CHƯƠNG 9
Bàn chân nhỏ
Khi tôi mở mắt lại,
tôi thấy mình đang nằm trên một cái chiếu da không xa đống lửa mà chúng tôi đã
tụ tập xung quanh nó trong bữa tiệc hãi hùng đó. Gần tôi nằm là Leo, rõ ràng vẫn
còn ngất, bên trên cậu ấy là dáng hình cao lớn khom khom của cô gái Ustane, người
đang lau vết thương bị giáo đâm sâu bên sườn cậu ấy bằng nước lạnh và chuẩn bị
buộc lại bằng vải lanh. Dựa lưng vào vách tường hang động phía sau cô ấy là
Job, có vẻ không bị thương, nhưng bầm dập và đang run rẩy. Bên kia đống lửa là
những cơ thể chúng tôi đã giết trong cuộc chiến rùng rợn vì mạng sống, cũng lăn
lộn theo cách này hay cách khác, như thể bọn chúng đã ném mình vào giấc ngủ được
một lúc sau khi hoàn toàn kiệt sức. Tôi đếm: có mười hai tên cạnh người phụ nữ,
và xác của Mahomed khốn khổ, người đã chết bởi tay tôi, cái chậu nhuốm lửa bên
cạnh, đặt ở cuối hàng không đều. Bên trái, một cơ thể đàn ông đang buộc tay những
tên ăn thịt người sống sót phía sau, rồi lại buộc chúng thành từng cặp hai tên
một. Các nhân vật phản diện đang khuất phục với cái nhìn hờ hững buồn bã trên gương
mặt trông bệnh hoạn, cùng sự phẫn nộ bế tắc bùng lên trong những đôi mắt tối
như mực. Trước mặt bọn họ, đang chỉ đạo các hoạt động, không ai khác là người bạn
Billali của chúng tôi, trông khá mệt mỏi, nhưng đặc biệt gia trưởng với bộ râu
chảy xuống như thác, mát lành và vô tư lự như thể ông ta đang điều khiển việc mổ
một con bò.
Giờ ông ấy đã
quay lại, nhận thấy tôi đang ngồi dậy, ông tiến đến trước tôi, với phép lịch sự
tối đa, nói rằng ông tin tôi đã cảm thấy tốt hơn. Tôi trả lời rằng hiện tại,
tôi hầu như không biết tôi đang cảm thấy thế nào, ngoại trừ đau nhức khắp nơi.
Rồi ông ta cúi
xuống và kiểm tra vết thương của Leo.
“Một cú đâm ma
quỉ,” ông ta nói, “nhưng ngọn giáo đã không đâm thủng ruột. Hắn ta sẽ phục hồi
thôi.”
“Cảm ơn ông đã
trở về, thưa cha,” Tôi trả lời. “chúng tôi sẽ hồi phục lại lúc nào đó, vì những
con quỉ kia của ngài đã giết chúng tôi như họ giết người đầy tớ của chúng tôi,”
và tôi chỉ vào Mahomed.
Lão già hạ hàm
răng, tôi thấy một biểu cảm kì lạ đầy ác ý sáng lên trong đôi mắt lão.
“Đừng sợ, con
trai,” ông ta trả lời. “Sự trả thù sẽ dành cho chúng, như thể làm cho chúng nghe
thấy thịt xoắn với xương. Vì Bà ấy, bọn
chúng sẽ phải đi, sự trả thù của bà ấy sẽ xứng đáng với sự vĩ đại của bà ấy.
Tên kia,” chỉ vào Mahomed, “Ta nói cho ngươi tên đó sẽ phải chết một cái chết
đau xót, vì cái chết của những người đàn ông như linh cẩu kia. Hãy nói cho ta,
Ta cầu xin ngươi, chuyện này đã xảy đến như thế nào.”
Trong vài từ tôi
đã phác họa được những gì đã xảy ra.
“A, vậy à,” ông
ta trả lời. “Ngươi thấy đó, con trai, ở đây có một phong tục, nếu người lạ đi
vào đất nước này, hắn ta có thể bị giết bằng ‘cái chậu’, và bị ăn thịt.”
“Thật là lòng hiếu
khách đã bị đảo lộn,” tôi yếu ớt trả lời. “Ở đất nước chúng tôi, chúng tôi khoản
đãi người lạ, cho họ thức ăn để ăn. Ở đây, các người ăn thịt họ, và được khoản
đãi.”
“Đó là phong tục,”
ông ta trả lời với một cái nhún vai. “Bản thân ta nghĩ đó là một việc xấu xa;
nhưng rồi,” ông ấy nói thêm bằng một hồi tưởng, “ta không thích mùi vị của những
người lạ, đặc biệt sau khi họ đã lang thang qua các đầm lầy và sống cùng đám
chim hoang. Khi Bà ấy – người chúng ta phải
tuân lệnh gửi mệnh lệnh rằng các ngươi được cứu sống, bà ấy không nói gì về
người da đen, do đó, là linh cẩu, những người đàn ông này thèm khát xác thịt của
hắn ta, còn người phụ nữ kia, là kẻ mà ngươi đã giết một cách đúng đắn, kẻ đã thúc
đẩy trái tim quỉ dữ của họ nấu chín hắn ta. Phải, họ sẽ nhận được phần thưởng của
họ. Có lẽ tốt hơn nếu họ không bao giờ thấy ánh sáng, còn hơn chịu đựng cơn giận
dữ khủng khiếp của Bà ấy. Thật hạnh
phúc cho những kẻ đã chết dưới tay ngươi.”
“A,” ông ta tiếp
tục, “các ngươi đã chiến đấu thật can đảm. Ngươi có biết không, ngươi là con khỉ
đầu chó già nua có vũ trang tốt, ngươi đã nghiền nát xương sườn hai người đang
nằm kia như thể họ là vỏ trứng ư? Còn người trẻ tuổi này, một con sư tử, bộ
dáng hắn thật xinh đẹp – một mình hắn chống lại rất nhiều người – hắn đã giết
ngay ba người đang nằm kia” – rồi ông ta chỉ vào một cơ thể vẫn đang hơi nhúc
nhích – “một trong đó sắp chết, vì đầu hắn bị nứt dọc, những người khác đều bị
thương. Thật là một trận đấu dũng cảm, ngươi và hắn ta đã là bạn của ta, vì ta
thích nhìn những trận đấu đẹp mắt. Nhưng hãy nói cho ta, con trai, khỉ đầu chó –
giờ ta nghĩ đến nó khi thấy gương mặt ngươi, cũng đầy râu tóc, giống như của
con khỉ đầu chó – làm sao ngươi giết thành một cái lỗ trên người bọn họ? –
Ngươi đã gây ồn và giết họ, bọn họ bảo vậy đấy – bọn họ đã ngã xuống trước những
gương mặt gây ồn ư?”
Tôi đã giải
thích với ông ta hết mức có thể, nhưng rất ngắn gọn – vì tôi vô cùng mệt mỏi,
và chỉ bị buộc nói chuyện do sợ mất lòng người có quyền lực nếu tôi từ chối –
đó là do đặc tính của của thuốc súng, còn ông ta ngay lập tức đề nghị tôi minh
họa những gì tôi nói bằng cách tham gia cùng với một người trong đám tù nhân.
Chuyện này, ông ta nói, sẽ không bao giờ tính, nó không chỉ rất lôi cuốn ông
ta, mà còn cho tôi cơ hội trả thù một phần. Ông ta rất ngạc nhiên khi tôi nói rằng,
đó không phải là phong tục của chúng tôi khi trả thù máu lạnh như vậy, chúng
tôi để sự trả thù lại cho pháp luật và người có quyền lực cao hơn, những thứ
này ông ta không biết. Tuy nhiên tôi nói thêm, khi tôi hồi phục, tôi sẽ dẫn ông
ta đi bắn súng với chúng tôi, ông ta có thể tự giết một con vật, điều đó khiến
ông ta hài lòng như một đứa trẻ khi được hứa hẹn có đồ chơi mới.
Rồi ngay lúc đó
Leo cũng mở mắt sau khi được kích thích bằng một chút brandy (chúng tôi vẫn còn
một ít) mà Job rót xuống cổ họng cậu ấy, và cuộc nói chuyện của chúng tôi kết
thúc.
Sau đó chúng tôi
đã thành công làm cho Leo - người đang thực sự rất khốn khổ, chỉ còn nửa phần ý
thức - an toàn vào giường nhờ Job và cô gái dũng cảm Ustane hỗ trợ, cô gái này
tôi không e dè cô ấy sẽ bực bội vì điều đó, tôi chắc sẽ trao một nụ hôn cho
hành động cao đẹp của cô ấy vì đã cứu mạng chàng trai của tôi lúc tình huống hiểm
nghèo với cả chính cô ấy. Nhưng Ustane không phải loại người trẻ tuổi có thể quan
tâm tự do, trừ khi chắc chắn họ không bị hiểu nhầm, vì vậy tôi kìm nén suy nghĩ
đó. Rồi, thâm tím và bầm dập, nhưng cảm giác an toàn trong ngực vài ngày này
khiến tôi như người xa lạ, tôi rón rén về lăng mộ nhỏ của riêng mình, không
quên trước đó nằm xuống cảm ơn Thượng Đế tận đáy lòng vì nó đã thật sự không
thành mộ của tôi, được cứu rỗi nhờ một loạt những sự kiện đầy thương xót mà tôi
chỉ có thể gán là sự bảo vệ của Thượng Đế, chắc chắn dành cho tôi đêm đó. Vài
người gần cái chết hơn chúng tôi và thoát được nó trong ngày khủng khiếp đó.
Tôi là một người
ngủ khá tệ mọi lúc, giấc mơ đêm đó khi tôi đi nghỉ không hề vui vẻ. Viễn cảnh
khủng khiếp của Mahomed khốn khổ đang tranh đấu để thoát khỏi cái chậu nóng đỏ
có thể ám ảnh họ, trên nền đó, một bóng dáng che mặt luôn lơ lửng, hết lần này
đến lần khác, nó dường như đang tháo dần những quần áo đang che chở cho cơ thể
đó, giờ lộ ra hình dáng hoàn hảo của một phụ nữ chói lọi đáng yêu, và giờ lại đến
hình hài trắng tinh của bộ xương đang cười toe toét, dù che hay không che, nó đều
thốt ra những câu bí ẩn tưởng chừng vô nghĩa:
“Đó là cái chết
sống động và nổi tiếng, đó là chết mà không bao giờ có thể chết, vì trong Vòng
Tròn Tâm Linh, sự sống chẳng là gì và cái chết cũng chẳng là gì. Phải, tất cả mọi
thứ đều sống vĩnh viễn, dù có thời điểm chúng ngủ và bị quên lãng.”
Cuối cùng buổi
sáng đã đến, nhưng tôi lại thấy quá cứng ngắc và đau hơn. Khoảng bảy giờ, Job tới,
đi cực kì khập khiễng, với sắc mặt của quả táo thối, nói với tôi rằng Leo ngủ
khá tốt, nhưng rất yếu. Hai giờ sau Billali (Job gọi ông ta là “Billy Dê”, thực
ra chòm râu trắng xóa của ông ta làm anh ấy liên tưởng tới “Billy”) cũng đến,
mang theo một cây đèn trên tay, hình dáng cao lớn của ông ta chạm gần tới trần
căn buồng nhỏ. Tôi giả vờ đang ngủ, thông qua vết nứt trên mí mắt nhìn gương mặt
già nua mỉa mai nhưng đẹp đẽ của ông ta. Ông ta dán đôi mắt như diều hâu vào
tôi, vuốt bộ râu trắng vinh quang, chỉ bằng cách đó có thể đáng giá quảng cáo bằng
một trăm mỗi năm đối với bất kỳ thợ cắt tóc nào ở London.
“A!” Tôi nghe
ông ta lẩm bẩm (Billali có thói quen tự lẩm bẩm), “Hắn ta thật xấu xí – xấu xí
trong khi tên kia lại thật xinh đẹp – đúng là một con Khỉ Đầu Chó, đó là một
tên hay. Nhưng ta thích người này. Thật lạ, ở tuổi này, giờ ta lại thích một
tên đàn ông. Ngạn ngữ nói – ‘Hãy nghi ngờ tất cả đàn ông, hãy giết hắn khi
ngươi nghi ngờ hắn quá nhiều; đối với phụ nữ, hãy chạy trốn khỏi họ, vì họ là
ác quỉ, cuối cùng sẽ phá hủy chúng ta.’ Thật là câu ngạn ngữ hay, đặc biệt phần
cuối của nó: Ta nghĩ nó phải được truyền lại từ người xưa. Tuy nhiên ta thích
con Khỉ đầu chó này, ta tự hỏi họ dạy hắn những thủ thuật này ở đâu, ta tin Bà ấy sẽ không bỏ bùa hắn ta. Con Khỉ đầu
chó khốn khổ! Hắn ta phải rất mệt mỏi sau trận đánh đó. Ta sẽ đi để không đánh
thức hắn ta.”
Tôi đợi tới khi
ông ta quay đi tới gần lối ra, nhón ngón chân nhẹ nhàng, rồi gọi với theo ông ấy.
“Thưa cha,” Tôi
nói, “Có phải cha đó không?”
“Phải, con trai,
ta đây; nhưng đừng để ta làm phiền ngươi. Ta đến xem ngươi thế nào, và nói với
ngươi rằng, những kẻ giết ngươi, Khỉ Đầu Chó à, giờ đang trên đường tới chỗ Bà ấy. Bà ấy nói các ngươi cũng cùng đến đó, nhưng ta sợ các ngươi chưa thể.”
“Không,” Tôi
nói, “không cho đến khi chúng tôi phục hồi lại một chút đã; nhưng tôi cần một
nơi có ánh sáng ban ngày, tôi cầu xin cha, thưa cha. Tôi không thích chỗ này.”
“À, không,” ông
ta trả lời, “nó có không khí buồn tẻ. Ta nhớ khi ta còn nhỏ ta đã thấy một cơ
thể phụ nữ nằm nơi ngươi đang nằm bây giờ, phải, rất dài. Cô ta đẹp đến mức ta
thường bò vào đây với một cây đèn và ngắm nhìn cô ta. Không để cô ta bị lạnh
tay, ta hầu như chỉ nghĩ cô ta đang ngủ và một ngày nào đó sẽ tỉnh dậy, cô ấy
thật xinh đẹp và yên bình trong chiếc áo choàng trắng. Cô ta cũng trắng, tóc cô
ta vàng và dài tới gần bàn chân. Có rất nhiều mộ nơi Bà ấy ở, ai xây nó ở đó ta không biết, nơi đó giữ người yêu quí của
họ khỏi bàn tay đổ nát của Thần Phân Hủy, thậm chí ngay cả khi Thần Chết giết họ.
Ôi, ngày ngày ta tới đây, nhìn chằm chằm cô ta tới tận khi – đừng cười ta, người
lạ, vì ta là một anh chàng ngớ ngẩn – Ta học cách yêu thương hình hài đã chết
đó, đó là vỏ bọc từng giữ một sinh mạng không còn tồn tại nữa. Ta từng bò lên
cô ta và hôn gương mặt lạnh giá của cô ta, tự hỏi bao nhiêu đàn ông đã sống và
chết vì cô ta, ai đã yêu cô ta và ôm cô ta những ngày cô ta qua đời. Và Khỉ Đầu
Chó à, ta nghĩ ta học được trí khôn từ người chết đó, vì thật sự nó đã dạy ta về
sự nhỏ bé của sự sống, chiều dài của Cái Chết, và cách mà mọi thứ dưới ánh mặt
trời đều đi xuống theo cùng một con đường rồi vĩnh viễn bị lãng quên. Ta đã trầm
ngâm như thế, dường như với ta, trí khôn chảy ra từ người chết đi vào ta, tới một
ngày mẹ ta, một phụ nữ rất cảnh giác nhưng suy nghĩ vội vàng, thấy ta đã thay đổi,
liền đi theo ta, và nhìn thấy người da trắng xinh đẹp này, đã sợ rằng ta bị bỏ
bùa, thực vậy, ta đã bị bỏ bùa. Nửa sợ hãi, nửa tức giận, bà ấy lấy cây đèn, dựng
người phụ nữ đã chết lên tường này, đốt tóc cô ta, rồi cô ấy bùng cháy dữ dội,
xuống tận chân, những gì được giữ lại đã cháy hết thật rồi.
Nhìn này, con
trai, cái trần này vẫn còn khói khi đốt cô ta đấy.”
Tôi nghi ngờ
nhìn lên, chắc chắn ở đó, trên trần ngôi lăng mộ này, có vết nhờn và muội khác
thường, kéo dọc ba feet hoặc hơn. Không nghi ngờ gì, năm tháng cọ sát các cạnh
của cái hang nhỏ này, nhưng trên trần vẫn lưu lại, không nhầm lẫn được bề ngoài
của nó.
“Cô ta đã bị đốt
cháy,” ông ta tiếp tục như thiền định, “thậm chí tới cả chân, nhưng đôi chân,
ta đã quay lại và cứu được, cắt khỏi đống xương cháy, dấu nó dưới hòn đá dài
kia, phủ lên một tấm vải lanh. Chắc chắn đấy, ta nhớ như thể nó ở đây hôm qua. Không
chừng nó đang ở đó đấy, nếu không ai từng phát hiện ra. Sự thật là ta đã không
đi vào căn phòng này từ lần đó tới ngày nay. Ở yên đó, ta sẽ tìm,” và quì xuống,
ông ta mò mẫm bằng cái tay dài trong hốc dưới ghế đá dài. Giờ thì mặt ông ta đã
sáng lên, ông ta cảm thán và kéo cái gì đó đã bết bụi ra; ông ta lắc nó trên
sàn. Nó được bọc bằng phần còn lại của tấm giẻ mục nát, ông ta phá nó ra, hiện
ra trước cái nhìn chăm chú ngạc nhiên của tôi là một bàn chân phụ nữ da trắng rất
đẹp, trông khá tươi và vững chắc như thể nó bây giờ vừa được đặt ở đó.
“Ngươi xem, con
trai, Con Khỉ Đầu Chó,” ông ta nói bằng giọng buồn rầu, “Ta nói sự thật cho
ngươi, vì ở đây vẫn có một chân còn lại. Hãy cầm lấy nó, con trai, và nhìn vào
nó.”
Tôi nhìn mảnh
xác lạnh lẽo trong tay và quan sát nó trong ánh sáng ngọn đèn với cảm xúc không
thể tả nổi, trộn lẫn giữa ngạc nhiên, sợ hãi và đam mê. Nó sáng, sáng hơn nhiều
so với khi nó trong trạng thái còn sống, thịt vẫn còn xác thịt, dù có bám thêm
một mùi thơm thoang thoảng. Phần còn lại này không bị co hay teo lại, hay đen
và khó coi, giống như thịt của các xác ướp Ai Cập, nhưng đầy đặn và đẹp đẽ, trừ
chỗ bị cháy nhẹ, còn lại hoàn hảo như đang lúc mới chết – một thắng lợi lớn của
việc ướp xác.
Bàn chân nhỏ bé
khốn khổ! Tôi để nó xuống ghế đá dài nơi nó đã nằm hàng nghìn năm qua, tự hỏi người
đẹp này là ai mà được sinh ra trong rực rỡ và khung cảnh lộng lẫy của nền văn
minh bị quên lãng – thoạt tiên giống như một đứa trẻ vui vẻ, rồi như một cô gái
đồng trinh đang bẽn lẽn, và cuối cùng như một phụ nữ hoàn hảo. Thông qua khán
phòng lớn của Sự Sống, từng bước đi mềm mại của nó vang vọng, cuối cùng, thật can
đảm, nó chấp nhận dày xéo trong cát bụi của Thần Chết! Liệu có phải nó bị đánh
cắp trong đêm im lặng khi người nô lệ da đen đã ngủ thiếp đi trên sàn cẩm thạch,
ai nghe thấy nó bị đánh cắp? Bàn chân nhỏ thật cân đối! Có lẽ nó được dựng lên
trong niềm tự hào của kẻ chinh phục cuối cùng đã khuất phục trước vẻ đẹp của
người phụ nữ, có lẽ đôi môi của các quí tộc và các vì vua đã từng đặt lên thứ
trắng ngọc ngà này.
Tôi quấn dấu
tích của quá khứ vào trong khúc vải lanh cũ còn lại - rõ ràng mảnh vải là một
phần vải niệm của chủ nhân vì bị cháy một phần – rồi đặt nó vào cái túi Gladstone
của tôi – một sự kết hợp kỳ lạ, tôi nghĩ. Với sự giúp đỡ của Billali, tôi lảo đảo
bước tới thăm Leo. Tôi thấy cậu ấy bầm giập khủng khiếp, nặng hơn tôi, có lẽ do
sở hữu làn da quá trắng, bị ngất và yếu đi do mất máu từ vết thương da thịt bên
hông, nhưng đối với tất cả lại vui vẻ như một con dế, đang đòi ăn sáng. Job và
Ustane để cậu xuống, hay đúng hơn là bỏ vào cái ổ đã tháo hai đầu, cùng ông già
Billali trợ giúp khiêng cậu ấy ra ngoài bóng mát ở cửa hang, dấu vết của việc
chém giết đêm trước giờ đã bị xóa hết, ở đó chúng tôi tất cả cùng ăn sáng, thực
ra xài trọn ngày hôm đó, và hầu như cả hai ngày sau.
Vào sáng ngày thứ ba, Job và tôi đã thực sự hồi
phục. Leo cũng tốt hơn nhiều đến mức tôi đã nhượng bộ trước lời khẩn cầu bày tỏ
thường xuyên của Billali, đồng ý bắt đầu hành trình đến Kôr, nơi người ta bảo rằng
đó là tên khu vực huyền bí Bà ấy sống,
dù tôi vẫn sợ ảnh hưởng đến Leo, đặc biệt chuyển động có thể làm vết thương của
cậu ấy vốn hầu như chưa lên da non lại vỡ ra lần nữa. Thực vậy, nếu không vì sự
lo lắng rõ rệt của Billali, khiến chúng tôi nghi ngờ sẽ có khó khăn hay nguy hiểm
đe dọa chúng tôi nếu không tuân theo, tôi sẽ không đồng ý ra đi lúc này.
(Theo SHE-the history of adventure của H. Rider Haggard
Dịch bởi: Cheryl Pham)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét