Chương 6: Trong Cánh Cổng
Ôi! Phi người vào
không trung nào! Cú rơi thế này dân gian cho là phải mất ý thức, nhưng tôi có
thể khẳng định chắc chắn rằng điều này không đúng. Chưa bao giờ đầu óc và nhận
thức của tôi lại sống động hơn lúc đi từ sông băng vỡ xuống đất, chưa bao giờ một
hành trình ngắn ngủi lại mất thời gian nhiều hơn thế. Tôi thấy trên sàn trắng,
một cái gì đó còn sống, nhảy lên xuyên qua không gian trống trải để gặp tôi, rồi
sau đó – hết!
Đụng rồi! Tại
sao, chuyện gì thế này? Tôi vẫn còn sống. Tôi ở trong nước, vì tôi có thể cảm
thấy sự lạnh lẽo của nó, và đi xuống, đi xuống, tới khi tôi nghĩ mình sẽ không
bao giờ nhô lên được nữa. Nhưng tôi đã nhô lên, dù phổi của tôi đã sắp nổ tung.
Khi nổi lên trên mặt, tôi nhớ vụ va đụng, nó nói cho tôi biết mình vừa đi xuyên
qua băng. Thế nên tôi lại chạm vào bề mặt băng lần nữa. Ôi! Cứ nghĩ rằng sau
khi đã sống sót quá nhiều, tôi cần phải chết đuối như con mèo dưới tảng băng.
Bàn tay tôi chạm vào nó. Nơi đó phía trên tôi, màu trắng tỏa sáng như gương.
Thượng Đế phù hộ! Đầu tôi xuyên qua; trong cái hẻm trú thấp tè này, đúng là một
màng phim không dày quá một xu tạo bởi sương giá lóng lánh đêm hôm trước. Tôi
nhô lên khỏi chỗ sâu và bắt đầu nhìn vào chính mình, vẫn còn đang ngâm chân
trong nước.
Rồi tôi nhìn thấy
cảnh tượng vui nhất mắt mình từng thu được, bên phải, không quá mười thước, nước
đang rỏ xuống từ râu tóc, là Leo. Leo còn sống, cậu phá vỡ lớp băng mỏng bằng
tay như vừa vật lộn thoát khỏi con sông sâu hun hút này để lên được bờ.2
Cậu ấy cũng nhìn thấy tôi, đôi mắt xám của cậu như bắt đầu rời khỏi đầu.
2 Thông thường, như chúng tôi sau đó hiểu
ra, ở chỗ này con sông rất nông; chỉ sâu một hai feet. Chính vụ lở tuyết đã cải
tạo lại nó bằng hàng đống tuyết rơi xuống làm nó dâng thêm rất nhiều feet. Vì
thế chính nhờ vụ lở tuyết từng suýt chôn vùi chúng tôi, chúng tôi đã thực sự cứu
được mạng mình, vì nếu nó vẫn chỉ ở độ sâu như bình thường, chúng tôi đã bị nát
thành từng mảnh khi đụng vào hàng đống đá tảng. – L.H.H.
“Vẫn sống, cả
hai ta, và đã qua được vách đá rồi!” cậu thét lên một tiếng hoan hỉ như chuông
ngân. “Cháu đã nói với bác rồi, chúng ta đang được chỉ dẫn.”
“Được rồi, nhưng
đi đâu đây?” tôi trả lời khi đang chiến đấu theo cách của mình trước mảnh băng.
Rồi tôi nhận ra
chúng tôi không đơn độc nữa, vì trên bờ sông, cách chúng tôi khoảng ba mươi thước,
hai thân ảnh đang đứng, một người đàn ông chống cây gậy dài và một phụ nữ. Ông
ta là một người rất già, vì mắt đã chai lại có sừng, tóc trắng như tuyết, râu
treo lủng lẳng trước vai và ngực cong cong, những đường nét mỉa mai đầy nếp
nhăn đều vàng như sáp. Họ như đang đeo mặt nạ người chết được cắt bằng đá cẩm
thạch. Đứng nơi đó, mặc chiếc áo choàng lụng thụng của thầy tu, dựa người trên
cây gậy, ông ta vẫn đứng im như tượng và quan sát chúng tôi. Tôi đã ghi nhớ
toàn bộ, từng chi tiết, dù lúc đó tôi không biết mình đang làm vậy, khi chúng
tôi phá đường xuyên qua lớp băng hướng về họ, sau đó toàn bộ bức tranh đã được
tôi tái hiện. Tôi cũng nhìn thấy người phụ nữ, rất cao lớn, đang chỉ vào chúng
tôi.
Càng gần bờ
sông, đúng hơn là gần kè đá của con sông, bề mặt càng ít băng, vì ở đó dòng chảy
rất nhanh. Thấy vậy, chúng tôi lại gần nhau và bơi cạnh nhau để giúp nhau nếu cần.
Điều đó rất cần thiết, vì ở rìa dòng nước xiết, sức lực phục vụ tôi bao lâu nay
dường như rời bỏ tôi, và tôi trở nên vô dụng; bị tê cóng trong nước lạnh buốt
giá. Quả thật, nếu không có Leo túm lấy quần áo tôi, tôi nghĩ mình đã bị cuốn
đi theo dòng nước tới chỗ chết. Hỗ trợ tôi được một lúc, cậu ấy bảo – “Cháu
đang đi theo. Hãy giữ lấy đầu sợi dây.”
Thế là tôi nắm
chặt lấy dải da của con bò đang trôi nhanh về phía cậu ấy, tay cậu được giải
thoát, Leo thực hiện một nỗ lực tuyệt vời cuối cùng để giữ được cả hai chúng
tôi khỏi bị hút xuống dưới, vì chúng tôi đang bị cản trở bởi đống quần áo dày
ngâm nước như khối chì kéo chúng tôi xuống dưới. Hơn thế, cậu thực hiện thành
công ở nơi đến cả vận động viên bơi lội yếu hơn cũng phải thất bại. Tôi vẫn tin
chúng tôi sắp chết đuối, vì ở chỗ này nước chảy như máy xay đang chạy đua, nếu
không có người đàn ông trên bờ, nhìn thấy hoàn cảnh của chúng tôi nên giục giã
người phụ nữ, rồi chạy tới với tốc độ đáng kinh ngạc ở tuổi đó, từ một chỗ trên
hòn đá cách dòng nước vài thước, khi chúng tôi bị cuốn qua đó, ông ta ngồi xuống,
giơ cây gậy dài về phía chúng tôi.
Trong nỗ lực tuyệt
vọng, Leo bám lấy nó khi chúng tôi đi qua, lăn qua lăn lại cùng nhau, và giữ được.
Chúng tôi đánh đu vòng tròn trong xoáy nước, thấy bàn chân bị đập xuống, cọ xát
và va vào đá. Nhưng vẫn bám chặt cây gậy cứu rỗi, đầu kia của nó được ông già nắm
lấy như ốc bám vào đá, trong khi người phụ nữ bám lấy ông ấy, chúng tôi hồi phục,
một phần nhờ tảng đá che chở, loạng choạng bơi về phía bờ. Nằm dài ra – vì
chúng tôi vẫn trong tình cảnh rất nguy hiểm – người đàn ông đưa một cánh tay
ra. Chúng tôi không thể bắt được; tệ hơn, cây gậy bỗng nhiên rời khỏi ông ta;
chúng tôi bị cuốn trôi đi.
Sau đó, chính
người phụ nữ đã làm một việc cao quí, nhảy vào trong nước – đúng, nước lên tới
nách cô ta – giữ chặt lấy ông già bằng tay trái, còn tay phải cô ta giữ tóc Leo
và kéo cậu ấy lại phía bờ. Giờ cậu đã nhìn thấy chân mình, đưa một tay đặt lên
thân hình thanh mảnh kia, tự ổn định lại chính mình, còn tay kia cậu hỗ trợ
tôi. Kế tiếp là cuộc vật lộn loạn xạ khá lâu, nhưng cuối cùng, cả ba chúng tôi,
ông già, Leo và tôi, cuộn thành một đống trên bờ và nằm đó thở hổn hển.
Giờ tôi nhìn
lên. Người phụ nữ đứng trước chúng tôi, nước chảy sũng trên quần áo, nhìn chằm
chằm vào gương mặt của Leo như kẻ đang mơ màng, ngột ngạt khi máu chảy ra từ vết
cắt sâu trên đầu cậu ấy. Thậm chí sau đó tôi thấy cô ấy thật trang nghiêm và
xinh đẹp. Giờ cô dường như đã thức tỉnh, liếc nhanh chiếc áo choàng đang bám
trên thân hình quyến rũ của mình, nói gì đó với người đi cùng, rồi quay đi chạy
về hướng vách đá.
Chúng tôi nằm
trước mặt, hoàn toàn kiệt sức, ông già đã đứng dậy, lặng ngắm chúng tôi nghiêm
nghị bằng đôi mắt lờ mờ. Ông ta nói, nhưng chúng tôi không hiểu. Ông ấy lại thử
một ngôn ngữ khác nhưng không thành công. Lần thứ ba, tai chúng tôi mở ra, vì
ngôn ngữ ông ta dùng là tiếng Hy Lạp; phải, ở đây, tại Trung Á, ông ây đã nói
chuyện với chúng tôi bằng tiếng Hy Lạp, không quá thuần, nhưng thực sự vẫn là
tiếng Hy Lạp.
“Các ngươi là
phù thủy hay sao,” ông ấy nói, “mà vẫn sống sót khi tới được mảnh đất này?”
“Không,” tôi trả
lời với cùng ngôn ngữ, dù sai vài từ - vì tôi nghĩ rất ít về tiếng Hy Lạp suốt
nhiều năm qua – “vì nếu thế, chúng tôi đã đi tới nơi khác rồi,” và tôi chỉ vào
những vết thương cùng vách đá phía sau chúng tôi.
“Họ biết những lời
nói cổ xưa, giống như chúng ta được nghe kể từ Ngọn Núi,” ông ta lẩm bẩm một
mình. Sau đó ông ta hỏi – “Người lạ, các ngươi tìm gì?”
