Thứ Bảy, 18 tháng 7, 2015

Nữ Hoàng Ayesha trở lại - Chương 16



Chương 16: Biến Đổi

Bà ấy ngừng lại, và một khoảng lặng rất dài, rất dài. Leo và tôi nhìn nhau hết hồn. Chúng tôi đã hy vọng nối tiếp hy vọng, rằng lời cầu nguyện đẹp đẽ và đáng thương trước linh hồn vĩ đại và câm lặng của Mẹ Tự Nhiên này sẽ được đáp lại. Đó là một phép màu, thì sao chứ? Tuổi thọ kéo dài của Ayesha đã là một phép màu, dù thật ra vài loài bò sát hiếm hoi cũng được cho rằng đã sống lâu như bà ấy.
Việc chuyển linh hồn bà ấy từ Khu Hang Động Kôr tới ngôi đền này là một phép màu, đó là theo suy nghĩ của người phương Tây chúng tôi, nhưng cư dân vài nơi ở Trung Á có thể không cho là vậy. Bà ấy tái xuất trong chính thể xác gớm ghiếc là một phép màu. Nhưng là chính thể xác đó ư? Đó không phải là thể xác của vị Hesea gần nhất sao? Một người phụ nữ rất cổ xưa vô cùng giống một người khác, mười tám năm sống trong bóng hay danh tính người đó, có lẽ đã xóa đi những khác biệt bình thường giữa họ và tạo cho thân thế vay mượn kia sự tương đồng nào đó với những gì nó sở hữu.
Ít ra những hình ảnh trên tấm gương lửa là một phép màu. Không, tại sao vậy? Một trăm người sáng suốt trong một trăm thành phố đều có thể tạo ra hay nhìn thấy người giống với họ trong nước và trong tinh thể, chỉ khác biệt kích thước. Đó là phản xạ lại những cảnh tượng quen thuộc từ tâm trí Ayesha, hoặc có thể không nhiều đến vậy. Chúng có thể chỉ là những ảo ảnh bị gợi lên trong đầu chúng ta nhờ lực thôi miên của bà ấy.
Không, không có gì trong những thứ đó là phép màu thực sự, vì toàn bộ đều có thể giải thích được, dù kỳ lạ thế nào đi nữa. Thế giờ chúng tôi kỳ vọng điều kinh ngạc gì tiếp theo đây?
Những suy nghĩ như thế tăng dần trong đầu chúng tôi giữa giờ phút sống chết vô biên – và không có gì xảy ra cả.
Đúng, cuối cùng một chuyện đã xảy ra. Ánh sáng trên cột lửa tắt dần khi ngọn lửa chìm xuống vực sâu. Nhưng bản thân nó cũng không có gì kỳ diệu, vì chính mắt chúng tôi đã nhìn thấy trên bàn thờ, ngọn lửa này biến hóa rất nhiều, quả thật theo chu kỳ, nó sẽ tắt dần theo hướng bình minh, mà giờ đã gần tới.
Bóng tối vẫn leo lét tăng thêm nỗi kinh hoàng cho cảnh tượng. Theo những tia sáng dữ dội cuối cùng, chúng tôi thấy Ayesha đứng dậy, tiến lên vài bước tới mũi đá nhỏ cạnh hố nơi thi thể Rassen bị quăng xuống; thấy bà ấy đứng đó, trông như tiểu yêu đen đúa, méo mó trước vầng sáng màu khói vẫn bốc lên từ vực sâu bên dưới.
Leo muốn đi ra phía bà ấy, vì cậu nghĩ bà ấy chuẩn bị tự lao mình xuống địa ngục, thực ra tôi nghĩ đó là kế hoạch của bà ấy. Nhưng linh mục Oros và nữ tu sĩ Papave tuân theo mệnh lệnh bí mật nào đó truyền cho họ mà tôi giả thiết thế và không biết bằng cách nào, đã nhảy ra giữ tay cậu, buộc cậu quay lại. Sau đó trời hoàn toàn tối đen, trong bóng tối chúng tôi có thể nghe thấy Ayesha tụng bài kinh như bài kinh tang lễ bằng thứ ngôn ngữ thần thánh, bí ẩn nào đó chúng tôi không biết.
Một tàn lửa lớn trôi nổi trong bóng tối, đung đưa qua lại như con chim khổng lồ đang tung cánh. Chúng tôi nhìn thấy nhiều thứ như vậy đêm nay, bị xé tan bởi cơn gió mạnh từ đỉnh màn lửa mà tôi đã mô tả. Nhưng – nhưng – “Bác Horace,” Leo thì thào qua hàm răng run lập cập, “ngọn lửa kia đang lên ngược gió!”
“Có lẽ gió đã đổi,” tôi trả lời, dù biết rõ không phải; gió đang thổi mạnh hơn bao giờ hết từ phía nam.
Đốm lửa đung đưa trôi tới càng lúc càng gần, có hình hai cánh khổng lồ, và khoảng tối giữa chúng. Nó chạm vào mũi đất nhỏ. Đôi cánh dường như tự gập lại về phía thân ảnh nhỏ xíu đang đứng đó – chiếu sáng nó một lúc. Rồi ánh sáng đi ra và biến mất – mọi thứ đều biến mất.
Một lúc sau, có lẽ một hay mười phút, tu sĩ Papave đột nhiên tuân theo lời hiệu triệu mà chúng tôi không thể nghe thấy, rón rén trườn lại chỗ tôi. Tôi biết đó là cô ấy vì quần áo phụ nữ của cô chạm vào tôi khi cô tới. Một thoáng im lặng và tối tăm, trong lúc đó tôi nghe Papave quay đi, thở gấp, hổn hển như rất hoảng sợ.
A! Tôi nghĩ, Ayesha đã tự lao mình xuống hố. Bi kịch đã kết thúc!
Rồi tiếng nhạc kỳ diệu vang lên. Tất nhiên đó có lẽ chỉ là âm thanh các tu sĩ tụng kinh trước mặt chúng tôi, nhưng tôi không nghĩ vậy, vì nó hoàn toàn khác với bất kỳ thứ gì tôi từng nghe trong đền thờ trước đây hay sau này: quả thực tôi chưa từng nghe trên đời.
Tôi không thể mô tả nó, nhưng nghe thật khủng khiếp và vô cùng lôi cuốn. Từ dưới hố đen che đầy khói nơi lửa từng bùng lên, nó tuôn ra và vang vọng – lúc là giọng điệu đơn giản như đến từ thiên đường, lúc là điệp khúc ngọt ngào, lúc lại là tiếng sấm sét rung chuyển không gian như hàng trăm cơ thể đang nô giỡn trước thời gian.
Hòa âm đa dạng và hùng vĩ đó dường như chứa chan, như biểu hiện mọi cảm xúc con người, và từ đó tôi thường nghĩ, trong phạm vi bao trùm của nó, bài hát hay khúc khải hoàn vì sự tái sinh của bà ấy đã tượng trưng cho sự đa dạng vô hạn của linh hồn Ayesha. Nhưng giống như linh hồn đó, nó làm chủ những ký ức; quyền năng, đam mê, đau khổ, bí ẩn và nhan sắc. Cũng không thể nghi ngờ về ý nghĩa chung của bài kinh được ai đó tụng. Đó là câu chuyện không ngừng thay đổi về một linh hồn hùng mạnh; nó tôn thờ, tôn thờ, tôn thờ một nữ hoàng thần thánh!
Như khói hương từ từ mờ dần khi tới đỉnh điểm bài hợp xướng, các giai điệu siêu nhiên cũng nhạt đi; chúng rền rĩ cách xa dần cái hố rỗng.
Nhìn kìa! Từ đằng đông một tia sáng bay lên.
“Bình minh kìa,” là giọng nói trầm lắng của Oros.
Tia sáng rạch xuyên qua bầu trời trên đầu chúng tôi, một thanh gươm lửa. Nó nhanh chóng chìm xuống. Đột nhiên nó rơi xuống mũi đất bên bờ vực, không phải trên người chúng tôi, vì tường đá của căn phòng chúng tôi đứng đã chặn mất.
Ôi! Và ở đó –Vẻ Lộng Lẫy phủ trong tấm áo đơn giản – một thân ảnh như tiên thiên đang đứng. Dường như say ngủ, vì hai mắt nhắm lại. Hoặc phải chăng đã chết, vì thoạt tiên gương mặt như gương mặt người chết? Nhìn kìa, ánh nắng chơi đùa trên người nàng, chiếu xuyên qua tấm màn mỏng, đôi mắt đen mở ra như mắt đứa bé đang băn khoăn; dòng máu của sự sống chảy ngược từ bộ ngực trắng ngà lên đôi má xanh xao; quần áo màu đen và những lọn tóc quăn dập dìu trong gió; đầu con rắn nạm ngọc lấp lánh dưới ngực.
Đó là ảo giác ư, hay chính là Ayesha như thể nàng vẫn đang ở thời điểm trước lúc bước vào cột lửa xoay cuồn cuộn trong khu hang động Kôr? Đầu gối chúng tôi khuỵu xuống, rồi ngã, tay ôm lấy cổ nhau, Leo và tôi nằm lăn ra đất. Rồi một giọng nói ngọt hơn mật, mềm mại hơn lời thì thầm của gió trong ánh chạng vạng giữa bãi lau sậy, thoảng qua bên chúng tôi, tuôn ra từng câu chữ – “Hãy tới đây với ta, Kallikrates, ta muốn trả lại chàng nụ hôn cứu rỗi của đức tin và tình yêu mà chàng đã trao cho ta, ngay bây giờ!”
Leo chật vật trên đôi chân. Như người say, cậu loạng choạng tới chỗ Ayesha đứng, rồi vượt qua, quì xuống trước nàng.
“Đứng dậy,” nàng nói, “chính ta nên quì trước chàng,” và nàng đưa tay nâng cậu ấy dậy, thì thầm bên tai cậu một lúc.
Cậu vẫn không muốn, hay không thể đứng dậy, nàng chậm rãi cúi người xuống bên cậu, chạm đôi môi mình lên trán cậu. Kế tiếp nàng vẫy tay ra hiệu với tôi. Tôi đi tới và cũng muốn quì xuống, nhưng nàng không chịu được điều đó.
“Không,” nàng nói bằng giọng ngân nga như trong quá khứ, “ngươi không phải người cầu hôn, không cần làm vậy. Trong số những người yêu mến và tôn thờ ta trước đây, ta có thể tìm được rất nhiều nếu muốn, hay ngay cả nếu ta không muốn. Nhưng nơi nào ta có thể tìm được một người bạn như ngươi, O Holly, người ta luôn chào đón?” rồi quay về phía tôi, nàng cũng chạm môi vào trán tôi – chỉ chạm thôi, không hơn.
Hơi thở của Ayesha thơm tho như hoa hồng, hương hoa hồng bám vào mái tóc yêu kiều của nàng; cơ thể ngọt ngào của nàng long lanh như ngọc trai; rạng rỡ mờ ảo nhưng bằng da thịt; không bản điêu khắc nào kỳ diệu như cánh tay đang kéo mạng che mặt; không vì sao nào trên bầu trời tỏa sáng lấp lánh tinh khiết hơn đôi mắt tĩnh lặng, mê hoặc của nàng.
Nhưng đó là sự thật, cả đôi môi nàng chạm vào tôi, tôi cảm thấy nàng là vị thần tình yêu mà chưa niềm đam mê nhân thế nào chạm tới. Tôi đã từng thừa nhận xấu hổ, lúc đó khác, còn giờ tôi là một ông già mà vẫn yếu đuối như vậy. Hơn thế nữa, không phải Ayesha gọi tôi là Người Bảo Vệ, Người Che Chở, Người Bạn đó sao, và thề với tôi rằng, cùng với nàng và Leo, tôi sẽ sống ở nơi mọi đam mê trần thế đều chưa từng được thỏa mãn. Tôi nhắc lại: tôi có thể mong gì hơn nữa đây?
Cầm tay Leo, Ayesha cùng cậu quay về dưới mái che của căn phòng đá, khi nàng đi vào bóng râm, hơi rùng mình vì lạnh. Tôi rất vui vì còn nhớ được khoảnh khắc này, vì dường như nó thể hiện cho tôi thấy, nàng vẫn là một con người, có dáng vẻ thần thánh bề ngoài. Lúc này hai vị linh mục quì lạy trước vẻ lộng lẫy được tái sinh của nàng, nhưng nàng ra hiệu cho họ đứng lên, đặt bàn tay lên đầu mỗi người như ban phước lành. “Ta lạnh,” nàng nói, “hãy đưa áo cho ta,” Papave khoác chiếc áo thêu màu tím lên vai nàng, giờ trông thật huy hoàng, như áo bào đăng quang.
“Không,” nàng nói tiếp, “đang run rẩy trong gió lạnh không phải dáng hình đã mất trước đây của ta - nhờ nụ hôn của chàng, thượng đế đã trả lại cho ta – mà chính là hiện thân của linh hồn ta lộ ra trước hơi thở cay đắng của Số Mệnh. Hỡi O, tình yêu của ta, tình yêu của ta, Quyền Năng bị xúc phạm không dễ dàng được tha thứ, ngay cả khi đã hối hận, dù ta không bị nhạo báng trước mặt chàng nữa, nhưng ta không biết chúng ta sẽ bên nhau trên thế gian bao lâu; không chừng chỉ ít giờ thôi. Phải, trước khi đi tới nơi nào khác, chúng ta hãy làm nó thật chói lọi, say sưa với chiếc chén vui vẻ cũng như say sưa với chiếc chén sầu muộn và tủi hổ. Nơi này với ta rất đáng ghét, vì ở đây ta đã chịu đau đớn nhiều hơn bất kỳ phụ nữ nào từng chịu trên đời hay bóng ma nào từng chịu dưới địa ngục. Nó đáng căm thù, nó là điềm xấu. Ta cầu xin không bao giờ thấy nó nữa.”
“Nói đi, điều gì hiện ra trong đầu ngươi, tên phù thủy kia?” đột nhiên nàng mạnh mẽ quay về phía Pháp Sư Simbri đứng gần đó, đang khoanh tay trước ngực.
“Chỉ là, thưa Người Đẹp,” ông ấy trả lời, “một cái bóng mờ ảo của những thứ sắp đến. Tôi thấy những gì người làm thiếu khôn ngoan, món quà tiên tri, và nơi này tôi thấy một người chết đang nằm – “
“Nói cách khác,” nàng phá vỡ không khí bằng cơn thịnh nộ mang đầy sợ hãi tăm tối, “ngươi sẽ chính là kẻ đó. Tên ngu ngốc kia, đừng cố xếp đặt vào đầu ta rằng giờ đây ta lại có sức mạnh để trốn khỏi những kẻ thù ta căm ghét xa xưa, ta sẽ không sử dụng thanh gươm ngươi đã đặt vào tay ta đâu,” đôi mắt trước đây tĩnh lặng và vui vẻ, giờ đã như lửa thiêu đốt hướng về phía ông ta.
Vị phù thủy già cảm thấy sự đáng sợ từ đôi mắt ấy và co rúm người lại, lùi tới bên bức tường.
“Hỡi Đấng Thiêng Liêng Vĩ Đại! Giờ ta xin chào mừng người. Đúng, giờ chúng ta biết đã đơn độc ngay từ đầu,” ông ấy lắp bắp. “Ta không còn gì để nói nữa; gương mặt người chết không được tiết lộ cho ta. Ta chỉ thấy có vị Khan của Kaloon đội vương miện sẽ nằm ở đây, như người vừa bị vất vào lửa đã nằm một giờ trước.”
“Không nghi ngờ gì nữa, sẽ có nhiều vị Khan của Kaloon nằm đây,” nàng lạnh lẽo trả lời. “Đừng sợ, Pháp Sư, cơn thịnh nộ của ta đã qua rồi, nhưng hãy khôn ngoan lên, kẻ thù của ta và lời tiên tri không còn là thứ xấu xa với người vĩ đại. Đi thôi, chúng ta đi thôi.”
Vì thế, vẫn dắt theo Leo, nàng ra khỏi căn phòng và giờ đã đứng trên đỉnh cây cột trụ cao vút. Mặt trời đã lên, tràn ngập Ngọn Núi, đồng bằng Kaloon xa xa bên dưới và cả những đỉnh mờ sương đằng xa cũng trải đầy ánh vàng. Ayesha đứng ngắm khung cảnh hùng vĩ, rồi quay sang Leo, nàng nói – “Thế giới thật đẹp; ta sẽ trao toàn bộ nó cho chàng.”
Giờ Atene lần đầu nói chuyện.
“Ngươi có ý gì, Hes – nếu ngươi vẫn là Hesea chứ không phải một con quỉ mọc ra từ Cái Hố - ngươi định trao tặng lãnh thổ của ta cho người đàn ông này làm quà tặng tình yêu ư? Nếu vậy, ta nói cho ngươi biết, trước tiên ngươi phải chinh phạt được chúng đã.”
“Lời nói và vẻ mặt của ngươi không cao quí chút nào,” Ayesha trả lời, “nhưng ta tha thứ cho điều đó, vì ta cũng khinh thường việc nhạo báng đối thủ trong giờ phút vinh quang của mình. Khi ngươi xinh đẹp hơn, ngươi cũng đã hiến dâng cho chàng những mảnh đất này, nhưng nói xem, giờ ai xinh đẹp hơn? Hãy nhìn chúng ta đi, tất cả mọi người, và hãy phán xét,” nàng đứng bên Atene và mỉm cười.
Khania là một phụ nữ đẹp. Chưa bao giờ trong đời tôi từng thấy có người đẹp hơn, nhưng than ôi! Cô ấy thật thô thiển và khốn khổ bên cạnh vẻ đẹp tự nhiên, thanh tao của Ayesha vừa tái sinh. Vì nhan sắc đó không hoàn toàn giống con người, không thực lắm như lúc ở Khu Hang Động Kôr, giờ đó là nhan sắc của một linh hồn.
Ánh sáng nhẹ nhàng luôn tỏa sáng trên vầng trán Ayesha; đôi mắt mở rộng, đang trở nên điên cuồng, đôi khi đầy lửa từ các vì sao, đôi khi mang màu xanh thẫm của bầu trời; đôi môi cong cong, đầy nuối tiếc nhưng cũng đầy kiêu hãnh; những lọn tóc đẹp như lụa mịn bóng trải dài và nhấp nhô như mang sức sống riêng biệt; khí thế nói chung không quá uy nghiêm như quyền năng bí mật khó chạm tới, mà vẫn tranh đấu trong thể xác hoàn mĩ kia và tuyên bố sự hiện diện trước những ai bất cẩn nhất; ngọn lửa tâm hồn mà Oros nói giờ đang tỏa sáng, không phải là “kẻ thấp hèn” mà là chiếc bình bằng thạch cao và ngọc trai – không gì trong những thứ đó hoàn toàn của con người. Tôi cảm nhận được điều đó và thấy sợ hãi, Atene cũng cảm thấy điều đó, vì cô ấy đáp – “Ta thế nhưng là một người phụ nữ. Còn ngươi là ai, ngươi hẳn rõ nhất. Vẫn chỉ là cây nến không thể tỏa sáng giữa đống lửa đằng kia, hoặc là con sâu phát sáng trước vì sao sa; con người có máu thịt của ta không thể so sánh với vẻ lộng lẫy ngươi lấy được từ địa ngục để thanh toán cho quà tặng và lòng tôn kính của người đàn ông phát ốm kia. Là phụ nữ, ta ngang bằng ngươi, là linh hồn, ta sẽ là chủ nhân của ngươi, sau khi bị cướp đi nhan sắc vay mượn kia, ngươi, Ayesha, sẽ trần truồng và hổ thẹn đứng trước Phán Xử của tất cả những người ngươi ruồng bỏ và thách thức; đúng, ngươi sẽ đứng đó, trên bờ hố lửa đằng kia, nơi đó ngươi sẽ than khóc vì tình yêu đã bị mất của ngươi. Ta biết điều này, kẻ thù của ta, vì con người và linh hồn không thể giao phối,” Atene ngừng lại, nghẹn ngào trong giận dữ và ghen tuông cay đắng.
