Cảm hứng dành cho kẻ
amateur, Kỷ luật là của dân chuyên nghiệp
Tình cờ đọc lại bài phỏng vấn họa
sĩ kiêm nghiếp ảnh gia nổi tiếng người Mỹ Chuck Close (theo Inside
the Painter’s Studio), tự nhiên thấy liên hệ to lớn với những vấn đề
liên quan tới sự sáng tạo, đạo đức nghề nghiệp… của cá nhân và doanh nghiệp (nhất
là các startup) - hẳn các bạn và tôi có thể tìm ra câu trả lời từ đây.
Câu hỏi luôn làm đau đầu chúng ta
là: “Tại sao những người sáng tạo lại sáng tạo được?”, “Nên tổ chức một ngày của
chúng ta như thế nào để đạt hiệu suất cao nhất?”, “Ta cần tìm kiếm động lực nơi
nào cho bản thân, cho đội ngũ, cho doanh nghiệp?”, “Lựa chọn thiết kế môi trường
và tổ chức ra sao để tạo cảm hứng?”…
Cảm hứng và động lực rất có ý
nghĩa với mỗi chúng ta. Rõ ràng không phải ngẫu nhiên truyền cảm hứng là công
việc hái ra tiền của vô số tác giả sách self-help và một lượng hùng hậu các diễn
giả trên toàn thế giới.
Vậy cảm hứng là gì?
Tôi dùng định nghĩa thần thánh của
Elizabeth Gilbert giải thích về “cảm hứng”: “Từ đó bản thân nó tới từ ý tưởng
hít vào hơi thở của Chúa… Giấc mơ về cảm hứng không bao giờ được phép bị loại bỏ.
Cảm hứng là đẹp đẽ. Cảm hứng là kỳ diệu. Cảm hứng là phi thường, không thể giải
thích nổi và thiêng liêng. Cảm hứng cũng là quá độ, và hiếm hoi đến tuyệt vọng.”
Thế thì tại sao cảm hứng lại chỉ
dành cho amateur?
OK. Trước hết phải nói rằng tôi
chả có việc gì phải chống lại cảm hứng cả. Tôi cũng từng gặp vô số thất bại,
quá nhiều tuyệt vọng, và mong có động lực từ trên trời rơi xuống hay từ tha
nhân còn luyến tiếc con người này, hòng đá tôi ra khỏi những ngày dài vô bổ
chán chê và có cảm hứng mãnh liệt mà tiến lên. Thế nên bạn có thể yên tâm đọc
tiếp.
Trở lại với bài phỏng vấn tôi đề
cập ở trên. Close đã nói gì?
“Cảm hứng là
dành cho dân nghiệp dư – còn chúng ta chỉ xuất hiện và làm việc. Với
niềm tin rằng rồi mọi thứ sẽ sinh sôi từ chính hành động, và thông qua làm việc,
bạn sẽ chạm tới những khả năng khác và mở ra những cánh cửa khác mà bạn có lẽ
chưa bao giờ mơ tới nếu chỉ ngồi một chỗ chờ đợi một ‘ý tưởng’ vĩ đại. Và hãy
tin rằng sự phát triển, theo một ý nghĩa nào đó, đang phóng thích ra và bạn
không phải tái tạo lại bánh xe ấy mỗi ngày. Hôm nay bạn biết những gì mình sẽ
làm, bạn có thể làm những gì bạn đang làm dở hôm qua, và ngày mai, bạn lại tiếp
tục làm những việc bạn đã làm hôm nay, ít ra trong một giai đoạn nhất định, bạn
phải làm việc. Nếu bạn cứ làm như vậy, nhất định bạn sẽ đạt được một cái gì
đó.”
Pablo Picasso cũng từng bày tỏ
thái độ với cảm hứng: “Cảm hứng có tồn tại, nhưng
lúc ấy nó phải thấy bạn đang làm việc.” Ông nói những ý tưởng vĩ đại,
những khoảnh khắc eureka… chỉ nảy sinh từ quá trình làm việc hằng ngày. Ít ra bạn
cũng phải đang suy nghĩ về chủ đề hay vấn đề đó trước khi có thể tìm ra giải
pháp sáng tạo cho nó.
Zig Ziglar, một tác giả và diễn
giả truyền cảm hứng đã nói: “Người ta thường nói rằng động lực thì không kéo
dài. Phải, tắm rửa cũng thế - đó là tại sao tôi đề nghị làm nó hằng ngày.”
Quả thực có những lúc cảm hứng
hay động lực làm bạn phấn kích, chỉ trong khoảnh khắc hoặc thời gian ngắn thôi,
nó thúc đẩy bạn tiến lên. Sau đó nó bắt đầu đông lại và lung lay, rồi dần biến
mất. Khi những lúc “cao điểm” đó tan biến, bạn vẫn phải đào sâu và tiếp tục. Bạn
không thể ngồi lại và nói, ừ, tôi cần phải chờ đợi một thời khắc khác làm nguồn
cảm hứng/động lực cho tôi tiếp tục.
Nghe có vẻ như động lực hay cảm hứng
đều mang tính nghịch lý?
Close nói tiếp:
“Tôi không bao giờ nằm trong số
những người cần phải có một tình huống hoàn hảo mới vẽ được. Tôi có thể làm nghệ
thuật ở bất kỳ đâu, bất kỳ lúc nào – không thành vấn đề. Tôi biết có rất nhiều
nghệ sĩ, đối với họ, có một không gian hoàn hảo là điều căn bản nhất. Họ dành
nhiều năm để thiết kế, xây dựng, trang trí cho không gian hoàn hảo đó, rồi khi
đi vào làm việc họ lại bán nơi đó đi và xây dựng một không gian khác. Dường như
làm vậy thường xuyên là một cách tránh phải làm việc. Còn tôi có thể vẽ ở bất kỳ
đâu. Tôi đã vẽ những bức tranh lớn trong những phòng ngủ, gara nhỏ nhất. Bạn biết
không, một khi tôi quay về phòng, tôi có thể như ở bất kỳ chốn nào.”
Cũng giống nhiều nhân vật nổi tiếng
khác, Close luôn có niềm tin với thói quen hằng ngày của mình.
“Vào mỗi ngày, tôi bắt đầu vẽ lúc
9h, và thường làm việc tới trưa. Ba giờ làm việc cho buổi sáng. Tôi ăn trưa
ngay tại bàn làm việc, đôi khi nếu đẹp trời, tôi sẽ ra bể bơi. Nếu tốt hơn, tôi
sẽ ra bãi biển một giờ. Ăn trưa trên bãi biển, sau đó trở lại và vẽ tiếp từ 1h
tới 4h, thêm ba tiếng nữa. Khi ánh sáng tự nhiên tắt dần, tôi bắt đầu trở nên
thô lỗ. Vì thế y tá của tôi thường đến vào lúc 4h, còn tôi dừng làm việc, dọn dẹp,
uống thật nhiều, đó là một ngày làm việc điển hình của tôi. Tôi làm việc mọi
ngày đều thế.”
“Tôi nghĩ trong khi sự phù hợp đã
sản sinh ra một số công việc thú vị… thì đối với tôi, điều thú vị nhất là trở lại
với chính mình trong góc riêng của bản thân nơi không có câu trả lời của ai
khác phù hợp chen vào. Bằng cách nào đó bạn phải đưa ra giải pháp cá nhân cho vấn
đề mà bạn đã tự đặt cho mình vì không có giải pháp nào từ người khác có thể phù
hợp.”
“Tôi nghĩ xã hội của chúng ta đã
quá mức hướng vào việc giải quyết vấn đề. Việc “tạo ra vấn đề” còn thú vị hơn
nhiều… Bạn biết đó, hãy tự hỏi bản thân một câu hỏi đủ thú vị và nỗ lực tìm giải
pháp thích hợp sẽ sớm đẩy bạn tới một nơi để bạn có thể tìm thấy chính mình – một
cách đơn độc – và tôi nghĩ nơi đó còn thú vị hơn nhiều.”
Lại một lần nữa, luôn luôn có
nghi vấn liệu có khả năng chúng ta có thể hoàn toàn rũ bỏ khỏi các ảnh hưởng,
sáng tạo ra những thứ là pha trộn kinh nghiệm sống của bản thân – một thứ “văn
hóa vi mô cá nhân”, thứ mà nếu không có nó, chúng ta không có khả năng đưa ra
những ý tưởng kết hợp “mới mẻ”?
Hãy đi theo sự tò mò của bạn, đây
là nguồn xung lực chung nhất, phổ biến nhất, đáng tin nhất. Bạn quan tâm tới điều
gì? Thứ gì có thể làm bạn quay đầu lại và nói “Tôi muốn biết nhiều hơn về…” Chủ
đề hay vấn đề nào đủ lôi cuốn để có thể duy trì bền vững sự chú ý của bạn qua
nhiều năm nỗ lực?
Hãy tìm ra điều đó, cam kết bản
thân với nó, rồi chỉ “xuất hiện và làm việc”.
Đừng chờ đợi theo đuổi một thần
tượng nào cả. Thần tượng sẽ chạy theo bạn một khi họ thấy bạn nghiêm túc lao động.
Trước tiên phải làm việc, rồi điều kỳ diệu sẽ tới. Vì những khoảnh khắc của cảm
hứng vô cùng hữu ích, đáng yêu, nhưng lại quá ngắn ngủi trên con đường bạn đi,
và thực ra, chúng chỉ xuất hiện sau khi bạn đã bỏ ra hàng nghìn giờ cống hiến.
Cảm hứng quả thực chỉ dành cho
amateur. Chúng ta là dân chuyên nghiệp. Chúng ta cần kỷ luật để tồn tại và lớn mạnh.