Chương 7: Thử thách đầu tiên
Pháp Sư tiến đến
bên tôi và lịch sự hỏi tôi cảm thấy thế nào.
Tôi trả lời, “Tốt
hơn rồi. Tốt hơn rất nhiều rồi, ôi, chủ nhân của tôi – nhưng ngài tên là gì?”
“Simbri,” ông
đáp, “và, như ta đã nói với ngươi bên dòng nước, chức danh của ta là Người Bảo
Vệ Chân Truyền của Cánh Cổng. Với nghề nghiệp đó, ta là Bác Sỹ hoàng gia của mảnh
đất này.”
“Ngài là bác sỹ
hay phù thủy?” tôi cẩn thận hỏi, như thể tôi không nghe rõ lời. Ông ta tò mò
nhìn tôi.
“Ta nói là bác
sĩ, sẽ tốt cho ngươi và bạn đồng hành của ngươi khi ta biết vài kỹ năng nghề
nghiệp. Tuy nhiên ta nghĩ có lẽ ngươi sẽ không còn sống hôm nay, vị khách O của
ta – nhưng ngươi tên là gì?”
“Holly,” tôi
nói.
“Vị khách O của
ta, Holly.”
“Nếu không phải
vì lo xa khiến ngài và người phụ nữ Khania tới bờ sông tối tăm kia, chắc chắn
chúng tôi đã không còn sống rồi, thưa Simbri đáng kính, lo xa khiến tôi dường
như được thưởng thức phép màu ở một nơi cô đơn như thế này. Đó là lý do tại sao
tôi nghĩ ngài có lẽ nên được gọi là thầy phù thủy, dù thực tế có lẽ ngài lúc đó
đang câu cá ở vùng nước đó.”
“Tất nhiên ta
đang câu cá, người lạ Holly ạ - và ta bắt được hai con người.”
“Câu cá ngẫu hứng
sao, ngài Simbri?”
“Không, theo kế
hoạch, vị khách Holly ạ. Việc làm ăn bằng nghề bác sĩ của ta gồm cả việc nghiên
cứu các sự kiện tương lai, vì ta là thủ lãnh của Nhóm Pháp Sư hay Các Nhà Tiên
Tri ở mảnh đất này, và gần đây được cảnh báo về chuyến viếng thăm của các
ngươi, ta đợi các ngươi tới.”
“Thật li kỳ,
cũng vô cùng lịch thiệp. Như vậy ở đây bác sĩ và phù thủy có nghĩa như nhau.”
“Ngươi nói đúng
rồi đó,” ông ta trả lời với cái gật đầu nghiêm nghị; “nhưng hãy nói cho ta nếu
có thể, làm sao các ngươi tìm ra đường tới một vùng đất các vị khách chưa hề
lang thang tới?”
“Ồ!” tôi trả lời,
“có lẽ chúng tôi là du khách, hay có lẽ chúng tôi cũng từng nghiên cứu y học.”
“Ta nghĩ các
ngươi hẳn phải nghiên cứu nó rất sâu, vì nếu không, các ngươi không thể sống
sót để vượt qua dãy núi kia mà tìm kiếm – bây giờ các ngươi tìm kiếm gì nhỉ? Bạn
đồng hành của ngươi nói là một nữ hoàng - ở đó, trên bờ bên dòng nước xiết ấy.”
“Cậu ấy à? Cậu ấy
nói thế thật sao? Phải, thật kì lạ vì cậu ấy có vẻ như đã tìm thấy người đó, chắc
chắn chính là người phụ nữ có phong thái hoàng tộc tên Khania kia, người đã nhảy
xuống dòng nước cứu chúng tôi, đó hẳn phải là một nữ hoàng.”
“Nàng là một nữ
hoàng, và là một nữ hoàng vĩ đại, vì ở vùng này Khania có nghĩa là nữ hoàng, dù
sao đi nữa, anh bạn Holly ạ, một người đang nằm vô tri lại có thể nói được điều
này, ta không biết nữa. Ta cũng không biết làm sao ngươi nói được ngôn ngữ của
chúng ta.”
“Thật đơn giản,
vì ngôn ngữ ngài nói rất lâu đời, thật may ở đất nước tôi, tôi được nghiên cứu
và dạy về nó rất nhiều. Đó là tiếng Hy Lạp, nhưng dù nó vẫn được nói trên khắp
thế giới, tôi không biết làm sao nó lại tới được dãy núi này.”
“Ta sẽ nói cho
ngươi,” ông ta trả lời. “Nhiều thế hệ trước, một kẻ chinh phạt vĩ đại sinh ra từ
một quốc gia nói ngôn ngữ này, gây chiến suốt từ đất nước đó tới phía nam của
chúng ta. Ông ấy bị buộc phải quay về, nhưng một vị tướng của ông thuộc chủng tộc
khác vẫn tiến lên và vượt qua dãy núi, đánh bại tộc người của vùng đất này, và
mang tới ngôn ngữ của chủ nhân của ông ta cùng vị thần ông ta thờ phụng. Ông ấy
đã xây dựng triều đại của mình ở đây, và nơi này vẫn còn lưu lại, do bị bao
quanh bởi sa mạc và núi tuyết không có đường đi, chúng ta không trao đổi với thế
giới bên ngoài.”
“Đúng, tôi biết
một chút về câu chuyện này, kẻ chinh phạt tên là Alexander, đúng không?” tôi hỏi.
“Đúng vậy, còn vị
tướng tên là Rassen, quê ở Ai Cập, các bản ghi chép nói như vậy. Các con cháu của
ông ấy giữ vương miện tới tận ngày nay, và Khania mang huyết thống của ông ấy.”
“Vị nữ thần ông ấy
thờ phụng gọi là thần Isis phải không?”
“Không,” ông ấy
trả lời, “nàng gọi là Hes.”
“Nhưng đó là tên
khác của Isis thôi.” Tôi ngắt lời, “Hãy nói cho tôi, việc thờ phụng nữ thần vẫn
tiếp tục ở nơi đây chứ? Tôi hỏi thế vì giờ việc đó đã biến mất ở Ai Cập, quê
hương của việc thờ phụng này.”
“Có một ngôi đền
trên Ngọn Núi đằng kia,” ông ta thờ ơ đáp, “trong đó là các nam nữ linh mục thực
hiện các nghi lễ cổ xưa. Nhưng vị thần thực sự của dân tộc này ngày nay, cũng
như từ rất lâu trước thời Rassen chinh phạt họ, là lửa ngự trên chính Ngọn Núi
này, chính nó hết lần này tới lần khác bùng lên và giết chết họ.”
“Và một nữ thần
ngự trong ngọn lửa ư?” tôi hỏi.
Ông ta lại dò
xét gương mặt tôi bằng đôi mắt lạnh lẽo, rồi trả lời – “Người lạ Holly, ta
không biết gì về nữ thần nào hết. Ngọn Núi đó rất thiêng liêng, muốn tìm hiểu
bí mật về nó đều phải chết. Tại sao ngươi lại hỏi những câu như vậy?”
“Chỉ vì tôi rất
tò mò với những tôn giáo xa xưa, và nhìn thấy biểu tượng của Sự Sống trên đỉnh
đằng kia, nên tới đây để nghiên cứu về tôn giáo của ngài, quả thực truyền thống
vẫn được bảo trì giữa những người có học vấn.”
“Thế thì hãy từ
bỏ nghiên cứu đó đi, anh bạn Holly ạ, vì đường tới đó đi qua bàn chân của bầy
chó săn tử thần, và ngọn giáo của những kẻ hoang dã. Quả thực cũng chẳng có gì
có học vấn.”
“Gì cơ, thưa Bác
Sĩ, bầy chó săn tử thần là gì vậy?”
“Tất nhiên là những
con chó, theo phong tục cổ xưa của chúng ta, tất cả những kẻ chống lại luật
pháp hay ý chí của Khan, đều bị quăng đi để chúng xé thành từng mảnh.”
“Ý chí của Khan!
Đó là chồng của Khania cháu ngài phải không?”
“Đúng,” ông ta
trả lời, “họ hàng của nàng, là kẻ thống trị một nửa vùng đất này. Giờ họ và
vùng đất là một. Nhưng ngươi đã nói đủ rồi; ta tới đây để nói rằng thức ăn của
ngươi đã sẵn sàng,” và ông ta quay người rời khỏi căn phòng.
“Một câu hỏi nữa,
người bạn Simbri. Tôi đã tới phòng này như thế nào, còn bạn đồng hành của tôi
đâu rồi?”
“Ngươi được mang
tới đây khi đang ngủ, nhìn đi, thay đổi làm ngươi khỏe hơn đấy. Ngươi không nhớ
gì sao?”
“Không, không nhớ
chút nào,” tôi nghiêm túc trả lời. “Nhưng còn bạn tôi?”
“Anh ta cũng khỏe
hơn. Khania Atene chăm sóc anh ta.”
“Atene ư?” Tôi
nói. “Đó là một cái tên Ai Cập rất cổ xưa. Có nghĩa là Đĩa Mặt Trời, và một phụ
nữ mang tên này hàng nghìn năm trước rất nổi tiếng vì nhan sắc của cô ấy.”
“Phải đấy, thế
cháu gái Atene của ta không xinh đẹp sao?”
“Tôi có thể nói
thế nào đây, ông bác O của Khania,” tôi mệt mỏi trả lời, “khi tôi hiếm khi nhìn
thấy cô ấy?”
Sau đó ông đi
ra, hiện tại những người hầu da vàng im lặng của ông đã mang thức ăn đến cho
tôi.
Sau đó tới buổi
sáng, cánh cửa lại mở ra, không có người đi theo, Khania Atene đi tới, đóng và
chốt cánh cửa lại sau mình. Hành động này vẫn không trấn an tôi, nhổm dậy trên
giường, tôi chào cô ấy tốt nhất có thể, dù trong lòng đầy sợ hãi. Cô ấy dường
như đọc được nghi ngại của tôi, vì cô nói – “Nằm xuống đi, đừng sợ. Hiện giờ
ngươi sẽ không bị ta làm hại đâu. Nào, hãy nói cho ta, người đàn ông tên Leo là
gì với ngươi? Con trai ngươi ư? Không, không thể nào, vì – tha thứ cho ta – ánh
sáng không sinh ra từ tăm tối.”
“Tôi luôn luôn
nghĩ nó được sinh ra như thế, Khania. Nhưng nàng đã đúng; cậu ấy là con nuôi của
tôi, và là người tôi yêu thương.”
“Nói đi, các
ngươi tìm kiếm gì ở đây?” cô ấy hỏi.
“Khania, chúng
tôi tìm kiếm bất cứ thứ gì Định Mệnh mang tới cho chúng tôi trên Ngọn Núi có
ánh lửa trên đỉnh đằng kia.”
Gương mặt cô tái
đi trước những lời đó, nhưng cô vẫn trả lời bằng giọng trấn định – “Thế thì các
ngươi sẽ chẳng tìm thấy gì ở đó ngoài địa ngục, nếu quả thực các ngươi không
tìm ra nó trước khi tới sườn núi được đám người hoang dã bảo vệ. Phía đó là Học
Viện Hes, và nếu xâm phạm vào Nơi Thiêng Liêng của nó, bất kỳ ai cũng phải chết,
chết trong ngọn lửa cháy vĩnh cửu.”
“Thế ai cai quản
học viện này hả Khania – một nữ tu sĩ ư?”
“Đúng, một nữ tu
sĩ, ta chưa bao giờ thấy mặt, vì bà ta già tới mức bà ta phải tự che mặt lại khỏi
những con mắt tò mò.”
“A! Bà ta tự che
mặt sao?” Tôi đáp, máu xuyên qua tĩnh mạch tôi thật li kì, tôi đang nhớ tới một
người khác cũng già như vậy và bà ấy cũng tự che mặt khỏi những con mắt tò mò.
“Phải thôi, che hay không che, chúng tôi đều muốn tới thăm bà ấy, tin rằng
chúng tôi sẽ được chào đón.”
“Các ngươi sẽ
không được chào đón,” cô nói, “vì đó là trái luật, và ta sẽ không muốn tay mình
dính máu các ngươi.”
“Ai mạnh hơn,”
Tôi hỏi cô ấy, “nàng, Khania, hay vị nữ tu sĩ của Ngọn Núi kia?”
“Ta mạnh hơn,
Holly, vì ngươi cũng được đặt tên như vậy đó thôi, phải không? Hãy nhìn đi, nếu
cần ta có thể tập hợp được sáu mươi nghìn người trong chiến tranh, trong khi bà
ta chả có gì ngoài đám linh mục và những bộ lạc tàn bạo chưa qua đào tạo.”
“Thanh gươm là sức
mạnh duy nhất trên thế gian,” tôi đáp. “Bây giờ, hãy nói cho tôi, vị nữ tu này
từng tới thăm đất nước Kaloon chưa?”
“Chưa bao giờ,
chưa bao giờ, do hiệp ước cổ xưa ban hành sau cuộc chiến tranh khốc liệt cuối
cùng từ nhiều thế kỷ trước giữa Học Viện và dân tộc trên Đồng Bằng, nó được ban
bố và tuyên thệ rằng bà ấy sẽ đặt chân qua con sông thôi, điều này có nghĩa là
chiến tranh sẽ kết thúc giữa chúng tôi, và thống trị như người chiến thắng trước
cả hai bên. Tương tự như vậy, sẽ cứu giúp lẫn nhau khi không được bảo vệ, họ
mang người chết đi chôn cất, hoặc vì mục đích cao cả nào đó như thế, không vị
Khan hay Khania nào của Kaloon được trèo lên Ngọn Núi.”
“Thế thì ai mới
là chủ nhân thực sự - Khan của Kaloon hay người đứng đầu Học Viện Hes?” Tôi lại
hỏi.
“Trong những vấn
đề tâm linh, là nữ tu sĩ của Hes, đó là nhà tiên tri Oracle của chúng tôi và tiếng
nói của Thượng Đế. Trong những vấn đề thế tục, là Khan của Kaloon.”
“Khan. A! Nàng
đã kết hôn hay chưa?”
“Đúng,” cô đáp,
gương mặt đỏ bừng. “Và ta sẽ nói cho ngươi những gì ngươi phải sớm biết, ta là
vợ của một kẻ điên cuồng, và hắn ta rất căm ghét ta.”
“Tôi đã hiểu được
từ lần trước rồi, thưa Khania.”
Cô ấy nhìn tôi với
cặp mắt như muốn đâm thủng tôi.
“Gì cơ! Bác ta,
Pháp Sư, kẻ được gọi là Người Bảo Vệ đó, đã nói cho ngươi rồi ư? Không, ngươi
đã nhìn thấy, ta biết ngươi đã nhìn thấy, lẽ ra tốt nhất nên giết chết ngươi,
ôi! Ngươi đang nghĩ gì về ta thế?”
Tôi không trả lời,
vì thật sự tôi không biết phải nghĩ gì nữa, tôi cũng sợ lời thừa nhận vội vàng
sẽ nhanh chóng mang tới hận thù.
“Ngươi phải tin
rằng,” cô tiếp tục, “ta luôn căm ghét đàn ông, ta thề đó là sự thật – miệng ta
trong sạch hơn tuyết trên ngọn núi kia, ta, Khania của Kaloon, người họ gọi là
Trái Tim Băng Giá, nhưng đó không phải là việc đáng xấu hổ.” Và lấy tay che mặt,
cô rên rỉ trong nỗi cay đắng đau đớn.
“Không,” tôi
nói, “có lẽ có lý do hay lời giải thích, nếu nàng vui lòng nói chúng ra.”
“Người lầm đường
lạc lối, lý do là vậy đấy; vì ngươi biết quá nhiều, ngươi sẽ hiểu chúng thôi.
Giống như chồng ta, ta cũng trở nên điên cuồng. Khi lần đầu tiên ta nhìn thấy
gương mặt người đồng hành với ngươi, khi kéo anh ta khỏi con sông, sự điên cuồng
đã xâm chiếm ta, và ta – ta – “
“Yêu anh ta,”
tôi gợi ý. “Phải rồi, những chuyện như vậy trước đây vẫn xảy ra với những ai
không bị điên.”
“Ôi!” cô ấy tiếp
tục, “còn hơn cả tình yêu; ta đã được sở hữu, và đêm đó ta không biết đã làm
gì. Một thứ Quyền Năng điều khiển ta; Định Mệnh đã trói buộc ta, cuối cùng ta
là của chàng, là duy nhất của chàng mà thôi. Phải, ta là của chàng, và ta thề
chàng sẽ là của ta;” lời tuyên bố điên cuồng ấy thật nguy hiểm trong hoàn cảnh
này, cô ấy quay đi và chạy trốn khỏi căn phòng.
Cô ấy đi rồi, và
sau một lúc vật lộn vì những chuyện như vậy, tôi lại kiệt sức. Niềm khao khát đột
ngột này đã tới làm chủ cô ấy như thế nào? Khania này là ai và là gì đây, tôi
băn khoăn tự hỏi – quan trọng hơn, Leo muốn tin cô ấy là ai và là gì? Giá như
tôi có thể ở bên cậu trước khi cậu nói những lời hay làm những hành động không
thể rút lại được.
Ba ngày trôi đi,
trong thời gian này tôi không nhìn thấy Khania nữa, tôi được Simbri, vị Pháp Sư
thông báo cho biết, cô đã quay lại thành phố để chuẩn bị cho chúng tôi, các vị
khách của cô ấy. Tôi cầu xin ông ta cho phép tôi gặp lại Leo, nhưng ông ta lịch
sự trả lời, dù rất kiên quyết, rằng con nuôi của tôi sẽ tốt hơn khi không có
tôi. Giờ đây tôi bắt đầu nghi ngờ, sợ rằng những điều có hại đã xảy ra với Leo,
dù chưa biết làm sao khám phá ra sự thật. Trong lúc lo lắng, tôi cố truyền lời
tới cậu ấy, viết trên một tờ trong quyển sách bỏ túi chống thấm nước, nhưng người
hầu da vàng từ chối chạm vào nó, còn Simbri cộc lốc nói cậu ấy không có gì để
làm với mấy bản ghi chép vì cậu không thể đọc. Cuối cùng, vào đêm thứ ba, tôi
quyết định mạo hiểm rời khỏi phòng, tôi muốn thử đi tìm cậu ấy.
Lúc này tôi đã
có thể đi bộ tốt, vì thực sự đã gần khỏe lại. Vì thế khoảng nửa đêm, khi trăng
lên cao, vì tôi không còn ánh sáng nào khác, tôi bò khỏi giường, mặc đống quần
áo vào, lấy một con dao – thứ vũ khí duy nhất tôi sở hữu – mở cửa phòng và bước
đi.
Khi tôi được
mang khỏi căn phòng bằng đá Leo và tôi đã ở cùng nhau, tôi đã ghi nhớ đường.
Thoạt tiên tính từ nơi tôi đang ngủ, có một lối đi dài khoảng ba mươi bước, vì
tôi đã đếm bước chân của những người khiêng tôi. Sau đó rẽ trái, đi mười bước nữa,
cuối cùng tới cầu thang chạy ra nơi nào không rõ, rẽ phải sẽ dẫn tới căn phòng
cũ của chúng tôi.
Tôi lén lút đi bộ
trên lối đi dài, dù khá tối, nhưng vẫn tìm được lối rẽ trái, rồi đi theo tới
khi đến ngã rẽ thứ hai sang phải, nơi có một hành lang có cầu thang nhô ra. Tôi
rón rén bò qua rồi rút lui vội vã, vì trước cửa phòng Leo đã bị khóa từ bên
ngoài, tôi có thể thấy ánh đèn cô ấy đang cầm trên tay, Khania đang đứng ở đó.
Suy nghĩ đầu tiên
của tôi là bay ngay trở lại phòng mình, nhưng tôi đã từ bỏ, vì chắc chắn tôi sẽ
bị phát hiện. Vì thế tôi quyết định, nếu cô ta phát hiện ra tôi, phải đối mặt
và nói rằng tôi đang thử đi tìm Leo, để xem cậu thế nào. Vì vậy, tôi cúi đầu
bên bức tường, chờ đợi mà tim đập bình bịch. Tôi nghe thấy cô ấy quét qua lối
đi, và bắt đầu xuống cầu thang.
Giờ tôi nên làm
gì? Cố gắng chạm tới Leo đều vô dụng, vì cô ta đã khóa cửa, chìa cô ta giữ. Trở
lại giường ư? Không, tôi muốn đi theo cô ấy, nếu chúng tôi gặp nhau, có thể đưa
ra các lý do tương tự. Như thế tôi sẽ thu được chút tin tức, hoặc có lẽ - một
nhát dao.
Tôi đi vòng qua
góc và lên cầu thang, không hề tạo ra tiếng động y như một con rắn. Lối đi nhiều
và quanh co, như trong tháp nhà thờ, nhưng cuối cùng tôi đã tới đỉnh, nơi đó có
một chỗ đứng nhỏ, mở ra một cánh cửa. Đó là một cánh cửa rất cổ xưa; ánh sáng
truyền qua các vết nứt nơi những tấm ván đã bị mục nát, từ căn phòng đó vọng ra
những âm thanh của Pháp Sư và Khania.
“Cháu đã biết được
gì rồi, cháu gái của ta?” Tôi nghe thấy ông ta hỏi và cũng nghe thấy cô ấy trả
lời – “Ít lắm. Rất ít.”
Rồi trong cơn
khát thông tin, tôi trở nên táo bạo, vụng trộm tới cánh cửa, nhìn xuyên qua một
trong những khe nứt trên gỗ. Đối diện với tôi, trong ánh đèn sáng trưng tuôn ra
từ một cây đèn treo, bàn tay cô ấy đặt lên bàn nơi Simbri ngồi, Khania đang đứng.
Thực sự cô ấy rất lộng lẫy, vì cô mặc áo khoác màu tía của hoàng tộc, trên trán
là mũ miện nhỏ bằng vàng, bên dưới những lọn tóc xoăn chảy như suối xuống cổ và
ngực. Nhìn cô ấy, tôi đoán ngay được cô ấy đã tự sắp xếp như thế vì lý do bí mật
nào đó, làm tăng vẻ đẹp và ân sủng bằng mọi nghệ thuật mà một phụ nữ đều biết.
Simbri đang nhìn cô ấy tha thiết, với nỗi sợ hãi và nghi ngại viết rõ trên từng
đường nét lạnh lẽo và bình thản của ông ta.
“Thế chuyện gì
đã xảy ra giữa các ngươi?” ông ta hỏi, chăm chú nhìn cô ấy.
“Ta đã hỏi chàng
gần hết những lý do tới đây, và tổng kết lại câu trả lời là đi tìm một phụ nữ
xinh đẹp nào đó – chàng không muốn nói thêm nữa. Ta hỏi liệu cô ta có đẹp hơn
ta không, chàng lịch sự đáp – tôi nghĩ không gì hơn được, thật khó nói, nhưng
nàng đã từng rất khác. Sau đó ta nói dù ta không có nghĩa vụ phải nói về chuyện
này, nhưng không phụ nữ nào ở Kaloon mọi người biết lại đẹp như ta; hơn nữa, ta
là người cai trị vùng đất này, và chính ta chứ không ai khác đã cứu anh ta
trong nước. Phải, ta nói thêm, trái tim mách bảo ta rằng ta chính là người phụ
nữ chàng tìm.”
“Được rồi, cháu
gái,” Simbri không kiên nhẫn nói, “Ta không muốn nghe về những nghệ thuật cháu
đã sử dụng – rất tốt, không nghi ngờ gì nữa. Sau đó thì sao?”
“Sau đó chàng
nói có lẽ vậy, vì chàng nghĩ người phụ nữ này đã tái sinh, rồi nghiên cứu ta một
lúc, hỏi ta đã từng ‘đi xuyên qua ngọn lửa’ chưa. Ta đáp ngọn lửa duy nhất ta từng
đi qua là ngọn lửa của linh hồn, giờ ta đã ngự trong đó. Chàng nói, ‘Hãy cho ta
xem tóc nàng’, và ta đặt một lọn tóc trong tay chàng. Chàng làm nó rơi xuống, rồi
từ chiếc túi nhỏ chàng đeo trên cổ lấy ra một nắm tóc – ôi! Simbri, bác của ta,
mái tóc đẹp nhất mắt ta từng thấy, vì nó mềm mại như bạc, dài từ vương miện của
ta tới đất. Hơn thế, không cánh chim nào trong ánh mặt trời tỏa sáng lấp lánh
như nắm tóc đó.”
“’Tóc nàng rất đẹp,’
chàng nói, ‘nhưng nhìn này, chúng không giống nhau.’”
“’Có lẽ vậy,’ ta
đáp, ‘vì không có phụ nữ nào có lọn tóc như thế.’”
“’Nàng nói
đúng’, chàng đáp, ‘vì nàng – người ta đang tìm kiếm – còn hơn cả một phụ nữ.’”
“Sau đó – sau đó
– dù cháu cố thử mọi cách, chàng cũng không nói gì nữa, vậy đấy, ta cảm thấy
căm ghét thứ Hư Vô nảy sinh trong lòng mình, và sợ sẽ thốt ra những lời không
nên nói, ta đã bỏ đi. Giờ ta ra lệnh cho ngươi, hãy tìm đống sách vở để mở sự
thông thái của người ra, và nói cho ta biết về người phụ nữ chàng đang tìm kiếm,
cô ta là ai, cô ta ở đâu. Ôi! Hãy tìm nhanh lên, ta sẽ tìm ra cô ta và – giết
chết cô ta nếu có thể.”
“Được, nếu cháu
có thể,” Pháp Sư trả lời, “và nếu cô ta còn sống để giết. Nhưng chúng ta bắt đầu
tìm kiếm ở đâu đây? Bây giờ, có bức thư từ Ngọn Núi được linh mục đứng đầu Oros
gửi tới cung điện của cháu lúc trước phải không?” – ông ta chọn một tấm giấy da
từ đống trên bàn và nhìn cô ấy.
“Hãy đọc đi,” cô
nói, “Ta muốn nghe lại nó.”
Và ông ta đọc
lên:
“Từ Hesea nơi
Cung Điện Ngọn Lửa, gửi tới Atene, Khania của Kaloon.
Em gái ta – báo
với ta có hai khách lạ người phương Tây sẽ du hành tới vùng đất của ngươi, tìm
kiếm nhà tiên tri Oracle của ta, họ có thể sẽ đặt câu hỏi về người. Vào ngày đầu
tiên của tuần trăng kế tiếp, ta ra lệnh ngươi và Simbri, bác cả của ngươi, vị
Pháp Sư thông thái, Người Bảo Vệ Cánh Cổng, phải tới quan sát con sông trong vực
thẳm dưới chân con đường cổ xưa, vì các khách lạ sẽ đi theo lối đó. Hãy giúp họ
mọi thứ và mang họ an toàn tới Ngọn Núi, nhớ rằng ta sẽ giữ ngươi và bác ngươi
vì lợi ích. Bản thân ta sẽ không gặp họ, vì làm vậy sẽ phá vỡ hiệp ước về quyền
lực giữa chúng ta, hiệp ước nói Hesea của chốn Linh Thiêng sẽ không tới lãnh thổ
Kaloon, để không gây ra chiến tranh. Nhưng việc các ngươi đến đã được chỉ định.”
“Có vẻ như,”
Simbri nói, đặt bức thư da xuống, “không có cơ hội cho những kẻ lang thang này,
vì Hes đang đợi họ.”
“Đúng, họ là những
kẻ lang thang không may, vì trái tim ta cũng chờ đợi một trong số họ. Nhưng
Hesea không thể là người phụ nữ kia, vì bác đã biết bà ta.”
“Có nhiều phụ nữ
trên Ngọn Núi,” Pháp Sư nói bằng giọng khô khan, “nếu quả thực phụ nữ nào cũng
làm thế với chuyện này.”
“Ít nhất ta sẽ
làm thế, chàng sẽ không tới Ngọn Núi.”
“Hes rất nhiều
quyền năng, cháu gái ạ, đằng sau những lời nhẹ nhàng này của bà ấy là lời đe dọa
đáng sợ. Ta nói bà ta rất hùng mạnh vì tuổi tác và có nhiều người phục vụ trên
mặt đất và trong không gian, kẻ báo cho bà ta biết những người đàn ông này sẽ đến,
cũng sẽ cảnh báo bà ta về những gì xảy ra với họ. Ta biết điều đó, người căm
ghét bà ta chính là hoàng tộc Rassen suốt nhiều thế hệ của cháu. Đừng ngăn cản
bà ta thì sẽ không có gì tồi tệ xảy ra với tất cả chúng ta, vì bà ta là một
linh hồn và rất kinh khủng. Bà ta nói đã định trước là họ sẽ tới – “
“Và ta nói đã định
trước là chàng sẽ không tới. Hãy để tên kia đi nếu hắn muốn.”
“Atene, hãy thẳng
thắn đi, cháu định làm gì với người đàn ông tên Leo kia – anh ta sẽ trở thành
người yêu của cháu sao?” Pháp Sư hỏi.
Cô ta nhìn thẳng
vào mắt ông ấy, trả lời kiên quyết – “Không, ta muốn chàng trở thành chồng ta.”
“Trước tiên anh
ta cũng phải muốn thế đã, nhưng có vẻ sẽ không như vậy. Ngoài ra một phụ nữ làm
sao có thể có hai chồng?”
Cô ấy đặt tay
lên vai ông và nói – “Ta không có chồng. Bác biết rõ điều đó mà, bác Simbri. Ta
giao nhiệm vụ cho bác vì mối quan hệ huyết thống gần gũi của chúng ta, hãy bày
cách khác cho ta đi – “
“Có lẽ chúng ta
còn gần gũi hơn trong quan hệ giết người! Không, Atene, ta sẽ không làm; tội lỗi
của cháu đã đè nặng lên đầu ta rồi. Cháu rất xinh đẹp, hãy giữ người đàn ông đó
trong cái lồng của cháu nếu cháu muốn, hoặc để anh ta đi, tốt hơn là đi thật
xa.”
“Ta không thể để
chàng đi. Nếu có thể ta đã làm rồi. Ta yêu chàng cũng như ta ghét kẻ chàng yêu,
nhưng có sức mạnh nào đó làm trái tim chàng cứng lại trước ta. Ôi! Hỡi Pháp Sư
vĩ đại, bác chỉ cần hé nhìn và thì thào, bác có thể đọc được tương lai và quá
khứ, hãy nói cho ta những gì bác biết từ những vì sao và những lời tiên tri.”
“Ta đã tìm kiếm
qua nhiều bí mật, hàng giờ mệt nhọc và biết điều này, Atene,” ông ta trả lời.
“Cháu đã đúng, vận mệnh của người đàn ông đó bị buộc chặt vào cháu, nhưng giữa
cháu và anh ta có một bức tường rất lớn mà ta không thể nhìn xuyên qua và những
người thân của ta cũng không trèo qua được. Nhưng ta cũng được nói cho biết rằng
cháu và anh ta sẽ chết – đúng, ta cũng thế, rất gần nhau.”
“Thế thì chết đi
thôi,” cô kêu lên trong sự kiêu hãnh ủ ê, “như thế ít ra ta sẽ nhổ đi được nỗi
đam mê này.”
“Không chắc,”
ông ấy trả lời, “vì ta nghĩ Quyền Năng sẽ đi theo chúng ta thậm chí xuống cả vực
sâu tăm tối của địa ngục. Ta cũng nghĩ mình vẫn cảm nhận được ánh mắt không ngủ
của Hes đang dõi theo linh hồn bí mật của chúng ta.”
“Thế thì hãy làm
chúng bị mù trong cát bụi ảo tưởng – như bác có thể. Ngày mai cũng vậy, đừng
nói gì về giới tính của họ, hãy gửi sứ giả tới Ngọn Núi và nói với Hesea rằng
hai khách lạ già nua đã tới – bác nhấn mạnh vào ‘già’ – nhưng họ rất ốm yếu, vì
chân tay bị gẫy khi qua sông, khi nào họ lành trở lại, ta sẽ gửi họ tới theo
yêu cầu của vị tiên tri Oracle của bà ấy – khoảng ba vòng trăng nữa. Không chừng
bà ta sẽ tin bác, và sẵn lòng chờ đợi; hoặc nếu không, ít ra cũng không thể nói
gì. Cháu phải đi ngủ nếu không đầu cháu sẽ vỡ ra mất. Hãy cho cháu viên thuốc để
nghỉ ngơi không mộng mị, vì chưa bao giờ cháu cần nó như lúc này, cháu cũng
đang cảm thấy có ánh mắt trên người cháu,” và cô ấy liếc về phía cửa.
Sau đó tôi rời đi, không quá sớm, vì khi tôi bò
xuống lối đi tối đen, tôi nghe thấy tiếng cửa mở phía sau.
Tác phẩm gốc: Ayesha - Return of SHE (H.R. Haggard)
Dịch bởi: Cheryl Pham