Bí quyết tiên đoán
tương lai của bạn
Năm 2012 tôi trở lại London sau khi li dị cô vợ chung sống 5
năm ở Mỹ và cảm thấy có chút mất mát.
Cảm xúc trong tôi vẫn còn gợn sóng vì phương pháp trị liệu mạnh
tôi đã theo đuổi nhằm giúp mình rời khỏi giường mỗi sáng.
Đó là khi tôi thử viết một kịch bản về anh họ tôi.
Maurice Woodruff, người anh họ đầu của tôi, từng hai lần bị xóa
bỏ, là một nhà tâm linh nổi tiếng thế giới những năm 1960.
Một bức ảnh của anh ấy với “con mắt thứ ba” trên tạp chí
Life năm 1967: “Woodruff nói rằng ‘con mắt phi thường’ của ông được mô tả thông
qua thủ thuật nhiếp ảnh, phải được phủ bằng lớp tóc mỏng như thể ông đang ngủ.”
Trong cùng ấn bản đó, một bài báo về nhóm nhạc nổi tiếng The
Beattles đã nói về thứ âm thanh mới mẻ, “không bình thường” của họ.
Tôi tự hỏi: Chuyện gì đã xảy ra với người anh họ Maurice xa
xôi của mình vậy? Anh ấy từng lẫn lộn trong đám khách nổi tiếng này…
Bài báo trên Life nói rằng anh ấy đã thu phí các khách hàng
trên toàn thế giới $50 đô la mỗi lần xem… “Đọc các lá bài tại tư gia ở New York
của Arlene Dahl”
Peter Sellers đã nói mình không thể ra một quyết định lớn
nào mà không có tư vấn từ Maurice.
Tôi thích xem những bộ phim có Peter Sellers, nó khiến tôi cảm
thấy thoải mái trong buồn bã rằng một trong các họ hàng xa của tôi đã rất thân thiết
với nam diễn viễn đóng Thanh tra Clouseau.
Tôi đọc tất cả các cuốn sách của Maurice ở Thư Viện Anh Quốc,
nơi lưu trữ một bản sao của mọi quyển sách đã từng được xuất bản trong hầm ngầm
khổng lồ của nó.
Maurice đã khởi nghiệp là một thợ may, nhưng cảm thấy nhàm
chán, và phát hiện ra khả năng tiên đoán vận mệnh đến “càng lúc càng tự nhiên”.
Đây là anh ấy đang đứng bên Liberace, và cũng tuyên bố mình
đã tiên đoán cái chết của Judy Garland… Maurice là người cởi mở nhưng đã che dấu
mình là người đồng tính vì thời đó việc này vẫn là phi pháp, theo Đạo luật Thú
Dâm của nước Anh năm 1533.
Anh ấy sống với lần lượt hai trong số những người “quản lý”
của mình, những anh chàng gặp trong thang máy khách sạn sang nhất London, thuộc
khu đặc quyền Dorchester.
Trong cuốn sách “Woody” của mình, một cuốn tiểu sử về mẹ anh
là Vera, cũng là một bà đồng, Maurice viết rằng anh đã chăm sóc các khách hàng
của bà sau khi bà mất vì rượu trong một căn hộ ở St. John’s Wood tinh tế. Một
cách ngẫu nhiên, nơi này đã bị cháy rụi một thời gian ngắn sau đó. Tôi còn giữ
lại một hình ảnh rất sống động trong tâm trí về Maurice đang nhìn đám cháy.
Tôi đã hỏi bà tôi về mọi chuyện…
“Vera đã bảo bà nó rất giỏi toán, điều đó cho thấy nó biết
nhiều đến mức nào, phải không?”
Maurice đã tới Mỹ với vài mối liên lạc, nhưng không sống tốt
lắm ở đây…
Tôi tự hào về những thành tựu của anh, nhưng có một khía cạnh
đen tối hơn của chuyện này, tôi nhận ra anh ấy rất có thể là một tên lừa đảo
lòng tin đã lỗi thời.
Tôi không thích việc Maurice có thể đã khai thác sự cởi mở đột
xuất của con người trong một kỷ nguyên mà những ý tưởng mới mẻ cực kỳ quan trọng
trong việc định hình xã hội.
Peter Sellers bị trầm cảm và cảm thấy không an toàn, tôi thấy
anh ta thật đáng thương khi lại trở thành con mồi cho một người anh ta vô cùng
tin tưởng.
Tôi có năng lực mạnh mẽ theo trực giác để đọc vị mọi người
cùng các tình huống, nhưng tôi lo lắng nếu đôi khi lợi dụng điều đó.
Tôi nhận ra Maurice đã đi từ vinh quang tới tăm tối sau khi
chết ở Malaysia, vì người ta xấu hổ khi đã tin tưởng anh ấy bằng cả mạng sống.
Tôi đã từ bỏ kịch bản nhưng trớ trêu thay, nghiên cứu về chuyện
này đã giúp tôi nhìn ra những gì tôi muốn cho tương lai của chính mình: Trở nên
tốt đẹp hơn với bạn bè so với người anh họ Maurice từng làm…
Có lẽ đó là một dấu hiệu chăng?
Matthew Charles Davis
Ngày 4 tháng 1 năm 2018
Theo https://medium.com