Bây giờ quan sát Ayesha, tôi thấy nàng nhăn mặt một chút trước những lời xấu xa đó, cũng thấy tia xám xịt trên đôi môi hồng của nàng và đôi mắt thăm thẳm của nàng trở nên tối tăm và bối rối. Nhưng chỉ một lúc sau, nỗi sợ hãi của nàng biến mất, nàng hỏi bằng giọng trong veo như chuông ngân – “Tại sao ngươi nổi giận, Atene, giống như dòng nước mùa hè ngắn ngủi chống lại rào chắn của vách đá tầng tầng lớp lớp? Nghĩ mà xem, nhân sinh khốn khổ chỉ trong một giờ, bị cuốn khỏi tảng đá sức mạnh vĩnh hằng của ta bằng bọt nước và bong bóng ư? Nghe này. Ta không tìm kiếm sự cai trị tầm thường của ngươi, nếu phải làm, ta muốn lấy cả thế giới. Nhưng có biết không, ngươi đang giữ một phần từ tay ta. Hơn nữa – ta sẽ sớm tới thăm thành phố của ngươi thôi – ngươi phải lựa chọn hòa bình hay chiến tranh! Vì thế, Khania, hãy tẩy rửa cung điện của ngươi đi và sửa chữa lại luật pháp, để khi ta tới, ta phải thấy sự mãn nguyện trên mảnh đất mà giờ điều đó không hiện diện kia, rồi mới công nhận ngươi trong chính quyền. Lời khuyên của ta dành cho ngươi là, hãy chọn người xứng đáng làm chồng, hãy để hắn là người ngươi muốn, nếu hắn ngay thẳng và công chính, ngươi có thể dựa vào, hãy khôn ngoan như ngươi đã từng thế, Atene. Đi đi, giờ các vị khách của ta, chúng ta đi thôi,” và nàng bước qua Khania, không hề sợ hãi đi trên rìa đỉnh núi bị mài tròn và lộng gió.
Sau một giây nỗ lực rồi thất bại, quả thực quá nhanh chóng đến mức Leo và tôi không so sánh được ấn tượng về những gì đã xảy ra. Khi Ayesha đi qua mình, Khania phát điên đã rút con dao găm giấu trong người và dùng hết sức đâm vào lưng địch thủ. Tôi thấy con dao đâm ngập cán trong cơ thể nàng, như tôi nghĩ, nhưng điều này không thể vì nó đã rơi xuống đất, và nàng vốn dĩ phải chết, lại hoàn toàn không hề bị thương tổn.
Cảm thấy mình đã thất bại, di chuyển như con tàu đang lảo đảo, Atene đẩy mạnh Ayesha với mong muốn phá hủy nàng trong vực sâu bên dưới. Than ôi! Cánh tay cô ấy giang ra sượt qua nàng, còn Ayesha dường như không hề bị lay động. Đúng, chính Atene đã rơi xuống, Atene đã rơi xuống, nếu không phải Ayesha đưa tay mình tóm lấy cổ tay cô ta, nâng toàn bộ trọng lượng lắc lư ra phía sau của cô ta lên dễ dàng như thể cô ta chỉ là một đứa trẻ, không cần gắng sức đã làm cho cô ta an toàn trở lại.
“Người phụ nữ ngu xuẩn!” nàng nói bằng giọng thương hại. “Ngươi tức giận đến mức muốn tước đi thể xác đẹp đẽ thượng đế đã ban cho ngươi ư? Thật điên khùng, Atene, ngươi có biết chính mình sẽ được gửi quay lại nơi trần thế trong bộ dạng thế nào không? Có lẽ không phải là nữ hoàng nữa, mà là con của một nông dân, bị biến dạng, xấu xí; vì đó là phần thưởng dành cho những kẻ tự tử. Hay thậm chí như nhiều người nghĩ, sẽ trong hình hài súc vật – rắn, mèo, hổ cái! Tại sao ư, xem này,” và nàng cầm con dao trên mặt đất lên, ném vào không khí, “vật này đã được tẩm độc. Nhưng giờ nó lại đâm ngươi!” và nàng mỉm cười với cô ta rồi lắc đầu.
Nhưng Atene không chịu nổi sự nhạo báng này nữa, còn chua cay hơn cả những lời đanh thép của cô ta.
“Ngươi không phải là người,” cô ta rên rỉ. “Làm sao ta có thể thắng được ngươi đây? Hỡi Thượng Đế, con xin chịu sự trừng phạt của người,” rồi ở đó, trên đỉnh núi đá, Atene sụp xuống than khóc.
Leo đứng gần cô ta nhất, cảnh người phụ nữ hoàng tộc này khốn khổ thể hiện quá nhiều vì mình làm cậu đau lòng. Bước tới bên cô ấy, cậu cúi xuống nâng cô ấy đứng dậy, lẩm bẩm nói vài lời tốt bụng. Một lúc sau, cô ấy giữ lấy tay cậu, rồi lại đẩy mình thoát khỏi cậu, và nắm lấy bàn tay đang chìa ra của ông bác Simbri già nua.
“Ta thấy rồi,” Ayesha nói, “chàng luôn lịch thiệp, chúa tể của lòng ta, Leo, nhưng tốt nhất để kẻ tôi tớ của cô ta chịu trách nhiệm làm việc này cho cô ta – vì cô ta có thể còn giấu nhiều con dao nữa. Đi thôi, một ngày sắp hết rồi, chắc chắn chúng ta cần nghỉ ngơi.”

Tác phẩm gốc: Ayesha - Return of SHE (H.R. Haggard)
           Dịch bởi: Cheryl Pham

Thứ Tư, 15 tháng 7, 2015

Nữ Hoàng Ayesha trở lại - Chương 15



Chương 15: Thử thách thứ hai

Oros cúi chào và rời đi, còn Hesea ra hiệu chúng tôi đứng bên phải bà và Atene đứng bên trái. Hiện giờ từ hai bên, các nam và nữ tu sĩ khoác áo trùm đầu bất thình lình đi vào căn phòng, số lượng lên tới năm mươi người hoặc hơn, xếp thành hàng dọc theo tường. Rồi tới hai thân ảnh trong áo cà sa đen và đeo mặt nạ, mang cuốn sách da trên tay, đến bên cạnh cái xác, còn Oros đứng dưới chân xác chết, đối diện với Hesea.
Giờ bà nâng chiếc trống đang cầm lên, tuân theo tín hiệu, Oros nói – “Hãy để những cuốn sách mở ra.”
Sau đó Nguyên Cáo đeo mặt nạ bên phải phá vỡ niêm phong quyển sách của anh ta và bắt đầu đọc từng trang. Đó là một câu chuyện về tội lỗi của người đã khuất đầy đủ như thể nghi lễ này là ý thức khi còn sống và giọng nói của chính anh ta. Trong từng chi tiết lạnh lẽo và kinh khủng, nó kể về những việc làm xấu xa của anh ta thời thơ ấu, thời trẻ, và trong những năm tháng trưởng thành, và tập hợp lại thành bản ghi thực sự đen tối.
Tôi kinh ngạc lắng nghe, tự hỏi gián điệp hẳn phải được cài rất sâu bên người đàn ông này, trong từng hành động thường nhật của anh ta; suy nghĩ đó khiến tôi rùng mình, liệu chuyện đó có xảy ra với một trong chúng tôi không, khi có một gián điệp đồng hành cùng anh ta từ cái nôi đến nấm mồ; nhớ rằng toàn bộ số liệu này được các bản ghi chép lưu lại thận trọng hơn nhiều so với các mục sư của Hes.
Cuối cùng câu chuyện dài đã tới hồi kết. Đoạn cuối nó kể về việc nhân vật cao quí này bị giết bên bờ sông; kể rằng đó là âm mưu hại tính mạng chúng tôi không vì lý do gì; kể về cuộc săn đuổi chúng tôi tàn nhẫn cùng bầy chó tử thần, và kết cục. Sau đó Nguyên Cáo gập sách lại và ném xuống đất, rồi nói – “Bản ghi chép lại như vậy đó, thưa O Đức Mẹ. Hãy tổng hợp theo sự thông thái của người.”
Không nói gì, Hesea chỉ chiếc trống vào Người Biện Hộ, cũng đang phá vỡ niêm phong cuốn sách của anh ta và bắt đầu đọc.
Chuyện kể về tất cả những việc tốt mà người đã khuất làm được; ông nói bằng những lời lẽ cao quí về mọi hành động; về các kế hoạch anh ta làm mang lại lợi ích cho các chư hầu; về những cám dỗ bệnh hoạn anh ta phải chống lại; về tình yêu thực sự anh ta dành cho người phụ nữ là vợ mình; về những lời cầu nguyện anh ta đã ban tặng và các tặng phẩm anh ta đã gửi tới đền thờ của Hes.
Không đề cập đến tên, chuyện cũng kể vợ anh ta căm ghét anh ta thế nào, cô ấy và thầy phù thủy, kẻ đã nuôi dưỡng và giáo dục cô, là họ hàng và người chỉ dẫn cô, đã sắp đặt những phụ nữ khác như thế nào để dẫn dắt anh ta lạc đường, để cô ấy thoát khỏi anh ta. Họ cũng làm anh ta bị điên như thế nào với đồ uống chứa chất độc, làm anh ta mất đi khả năng phán xét, ác quỉ lộng hành trong tim, ảnh hưởng độc hại khiến anh co lại mất tự nhiên trước cô ấy, người anh ta vẫn khao khát có được tình yêu.
Chuyện cũng phát biểu, tình tiết nặng nề nhất trong mọi tội lỗi của anh ta đều được truyền cảm hứng từ người vợ này, người luôn tìm cách làm nhục thanh danh anh ta trong tai người dân, cô ấy đã lôi kéo anh ta đàn áp nhân dân, ghen tuông cay đắng điều khiển anh ta tới những hành vi độc ác, lần cuối cùng và tệ nhất khiến anh ta hèn hạ vi phạm luật hiếu khách, cố mang cái chết tới những vị khách vô tội, rồi lại thấy cái chết của chính mình trong tay họ.
Người Biện Hộ đọc xong, gấp quyển sách lại và ném nó xuống đất, nói – “Bản ghi chép lại như vậy đó, hỡi O Đức mẹ, hãy tổng hợp theo sự thông thái của người.”
Sau đó Khania, vẫn đứng lạnh lùng bình thản từ nãy, bước về phía trước nói chuyện với bác cô, Pháp Sư Simbri. Nhưng trước khi lời nói thốt ra từ môi Atene, Hesea đã giơ cây vương trượng và ngăn cản họ, rồi nói – “Ngày phán xét của ngươi chưa tới, chúng ta sẽ không làm gì ngươi. Khi nào ngươi nằm xuống nơi anh ta nằm và những cuốn sách về mọi hành vi của ngươi được đọc to lên cho người ngồi ở vị trí phán xử, lúc đó sẽ để ngươi biện hộ trả lời cho mọi chuyện.”
“Đành thế vậy,” Atene ngạo mạn trả lời và lui lại.
Giờ tới lượt linh mục bề trên Oros. “Thưa đức mẹ,” ông nói, “người đã nghe rồi đó. Hãy lập lại công bằng từ các bản ghi chép, hãy đánh giá sự thật, bằng sự thông thái của người, xin người hãy ra lệnh. Chúng tôi sẽ ném chân Rassen xuống vực lửa trước để hắn không bước lại trên con đường tới sự sống, hay ném đầu hắn xuống trước, để báo rằng hắn thực sự đã chết?”
Sau đó tất cả chờ đợi trong trông mong tĩnh lặng, Nữ Tu Sĩ vĩ đại đưa ra phán quyết của mình.
“Ta đã nghe, ta đã điều chỉnh cho công bằng, ta đã đánh giá, nhưng ta không thể phán xử, ta tuyên bố không có quyền năng như vậy. Hãy để Linh Hồn đưa anh ta đi, anh ta sẽ được quay trở lại, trải qua phán xét trên linh hồn chính mình. Người đã khuất này phạm tội rất lớn, nhưng anh ta phản kháng lại việc phạm tội còn lớn hơn nhiều. Việc phản kháng không thể tính vào trách nhiệm trước những hành vi điên rồ. Hãy ném anh ta xuống mồ, ném chân xuống trước để thanh danh anh ta có thể bị xóa trắng trong tai những ai chưa ra đời, do đó anh ta có thể sẽ trở lại vào thời điểm qui định. Phán quyết đã xong.”
Giờ Nguyên Cáo nâng quyển sách chứa các tội lỗi của anh ta từ trên đất lên, tiến lên, ném nó xuống vực để báo rằng nó đã được xóa hết. Sau đó anh ta quay lại và biến mất khỏi căn phòng; trong khi đó Người Biện Hộ lấy quyển sách của mình, đưa nó cho linh mục Oros trông giữ, nó sẽ được bảo quản trong kho lưu trữ của ngôi đền vĩnh viễn. Làm xong, các tu sĩ bắt đầu tụng kinh tang lễ và đọc lời khẩn cầu long trọng cho vị Lãnh Chúa vĩ đại của địa ngục, để ngài thu nhận linh hồn này và tha bổng nó ở đó như ở nơi này, nó đã được Hesea, mục sư của ngài, tha bổng.
Trước khi lễ mai táng kết thúc, vài tu sĩ bước chậm rãi lên trước, nâng quan tài và đưa nó đến bờ vực, theo ra hiệu của Đức Mẹ, ném nó xuống hồ lửa bên dưới sao cho chân rơi xuống trước, tất cả quan sát nó chạm vào ngọn lửa như thế nào. Vì điều này mang theo điềm báo, nếu thi thể quay lộn lại khi rơi xuống, đó là dấu hiệu phán xét về người chết bị từ chối trong Cung Điện Bất Tử. Nó không lộn lại; nó lao thẳng xuống như quả dọi và nhảy thẳng vào đống lửa hàng trăm feet bên dưới, rồi biến mất vĩnh viễn. Thực sự không còn gì ly kì nữa, sau đó chúng tôi phát hiện ra chân đã nặng trĩu.
Thực tế nghi lễ long trọng này là một công thức, chính xác đến từng lời phán xử và kết tội, đều đã được thực hành ở đây từ thời đại nào không rõ, trên các thi thể nam nữ tu sĩ của Ngọn Núi, và một vài nhân vật vĩ đại của Đồng Bằng. Ở Ai Cập cổ đại cũng như vậy, không nghi ngờ, nghi lễ phán xử người chết này đã xuất phát từ đó, và vẫn tiếp tục tồn tại trên mảnh đất của Hes, vì không nữ tu sĩ nào dám mạo hiểm lên án linh hồn người đã khuất.
Lợi ích thực sự của phong tục này, bỏ xa vẻ ngoài long trọng và khủng khiếp của nó, tập trung vào kiến thức biện hộ thể hiện bởi Nguyên Cáo và Người Biện Hộ đeo mặt nạ với các hành vi khi còn sống của người quá cố. Nó cho thấy, dù Học Viện Hes tác động không sai biệt lên hành động và chính trị của cư dân Đồng Bằng mà họ từng cai trị, cơ hội tái chinh phạt vẫn đang âm thầm được mong đợi, họ vẫn tuyên bố cai trị về mặt tâm linh, nhưng điều này chỉ là giả định, không phải sự thật. Hơn nữa, có một hệ thống gián điệp rất mạnh mẽ và kỳ lạ đến khó tin, không trợ giúp cho thói quen sinh hoạt thường xuyên, có thể nhìn thấu những thứ vô hình.
Dịch vụ này, nếu tôi có thể gọi nó như vậy, đã xong; người chết theo bản ghi tội lỗi đã đi vào biển lửa khủng khiếp, giờ đã thành cát bụi. Nhưng nếu quyển sách về anh ta đã đóng lại, quyển của chúng tôi vẫn còn mở ra và đang ở chương ly kỳ nhất. Chúng tôi biết điều đó, tất cả chúng tôi, đều chờ đợi, dây thần kinh hồi hộp trông mong.
Hesea ngồi trầm ngâm trên ngai đá. Bà ấy cũng biết giờ khắc đã tới. Hiện tại bà ấy ra hiệu, cùng cây vương trượng, nói một hai từ, giải tán đám tu sĩ, họ nhanh chóng rời đi và không còn thấy ai nữa. Nhưng hai người trong số họ vẫn ở lại, Oros và nữ tu sĩ đứng đầu tên là Papave, một phụ nữ trẻ có gương mặt cao quí.
“Nghe đây, những người đầy tớ của ta,” bà nói. “Những điều lớn lao sắp xảy ra, phải làm điều đó cho các vị khách đằng kia, ta đã chờ đợi rất nhiều năm như các ngươi đã biết. Ta cũng không thể nói ra chuyện này, vì với ta, quyền năng được ban ra tự do, nhưng tiên đoán về tương lai bị từ chối. Có lẽ nó sẽ diễn ra tốt đẹp, do đó, chiếc ghế này sẽ sớm trống rỗng và thân thể này sẽ thành thức ăn cho đống lửa vĩnh cửu. Không, đừng đau buồn, đừng đau buồn, vì ta sẽ không chết, và nếu vậy, linh hồn sẽ lại quay lại.”
“Nghe này, Papave. Ngươi là người cùng huyết thống, ta đã mở tất cả cánh cửa thông thái cho riêng mình ngươi. Nếu ta ra đi bây giờ hay bất kỳ lúc nào, ngươi hãy giữ lấy quyền năng cổ xưa, ngồi vào vị trí của ta, làm mọi việc như ta đã chỉ dẫn cho ngươi, từ ánh sáng Ngọn Núi này có thể soi rọi khắp thế gian. Ta đã truyền cho ngươi nhiều hơn rồi, và cả ngươi nữa, linh mục Oros, nếu ta bị triệu hồi, ngươi hãy tiếp đãi những người khách lạ này thật chu đáo cho tới khi có thể đưa họ thoát khỏi vùng đất này, theo con đường họ đã tới hoặc theo dải đồi núi và sa mạc phía bắc. Nếu Khania Atene cố giam giữ họ trái với ý nguyện của họ, hãy kêu gọi các bộ lạc chống lại nàng ta với danh nghĩa Hesea; phế truất nàng khỏi ngôi vị, chinh phạt mảnh đất của nàng và trông giữ nó. Hãy nghe lời và tuân theo.”
“Thưa Đức Mẹ, chúng ta đã nghe thấy và sẽ tuân theo,” Oros và Papave đồng thanh đáp.
Bà ấy vẫy tay ra hiệu chuyện này đã kết thúc; sau đó suy nghĩ một lúc lâu rồi nói chuyện tiếp, hướng về phía Khania.
“Atene, đêm qua ngươi đã hỏi ta một câu hỏi – tại sao ngươi yêu người đàn ông này,” và bà ấy chỉ vào Leo. “Câu trả lời rất đơn giản, vì anh ta không phải là người có thể khuấy động đam mê trong lòng một phụ nữ như ngươi sao? Nhưng ngươi cũng đã nói, trái tim ngươi và trí tuệ thông thái của thầy phù thủy kia, bác ngươi, đã nói cho ngươi biết từ lần đầu tiên linh hồn ngươi bước vào sự sống, ngươi đã yêu anh ta, và nài nỉ ta, do có Quyền Năng, ta phải có trách nhiệm vén tấm màn trong quá khứ, để sự thật được phơi bày.”
“Người phụ nữ kia, giờ khắc đó đã tới, ta vâng lời hiệu triệu của ngươi – không phải vì ngươi đã ra lệnh, mà vì đó là ý nguyện của ta. Ban đầu ta không thể kể gì cho ngươi, kẻ vẫn chỉ là con người, không phải nữ thần. Ta không biết tại sao ba chúng ta bị buộc vào chung cuộn dây định mệnh này; ta không biết số phận đưa chúng ta đến đâu trên cái thang hàng nghìn kiếp, buồn bã và đau đớn trèo lên nấc thang sự kiện vô tận, nếu ta biết, ta có lẽ cũng không nói. Vì thế, ta sẽ kể lại câu chuyện mà hồi ức của chính ta được soi sáng.”
Hesea dừng lại, chúng tôi thấy thân hình bà lắc lư như thể đang ở dưới những áp lực tinh thần đáng sợ bên trong. “Giờ hãy nhìn phía sau các ngươi,” bà kêu lên, đưa cánh tay rộng ra.
Chúng tôi quay lại, thoạt tiên không thấy gì ngoài tấm rèm lửa lớn dựng lên từ miệng núi lửa, nơi đó như tôi đã kể, cái đỉnh hơi cong do gió thổi qua. Nhưng hiện giờ chúng tôi thấy, dưới sâu của tấm che mạng màu đỏ ấy, ngọn đèn lửa khủng khiếp của Mẹ Tự Nhiên, một bức tranh bắt đầu hình thành như thể tạo từ các mảnh tinh thể ma thuật của nhà tiên tri.
Nhìn kìa! Một đền thờ nằm giữa bãi cát, được con sông rộng có cây cọ bao quanh gột sạch, dọc theo điện thờ trên cột tháp, từng đoàn tu sĩ rước qua lại với những biểu ngữ phô trương. Điện thờ trống không; tôi có thể nhìn thấy bóng đôi cánh chim ưng chạy trốn trên sàn đầy ánh mặt trời của nó. Một người đàn ông khoác áo choàng trắng của linh mục, cạo trọc đầu, đi chân trần, bước vào cửa tháp phía nam và chậm rãi hướng tới đền thờ sơn đá granite, nơi đó hình ảnh một phụ nữ đang ngồi, đội vương miện kép của Ai Cập, bao quanh là đài sen, trong tay bà ấy cầm chiếc trống thiêng. Giờ, như thể anh ta nghe thấy âm thanh gì đó, anh ta dừng lại và nhìn về phía chúng tôi, từ bầu trời bên trên chúng tôi, gương mặt đó là gương mặt Leo Vincey thời trẻ, cũng là gương mặt Kallikrates mà chúng tôi đã nhìn thấy xác ông ấy ở Khu Hang Động Kôr!
“Nhìn kìa! Nhìn kìa!” Leo thở hổn hển, giữ lấy cánh tay tôi; nhưng tôi chỉ gật đầu đáp lại.
Người đàn ông lại bước tiếp, quì xuống trước nữ thần trong điện thờ, ôm chân bà và cầu nguyện bà ấy. Giờ cánh cửa đã cuộn mở, một đoàn rước tiến vào, dẫn đầu là một phụ nữ che mạng, trông rất cao quí, mang theo lễ vật, cô ấy đặt chúng lên bàn trước điện thờ, uốn gối trước hình nộm của nữ thần. Lễ dâng đồ cúng của cô đã xong, cô quay ra đi về, khi cô đi qua, chạm tay vào tay vị linh mục đang quan sát, người đó do dự rồi đi theo cô.
Khi đoàn người của cô đã đi qua cổng, cô ấy một mình nán lại trong bóng tối ngôi tháp, thì thầm với vị linh mục và chỉ vào con sông cùng mảnh đất phía nam xa xa. Anh ta bị phân tâm; anh ta tranh luận với cô ấy, cho tới khi, sau cái liếc nhanh quanh quẩn, cô vén mạng che mặt, uốn người về phía anh ta và – đôi môi họ gặp nhau.
Thời gian trôi qua, gương mặt cô ấy quay lại phía chúng tôi, và than ôi! Đó là gương mặt Atene, giữa mái tóc sẫm màu của cô, hào quang tỏa ra từ đồ trang sức vàng nạm ngọc, biểu tượng cho địa vị hoàng tộc của cô ấy. Cô nhìn vị linh mục đầu trọc; cười như thể chiến thắng; cô chỉ vào mặt trời đang hướng dần sang tây, và chỉ lên con sông, rồi đi mất.
Đúng, tiếng cười từ rất xa xưa đó đang được Atene lặp lại bên cạnh chúng tôi, vì cô cũng cười đắc thắng và than khóc với vị Pháp Sư già – “Những lời tiên đoán thực sự là trái tim ta và chàng! Nhìn kìa, ta đã có chàng trong quá khứ.”
Sau đó, giọng nói lạnh lẽo như băng trong lửa của Hesea rơi xuống.
“Im lặng đi, người phụ nữ kia, hãy nhìn xem ngươi đã để mất anh ta trong quá khứ như thế nào.”
Ôi! Cảnh đã thay đổi, trên điện thờ, một bóng hình yêu kiều đang nằm ngủ. Nàng đang mơ; nàng sợ hãi; cúi xuống bên nàng và thì thầm vào tai nàng là một thân ảnh mờ nhạt khoác biểu tượng của nữ thần trong điện thờ, nhưng giờ đội trên đầu chiếc mũ kền kền. Người phụ nữ tỉnh dậy từ trong mơ và nhìn quanh, ôi! Gương mặt đó là gương mặt của Ayesha, như lần đầu tiên chúng tôi nhìn thấy nàng buông mạng che ở Khu Hang Động Kôr.
Một tiếng thở dài phát ra từ trong chúng tôi; chúng tôi không thể nói, ai lại không khiếp sợ trước vẻ đẹp của nàng.
Nàng lại ngủ, thân ảnh kinh khủng lại cúi mình thì thầm bên nàng. Nó chỉ trỏ, khoảng cách mở ra. Than ôi! Trên biển đầy bão tố, một con thuyền trên đó có hai người ôm lấy nhau tay trong tay, vị linh mục và người phụ nữ hoàng tộc, trong khi đó phía trên họ là Thần Báo Thù, cổ thô ráp và bị trói lại rách rưới, một con kền kền bay lơ lửng theo sau, con kền kền đó giống như nữ thần đã đội trên đầu làm mũ.
Bức tranh đó mờ dần khi khung hình bị thiêu cháy, bỏ lại cột lửa to lớn trống rỗng như bầu trời ban trưa. Rồi đến những thân ảnh khác. Đầu tiên là một hang động lớn, trơn nhẵn, trải cát, hang này chúng tôi nhớ rất rõ. Rồi nằm trên cát, giờ không cạo trọc mà để tóc vàng, xác vị linh mục đang mở mắt chằm chằm nhìn lên trên, da anh ta trắng toát nhuốm máu, hai phụ nữ đứng trước anh ta. Một người giữ cây lao trong tay và trần truồng, ngoại trừ mái tóc tuôn chảy của nàng, và vẻ xinh đẹp, xinh đẹp ngoài sức tưởng tượng. Còn người kia, mặc áo choàng tối màu, đập tay vào không khí, trừng mắt như thể kêu gọi lời nguyền rủa từ Thượng Đế rơi lên đầu đối thủ. Hai người phụ nữ đó là cô gái ngủ bên tai còn nghe chiếc bóng thì thầm, và người Ai Cập mang dòng máu hoàng tộc đã hôn người yêu mình dưới cổng tháp.
Các hình ảnh chậm rãi mờ dần; như thể lửa liếm ăn hết chúng, vì thoạt tiên chúng trở nên mỏng dần rồi trắng xóa như tro; sau đó biến mất. Hesea, người vẫn nhìn phía trước, đang lún sâu trên ghế, như thể mệt mỏi với trò ma thuật của mình.
Vì các hình ảnh lộn xộn lướt qua lại rất nhanh trong chốc lát và dọc theo tấm gương lửa mênh mông, có lẽ phản chiếu từ một trí tuệ đầy ký ức của hơn hai nghìn năm, quả thật sẽ kiệt sức để phân định và sàng lọc ra.
Các khung cảnh hoang dã, rất nhiều người, khu hang động hùng vĩ, trong những gương mặt đó, có cả mặt chúng tôi, trông méo mó và khổng lồ, rồi nhỏ dần trong chốc lát và lại như ban đầu; những tưởng tượng rõ rệt về Những Dáng Hình nổi lên như thần thánh; về Những Thứ quái dị và không nhân tính; các đội quân diễu hành, chiến trường bao la, các xác chết lăn lộn trong máu, bay lơ lửng phía trên chúng là các linh hồn của những người bị giết hại.
Những hình ảnh biến mất khi mọi người chết hết, và lửa lại xóa trắng.
Rồi Hesea nói trong âm điệu thoạt tiên rất mơ hồ, nhưng dần dần cường độ mạnh hơn.
“Câu hỏi của ngươi đã được trả lời rồi, phải không O Atene?”
“Ta đã thấy những cảnh kỳ lạ, thưa Đức Mẹ, những hình vẽ hùng vĩ xứng đáng với phép thuật của người, nhưng làm sao ta biết chúng chỉ là hơi nước chụp lấy não của người đặt lên ngọn lửa kia để lừa dối và chế nhạo chúng ta chứ?”5
5 Được coi là ánh sáng của những mạc khải sau này, do chính Ayesha ban cho chúng tôi, tôi khá tin rằng phán đoán sắc sảo của Atene là chính xác, và những hình ảnh đáng sợ kia, dù dựa trên những sự kiện đã xảy ra trong quá khứ, vẫn chỉ là “hơi” trên miệng núi lửa; ảo cảnh sinh ra trong đầu óc chúng ta sẽ “lừa dối và chế nhạo chúng ta”. – L.H.H.
“Nghe đây,” Hesea nói, bằng giọng mệt mỏi, “dịch bản văn tự và đừng làm phiền ta bằng những hoài nghi của ngươi. Nhiều năm trước đây, ngay sau khi ta vừa bắt đầu sống kiếp số dài cuối cùng này của mình, Isis, nữ thần vĩ đại của Ai Cập, sở hữu Cung Điện Thần Thánh tại Behbit, gần sông Nile. Giờ nó chỉ là một đống đổ nát, và Isis đã rời khỏi Ai Cập, dù vẫn ở dưới Quyền Năng tạo ra nó và bà ấy: bà ấy cai trị thế giới, vì bà ấy chính là Mẹ Tự Nhiên. Trong điện thờ đó, một người đàn ông, một người Hy Lạp, tên là Kallikrates, là linh mục đứng đầu, đã lựa chọn phụng sự dưới đặc ân của nữ thần, tuyên thệ vĩnh viễn và duy nhất phụng sự bà ấy, lời thề khủng khiếp đó có lẽ không thể bị phá vỡ mà không chịu trừng phạt muôn đời.”
“Trong ngọn lửa, ngươi đã thấy vị linh mục đó, anh ta đang đứng ở đây bên ngươi, được tái sinh, để hoàn thành sứ mệnh của anh ta và của chúng ta.”
“Nơi đó cũng có con gái của gia tộc Pharaoh, Amenartas, rơi vào tình yêu với Kallikrates này, và trói buộc anh ta trong phép thuật của mình – vì lúc đó cũng như bây giờ, cô ta đều đang tập luyện các tà thuật của phù thủy – khiến anh ta phá vỡ lời thề và chạy trốn cùng cô ấy, như ngươi đã thấy được viết trong ngọn lửa. Ngươi, Atene, là Amenartas đó.”
“Cuối cùng, nơi đó cũng có một người Ả Rập, tên là Ayesha, một phụ nữ xinh đẹp và thông thái, do sự trống trải trong lòng, nỗi buồn vì quá nhiều tri thức, đã tìm cách lánh nạn và phụng sự Đức Mẹ của thế gian, vì cho rằng ở đó sẽ đạt được sự thông thái thực sự đã từng bỏ chạy khỏi nàng. Ayesha này, nhưng các ngươi cũng đã thấy, nữ thần đã tới thăm trong giấc mơ, ra lệnh cho nàng đuổi theo những kẻ vô đạo kia, thực hiện việc trả thù họ của Đấng Tối Cao, và hứa hẹn với nàng phần thưởng nếu thành công là vượt qua cái chết trên trần thế và có được nhan sắc lộng lẫy chưa bao giờ nhìn thấy ở phụ nữ.”
“Nàng đã đuổi theo rất xa; nàng đợi họ ở nơi họ đang lang thang. Được chỉ dẫn bởi Noot, một người thông thái, người được chỉ định từ đầu để phụng sự nàng, và một người nữa – ngươi, O Holly, chính là người này – nàng đã tìm ra tinh chất và tắm trong đó để sống lâu hơn bao Thế Hệ, Tín Ngưỡng, và Đế Chế, và tự nhủ – ‘Ta sẽ giết những kẻ tội lỗi kia. Giờ ta sẽ giết chúng, như được ra lệnh.’”
“Nhưng Ayesha đã không giết, và giờ tội lỗi của họ trở thành tội lỗi của nàng, vì nàng chưa bao giờ yêu, nhưng đã kháo khát người đàn ông này. Nàng dẫn họ tới Cung Điện Sự Sống, để ở đó khoác lên anh ta và chính nàng sự bất tử, còn cho người phụ nữ kia chết. Nhưng định mệnh không như thế, vì nữ thần đã trừng phạt. Sự sống là của Ayesha như đã hứa hẹn, nhưng trong giờ khắc đầu tiên, mù quáng vì tức giận ghen tuông khi anh ta co rúm người lui lại chỗ người phụ nữ đã chết bên cạnh trước vẻ đẹp lộng lẫy lộ ra của nàng, Ayesha đã đưa anh ta tới cái chết, than ôi! Than ôi! Còn bản thân mình bất tử.”
“Như vậy nữ thần giận dữ đã gây ra đau đớn do hành vi không giữ lời của nàng, cho vị linh mục nhanh chóng tới địa ngục, còn nữ tu sĩ Ayesha hối hận và đau khổ dài lâu, với nàng Amenartas mang dòng máu hoàng tộc, ghen tuông nhiều cay đắng hơn cả sống chết, và số phận của nỗ lực không ngừng nghỉ giành lại tình yêu nàng dám đánh cắp bất chấp ý Trời đó, là sẽ lại mất đi lần nữa.”
“Than ôi! Giờ bao thời đại đã đi qua, vào thời điểm đã định, nàng Ayesha bất tử đó trong lúc chờ đợi anh ta tái sinh, suốt từ thế kỷ này sang thế kỷ khác tưởng niệm việc mất đi anh ta, cay đắng đền tội cho tội lỗi của mình, rồi người đàn ông đó, niềm đam mê của nàng, đã trở lại. Sau đó, trong lúc mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp với nàng và anh ta, nữ thần lại một lần nữa trừng phạt, cướp đi phần thưởng đã trao cho nàng. Trước mắt người nàng yêu, chìm sâu trong xấu hổ và đau khổ tột cùng, người đẹp trở thành xấu xí, người bất tử lại dường như phải chết đi.”
“Nhưng, hỡi O Kallikrates, ta nói cho ngươi biết, nàng đã không chết. Ayesha không phải đã thề với ngươi trong Khu Hang Động Kôr kia rằng nàng sẽ trở lại đó sao? Ngay cả trong giờ phút khủng khiếp đó, sự thoải mái này vẫn hôn lên linh hồn nàng. Sau đó, Leo Vincey, cũng chính là Kallikrates, linh hồn của nàng ấy không phải đã dẫn đường cho ngươi trong giấc ngủ và đứng cùng ngươi trên đỉnh núi này, nơi có ánh sáng đèn hiệu chỉ lối cho ngươi trở về bên nàng ư? Và không phải ngươi đã tìm kiếm bao năm qua, mà không hề biết nàng cũng đồng hành với ngươi trên mỗi bước đi, bảo vệ ngươi trước mọi hiểm nguy, tới khi giờ khắc cho phép đến, ngươi sẽ chân chính trở lại bên nàng ư?”
Bà ấy dừng lại, nhìn về phía Leo, như thể đợi cậu đáp lại.
“Phần đầu của câu chuyện, ngoại trừ những gì bản văn tự trên mảnh gốm cổ nói đến, tôi không biết gì hết, thưa quí bà,” cậu nói; “phần còn lại, tôi, đúng hơn là chúng ta, đều biết đó là sự thật. Nhưng tôi muốn hỏi một câu, và cầu xin lòng thiện nguyện của người hãy trả lời nhanh và ngắn gọn. Người đã nói vào giờ khắc cho phép, tôi sẽ trở lại bên Ayesha. Thế thì Ayesha đang ở đâu? Người là Ayesha ư? Nếu vậy, tại sao giọng nói của người lại thay đổi? Tại sao người không giống trước kia nhiều lắm? Ôi! Nhân danh bất kì thần thánh nào người đang tôn thờ, hãy nói cho tôi người là Ayesha chứ?”
“Ta là Ayesha” bà ấy long trọng trả lời, “Ayesha thực sự mà ngươi đã tự cam kết ở bên người đó vĩnh viễn.”
“Bà ta nói dối, bà ta nói dối,” Atene phá vỡ bầu không khí. “Ta nói cho chàng biết, chồng của ta – vì chính miệng bà ta tuyên bố chàng là của ta – người phụ nữ kia nói rằng bà ta đã chia tay với chàng lúc còn trẻ đẹp, không quá hai mươi năm trước, đó không phải vị nữ tu sĩ già nua này, ít ra một thế kỷ qua, bà ta vẫn cai trị trong các điện thờ của Hes. Hãy để bà ta chối bỏ điều đó nếu bà ta có thể làm được.”
“Oros,” Đức Mẹ nói, “ngươi hãy kể câu chuyện về cái chết của nữ tu sĩ kia, người mà Khania đang nói đến.”
Linh mục cúi đầu, bằng giọng bình tĩnh thường lệ, như thể ông đang kể lại sự kiện thường nhật nào đó, nói một cách máy móc, theo cách không đáng tin với tôi – “Mười tám năm trước, vào đêm thứ tư, tháng đầu tiên của mùa đông năm 2333 tính từ thời điểm sáng lập nghi thức thờ phụng Hes trên Ngọn Núi này, nữ tu sĩ mà Khania Atene nói tới, đã chết vì tuổi già trước sự chứng kiến của ta sau 108 năm cầm quyền. Ba giờ sau, chúng ta nâng bà khỏi ngai vàng nơi bà đã chết, chuẩn bị mai táng xác bà trong ngọn lửa, theo phong tục cổ xưa. Than ôi! Một điều kì điệu, bà ấy đã sống lại, chính là bà ấy, nhưng rất khác.”
“Cho rằng việc này là một trò ma thuật xấu xa, các Nam Tu Sĩ và Nữ Tu Sĩ của Học Viện đã chối bỏ bà ấy, buộc bà rời khỏi ngai vàng. Lúc đó Ngọn Núi bùng lên sáng rực và giáng sấm sét xuống, ánh sáng từ những cây cột lửa tắt ngúm, vẻ khiếp sợ vô hạn rơi xuống linh hồn con người. Sau đó từ bóng tối sâu thẳm trên bàn thờ, nơi đặt bức tượng Đức Mẹ của Con Người, giọng nói của nữ thần sống động vang ra – ‘Hãy chấp nhận nàng, người ta lập ra để cai trị các ngươi, như thế các phán xét và mục đích của ta mới có thể được hoàn thành.’”
“Giọng Nói ngừng lại, các bó đuốc bùng cháy trở lại, và chúng ta quì gối trước Hesea mới, gọi bà là Đức Mẹ. Đó là câu chuyện hàng trăm người có thể làm chứng.”
“Ngươi nghe thấy chưa, Atene,” Hesea nói. “Ngươi vẫn còn nghi ngờ?”
“Đúng,” Khania trả lời, “vì ta cho rằng Oros cũng nói dối, hoặc nếu không, hẳn là ông ta đang mơ, không chừng giọng nói ông ta nghe thấy chính là của người. Giờ nếu người là người phụ nữ bất tử này, Ayesha, hãy chứng minh điều đó với hai người đàn ông đã biết người trong quá khứ. Hãy tháo lớp vải quấn bảo vệ nhan sắc đáng ghen tị của người ra. Hãy để thân thể thần thánh, vẻ đẹp không sánh nổi của người tỏa sáng làm lóa mắt chúng ta. Chắc chắn người yêu của người sẽ không quên được vẻ quyến rũ đến nhường ấy; chắc chắn anh ta sẽ nhận ra người, quì gối và nói ‘Đây là Người Phụ Nữ Bất Tử của ta, không còn phụ nữ nào khác.’”
“Sau đó, không cần phải chờ đến sau đó, ta sẽ tin người chính là những gì người đã tuyên bố, một linh hồn xấu xa, mua sự sống bất tử bằng việc giết người và sử dụng nhan sắc ma quỉ của mình để làm say mê linh hồn con người.”
Giờ Hesea trên ngai vàng dường như rất bối rối, vì bà ấy lắc lư người qua lại, và siết chặt bàn tay quấn vải trắng.
“Kallikrates,” bà ấy nói trong tiếng rên rỉ, “đó là ý nguyện của ngươi chứ? Vì nếu thế, ta phải tuân theo. Nhưng ta xin ngươi đừng muốn làm thế, vì thời khắc chưa tới; lời hứa không thể phá vỡ vẫn chưa được thực hiện. Ta đã phần nào thay đổi, Kallikrates, vì ta đã hôn lên trán và gọi tên ngươi bằng tên ta, ở Khu Hang Động Kôr.”
Leo nhìn quanh đầy tuyệt vọng, rồi mắt cậu rơi trên khuôn mặt mang vẻ nhạo báng của Atene giờ đang than khóc – “Hãy ra lệnh để bà ta tháo che mạng đi chàng ơi. Ta thề với chàng, ta sẽ không ghen tị nữa.”
Trước vẻ chế giễu đó, lòng cậu bùng lên ngọn lửa.
“Phải,” cậu nói, “tôi sẽ ra lệnh cho bà ấy hãy tháo che mạng, tôi sẽ biết dù tốt hay xấu, chứ không phải chết vì hồi hộp thế này. Dù thay đổi thế nào, nếu bà ấy chính là Ayesha, tôi sẽ biết ngay, nếu bà ấy là Ayesha, tôi sẽ yêu bà ấy.”
“Những lời thật hùng hồn, Kallikrates,” Hesea trả lời; “nhưng từ tận đáy lòng mình, ta cảm ơn ngươi vì những lời đó: những lời ngọt ngào đầy tin tưởng và trung thành với người không biết gì. Giờ hãy đón nhận sự thật, vì ta giữ lại cũng vô ích với ngươi. Khi ta lộ diện, ta ra lệnh ngươi phải lựa chọn lần cuối trên đời giữa người phụ nữ kia, đối thủ ngay từ ban đầu của ta, và Ayesha này, người mà ngươi đã nguyện thề. Ngươi có thể từ chối ta nếu muốn, ngươi sẽ không bị làm sao hết, nhưng xin hãy ban phước lành, vì con người luôn tính toán giữa quyền lực, của cải và tình yêu. Chỉ ngươi mới xé được hồi ức của ta khỏi trái tim ngươi, vì thế ta sẽ để ngươi theo đuổi định mệnh một mình, tới khi mục đích những hành động và nỗi đau khổ của ngươi đã sáng tỏ.”
“Chú ý. Không thử thách rõ ràng nào lại lừa gạt ngươi. Chú ý. Ta không hứa hẹn gì với ngươi ngoại trừ tình yêu mà phụ nữ chưa bao giờ cho đàn ông được, tình yêu mà không chừng – ta không biết – hẳn phải luôn không được thỏa mãn trên trần thế.”
Rồi bà ấy quay sang tôi và nói:
“Ôi! Ngươi, Holly, người bạn thực sự của ta, người bảo vệ từ xa xưa, luôn kề bên chàng - người ta yêu nhất, tinh thần trong sáng và tinh khiết của ngươi được ban cùng trí tuệ thông thái đã bị chúng ta – những đứa trẻ được vòng tay ngươi bảo vệ - từ chối. Ngươi hãy khuyên chàng, Holly của ta, những lời khuyên đã được ban cho ngươi, và ta sẽ tuân theo lời ngươi và chàng, dù bất kỳ điều gì xảy ra, linh hồn ta sẽ luôn ban phước cho ngươi. Phải, nếu chàng từ bỏ ta, thì trên Vùng Đất bên ngoài nơi này, trên Vì Sao được chỉ định, tất cả đam mê trần thế sẽ phai nhạt, chúng ta sẽ vĩnh viễn cùng nhau sống trong tình bạn vinh quang, chỉ ngươi và ta.”
“Vì ngươi đã không từ chối; khối thép của ngươi được tôi luyện trong lò của sự thật thuần túy và quyền năng, nên sẽ không mất bình tĩnh trước những cám dỗ nhỏ bé và trở thành xiềng xích rỉ sét trói buộc ngươi vào lòng người phụ nữ khác – cho đến khi tai ương xảy đến với cô ta và ngươi.”
“Ayesha, tôi xin cảm ơn vì những lời của người,” Tôi trả lời đơn giản, “Vì những lời đó và lời hứa của người, tôi, người bạn khốn khổ của người – vì tôi chưa bao giờ nghĩ gì hơn thế - sẽ trả giá gấp nghìn lần bằng đau đớn. Tôi cũng nói thêm, về phần mình, tôi biết người là Bà Ấy mà chúng tôi đã đánh mất, vì dù đôi môi nói gì đi nữa, thì những suy nghĩ và lời nói kia là của Ayesha và chỉ của bà ấy mà thôi.”
Tôi nói như vậy, không biết phải nói thêm gì nữa, vì tôi rất vui vẻ, bình tĩnh và hài lòng khôn tả cứ thế yếu ớt phá vỡ trái tim tôi. Vì giờ tôi biết mình cũng là người thân với Ayesha, giống như tôi luôn luôn là người thân với Leo; tình cảm gần gũi nhất của bạn bè, nhờ đó bà ấy sẽ không bao giờ bị chia lìa. Tôi còn mong gì hơn nữa chứ?
Chúng tôi bình tĩnh trở lại, nói chuyện cùng nhau, trong khi mọi người im lặng nhìn chúng tôi. Chúng tôi nói gì tôi không còn nhớ rõ nữa, nhưng cuối cùng, theo như Hesea bảo, Leo đã yêu cầu tôi phán xử và lựa chọn. Một mệnh lệnh rõ ràng đi vào đầu tôi, trong chính ý thức của tôi hay nơi nào khác, ai biết được? Đó là mệnh lệnh bảo tôi ra lệnh cho bà ấy lộ diện, để số phận tuyên bố mục đích của nó.
“Quyết định đi,” Leo nói, “Cháu không thể chịu đựng hơn nữa. Như người phụ nữ kia, dù bà ấy là ai đi nữa, dù chuyện gì xảy ra đi nữa, cháu sẽ không kết tội bác, bác Horace.”
“Tốt” tôi đáp, “bác đã quyết định,” và bước lên phía trước, tôi nói: “Chúng tôi đã tranh luận, thưa Hes, và đó là ý nguyện của chúng tôi, những người muốn biết sự thật và phần còn lại, người nên tháo mạng che mặt và lộ diện trước chúng tôi, ở đây và bây giờ.”
“Ta đã nghe thấy và sẽ làm theo,” Nữ Tu Sĩ trả lời, giọng nói như người chết, “chỉ có điều, ta tha thiết mong hai ngươi, thật đáng thương cho ta, hãy tha thứ cho ta, đừng chế nhạo nữa; đừng bỏ thêm những hòn than căm ghét và khinh miệt của các ngươi vào đống lửa của một linh hồn dưới địa ngục, vì ta có là bất kì thứ gì, cũng đều vì lợi ích của ngươi, Kallikrates. Nhưng ta cũng khát khao tri thức; vì dù ta thông thái, dù ta nắm nhiều quyền năng, vẫn còn một điều ta cần phải học – làm sao xứng đáng để yêu một người, nếu thực sự chỉ sống trong kinh hoàng nơi nấm mồ?”
Rồi chậm rãi đứng dậy, Hesea bước đi, đúng hơn là lảo đảo bước tới không gian thông thoáng không mái che phía trước căn phòng đá, đứng gần bờ vực rực lửa bên dưới.
“Tới đây, Papave, tháo những tấm mạng che này ra,” bà ấy kêu lên bằng giọng the thé, mỏng manh.
Papave tiến tới, vẻ kinh ngạc hiện trên gương mặt xinh đẹp của cô ấy khi bắt đầu nhiệm vụ. Cô ấy không phải là một phụ nữ cao lớn, nhưng khi cô cúi người trước bà ấy, tôi thấy cô dường như còn cao hơn nữ chủ nhân của mình, Hesea.
Những mạng che bên ngoài đã rơi xuống. Giờ trước mặt chúng tôi, thân ảnh như xác ướp đứng đó, tầm vóc không đủ lớn, chính là sinh vật kỳ lạ đã gặp chúng tôi ở Cung Điện Xương Người. Như vậy có lẽ người dẫn đường thần bí của chúng tôi và vị nữ tu sĩ bề trên Hes là cùng một người.
Nhìn kìa! Từng lớp từng lớp vải bao bọc lấy bà ấy. Bao giờ mới kết thúc? Thân hình đó nhỏ bé đến mức nào? Giờ bà ấy đã rất thấp, thấp một cách không bình thường đối với một phụ nữ trưởng thành, ôi! Tôi phát ốm mất thôi. Những dải băng cuối cùng tự rơi ra như vỏ bào trên cây gỗ; hai bàn tay nhăn nheo xuất hiện, nếu chúng có thể gọi là bàn tay. Rồi đến chân – tôi từng thấy xác ướp một công chúa Ai Cập cũng như vậy, và giờ trước cảnh không tưởng này, tôi lại nhớ tới chiếc quan tài nàng công chúa đó được đặt tên là “Người Đẹp”.
Mọi thứ giờ đã biến mất, ngoại trừ một sự thay đổi và tấm mạng che cuối cùng bên trong ở trên đầu. Hes vẫy tay với nữ tu sĩ Papave, đang sắp ngã xuống đất ngất xỉu, cô ấy nằm đó, lấy tay che mắt. Rồi thốt lên gì đó như tiếng thét, bà ấy nắm chặt tấm mạng trong những ngón tay mỏng manh của mình, xé nó đi, và bằng một cử chỉ tuyệt vọng, quay lại đối mặt với chúng tôi.
Ôi! Bà ấy là – không, tôi sẽ không miêu tả bà ấy. Tôi đã từng biết bà ấy, vì tôi đã nhìn thấy bà ấy lần cuối trước Ngọn Lửa của Sự Sống, thật ly kì, dù mang mặt nạ tuổi tác khôn tả, dù choàng chiếc áo phân rã cuối cùng của nhân loại, vẫn ánh lên điểm tương đồng với Ayesha lộng lẫy siêu nhiên: hình dạng gương mặt, khí chất kiêu hãnh đầy thách thức từng nâng bà ấy lên – tôi không biết gì nữa.
Đúng, bà ấy đứng đó, ánh sáng khốc liệt và ngọn lửa tàn nhẫn đánh vào bà ấy, lộ ra mọi sự xấu hổ.
Không khí im lặng ghê người bao trùm. Tôi thấy môi Leo trắng bệch và đầu gối cậu run rẩy; nhưng nhờ nỗ lực cậu tự trấn định lại, đứng thẳng như người chết bị treo trên dây. Tôi cũng nhìn Atene – đây là vì yêu cầu của cô ấy – cô quay mặt đi. Cô đã khao khát nhìn đối thủ của mình bị làm nhục, nhưng cảnh tượng kinh khủng làm cô sốc; những lúc thế này cảm giác của phụ nữ nói chung đã chạm đến lòng thương xót của cô. Chỉ có Simbri, tôi nghĩ, ông biết đó chính là điều mong đợi, và Oros vẫn duy trì tư thế hoàn toàn bất động; quả thật, trong sự im lặng ma quái đó, lúc sau mới nói những lời mà vì thế sau này tôi thấy yêu quí ông ấy.
“Thế nào là kẻ thấp hèn, mục nát trong nấm mồ thời gian? Thế nào là xác thịt đã hư nát?” Ông ấy nói. “Hãy nhìn từ ngọn đèn đổ nát để thấy ánh sáng vĩnh hằng bùng cháy bên trong. Hãy nhìn từ xác thịt thối rữa phủ bên ngoài để thấy tâm hồn bất diệt.”
Lòng tôi đang hoan nghênh tình cảm cao quí đó. Tôi có cùng ý nghĩ với Oros, nhưng than ôi, Lạy Chúa! Tôi cảm thấy não mình đã biến mất, tôi ước giá mà như thế, khi đó tôi sẽ không nghe thấy và nhìn thấy gì nữa.
Dáng vẻ đó có tập trung trên gương mặt xác ướp của Ayesha không? Thoạt tiên, hơi hy vọng, rồi hy vọng biến mất, chỉ còn nỗi thống khổ, nỗi thống khổ đau đớn thay vào đó.
Cần phải làm gì đó, chuyện này không thể chịu nổi. Môi tôi dính chặt lấy nhau, không thể thốt ra lời; chân tôi không muốn di chuyển.
Tôi bắt đầu tiên liệu cho hoàn cảnh. Cột lửa tuyệt vời biết bao, sóng lửa lên xuống theo chiều cao của nó. Đỉnh sóng cồn mới hùng vĩ làm sao. Có thể ấm áp nằm dưới vực đỏ bên dưới kia cùng Rassen đã khuất, nhưng than ôi! Tôi ước mình được chung giường với anh ta và kết thúc mọi thống khổ này.
Cảm ơn Thượng Đế, Atene đã cất tiếng nói. Cô ấy bước tới bên Vật Mang Đầu Trần, đứng cạnh trong niềm kiêu hãnh về nhan sắc đẹp đẽ và vẻ nữ tính hoàn hảo của cô.
“Leo Vincey, hay Kallikrates,” Atene nói, “tên nào cũng được tùy chàng; có lẽ chàng phát ốm với ta, nhưng nhớ rằng, ít ra ta khinh miệt việc chế nhạo đối thủ đang trong cảnh xấu hổ ghê gớm. Bà ấy đã kể cho chúng ta một câu chuyện điên cuồng, nhưng giờ chuyện đó thật hay giả, giả nhiều hơn thật, ta nghĩ, làm sao ta cướp đi nữ thần của kẻ sùng đạo, làm sao nữ thần đó – không chừng hiện thân qua Ayesha – lại trả thù ta vì tội nhường lại người đàn ông ta yêu. Phải, hãy để các nữ thần làm theo cách của họ đi – nếu thực sự có các nữ thần như vậy – làm theo ý muốn bất lực của họ, còn ta, một người có sinh tử, sẽ làm theo cách của ta, tới khi nanh vuốt của địa ngục quấn quanh cổ họng ta và làm sự sống cũng như ký ức của ta bị chặn lại, ta cũng là một nữ thần – hoặc một kẻ ngu ngốc.”
“Trong khi đó, chàng, người đàn ông kia, ta không xấu hổ khi nói trước tất cả những người chứng kiến ở đây, ta yêu chàng, và có lẽ - người phụ nữ hay vị nữ thần này – cũng yêu chàng, bà ấy đã nói cho chúng ta, bây giờ, bây giờ chàng phải lựa chọn giữa chúng ta một lần và mãi mãi. Bà ấy cũng bảo rằng, nếu ta đã phạm tội chống lại Isis, vị thần mà bà ấy tự tuyên bố mình là tín đồ thừa hành, thì nữ thần ấy còn phạm tội nhiều hơn. Vì nữ thần đó đã lôi hai người các ngươi ra khỏi mối tình như mơ và lòng kiêu hãnh trần tục, rồi lại cướp đi phần thưởng bất tử lẽ ra giờ là của bà ấy. Do đó, nếu ta là quỉ dữ, nữ thần đó còn xấu xa hơn, ngọn lửa cháy trong quan tài mà ngài Oros nói không tỏa sáng tinh khiết và sáng lạn đến vậy đâu.”
“Chàng hãy chọn đi, Leo Vincey, hãy để chuyện kết thúc ở đây. Ta không khoe khoang nữa; chàng biết ta đã thế nào và cho rằng ta là người như vậy. Nhưng ta có thể cho chàng tình yêu và hạnh phúc, và có lẽ, cả những đứa con, cùng với cung điện và quyền lực. Những gì mụ phù thủy kia có thể cho chàng, hẳn chàng đoán được. Những câu chuyện của quá khứ, những hình ảnh trên lửa, những câu châm ngôn thông thái và những lời đường mật, sau khi chàng chết một lần nữa, có lẽ niềm vui hứa hẹn sẽ tới khi vị nữ thần kinh khủng mà bà ta phụng sự kia nguôi giận. Ta đã nói rồi đấy. Ta chỉ nói thêm một lời:”
“Hỡi O, dù người là ai, nếu câu chuyện của Hesea là thật, ta đã từng từ bỏ địa vị hoàng tộc của mình và dám mạo hiểm tới vùng biển không vượt qua nổi; Hỡi O hàng ngàn năm qua, ta từng muốn che chở thể xác yếu đuối của mình bằng những phép thuật phù thủy lạnh lẽo tự chế; Hỡi O, chỉ một thời gian ngắn trước đây, ta đã liều mạng cứu chàng thoát chết bên con sông kia, hãy chọn đi, chọn đi!”
Toàn bộ bài diễn văn này, thật ôn hòa nhưng cũng thật độc ác, thật hợp lý nhưng cũng thật vô lý, vì vẻ bề ngoài hào nhoáng và những thiếu sót của nó, Ayesha qui chung lại dường như lắng nghe một cách say mê ghê gớm. Nhưng bà không trả lời, không một lời nào, thậm chí không phát ra một dấu hiệu nào; bà ấy như thể khinh bỉ việc biện hộ cho phần của mình.
Tôi nhìn gương mặt tái mét của Leo. Cậu nhìn về phía Atene, có lẽ buồn rầu trước lòng khao khát bùng cháy trong đôi mắt xinh đẹp của cô ấy, rồi đột ngột thẳng người, lắc đầu và thở dài. Màu sắc rạng rỡ trên lông mày cậu, đôi mắt cậu gần như ánh lên hạnh phúc.
“Cuối cùng,” cậu nói to lên, “tôi phải làm không phải với quá khứ không thể biết được hay tương lai huyền bí, mà với những gì trong chính kiếp này của tôi. Ayesha đã chờ đợi tôi hai nghìn năm; Atene đã cưới người đàn ông nàng căm ghét vì quyền lực, rồi đầu độc anh ta, không chừng nàng có thể đầu độc tôi khi tôi lấy nàng. Tôi không biết mình đã thề nguyền gì với Amenartas, nếu có một phụ nữ như vậy từng sống. Tôi chỉ nhớ những lời tôi đã thề với Ayesha. Nếu giờ tôi co rúm người lại trước nàng, thì kiếp này của tôi chỉ là một sự dối trá và lòng tin của tôi thật giả tạo; tình yêu sẽ không chịu nổi cú va chạm của tuổi tác và không bao giờ sống sót trong nấm mồ.”
“Không, Ayesha là ai tôi cũng sẽ giữ đúng như thế, nàng sẽ là những gì đúng như niềm tin và hy vọng. Ít ra tình yêu là bất tử và nếu thế, tại sao lại để nó cô đơn gặm nhấm ký ức tới chết, hãy giải phóng cho linh hồn.”
Rồi bước về nơi hình bóng ghê sợ, bị teo tóp đang đứng, Leo quì xuống trước nó và hôn lên trán bà ấy.
Đúng, cậu đã hôn lên sự kinh hoàng run rẩy của cái đầu nhăn nheo kia, tôi nghĩ đó là một trong những hành động tuyệt vời nhất, can đảm nhất mà cậu từng làm.
“Chàng đã lựa chọn,” Atene nói bằng giọng lạnh lẽo, “và để ta nói cho chàng biết, Leo Vincey, cách lựa chọn của chàng làm ta khóc thương cho mất mát của mình nhiều hơn. Giờ hãy giữ lấy cô dâu của chàng và để ta đi.”
Nhưng Ayesha vẫn không nói lời nào và không đưa ra dấu hiệu nào, hiện tại bà ấy ngồi sụp trên đầu gối xương xẩu của mình và bắt đầu cầu nguyện lớn tiếng. Đây là những lời cầu nguyện của bà, theo như tôi nghe thấy, dù Quyền Năng cụ thể được nói đến không dễ xác định, giống như tôi không bao giờ biết được bà ấy tôn thờ ai hay thứ gì trong lòng – “Hỡi O, Mục Sư của Ý Chí toàn năng, thanh gươm sắc bén trên tay Tử Thần, Luật Lệ quen thuộc mang tên Mẹ Tự Nhiên; ngài đã mang vương miện với tư cách thần Isis của người Ai Cập, nhưng cũng là nữ thần của mọi vùng miền và triều đại; ngài dẫn dắt đàn ông đến với thiếu nữ, đặt trẻ em vào lòng mẹ, mang cát bụi của chúng ta trở về với cát bụi quen thuộc của chính nó, đưa sự sống tới cái chết, và trong bóng tối của cái chết lại thở ra ánh sáng của sự sống; ngài làm thế gian phong phú sinh sôi, mỉm cười là Mùa Xuân, cười to lên là sóng biếc, nghỉ ngơi ban trưa là Mùa Hạ say nồng, ngủ là đêm Đông, xin ngài hãy lắng nghe lời cầu khẩn của đứa con được lựa chọn và kẻ tôi tớ trung thành của ngài:”
“Từ xa xưa ngài đã ban cho con sức mạnh với những ngày tháng bất tử, nhan sắc hơn tất cả các cô con gái của Vì Sao. Nhưng con đã phạm tội khiến ngài đau buồn, con đã trả giá cho tội lỗi của mình bằng hàng thế kỷ bất tận trong cô đơn, bằng sự thấp hèn khiến con ghê tởm trước mặt người con yêu, vì vương vị quyền năng hoàn hảo đặt lên trán con, vương miện của sự nhạo báng không che đậy. Nhưng trong hơi thở của ngài, tinh chất xoay chuyển mang cho con ánh sáng, mang cho con bóng tối, ngài đã thề rằng, con – kẻ không thể chết – sẽ một lần nữa nhổ bông hoa nhan sắc bất tử đã mất kia khỏi vũng bùn xấu xa hôi hám này.”
“Vì vậy, Đức Mẹ thương xót mang con đến, để con cầu nguyện với ngài. Ôi, hãy để tình yêu đích thực của chàng cứu chuộc cho tội lỗi của con; nếu không thể, hãy ban cho con cái chết, đây là lời cầu xin cuối cùng và thiêng liêng nhất của con!”

Tác phẩm gốc: Ayesha - Return of SHE (H.R. Haggard)
           Dịch bởi: Cheryl Pham

Chuẩn bị cho một khóa thiền Vipassana 10 ngày như thế nào?

Vì liên tục có nhiều bạn hỏi về các khóa thiền Vipassana mà mình thi thoảng tham gia, để không phải giải thích lại nhiều lần, mình viết các ...