Bây giờ tôi trở
nên khôn khéo hơn và không trả lời, vì sợ rằng nếu biết sự thật, ông ta có thể
ném chúng tôi trở lại dòng sông. Nhưng Leo không thận trọng như vậy, hay đúng
hơn mọi lý do đều bỏ đi xa cậu ấy; cậu đã mê sảng.
“Chúng tôi đang
tìm kiếm,” cậu lắp bắp – tiếng Hy Lạp của cậu từng luôn luôn kém, giờ đơn giản
không phải là Hy Lạp mà trộn với nhiều thổ ngữ Tây Tạng khác – “chúng tôi tìm
vùng đất có Ngọn Núi Lửa ở trên đỉnh có Biểu Tượng của Sự Sống.”
Người đàn ông
nhìn chúng tôi chằm chằm. “Các ngươi đã biết đến vậy cơ à,” ông ta nói, sau đó
dừng lại và thêm vào, “thế các ngươi tìm ai?”
“Nàng,” Leo điên
cuồng trả lời, “Nữ Hoàng”. Tôi nghĩ cậu ấy muốn nói tới vị nữ tu sĩ, hay nữ thần,
nhưng chỉ có thể nghĩ ra bằng tiếng Hy Lạp từ ‘Nữ Hoàng’, hay từ gì đó tương tự.
Hoặc có lẽ vì người phụ nữ đã qua đời kia giống như một nữ hoàng.
“Ôi!” người đàn
ông nói, “các ngươi tìm một nữ hoàng – thế thì các ngươi là những người chúng
ta được lệnh khám xét. Không, làm sao ta có thể chắc chắn được?”
“Lúc này còn đặt
câu hỏi sao?” tôi thở hổn hển nói một cách giận dữ. “Hãy trả lời tôi một câu
thôi: ông là ai?”
“Ta ư? Người lạ,
chức danh của ta là Người Bảo Vệ Cánh Cổng, còn người phụ nữ đi cùng ta là
Khania của Kaloon.”
Đúng lúc đó, Leo
bắt đầu ngất xỉu.
“Người đàn ông
này đang ốm,” Người Bảo Vệ nói, “giờ ngươi phải thở lại, ngươi phải tìm chỗ cư
ngụ, cả hai người các ngươi, ngay bây giờ. Đi thôi, hãy giúp ta.”
Cứ thế, đỡ Leo một
bên, chúng tôi kéo nhau ra khỏi vách đá đáng nguyền rủa và con sông như Sông Mê
kia, đi lên một hẻm núi hẹp, quanh co. Hiện tại nó mở rộng ra ở chỗ này, trải
dài theo rừng thưa, chúng tôi thấy Cánh Cổng. Tôi quan sát nó, trong ký ức, những
chi tiết về cảnh này và đoạn đối thoại trôi qua rất nhạt nhẽo và lờ mờ, nó như
bức tường đá hùng vĩ trong đó có một lối đi được đào xuyên qua con đường. Một
bên lối đi là cầu thang, nơi chúng tôi bắt đầu bước lên một cách khó nhọc, vì
Leo giờ gần như vô tri và hầu như chân không nhúc nhích. Quả thật, ngay tại đầu
cầu thang, cậu ấy đã sụp xuống thành một đống, sức chúng tôi không đủ để nâng cậu
dậy.
Trong khi tôi yếu
ớt tự hỏi chuyện gì sắp tới đây, tôi nghe thấy những tiếng bước chân, và nhìn
lên, thấy người phụ nữ vừa cứu cậu ấy đang đi xuống cầu thang, theo sau cô ấy
có hai người đàn ông khoác áo choàng mang sắc thái gương mặt của người Tartar,
rất bình thản; mắt nhỏ và da vàng. Ngay cả khi thấy chúng tôi, họ cũng không hề
xuất hiện vẻ kinh ngạc. Cô ấy nói vài lời với họ, rồi họ nâng thân hình nặng nề
của Leo lên, khá dễ dàng, và mang cậu ấy lên cầu thang.
Chúng tôi đi
theo, tới căn phòng có lẽ được đào từ tảng đá phía trên cửa ngõ, nơi đó người
phụ nữ gọi là Khania để chúng tôi lại. Từ đó, chúng tôi đi xuyên qua những căn
phòng khác, một trong số chúng giống một dạng nhà bếp, nơi đó đốt lửa, rồi
chúng tôi tới một buồng rộng, rõ ràng một nơi để ngủ, vì trong đó có các khung
giường gỗ, nệm và chăn. Leo được đặt nằm xuống đó, với sự trợ giúp của một người
hầu, Người Bảo Vệ già cởi quần áo cho cậu ấy, đồng thời ra hiệu cho tôi cởi quần
áo của chính mình. Lúc này tôi khá vui vẻ làm như thế lần đầu tiên trong nhiều
ngày qua, dù vô cùng đau đớn và khó nhọc, phát hiện ra tôi có hàng đống vết
thương và bầm dập.
Vị chủ nhà thổi
một cái còi, người phục vụ khác xuất hiện mang một thùng nước nóng, nhờ đó
chúng tôi được tắm rửa sạch sẽ. Sau đó Người Bảo Vệ bôi lên những chỗ đau của
chúng tôi một loại thuốc mỡ mềm mại, và đắp chăn cho chúng tôi. Sau đó nước
dùng được mang tới, ông ấy trộn ít dược, rồi đưa cho tôi uống một phần khi đang
nằm trên giường, ông ta nâng đầu Leo trên đầu gối và rót phần còn lại xuống cổ
họng cậu. Ngay lập tức sự ấp áp tuyệt vời chạy qua tôi, bộ não đau nhức của tôi
bắt đầu bơi lội. Sau đó tôi không còn nhớ được gì nữa.
Những ngày kế tiếp,
chúng tôi rất ốm yếu. Đó có lẽ là một loại dược gây ốm đau, tôi không biết,
nhưng hậu quả của nó kế tiếp là mất máu, cực kỳ suy kiệt cơ thể, sốc tê liệt cả
thần kinh, những vết cắt sâu và những chỗ giập nát. Chúng cùng xảy đến, tạo ra
một giai đoạn dài nửa tỉnh nửa mê, sau đó đến giai đoạn sốt và mê sảng. Tất cả
những gì tôi có thể hồi tưởng về vài tuần làm khách của Người Bảo Vệ Cánh Cổng,
có lẽ được tổng kết trong một từ - ‘mơ’, cho đến khi tôi phục hồi lại các giác
quan.
Các giấc mơ bản
thân chúng đều bị lãng quên, có lẽ thế lại tốt, vì chúng rất lộn xộn, và hầu hết
đều khủng khiếp; một mớ hổ lốn những cơn ác mộng, chắc chắn phản ánh ký ức sống
động về những đau khổ đáng sợ gần đây của chúng tôi. Đôi lúc tôi cũng thức tỉnh
thoát khỏi chúng một chút, tôi cho rằng thức ăn đã được chuẩn bị cho mình, và cảm
thấy ấn tượng về bất kỳ thứ gì đi qua nơi này. Thế nên tôi có thể hồi tưởng lại
cảnh Người Bảo Vệ già nua có gương mặt vàng vọt đứng trước tôi như bóng ma dưới
ánh trăng, vuốt bộ râu dài của ông ta, đôi mắt dán lên mặt tôi, như thể ông ta
muốn tìm ra bí mật từ tâm hồn tôi.
“Họ là loài người,”
ông ta tự lẩm bẩm, “không nghi ngờ gì nữa, họ là loài người,” rồi đi về phía cửa
sổ, nhìn lên cao rất lâu và nghiêm túc, như người đang nghiên cứu về các vì
sao.
Sau đó tôi nhớ
có cảnh lộn xộn trong phòng, và chế ngự nó là âm thanh phong phú từ giọng nói của
một phụ nữ cùng tiếng sột soạt của tơ lụa phụ nữ quét trên sàn đá. Tôi mở mắt
và thấy chính là người đã giúp cứu sống chúng tôi, thực tế đã cứu chúng tôi, một
phụ nữ cao ráo và quí phái với gương mắt đẹp đẽ mỏi mệt, đôi mắt trong sáng như
thiêu đốt. Từ chiếc áo choàng nặng nề cô ấy khoác, tôi nghĩ chắc cô vừa quay về
từ một chuyến đi.
Cô ấy đứng trước
mặt tôi và nhìn tôi, rồi quay đi với một cử chỉ thờ ơ, nếu không muốn nói là
ghê tởm, và nói chuyện với Người Bảo Vệ bằng giọng trầm thấp. Ông ta trả lời bằng
cách cúi đầu, chỉ vào chiếc giường khác nơi Leo nằm ngủ, rồi cô ấy đi tới đó một
cách chậm rãi và hống hách. Tôi thấy cô ấy cúi xuống, nâng góc chăn phủ trên đầu
đầy thương tích của cậu ấy, rồi nghe thấy cô thốt ra những lời bao dung trước
khi quay lại bên Người Bảo Vệ như thể muốn hỏi ông ấy thêm nữa.
Nhưng ông ta đã
một mình bỏ đi, còn cô nghĩ tôi vô dụng, kéo chiếc ghế đẩu thô kệch tới cạnh
giường, ngồi nghiên cứu Leo giờ đang nằm đó, bằng vẻ nghiêm túc thật đáng sợ,
vì tâm trí cô dường như tập trung hết vào đôi mắt, mọi biểu cảm đều tìm thấy ở
đó. Cô ta nhìn chăm chú rất lâu, rồi đứng dậy và bắt đầu bước nhanh qua lại
trong căn phòng, ấn tay vào lòng rồi lại lên trán, một vẻ đam mê nhất định in dấu
trên khuôn mặt cô khá lúng túng, như thể cô đang vật lộn để cố nhớ ra cái gì đó
mà không thể.
“Ở đâu và khi
nào nhỉ?” cô thì thầm. “Ôi! Ở đâu và khi nào chứ?”
Tôi không biết
đoạn kết của cảnh đó, vì dù tôi khó nhọc đấu tranh trước nó, sự quên lãng vẫn
làm chủ tôi. Sau sự việc đó, tôi bắt đầu nhận ra người phụ nữ vương giả tên là
Khania kia luôn luôn ở trong phòng, cô ấy dường như đang chăm sóc cho Leo rất
chu đáo và dịu dàng. Đôi khi cô thậm chí chăm sóc cả tôi khi Leo không cần chú
ý và cô không có việc gì khác để làm, hoặc phong cách của cô chính là như vậy.
Tôi như thể bị kích thích trước vẻ hiếu kỳ của cô ấy, còn cô mong tôi phục hồi
tốt đẹp.
Tôi lại tỉnh dậy,
tôi không thể nói được đã qua bao lâu rồi. Trời đang tối, căn phòng chỉ được
ánh trăng chiếu sáng, giờ trăng đang tỏa sáng trên bầu trời quang đãng. Ánh
sáng điềm tĩnh đi vào qua khung cửa sổ, rơi lên giường của Leo, nhờ đó tôi nhìn
thấy người phụ nữ uy nghi trong bóng tối đang quan sát cậu ấy từ một bên. Vài cảm
xúc về sự hiện diện của cô có lẽ tự thân truyền tới cậu, vì cậu bắt đầu lẩm bẩm
trong giấc ngủ, lúc bằng tiếng Anh, lúc bằng tiếng Ả Rập. Cô ấy bắt đầu quan
tâm hết mực; mỗi động tác của cô đều nói lên điều đó. Sau đó đột ngột đứng dậy,
cô kiễng chân lướt trong phòng để xem tôi. Thấy cô ấy đến, tôi giả vờ ngủ, tất
nhiên cô ấy đã bị đánh lừa.
Vì tôi cũng rất
quan tâm. Người phụ nữ mà Người Bảo Vệ gọi là Khania của Kaloon này là ai? Đó
có phải người chúng tôi tìm kiếm không? Tại sao lại không chứ? Nếu tôi gặp
Ayesha, chắc chắn tôi nên được biết đó là bà ấy, chắc chăn ở đây không còn phòng
nữa.
Cô ấy quay lại
giường, quỳ gối cạnh Leo, theo đó là sự im lặng căng thẳng – vì cậu đã ngừng lẩm
bẩm – tôi nghĩ mình có thể nghe thấy tiếng tim đập của cô ấy. Giờ cô ấy bắt đầu
nói chuyện, rất chậm rãi trong thứ ngôn ngữ Hy Lạp lai tạp, trộn lẫn đây đó những
từ ngữ Mông Cổ giống như các phương ngữ Trung Á khác. Tôi không thể nghe hay hiểu
hết tất cả những gì cô ấy nói, nhưng vài câu tôi hiểu được, và chúng làm tôi
khiếp sợ không ít.
“Người đàn ông
trong mơ của ta,” cô thì thầm, “chàng đến từ đâu? Chàng là ai? Tại sao Hesea lại
ra lệnh cho ta gặp chàng?” Rồi vài câu sau tôi không thể nghe rõ. “Chàng đang
ngủ; trong giấc ngủ đôi mắt vẫn mở. Hãy trả lời ta, ta ra lệnh cho chàng đó;
hãy nói quan hệ giữa chàng và ta là thế nào? Tại sao ta lại mơ thấy chàng? Tại
sao ta biết chàng? Tại sao - ?” và giọng nói ngọt ngào phong phú đó nhỏ dần từ
lời thì thầm chuyển thành im lặng, như thể cô đang xấu hổ khi thốt những lời đó
ra trên đầu lưỡi.
Khi cô cúi xuống
chỗ cậu ấy, lọn tóc lỏng rơi ra khỏi dải lụa nạm ngọc và phủ xuống mặt cậu. Lúc
nó chạm vào, dường như Leo đã bị đánh thức, vì cậu ấy nâng bàn tay trắng hốc
hác chạm vào mái tóc, rồi nói bằng tiếng Anh – “Mình đang ở đâu thế? Ồ! Mình nhớ
ra rồi,” và đôi mắt họ gặp nhau khi cậu cố tự nâng mình dậy nhưng không thể. Rồi
cậu nói lại bằng tiếng Hy Lạp lộn xộn và ngại ngùng, “Nàng là người phụ nữ đã cứu
ta khỏi dòng nước. Nói đi, nàng cũng chính là nữ hoàng ta đã tìm kiếm rất lâu
và chịu đựng vô vàn gian khổ để đi tìm đúng không?”
“Ta không biết,”
cô ấy trả lời bằng giọng ngọt như mật, trầm thấp, run rẩy; “nhưng quả thật ta
là một nữ hoàng – nếu Khania là một nữ hoàng.”
“Thế thì hãy nói
đi, Nữ Hoàng, nàng có nhớ ta không?”
“Chúng ta đã gặp
nhau trong những giấc mơ,” cô trả lời, “ta nghĩ chúng ta đã gặp nhau trong một
quá khứ rất xa xôi nào đó. Phải; ta biết điều đó khi lần đầu tiên nhìn thấy
chàng bên bờ sông. Một người lạ với gương mặt ta đã khắc ghi từ lâu, hãy nói
cho ta, ta cầu xin chàng, tên chàng là gì?”
“Leo Vincey.”
Cô ấy lắc đầu
thì thầm – “Ta không biết cái tên này, nhưng ta biết chàng.”
“Nàng biết ta!
Làm sao nàng biết ta?” cậu nặng nề nói, dường như lại chìm vào giấc ngủ hay bất
tỉnh.
Cô ấy chăm chú
quan sát cậu ấy một lúc. Sau đó như thể một sức mạnh không thể cưỡng lại lôi
kéo, tôi thấy cô cúi đầu xuống gương mặt đang ngủ của cậu ấy. Đúng; tôi thấy cô
hôn môi cậu rất nhanh, sau đó ửng đỏ tới tận tóc, như thể ngập tràn xấu hổ trước
chiến thắng của nỗi khao khát điên cuồng.
Bây giờ cô ấy đã
phát hiện ra tôi.
Hoang mang, cuốn
hút, ngạc nhiên, tôi tự ngồi dậy trên giường, không biết gì; tôi cho rằng có lẽ
mình sẽ nhìn và nghe thấy điều tốt đẹp hơn. Thật sai lầm, chắc chắn rồi, nhưng
nói chung không có sự tò mò nào làm chủ tôi thái quá, thứ đó có nhiều lợi ích từ
tôi trong toàn bộ chuyện này. Hơn thế, nó thật điên cuồng nhưng bệnh hoạn, và sự
băn khoăn đã giết chết lý trí của tôi.
Đúng, cô ấy thấy
tôi đang nhìn hai người họ, cơn giận dữ bùng lên trong cô khiến tôi nghĩ giờ
phút của mình đã tới.
“Người đàn ông
kia, ngươi dám sao - ?” cô ấy nói trong tiếng thì thầm căng thẳng, chộp lấy đai
lưng. Giờ trong tay cô lóe sáng một con dao, và tôi biết mình phải phó thác cho
số mệnh. Sau đó, trong tình cảnh hiểm nguy đau lòng này, trí khôn đã trở lại với
tôi, khi cô ấy tiến tới, tôi giơ bàn tay run rẩy ra và nói – “Ôi! Hãy rủ lòng
thương, cho tôi uống. Cơn sốt đang thiêu đốt tôi, nó thiêu đốt tôi,” rồi tôi
nhìn quanh như kẻ đang hoang mang vì không thấy gì, và lặp lại, “Hãy cho tôi uống,
xin ông đấy, Người Bảo Vệ,” rồi tôi ngã ra sau vì kiệt sức.
Cô ấy dừng lại
như con diều hâu vừa sà xuống, nhanh chóng bọc lại con dao găm. Sau đó lấy một
bát sữa trên bàn gần mình, cô đổ nó vào miệng tôi, dò xét trên gương mặt tôi một
lúc bằng đôi mắt rực lửa, vì quả thật, niềm đam mê, cơn giận dữ và nỗi sợ hãi
đã đốt chúng rực cháy. Tôi uống sữa từng ngụm lớn, dù chưa bao giờ trong đời
tôi thấy nó khó nuốt đến vậy.
“Ngươi đang run
rẩy,” cô ấy nói; “có phải những giấc mơ đã ám ảnh ngươi không?”
“Đúng, anh bạn ạ,”
tôi trả lời, “những giấc mơ về vách núi ghê sợ đó và cú nhảy cuối cùng.”
“Còn gì nữa?” cô
ấy hỏi.
“Không, chưa đủ
sao? Ồ! Cả hành trình làm bạn với một nữ hoàng.”
“Làm bạn với một
nữ hoàng,” cô bối rối lặp lại. “Người này nói thế nghĩa là sao? Ngươi hãy thề
ngươi không còn giấc mơ nào khác chứ?”
“Được, tôi thề với
Biểu Tượng của Sự Sống và Ngọn Núi có Lửa Uốn Lượn, và thề với người, Nữ Hoàng
O thời viễn cổ.”
Sau đó tôi thở
dài và giả vờ ngất đi, vì tôi không thể nghĩ ra cái gì để làm nữa. Khi nhắm mắt,
tôi thấy gương mặt cô ấy lúc trước đỏ như bình minh đã chuyển sang tái nhợt như
đêm trước, vì những lời vừa rồi và tất cả những gì ẩn dấu phía sau vừa tuôn ra.
Hơn thế nữa, cô ấy vẫn đang hoài nghi, vì tôi có thể nghe được tiếng cô đang lần
sờ con dao găm. Sau đó cô ấy nói to vài lời vào tai tôi nếu tôi vẫn có thể nghe
được.
“Ta rất vui,” cô
ấy nói, “vì ngươi không còn giấc mơ nào khác, vì nếu ngươi mơ thấy vậy và nói
ra chúng, đó sẽ là một điềm xấu, ta không muốn ai từ xa tới thăm chúng ta lại bị
mai táng bằng cách bị ném tới chết như lũ chó; hơn nữa lại là kẻ già nua và xấu
xí, nhưng vẫn có vẻ thông thái và yên tĩnh thế này.”
Giờ trong lúc
tôi đang rùng mình trước những ẩn ý khó chịu kia – dù “chết như lũ chó” có lẽ
là người bị chôn, nhưng tôi vẫn không thể tưởng tượng nổi – tôi vui sướng vô
cùng khi nghe thấy tiếng bước chân của Người Bảo Vệ trên các bậc cầu thang,
cũng nghe thấy ông ta đang bước vào trong phòng rồi nhìn thấy ông cúi chào trước
người phụ nữ.
“Những người đàn
ông ốm yếu này sẽ đi như thế nào đây, cháu gái?” 3 ông ta nói bằng
giọng lạnh nhạt.
3 Sau đó tôi biết Khania, Atene không
phải là cháu gái của Simbri mà là con gái của cháu họ ông, bên đằng ngoại. –
L.H.H.
“Họ ngất rồi, cả
hai người,” cô ấy trả lời.
“Thật thế sao?
Ta nghĩ ngược lại. Ta nghĩ họ đã tỉnh.”
“Người không
nghe thấy gì sao, Pháp Sư (một kiểu phù thủy)?” cô ấy tức giận hỏi.
“Ta ư? Ôi! Ta đã
nghe thấy tiếng rít của con dao găm trong vỏ và tiếng sủa từ xa của bầy chó tử
thần.”
“Và đó là những
gì người đã nhìn thấy, phải không Pháp Sư?” cô ấy hỏi lại, “khi nhìn xuyên qua
Cánh Cổng người đang bảo vệ?”
“Khung cảnh thật
kỳ lạ, Khania, cháu gái của ta. Nhưng – những người đàn ông đã tỉnh lại sau những
trận ngất xỉu.”
“Được rồi,” cô ấy
trả lời, “thế thì trong lúc người này ngủ, hãy mang anh ta sang phòng khác, vì
anh ta cần thay đổi, và vị chúa tể đằng kia cần nhiều không gian và bầu không
khí không bị ô uế.”
Người Bảo Vệ, được
cô ấy gọi là “Pháp Sư” hay Thầy Phù Thủy, cầm một cây đèn trên tay, dưới ánh
sáng, rất dễ nhìn ra gương mặt ông ấy, tôi đã quan sát qua khóe mắt mình. Tôi
nghĩ nó mang một biểu cảm rất kỳ lạ, hơn nữa nó như cảnh báo tôi một điều gì
đó. Ngay từ đầu tôi đã băn khoăn về ông già này, người mang nét mặt hận thù;
tôi e sợ ông ta.
“Tới phòng nào,
Khania?” ông ta hỏi đầy hàm ý.
“Cháu nghĩ,” cô ấy
chậm rãi trả lời, “tới một căn phòng lành mạnh, để anh ta phục hồi. Người đàn
ông này rất thông thái,” cô nói thêm như thể giải thích, “hơn nữa, theo lời từ
Ngọn Núi, làm hại anh ta có thể sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng tại sao người lại hỏi
thế?”
Ông ta nhún vai.
“Ta nói cho
cháu, ta đã nghe bầy chó tử thần sủa, thế thôi. Đúng, ta nghĩ với cháu anh ta rất
thông thái, con ong tìm mật nên hút hoa – trước khi hoa héo tàn! Cũng thế thôi,
như cháu nói đấy, có những mệnh lệnh thật đau đớn nếu coi nhẹ, thậm chí ngay cả
khi chúng ta không thể đoán ra ý nghĩa của nó.”
Sau đó ông ta đi
ra cửa thổi còi, ngay lập tức tôi nghe thấy những tiếng chân của đám người hầu
trên cầu thang. Ông ta ra lệnh cho họ, và họ nhẹ nhàng nâng cái đệm tôi đang nằm
trên đó rồi đi theo ông ấy xuống những lối đi nhỏ, qua vài cầu thang tới một buồng
khác hình dạng giống như căn phòng chúng tôi vừa rời đi, nhưng không lớn bằng,
và họ đặt tôi lên một chiếc giường ở đó.
Người Bảo Vệ
quan sát tôi một lúc và thấy tôi vẫn không tỉnh dậy. Kế tiếp ông ta giơ tay ra
và cảm nhận nhịp tim tôi; kết quả kiểm tra dường như làm ông ta lúng túng, vì
ông ta thốt lên một câu cảm thán nhỏ và lắc đầu. Sau đó ông ta rời phòng, tôi
nghe thấy ông ta kéo cánh cửa phía sau. Rồi vẫn còn rất yếu, tôi thiếp đi một
cách nghiêm chỉnh.
Khi tôi tỉnh dậy,
ánh sáng ban ngày đã trải rộng. Tâm trí tôi thanh tỉnh và tôi cảm thấy khỏe hơn
nhiều ngày qua, dấu hiệu cho tôi biết cơn sốt đã rời đi và tôi đang trong giai
đoạn hồi phục. Giờ tôi đã nhớ ra tất cả các sự kiện đêm trước và có thể cân nhắc
chúng một cách cẩn thận. Chuyện này chắc chắn có nhiều lý do, tôi biết tôi đã
và vẫn đang trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm.
Tôi đã nhìn và
nghe được rất nhiều, người phụ nữ gọi là Khania kia cũng đoán ra tôi đã nhìn và
nghe thấy. Quả thực, nếu không vì tôi ám chỉ tới Biểu Tượng của Sự Sống và Ngọn
Núi có Ánh Lửa, sau đó tôi đã làm cơn phẫn nộ của cô ta nguôi ngoai bằng mưu mẹo,
nếu không tôi cảm thấy chắc chắn cô ta sẽ ra lệnh cho Người Bảo Vệ hay vị Pháp
Sư già nua kia làm cho tôi chết bằng cách này hay cách khác; và chắc chắn ông
ta cũng không hề do dự tuân theo. Tôi đã được tha một phần vì nguyên nhân vô
danh nào đó, cô ta e sợ việc giết tôi, và phần nữa vì cô ta có lẽ muốn tìm hiểu
tôi biết nhiều bao nhiêu, dù “bầy chó tử thần đã sủa”, nó có thể mang bất cứ ý
nghĩa nào. Phải, tới giờ tôi vẫn an toàn, nhưng sau này tôi phải nắm lấy cơ hội
của mình. Hơn nữa cần phải thận trọng, và nếu cần, phải giả vờ không biết gì.
Vì thế, xua đuổi vấn đề định mệnh của chính mình ra khỏi đầu óc, tôi cảm thấy
nên xem xét cảnh tượng tôi đã chứng kiến và ngụ ý chủa nó là gì.
Cuộc phiêu lưu của
chúng tôi đã tới hồi kết chưa? Người phụ nữ kia là Ayesha ư? Leo đã mơ thấy thế,
nhưng cậu vẫn đang mê sảng, do đó ở đây chỉ dựa vào một chút thôi. Điểm chính
là cô ấy tự cho rằng có tồn tại mối quan hệ nào đó giữa cô ấy và người đàn ông
đang ốm nặng này. Tại sao cô ấy ôm cậu? Tôi chắc rằng cô ta có thể không phải
người bừa bãi, thực sự không phải bất kỳ phụ nữ nào cũng muốn tư lợi theo cách
điên rồ như vậy với một người lạ đang lơ lửng giữa sống và chết. Thứ khiến cô ấy
làm vậy có thể là rung động không thể cưỡng lại được, tri thức hay ít ra là những
hồi ức hồi sinh, đã điều khiển cô ấy, dù tri thức đó có thể không hoàn hảo và hồi
ức đó không xác định được. Ai cứu Ayesha đều có thể biết gì đó về Leo trong quá
khứ chứ? Không ai như vậy có thể còn sống trên đời đến tận giờ.
Nhưng tại sao
không chứ, nếu những gì sư trụ trì Kou-en và hàng chục triệu tín đồ theo trường
phái của ông tin đó là thật? Nếu những linh hồn của con người thực sự bị giới hạn
chặt chẽ trong một con số, và trở thành kẻ chiếm giữ một chuỗi vô tận các thân
xác bị thay đổi theo thời gian như chúng ta thay đổi quần áo, thế thì tại sao lại
không có ai khác nữa biết về cậu ấy chứ? Chẳng hạn con gái của các Pharaoh, người
“khiến ông vì tình yêu phá vỡ lời thề đã tuyên thệ” biết một Kallikrates, vị
linh mục của “thần Isis - người được các vị thần yêu mến và quỉ dữ vâng lời;” thậm
chí gồm cả Amenartas, người phụ nữ am hiểu phép thuật.
Ôi! Giờ một tia
sáng dường như muốn phá nát tâm trí tôi, tia sáng hoàn hảo. Chuyện gì xảy ra nếu
Amenartas và Khania, người phụ nữ có phong thái hoàng tộc trên từng đường nét
này, là một? Có phải “phép thuật của dân tộc mình mà ta đang sở hữu” – như những
gì cô ấy đã viết trên Mảnh Gốm Cổ - cho phép cô xuyên qua bóng tối của Quá Khứ
để nhận ra vị linh mục bị cô bỏ bùa để yêu cô, giật ông khỏi bàn tay của vị nữ
thần đó chứ? Chuyện gì đây nếu đó không phải là Ayesha, mà là hóa thân của
Amenartas, người đang thống trị vùng đất bí ẩn này, và một lần nữa lại tìm cách
làm người đàn ông cô yêu phá vỡ lời thề? Nếu vậy, quỉ dữ chắc chắn sẽ đến, tôi
thậm chí đã thấy bóng của nó. Sự thật phải được phơi bày, nhưng bằng cách nào
đây?
Trong khi tôi mải đắn đo thì cửa mở ra, người
đàn ông có vẻ mặt già nua, mỉa mai, không dò xét nổi được Khania gọi là Thầy
Phù Thủy, và gọi Khania là cháu gái kia, bước vào và đứng trước mặt tôi.
Tác phẩm gốc: Ayesha - Return of SHE (H.R. Haggard)
Dịch bởi: Cheryl Pham
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét