Chương 5: Sông băng
Cuối cùng ngày
hôm đó cũng kết thúc, sau vài miếng thịt bò, do cái lều đã bay mất, chúng tôi
khoác da con bò lên người rồi nghỉ ngơi, vì biết ít ra không còn vụ lở tuyết
nào nữa mà sợ hãi. Đêm đó vô cùng băng giá, đến mức nếu không có lớp da của con
bò và đống chăn cùng quần áo, thứ chúng tôi may mắn mặc vào từ trước khi tuyết
bắt đầu rơi xuống, thì tôi nghĩ chúng tôi hẳn sẽ rất khổ sở. Dù vậy, chúng tôi
cũng phải chịu đựng thật chật vật.
“Bác Horace,”
Lúc bình minh Leo nói, “Cháu sẽ rời khỏi nơi này. Nếu chúng ta phải chết, cháu
thà đi khỏi đây; nhưng cháu không tin chúng ta sẽ chết.”
“Rất tốt,” tôi
nói, “chúng ta lên đường thôi. Nếu giờ mà tuyết không đỡ được chúng ta, thì sẽ
không còn lúc nào nữa.”
Vì thế chúng tôi
buộc chặt đống chăn và da con bò thành hai bó, cắt thêm một ít thịt đã đông lại,
rồi bắt đầu đi xuống. Bây giờ dù gò đá cao dưới hai trăm feet, thật may cho
chúng tôi là chân móng của nó rất rộng – vì ngược lại, hẳn phải bị cuốn đi dưới
sức mạnh kinh hoàng của vụ lở tuyết – nó rộng tới mức đã có cả đống tuyết chồng
chất trải dài giữa chúng tôi và mặt đất.
Do cấu tạo nhô
ra của nơi này, chúng tôi hoàn toàn không thể xuống đoạn phía trước nơi áp lực
khiến tuyết cứng lại như đá, chúng tôi phải mạo hiểm đi bộ trên thứ vật liệu lỏng
hơn bên rìa của nó. Sẽ không thu được gì nếu chờ đợi, chúng tôi cứ bước đi, Leo
dẫn đầu, từng bước dò tuyết. Thật vui, chúng tôi phát hiện ra sương giá đêm tối
đã làm bề mặt cứng lại như muốn hỗ trợ chúng tôi. Đi xuống được khoảng nửa đường,
áp lực giảm dần, nó trở nên mềm hơn rất nhiều, chúng tôi buộc phải nằm ngửa mặt
lên, để phân phối trọng lượng trên một diện tích rộng hơn, rồi nhẹ nhàng trượt
xuống chân gò.
Mọi thứ đều tốt
đẹp cho tới khi chúng tôi bước được hai mươi bước dưới chân gò, nơi đó phải vượt
qua một gò đất mềm tạo từ bụi phấn vụ lở tuyết tung ra khi đổ xuống vội vã. Leo
trượt qua an toàn, nhưng tôi, cách cậu một hai thước về bên phải, đột nhiên rơi
vào một vũng đóng lớp vỏ cứng bên dưới. Cú đi loạng choạng luồn lách khờ khạo
nhưng rất tự nhiên, như con cá bơn vừa hạ cánh trên cát, thực hiện xong trò láu
cá, cùng với một tiếng thét nhức óc nhưng nhanh chóng bị kiềm chế, tôi biến mất.
Bất kỳ ai từng bị
chìm sâu trong nước sẽ hiểu cảm giác không hề dễ chịu, còn tôi có thể đảm bảo với
họ rằng, trải nghiệm tương tự trong tuyết mềm tuyệt đối tồi tệ hơn; một thân
toàn bùn với nỗi kinh sợ. Tôi đi xuống, xuống mãi, tới khi dường như chạm vào một
hòn đá đã cứu tôi thoát khỏi cảnh vĩnh viễn biến mất. Giờ tôi cảm thấy tuyết
bao chặt quanh người, trở nên tối đen và nghẹt thở. Nhưng đống tuyết tích tụ thật
mềm mại, trước khi vượt qua, tôi xoay xở cánh tay để gạt hết bụi phấn khỏi đầu,
rồi đào một hố nhỏ để không khí thấm qua từ từ. Bám tay vào hòn đá, tôi cố nhô
lên, nhưng không thể, trọng lượng đè lên tôi quá lớn.
Rồi tôi từ bỏ hy
vọng và chuẩn bị chết. Quá trình này cho thấy không hoàn toàn khó chịu. Tôi
không nhìn thấy những ảo cảnh từ kiếp trước như những người chết đuối bị cho là
sẽ trải qua, nhưng đầu óc tôi bay về với Ayesha – điều này cho thấy bà ấy khống
chế tôi mạnh đến mức nào. Tôi như thấy bà ấy và một người đàn ông bên cạnh, đứng
cùng tôi trong vực đá tối tăm. Bà ấy khoác chiếc áo choàng đi đường dài, đôi mắt
yêu kiều điên cuồng sợ hãi. Tôi đứng lên chào bà ấy và báo cáo, nhưng bà ấy gào
khóc trong âm thanh nhức nhối – “Chuyện xấu xa gì ở đây thế? Ngươi còn sống;
nhưng Leo chúa tể của lòng ta đâu? Nói đi, người kia, hãy nói ngươi đã dấu chúa
tể của ta ở đâu – hoặc ngươi phải chết.”
Ảo cảnh cực kỳ
chân thật và sống động, tôi nhớ vậy, liên quan tới sự kiện nhất định nào đó kế
tiếp, rất đáng chú ý nhưng nó cũng nhanh chóng trôi qua.
Rồi các giác
quan rời bỏ tôi.
Tôi lại nhìn thấy
ánh sáng. Tôi nghe thấy tiếng Leo. “Bác Horace,” cậu kêu khóc, “bác Horace,
nhanh giữ lấy tay cầm của khẩu súng trường.” Một cái gì đó đâm vào bàn tay đang
duỗi ra của tôi. Tôi tuyệt vọng nắm lấy nó, rồi bị kéo căng. Vô dụng, tôi không
hề nhúc nhích. Rồi nhớ ra, tôi đạp chân, không biết do may mắn hay Thượng Đế đã
thương xót, bàn chân tôi đã đứng được trên đỉnh tảng đá tôi đang nằm. Tôi lại cảm
thấy được kéo căng, rồi tự đẩy bằng hết sức mình. Tuyết mang tới sự kinh ngạc,
tôi bắn ra khỏi cái hố đó như một con cáo thoát khỏi trái đất.
Tôi va phải cái
gì đó. Đó là Leo đang kéo khẩu súng, tôi đập vào cậu ấy ngược lại. Rồi chúng
tôi lăn xuống sườn dốc, cuối cùng dừng lại trên rìa vách đá. Tôi ngồi dậy, thở
hổn hển trong không khí, ôi! Ngọt ngào biết bao. Mắt tôi rơi trên bàn tay, tôi
thấy các mạch máu nổi lên, đen như mực và to như cuộn dây. Rõ ràng tôi đã suýt
chết.
“Bác ở dưới đó
bao lâu?” Tôi hổn hển hỏi Leo đang ngồi bên cạnh lau mồ hôi chảy như suối trên
mặt cậu.
“Không biết. Gần
hai mươi phút, cháu nghĩ vậy.”
“Hai mươi phút!
Cứ như là hai mươi thế kỷ. Làm sao cháu lôi bác ra được? Cháu không thể đứng
trên đám bụi trôi nổi đó.”
“Không, cháu nằm
trên da con bò ở nơi tuyết cứng hơn và dùng tay đào sâu về phía bác xuyên qua lớp
bột, vì cháu biết nơi bác bị chìm và nó không quá xa. Cuối cùng cháu nhìn thấy
những đầu ngón tay bác; chúng xanh lét và sau vài giây cháu thấy chúng níu
quanh một tảng đá, rồi cháu đẩy đuôi khẩu súng trường về phía chúng. Thật may
bác vẫn còn sống để bắt giữ được nó, còn lại thì bác biết rồi. Nếu cả hai chúng
ta không cực khỏe, chắc không bao giờ có thể làm được.”
“Cảm ơn cháu,
anh bạn nghiên cứu sinh già,” tôi nói chân thành.
“Tại sao bác lại
cảm ơn cháu?” Cậu hỏi với nụ cười thoáng qua. “Bác cho rằng cháu muốn tiếp tục
cuộc hành trình này một mình à? Đi nào, nếu bác còn thở được, chúng ta phải tiếp
tục. Bác đã vừa ngủ trong giường lạnh rồi, giờ muốn tập thể dục à. Nhìn này, khẩu
súng trường của cháu đã gãy còn khẩu của bác đã bị mất trong đống tuyết. Đúng,
chuyện này sẽ cứu chúng ta khỏi khó khăn
phải mang theo các hộp đạn,” và cậu cười ủ rũ.
Sau đó chúng tôi
bắt đầu đi bộ, hướng tới nơi cách chỗ cuối con đường khoảng bốn dặm, vì có lẽ
đi thẳng không có tác dụng. Vì thế chúng tôi tới chỗ đó an toàn. Một khối tuyết
lớn như nhà thờ từng bị cuốn xuống ngay trước mặt chúng tôi, một tảng đá khổng
lồ từng bị lỏng ra rồi rơi khỏi ngọn núi và bỗng xô tới chỗ chúng tôi như một
con sư tử đang tấn công, hay những hòn đá bị Polyphemus ném ra từ con tàu của
Odysseus, nhảy qua đầu chúng tôi, biến mất cùng tiếng gào thét giận giữ trong vực
sâu bên dưới. Nhưng chúng tôi ít chú ý tới những thứ đó: thần kinh của chúng
tôi đã bị u mê, không nguy hiểm nào có thể ảnh hưởng được.
Tới cuối con đường,
ở đó vẫn còn dấu chân chúng tôi và dấu móng chân của con bò trên tuyết. Cảnh đó
làm tôi xúc động, vì thật kỳ lạ khi chúng tôi vẫn còn sống để nhìn lại chúng.
Chúng tôi nhìn chằm chằm vào vách đá. Phải, nó sâu hoắm và hoàn toàn không thể
trèo qua.
“Đi tới con sông
băng”, Leo nói.
Thế là chúng tôi
tiếp tục tới đó, bò xuống theo một con đường nhỏ, để thăm dò. Ở đây, theo như
phán đoán của chúng tôi, vách đá sâu khoảng bốn trăm feet. Nhưng dải băng có chạm
tới chân nó hay không, chúng tôi không thể nói được, vì khoảng hai phần ba con
đường đi xuống, nó gập cong vào trong, giống điểm cuối của cây cung đang được uốn
cong, cấu tạo thành những tảng đá nhô ra bên bờ kia cũng thế, khiến chúng tôi
không thể nhìn ra nó kết thúc chỗ nào. Chúng tôi trèo ngược trở lại và ngồi xuống,
tuyệt vọng nắm tay nhau, cay đắng, tuyệt vọng đến tăm tối.
“Chúng ta phải
làm gì?” tôi hỏi. “Phía trước chúng ta là cái chết. Đằng sau chúng ta là cái chết,
vì làm sao chúng ta có thể quay lại dãy núi này khi không có thức ăn hay súng để
săn thứ gì đó? Ở đây cũng chết, vì chúng ta phải ngồi đây và chết đói. Chúng ta
đã cố gắng hết sức và thất bại rồi. Leo, giờ phút kết thúc đã trong tầm tay. Chỉ
phép màu mới cứu được chúng ta.”
“Phép màu,” cậu
đáp. “Phải, cái gì dẫn chúng ta lên đỉnh gò đá khiến chúng ta thoát khỏi vụ lở
tuyết? Cái gì đặt hòn đá đó giữa đường khi bác bị chìm trong lòng tuyết, bày
mưu và cho cháu sức mạnh để đào bác khỏi nấm mồ tuyết kia? Cái gì đã bảo vệ
chúng ta khỏi nguy hiểm suốt mười bảy năm qua như thế, khi rất ít người có thể
biết được và sống sót? Có Quyền Năng đang chỉ đạo. Định Mệnh sẽ hoàn thành điều
đó cho chúng ta. Tại sao Quyền Năng đó sẽ dừng chỉ dẫn tiếp chứ? Tại sao Định Mệnh
cuối cùng lại lùi bước chứ?”
Cậu dừng lại,
sau đó càng quyết liệt hơn, “Cháu nói này, bác Horace, ngay cả nếu chúng ta có
súng, thức ăn và nhiều con bò, cháu cũng không muốn quay lại, vì làm vậy chỉ chứng
minh cháu là kẻ hèn nhát và không xứng với nàng. Cháu sẽ tiếp tục.”
“Làm cách nào?”
tôi hỏi.
“Theo con đường
này,” cậu chỉ vào dòng sông băng.
“Đó là con đường
chết!”
“Được, nếu vậy,
bác Horace, có lẽ ở mảnh đất này con người tìm thấy sự sống trong cõi chết, hoặc
họ tin vậy. Giờ nếu chúng ta chết, chúng ta sẽ chết trên hành trình của chúng
ta, và ở đất nước này nơi chúng ta chết, có lẽ chúng ta sẽ được tái sinh. Ít nhất
cháu đã quyết định, còn bác phải lựa chọn.”
“Bác đã lựa chọn
từ lâu rồi. Leo, chúng ta cùng nhau bắt đầu hành trình này và chúng ta sẽ cùng
nhau kết thúc nó. Có lẽ Ayesha biết và sẽ giúp chúng ta,” tôi cười thật thê
lương. “Nếu không – đi thôi, chúng ta đang lãng phí thời gian.”
Sau đó chúng tôi
cùng nhau phân tích tình hình, cuối cùng chúng tôi cắt cái chăn da và tấm da
dày của con bò thành từng mảnh và thắt nút lại với nhau thành hai sợi dây hữu
ích, nhờ đó chúng tôi đi nhanh hơn gấp đôi, để một đầu lỏng lẻo, vì chúng tôi
nghĩ nó sẽ giúp chúng tôi lúc đi xuống.
Kế tiếp, chúng
tôi buộc những mảnh chăn da khác vào chân và đầu gối để bảo vệ chúng khi bị chà
xát với băng và đá, đồng thời đi tất da thật dày với cùng lý do. Xong xuôi,
chúng tôi lấy đồ đạc còn lại và đống áo nặng, đặt đá vào đó, rồi ném chúng sang
bên kia bờ vực, tin rằng có thể tìm lại chúng, nếu chúng tôi tới được chân vách
đá. Giờ việc chuẩn bị đã xong, đến lúc chúng tôi bắt đầu một trong những hành
trình tuyệt vọng nhất con người có lý trí từng thực hiện.
Nhưng chúng tôi
dừng lại một chút, nhìn nhau thương tiếc, vì chúng tôi không thể nói gì. Chúng
tôi chỉ ôm nhau, tôi thừa nhận, tôi nghĩ mình đã khóc một chút. Có lẽ thật buồn
và không có hy vọng, những khao khát nhiều năm qua, những chuyến đi liên tục mệt
mỏi, và bây giờ - kết thúc. Tôi không thể chịu đựng được khi nghĩ về người đàn
ông tuyệt vời kia, người tôi bảo trợ, người bạn thân thương nhất của tôi, bạn đồng
hành của đời tôi, đứng trước tôi đẹp đẽ và đầy sức sống, nhưng trong vài phút
ngắn ngủi nữa bị biến thành đống thịt run rẩy sứt sẹo. Bản thân tôi không có vấn
đề. Tôi đã già, đã đến lúc tôi nên chết. Tôi đã sống ngây ngô, nếu phải ngây
ngô để theo đuổi hình bóng yêu kiều ấy, nàng tiên cá Siren của khu hang động,
người lôi cuốn chúng tôi tới tận số.
Không, tôi không
nghĩ lại tự cho bản thân là thế, mà tôi nghĩ nhiều về Leo, khi tôi nhìn gương mặt
kiên quyết và ánh mắt sáng ngời của cậu như tự nỗ lực truyền can đảm cho chính
mình, tôi rất tự hào về cậu. Vì thế bằng giọng nghẹn ngào, tôi cầu phước cho cậu
và chúc cậu mọi điều tốt đẹp bất chấp tất cả, cầu nguyện tôi có thể làm bạn đồng
hành của cậu tới tận phút cuối cùng. Cậu cảm ơn tôi bằng vài lời ngắn gọn và cầu
phước đáp lại tôi. Rồi cậu khẽ bảo – “Đi thôi.”
Vì thế lần lượt
chúng tôi bắt đầu đi xuống. Thoạt tiên khá dễ dàng, dù chỉ một cú trượt chân
cũng có thể ném chúng tôi vào cõi bất diệt. Nhưng chúng tôi đều rất khỏe mạnh
và có nhiều kỹ năng, hơn nữa lại quen thuộc với những nơi thế này, nên không bị
làm sao hết. Được một phần tư quãng đường, chúng tôi dừng lại, đứng trên một
hòn đá lớn ngập trong băng, thận trọng nhìn quanh, chống lưng trước sông băng
và nhìn nhau. Một nơi thật sự kinh khủng, rất sâu, chúng tôi cũng không nhìn được
nhiều, vì bên dưới, khoảng một trăm hai mươi feet, một khúc cong nhô ra cắt
ngang tầm nhìn của chúng tôi khỏi những gì bên dưới.
Cảm thấy thần
kinh không thể chịu đựng được việc quan sát kéo dài cái vực sâu chóng mặt đó,
chúng tôi lại một lần nữa dán mặt lên băng để trèo xuống. Giờ vấn đề đã khó
khăn hơn, vì ít tảng đá hơn và chúng tôi cần phải một hai lần trượt chạm tới
chúng, nếu không chúng tôi sẽ không bao giờ dừng lại. Nhưng những sợi dây ném
vào trong khe góc các hòn đá hay các gò băng nổi lên đã giúp chúng tôi đi xuống
và chúng được kéo theo sau khi chúng tôi tới chỗ đặt chân kế tiếp, cứu chúng
tôi khỏi thảm họa.
Cuối cùng, chúng
tôi tới chỗ uốn cong, nằm ở quá nửa đường đi xuống vách đá, theo như tôi đánh
giá là vậy, cách khoảng hai trăm năm mươi feet so với miệng vách, và khoảng một
trăm năm mươi feet nếu tính từ đáy vực tối đen kia. Ở đây không có tảng đá nào,
chỉ có vải tảng băng thô kệch chúng tôi đang ngồi nghỉ trên đó.
“Chúng ta phải
quan sát,” Leo nói.
Nhưng vấn đề là,
làm sao quan sát được. Quả thật, chỉ có một cách, treo mình lên khúc cong và
khám phá những gì nằm bên dưới. Chúng tôi đọc được suy nghĩ của nhau mà không cần
nói lời nào, và tôi bắt đầu di chuyển.
“Không,” Leo
nói, “cháu trẻ và khỏe hơn bác. Đi nào, hãy giúp cháu,” cậu bắt đầu thắt chặt một
đầu sợi dây vào cục băng vững chắc nhô lên. “Nào,” cậu ấy bảo, “Hãy giữ lấy mắt
cá chân của cháu.”
Thật điên rồ,
nhưng không có gì khác để làm, vì thế cố định gót chân mình vào một cái ngách,
tôi nắm lấy chúng còn cậu ấy từ từ trượt về phía trước tới khi cơ thể của cậu
biến mất trong không trung. Những gì cậu ấy thấy không quan trọng, vì sau đó
tôi đã nhìn thấy tất cả, nhưng việc xảy ra lúc đó là đột ngột toàn bộ trọng lượng
to lớn của cậu ấy đặt lên cánh tay tôi với một cú giật, mắt cá chân của cậu bị
giằng khỏi cái kìm kẹp của tôi.
Ai biết được! Có
lẽ do kinh sợ, tôi đã thả lỏng, để tuân theo hối thúc tự nhiên nhắc con người bảo
vệ mạng sống của chính mình. Nếu vậy, tôi có thể được tha thứ, nhưng nếu đứng vững,
tôi sẽ bị giật vào trong vực. Sau đó sợi dây hiện ra và vẫn còn căng.
“Leo!” Tôi thét
lên, “Leo!” rồi nghe thấy một tiếng nói bị bóp nghẹt, tôi nghĩ đó là, “Đến
đây.” Nhưng thực ra câu đó phải là – “Đừng đến đây.” Quả thực, nó đã ảnh hưởng
tới tôi – tôi không hề dừng lại suy nghĩ, mà hướng mặt ra ngoài, rồi ngồi ngay
dậy, bắt đầu trượt xuống lớp băng.
Hai giây sau tôi
đã tới khúc cong, ba giây sau tôi vượt qua nó. Phía dưới tôi chỉ có thể mô tả
là một cục nước đá khổng lồ bị vỡ thành những đoạn ngắn, rời ra khỏi vách núi
khoảng bốn thước trong không gian. Cục nước đá không dài quá mười lăm feet và dốc
ra phía ngoài, vì thế tôi đi xuống không sâu. Hơn nữa, ở phần cuối của nó, nước
đang nhỏ giọt, hay một vụ tai nạn nào đó như thế, làm tảng băng mòn đi, để lại
một cái gờ nhỏ rộng có lẽ bằng một bàn tay người. Bề mặt khúc cong lởm chởm,
khiến quần áo tôi mắc vào, tôi cũng tuyệt vọng nắm lấy chúng bằng ngón tay. Sau
đó tôi trượt xuống nhẹ nhàng, gót chân hạ xuống một mỏm đá nhỏ, vẫn duy trì gần
như thẳng đứng với hai tay giang rộng – giống như người bị đóng đinh trên cây
thập giá bằng băng.
Sau đó tôi đã thấy
mọi thứ, cảnh tượng làm máu tôi đông lại trong tĩnh mạch. Treo trên sợi dây,
khoảng bốn hay năm feet ở đoạn vỡ bên dưới, là Leo, ngoài tầm với, ngoài vách
đá; cậu ấy treo lơ lửng chầm chậm quay vòng, quay vòng – vì cảnh ngớ ngẩn tương
tự hiện ra trước mắt tôi ngay sau đó theo cách rời rạc, thật đáng sợ - như thể
khúc thịt quay trên ngọn lửa. Bên dưới cái vực đen ngòm đang há ra, và dưới đáy
của nó, rất xa rất xa bên dưới, hiện ra hàng tảng tuyết trắng mờ nhạt. Đó là những
gì tôi nhìn thấy.
Nghĩ đi! Nghĩ
đi! Tôi bị đóng đinh trên băng, gót chân nằm trên một mỏm đá nhỏ; ngón tay bám
vào những ụ lồi ra, những chỗ mà đến một con chim cũng khó có thể tìm được điểm
đặt chân; xung quanh và bên dưới là không gian khiến người ta choáng váng. Tôi
không thể trèo xuống, thậm chí co duỗi cũng không thể, vì chỉ cần trượt một
cái, tôi nhất định sẽ đi đời.
Còn bên dưới
tôi, như con nhện treo trên sợi tơ, Leo đang quay tròn chầm chậm!
Tôi có thể nhìn
thấy sợi dây da màu xanh lá đang căng ra dưới trọng lượng của cậu và số nút thắt
nhiều gấp đôi trên đó bị tuột khỏi và thắt chặt, tôi nhớ đã băn khoăn cái nào đứt
trước, da hay những nút thắt, hay liệu nó có giữ được tới khi cậu ấy rơi từng
chi từng chi khỏi cái thòng lọng kia.
Ôi! Tôi đang ở
nơi nguy hiểm biết bao, tôi đã từng nhảy từ Hòn Đá Bập Bênh sang một điểm trên
Tảng Đá Cựa Gà run rẩy, trật mất mục tiêu, nhưng chưa bao giờ, chưa bao giờ như
thế trong hoàn cảnh kiểu này. Đau đớn giữ chặt lấy tôi; mồ hôi lạnh túa ra từ mọi
lỗ chân lông. Tôi có thể cảm nhận được nó đang chảy xuống mặt như nước mắt; tóc
tôi dựng đứng trên đầu. Bên dưới, tuyệt đối im lặng, Leo quay tròn quay tròn, mỗi
vòng quay đôi mắt cậu nhìn lên gặp mắt tôi thật ghê sợ.
Im lặng là tình
trạng tồi tệ nhất, im lặng và vô dụng. Nếu cậu kêu khóc, nếu cậu vật lộn, có thể
đã tốt hơn. Nhưng tôi biết cậu đang sống sót đằng kia, mọi dây thần kinh và nhận
thức đều phải căng lên hết cỡ. Ôi! Lạy Chúa! Ôi! Lạy Chúa!
Các chi của tôi bắt
đầu đau nhức, tôi không dám nhúc nhích bất kỳ sợi cơ nào. Chúng đau kinh khủng,
hoặc tôi đang nghĩ vậy, dưới sự tra tấn đó, cả tinh thần lẫn thể xác, đầu óc
tôi sụp đổ.
Tôi nhớ ra nhiều
chuyện: khi còn nhỏ, tôi trèo lên cây và tới chỗ không thể leo lên hay leo xuống
được, rồi cam chịu ở đó. Nhớ ra một lần ở Ai Cập, một người bạn liều lĩnh dại dột
của tôi đã trèo lên Kim Tự Tháp Thứ Hai một mình, và bị đóng đinh trên đỉnh
chói sáng của nó, cậu ấy đã đứng yên nửa giờ trên độ cao bốn trăm feet. Tôi có
thể thấy giờ cậu ta đang giang rộng cái chân mang bít tất dài xuống dưới trong
nỗ lực vô ích để chạm tới khe nứt kế tiếp, rồi lại phải quay lại, có thể thấy
gương mặt bị tra tấn của cậu ấy, một vết trắng trên nền đá granite đỏ.
Rồi gương mặt ấy
biến mất và bóng tối vây quanh tôi, những ảo cảnh của bóng tối: sự sống, vụ lở
tuyết không thể cưỡng lại được, nấm mồ tuyết tôi đã bị chìm trong đó – ôi! Nhiều
năm trước; Ayesha đã đòi sinh mệnh của Leo trong tay tôi. Bóng tối và im lặng,
đến mức tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng nứt gẫy trong cơ bắp của chính mình.
Đột nhiên trong
bóng tối một tia sáng xuất hiện, trong im lặng một âm thanh vang lên. Tia sáng
của con dao Leo vừa rút ra. Cậu ấy đang chặt mạnh vào sợi dây rất quyết liệt,
quyết liệt, làm cho mọi chuyện kết thúc. Còn âm thanh chính là tiếng ồn cậu ấy
tạo ra, tiếng ồn như ma quỉ, nửa hét lên thách thức, nửa gào rú ghê sợ, tới
nhát thứ ba nó rơi mất.
Tôi nhìn nó rơi.
Lớp da dày bị cắt qua một nửa, phần bị đứt ra cong lên cong xuống như môi trên
và môi dưới của con chó dữ, còn phần chưa bị cắt kéo ra từ từ, từ từ, tới khi
vô cùng mỏng. Rồi nó đứt, vì thế sợi dây bay xuống và đập vào mặt tôi như một
trận đòn roi.
Một lúc sau, tôi
nghe thấy tiếng lốp bốp và ngã uỵch. Leo đã đập xuống mặt đất bên dưới. Leo đã
chết, tôi đã hình dung ra cậu ấy trong một đống xương thịt nham nhở. Tôi không
thể chịu đựng được điều đó. Dây thần kinh và phẩm chất con người trong tôi quay
lại. Tôi không thể chờ đợi tới khi kiệt sức, tôi trượt khỏi vị trí của mình như
con chim bị thương rơi khỏi cành cây. Không, tôi muốn đi theo cậu ấy ngay lập tức,
bằng hành động của chính mình.
Tôi để hai tay
rơi xuống chống đỡ cơ thể, và vui mừng tin tưởng trong đau đớn rằng hành động
đó sẽ làm tôi tan nát. Sau đó cân bằng hai gót chân, tôi đứng được dậy, nhìn lần
cuối bầu trời, lẩm bẩm lời cầu nguyện cuối cùng. Một lúc sau tôi vẫn duy trì tư
thế thăng bằng như vậy.
Hét lên “Bác tới đây,” tôi giơ tay lên đầu và nhảy
xuống như một người đi tắm lặn xuống, lặn vào trong vực thẳm tối đen bên dưới.
Tác phẩm gốc: Ayesha - Return of SHE (H.R. Haggard)
Dịch bởi: Cheryl Pham
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét