Sống trong cô đơn quá lâu sẽ không thích đám đông và giao tiếp.
Quãng đời phẳng lặng và yên bình quá dài khiến người ta lười biếng, ỉ lại, và ỳ trệ trí não cũng như vận động. Khả năng phản ứng trước đổi thay hay biến cố sẽ rất hạn chế.
Đôi lúc mệt mỏi vì một vài thứ rất thân thuộc, nhưng quá vô tâm. Một chút cảm giác mất mát, cô quạnh.
Đôi khi thấy cần thiết phải kiếm tìm, cần thiết phải bị giục giã, nhưng có lẽ đúng là ỳ trệ quá rồi, tay chân và tâm can lóng ngóng và tự ti.
Sự thay đổi đến từ đâu, và như thế nào?
Thay đổi từ những thứ nhỏ nhất có giúp cảm giác thành tựu hơn chút nào không?
Sống chơi vơi như thế, ngột ngạt lắm. Đau lòng cho một kiếp người.
Dù vẫn tự ảo tưởng huyễn hoặc một chút về bản thân để có cảm giác tồn tại.
Nội tại cũng mờ mịt.
Phải AQ một chút để có động lực sống tiếp chứ.
30, mà sao cuộc đời như đã tàn úa, lụi hết về nơi nao.
Thứ Bảy, 23 tháng 11, 2013
Thứ Tư, 6 tháng 11, 2013
...
Bạn sẽ trở thành người mà bạn hay nghĩ đến nhất.
Hài à, a di đà phật. Con phải thay đổi suy nghĩ về bản thân mới được.
Yêu bản thân mình đi nào. Phải tự hào về mình mới được chứ.
Hi vọng suy nghĩ sẽ tạo ra ý tưởng. Ý tưởng phát sinh hành động. Hành động hình thành thói quen. Thói quen tạo ra tính cách. Tính cách tạo nên số phận.
Nhưng số phận mình vẫn mãi cô độc mỏi mệt đấy thôi.
Ôi trời, suy nghĩ của tôi. Đáng thương đến tuyệt vọng.
Hài à, a di đà phật. Con phải thay đổi suy nghĩ về bản thân mới được.
Yêu bản thân mình đi nào. Phải tự hào về mình mới được chứ.
Hi vọng suy nghĩ sẽ tạo ra ý tưởng. Ý tưởng phát sinh hành động. Hành động hình thành thói quen. Thói quen tạo ra tính cách. Tính cách tạo nên số phận.
Nhưng số phận mình vẫn mãi cô độc mỏi mệt đấy thôi.
Ôi trời, suy nghĩ của tôi. Đáng thương đến tuyệt vọng.
Đang nghĩ gì
Đôi lúc tôi nhìn nắng vàng và trời xanh rực rỡ. Tôi tự hỏi, tôi cần phải nghĩ gì.
Đôi lúc tôi nhìn ánh mắt bàng quang và xoi mói của những người tôi biết xung quanh. Tôi tự nói, bỏ qua đi, mày không còn ở tuổi 20.
Đôi lúc tôi nghe câu nói rền rĩ, chờ đợi của mẹ. Tôi tự nhủ, cố làm ra vẻ vui tươi hồn nhiên đi nào.
Đôi lúc tôi nhìn ánh mắt xa lạ và lặng lẽ của em trai. Tôi tự hiểu, ai có phận người đó thôi, từ giờ sẽ có nhiều thay đổi, em trai ạ.
Đôi lúc tôi gặp vài câu hỏi kiếm chuyện làm quà của một người bâng quơ. Tôi tự trách mình, sao phải tự ti đến thế, nhưng thực sự, tôi đã và đang rất tự ti.
Có lúc tôi tình cờ gặp bạn hay đồng nghiệp cũ, người ta cố gắng tỏ ra thật tử tế, lịch sự đến khách sáo. Tôi tự hỏi mình, tình trạng hôn nhân làm khoảng cách tôi với mọi người xa hơn, hay chính tôi chọn thế.
Rồi tôi làm việc nhưng cố gắng tạo một khoảng cách với mọi người. Tôi tự nghĩ, 30 không còn là tuổi để bạn phải cố gắng làm những việc hay tạo quan hệ với những người mình không thích.
Rồi tôi tham gia vào vài hoạt động giải trí hiếm hoi. Tôi tự im lặng.
Rồi tôi nhìn vào cuộc đời đã qua, và những giấc mơ khát khao đã chết. Tôi hiểu, tôi vô vị, nhàm chán, ấu trĩ đến đáng thương.
Rồi tôi nhìn thời gian. Tôi đắn đo tìm lối thoát.
Rồi tôi nhìn cuộc đời đầy màu sắc. Tôi thấy mình quá cô đơn.
Rồi tôi nói chuyện với bố. Con tự kỷ và tuyệt vọng rồi bố ạ.
Tôi tự nhìn vào tôi. Tôi không còn nhận ra chính mình.
Đôi lúc tôi nhìn ánh mắt bàng quang và xoi mói của những người tôi biết xung quanh. Tôi tự nói, bỏ qua đi, mày không còn ở tuổi 20.
Đôi lúc tôi nghe câu nói rền rĩ, chờ đợi của mẹ. Tôi tự nhủ, cố làm ra vẻ vui tươi hồn nhiên đi nào.
Đôi lúc tôi nhìn ánh mắt xa lạ và lặng lẽ của em trai. Tôi tự hiểu, ai có phận người đó thôi, từ giờ sẽ có nhiều thay đổi, em trai ạ.
Đôi lúc tôi gặp vài câu hỏi kiếm chuyện làm quà của một người bâng quơ. Tôi tự trách mình, sao phải tự ti đến thế, nhưng thực sự, tôi đã và đang rất tự ti.
Có lúc tôi tình cờ gặp bạn hay đồng nghiệp cũ, người ta cố gắng tỏ ra thật tử tế, lịch sự đến khách sáo. Tôi tự hỏi mình, tình trạng hôn nhân làm khoảng cách tôi với mọi người xa hơn, hay chính tôi chọn thế.
Rồi tôi làm việc nhưng cố gắng tạo một khoảng cách với mọi người. Tôi tự nghĩ, 30 không còn là tuổi để bạn phải cố gắng làm những việc hay tạo quan hệ với những người mình không thích.
Rồi tôi tham gia vào vài hoạt động giải trí hiếm hoi. Tôi tự im lặng.
Rồi tôi nhìn vào cuộc đời đã qua, và những giấc mơ khát khao đã chết. Tôi hiểu, tôi vô vị, nhàm chán, ấu trĩ đến đáng thương.
Rồi tôi nhìn thời gian. Tôi đắn đo tìm lối thoát.
Rồi tôi nhìn cuộc đời đầy màu sắc. Tôi thấy mình quá cô đơn.
Rồi tôi nói chuyện với bố. Con tự kỷ và tuyệt vọng rồi bố ạ.
Tôi tự nhìn vào tôi. Tôi không còn nhận ra chính mình.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)
-
Sức mạnh của việc không làm gì Ảnh gốc xuất bản trên jotform.com Con cá sấu già đang nằm nổi bên bờ sông khi một con cá sấu...
-
5. Học tăng cường (Reinforcement Learning) Thăm dò và khai thác. Qui trình ra quyết định Markov. Học theo mô hình Q, học theo qui t...
-
Những kẻ ngốc đã biến nước Mỹ thành nơi không đáng sống như thế nào? Nước Mỹ bây giờ là một Nước Nghèo, có lẽ trong dài hạn. Hôm ...