CHƯƠNG 18
Cút đi, Người phụ nữ kia!
Sau đó là một phút im lặng, trong lúc Bà ấy xuất hiện, nếu người ta đánh giá
từ nét hân hoan như thiên thần trên gương mặt bà ấy – vì đôi khi bà trông như
thiên thần – sẽ rơi vào ảo tưởng hạnh phúc. Nhưng đột nhiên, một ý tưởng mới
thu hút bà ấy, biểu cảm của bà sẽ ngược lại thực sự với thiên thần.
“Ta hầu như đã quên mất,” bà ta nói,
“người phụ nữ kia, Ustane. Cô ta là gì với Kallikrates – người đầy tớ của
chàng, hay –“ bà ấy dừng lại, giọng bà run lên.
Tôi nhún vai. “Tôi hiểu thì cô ấy đã
cưới cậu ấy theo phong tục của người Amahagger,” Tôi trả lời; “Nhưng tôi không
biết.”
Gương mặt bà ấy tối sầm lại như một
đám mây mang sấm chớp. Tuổi đời già nua như thế, Ayesha vẫn không thoát khỏi
ghen tuông.
“Thế thì đã đến lúc kết thúc,” bà ấy
nói; “cô ta phải chết, ngay bây giờ!”
“Vì tội gì?” Tôi kinh hoàng hỏi. “Cô
ấy không phạm tội gì, cũng không gây ra tội lỗi gì với người, ôi Ayesha. Cô ấy
yêu người đàn ông này, và cậu ấy đã vui lòng chấp nhận tình yêu của cô ấy: thế
thì tội lỗi của cô ấy ở đâu chứ?”
“Ôi Holly, ngươi thật sự rất ngu
ngốc,” bà ta nóng nảy trả lời. “Tội lỗi của cô ta ở đâu à? Tội lỗi của cô ta là
cô ta đã đứng giữa ta và niềm khao khát của ta. Đúng, ta biết ta có thể kéo
chàng khỏi cô ta – Holly, vì có người nào trên đời này có thể chống lại ta nếu
ta thể hiện sức mạnh chứ? Con người thành thật lâu như vậy chỉ khi vượt qua cám
dỗ. Nếu cám dỗ đủ mạnh, con người sẽ khuất phục, vì mọi người giống như sợi
dây, bị sức căng làm đứt, đam mê với đàn ông như vàng và quyền lực với phụ nữ -
càng nặng càng yếu. Hãy tin ta, nó sẽ trở nên suy yếu khi người phụ nữ chết đi
trên thiên đường mà ngươi nói, nếu chỉ có linh hồn là đẹp đẽ, chúa tể của chúng
sẽ không bao giờ quay lại nhìn chúng, và Thiên Đường của chúng sẽ trở thành Địa
Ngục. Vì nhan sắc phụ nữ có thể mua được đàn ông, nếu đủ xinh đẹp; nhưng vàng
cũng có thể mua được nhan sắc phụ nữ, nếu có đủ vàng. Thời của ta là thế, vì
vậy mà nó đã kết thúc. Thế giới là một cái chợ lớn, Holly của ta, nơi mọi thứ đều
bán cho những ai trả giá cao nhất bằng đồng tiền đam mê.”
Lời nhận xét đó thật đáng hoài nghi,
sao lại có thể thốt ra từ người phụ nữ với tuổi đời và trải nghiệm như Ayesha chứ,
nó khiến tôi bực bội, và tôi gắt gỏng trả lời, rằng trên thiên đường của chúng
tôi không có hôn nhân hay trao đổi hôn nhân.
“Đó không phải là thiên đường nữa sao,
ý ngươi là thế?” bà ta xen vào. “Thật đáng xấu hổ cho ngươi, Holly, suy nghĩ
bệnh tật như vậy về phụ nữ khốn khổ chúng ta! Kết hôn đánh dấu vạch ngăn giữa
thiên đường và địa ngục của các ngươi ư? Đủ rồi. Giờ không phải lúc tranh cãi
và thử thách trí tuệ của chúng ta. Tại sao ngươi luôn tranh chấp? Ngươi cũng là
một nhà triết học thời sau hay sao? Đối với người phụ nữ này, cô ta phải chết;
vì dù ta có thể kéo được người cô ta yêu ra khỏi cô ta, khi cô ta vẫn còn sống,
chàng có lẽ sẽ vẫn nghĩ về cô ta, điều mà ta không thể chấp nhận. Không phụ nữ
nào khác được cư ngụ trong suy nghĩ của vị Chúa Tể của ta; đế chế của ta sẽ chỉ
là của riêng ta thôi. Cô ta đã có thời làm cho cô ta vui vẻ; một giờ trong tình
yêu còn tốt hơn một thế kỷ đơn độc – giờ màn đêm sẽ nuốt cô ta.”
“Không, không,” Tôi kêu khóc, “đó là
một tội lỗi xấu xa; từ tội lỗi, không gì đến ngoài quỉ dữ. Vì lợi ích của
người, đừng làm vậy.”
“Đó là tội lỗi ư, ôi kẻ ngu ngốc này, khi
tống đi thứ đứng giữa chúng ta và ngày tàn của chúng ta sao? Thế thì cuộc đời
chúng ta là một tội lỗi lớn, Holly của ta ạ, vì ngày ngày chúng ta đều phá hủy
những gì chúng ta sống, trên đời này không gì ngoài kẻ mạnh nhất có thể trường
tồn. Kẻ yếu phải chết; trái đất dành cho kẻ mạnh, hoa trái cũng thế. Vì mỗi cây
mọc lên đều sẽ úa tàn, cây nào khỏe hơn sẽ lấy phần của chúng. Chúng ta chạy tới
thế chỗ và sức mạnh của những kẻ đã chết do thất bại và gục ngã; ôi, chúng ta
đã đoạt được thức ăn từ miệng những đứa trẻ đói khát. Đó là ý đồ của vạn vật.
Ngươi cũng nói, tội lỗi sinh ra quỉ dữ, nhưng ngươi thiếu trải nghiệm; vì ngoài
tội lỗi còn nhiều thứ thánh thiện khác, và những thứ thánh thiện cũng trở thành
quỉ dữ. Cơn giận dữ kinh hoàng của bạo chúa có thể mang lại phước lành cho hàng
nghìn người đời sau hắn, lòng yêu thương của thánh nhân có lẽ chỉ làm cho một
quốc gia thành nô lệ. Người ta làm điều này điều kia từ thiện ác trong lòng;
nhưng họ không biết ý thức đạo đức nhắc họ thế nào về kết cục; vì khi họ tranh
đấu, họ không thấy cú đấm sẽ rơi vào đâu, họ cũng không thể đếm được các sợi
không khí dệt nên mạng lưới sự kiện. Thiện và ác, yêu và ghét, đêm và ngày,
ngọt ngào và cay đắng, đàn ông và đàn bà, trời ở trên và đất ở dưới – mọi thứ
đó đều cần thiết, từng cái từng cái một, và ai biết kết cục của mỗi thứ đó đây?
Ta kể ngươi nghe, có bàn tay số phận buộc chúng lại để chịu đựng gánh nặng của
mục đích, mọi thứ tụ thành cái dây lớn nên mọi thứ đều cần thiết. Thế nên chúng
ta không thể nói điều này là xấu hay tốt, hay đêm tối là đáng ghét còn ban ngày
là đáng yêu; vì trong mắt người khác, điều xấu có thể là tốt, đêm tối có lẽ đẹp
hơn ban ngày, hay tất cả đều đẹp. Ngươi nghe rồi chứ, Holly của ta?”
Tôi cảm thấy vô vọng khi tranh luận
với người nhiều quỉ kế của tự nhiên này, nếu theo kết luận logic đó, mọi nền
tảng đạo đức mà chúng ta thấu hiểu sẽ hoàn toàn bị phá hủy. Nhưng lời bà ta
khiến tôi kinh sợ; vì đó có lẽ nào là của một người, không bị ràng buộc bởi
luật lệ của con người, cũng tuyệt đối không bị kiềm chế bởi quan niệm đạo đức
đúng sai, tuy nhiên một phần nào đó và theo lễ nghi, nó có lẽ vẫn dựa trên bức
tường vĩ đại của trách nhiệm cá nhân, thứ phân biệt loài người với loài vật,
như ý thức nói với chúng ta vậy chăng?
Nhưng tôi lo lắng sâu sắc cho Ustane,
người tôi yêu thích và tôn trọng, số phận thảm khốc làm cô ấy lu mờ và rơi vào
tay đối thủ mạnh mẽ. Vì thế tôi cầu cứu một lần nữa.
“Ayesha,” Tôi nói, “đối với tôi, người
quá khôn ngoan; nhưng bản thân người từng nói với tôi rằng mỗi người nên là
luật lệ cho chính mình, nghe theo lời dạy của trái tim mình. Trái tim người
không thương xót cô ấy – kẻ đã bị người chiếm chỗ sao? Hãy nghĩ mà xem – như
người đã nói – dù với tôi mọi thứ thật không thể tin được – cậu ấy, chàng trai
người khao khát, đã trở lại với người sau nhiều niên đại, nhưng giờ người đã có
cậu ấy, như người nói, người đã lôi cậu ấy khỏi quai hàm thần chết. Người sẽ
chào đón sự trở về của cậu ấy bằng cách giết cô gái đã yêu cậu ấy, cô gái mà
không chừng cậu ấy cũng yêu – cô gái ít ra đã cứu mạng cậu ấy khi mũi giáo đám nô
lệ của người có thể làm câu chuyện tới hồi kết ư? Người cũng nói, trước đây
người đã làm sai trầm trọng với người đàn ông này, người đã giết chết cậu ấy
bằng bàn tay của chính mình vì Amenartas người Ai Cập – người cậu ấy yêu.”
“Làm sao ngươi biết được điều đó,
người lạ? Làm sao ngươi biết cái tên đó? Ta không nói nó cho ngươi mà,” bà ấy
ngắt lời bằng tiếng kêu khóc, tóm lấy tay tôi.
“Không chừng tôi mơ thấy nó,” Tôi trả
lời; “Những giấc mơ lạ lùng bay lơ lửng về khu hang động Kôr này. Dường như mơ,
thực ra có bóng dáng của sự thật. Chuyện gì đến với người sau tội lỗi điên
cuồng đó? – hai nghìn năm chờ đợi, không phải sao? Giờ người lại muốn lặp lại
lịch sử ư? Hãy nói những gì người muốn, tôi sẽ bảo người rằng quỉ dữ sẽ đến từ
đó; vì với cậu ấy, cuối cùng, thiện cũng sinh ra thiện, ác ra ác, dù sau này ác
cũng có thể thành thiện. Hành vi phạm tội đều xuất phát từ nhu cầu; nhưng thật
khốn khổ cho cậu ấy, hành vi phạm tội lại tới từ cậu ấy. Đấng Cứu Thế mà tôi đã
nói với người, đã nói thế, và thực sự đã nói thế. Nếu người giết người phụ nữ
vô tội kia, tôi phải nói với người rằng, người sẽ bị nguyền rủa, không có hoa
trái nào thu được từ cái cây tình yêu xa xưa của người. Người còn nghĩ gì nữa?
Người đàn ông này sẽ lôi người ra khỏi bàn tay đẫm máu vì giết cô gái đã yêu và
chăm sóc cậu ấy bằng cách nào đây?”
“Như ta đã trả lời ngươi.” Bà ấy đáp. “Có phải ta giết ngươi và cô
ta, chàng sẽ yêu ta không, Holly, vì chàng không thể tự cứu mình khỏi điều đó
nữa, còn ngươi lại có thể cứu bản thân khỏi cái chết, nếu tình cờ ta giết
ngươi, Holly. Sự thật có lẽ đúng như ngươi nói; vì dù sao nó từng hiện diện
trong tâm trí ta. Nếu có thể, ta sẽ tha cho người phụ nữ này; vì ta không nói
với ngươi ta không tàn ác, mà chỉ vì lợi ích của sự tàn ác thôi sao? Ta không
thích thấy đau khổ hay gây ra đau khổ. Hãy để cô ta tới trước mặt ta – nhanh
lên, trước khi tâm trạng ta thay đổi,” bà ấy vội che mặt bằng tấm vải mỏng như
sương.
Hài lòng với thành công ở mức độ này,
tôi ra lối đi và gọi Ustane, tôi bắt gặp cách xa vài thước màu áo trắng, xếp
lộn xộn một trong những cây đèn đất nung đặt cách một đoạn dọc theo đường hầm.
Cô ấy đứng lên, chạy về phía tôi.
“Chàng đã chết ư? Ôi, đừng nói chàng
đã chết,” cô ấy khóc, ngẩng gương mặt cao quí lên, đã nhuốm đầy nước mắt, nhìn
về tôi với vẻ thỉnh cầu vô hạn đâm thẳng vào tim tôi.
“Không, cậu ấy sống rồi,” Tôi trả lời.
“Bà ấy đã cứu cậu ấy. Vào đi.”
Cô ấy thở dài, bước vào, bò bằng tay
và đầu gối, theo phong tục của người Amahagger, trước sự hiện diện của Bà ấy đáng sợ.
“Đứng lên,” Ayesha nói bằng giọng lạnh
lẽo nhất, “và tới đây.”
Ustane tuân theo, đứng trước bà ấy với
cái đầu cúi xuống.
Rồi một khoảng lặng, Ayesha phá vỡ nó.
“Người đàn ông này là ai?” bà ta nói,
chỉ vào thân thể đang ngủ của Leo.
“Người đàn ông này là chồng ta,” cô ấy
thấp giọng trả lời.
“Ai cho hắn ta làm chồng ngươi?”
“Ta lấy chàng theo phong tục của đất
nước ta, thưa Bà.”
“Ngươi đã làm một việc xấu khi lấy
người này, hỡi người phụ nữ kia, đó là một người lạ. Hắn không phải đàn ông
trong tộc người của ngươi, tập quán đã thiếu sót. Nghe đây: không chừng ngươi
đã làm việc này một cách thiếu hiểu biết, do đó, người phụ nữ kia, ta tha thứ
cho ngươi, nếu không ngươi đã chết. Nghe nữa đây. Hãy trở về nơi của ngươi,
không bao giờ được nói hay dán mắt vào người này lần nữa. Hắn không phải dành
cho ngươi. Nghe lần thứ ba đây. Nếu ngươi vi phạm luật của ta, ngươi phải chết.
Đi.”
Nhưng Ustane không di chuyển.
“Cút đi, người phụ nữ kia!”
Rồi bà ấy nhìn lên, tôi thấy gương mặt
bà ấy bị nỗi tức giận xé ra.
“Không, thưa Bà. Ta sẽ không đi,” cô ấy nghẹn ngào đáp: “Người đó là chồng ta,
và ta yêu chàng – ta yêu chàng, và ta sẽ không rời bỏ chàng. Bà có quyền gì ra
lệnh cho ta bỏ chồng?”
Tôi thấy thân hình Ayesha run rẩy một
chút, chợt rùng mình vì lo sợ điều tồi tệ nhất.
“Thật đáng thương,” Tôi nói bằng tiếng
Latin; “Tự Nhiên đã vận hành như thế.”
“Ta mới đáng thương,” Bà ta trả lời
lạnh lẽo bằng ngôn ngữ đó; “Nếu ta không đáng thương thì cô ta đã chết ngay lúc
này rồi.” Sau đó bà ta nói với Ustane: “Người phụ nữ kia, Ta nói cho ngươi, cút
đi trước khi ta phá hủy ngươi!”
“Ta sẽ không đi! Chàng là của ta – của
ta!” Cô ấy kêu khóc trong đau đớn. “Ta đã lấy chàng và ta đã cứu mạng chàng!
Thế thì hãy phá hủy ta đi nếu ngươi có sức mạnh! Ta sẽ không trao chồng ta cho
ngươi – không bao giờ - không bao giờ!”
Ayesha chuyển động nhanh đến mức tôi
gần như không theo kịp, hình như tôi thấy bà ta đánh nhẹ vào đầu cô gái khốn
khổ bằng tay. Tôi nhìn Ustane, lảo đảo trở lại trong kinh hoàng, trên tóc cô,
ngay trên những lọn tóc màu đồng đó, có ba dấu ngón tay trắng như tuyết. Còn
chính cô ấy, lúc bà ta đặt tay lên đầu mình, cô đã choáng váng.
“Lạy Chúa!” Tôi nói, hoàn toàn kinh
ngạc trước biểu hiện sức mạnh ghê sợ này; nhưng Bà ấy chỉ cười khẽ.
“Ngươi nghĩ xem, kẻ ngu xuẩn khốn khổ
khờ khạo này,” bà ta nói với người phụ nữ đang hoang mang, “Ta không có sức
mạnh để giết người. Đứng đó, chiếc gương sẽ nói điều này,” bà ta chỉ vào chiếc
gương cạo râu tròn của Leo được Job sắp xếp cùng những thứ khác đặt trên chiếc
vali của cậu ấy; “Hãy đưa nó cho người phụ nữ này, Holly của ta, hãy để cô ta
xem những gì nằm trên đầu cô ta, và ta có sức mạnh để giết cô ta hay không.”
Tôi nhặt chiếc gương, cầm nó tới trước
mắt Ustane. Cô ấy nhìn chằm chằm, rồi cảm nhận mái tóc mình, lại nhìn chằm chằm
lại, sau đó trôi dần xuống mặt đất với một loạt tiếng nấc.
“Giờ ngươi sẽ đi hay ta phải đánh lần
nữa?” Ayesha chế nhạo hỏi. “Nhìn đi, ta đã đặt dấu ấn lên ngươi nên ta sẽ biết
mọi điều về ngươi cho đến khi tóc ngươi trắng xóa như thế. Nếu ta thấy mặt
ngươi lần nữa, chắc chắn xương của ngươi cũng sẽ sớm còn trắng hơn dấu ấn trên
tóc ngươi kia.”
Hoàn toàn kinh sợ và sụp đổ, thân ảnh
khốn khổ đứng dậy, mang biểu hiện khủng khiếp, bò ra khỏi phòng, khóc thảm
thiết.
“Đừng nhìn ghê sợ thế, Holly của ta,”
Ayesha nói, khi cô ấy đã đi rồi. “Ta đã nói với ngươi ta không dùng phép thuật
– không có gì như thế cả. Đó chỉ là một sức mạnh ngươi không thấu hiểu. Ta đã
đánh dấu cô ta để gieo sự khủng hoảng vào tim cô ta, nếu không ta đã giết cô ta
rồi. Giờ ta sẽ ra lệnh cho những đầy tớ của ta mang Chúa Tể của lòng ta,
Kallikrates, tới căn phòng gần chỗ ta, ta sẽ chăm sóc chàng, và sẵn sàng chào
đón khi chàng tỉnh dậy; ngươi cũng đến đó đi, Holly của ta, và cả người đàn ông
da trắng, người đầy tớ của các ngươi nữa. Nhưng một điều cần nhớ vì an nguy của
ngươi. Ngươi không được nói gì với Kallikrates về việc người phụ nữ kia đã ra
đi thế nào, càng ít càng tốt. Giờ ta cảnh báo trước cho ngươi đó!” Rồi bà ấy
lướt đi để ra lệnh, bỏ tôi lại xấu hổ hơn bao giờ hết. Thực vậy, tôi quá hoang
mang, bị xâu xé bởi vô vàn cảm xúc khác nhau, tôi bắt đầu cho rằng tôi sẽ điên
mất. Tuy vậy thật may mắn, tôi có chút thời gian để ngẫm nghĩ, vì hiện giờ
những người câm tới mang Leo đang say ngủ và đồ đạc của chúng tôi qua động
trung tâm, một lúc đã nhộn nhịp. Những căn phòng mới của chúng tôi nằm ngay
phía sau chỗ chúng tôi từng gọi là phòng ngủ của Ayesha – không gian che rèm
nơi lần đầu tiên tôi nhìn thấy bà ấy. Nơi bà ấy ngủ thì tôi không biết, nhưng
là chỗ nào đó gần đây.
Đêm đó tôi sang phòng Leo, nhưng cậu
ấy vẫn ngủ như chết, chưa một lần động đậy. Tôi cũng ngủ khá tốt, thực ra tôi
cần làm vậy, nhưng giấc ngủ của tôi ngập tràn ác mộng ghê sợ và những điều kì
lạ. Nhưng chủ yếu tôi bị ám ảnh bởi phép ma ghê sợ mà Ayesha tạo ra các dấu
ngón tay trên tóc đối thủ. Có gì đó rất kinh khủng về chuyển động nhanh chóng
như rắn của bà ấy và cách tẩy trắng tức thời tạo ra ba vạch khiến Ustane vô
cùng sợ hãi, tôi ngờ rằng chúng đã làm tôi ấn tượng sâu sắc. Tới hôm nay tôi
vẫn thường mơ về cảnh khủng khiếp đó, thấy người phụ nữ đang khóc than, bị tước
đoạt mất người yêu, bị đánh dấu như Cain, nhìn người yêu lần cuối, rồi bò ra
khỏi nơi hiện diện của Nữ Hoàng đáng sợ đó.
Giấc mơ khác làm tôi phiền muộn bắt
nguồn từ kim tự tháp xương người khổng lồ. Tôi mơ thấy chúng đồng loạt đứng dậy
và đi về phía tôi hàng nghìn, hàng chục nghìn tên – theo từng đội ngũ, từng
đoàn, và từng đội quân – ánh mặt trời chiếu xuyên qua những chiếc xương sườn
rỗng của chúng. Chúng chạy xuống đồng bằng Kôr, ngôi nhà của đế chế của chúng;
tôi thấy những chiếc cầu bị kéo ngã, nghe thấy bộ xương của chúng kêu lách cách
xuyên qua những cánh cổng bằng đồng thau. Chúng đi tới những con phố lộng lẫy,
trèo lên đài phun nước, cung điện, đền thờ mà mắt người chưa bao giờ thấy.
Nhưng không có người đàn ông nào chào đón chúng nơi chợ búa, không có gương mặt
phụ nữ nào xuất hiện bên cửa sổ - chỉ một giọng nói vô hình trước chúng kêu
vang: “Đế Chế Kôr đã sụp đổ! – sụp đổ! –
sụp đổ! – sụp đổ!” Ngay trong thành phố, những đội hình pha lăng được tuyển
chọn kỹ lấp lánh diễu qua, tiếng huyên náo của bước đi vang vọng không gian im
lặng như thể chúng cố tình dẫm lên. Chúng đi qua thành phố, trèo lên tường,
diễu hành dọc con đường lớn trên tường thành, tới khi đến cây cầu. Khi mặt trời
chìm dần, chúng trở lại ngôi mộ, ánh sáng xanh mét của nó chiếu lên những hốc
mắt trống rỗng, ném vào bóng dáng khổng lồ của những bộ xương đang giang ra, bò
trườn như chân người nhện to lớn, như đội quân bị thương trên đồng bằng. Rồi
chúng tới hang động, từng người từng người một lần nữa lại tự quăng mình vào
đống vô tận của hố xương, tôi tỉnh giấc, rùng mình, nhìn thấy Bà ấy, rõ ràng đang đứng giữa giường tôi
và giường Leo, lượn lờ như một cái bóng ra khỏi căn phòng.
Sau đó tôi ngủ lại, khá tốt lúc này,
tới tận sáng, khi tôi tỉnh lại tươi tắn hơn, và đứng dậy. Theo Ayesha, cuối
cùng giờ phút Leo tỉnh lại đã gần tới, Bà
ấy lại đến như thường lệ, che kín mặt.
“Ngươi thấy đấy, Holly,” bà ấy nói;
“hiện giờ chàng sẽ thức tỉnh trí tuệ, bệnh sốt rét sẽ rời bỏ chàng.”
Những lời khó khăn thốt ra khỏi miệng
bà ấy, khi Leo xoay quanh và giang tay ra, ngáp dài, rồi mở mắt, nhận thấy bóng
dáng phụ nữ gập người trước cậu, đưa cánh tay cậu quanh người bà ấy và hôn bà
ấy, có lẽ nhầm bà ấy là Ustane. Dù sao đi nữa, cậu nói bằng tiếng Ả Rập, “Xin
chào, Ustane, tại sao em quấn đầu như thế? Em đau đầu à?” rồi lại nói bằng
tiếng Anh, “Cháu bảo này, cháu đói khủng khiếp. Tại sao, Job, anh trai già đáng
kinh kia, quỉ tha ma bắt, chúng tôi ăn ở đâu bây giờ - ê này?”
“Tôi chắc chắc, tôi mong vậy, tôi
biết, thưa ngài Leo,” Job nói, nghi ngờ vượt qua Ayesha, người mà anh ta vẫn
nhìn một cách ghê tởm và khiếp sợ, không có cách nào biết được bà ấy có phải là
một cái xác sống không; “nhưng ngài đừng nói nữa, ngài Leo, ngài đang rất ốm
yếu, chúng tôi đã vô cùng lo lắng, và nếu người phụ nữ này,” anh ta nhìn
Ayesha, “có thể vui lòng đi ra, tôi sẽ mang súp cho ngài.”
Điều này khiến Leo chú ý tới “người
phụ nữ” đang đứng im lặng. “Xin chào!” cậu nói; “Đây không phải Ustane à – thế
Ustane đâu?”
Thế là, lần đầu tiên Ayesha nói chuyện
với cậu ấy, câu đầu tiên là một lời nói dối. “Cô ta đã trở về sau chuyến thăm
viếng,” bà ấy nói; “thay chỗ cô ta, ta ở đây làm người hầu của ngươi.”
Giọng nói như chuông bạc của Ayesha
dường như làm trí tuệ nửa thức tỉnh của Leo bối rối, cũng giống như lớp vải phủ
như xác chết của bà ấy. Tuy nhiên lúc này cậu ấy không nói gì, chỉ uống súp một
cách tham lam, rồi quay lại và ngủ tiếp đến tối. Khi cậu tỉnh dậy lần thứ hai,
cậu thấy tôi, bắt đầu hỏi tôi chuyện gì xảy ra, nhưng tôi phải từ chối cậu, bảo
cậu tốt nhất để đến mai, khi cậu tỉnh dậy tốt hơn nhiều. Rồi tôi kể cho cậu ấy
về căn bệnh, những gì tôi đã làm, nhưng vì Ayesha đang hiện diện, tôi không thể
kể nhiều trừ việc, bà ấy là Nữ Hoàng của đất nước này, có thiện cảm với chúng
tôi, sở thích của bà ấy là che mặt; tất nhiên dù tôi nói tiếng Anh, tôi vẫn sợ
rằng bà ấy có thể hiểu những gì chúng tôi nói từ biểu cảm trên mặt, hơn nữa,
tôi vẫn nhớ lời cảnh báo của bà ta.
Vào ngày hôm sau, Leo tỉnh dậy gần như
hoàn toàn bình phục. Vết thương da thịt bên sườn đã lành lại, thể chất khỏe
khoắn của cậu, mạnh mẽ một cách tự nhiên, thoát ra khỏi hậu quả suy kiệt của
cơn sốt rét kinh khủng nhanh chóng đến mức tôi chỉ có thể gán cho hiệu quả của
loại thuốc tuyệt vời Ayesha đưa cho cậu ấy, một thực tế nữa là căn bệnh quá
ngắn để làm cậu suy kiệt đi nhiều. Khi sức khỏe quay lại cũng kéo theo hồi ức
đầy đủ về cuộc phiêu lưu trở lại với cậu, đi tới thời điểm cậu mất ý thức trong
đầm lầy, tất nhiên cũng có cả Ustane nữa, người mà tôi phát hiện ra cậu tương
đối gắn bó. Quả thực, cậu làm tôi choáng ngợp với hàng đống câu hỏi về cô gái
khốn khổ, mà tôi lại không dám trả lời, vì sau lần đầu Leo tỉnh lại, Bà ấy lại nghiêm túc cảnh báo tôi, nếu
tôi tiết lộ điều gì với cậu ấy, chắc chắn mọi chuyện với tôi sẽ tồi tệ hơn. Lần
thứ hai bà ta cảnh báo tôi không được nói gì cho Leo, tôi buộc phải nói về bản
thân, và bảo rằng bà ta có thể sẽ tự lộ diện với cậu ấy một lúc nào đó.
Thực ra, toàn bộ phong cách của bà ấy
đã thay đổi. Cuối cùng tôi cho rằng tôi muốn bà ấy dùng cơ hội sớm nhất để giải
thích cho người đàn ông bà ta tin là người yêu ở thế giới ngày xưa, nhưng vì
một lý do nào đó, lúc này tôi không tìm hiểu được, bà ấy đã không làm vậy.
Những gì bà ấy làm là chờ đợi nguyện vọng của cậu ấy trong im lặng và khiêm
tốn, tương phản hoàn toàn với vẻ oai phong áp chế trước đây, luôn luôn nói với
cậu ấy bằng giọng tôn trọng, giữ cậu bên cạnh bà ấy càng nhiều càng tốt. Tất
nhiên, trí tò mò về người phụ nữ kỳ bí này của cậu ấy cũng bị kích động nhiều
như chính tôi lúc trước vậy, cậu ấy đặc biệt lo lắng nhìn gương mặt bà ấy, điều
mà tôi không nói chi tiết cho cậu rằng nó cũng đáng yêu như hình dáng và giọng
nói của bà. Khi bản thân chuyện đó cũng đủ làm gia tăng những kỳ vọng của bất
kỳ chàng trai trẻ nào tới mức nguy hiểm, nếu không phải cậu ấy vẫn chưa hoàn
toàn thoát khỏi căn bệnh, tâm trí cậu sẽ bối rối hơn nhiều về Ustane, người mà
tình cảm và sự hy sinh của cô ấy đã chạm vào trái tim cậu, tôi chắc cậu đã bước
vào kế hoạch của cô ấy, tình nguyện yêu cô ấy. Tuy nhiên, cậu đơn giản chỉ tò
mò một cách cuồng nhiệt, như tôi vậy, thật đáng kinh ngạc, vì dù Ayesha không
đưa cho cậu dấu hiệu nào về tuổi tác kỳ lạ của mình, cậu đã xác định bà ấy với
người phụ nữ nói trên mảnh gốm một cách không hề trái tự nhiên. Cuối cùng, bị
dồn hoàn toàn vào thế kẹt bằng những câu hỏi liên tục khi cậu đang mặc quần áo
vào buổi sáng ngày thứ ba, tôi đành bảo cậu ấy hỏi Ayesha, và nói rằng, thật sự
tôi không biết Ustane ở đâu. Sau đó Leo ăn bữa sáng thịnh soạn, chúng tôi ngừng
lại để sang gặp Bà ấy, vì những người
câm của bà ấy có lệnh tuân theo chúng mọi lúc.
Như thường lệ, bà ấy ngồi trong phòng,
chúng tôi gọi là phòng ngủ, rèm được vén lên, bà ấy đứng dậy khỏi giường, giang
cả hai tay về phía trước để chào đón chúng tôi, hay đúng hơn là Leo; còn tôi,
như tưởng tượng, giờ hoàn toàn bị bỏ lại trong lạnh lùng. Thật là một cảnh đẹp
khi thấy hình dáng che mặt của bà ấy lướt về phía chàng trai người Anh trẻ tuổi
mạnh mẽ, mặc bộ đồ flannel xám; dù cậu có một nửa dòng máu Hy Lạp, ngoại trừ
mái tóc, Leo vẫn là một trong những người đàn ông đúng chất Anh nhất mà tôi
từng thấy. Cậu không mang nét nào từ dáng vẻ tinh tế hay phong cách lả lướt của
người Hy Lạp hiện đại, dù tôi vẫn cho rằng vẻ đẹp cá nhân nổi bật của cậu xuất
phát từ người mẹ nước ngoài của cậu, cậu không giống chút nào với chân dung bà
ấy. Cậu rất cao và ngực nở, không vụng về giống nhiều người đàn ông to lớn, đầu
cậu luôn ngẩng lên theo kiểu mang đến cho cậu vẻ tự hào và mạnh mẽ, nó giống
cái tên Amahagger được dịch ra rất hay của cậu “Con Sư Tử”.
“Chào mừng ngươi, người lạ trẻ tuổi,
chúa tể của ta,” bà ấy nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất. “Ta rất vui được gặp
ngươi. Hãy tin ta, nếu phút cuối ta không cứu ngươi, ngươi không bao giờ có thể
đứng lại trên hai chân nữa. Nhưng nguy hiểm đã qua rồi, với sự chăm sóc của ta”
– bà ấy đưa hàng đống hàm ý vào lời nói – “nó sẽ không trở lại nữa.”
Leo cúi chào bà ấy, rồi bằng giọng Ả
Rập tuyệt vời nhất, cảm ơn lòng tốt và sự lịch thiệp của bà đã quan tâm tới cả
người vô danh với bà.
“Không,” bà ấy nhẹ nhàng trả lời,
“bệnh tật thì ta có thể tha cho cả thế giới huống chi một con người. Cái đẹp đó
quá hiếm khi xảy đến. Đừng cảm ơn ta, không gì vui bằng việc ngươi đến đây.”
“Hừm! nhà nghiên cứu sinh già nua ơi,”
Leo bên cạnh tôi nói bằng tiếng Anh, “người đàn bà này rất văn minh. Chúng ta
có vẻ nhàn rồi. Cháu hy vọng bác tạo nhiều cơ hội nhất cho cháu. Trời ơi! Bà ta
có đôi tay kìa!”
Tôi thúc vào xương sườn để cậu ấy im
lặng, vì tôi bắt gặp tia sáng lóe lên từ đôi mắt che kín của Ayesha, nhìn tôi
tò mò.
“Ta tin tưởng,” Ayesha tiếp tục,
“những người đầy tớ của ta phục vụ các ngươi chu đáo; nếu có gì tiện nghi ở nơi
nghèo khổ này, chắc chắn nó sẽ dành cho các ngươi. Ta có thể làm gì cho các
ngươi nữa không?”
“Có, thưa Bà,” Leo nhanh chóng đáp, “Tôi muốn biết người phụ nữ trẻ đã chăm
sóc tôi đi đâu rồi.”
“À,” Ayesha nói: “Cô gái đó – phải, ta
đã thấy cô ta. Không, ta không biết; cô ta nói cô ta phải đi, ta không biết đi
đâu. Không chừng cô ta sẽ trở lại, có thể không. Thật mệt mỏi khi chờ đợi người
bệnh, những người phụ nữ hoang dã đó thường hay thay đổi.”
Leo trông có vẻ hờn dỗi và đau khổ
trước tin tức này.
“Lạ thật,” cậu ấy nói với tôi bằng
tiếng Anh; rồi bảo Bà ấy, “Tôi không
thể hiểu,” Cậu nói; “người phụ nữ trẻ đó và tôi – vâng – nói ngắn gọn, chúng
tôi yêu mến nhau.”
Ayesha cười nhẹ du dương như tiếng nhạc, rồi quay
về chủ đề.Bản gốc: SHE - A History of adventure
Tác giả: H.R. Haggard
Người dịch: Cheryl Pham
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét