng đang run rẩy như cây sậy bị lung lay trong gió.
Đó là một buổi sáng rất kỳ lạ - lạnh và trong, nhưng vẫn gây tò mò, vì không khí nặng nề như trước một trận tuyết rơi lớn, dù mùa tuyết vẫn còn quá sớm. Một hay hai lần, hoàn toàn bình tĩnh, tôi nghĩ mình đã cảm nhận được mọi thứ đang rung lên; không phải rung chấn thông thường của động đất, mà là rung chấn của bầu không khí xung quanh mảnh đất. Như thể tất cả những gì của Mẹ Tự Nhiên quanh chúng tôi đều là những sinh linh đang vô cùng sợ hãi.
Sau cái nhìn nghiêm túc của Ayesha, tôi nhận ra rằng những đám mây khói dày đặc đang tụ tập lần lượt trên bầu trời trong veo trên đỉnh núi, chúng dạt ra bên lề, tạo thành một vành lửa. Quan sát những đám mây kỳ ảo và mang điềm xấu này, tôi mạo hiểm nói với nàng rằng thời tiết có lẽ sắp biến đổi – không giống cảnh báo thông thường, mà tình thế khiến dự đoán như vậy.
“Phải,” nàng trả lời, “trước đêm nay, thời tiết sẽ điên cuồng hơn cả trái tim ta. Không lâu nữa bọn họ sẽ gào khóc vì nước ở Kaloon! Lên ngựa đi, Holly, lên ngựa đi! Bắt đầu tiến lên thôi!” và không cần trợ giúp, nàng nhảy lên yên con ngựa Oros mang ra.
Sau đó, giữa năm nghìn kỵ binh, chúng tôi đi xuống qua khe cạn. Khi tới bờ vực, tôi chú ý thấy hai đạo quân của các bộ lạc chia ra đã đi xuống dòng nước nửa dặm bên trái và bên phải chúng tôi. Tôi không thể nói những gì quan sát được xảy ra với họ, dù sau đó tôi biết, họ buộc phải làm thế sau khi đã bị giết rất nhiều ở cả hai bên.
Trước mặt chúng tôi là đội hình chính đội quân của Khania, tập trung thành từng đoàn đông đảo bên bờ kia, trong khi hàng trăm người đang đứng sẵn giữa dòng nước, đợi đâm giáo hay cắt gân ngựa của chúng tôi khi chúng tôi tiến lên.
Bây giờ, tiếng kêu thét, huýt sáo của họ điên cuồng vang lên, những đoàn người đi đầu của chúng tôi đã lao xuống sông, để chúng tôi trên bờ, sôi nổi tham gia cùng đám bộ binh ở giữa dòng nước. Trong khi cuộc chiến đang diễn ra, Oros tới chỗ Ayesha, bảo nàng một gián điệp đã báo rằng Leo được giữ trong một chiếc xe ngựa hai bánh đi cùng với Atene, Simbri và một đội bảo vệ, đã vượt qua trại địch ban đêm, phi nước đại điên cuồng về phía Kaloon.
“Miễn nói đi, ta biết điều đó,” nàng trả lời, còn ông ta lui ra sau nàng.
Các đội quân của chúng tôi đã tới bờ sông, đã tiêu diệt hầu hết đám người dưới nước, nhưng khi họ đặt chân lên đó, kẻ thù cũng lao vào họ và khiến họ tổn thất lớn. Ba lần họ quay lại tấn công, hai lần bị đẩy lui theo kiểu đó. Cuối cùng Ayesha cũng sốt ruột.
“Họ cần thủ lĩnh, và ta sẽ cho họ một người,” nàng nói. “Hãy đi với ta, Holly,” và theo sau là đội hình chính của kỵ binh, nàng vượt qua con đường nhỏ xuống sông, đợi ở đó tới khi đám quân bị đánh tan tác quay lại. Oros thì thào bên tôi – “Thật điên rồ, Hesea sẽ bị giết.”
“Ngài nghĩ vậy sao?” tôi trả lời. “Có vẻ như chúng ta sẽ không bị giết,” lời nói khiến ông ấy mỉm cười nhiều hơn bình thường một chút, và nhún vai, vì dù sao Oros cũng là một người đàn ông can đảm. Tôi cũng tin rằng ông ta muốn thử tôi, vì biết chủ nhân của mình sẽ không bị làm hại.
Ayesha giơ bàn tay lên, không cần vũ khí, vẫy tay về phía trước. Một tiếng hô lớn đáp lại dấu hiệu tiến lên đó, và giữa đoàn người, một phụ nữ yếu đuối, khoác áo trắng nói chuyện với con ngựa của mình, sau đó nó lao thẳng vào dòng nước sâu.
Hai phút sau, giáo và tên bay về phía chúng tôi dày đặc đến mức dường như làm tối cả bầu trời. Tôi thấy người ngựa ngã xuống bên trái phải mình, nhưng không gì chạm được vào tôi hay bóng trắng đang trôi nổi một hai thước phía trước. Năm phút sau, chúng tôi tới bờ bên kia, và ở đó, trận đánh thảm khốc nhất bắt đầu.
Nó thực sự rất quyết liệt, bóng trắng chưa bao giờ lui một inch, họ đi đến đâu, người lại đi theo tới đó hoặc ngã xuống. Chúng tôi lên bờ sông và quân thù vây chúng tôi lại, nhưng chúng tôi vẫn chậm rãi đi xuyên qua chúng, như con thuyền giữa biển cả mênh mông, dù có nhiều đồ ăn nhưng không thể ở lại. Đúng, xa xa, từng hàng người phía trước mỏng dần khi kỵ binh như nêm sống chặn đường trở nên mỏng dần, bị phá vỡ và biến mất.
Chúng tôi vượt qua khu trung tâm của đội quân chủ nhà, để những người bộ lạc đi theo xử lý đám tàn quân, đi được khoảng nửa dặm như thế nữa là đã duyệt qua hết. Nhiều người chết và bị thương, nhưng mệnh lệnh ban ra rằng, tất cả những người bị thương nặng nên rời ngựa và đưa ngựa của mình thay cho những con bị giết.
Cứ thế chúng tôi tiến lên, giờ chỉ còn ba nghìn người, không hơn, tiến về Kaloon. Chạy nước kiệu thành nước kiệu nhỏ, nước kiệu nhỏ lại tới phi nước đại, chúng tôi vội vã chạy dọc theo đồng bằng vô tận, tới trưa, hoặc sau đó một chút – vì đường này ngắn hơn nhiều con đường Leo và tôi đã đi quanh co khi chạy khỏi Rassen và bầy chó săn tử thần – chúng tôi lờ mờ nhìn thấy thành phố Kaloon trên đồi.
Giờ được ra lệnh dừng lại, vì ở đây có một hồ chứa vẫn còn ít nước, để ngựa uống, còn người ăn lương thực mang theo; thịt khô và bột lúa mạch. Ở đây, nhiều gián điệp đã gặp chúng tôi, nói rằng đội quân lớn của Atene đang gác các cây cầu vào thành, tấn công chúng bằng lực lượng nhỏ bé của chúng tôi là tự sát. Nhưng Ayesha không để ý lời họ; quả thật, nàng hầu như không nghe họ. Nàng chỉ ra lệnh toàn bộ những con ngựa đã mệt nên bỏ lại và cưỡi những con còn khỏe.
Từng giờ lại từng giờ trôi qua, trong im lặng hoàn toàn, ngoại trừ tiếng sấm sét của vó ngựa. Ayesha không nói lời nào, đoàn hộ tống hoang dã của nàng cũng không nói lời nào, chỉ thỉnh thoảng nhìn qua vai và trỏ những cây giáo đỏ lên bầu trời đỏ rực phía sau.
Tôi cũng nhìn, tôi cũng không quên được diện mạo của nó. Từng đám mây khủng khiếp có lửa viền quanh đã lớn dần lên và tụ tập lại, vì thế dưới bóng của chúng, đồng bằng hầu như đã chìm vào tối tăm. Chúng hành quân trước chúng tôi như đội quân đến từ thiên đường, trong khi đó thi thoảng các cục đầy hơi nước bắn về phía trước, mỏng như lưỡi gươm, hoặc chất thành đống như ngựa chiến.
Phía dưới chúng, sự tĩnh lặng mênh mông bao trùm. Như thể thế gian đang nằm chết dưới tấm màn của chúng.
Kaloon, sáng bừng khủng khiếp, ngày một gần hơn. Đội quân cảnh của kẻ thù đã về nhà trước chúng tôi, lắc giáo, cười nhạo chúng tôi trong âm vang trống rỗng. Bây giờ chúng tôi đã nhìn thấy cảnh bày binh bố trận rất lớn, từng hàng từng hàng với những biểu ngữ bằng lụa rủ xuống trong không gian yên tĩnh, được củng cố hai bên sườn và che chắn bởi hàng đoàn ngựa lấp lánh.
Một đại sứ tiếp cận chúng tôi, Ayesha nâng tay ra hiệu để chúng tôi dừng lại. Đi đầu là một lãnh chúa trong cung điện mà tôi đã biết mặt. Ông ta kéo dây cương và mạnh dạn nói.
“Hỡi Hes, hãy nghe những lời của Atene. Trước đó, người lạ, phu quân và người yêu của ngươi, đã thành tù nhân trong cung điện của nàng. Cứ tiến lên đi, chúng ta sẽ tiêu diệt ngươi và băng nhóm nhỏ bé của ngươi; nhưng nếu nhờ phép màu nào đó, ngươi có thể chinh phạt được chúng ta, thì hắn sẽ chết. Ngươi hãy nhanh chóng trở về Ngọn Núi và Khania sẽ ban cho ngươi hòa bình, và ban cho dân tộc của ngươi sự sống. Muốn nói gì đáp lời Khania không?”
Ayesha thì thầm với Oros, ông ấy nói to – “Không có gì đáp lời cả. Đi đi, nếu các ngươi yêu sự sống, cái chết sẽ tới gần các ngươi thôi.”
Thế là họ rút đi nhanh chóng trên những con chiến mã, nhưng Ayesha vẫn đứng im chìm trong suy tư.
Hiện giờ nàng quay lại, xuyên qua tấm che mặt mỏng, tôi thấy gương mặt nàng trắng bệch và khủng khiếp, đôi mắt sáng lên như mắt sư tử trong đêm. Nàng nói với tôi – rít lên từng từ giữa hàm răng nghiến chặt – “Holly, hãy chuẩn bị hướng tới cửa địa ngục thôi. Ta đã mong muốn tha cho chúng nếu có thể, ta thề đó, nhưng trái tim đã ra lệnh cho ta phải kiên quyết, để lòng thương người sang một bên, sử dụng toàn bộ sức mạnh thần bí của ta để có thể nhìn thấy Leo sống sót. Holly, ta nói cho ngươi biết, bọn chúng sắp giết chàng rồi!”
Rồi nàng kêu to, “Đừng sợ gì cả, hỡi các Thủ Lĩnh. Dù chúng ta ít, nhưng chúng ta mang sức mạnh của nghìn vạn người. Giờ hãy đi theo Hesea, dù gặp phải bất kỳ điều gì, đừng mất tinh thần. Hãy nhắc lại điều đó cho binh lính, đừng sợ, hãy đi theo Hesea xuyên qua đội quân chủ nhà và vượt cầu vào thành Kaloon.”
Vì thế các vị thủ lĩnh cưỡi ngựa đi tới chỗ này chỗ kia, thét to lời nàng, đám người bộ lạc hoang dã đáp lại – “Được, chúng tôi đã đi theo người vượt dòng nước, thì sẽ đi theo người trên đồng bằng. Tiến lên, hỡi Hes, dù bóng tối sẽ nuốt chửng chúng ta.”
Giờ một số mệnh lệnh được ban ra, các đoàn quân chia ra thành cấu trúc như một mũi nhọn khổng lồ, bản thân Ayesha ở đỉnh mũi nhọn, còn Oros và tôi cưỡi ngựa hai bên nàng, làm nhiệm vụ thúc đẩy, đầu ngựa chúng tôi không bao giờ vượt qua yên ngựa của nàng. Phía trước khối đen, nàng tỏa sáng như một điểm trắng đơn lẻ - một sợi lông tuyết giữa dòng nước đen.
Một tiếng kèn vang lên – như cánh tay khổng lồ, từ chỗ trú trong đám cây bạch dương, vòng cung đội kỵ binh bắn ra vây quanh chúng tôi, trong khi đó hàng ngũ mênh mông của đội quân đối diện, lóng lánh giáo mác, lăn về trước như sóng cuốn phủ bọt ánh sáng trắng xóa trên đầu, phía sau, hàng nối hàng, không thể đếm hết được, là cả biển người đang tràn lên.
Phút kết thúc của chúng tôi đang tới gần. Chúng tôi đã thua, có lẽ vậy.
Ayesha xé tấm che mặt và giơ nó lên cao, tung bay như lá cờ nhỏ, than ôi! Trên vầng trán nàng sáng bừng lên chiếc vương miệng ánh sáng rộng và thần bí, tôi chỉ thấy một lần trước đây.
Các đám mây bên trên xô đến càng lúc càng dày đặc hơn; ngôi sao sáng siêu phàm bên dưới càng lúc càng chói sáng hơn. Tiếng vó ngựa ngã xuống của hàng vạn con ngựa càng lúc càng to hơn. Từ trên đỉnh Ngọn Núi, cột lửa đột ngột đi tới giữa chúng tôi, nó phun lửa như cá heo đang phun bọt.
Cảnh tượng thật khủng khiếp, những ngọn tháp của Kaloon trở nên nhợt nhạt trong buổi hoàng hôn ma quái. Phía trên, bóng tối như nhật thực. Xung quanh là đồng bằng bị cháy nắng tối tăm. Trên đó, đội quân Atene đang tiến lên, mũi nhọn kỵ binh của chúng tôi xô tới như định mệnh, dường như diệt vong là điều không thể tránh khỏi.
Ayesha bỏ rơi dây cương. Nàng hất tay, vẫy vẫy tấm mạng che màu trắng bị xé ra như thể đó là dấu hiệu trước thiên đường.
Ngay lập tức từ quai hàm đang nổi sóng của màn đêm tội lỗi phía trên, phun ra ngọn lửa đáp lại, nó cũng dao động như tấm mạng che đang đung đưa trong bàn tay bằng mây đen đang níu kéo.
Rồi Ayesha đưa sức mạnh sấm sét của nàng lăn về phía Những đứa con của Kaloon. Nàng kêu gọi, và Nỗi Khiếp Sợ tới, như thể con người chưa bao giờ thấy và không chừng sẽ không bao giờ thấy nữa. Gió lớn khủng khiếp xé qua chúng tôi, nâng đất đá phía trước lên, cùng với mưa đá và tiếng nước xì xèo, hiện ra trong những mũi tên ánh sáng bất diệt phóng xuống từ bầu trời và phóng lên từ mặt đất.
Giống như nàng đã cảnh báo tôi. Như thể địa ngục đã bị phá ra, hiện lên trên thế gian, nhưng thông qua địa ngục đó, chúng tôi chạy tới mà không hề hấn gì. Những trận cuồng phong đó luôn vượt trước chúng tôi. Không một mũi tên nào được bắn ra, không một cây giáo nào bị vấy máu. Mưa đá dồn dập là sứ giả cho sự xuất hiện của chúng tôi; đám khách khứa bị đâm bằng gươm giáo, trong lúc đó cơn cuồng phong vẫn gầm rú và gào thét bằng hàng triệu giọng khác biệt trộn lẫn với tiếng thét của âm thanh, ghê tởm và không thể diễn tả nổi.
Đội quân chủ nhà tan rã và bị cuốn đi trước mặt chúng tôi.
Bây giờ, bóng tối dày đặc, như màn đêm đặc quánh này; nhưng trong ánh sáng khốc liệt của sấm sét, tôi thấy chúng chạy theo đường này, và giữa tiếng la hét tuôn ra hàng tràng mạnh mẽ, tôi nghe thấy chúng kêu gào kinh hoàng và đau đớn. Tôi thấy người và ngựa cuộn lại lẫn lộn trên mặt đất; như lá bị bão cuốn, tôi thấy dưới chân chất thành từng đống cao đang quay cuồng, còn thanh gươm trên thiên đường vẫn đánh không ngừng vào chúng tới khi chúng gục xuống và bất động.
Tôi nhìn các bụi cây bị uốn cong, nhỏ lại rồi biến mất. Tôi nhìn những bức tường thành cao vút của Kaloon bị thổi tung và bay mất, còn nhà cửa bên trong bị lửa thiêu, trôi ra theo dòng mưa lũ, rồi lại bị lửa thiêu. Tôi nhìn bóng tối quét qua chúng tôi trên đôi cánh hùng vĩ, và khi tôi phát hiện ra, than ôi! Đôi cánh hùng vĩ đó là lửa, hàng cơn lũ lửa bay vào không khí đang bị tra tấn.
Tối đen, hoàn toàn tối đen; rối loạn, tận số, mất hết tinh thần! Bên dưới tôi là con ngựa đang ra sức; cạnh tôi là đầu ngọn sóng ánh sáng ổn định trên vầng trán Ayesha, xuyên qua hỗn loạn, giọng nói rõ ràng, hoan hỉ ngân nga – “Ta đã hứa hẹn với ngươi thời tiết sẽ điên cuồng mà! Giờ, Holly, ngươi có tin ta có thể sử dụng các Quyền Năng trên thế gian đang bị giam hãm không?”
Than ôi! Tất cả đã là quá khứ và biến mất rồi, trước mặt chúng tôi, bầu trời đêm im lặng tỏa sáng, cây cầu trống rỗng, xa hơn thành phố Kaloon đang rực cháy. Nhưng những đội quân của Atene đâu rồi? Đi mà hỏi những ụ đá như tháp cao dấu đầy xương họ. Đi mà hỏi mảnh đất toàn người góa bụa kia.
Nhưng đoàn người ngựa điên cuồng của chúng tôi không ai biến mất. Theo phía sau chúng tôi, họ phi nước đại run rẩy, môi tái đi, như những người vừa mặt đối mặt chiến đấu chống lại Tử Thần, nhưng đã chiến thắng – à, chiến thắng cơ đấy!
Trên đầu cầu, Ayesha dừng ngựa, đứng lại một lúc trong khoảnh khắc tự hào chào đón họ. Nhìn thấy gương mặt lộng lẫy, như vì sao sáng của nàng, giờ các Bộ Lạc lần đầu tiên và lần cuối cùng trông thấy, một tiếng thét hiếm khi nghe thấy vang lên.
“Nữ Thần!” tiếng thét như sấm dậy. “Hãy tôn thờ Nữ Thần!”
Sau đó nàng quay đầu ngựa lại, và họ đi theo suốt con phố dài thẳng tắp của thành phố đang rực cháy, tới cung điện trên đỉnh.
Khi mặt trời lặn, chúng tôi tăng tốc tới cổng cung điện. Im lặng trong sân, im lặng khắp nơi, ngoại trừ tiếng lửa gầm thét xa xa và tiếng sủa sợ hãi của bầy chó săn tử thần trong cũi.
Ayesha nhảy khỏi ngựa, vẫy tay cho tất cả dừng lại, trừ Oros và tôi, rồi đi qua những cánh cửa mở toang vào các khán phòng bên ngoài.
Chúng đều trống rỗng, mọi người đều bỏ trốn hoặc chết. Nhưng nàng không bao giờ dừng lại hay nghi ngại, mà vẫn vội vã tới mức chúng tôi khó mà theo kịp phía sau, lướt lên cầu thang đá rộng lớn dẫn tới tòa tháp cao nhất. Lên, vẫn đi lên, tới khi chúng tôi tới căn phòng nơi vị Pháp Sư Simbri từng cư ngụ, cũng chính ở căn phòng này, ông ấy có thói quen quan sát các vì sao, cũng nơi đó, Atene đã từng dùng cái chết đe dọa chúng tôi.
Cánh cửa bị đóng và chặn lại; nhưng khi Ayesha tới, phải, trước hơi thở hiện hữu duy nhất của nàng, các bu lông sắt bị vỡ ra như cành cây nhỏ, ổ khóa bay ra, cửa lớn phía trong bật mở.
Giờ chúng tôi đã ở trong căn phòng đang thắp đèn, đây là những gì chúng tôi nhìn thấy. Ngồi trên ghế, gương mặt xanh xao, bị trói, nhưng vẫn kiêu hãnh và thách thức, là Leo. Phía trước cậu, một con dao nằm trong bàn thay khô héo – đúng, thực tế đang chuẩn bị tấn công – vị Pháp Sư già đứng bên, còn trên sàn cứng, chằm chằm nhìn lên bằng đôi mắt mở rộng, đã chết nhưng vẫn uy nghi, là Atene, Khania của Kaloon.
Ayesha vẫy tay và con dao rơi khỏi tay Simbri, kêu loảng xoảng trên đá cẩm thạch, trong khi ông ta ngay lập tức bị tác động thành cứng ngắc và như người đang hóa đá.
Nàng cúi xuống, nhấc con dao lên, nhanh chóng cắt dây trói của Leo; rồi như thể cuối cùng mọi chuyện đã qua, nàng im lặng ngồi xuống chiếc ghế dài. Leo đứng dậy, nhìn cậu thật hoang mang, nói trong giọng căng thẳng của một người đang ốm yếu vì quá nhiều đau khổ - “Nhưng thật vừa kịp lúc, Ayesha ạ. Chỉ một giây nữa thôi, con chó giết người kia” – cậu chỉ vào vị Pháp Sư – “phải, thật đúng lúc. Nhưng cuộc chiến thế nào rồi, làm sao nàng ở đây, trong cơn bão kinh hoàng kia? Ồ, bác Horace, cảm ơn Thượng Đế, cuối cùng họ đã không giết bác!”
“Trận chiến khá tệ với một số người,” Ayesha đáp lại, “và ta không phải tới đây trong cơn bão, mà trên đôi cánh của nó. Giờ hãy kể cho ta, chuyện gì xảy ra với chàng từ khi chúng ta chia tay?”
“Bị rơi vào bẫy, bị áp chế, bị trói lại, rồi được mang tới đây, và bị buộc phải viết cho nàng và yêu cầu nàng dừng tiến lên, hoặc sẽ chết – tất nhiên ta đã từ chối, và rồi – “cậu liếc nhìn xác chết trên sàn.
“Rồi sao?” Ayesha lặp lại.
“Rồi cơn giông tố đó thật đáng sợ, dường như làm ta phát điên. Ôi! Nếu nàng có thể nghe thấy gió gào thét quanh tường đầy lỗ châu mai kia, xé tung đá ra như thể chúng là lá khô, nếu nàng nhìn thấy sấm chớp đổ xuống dày đặc và nhanh chóng như mưa –“
“Chúng là những sứ giả của ta. Ta gửi chúng tới để cứu chàng,” Ayesha nói rất đơn giản.
Leo nhìn chằm chằm vào nàng, không có ý kiến gì, nhưng sau khi dừng một lúc, như thể nghĩ chuyện đã kết thúc, cậu tiếp tục – “Atene đã nói rất nhiều, nhưng ta không tin cô ấy. Ta nghĩ giờ phút tận thế đã tới, thế thôi. Phải, cô ta giờ đây quay lại còn điên cuồng hơn cả ta, và bảo ta rằng dân tộc của cô ta đã bị tiêu diệt và cô ta không thể chống lại sức mạnh của địa ngục, nhưng cô ta sẽ gửi ta xuống đó, rồi lấy con dao định giết ta.”
“Ta nói, ‘Giết đi’, vì ta biết dù ta đi bất cứ nơi nào, nàng sẽ đi theo tới đó, và ta bị ốm vì mất máu do vết thương trong trận đấu đó, cũng rất mệt mỏi. Vì thế ta nhắm mắt đợi cú đâm, nhưng thay vì ta ngã xuống, môi cô ta lại ấn lên trán ta, rồi nghe thấy cô ta nói – ‘Không, ta sẽ không làm điều đó. Tạm biệt chàng; hãy hoàn thành định mệnh của chàng, như ta hoàn thành định mệnh của chính ta. Vì trong màn diễn này, con xúc xắc đã rơi chống lại ta; ở một nơi khác, có lẽ đã khác. Ta sẽ gánh vác nếu có thể.’”
“Ta mở mắt nhìn. Atene đứng đó, một ly rượu trong tay – kia kìa, nó nằm cạnh cô ấy.”
“’Bị đánh bại, nhưng ta thắng,’ cô ấy thét lên, ‘vì ta phải ra đi trước chàng để dọn đường cho chàng bước qua, và dọn chỗ cho chàng dưới địa ngục. Tới khi chúng ta gặp lại, ta sẽ nâng cốc chúc mừng chàng, vì ta đã bị tiêu diệt. Đội kỵ binh của Ayesha đang trên đường phố, mang theo sấm chớp đi đầu, cưỡi trên bản thể báo thù của Ayesha.’”
“Thế là cô ấy uống, rồi lăn ra chết – nhưng giờ, nhìn kìa, ngực cô ta vẫn rung. Sau đó, ông già kia muốn giết ta, vì bị trói, ta không thể chống lại ông ta, nhưng cánh cửa bật ra và nàng tới. Hãy tha cho ông ta, ông ta mang cùng huyết thống với cô ấy, và ông ta yêu cô ấy.”
Rồi Leo ngồi xuống chiếc ghế nơi chúng tôi phát hiện ra cậu bị trói, dường như rơi vào hôn mê, vì đột nhiên cậu trông như một ông già.
“Chàng đang ốm,” Ayesha lo lắng nói. “Oros, thầy thuốc của ta, liều thuốc ta bảo ngươi mang theo đó! Nhanh lên.”
Vị linh mục cúi đầu, từ trong túi áo choàng, lấy ra chiếc lọ, mở ra rồi đưa cho Leo và nói – “Uống đi, thưa ngài; thứ này sẽ khiến người khỏe lại, vì nó rất mạnh.”
“Càng mạnh càng tốt,” Leo trả lời, như bừng tỉnh, cùng nụ cười vui vẻ già dặn. “Ta khát quá, ta chưa chạm tới thứ gì từ đêm qua, đánh nhau thật tàn khốc và bị mang đi xa quá, phải – và còn sống sót trong cơn bão khủng khiếp kia nữa.”
Rồi cậu uống hết sạch thuốc. Hẳn thứ thuốc đó vô cùng kỳ diệu; ít ra biến đổi nó tạo ra cho cậu thật tuyệt vời. Trong một phút, mắt cậu sáng trở lại, màu sắc trở về với đôi má cậu.
“Thuốc của nàng rất tốt, ta cứ nghĩ mình đã già,” cậu nói với Ayesha; “nhưng điều tốt nhất trong tất cả mọi chuyện là thấy nàng vẫn an toàn và chiến thắng, để biết rằng, ta, tưởng như sắp chết, nhưng vẫn còn sống để chào mừng nàng, tình yêu của ta. Đây là thức ăn,” cậu chỉ vào một bàn đầy các loại thịt, “nói xem, ta có thể ăn chúng không, vì ta rất đói?”
“Được,” nàng trả lời nhẹ nhàng, “Ăn đi, và cả ngươi nữa, Holly của ta, cũng ăn đi.”
Rồi chúng tôi lăn ra, phải, chúng tôi lăn ra và ăn, bất chấp sự hiện diện của người phụ nữ vẫn còn vẻ uy nghi hoàng tộc đã chết; vị phù thủy già vô lực đứng bên, như người đã hóa đá, và Ayesha, sinh vật kỳ diệu đã tiêu diệt một đội quân bằng những vũ khí ghê sợ làm tôi tớ cho ý chí của nàng.
Chỉ có Oros không ăn gì, nhưng vẫn đứng đó, mỉm cười hiền từ nhìn chúng tôi, và Ayesha cũng không chạm vào thức ăn.

Tác phẩm gốc: Ayesha - Return of SHE (H.R. Haggard)
           Dịch bởi: Cheryl Pham 

Thứ Ba, 21 tháng 7, 2015

Nữ Hoàng Ayesha trở lại - Chương 21



Chương 21: Lời tiên tri của Atene

Ngày kế tiếp, sau buổi trải nghiệm ly kỳ biến sắt thành vàng, một nghi lễ lớn đã diễn ra trong Điện Thờ, theo chúng tôi hiểu, là “lễ cúng trận”. Chúng tôi không tham dự, nhưng buổi tối vẫn ăn cùng nhau như bình thường. Ayesha thay đổi tâm trạng liên tục trong bữa ăn, từ ủ rũ tới vui cười.
“Chàng biết không,” nàng nói, “hôm nay ta là Nhà Tiên Tri, những kẻ ngu ngốc của Ngọn Núi kia đã gửi thầy thuốc tới hỏi Hesea cuộc chiến sẽ thế nào và ai trong số họ có thể bị giết, bên nào thắng. Còn ta – ta không thể nói cho họ, mà chỉ tung hứng bằng lời nói, vì thế họ có thể hiểu như họ muốn. Ta không biết cuộc chiến sẽ thế nào, vì ta sẽ chỉ đạo nó, nhưng tương lai – a! ta không biết gì hơn ngươi đâu, Holly ạ, thật đáng buồn. Đối với ta, quá khứ và hiện tại tắm trong ánh sáng phản xạ từ bức tường tối đen – tương lai.”
Sau đó nàng trở nên ấp úng, cuối cùng nhìn lên với vẻ khẩn cầu, nói với Leo – “Chàng không nghe lời cầu xin của ta ở lại đây chờ đợi vài ngày sao, hay đi săn cũng được? Hãy làm thế đi, ta sẽ ở lại với chàng, và để Holly cùng Oros chỉ huy các Bộ Lạc trong cuộc chiến nhỏ này.”
“Tôi không thể,” Leo trả lời, phẫn nộ run lên, vì kế hoạch của nàng là gửi tôi vào trận chiến, trong khi cậu an toàn chờ trong ngôi đền, biến cậu từ một người đàn ông can đảm thành kẻ hấp tấp, dù cậu không chấp nhận nổi giả thuyết này, nhưng vẫn muốn chiến đấu vì lợi ích riêng, nên đã hoàn toàn tức giận.
“Ta nói rồi, Ayesha, ta sẽ không ở lại,” cậu lặp lại; “hơn nữa, nếu nàng để ta ở đây, ta sẽ tìm cách xuống núi một mình, và gia nhập cuộc chiến.”
“Thế thì đi thôi,” nàng trả lời, và hãy ngẩng cao đầu của chàng lên. Không, không phải, người yêu dấu của ta, là đầu của ta, của ta.”
Sau đó, phản ứng thật kỳ lạ, nàng trở thành cô gái vui vẻ, cười nhiều hơn trước đây, và kể cho chúng tôi nhiều chuyện từ xa xưa trong quá khứ, nhưng không có câu chuyện nào buồn hay bi kịch. Thật kì lạ khi ngồi nghe nàng nói về nhân dân, một hai người nổi tiếng trong lịch sử, và nhiều người khác chưa bao giờ được nghe nói đến, đã từng đặt chân trên trái đất này và nàng quen từ hơn hai nghìn năm trước. Nhưng nàng kể cho chúng tôi các giai thoại về tình yêu và sự căm ghét của họ, sức mạnh và điểm yếu của họ, tất cả đều rất xúc động với những hình ảnh châm biếm hài hước, minh họa sự hư ảo vô tận của mục tiêu và khát vọng của con người.
Cuối cùng cuộc nói chuyện của nàng sâu sắc và cá nhân hơn. Nàng kể về những cuộc tìm kiếm chân lý; đau lòng thế nào vì sự thông thái, nàng khám phá ra các tôn giáo vào thời của nàng và từ chối chúng; làm sao nàng tới thuyết giảng ở Jerusalem và bị các học giả ném đá. Nàng đã lang thang trở lại Ả Rập như thế nào, bị dân tộc nàng từ chối với tư cách một nhà cải cách, du lịch tới Ai Cập, tại cung điện của Pharaoh thời đó, gặp một phù thủy nổi tiếng, nửa lang băm, nửa con người, vì nàng đã lo xa trước đó, chúng ta nên gọi là ‘ông đồng’, đã dạy nàng thủ thuật của ông ta tốt đến mức nàng nhanh chóng làm thầy ông ta và buộc ông ta phải tuân theo nàng.
Rồi như thể không muốn tiết lộ quá nhiều, đột nhiên câu chuyện của Ayesha chuyển từ Ai Cập đến Kôr. Nàng nói với Leo về hành trình cậu tới đó, một kẻ lang thang tên là Kallikrates, bị đám người hoang dã săn đuổi và dẫn theo Amenartas người Ai Cập, người mà nàng dường như đã biết và căm ghét từ hồi còn ở đất nước của nàng, và nàng đã chơi đùa họ thế nào. Đúng, nàng còn kể cả về bữa tối ba người bọn họ cùng nhau ăn trước khi họ bắt đầu khám phá Cung Điện của Sự Sống, về lời tiên tri xấu xa Amenartas mang dòng máu hoàng tộc đã tiên đoán về hành trình của bọn họ.
“Phải,” Ayesha nói, “đó là một đêm yên tĩnh như đêm nay, bữa ăn giống bữa ăn này của chúng ta, và Leo, cũng không bị thay đổi quá nhiều, ngoại trừ chàng không có râu và trẻ hơn, ngồi cạnh ta. Nơi ngươi ngồi, Holly, là Amenartas mang dòng máu hoàng gia, một phụ nữ rất xinh đẹp; đúng, thậm chí còn xinh đẹp hơn cả ta trước khi nhúng mình trong Tinh Chất, cũng có khả năng biết trước, dù không biết ta đã trưởng thành. Ngay từ lần đầu tiên chúng ta đã ghét nhau, ghét hơn cả bây giờ nhiều, khi nàng ta đoán được ta đang tìm kiếm chàng như thế nào, người yêu của nàng ta, Leo ạ; vì chàng không bao giờ là chồng nàng ta, chàng đã chạy trốn quá nhanh khỏi hôn nhân. Nàng ta biết cuộc chiến giữa chúng ta đã bắt đầu từ rất xa xưa, kéo dài hàng thế kỷ và nhiều thế hệ, kết cục là, cả hai chúng ta đều không làm hại nhau, mà cả hai đều phạm tội vì tranh giành chàng, người được định mệnh chỉ định là hòn nam châm trong lòng chúng ta. Rồi Amenartas nói – ‘Than ôi! Trước mắt ta, Kallikrates, rượu trong cốc chàng biến thành máu, còn dao trong tay ngươi, O con gái của Yarab’ – vì nàng ta gọi ta như thế - ‘dính đầy máu đỏ. Phải, và nơi này là một nấm mồ, còn chàng, hỡi O Kallikrates, sẽ ngủ ở đây, chứ không phải nàng ta, kẻ giết chàng, nụ hôn của hơi thở sự sống lên đôi môi lạnh giá của chàng.’”
“Quả thực đúng như đã đoán,” Ayesha trầm ngâm nói thêm, “vì ta đã giết chàng ở Cung Điện của Sự Sống đó, đúng, ta đã giết chàng trong cơn cuồng nộ vì chàng không muốn, hay không thể hiểu biến đổi đã xảy ra trên người ta, và co rúm lại trước nhan sắc của ta như con dơi bị mù trước vẻ huy hoàng của ngọn lửa, che đi gương mặt chàng dưới mái tóc sẫm màu của nàng ta – tại sao, giờ là chuyện gì thế, Oros? Ta không bao giờ có thể thoát khỏi ngươi, dù chỉ một giờ thôi ư?”
“Thưa O Hes, một văn bản đến từ Khania Atene,” vị linh mục nói cùng với cái cúi chào khẩn nài.
“Phá niêm phong và đọc lên,” nàng trả lời bất cẩn. “Không chừng cô ta đã thấy ăn năn vì sự điên rồ của mình và muốn qui phục.”
Rồi ông ấy đọc.
“Gửi tới Hesea của Học Viện trên Ngọn Núi, còn được biết đến với tên Ayesha trên trần thế, và trong cung điện của Thế Giới Đã Mất nơi người từng lang thang tới, như ‘Vì Sao sa’.”
“Cái tên khá đẹp, không nghi ngờ gì,” Ayesha ngắt lời; “a! nhưng Atene, sẽ khiến các vì sao mọc lại – thậm chí từ Âm Phủ. Đọc tiếp đi, Oros.”
“Chào mừng O Ayesha. Ngươi đã quá già, đã thu được nhiều sự thông thái từ hàng thế kỷ qua, cùng những quyền năng khác, điều đó khiến bản thân ngươi dường như xinh đẹp trong mắt những người đàn ông mù quáng vì các thủ thuật của ngươi. Nhưng một thứ ngươi thiếu mà ta có – nhìn thấy những chuyện sắp xảy ra. Ngươi biết đấy, O Ayesha, ta và bác ta, nhà tiên tri vĩ đại, đã tìm được những cuốn sách thần thánh để biết điều gì được viết trong đó về cuộc chiến tranh này.
Nó viết rằng: - Đối với ta, cái chết, và ta rất vui vì điều đó. Đối với ngươi, một ngọn giáo đâm ra từ chính tay ngươi. Đối với mảnh đất Kaloon, máu và đổ nát sinh ra từ chính ngươi!
Atene,
Khania của Kaloon.”
Ayesha im lặng lắng nghe, nhưng môi nàng không run sợ, má cũng không tái đi. Nàng kiêu hãnh nói với Oros – “Hãy nói với sứ giả của Atene rằng ta đã nhận được thông điệp của cô ta, và sẽ trả lời nó, mặt đối mặt với cô ta trong cung điện Kaloon. Đi đi, linh mục, đừng làm phiền ta nữa.”
Khi Oros đi rồi, nàng quay lại chúng tôi và nói – “Câu chuyện xưa của ta thật phù hợp với giờ phút này, vì giống như Amenartas đã tiên đoán điều xấu, Atene giờ cũng tiên đoán điều xấu như thế, Amenartas và Atene là một. Đúng, cứ để thanh giáo rơi xuống, nếu nó phải rơi, ta sẽ không ngần ngại điều đó, ai biết được cuối cùng ta lại thắng chứ. Có lẽ Khania nghĩ muốn đe dọa ta bằng lời dối trá xảo quyệt, nhưng nếu cô ta đúng, thì chắc chắn, hỡi tình yêu của ta, mọi chuyện sẽ vẫn tốt đẹp với chúng ta thôi, vì không ai thoát khỏi định mệnh, không ai có thể kiếm lợi từ sự đoàn kết của chúng ta, điều được tạo nên từ vũ trụ chúng ta sinh ra, không bao giờ.”
Nàng dừng lại một lúc rồi tiếp tục bằng tư tưởng và hình ảnh thơ ca bất chợt bùng nổ.
“Ta nói cho chàng biết, Leo, ngoài vài nhầm lẫn sống chết của chúng ta, chưa có mệnh lệnh nào được ban ra. Đằng sau mặt nạ tàn ác là con mắt dịu dàng của Lòng Thương Xót; những sai trái của thế giới thô thiển và xoắn xít này là tia lửa nóng chói mắt từ thanh gươm lẽ phải của Công Lý tinh khiết, vĩnh hằng. Những kiếp số nặng nề chúng ta thấy và biết chỉ là những kết nối trên sợi xích vàng đeo vào chúng ta cho an toàn tới nơi trú ẩn; bước từng bước đau đớn, chúng ta sẽ trèo lên cung điện hoan lạc đã được chia phần. Vì thế ta không sợ gì nữa, không chiến đấu chống lại những gì sẽ phải xảy ra. Vì chúng ta là những hạt giống có cánh được cơn gió định mệnh thổi xuống và biến đổi khu vườn ta sẽ lớn lên, làm đầy không gian may mắn bằng hương thơm bất tử của đóa hoa nở rộ.”
“Giờ hãy rời đi, Leo, ngủ một lát, vì chúng ta sẽ lên đường lúc bình minh.”
Giữa trưa hôm sau, chúng tôi xuống sườn núi cùng đội quân của các Bộ Lạc, những người đàn ông khốc liệt và man rợ. Đội do thám đã đi trước chúng tôi, rồi tới thân hình to lớn của kỵ binh trên những con ngựa gầy, còn bên phải, bên trái và phía sau, bộ binh hành quân theo từng đoàn, mỗi đoàn nằm dưới sự chỉ huy của vị thủ lĩnh.
Ayesha, giờ đã che mặt – vì nàng không muốn lộ nhan sắc trước những người hoang dã này – cưỡi trên con ngựa trắng có hình dáng và tốc độ vô song giữa đám người - ngựa. Leo và tôi đi cùng nàng, Leo trên con ngựa đen của Khan, còn tôi trên một con ngựa khác tương tự nó, béo hơn một chút. Bên chúng tôi là đội bảo về gồm các tu sĩ nam được vũ trang và một đoàn lính chọn lọc, trong đó có cả những người thợ săn Leo đã từng cứu mạng khỏi cơn thịnh nộ của Ayesha, giờ nàng đang gắn chặt bên người cậu.
Chúng tôi rất hớn hở, toàn bộ chúng tôi, vì trong không khí mát lạnh cuối thu tràn ngập ánh mặt trời, nỗi sợ hãi và lời tiên tri đã ám ảnh chúng tôi trong tăm tối, cùng những hang động đỏ lửa, tất cả đều bị lãng quên. Hơn nữa, tiếng bước chân của hàng nghìn người được vũ trang và sự phấn kích của trận chiến sắp tới làm thần kinh chúng tôi hồi hộp.
Đã nhiều ngày rồi, giờ tôi mới thấy Leo thật mạnh mẽ và vui vẻ. Gần đây cậu hơi gầy và nhợt nhạt, có lẽ do những nguyên nhân tôi đã đoán ra, nhưng giờ má cậu đỏ hồng và mắt cậu sáng lấp lánh trở lại. Ayesha dường như cũng vui vẻ, vì tâm trạng của người phụ nữ kỳ lạ này thay đổi như Mẹ Tự Nhiên, cũng biến đổi như phong cảnh dưới ánh mặt trời hay bóng tối. Lúc nàng là trưa và lúc sau lại là đêm tối; giờ là bình minh, chốc lại hoàng hôn, đi và đến trong đôi mắt xanh thẳm của nàng như hơi nước tỏa ra trên nền trời mùa hạ, gương mặt ngọt ngào của nàng thay đổi và lung linh như nước vỡ ra lung linh dưới các vì sao rực rỡ.
“Quá lâu rồi,” nàng nói cùng tiếng cười nhỏ, “ta đã đóng cửa ở trong lòng núi ảm đạm quá lâu rồi, chỉ có người câm, người hoang dã hay các linh mục u sầu tụng kinh bên cạnh; giờ ta rất vui khi thấy lại thế giới. Tuyết trên kia đẹp biết bao, và những sườn nâu bên dưới nữa, cả đồng bằng rộng lớn trải dài ra tận những ngọn đồi giáp ranh kia! Mặt trời huy hoàng làm sao, vĩnh hằng như chính ta; không khí hăng hái như trên thiên đường mới ngọt ngào làm sao.”
“Tin ta đi, Leo, đã hơn hai mươi thế kỷ đi qua kể từ lúc ta ngồi trên một con chiến mã, nhưng giờ chàng thấy đấy, ta vẫn chưa quên cách cưỡi ngựa, dù con vật này không hợp với người Ả Rập giống như hồi ta cưỡi trên các sa mạc rộng lớn của Ả Rập. Ôi! Ta nhớ lại bên cha mình, ta phi nước đại xông vào trận chiến chống bọn cướp Bedouins, và chính tay ta đã phi giáo vào tên thủ lĩnh của chúng, khiến hắn kêu khóc xin thương xót. Một ngày nào đó, ta sẽ kể cho chàng nghe về cha ta, và ta là người ông yêu thương, dù chúng ta cách nhau rất xa, ta vẫn giữ hồi ức thân thương về ông và mong chờ cuộc gặp gỡ của chúng ta.”
“Nhìn kìa, đằng kia là đầu hẻm núi nơi tên phù thủy thờ mèo sống, hắn từng muốn giết cả hai người vì chàng, Leo, đã ném con vật thân thiết của hắn vào đống lửa. Thật kỳ lạ, nhưng vài bộ lạc trên Ngọn Núi và những vùng đất bên dưới đều tôn mèo là thần của họ. Ta nghĩ Rassen ban đầu, vị tướng của Alexander, hẳn phải mang phong tục đó tới đây từ Ai Cập. Ta có thể kể cho chàng nghe rất nhiều về Alexander người Macedonia, vì ông ấy gần như cùng thời với ta, khi lần gần nhất ta được sinh ra trên thế gian này, vẫn còn âm vang tiếng tăm các hành động vĩ đại của ông ấy.”
“Chính Rassen là người đã thay thế tục lệ thờ lửa từ thời nguyên thủy trên Ngọn Núi có các cột trụ rực lửa chiếu sáng Điện Thờ như công trình bất hủ bằng tục lệ thờ thần Hes, hay Isis, đúng ra đã pha trộn hai tục lệ đó thành một. Chắc chắn trong số các linh mục trong đội quân của ông có một số người Pashto hay người Sekket đội Mèo trên đầu, và họ mang tôn giáo thần bí này theo, ngày nay nó đã bị suy giảm thành lời tiên tri bói toán thô tục của các thầy phù thủy man rợ. Thực ra ta lờ mờ nhớ là nó như vậy, vì ta là Hesea đầu tiên của Đền Thờ này, hành quân tới đây cùng tướng quân Rassen, một người họ hàng của ta.”
Giờ cả Leo và tôi đều nhìn nàng băn khoăn, vì tôi có thể thấy nàng đang quan sát chúng tôi qua mạng che. Nhưng thông thường, tôi là người hay bị nàng quở trách, vì Leo có thể nghĩ và làm những gì cậu muốn mà vẫn thoát khỏi sự tức giận của nàng.
“Ngươi, Holly,” nàng nói nhanh, “ngươi có đầu óc hay cãi vặt và nghi ngờ, nhớ những gì ta đã nói đấy, còn giờ ngươi đang tin ta nói dối ngươi.”
Tôi phản đối vì chỉ đang nghĩ đến sự biến đổi khác biệt rõ ràng giữa hai lời nói.
“Đừng chơi chữ,” nàng trả lời; “trong lòng ngươi đang viết rằng ta là một kẻ nói dối, và ta thấy thật đau lòng. Ngươi biết đấy, tên đàn ông ngu ngốc kia, khi ta nói Alexander người Macedonia sống trước ta, ta muốn nói tới trước kiếp này của ta. Trong kiếp sống trước đó, dù ta tồn tại lâu hơn ông ta ba mươi năm, nhưng chúng ta sinh ra cùng mùa hè, ta biết rõ ông ta, vì ta là Nhà Tiên Tri ông ta tham vấn nhiều nhất về các cuộc chiến của mình, nhờ sự thông thái của ta, ông ta đã có được bao chiến công. Sau đó chúng ta tranh cãi, rồi ta bỏ ông ta và đi theo Rassen. Từ ngày đó, ngôi sao sáng Alexander bắt đầu suy tàn.” Lúc này Leo phát ra âm thanh như tiếng huýt sáo. Trong nỗi đau lòng vì đã thấu hiểu, dội lại những lời chỉ trích và hồi ức về câu chuyện kỳ lạ của sư trụ trì Kou-en đang dâng lên trong tôi, tôi hỏi nhanh – “Ayesha, người cũng nhớ rõ mọi chuyện xảy ra trong kiếp trước ư?”
“Không, không rõ lắm,” nàng trầm mặc trả lời, “chỉ những sự kiện lớn thôi, và những sự kiện ta đóng vai trò chính được khám phá ra nhờ nghiên cứu những thứ thần bí ngươi gọi là ảo cảnh hay phép màu. Chẳng hạn, Holly, ta hồi tưởng lại và biết ngươi cũng sống ở kiếp đó. Thực ra ta hình như đã nhìn thấy một nhà triết học xấu xí khoác chiếc áo choàng bẩn thỉu đang uống rượu và bàn học thuật với người khác, họ đang tranh cãi với Alexander cho tới lúc ông ta nổi giận và khiến người đó bị trục xuất hay chết đuối: ta quên rồi.”
“Tôi nghĩ mình không phải là Diogenes chứ?” Tôi chua chát hỏi, nghi ngờ không phải Ayesha đang tự gây cười bằng cách lừa tôi đấy chứ.
“Không,” nàng nghiêm trang đáp, “Ta không nghĩ đó là tên ngươi. Diogenes ngươi nói là một người nổi tiếng hơn, một người thực tế với sự thông thái khó hiểu; hơn nữa, ông ta không uống rượu. Ta nhớ rất ít về kiếp sống đó, nhưng thực ra không nhiều người theo Phật Giáo, ta đã nghiên cứu giáo lý của nó, còn ngươi, Holly, lúc đó đã nói với ta về nó rất nhiều. Có lẽ chúng ta đã không phù hợp với nó. Ta vẫn nhớ rằng Thung Lũng Xương Người, nơi ta tìm thấy chàng, Leo của ta, là nơi xảy ra cuộc chiến vĩ đại giữa các linh mục thờ Lửa cùng chư hầu, các Bộ Lạc trên Ngọn Núi, và đội quân của Rassen được dân tộc Kaloon trợ giúp. Vì giữa nơi này và Ngọn Núi, từ xa xưa cũng như bây giờ, luôn có sự thù địch, từ đó tới hiện tại, lịch sử vẫn chưa lặp lại.”
“Như vậy nàng chính là người dẫn đường của chúng tôi,” Leo nói, sắc bén nhìn nàng.
“Đúng vậy, Leo, còn ai vào đây nữa? dù không hay lắm khi chàng không biết ta đang ở dưới lớp vải niệm đó. Ta có ý định chờ đợi và đón chào chàng trong Điện Thờ, nhưng khi ta biết cuối cùng cả hai người đã chạy trốn khỏi Atene và đã tới gần, ta không thể kiềm chế bản thân được nữa, nên đã tới trong hình hài xấu xí. Đúng, ta đã bên chàng lúc ở bờ sông, dù chàng không thấy ta, và ở đó che chở cho chàng khỏi nguy hiểm.”
“Leo, ta khao khát được thấy chàng và chắc chắn trái tim chàng không hề thay đổi, dù lúc đó chàng có lẽ không nghe thấy giọng nói hay nhìn thấy gương mặt của ta, người khiến chàng chịu số phận trải qua bao thử thách đau đớn. Ta cũng khao khát học hỏi từ Holly sự thông thái có thể nhìn xuyên qua lớp ngụy trang của ta, làm sao ông ấy tới gần sự thật. Vì lý do đó, ta đã cho phép ông ấy nhìn thấy ta lấy lọn tóc ra khỏi chiếc túi da trước ngực chàng và nghe ta than khóc với chàng trong ngôi nhà nghỉ chân đó. Đúng, chàng đã không đoán ra vì quá ốm yếu, nhưng chàng, chàng biết ta – trong giấc ngủ - biết ta như chính bản thân ta đang hiện hữu, chứ không phải như bản thân ta thể hiện bên ngoài, đúng thế,” nàng nhẹ nhàng nói thêm, “và nói những lời ngọt ngào mà ta vẫn còn nhớ rõ.”
“Thế là dưới tấm vải liệm là khuôn mặt của chính nàng,” Leo hỏi lại, vì cậu rất tò mò trước điểm đó, “chính là gương mặt đáng yêu ta nhìn thấy hôm nay ư?”
“Có lẽ thế - như chàng mong muốn,” nàng lạnh lẽo trả lời; “đó cũng là linh hồn, vấn đề không như vẻ bề ngoài, dù con người nghĩ khác khi mù quáng. Không chừng gương mặt ta giống như trái tim chàng tạo nên, hay ý chí của ta thể hiện ra nó trước cái nhìn và sở thích của những người chứng kiến. Nhưng nghe đã! Nhóm trinh sát đã tới.”
Khi Ayesha nói, một tiếng la hét từ xa đã vọng lại trong gió, hiện giờ, chúng tôi đã nhìn thấy một đám kỵ binh đã chậm rãi trở lại trên tuyến đầu. Nhưng chỉ được báo rằng, những người tham gia giao tranh của Atene đã hoàn toàn rút lui. Quả thật, một tù nhân họ bắt được, đang bị các tu sĩ tra hỏi, đã thú nhận ngay rằng Khania không có ý định gặp chúng tôi trên Ngọn Núi thiêng. Cô ấy yêu cầu đưa cuộc chiến sang bờ sông xa hơn, vì phòng thủ, có dòng nước chúng tôi phải lội qua, một quyết định thể hiện phán đoán quân sự khá tốt.
Vì thế ngày hôm nay không đánh nhau.
Toàn bộ buổi chiều hôm đó, chúng tôi xuống sườn Ngọn Núi, nhanh hơn nhiều so với lúc trèo lên sau cuộc tháo chạy rất dài từ thành phố Kaloon. Trước hoàng hôn, chúng tôi tới vùng đất cắm trại sẵn, một bình nguyên rộng và dốc, điểm cuối của nó là Thung Lung Xương Người, nơi nhiều ngày trước chúng tôi đã gặp người dẫn đường thần bí. Tuy nhiên chúng tôi không đi qua đường hầm bí mật trong núi mà nàng đã dẫn chúng tôi đi, con đường ngắn nhất phải vài dặm, như Ayesha vừa nói cho chúng tôi, vì đường đó không phù hợp hành quân.
Rẽ về bên trái, chúng tôi khoanh tròn một số đỉnh không thể trèo qua được mà có đường hầm chạy qua phía dưới, cuối cùng tới gò một khe tối, chúng tôi có thể yên tâm ngủ an toàn vì tránh được sự tấn công vào ban đêm.
Lều của Ayesha được dựng ở đó, nhưng vì đó là cái duy nhất, Leo và tôi cùng đội bảo vệ đóng trại ngoài trời giữa vài tảng đá cách đó mấy trăm thước. Khi nàng thấy buộc phải làm thế, Ayesha rất tức giận và nói những lời gay gắt với vị thủ lĩnh chịu trách nhiệm về lương thực và quân trang, dù người đàn ông khốn khổ đó không biết gì về lều.
Nàng cũng đổ lỗi cho Oros, người đã ngoan ngoãn trả lời rằng ông ta nghĩ chúng tôi hẳn đã quen với chiến tranh và gian khổ. Nhưng nói chung nàng tức giận với chính bản thân đã quên đi chi tiết này, cho đến khi Leo cười phật ý bảo nàng ngừng lại, nàng tiếp tục đề nghị chúng tôi nên ngủ trong lều, vì nàng không sợ sự khắc nghiệt của giá lạnh vùng núi.
Cuối cùng, chúng tôi cùng nhau ăn tối ngoài trời, đúng hơn là Leo và tôi ăn tối, vì có các vệ sĩ xung quanh nên Ayesha không thể nâng che mặt lên.
Tối đó Ayesha bị phiền nhiễu và không thoải mái, như thể có những nỗi sợ mới khiến nàng không vượt qua được đả kích. Cuối cùng, có vẻ nàng đã chinh phục được chúng bằng nỗ lực ý chí và bảo, nàng dự định đi ngủ để thư giãn tâm hồn; tôi nghĩ, chỉ vị trí đó thôi của nàng cũng đã cần nghỉ ngơi rồi. Lời cuối nàng nói với chúng tôi là – “Các người cũng ngủ đi, hãy ngủ ngon, nhưng đừng kinh ngạc nhé, Leo của ta, nếu ta triệu hai người trong đêm, vì trong giấc ngủ, ta có thể tìm được những tư vấn mới và cần nói cho các ngươi trước khi chúng ta tháo trại lúc bình minh.”
Rồi chúng tôi chia tay, nhưng than ôi! Nếu chúng tôi có thể phỏng đoán được dù chút ít việc ba chúng tôi sẽ gặp lại nhau thế nào và ở đâu.
Chúng tôi mệt mỏi và nhanh chóng buồn ngủ bên đống lửa trại, vì biết cả đội quân sẽ bảo vệ chúng tôi, chúng tôi không sợ. Tôi nhớ đang quan sát những vì sao sáng lấp lánh trên vòm trời mênh mông bên trên tới lúc chúng mờ nhạt dần trong ánh trăng tinh khiết đang lên, giờ quá khứ của nàng đã phần nào đầy đủ, rồi nghe thấy Leo lẩm bẩm mê ngủ dưới tấm chăn lông rằng Ayesha đã hoàn toàn đúng, rằng thật dễ chịu khi lại sống trong không gian thông thoáng, vì cậu đã chán hang động rồi.
Sau đó tôi không biết gì nữa cho đến khi bị đánh thức bởi tiếng hô hiệu lệnh của một lính gác phía xa, rồi dừng một lúc, tiếng hô hiệu lệnh thứ hai của sĩ quan trong đội bảo vệ của chính chúng tôi. Dừng một lúc nữa, một linh mục đứng cúi chào trước chúng tôi, ánh sáng nhấp nháy của đống lửa chơi đùa trên cái đầu trọc và gương mặt của ông ấy, tôi đã nhận ra.
“Ta” – ông ấy nói một cái tên rất quen với tôi, nhưng tôi đã quên mất – “được gửi tới, chủ nhân của ta, Oros, đã ra lệnh cho ta nói rằng, Hesea muốn nói chuyện với cả hai người ngay lập tức.”
Giờ Leo đã ngồi dậy ngáp dài và hỏi có chuyện gì. Tôi kể lại cho cậu, cậu ấy nói muốn Ayesha nên chờ tới sáng đã, rồi lại nói thêm – “Được rồi, chả giúp gì được đâu. Đi thôi, bác Horace,” rồi cậu đứng dậy đi theo sứ giả.
Vị linh mục lại cúi chào và nói – “Lệnh của Hesea rằng các ngài nên mang theo vũ khí và người bảo vệ.”
“Gì cơ,” Leo càu nhàu, “để bảo vệ chúng tôi khi đi bộ một đoạn dài một trăm thước giữa lòng một đội quân ư?”
“Hesea,” người đàn ông giải thích, “đã rời khỏi lều, người đang ở hẻm núi đằng kia, nghiên cứu đường tiến quân.”
“Làm sao ông biết điều đó?” tôi hỏi.
“Ta không biết điều đó,” ông ta đáp. “Oros nói với ta như thế, vậy thôi, còn Hesea ra lệnh cho các ngài mang theo người bảo vệ vì người đang ở một mình.”
“Nàng điên sao,” Leo thét lên, “sao lại lang thang tới chỗ như vậy lúc nửa đêm chứ? Được rồi, thế mới giống nàng.”
Tôi cũng nghĩ thế mới giống nàng, người không làm những việc người khác có thể làm được, nhưng tôi vẫn do dự. Tôi nhớ Ayesha đã bảo nàng có thể sẽ gọi chúng tôi tới; tôi cũng chắc nếu bị lừa, chúng tôi hẳn không được yêu cầu mang theo đội hộ tống. Vì thế chúng tôi gọi đội bảo vệ - có mười hai người – mang theo gươm giáo và bắt đầu lên đường.
Chúng tôi bị hai hàng lính gác chặn lại, và tôi nhận ra khi chúng tôi nói mật khẩu đội quân cảnh cuối cùng cho họ, tất nhiên họ nhận ra chúng tôi và trông rất kinh ngạc. Nếu họ vẫn nghi ngờ, họ sẽ không dám biểu hiện như thế. Vì vậy chúng tôi tiếp tục đi.
Giờ chúng tôi bắt đầu đi xuống rìa khe núi bằng lối đi rất dốc, mà vị linh mục dẫn đường có vẻ quen thuộc một cách kỳ lạ, vì ông ta đi xuống như thể đó là bậc thang nhà mình vậy.
“Đưa chúng ta tới một nơi xa lạ vào ban đêm,” Leo nghi ngờ nói, khi đó chúng tôi đã gần chân khe núi và thủ lĩnh đội bảo vệ, người thợ săn râu đỏ to lớn liên quan tới vụ con báo tuyết cũng lẩm bẩm vài lời khiển trách. Trong lúc tôi đang cố nghe  những gì anh ta nói, đột nhiên một bóng trắng đi bộ trên mảnh đất dưới ánh trăng ở chân khe núi, chúng tôi thấy đó chính là thân ảnh che mặt của Ayesha. Vị thủ lĩnh cũng nhìn thấy nàng nên hài lòng nói – “Hes! Hes!”
“Nhìn nàng kìa,” Leo càu nhàu, “vẫn đi dạo trong cái lỗ ma ám đó như thể nó là công viên Hyde Park ấy;” và cậu chạy tới đó.
Thân ảnh đó quay lại và ra hiệu cho chúng tôi đi theo khi nàng trượt lên trước, tìm đường qua những bộ xương rải rác trong lòng nham thạch của khe núi. Rồi nàng tiếp tục đi vào bóng tối của vách núi đối diện mà ánh trăng không chạm tới. Giờ đang mùa mưa, dòng suối chảy xuống lối đi xuyên qua đá từ hàng thế kỷ, đá dăm trải rộng khắp tầng nham thạch của khe núi, vì thế nhiều xương cốt hầu như hoàn toàn bị chôn vùi trong cát.
Tôi nhận ra khi đi vào bóng tối, những bộ xương này nhiều hơn bình thường, vì hai bên tôi thấy toàn răng trắng của hộp sọ, hoặc xương sườn và xương đùi. Không nghi ngờ gì nữa, tôi tự nghĩ, lối đi này là đường dẫn tới đồng bằng bên trên, trong trận chiến quá khứ, đánh nhau rất tàn khốc và vô số người bị giết.
Ayesha dừng lại ở đó và trầm ngâm nhìn lối đi rải đầy đá ngổn ngang, như thể đang hồi tưởng về cách vượt qua lối đi hôm đó. Giờ chúng tôi tới gần nàng, vị linh mục dẫn đường đi sau cùng đội bảo vệ, để chúng tôi đi trước một mình, vì họ không dám tiếp cận Hesea khi chưa được ra lệnh. Leo đi trước tôi, có lẽ khoảng bảy hay tám thước, và tôi nghe thấy cậu nói – “Tại sao nàng lại mạo hiểm tới những nơi thế này ban đêm, Ayesha, trừ khi không gì có thể làm hại nàng đúng không?”
Nàng không trả lời, chỉ quay lại và mở rộng vòng tay, rồi lại hạ xuống. Trong khi tôi đang tự hỏi dấu hiệu này của nàng có ý nghĩa gì, thì từ trong bóng tối, một âm thanh lạ lùng xôn xao vang tới.
Tôi nhìn, than ôi! Khắp nơi các bộ xương đều nhô lên trên lòng cát. Tôi thấy những cái sọ trắng xóa, xương tay và chân lấp lánh, cả những chiếc xương sườn rỗng. Đội quân bị tiêu diệt khi xưa đã sống lại, nhìn kìa! Tay họ là bóng ma của giáo mác.
Tất nhiên tôi biết ngay đó là màn thể hiện quyền năng thần bí của Ayesha, khiến nàng kéo chúng tôi khỏi giường ngủ để chứng kiến. Nhưng tôi thừa nhận mình rất sợ hãi. Ngay cả lúc táo bạo nhất của con người, trừ trường hợp mê tín, có lẽ cũng xin được lượng thứ vì thần kinh bị cảnh tượng này đốn ngã, giống như khi đang đứng trong nhà thờ lúc nửa đêm, đột nhiên mọi mặt người chết đều mọc lên từ nấm mồ. Xung quanh chúng tôi cũng rộng hơn và kỳ lạ hơn những nơi chôn cất ở thế giới văn minh.
“Đây là phép thuật mới của nàng à?” Leo kêu lên bằng giọng sợ hãi và tức giận. Nhưng Ayesha không trả lời. Tôi nghe tiếng ồn phía sau và nhìn quanh. Các bộ xương đã mọc lên quanh đội bảo vệ của chúng tôi, những kẻ khốn khổ đang tê liệt vì kinh hoàng, ném hết cả vũ khí xuống đất và ngã khụy, một số quì xuống. Giờ những con ma bắt đầu dùng giáo đâm vào họ, tôi thấy họ lăn xuống sau những cú đánh. Thân ảnh che mạng trước mặt tôi chỉ tay vào Leo và nói – “Bắt lấy chàng, như ta ra lệnh, không được làm hại chàng!”
Tôi biết giọng nói này; đó là của Atene!
Đã quá muộn, tôi mới hiểu ra cái bẫy chúng tôi đã bị rơi vào.
“Đồ phản bội!” Tôi bắt đầu kêu lên, trước khi lời nói thoát khỏi đôi môi tôi, một bộ xương có dáng hình rất đặc biệt buộc tôi im lặng bằng cú đánh tàn bạo vào đầu. Nhưng dù tôi không thể nói được nữa, các giác quan của tôi vẫn còn tỉnh táo đôi chút. Tôi thấy Leo đang điên cuồng đánh lại một số người đang cố kéo cậu xuống, thật dữ dội, thực ra nỗ lực đáng sợ của cậu làm máu trào ra miệng từ ống phổi.
Những gì nhìn và nghe thấy làm tôi thất bại, nghĩ thế là hết, tôi ngã xuống và không nhớ gì nữa.
Tôi không biết tại sao tôi không bị giết chết ngay, trừ khi trong lúc vội vã, đám lính cải trang nghĩ tôi đã chết, hoặc có lẽ tôi cũng được tha mạng. Ít ra, ngoài cú đánh vào đầu, tôi không bị chấn thương nào cả.



Tác phẩm gốc: Ayesha - Return of SHE (H.R. Haggard)
           Dịch bởi: Cheryl Pham